• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Trảm Nam Sắc (2 Viewers)

  • Chương 79

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Cố Tân Tân a một tiếng, "Đau."
Cận Ngụ Đình sốt ruột nhìn cô không rời mắt, "Làm sao vậy?"
"Anh cầm tay tôi ném tới ném lui, đau muốn chết rồi."
Anh rõ ràng là không dùng tới chút lực nào, nhưng nhìn dáng vẻ của Cố Tân Tân lại như là đau đến chết đi sống lại rồi vậy.
Cô liên tục ôm tay xuýt xoa, vẻ mặt méo mó, "Đụng đến vết thương trên tay rồi. . . . . ."
Cận Ngụ Đình không nghĩ được nhiều lập tức đưa tay nắm lấy cổ tay cô, đáy mắt thâm thúy cũng tràn ra hoang mang, trong miệng còn lẩm bẩm. "Rõ ràng là không có dùng đến bao nhiêu sức lực, cũng không đến nỗi. . . . . ."
Anh thật sự không dùng sức, chỉ có đẩy tay cô ra thôi. Nhưng mà bàn tay Cố Tân Tân hiện tại là thời kỳ mẫn cảm nhất, nói không chừng là chỉ một chút lực đó thôi cũng đã có thể làm cô đau thành như vậy.
Cố Tân Tân nhìn bộ dáng không biết làm thế nào của anh, rốt cuộc không nhịn được cười lớn. "Lừa anh thôi, cũng không phải tổn thương đến gân cốt gì thì làm sao có thể đau thành như vậy chứ?"
Hai hàng lông mày của người đàn ông nhíu chặt lại với nhau, Cố Tân Tân rút tay về. Cô biết câu chuyện cười này không hề có chút buồn cười nào, mà cô thì chỉ sợ mình thăm dò rồi nhận lại là con số không mà thôi. Những căng thẳng anh biểu lộ ra này có lẽ cũng chỉ là vì hổ thẹn, hay là, đến cả cảm giác nhìn thấy căng thẳng trong mắt anh đó cũng là nhầm rồi? Bởi dù sao một người mà trong lòng không hề có cô, sẽ không thương tiếc hay cùng cảm thấy đau khi cô đau được.
Cố Tân Tân nằm trên giường, ánh mắt hơi dịch chuyển đi nơi khác, Cận Ngụ Đình muốn không để ý đến cô nữa, nhưng nhìn cô như vậy thế nào cũng rất đáng thương.
"Hôm nay ở nhà làm gì?"
"Không làm gì cả, Thương Kỳ đã đến đây."
Cận Ngụ Đình cũng không quan tâm đến bọn họ nói với nhau cái gì, "Chiều nay tôi còn phải đến công ty, cô có muốn đi cùng không?"
Cố Tân Tân đánh mắt qua nhìn anh, "Tôi tới làm cái gì? Ngồi ngơ ở đó à?"
"Tùy cô thôi."
Cận Ngụ Đình nói xong muốn đứng dậy, nhưng cánh tay áo lại đột nhiên bị Cố Tân Tân bắt lại. Anh quay người, nhìn thấy tia sáng lấp lánh trong mắt cô, cả cơ thể cũng đã kích động đến mức ngồi dậy. "Tôi đi với anh."
Người đàn ông kỳ quái quét mắt trên người cô một lượt, "Vì sao?"
"Chỗ làm việc của anh có thể để cho tôi đi tham quan không?"
"Nói trước tôi nghe thử, cô muốn làm gì?"
Cố Tân Tân trong nháy mắt tinh thần tỉnh táo. "Tôi muốn đến tham khảo để sau này vẽ tranh. Mỗi lần vẽ vai nam chính là tổng tài đều phải đi tìm tòi tranh ảnh và dựa theo tưởng tượng của chính mình vẽ ra nên luôn có cảm giác không đủ độ. Hiện tại suy nghĩ một chút cảm thấy có lẽ là bởi vì tôi chưa được tiếp xúc nên mới không vẽ ra được cái cảm giác chân thực cao lớn đó."
Cận Ngụ Đình nhìn trong mắt cô đều là hứng thú thì khóe miệng khẽ cong lên, nhưng ngoài miệng lại cự tuyệt. "Không mang theo cô đi."
"Vì sao chứ?" Vừa rồi rõ ràng là anh mời cô đi mà.
"Bao nhiêu người muốn đến tham quan cũng không được đâu, cô cho tôi một cái lý do có thể thuyết phục tôi mang cô đi thử coi."
Cố Tân Tân thầm nghĩ, cái này còn cần lý do sao? Cô bật thốt lên. "Tôi không phải là Cửu phu nhân hay sao? Địa bàn của anh không phải là tôi muốn đến thì đến muốn đi thì đi à?"
