Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Cận Vĩnh Nham không dấu vết liếc hai người một cái, "Nó đâu rồi?"
Cận Ngụ Đình kéo Cố Tân Tân cùng ngồi vào, "Vừa mới về, đi cùng tụi con vào sân."
"Vậy anh hai con không bị thương gì chứ?" Tần Chi Song bao che khuyết điểm, đầu tiên là nghĩ tới an nguy người trong nhà.
"Anh ấy tất nhiên là khỏe mạnh, người bị đánh kia cũng không dám đắc tội với anh ấy, cũng không khai ra."
Cận Vĩnh Nham nghiêng người ngồi dậy, trên bàn còn dư lại chén trà uống quá nửa, ông cầm chén trà lên, Tần Chi Song thấy thế vội cầm lấy, "Em làm cho."
Cố Tân Tân nhìn Tần Chi Song rót thêm trà, Cận Vĩnh Nham hờ hững hỏi, "Nếu như vậy thì còn chuyện gì đâu?"
"Có lẽ là Chu thiếu gia không chịu nổi có người gây sự trong nhà anh ta, nhất quyết muốn tìm ra người để gán tội, đối phương không biết thân phận của Tân Tân, liền thẳng tay gán cho cô ấy."
Cố Tân Tân không nhịn được nhíu chặt lông mày, Cận Vĩnh Nham trầm mặc, mãi đến khi Tần Chi Song đem cốc trà đặt lại vào tay ông mới mở miệng, "Lão nhị tâm tư vốn trầm ổn, làm sao lại hấp tấp như vậy."
"Bố, dáng vẻ phát dồ của anh ấy bố cũng không phải chưa từng nhìn thấy." Cận Ngụ Đình ngồi cạnh Cố Tân Tân, một tay nắm chặt tay cô, bàn tay rất lạnh, đầu ngón tay đã đông cứng thành băng, "Tân Tân mới vào cửa, mặc dù không có chỗ dựa của nhà mẹ đẻ, nhưng con cũng không chịu được khi thấy cô ấy phải chịu oan ức."
Cố Tân Tân càng nghe càng thấy không đúng, chẳng lẽ thật sự là Cận Ngụ Đình muốn ra mặt cho cô? Nhưng đây rõ ràng là anh muốn làm lớn chuyện lên.
"Con. . . . . ." Cô há miệng muốn nói.
Bàn tay Cận Ngụ Đình cầm tay cô chợt căng thẳng, hiển nhiên không ngờ tới cô sẽ mở miệng.
Cận Vĩnh Nham nhấp một ngụm trà, bầu không khí trong căn phòng nặng nề, tầm mắt Tần Chi Song quét qua Cố Tân Tân, "Tân Tân, con không sao chứ?"
Cố Tân Tân định trả lời, Cận Ngụ Đình lại cướp lời nói, "Suýt chút nữa bị rạch mặt, mẹ nói có sao không?"
"Gọi lão nhị qua đây một chuyến đi." Cận Vĩnh Nhanh dựa lưng vào ghế sô pha, Tần Chi Song nghe vậy không thể làm gì khác hơn là đứng dậy gọi điện thoại sang tòa nhà Đông.
Thời gian nặng nề từng phút trôi qua, Khổng Thành bảo tài xế cất xe vào gara, anh ta đứng dưới đèn đường cách tòa nhà chính không xa chờ đợi, vừa mới hút xong một điều thuốc thì thấy Cận Hàn Thanh đi vào.
Khổng Thành nhanh chóng lấy điện thoại ra, bấm số vừa lưu vào gọi đi.
Đầu bên kia rất nhanh có tiếng phụ nữ yểu điệu truyền đến, "Alo?"
"Là Lương tiểu thư phải không?"
"Anh là. . . . . ."
"Bạn trai cô vừa mới xuống máy bay, còn 40 phút nữa sẽ về đến nhà, cô không thể nào không biết chứ?"
Bên kia vang lên tiếng cô gái đó cười nhạo, "Anh có lẽ nhầm người rồi."
"Kinh hỉ biến thành kinh hãi, nhưng cũng thật vô nghĩa, anh ta vẫn nhớ mai là ngày sinh nhật của Lương tiểu thư, cố ý kết thúc công tác trở về sớm, tôi nghĩ anh ta nhất định không biết đêm nay cô lại ở trong nhà một người khác qua đêm."
"Anh là ai? Anh. . . . . . làm sao biết được số điện thoại của tôi?"
Tiếng cô gái đó vô cùng lo lắng, Khổng Thành một tay đút túi quần, không nhanh không chậm khuyên cô ta một câu. "Tôi muốn chính là, cô, lập tức về nhà, nói không chừng vẫn kịp đổi quần áo trên người, và tranh thủ xóa đi những dấu vết và mùi vị kia trên người đấy."
Đô đô đô ------
Cuộc trò chuyện bị ngắt nhanh chóng, Khổng Thành khẽ giương khóe miệng, rốt cuộc cũng có thể trở về ngồi trong xe, đứng ở chỗ này lâu như vậy sắp khiến anh ta đông cứng thành đá rôi.
Cận Hàn Thanh đi vào phòng khách, nhìn thấy Cố Tân Tân và Cận Ngụ Đình, không lộ ra chút nào giật mình, "Đêm rồi mà vẫn mở cuộc họp gia đình sao?"
"Lão nhị, hôm nay ở Chu gia có phải đã xảy ra chuyện gì?"
