Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Đậu côve trong miệng bị cắn nát, Cố Tân Tân hung hăng nhìn sang Cận Ngụ Đình ngồi bên cạnh.
Lục Uyển Huệ nghe vậy, mừng rỡ gắp một khối thịt lớn bỏ vào trong bát Cận Ngụ Đình, "Lên kế hoạch từ bây giờ là đúng rồi, sinh càng sớm càng tốt, khôi phục cũng nhanh hơn."
Cố Đông Thăng thấy thế định lấy bát về, "Tốt lắm, chờ Tân Tân mang thai chúng ta liền uống một trận cho ra trò. Ba bình thường ở nhà cũng vẫn là một mình tự uống, con xem ba cao hứng đến hồ đồ rồi, thật sự quên mất hai đứa chỉ vừa mới kết hôn. . . . . ."
Cận Ngụ Đình nghe thế, ngón tay giữ ở mép bát, "Ba, con uống cùng ba."
"Lại không muốn sinh con nữa rồi?" Cố Tân Tân trào phúng.
Cận Ngụ Đình môi mỏng câu lên ý cười, kết hợp với lông mày sắc bén, "Dù sao ngày hôm nay cũng không được."
"Quá tốt rồi!" Cố Đông Thăng nhanh chóng ngồi vào chỗ cũ, giọng bề trên hướng Cố Tân Tân: "Tân Tân, ba thật ra vẫn luôn không yên lòng về con, dù sao con kết hôn quá bất ngờ, nhưng mà bây giờ nghe hai đứa nói muốn có con, ba và mẹ con cũng thấy an tâm. . . . . ."
Cố Tân Tân trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác khó chịu, việc đã đến nước này thì cô cũng chỉ có thể cố gắng không để cho ba mẹ nhìn ra sơ hở, chí ít cũng không thể khiến họ thay mình lo lắng.
Trước mặt cô xếp một đĩa thịt viên mẹ cô tự làm, Cố Tân Tân gắp một miếng đặt vào trong bát Cận Ngụ Đình.
Người đàn ông liếc nhìn theo, cầm lấy đũa gắp bỏ vào trong miệng.
Một bữa ăn tối kéo dài đến hai giờ, Cố Đông Thăng nói rất nhiều, ngược lại sắc mặt Cận Ngụ Đình vẫn rất bình thản, không nhìn ra tửu lượng.
Lục Uyển Huệ đưa bọn họ xuống đến tận tầng 1, "Ngụ Đình, con không sao chứ?"
"Mẹ yên tâm, con không sao."
Tài xế vòng xe vào, Khổng Thành ngồi bên trong, Cố Tân Tân nói với Lục Uyển Huệ ở bên cạnh, "Mẹ, mẹ nhanh vào nhà đi, ở đây lạnh lắm."
"Tân Tân, hai đứa nếu đã về cũng một nhà, thì phải nhường nhịn nhau mà sống, biết không?"
Cố Tân Tân miễn cưỡng gật đầu, "Con biết rồi."
Cận Ngụ Đình đứng một bên, áo khoác đen dài đến đùi, ngũ quan tinh xảo được đèn đường chiếu vào, chiếu ra vẻ đẹp như một bức tranh điêu khắc mà thâm thúy, khiến cho Lục Uyển Huệ càng nhìn càng yêu thích.
Hai người ngồi vào trong xe, Khổng Thành đóng lại cửa xe, Lục Uyển Huệ nhìn theo bọn họ rời đi mới lên lầu.
Cận Ngụ Đình rốt cuộc không đợi được nữa bắt đầu cởi tung cà vạt, tầm mắt Cố Tân Tân vẫn còn rơi ở ngoài cửa sổ, bả vai bất thình lình bị kéo lại, eo cũng bị người ta ôm lấy.
Cô quay đầu nhìn, đôi mắt Cận Ngụ Đình đóng chặt, đầu đặt ở cần cổ cô cọ tới cọ lui, mùi rượu đầy người hun cô đến mức phải nhíu mày một cái.
Khổng Thành lo lắng quay đầu lại, "Cửu gia, ngài không sao chứ?"
Cận Ngụ Đình vung tay trái xuống, "Quay lại!"
Khổng Thành ngoan ngoãn nghe theo, Cố Tân Tân rốt cuộc tìm được đầu anh muốn đẩy ra, nhưng do hai tay Cận Ngụ Đình ôm cô quá chặt, cơ hồ đem cô siết đến ngộp thở. Cố Tân Tân ý thức được anh bắt đầu lần mò lung tung, đây là anh muốn mượn rượu làm càn?
" Cận Ngụ Đình"
Hô hấp nóng rực của anh phả vào cần cổ Cố Tân Tân, anh dính chặt vào cô không buông, môi mỏng cắn vành tai cô, lại cắn thêm một phát lên cổ cô, sức mạnh cũng rất lớn.
Cố Tân Tân bị đau cuộn tròn nửa người lại, "Khổng Thành, anh còn không nhanh quản Cửu gia nhà anh đi."
Khổng Thành lúc này đang ngồi ngay ngắn ở ghế tài xế, đầu không dám quay lại, "Phu nhân, tôi sao dám quản ngài ấy chứ."
Cố Tân Tân lùi về cửa sổ, Cận Ngụ Đình thấy vậy liền thuận thế đẩy cô một cái, sau đó cũng nghiêng người theo, bàn tay càng ngày càng trắng trợn không kiêng dè vào lần vào lớp áo của cô. Cô sợ đến mức nắm chặt vạt áo, "Cận Ngụ Đình!"