Cận Ngụ Đình yên lặng nhìn cô một cái, Cố Tân Tân nhìn vẻ mặt của anh khác lạ, lại vội vàng chêm thêm một câu. "Trên danh nghĩa cũng có thể coi là như vậy đi. Anh không cần lo lắng, lúc chúng ta kết hôn anh cũng không có mời người của công ty đến, vậy thì tới đó anh cứ nói tôi là người nhà gì đó đến tham quan là được rồi."
"Tôi không có nghĩ nhiều đến vậy, ngược lại là tâm tư cô quá để ý mà thôi."
Cố Tân Tân cười khan. "Vậy thì tôi sẽ cho là anh đã đồng ý nhé."
"Đi thay quần áo đi rồi đi."
Khổng Thành ngồi trong xe đợi Cận Ngụ Đình, lúc nhìn thấy Cố Tân Tân cũng đi cùng thì hơi giật mình.
Cố Tân Tân lần đầu tiên trong đời bước vào tòa nhà lớn linh thiêng trong truyền thuyết này, cô nhìn theo Khổng Thành dùng vân tay mở cửa thang máy, sau đó cô lại đi theo Cận Ngụ Đình vào bên trong thang máy ngắm cảnh. Trong khoảnh khắc cánh cửa thang máy khép lại, cô cảm giác như cả cơ thể lơ lửng, cúi đầu liền nhìn thấy người và những tòa nhà dưới chân ngày càng nhỏ lại, cho đến tận khi thang máy đi đến tầng cao nhất, chui vào trong tầng mây.
Cận Ngụ Đình bước nhanh ra ngoài, đi ra đến ngoài thì quay đầu liếc mắt nhìn Cố Tân Tân một cái.
Cô tựa bên cửa kính bất động, gương mặt tuấn tú của Cận Ngụ Đình hơi nghiêng, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, "Làm sao vậy?"
"Có. . . . . . có hơi run chân."
Khổng Thành bật cười, quay ra đụng phải ánh mắt phía sau Cố Tân Tân thì lập tức nhanh chóng quay lưng thoát thân.
Cận Ngụ Đình vào trong thang máy kéo tay cô ra ngoài, dù Cố Tân Tân cảm thấy hơi đau ở tay nhưng vẫn rất phối hợp, ngoan ngoãn đi theo phía sau anh.
Một đường đi thẳng đến phòng làm việc của anh Cố Tân Tân cũng không nhìn thấy có bao nhiêu người. Cô còn cho là sẽ như trong tivi có từng ô vuông đều nhau, sắp xếp bàn làm việc trong đó, mỗi người nhìn thấy anh đều sẽ phải đứng lên chào hỏi, xem ra vẫn là kiến thức của cô còn rất nông cạn.
"Công ty anh không có nhiều nhân viên nhỉ?"
"Đây là tầng làm việc của riêng Cửu gia." Khổng Thành đi bên cạnh trả lời.
Cố Tân Tân ừ một tiếng, nhìn thấy Khổng Thành nhấc tay ấn lên màn hình tinh thể lỏng trên tường, một giây sau, cánh cửa được mở ra.
Cố Tân Tân nhấc chân lên đi vào bên trong, cô sợ là ngay lúc này mình rất khó có thể dùng lời nói mà hình dung được khi nhìn thấy một không gian rộng rãi mà sáng đến lóa mắt như vậy, từng đám mây lớn giống như rơi xuống cửa sổ thủy tinh chắn ở bên ngoài, ánh sáng dày đặc chiếu vào bên trong, từng món đồ trang trí cứng rắn lạnh lẽo đều nói lên tính tình lãnh đạm của chủ nhân nó. Cố Tân Tân đứng trước ghế sô pha không dám đi qua, Cận Ngụ Đình đứng trước tấm kính trong suốt, thân thể như một khối ngọc tinh xảo, bóng lưng vừa đủ che đậy đi một chút sắc bén thường ngày. Cố Tân Tân nhìn cơ thể anh giống như đang cùng với cảnh bên ngoài hòa cùng một thể, loại vầng sáng rực rỡ kia như muốn tạo thành một vòng hoàng kim bao xung quanh người anh.
Cô hơi vất vả để thu lại tầm mắt, sau đó lại bối rối lục điện thoại bắt đầu chụp ảnh.
Khổng Thành thấy thế thì ngay lập tức lấy tay che mặt. "Đừng chụp tôi."
"Anh bị ảo tưởng sức mạnh à? Yên tâm đi, anh có muốn làm bối cảnh tôi cũng không muốn chụp đâu."
Cận Ngụ Đình ngồi vào ghế trước bàn làm việc, nhìn Cố Tân Tân bận rộn đi tới đi lui, đến cái đồ vật trang trí nhỏ nhất cũng không tha.
Khổng Thành đứng ở phía sau. "Cửu phu nhân, cô chụp ảnh làm gì vậy?"
"Tìm linh cảm nha, văn phòng cho nam chủ của《 Trảm nam sắc 》tôi còn chưa có vẽ cho anh ta nữa, trong đầu vẫn chưa có khái niệm cơ bản gì cả. Trước đây cũng đâu có gặp qua cường hào chân chính nào đâu chứ."