Cận Hàn Thanh có lẽ vừa gội đầu, có mấy giọt nước rỏ xuống, anh ta đưa tay quệt đi, "Chút chuyện nhỏ thôi, hai người từ khi nào lại rảnh rỗi đến mức quản cả những chuyện nhỏ nhặt đó vậy?"
Tần Chi Song sợ thái độ đó của Cận Hàn Thanh chọc giận Cận Vĩnh Nham, nhanh chóng mở miệng, "Con gây sự thì thôi, còn liên lụy đến Tân Tân. . . . . ."
Cận Hàn Thanh đánh người xong liền nghênh ngang rời đi, anh ta căn bản không chú ý sau đó xảy ra chuyện gì. Nghe Tần Chi Song nói xong, sự chú ý liền rơi lên người Cố Tân Tân, "Tôi, liên lụy em dâu?"
"Người bị đánh không dám khai ra tên con, lại đúng lúc đó Cố Tân Tân đứng đó, nên lôi con bé ra chịu tội thay."
Lúc này Cận Ngụ Đình lại vô cùng thông minh ở một bên im lặng, anh nhìn chằm chằm bàn trà trước mặt, tựa như đang xuất thần. Cố Tân Tân chạm tới ánh mắt Cận Hàn Thanh, mắt anh ta không động, Tần Chi Song đem đầu đuôi câu chuyện nói ra, vòng tới vòng lui, cuối cùng vẫn là quay lại trên người Cố Tân Tân.
Cố bóp nhẹ tay, Cận Hàn Thanh cũng đã ngồi xuống, "Nếu đúng là như vậy, Chu thiếu gia làm khó dễ em dâu?"
Cận Ngụ Đình nhìn chân cô đang run lên, sau đó ánh mắt anh dời đi, trong nhà mặc dù có lò sưởi nhưng cô ăn mặc đơn giản, lạnh đến mức sắp không thể ngồi yên. Anh ngồi dậy, bàn tay đặt lên bả vai Cố Tân Tân. "Nếu như không làm khó dễ, em cần gì phải chuyện bé xé ra to?"
Cận Hàn Thanh sắc mặt nặng nề, lời nói ra không biết là chân tâm hay giả dối, "Lão Cửu, cậu cũng đối xử thật tốt với vợ nhỉ."
Điện thoại trong túi chợt reo lên, Cận Hàn Thanh rất nhanh ấn nghe.
Cố Tân Tân nghe được anh ta trả lời. "Muốn về? Được. . . . . . mở cửa cho cô ấy."
"Cô ấy" này chắc chắn không thể nào là Thương Lục, cô ấy điên điên khùng khùng, người trong Cận gia sẽ không dám cho cô ấy chạy loạn.
Cố Tân Tân đột nhiên ngộ ra, Cận Hàn Thanh vừa xuất hiện ở tòa nhà chính, người phụ nữ anh ta mang về vì sao lại vội vàng rời đi? Theo như quan sát lúc đó của cô, người phụ nữ kia không có nửa phần không tình nguyện.
Cố Tân Tân hai tay nắm chặt, cô ngồi ở đây, rốt cuộc được xem là cái gì?
Cố Tân Tân biết anh sẽ không để cô trong lòng, nhưng anh cũng là chồng cô, coi như không biết thương tiếc thì cũng không nên bỏ đá xuống giếng, không phải sao?
"Lão nhị, con dẫn theo ai về?" Tần Chi Song thấy anh ta kết thúc cuộc điện thoại, mặt lạnh hỏi.
Cận Hàn Thành không để ý dán mắt lên người Cố Tân Tân, "Em dâu, vậy tôi có phải là nên nói với em một lời xin lỗi?"
Cố Tân Tân khẽ nhích vai tránh khỏi bàn tay Cận Ngụ Đình, "Anh hai làm quá lên rồi, chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể thôi."
Cô vừa bước vào cửa Cận gia, như đi trên băng mỏng, người không dễ trêu chọc thì ngàn vạn không thể đắc tội.
"Thật sao? Hơn nửa đêm gọi tôi đến tòa nhà chính, tôi còn tưởng mình làm ra chuyện gì thương thiên hại lý."
Cố Tân Tân ép mình giương lên khóe môi, "Em nói với Chu thiếu gia mình là người nhà với anh, nên anh ta cũng không làm khó dễ gì em."
Cận Hàn Thanh nghịch chiếc điện thoại trong lòng bàn tay, "Lão cửu vừa nói chuyện nhỏ cũng phải xé ra to. . . . . ."
"Đó là do anh ấy quá nóng vội."
Cận Ngụ Đình khẽ nhích lông mày, thần sắc trên mặt không rõ là đang vui hay giận, Cận Hàn Thanh ngồi thẳng lưng, hơi lùi về sau, "Xem ra là em trai tôi rất quan tâm đến em, vô cùng khẩn trương."
Cố Tân Tân cười đến không tim không phổi, "Đúng vậy ạ, em vừa nói mệt chỉ muốn ngủ, nhưng anh ấy cứ nhất quyết kéo em qua đây, em không ngăn được, không nghĩ tới anh ấy vì em mà lại làm lớn chuyện lên như thế, em thật sự cũng rất cảm động."
Nói xong còn hướng Cận Ngụ Đình nháy mắt một cái, ai cũng có thể nghe ra trong lời nói của cô tràn đầy trào phúng.
***
Bát Bát: Vote tối đăng chap mới nào~~~~
Bình luận facebook