Hai người ngồi phía trước ánh mắt thẳng tắp, Cố Tân Tân làm sao chống lại được sức mạnh của anh, "Khổng Thành. . . . . . Khổng Thành. . . . . ."
Lời nói vô cùng cấp bách, tựa như đang kêu cứu.
Khổng Thành sờ sờ mũi, "Phu nhân gắng gượng, sắp về tới nhà rồi."
"Nhà gì mà nhà? Trước giờ anh ta uống rượu say đều là như vậy sao?"
Khổng Thành vẫn không quay đầu lại, "Ở Lục Thành, những người uống rượu cùng Cửu gia đều không dám ép ngài ấy uống, Cửu gia cho tới nay đều rất tùy ý."
Cố Tân Tân quẫn bách vạn phần. "Anh ta vừa rồi đứng đó dáng vẻ rất bình thường, làm sao bây giờ lại. . . . . ."
"Phu nhân, tôi cũng chưa từng thấy dáng vẻ khi uống nhiều của Cửu gia bao giờ, thật sự không thể cho cô một thông tin gì hữu dụng cả."
Đầu Cận Ngụ Đình hướng về ngực Cố Tân Tân, anh coi cô đây thành cái gì chứ? Dựa vào còn chưa tính, còn hung hăng muốn vùi vào trong. Cố Tân Tân phát hỏa, "Cận Ngụ Đình, anh là cầm tinh con chuột sao? Thích đào hang đến vậy à!"
Khổng Thành ra hiệu cho tài xế, ý bảo anh ta thả tấm kính chắn trong xe, hình ảnh đó thật sự không đành lòng nhìn thẳng a.
"Lôi anh ta ra cho tôi. . . . . ."
Trong phút chốc trước và sau xe bị tách ra thành hai không gian, Khổng Thành rõ ràng là thấy chết không cứu.
Trở lại tòa nhà Tây, chờ xe dừng hẳn, tài xế xuống xe rồi thay Cận Ngụ Đình kéo cửa ra.
Hiện tại anh đã tỉnh táo hơn nhiều, đôi chân thon dài từ trong xe bước ra, bóng người cao ngất không có vẻ gì là đứng không nổi.
Cố Tân Tân từ một bên khác đi ra, tóc có chút loạn, quần áo cũng xộc xệch, Khổng Thành tận mắt nhìn hai người đi vào nhà, lúc này mới ngồi vào xe.
Cố Tân Tân đề phòng từng khắc, chỉ lo Cận Ngụ Đình sẽ làm ra chuyện gì với mình. Trở về phòng, anh lại vẫn biết đi tắm trước khi ngủ, Cố Tân Tân nhìn dáng đi của anh, làm sao cũng không giống như uống nhiều.
Thừa dịp anh vào buồng tắm, Cố Tân Tân ngồi suy nghĩ xem cô nên làm gì.
Nếu không thì lẻn vào phòng dành cho khách ngủ, khóa trái cửa lại? Hay là nằm xuống giả bộ ngủ?
Không được không được, vạn nhất anh liều mạng nhào lên thì làm sao?
Tiếng bước chân từ trong phòng tắm truyền ra, Cận Ngụ Đình buông cánh tay bên người, trong tay còn cầm cái khăn lông, "Uống chưa?"
"Cái gì?" Cô nhất thời không kịp phản ứng.
"Lúc trước đã đưa cho cô đấy."
Cố Tân Tân nhìn về phía trên tủ đầu giường lọ nước gừng, "Không cần đâu."
"Từ ngày mai bắt đầu uống, uống trước ba giờ chiều."
Cố Tân Tân không kìm được ngước mắt lên nhìn Cận Ngụ Đình, "Chú ý đến cả những thứ lặt vặt như vậy, uống say quá rồi?"
Áo tắm rộng rãi lộ ra một phần cơ bắp của người đàn ông, anh vòng qua giường lớn đi đến một bên giường nhấc chăn lên. "Tôi có nói là say sao?"
"Vậy anh vừa rồi ở trên xe. . . . . ."
"Ở trên xe làm sao?"
Cố Tân Tân kéo lại cổ áo, "Cúc áo có phải là bị anh mở ra không?"
"Con người đôi khi sẽ bị mất trí nhớ một khoảng thời gian nào đó, nói không chừng đây chính là hội chứng say rượu làm gián đoạn trí nhớ."
Cố Tân Tân mới không tin chuyện vớ vẩn này, "Anh giả vờ?"
Cận Ngụ Đình ngồi trên giường, tóc che một nửa trán, một nửa còn lại lộ ra ngoài, lại khiến cho người ta có cảm giác lười biếng gợi cảm, "Không có."
"Không thể nào, anh có thể nhanh như vậy đã tỉnh rượu? Hơn nữa còn là tỉnh triệt để?"
Sắc mặt Cận Ngụ Đình không có chút rung động, "Tôi nói không thì chính là không."
Cố Tân Tân siết hai bàn tay thành năm đấm tiến đến: "Cận Ngụ Đình, anh nghĩ tôi là con ngốc sao?"
"Cô đây là đặc biệt hoài niệm những gì tôi đã làm với cô trên xe sao?" Thân thể Cận Ngụ Đình hơi lùi ra sau, đầu gối lên cánh tay trái, tối nay anh quả thực uống hơi nhiều nhưng đầu óc vẫn luôn tỉnh táo. Trong đầu không hiểu làm sao bỗng nhớ đến Cố Tân Tân thật lâu trước đây đã nói một câu, "Tôi nhớ trước đây cô từng nói là có một người bạn trai, chia tay rồi sao?"
Bình luận facebook