"Không phải là phu nhân muốn lấy bối cảnh văn phòng của Cửu gia vẽ ra đó chứ?"
Cố Tân Tân đứng ở một góc, chụp một tấm toàn cảnh, đúng lúc ấn xuống thì gặp Cận Ngụ Đình ngẩng đầu lên, Khổng Thành đứng bên cạnh không khỏi chen vào nói một câu. "Bức ảnh này được đó, vẻ mặt Cửu gia cũng không tệ."
Cận Ngụ Đình thả tập tài liệu trong tay xuống, "Đưa tôi xem."
"Tôi cũng không phải là muốn chụp anh."
"Nếu là chụp phải tôi rồi, thì tôi xem một chút có vấn đề gì sao?"
Cố Tân Tân đi tới, không tình nguyện đưa điện thoại cho anh. Cận Ngụ Đình quét mắt qua một cái, không sai, cái góc độ này, cả cái vẻ mặt này, thật sự là giống như đặc biệt chụp cho anh vậy.
"Nếu muốn chụp tôi thì cứ nói một tiếng là được rồi, không cần phải chụp trộm."
"Tôi đã nói là không phải muốn chụp anh rồi anh không nghe thấy sao."
Khổng Thành đứng bên cạnh nghe hai người anh một câu tôi một câu, cảm thấy thật là ấu trĩ, nhưng anh ta cũng không ngu mà đi chen vào, thầm nghĩ vẫn là nên tìm cái lý do mau chóng rời khỏi đây đi.
Cận Ngụ Đình trả lại điện thoại cho Cố Tân Tân, "Dưới tầng là khu làm việc của các phòng ban, cô có thể nói Khổng Thành đưa đi tham quan."
"Thật không?" Cố Tân Tân mừng rỡ, "Đúng lúc tôi cũng cần một chút tư liệu sống, còn cả khu nghỉ ngơi của công ty tôi cũng chưa từng thấy nữa."
"Cái này cứ bảo Khổng Thành dẫn đi là được."
Cố Tân Tân cầm điện thoại đi đến bên người Khổng Thành, Cận Ngụ Đình nhìn lên, "Hiện tại là thời gian trà chiều, cô có thể mang theo một chút đồ mang tới, cứ nói là thư ký của tôi mới đến thực tập, hi vọng sẽ được bọn họ chăm sóc nhiều hơn."
"Được." Cố Tân Tân cảm thấy sáng kiến này cũng không tệ. Nếu như Khổng Thành dẫn theo cô đi dạo xung quanh thì nhất định người ta sẽ bu vào nghị luận mất.
Nhưng Khổng Thành nghe xong lời của Cận Ngụ Đình lại đặc biệt cảm thấy khác lạ, anh ta quay đầu nhìn về phía Cận Ngụ Đình, người đàn ông ngồi đó một tay chống cằm, cho anh ta một cái ánh mắt mang ý tứ sâu xa.
"Tân Tân, nếu như vì thấy người lạ mà không nói ra được thì cứ để Khổng Thành thay em giới thiệu là được rồi."
Cố Tân Tân liên tục gật đầu, Cận Ngụ Đình hôm nay đúng là đổi tính, bỗng nhiên trở thành người biết chăm sóc người khác như vậy.
Khổng Thành đi vào phòng ăn lấy đi không ít bánh và trà, trực tiếp cho người đóng hộp lại cẩn thận sau đó theo sau anh ta và Cố Tân Tân đi lên lầu.
Lúc đi vào phòng tài vụ, Khổng Thành cho nhân viên phục vụ phân phát cho mỗi nhân viên một phần trà và bánh. Cố Tân Tân đứng bên cạnh, cảm giác được mọi ánh mắt đều đang tập trung trên người mình.
"Oa, đúng lúc bụng vừa réo a."
"Hôm nay là ngày gì đặc biệt sao mọi người?"
Khổng Thành chắp hai tay ở phía sau, chân bước lên một bước dài, Cố Tân Tân không hiểu ra làm sao đứng tại chỗ, sau đó nghe được Khổng Thành nói. "Cận phu nhân lần đầu đến công ty, nghĩ cho mọi người làm việc vất vả nên đặc biệt chuẩn bị chút trà và bánh, mọi người không cần khách khí."
"Cận phu nhân?"
"Trời ạ, Cận phu nhân đến rồi!"
Ở trước mặt mọi người thì Cửu phu nhân đương nhiên là đã biến thành Cận phu nhân, Cố Tân Tân giật mình nhìn về phía Khổng Thành, không đúng nha, Cận Ngụ Đình vừa rồi không phải nói giới thiệu cô là thư ký sao?
Cô đỏ mặt không biết phải giải thích làm sao, mà hình như là giải thích cũng không được gì.
Mọi người nhanh nhẹn chào hỏi cô, "Cận phu nhân."
"Xin chào Cận phu nhân."
"Cận phu nhân thật xinh đẹp."
Cố Tân Tân gật đầu rồi lại gật đầu, nói cám ơn, rồi lại nói xin chào. Khổng Thành còn muốn dẫn cô đến bộ phận thứ hai, nhưng nói thế nào cô cũng không chịu đi.
Khổng Thành đi theo sau Cố Tân Tân vào trong văn phòng, ánh mắt của Cận Ngụ Đình từ trong tập văn kiện hơi nhấc lên, "Nhanh như vậy đã quay về rồi sao?"
Cố Tân Tân chỉ tay vào Khổng Thành. "Anh ta giới thiệu với mọi người. . . . . . giới thiệu tôi là Cận phu nhân."
Tầm mắt Cận Ngụ Đình đảo qua. "Vậy sao?"
"Không lẽ tôi giới thiệu sai hay sao ạ?"
Cố Tân Tân đi lên vài bước ngồi xuống ghế sô pha trước mặt. "Chờ sau này Cận phu nhân chân chính đến đây, tôi xem anh giải quyết mớ rắc rối này như thế nào."
"Cái gì gọi là Cận phu nhân chân chính?" Cận Ngụ Đình nghe được thì đẩy văn kiện trong tay nhìn về phía cô.
Khổng Thành nhanh chân bước ra ngoài lủi mất, Cố Tân Tân ra vẻ hờ hững cầm cuốn tạp chí trong tay lật lật. "Cận Ngụ Đình, anh có bao giờ nghĩ tới mình và chị dâu còn khả năng đến với nhau không? Hai người dù sao trước đây cũng đã từng có tình cảm, chỉ cần anh có thể chấp nhận tình trạng của chị ấy, hai người. . . . . ."
Ngón tay Cận Ngụ Đình gõ nhẹ lên mặt bàn hai cái, "Vậy nói nghe thử xem, anh hai sẽ dễ dàng chịu buông tay hay sao?"
Hóa ra là anh lo lắng cái này.
"Anh hai tuy là bướng bỉnh, nhưng dùng bạo lực đem một người không yêu anh ấy giữ ở bên người thì cũng không khác gì một loại dằn vặt."
Cận Ngụ Đình lạnh lùng tiếp nhận lời của cô. "Giống như tôi giữ cô ở bên người sao?"
"Đúng vậy." Quả thật Cố Tân Tân cảm thấy rất giày vò.
Cận Ngụ Đình hơi dựa người về sau, mười ngón tay thon dài đan vào nhau, "Có một điểm tôi với anh ấy suy nghĩ rất giống nhau, đó là chỉ cần tôi không buông tay thì cô cũng đừng hòng nghĩ đi được."
"Lẽ nào anh cũng cảm thấy cách làm của anh ấy là đúng?"
Đôi mắt Cận Ngụ Đình chiếm lấy Cố Tân Tân không tha, cô không cam lòng yếu thế trợn mắt lên chống lại anh, "Anh biết rõ là anh ấy đã sai, hơn nữa còn cực kỳ sai, vì sao anh lại không chịu thay đổi cách suy nghĩ đi chứ? Anh hai nếu chịu buông tay thì anh và chị dâu có thể đến với nhau rồi.
"Cô thì biết cái gì?"
Nếu như có thể ở cùng nhau thì đã sớm bên nhau, mà người lúc trước khăng khăng muốn gả cho Cận Hàn Thanh cũng chính là Thương Lục.
Cận Ngụ Đình hướng Cố Tân Tân vẫy tay, "Đến đây ngồi đối diện với tôi đi."
"Muốn làm gì?"
"Tôi không thích nói chuyện xa như vậy."
Cố Tân Tân tiếp tục lật tạp chí trong tay. "Vậy thì khỏi cần nói chuyện đi."
"Cố Tân Tân, chuyện vẽ tranh. . . . . ."
Cận Ngụ Đình không biết nói cái gì, âm thanh rất nhẹ, Cố Tân Tân ngờ ngợ nghe được hình như chuyện gì đó liên quan đến bộ truyện tranh của cô, cô vểnh tai lên nghe, nhưng nửa câu sau lại không nghe được rõ lắm. "Anh nói gì cơ?"
"Tôi nói lúc trước Tiêu Tụng Dương nói với tôi, website đó chuẩn bị tiến hành một. . . . . ."
Cô lại không nghe được rồi.
Cố Tân Tân luôn rất để tâm đến bộ truyện tranh của mình, cô đứng dậy đi đến trước bàn làm việc của anh, ngồi xuống chiếc ghế đối diện. "Anh nói trận thi đấu truyện tranh sao?"
"Cô sẽ tham gia sao?"
"Tất nhiên."
Cận Ngụ Đình liếc nhìn khuôn mặt nhỏ đầy tự tin. "Muốn tôi hỗ trợ không?"
"Anh hỗ trợ tôi thế nào?"
"Độc giả bỏ phiếu là khâu dễ động tay động chân nhất."
Hai hàng lông mày của Cố Tân Tân lập tức nhíu chặt. "Cái này gọi là gian lận đó."
"Cô thấy người khác sẽ không làm như thế sao?"
"Tôi mặc kệ người khác làm thế nào, tôi nhất định sẽ không làm."
Cận Ngụ Đình hừ lạnh một tiếng, lần trước cô đoạt đi giải thưởng lớn của người ta, đối phương nuốt được cơn giận này mới là lạ ấy.
"Tùy cô thôi, nếu đến lúc đó mà thua thê thảm thì đừng có chạy đến trước mặt tôi mà khóc."
Cố Tân Tân như nghe được chuyện cười, cô nếu như thật sự muốn khóc thì cũng sẽ không tìm đến anh. Mấy lần cô khóc đến tê tâm liệt phế không phải đều là vì anh sao?
Cô đánh mắt sang chỗ khác, Cận Ngụ Đình nghĩ nghĩ , hình như vừa rồi mình đã bỏ lỡ điều gì đó.
"Trong lòng cô tôi với anh hai đều là như nhau sao?"
Cận Hàn Thanh tàn nhẫn và hoang đường Cố Tân Tân không phải là chưa được chứng kiến qua, nhưng cô vẫn gật đầu. "Đúng vậy."
"Thật sự giống như đúc sao?"
"Chẳng lẽ không đúng?" Cô hỏi ngược lại, "Tôi không tin giữ Thương Lục ở lại bên cạnh anh ấy là lựa chọn tốt nhất, nếu như chị ấy ở lại Thương gia thì nói không chừng là bệnh đó đã có thể khỏi rồi."
Cố Tân Tân nói như vậy, rõ ràng là có rất nhiều chuyện còn không hiểu.
Thương gia nếu như mang Thương Lục về thì bệnh đó của cô nhất định là không che giấu được nữa. Hơn nữa một khi mang về Thương gia thì tất yếu cái danh Cận phu nhân cũng sẽ không còn.
"Nếu như cô cứ khăng khăng thấy vậy thì tôi cũng không còn cách nào để phản bác cô rồi."
Cố Tân Tân tiếp lời anh, "Đúng rồi, đều không từ thủ đoạn, bất chấp tất cả."
Cô vốn cho là lời này sẽ chọc giận Cận Ngụ Đình, nhưng lại không hề thấy vẻ mặt anh biến đổi dù chỉ một chút. Mu bàn tay cô truyền đến đau xót, cô cúi đầu liếc nhìn, thấy Cận Ngụ Đình cầm lấy bàn tay không quấn băng gạc kia của cô.
"Anh tôi ép buộc Thương Lục ở bên người, ai ai cũng đều thấy được là bởi vì một thứ tình yêu cố chấp, yêu đến càng sâu thì lại càng muốn giày vò đối phương nhiều hơn."
Cố Tân Tân nhìn người đàn ông đối diện, môi mỏng của Cận Ngụ Đình vẫn còn đang khép hờ, "Em nói, tôi với anh ấy là giống nhau như đúc."
Cố Tân Tân trong nháy mắt nghe được từ then chốt của anh, sắc mặt khẽ biến. Cô vốn là chỉ nói hành vi tồi tệ kia của bọn họ là giống nhau, nhưng chui vào tai anh xử lý một hồi lại làm thế nào mà lý giải thành như vậy rồi?
"Tôi không có nói cái này là giống nhau."
"Tai của tôi sẽ không lừa tôi."
Cố Tân Tân muốn rút tay về nhưng ngược lại càng khiến Cận Ngụ Đình dùng sức, dễ dàng nắm chặt lấy tay cô.
"Đau." Cố Tân Tân la lên.
Cận Ngụ Đình thấy vậy thì đổi sang nắm lấy cổ tay Cố Tân Tân, nhất định không chịu buông tay cô ra.
"Anh yên tâm, không cần anh từng giây từng phút phải nhắc nhở, tôi tự biết thân phận của mình, anh hai bá chiếm không tha cho chị dâu có thể thông cảm được là vì yêu chị dâu, còn anh, cũng coi như có thể thông cảm được, mà nguyên do cũng là vì chị ấy, vậy nên có lẽ lời tôi nói hai người giống nhau có lẽ vẫn không sai."
Sức lực nơi bàn tay nắm chặt của Cận Ngụ Đình gia tăng thêm mấy phần. "Em thấy rằng mình rất có năng lực có thể nhìn thấu lòng tôi?"
"Đây không phải là năng lực, trong mắt anh, trong lòng anh có ai đều không thể giấu được, ai ai cũng có thể nhìn rất rõ ràng.
Cận Ngụ Đình chăm chú nhìn từng nét mặt cử chỉ trên khuôn mặt nhỏ của Cố Tân Tân, nhưng cô từ đầu đến cuối thủy chung không có nhìn anh một cái. Hai người giằng co một hồi, Cố Tân Tân lần thứ hai muốn rút tay về, bàn tay còn lại của Cận Ngụ Đình liền nắm cả mu bàn tay kia của cô, đầu ngón tay vuốt nhè nhẹ lên chỗ máu ứ đọng.
Trong lòng cô không hiểu vì sao mềm nhũn, Cố Tân Tân thầm nghĩ, nếu như là cô của trước đây thì có lẽ đã sớm chìm đắm bên trong thứ ôn nhu giả tạo này rồi.
Nhưng dù là Cố Tân Tân không còn ngây thơ trong sáng như ngày xưa nữa thì cũng sẽ không chịu nổi mấy thứ lơ đãng mờ ám này. Bản thân Cận Ngụ Đình nhất định sẽ không thể làm ra những chuyện như vậy, anh lúc nào cũng lạnh lùng lãnh đạm đến buồn tẻ, tâm tình lại không bao giờ để lộ ra bên ngoài, là một người đàn ông băng sơn điển hình. Cố Tân Tân liếc mắt, cô biết hiện tại mình có dùng sức thế nào cũng không thể đấu lại anh, cuối cùng đành phải giả bộ như không nhìn thấy.
"Dưới khu làm việc đều chụp cả rồi chứ?"
"Anh nói ở mấy tầng dưới?"
"Ừ."
Nhắc đến chuyện này lại khiến cho Cố Tân Tân bực cả mình, "Khổng Thành đã giới thiệu như vậy rồi sao tôi còn dám đi tiếp chứ, ai cũng nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt, đi tới đâu liền bị nhìn tới đó."
Cận Ngụ Đình nghĩ đến bộ dạng quẫn bách khi đó của cô, không nhịn được cười, "Em có thể không nhìn lại bọn họ."
"Khổng Thành là cố ý sao?"
"Có thể."
Cố Tân Tân cũng cảm thấy thế, "Nhưng anh ta lại dám không nghe lời của anh sao? Lúc đó đã nói chỉ giới thiệu là thư ký thôi mà."
"Khổng Thành này, cái gì cũng tốt, duy chỉ có một cái đó là làm việc rất quá đề cao hiệu suất. Có lẽ là cậu ta cảm thấy dẫn em đi xung quanh tham quan khá tốn thời gian, lại tẻ nhạt nên trực tiếp làm rõ thân phận của em, như vậy có thể khiến cho em ngại ngùng không muốn ở lại, sau đó cậu ta có thể đi làm việc của mình rồi."
Cố Tân Tân không ngờ tới Khổng Thành lại còn có một mặt như vậy, quả nhiên là hạng người gì thì nuôi ra trợ lý loại đó.
"Bên trong đó còn có phòng nghỉ ngơi, có muốn ngủ một chút không?"
"Vậy nên trong mấy cuốn tiểu thuyết nói cũng là thật, bên trong phòng làm việc thật sự còn có phòng nghỉ riêng?"
"Ừ, nếu như mở hội nghị qua đêm thì cũng có thể ngủ luôn ở công ty."
Cố Tân Tân vội vội vàng vàng nói. "Tôi muốn xem."
Cận Ngụ Đình buông tay cô ra, đứng dậy đi đến phòng nghỉ cách đó không xa, cánh cửa bị ẩn trong lớp tường, nếu để cho Cố Tân Tân tự mình tìm thì chắc chắn có cho cô nửa ngày cũng không tìm được nút ấn mở cửa ở đâu.
Cô đi theo phía sau Cận Ngụ Đình vào trong. Phòng nghỉ cực kỳ lớn, không khác gì một căn phòng của khách sạn, chăn trên giường một chút nhăn nhúm cũng không có, xem ra là có người chuyên phụ trách dọn dẹp. Chỉ là căn phòng mang đến cho người ta cảm giác lạnh như băng, không có một chút ấm áp.
Cố Tân Tân nhìn thấy trên tường còn treo một bức tranh, rất trừu tượng. Cô rút điện thoại ra chuẩn bị chụp.
Cố Tân Tân thấy có điểm không đúng, liếc mắt sang thì thấy Cận Ngụ Đình vẫn còn đứng ở bên cạnh, Cố Tân Tân hướng về phía anh nói. "Anh rảnh sao?"
"Còn có chút chuyện chưa xử lý."
"Vậy thì anh cứ làm việc của anh đi thôi."
Hàm ý rõ ràng là muốn đuổi anh đi, Cận Ngụ Đình cũng không ở lại thêm, "Nếu buồn ngủ thì cứ ngủ luôn ở đây."
Cố Tân Tân cầm điện thoại nhắm ngay bức tranh, chụp lại.
Bên trong phòng nghỉ cũng không có gì để xem, cô lại không muốn ra ngoài đối mặt với Cận Ngụ Đình. Cố Tân Tân ngập ngừng đứng ở cửa hồi lâu, cuối cùng đi đến mép giường ngồi xuống.
Cận Ngụ Đình xử lý xong xuôi đâu đấy, đi vào phòng nghỉ, lập tức nhìn thấy Cố Tân Tân nằm nghiêng trên giường lớn ngủ thiếp đi. Cô hẳn là đã mệt không chịu nổi, mà có lẽ cũng chỉ muốn dựa người xuống nghỉ ngơi một chút, vậy mà sau đó liền ngủ thiếp đi. Cô cũng không biết sợ lạnh mà nằm trên tấm chăn, Cận Ngụ Đình cẩn thận từng li từng tí lấy nửa còn lại của chiếc chăn đắp lên người cô.
Chiều tối, Khổng Thành đi vào văn phòng không thấy bóng dáng của hai người đâu, anh ta đoán chừng bọn họ cũng không thể nào ra ngoài được, bèn đi đến cửa phòng nghỉ, gõ nhẹ lên đó hai cái.
Cố Tân Tân lập tức tỉnh dậy, vừa mới còn mơ đến đám cháy ở khách sạn hôm trước. Cố Tân Tân mở mắt, bên trong tối đen, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy Cận Ngụ Đình nằm ở bên cạnh.
Chăn đều ở trên người cô, anh nằm chỉ có độc một cái gối, gì cũng không đắp.
Cố Tân Tân ngồi dậy, đẩy đẩy Cận Ngụ Đình.
Cận Ngụ Đình lười biếng mở mắt ra, nhưng cũng không muốn động. "Ngủ tiếp đi."
"Bây giờ là ban ngày hay buổi tối rồi?" Cố Tân Tân ngủ đến hồ đồ luôn rồi.
Cận Ngụ Đình đấu tranh thật lâu mới ngồi được dậy, "Khổng Thành."
Khổng Thành ở bên ngoài đáp lại, Cận Ngụ Đình bật đèn lên rồi nhìn đồng hồ. "Không còn sớm, đi ăn cơm tối."
Hai người đi ra khỏi phòng nghỉ, Cố Tân Tân nhìn thấy Khổng Thành đứng bên cạnh còn rũ mắt xuống, một bộ không nhìn thấy gì nhưng cái gì cũng đều biết.
"Cửu gia muốn ăn gì tối nay?"
Cận Ngụ Đình quay đầu nhìn về phía Cố Tân Tân, "Muốn ăn gì?"
Cố Tân Tân vẫn đang nhìn chằm chằm Khổng Thành, Cận Ngụ Đình gọi hai lần cô mới định thần lại. Ánh mắt Cận Ngụ Đình đảo qua đảo lại cô và Khổng Thành mấy lần, "Nhìn gì mà xuất thần thế?"
"Tôi muốn ăn thịt nướng."
Cận Ngụ Đình chống một tay lên thắt lưng, "Có quán nào hay ho sao?"
"Ừ, trên đường Ngô Giang có một quán."
Đi đến gara, Cố Tân Tân theo Cận Ngụ Đình ngồi vào hàng ghế phía sau, Khổng Thành đứng ở bên ngoài khom lưng nói vào trong. "Cửu gia, tối nay chắc tôi không đi cùng được, công ty còn có chút chuyện phải xử lý."
Cận Ngụ Đình vừa muốn đồng ý, lại nghe Cố Tân Tân mở miệng nói. "Cùng đi đi, chuyện công ty nếu không quan trọng quá thì để đến ngày mai là được rồi."
Ánh mắt Cận Ngụ Đình không để lại dấu vết quét đến khuôn mặt Cố Tân Tân, Khổng Thành còn đang do dự thì Cố Tân Tân lần nữa mời mọc. "Chỉ có tôi với anh ta ra ngoài ăn cơm nhất định anh cũng không yên tâm phải không? Vạn nhất xảy ra chuyện. . . . . ."
"Nếu đã vậy, tôi cũng đi theo."
Khổng Thành nói xong thì đóng lại cửa xe cho họ, vừa ngồi xuống ghế bên cạnh tài xế liền nghe được thanh âm chua loét của Cận Ngụ Đình truyền vào trong tai. "Sử dụng Khổng Thành đúng là còn thuần thục hơn cả tôi rồi."
"Vậy anh có thể cho tôi mượn anh ta hai ngày hay không?"
Khổng Thành ngồi ngay ngắn tại chỗ không dám lộn xộn, âm thầm cầu nguyện Cố Tân Tân đừng có nói càn thêm nữa. Tâm tư Cận Ngụ Đình nhạy cảm hơn ai hết, vừa rồi Cố Tân Tân còn dùng ánh mắt kì kì quái quái nhìn anh ta, thật sự là muốn hại chết anh ta mà.
"Mượn cậu ta làm cái gì?" Nhiệt độ trong lời nói của Cận Ngụ Đình đã rơi xuống âm độ.
"Chơi thôi."
Sắc mặt Cận Ngụ Đình tái mét, "Chơi thế nào?"
"Cái đó thì phải hỏi ý của Khổng Thành rồi."
Lúc này Khổng Thành biết mình không thể núp thêm nữa, đàng hoàng trịnh trọng nói. "Cửu phu nhân, tôi không phải là đồ vật, không thể tùy tiện mượn dùng như vậy được đâu."
Chiếc xe rất nhanh đi đến đường Ngô Giang, mấy người đi vào trong quán thịt nướng, chọn một bàn trong góc ngồi xuống. Cố Tân Tân chọn những món mình muốn ăn, Khổng Thành lại gọi thêm một lượt nữa.
Nếu như không phải vì Cố Tân Tân thì có nằm mơ Cận Ngụ Đình cũng sẽ không tới những nơi như thế này. Cũng không phải anh không ăn được những món ăn mấy chỗ kiểu này, mà chẳng qua là vì xung quanh ồn ào, nghe mà đau đầu.
Nhân viên phục vụ mang bếp nướng ra, rất nhanh một khay thịt đã gọi cũng được mang ra đầy đủ.
Cố Tân Tân gắp thịt ba chỉ đặt lên, lập tức có tiếng lèo xèo vang lên. Trên sân khấu có người đang hát, là đang chơi trò hát nối đuôi.
Cận Ngụ Đình ghét bị làm phiền, hai hàng lông mày từ lúc bước vào đến giờ vẫn luôn nhíu chặt, một tay còn đặt bên thái dương không ngừng day. Cố Tân Tân thi thoảng nhìn đến phía trên sân khấu. "Hát gì mà không có chút tình cảm gì cả, như Đường Tăng đọc thơ."
"Nhưng vẫn hát hay hơn tôi nhiều." Khổng Thành cười nói theo.
"Ngũ âm của anh tệ lắm sao?" Cố Tân Tân gắp thêm miếng thịt bò tiếp tục thả lên bếp nướng.
Nói đến đây, Cận Ngụ Đình cũng không nhịn được lên tiếng chế nhạo. "Có lần công ty tổ chức lễ kỷ niệm hàng năm, Khổng Thành bị rút trúng yêu cầu lên khán đài hát, sau đó liền hát đến mức khiến cho những người phía dưới đều nôn hết cả."
Khổng Thành cũng có sĩ diện của mình chứ, dẫu sao ngày thường vẫn là com lê thẳng tắp, cư xử chuẩn mực.
Anh ta đương nhiên phải cứu vãn lại mặt mũi của mình. "Cửu gia, cái này cũng không trách được tôi, bọn họ vốn dĩ cũng đã uống rất nhiều rồi. . . . . ."
Lúc này người trên sân khấu đã ngừng lại, sau đó chọn bài thách đấu là《 Tận Trung Báo Quốc 》, cầm mic tìm người chơi tiếp theo, "Ai muốn lên thì giơ bảng nào."
Khổng Thành nhìn thấy Cố Tân Tân nhanh chóng rút tấm bảng trên bàn, hào hứng giơ tay lên vẫy vẫy. "Ở đây, ở đây!"
"Được, mời bàn 68."
Cố Tân Tân đặt tấm bảng số vào trong tay Khổng Thành. "Lên nào!"
Khổng Thành triệt để hôn mê. "Tôi?"
"《 Tận Trung Báo Quốc 》là một ca khúc kinh điển đó, anh nhất định sẽ thuộc lời mà phải không, lên đi nào."
Cận Ngụ Đình nhìn hai người bọn họ đánh mắt qua lại thì bực dọc trong lòng càng không có cách nào kiềm chế lại được, "Đúng là chơi thành nghiện rồi phải không, Khổng Thành tốt xấu gì cũng là trợ lý của tôi, làm sao có thể xuất đầu lộ diện ở một cái nơi như thế này?"
Cố Tân Tân nghe thế thì lập tức oan ức nhìn anh, "Vậy lúc chiều anh ta giới thiệu tôi như vậy đến mọi người, cũng không nói với tôi một lời, cuối cùng tôi phải lộ diện đó thôi."
Thân thể Cận Ngụ Đình hơi nghiêng về phía cô, nghiêm túc hỏi, "Chỉ là vì việc này?"
"Tôi nhất định phải cho anh ta lên đó hát, cho anh ta cũng phải nếm trải thử cảm giác này một lần."
Thứ cảm giác không thoải mái trong lòng Cận Ngụ Đình lập tức tiêu tan không còn lại chút dấu vết, anh liếc sang Khổng Thành bên cạnh, "Còn ngồi đó làm gì? Đi lên đi chứ."
Trên đầu Khổng Thành như có mười ngàn con quạ đen bay qua, cặp vợ chồng này sao lại có thể vô lý như vậy hả trời!
------ lời tác giả ------
Chầm chậm ~
Cho mọi người một ngày ấm áp, ha ha ha
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom