• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Trảm Nam Sắc (1 Viewer)

  • Chương 77

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Cố Tân Tân cắn ống hút nhìn ra ngoài cửa sổ. "Tôi nào biết được."

"Đồ uống trong tay cô làm sao có?"

"Mua chứ đâu." Gò má Cố Tân Tân bị nhìn chằm chằm bắt đầu nóng lên, cô quay đầu đi tránh khỏi tầm mắt của Cận Ngụ Đình. "Không lẽ đi cướp?"

Cận Ngụ Đình kéo số của đối phương vào danh sách đen, nhưng chỉ mấy phút sau lại có thêm một số xa lạ nữa gọi đến.

Anh giật lấy cốc trà sữa trong tay cô, "Đây là dùng 11 chữ số để đổi lấy sao?"

Cố Tân Tân cũng đã uống gần đủ, cô nghe được tiếng chuông chói tai reo lên không ngừng, Khổng Thành nhận lấy điện thoại của Cận Ngụ Đình từ tay anh, lần lượt kéo từng dãy số vào danh sách đen.

Thật không ngờ cô lại có cái lá gan đem bán chồng mình đi chỉ để đổi lấy một cốc trà sữa.

Cận Ngụ Đình ngậm ống hút uống một ngụm, cũng chẳng có gì đặc biệt đến vậy, anh cầm cốc trà sữa còn thừa trả lại vào tay Cố Tân Tân.

Hai mắt cô trợn tròn, giống như cầm phải củ khoai lang bỏng tay. "Anh uống dở rồi sao còn đưa cho tôi!"

"Làm sao? Không lẽ cô còn ghét bỏ cả tôi?"

"Tôi không ăn lại đồ thừa của người khác."

Cận Ngụ Đình cảm thấy lời này của cô còn tạm chấp nhận được, nhưng mà, cô vừa nói anh là người khác? Cô lại dám nói anh là người khác?

(?)

Lễ đính hôn của em họ Cố Tân Tân tổ chức ở khách sạn Đế Hào, đây cũng coi là một cái khách sạn có lịch sử lâu đời, năm ngoái từng được tu sửa lại, danh tiếng trước giờ ở Lục Thành cũng có thể coi như là khá xa hoa.

Lục Uyển Huệ và Cố Đông Thăng nhìn thấy hai người cùng đến dĩ nhiên là vô cùng vui vẻ. Cố Tân Tân đưa quà mừng Cận Ngụ Đình mua cho cô em họ, cô ấy vừa nhìn thì liên tục rít gào. "Aaa! LV đó!"

Cố Tân Tân hận không thể bịt lại miệng của cô ấy, "Em thích là được rồi."

"Cám ơn chị, em yêu chị chết mất."

"Không phải chị mua." Cố Tân Tân chỉ chỉ sang Cận Ngụ Đình đứng bên cạnh.

"Anh rể, em yêu anh, yêu anh chết mất thôi!"

Sắc mặt Cận Ngụ Đình có chút không được tự nhiên nhìn ra chỗ khác, đám trẻ bây giờ thật là, mới tí tuổi đã đính hôn còn chưa tính, còn bắt lấy ai cũng nói yêu, đúng là không thể chấp nhận được.

Lúc ngồi vào bàn, Cố Tân Tân và Cận Ngụ Đình được sắp xếp ngồi bàn trên cùng, bên cạnh Cận Ngụ Đình còn có một nhóc tì nữa.

Lục Uyển Huệ kéo cánh tay con gái mình, "Tân Tân, thân thể thế nào rồi?"


"Mẹ, mẹ yên tâm, rất tốt ạ."

Bên trong khách sạn bật hệ thống sưởi hơi nên nhiệt độ khá cao, Cận Ngụ Đình mắc áo khoác về đằng sau ghế. Nhóc tì ngồi bên cạnh Cận Ngụ Đình nhìn thấy tôm chiên thì lập tức bốc cầm lấy một con.

Ba mẹ nhóc tì đó không đến mà là được bà nội dẫn đi, có lẽ rốt cuộc đã không chờ đợi được nữa, nhóc tì đó bỏ cả một con tôm cho vào miệng.

"Thằng bé này, ăn từ từ thôi, phải lột vỏ trước đã."

Nhóc tì đó nghe vậy thì thả tôm vào trong bát bà mình, sau đó nhìn bàn tay nhỏ bóng nhẫy, muốn lấy cốc nước uống.

Tay nhỏ của cậu bé duỗi ra nhưng không với tới, bèn liếc nhìn về phía Cận Ngụ Đình.

Đúng lúc này Cố Tân Tân giương mắt lên, lập tức hình ảnh bàn tay đầy dầu mỡ cậu bé bám lấy cánh tay Cận Ngụ Đình đập vào mắt cô. "Chú ơi, có thể -------"

"Đông Đông!" Cố Tân Tân cũng biết cậu nhóc, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã biết là không còn kịp nữa rồi. Bà nội của cậu nhóc phát hiện ra, vội vàng kéo lại tay cậu bé, "Xin lỗi, thật sự xin lỗi."

Cánh tay áo sơ mi trắng của Cận Ngụ Đình hiện ra mấy dấu tay rõ ràng, còn có dầu mỡ bóng loáng. Cố Tân Tân vội vàng đứng dậy cầm khăn ướt, kéo cánh tay Cận Ngụ Đình về phía mình lau đi.

Nhưng vải một khi đã dính dầu thì sẽ không thể lau sạch. Cận Ngụ Đình liếc nhìn động tác của Cố Tân Tân, khóe miệng khẽ cong. "Không sao."

"Đông Đông còn nhỏ, nó cũng không phải cố ý." Cố Tân Tân biết anh trước giờ thích sạch sẽ, trong ngày thường trước khi ăn cơm đều phải rửa tay đến mức không còn một vết bẩn.

"Thật sự xin lỗi nha, bà không quản tốt nó. . . . . . ."

Cố Tân Tân nhận ra đối phương, mặc dù họ là họ hàng bên thím nhưng đôi khi tình cờ cũng sẽ chạm mặt nhau vài lần. "Không sao ạ, trẻ nhỏ mà."

"Đi, bà nội mang con đi rửa tay."

Bà ấy ôm đứa nhỏ từ trên ghế xuống rồi kéo tay cậu bé ra ngoài, Lục Uyển Huệ cũng quan tâm lên tiếng. "Nếu lau không được thì mang đến tiệm giặt là đi."

Động tác Cố Tân Tân hơi dừng lại, buông cánh tay Cận Ngụ Đình ra. Lục Uyển Huệ nhìn chằm chằm về phía cửa. "Cậu bé Đông Đông này cũng rất đáng thương, ba mẹ ly hôn, ai cũng bận rộn, vậy là liền ném con cho bà nội chăm sóc."

Cận Ngụ Đình xắn ống tay áo lên cao, nghe được Lục Uyển Huệ nói với Cố Tân Tân. "Tân Tân, bồi bổ cho cơ thể thật tốt rồi hẵng sinh con, hai vợ chồng phải thật khỏe mạnh. Trong mấy loại trường hợp này dù là bên nội hay bên ngoại nhận chăm sóc đứa bé thì kỳ thực đứa nhỏ đều vẫn sẽ bị tổn thương."

"Mẹ, mẹ nói cái gì vậy chứ."

Lục Uyển Huệ cũng nhận ra mình xúc động nhất thời, bèn lập tức cười cười, "Hai đứa tất nhiên sẽ không như vậy rồi ha."

Cố Tân Tân trong lòng đắng ngắt, cô và Cận Ngụ Đình căn bản sẽ không đi đến một bước kia, vậy nên sẽ không có gì cả.

Không lâu sau thì người bà kia dẫn đứa nhỏ quay lại. Cậu bé đi lên rồi ngồi xuống cạnh Cận Ngụ Đình, sau đó lại lên tiếng nhờ anh rót hộ mình cốc nước.

"Cám ơn chú."

"Không có gì."

Cố Tân Tân hiếm thấy Cận Ngụ Đình có thể kiên nhẫn đến vậy thì không nhịn được tưởng tượng viển vông. Nếu như một ngày nào đó Cận Ngụ Đình làm bố, có phải là sẽ rât ấm áp hay không?

Đến lúc đó, người đứng bên cạnh anh sẽ là ai đây?

Trong lòng cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai, dù không phải là Thương Lục thì người đó cũng sẽ không là cô.

Trong lễ đính hôn, em họ Cố Tân Tân và bạn trai lên đọc lời cám ơn. Cố Tân Tân gắp thức ăn bỏ vào trong bát, lúc trước cô không có lễ đính hôn, mà cũng không biết gì về Cận Ngụ Đình. Có thể thấy câu nói nhật cửu sinh tình(*) này cũng có hàm ý, nếu không cô cũng không một bước sa chân mà lưu lạc đến tận hoàn cảnh này.

(*) tương đương với câu lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy ở VN, nghĩa là ở lâu với nhau sẽ nảy sinh tình cảm. Ngược lại với nhất kiến chung tình, khác nhau ở chỗ tốc độ thích đối phương.

Giọng nói của em họ Cố Tân Tân đã có chút nghẹn ngào, "Mỗi một đoạn tình cảm lúc bắt đầu đều không dễ dàng gì, cần phải được che chở từng chút từng chút một, chúng tôi từng cãi nhau, chia tay nhưng sau cùng lại quay về với nhau, một đường đầy chông gai để đi được đến ngày hôm nay. Tôi nghĩ cuộc sống chính là như vậy, từ nghi ngờ ban đầu đến giai đoạn yêu tha thiết chính là một quãng đường rất dài phải đi. Ở xung quanh tôi, tôi đã từng được chứng kiến một cặp đôi hoàn mỹ như vậy, đó chính là chị họ và anh rể tôi."

Cố Tân Tân cắn phải đũa, ánh mắt hơi hoảng hốt nhìn về phía cô em họ.

Cô ấy nói liên tục, còn chìa tay về phía cô, ra hiệu cho cô đi tới.

Cố Tân Tân liên tục lắc đầu, em họ thấy thế thì đi thẳng đến trước mặt cô, kéo tay cô. "Chị em đang ngượng nữa này, mọi người cho một tràng vỗ tay cổ vũ cho chị ấy đi ạ."

"Đi đi, đi đi." Lục Uyển Huệ ở bên cạnh khuyến khích, cũng đưa tay đẩy cô ra ngoài.

Cố Tân Tân bị em họ dẫn lên trên, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc. Cố Tân Tân đứng giữa hai người họ, liếc mắt nhìn qua liền đụng phải ánh mắt Cận Ngụ Đình vừa giương lên, giống với mọi người đều đang chằm chằm nhìn vào cô.

Em họ nắm tay cô, ý cười nơi khóe miệng càng rực rỡ hơn, "Tình cảm của chị họ tôi và anh rể là tốt nhất. Đám cưới của họ tuy là rất bất ngờ nhưng tôi nghĩ dù là tình yêu có chân thành thế nào cũng cần phải làm một chút bồi dưỡng từ trước, chị, chị và anh rể tình cảm thân mật như vậy có bí quyết gì có thể chia sẻ chút không ạ?"

Cố Tân Tân nhìn chiếc mic đột ngột xuất hiện trước mặt mình, cô không biết làm thế nào cô em họ này lại nhìn ra được cô với Cận Ngụ Đình là phu thê ân ái. Cô nhìn xuống phía dưới, thấy Lục Uyển Huệ đang vỗ tay nhè nhẹ, trên khóe miệng còn đọng lại ý cười, vẻ mặt rất tự hào. Cố Tân Tân lập tức hiểu được.

Người làm cha mẹ có ai lại không hy vọng con cái mình có một hạnh phúc thật sự? Lục Uyển Huệ nhất định là đã trước mặt chú thím nói cô và Cận Ngụ Đình làm sao đến với nhau, Cận Ngụ Đình còn nâng niu chiều chuộng cô như thế nào. Nhưng thật sự tất cả những điều này cũng chỉ là giả dối mà thôi, trong lòng cô vô cùng rõ ràng, mà trong lòng Cận Ngụ Đình cũng hiểu rõ.

Cố Tân Tân đứng trên khán đài, cảm giác mình như đang diễn một cái vai hề. Dưới tình thế này cô nhất định phải nói một vài lời trái lương tâm, nhưng trước mặt Cận Ngụ Đình nói ra lại giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể bị vạch trần trắng trợn. Cô mở miệng liền nói dối, mà những lời nói dối này còn không chịu nổi bất kỳ vạch trần nào dù là nhỏ nhất.

Em họ nhét luôn chiếc mic vào tay cô. "Chị, hiếm lắm mới có một ngày tốt như vậy, chị nói gì đó đi mà."

Bàn tay Cố Tân Tân nắm nhẹ, tránh đi tầm mắt của Cận Ngụ Đình, tức thì đôi mắt thu vào cảnh toàn bộ hội trường đều đang nhìn về phía cô. Cô không sợ nói dối trước mặt mọi người, cô chỉ sợ ở trước mặt Cận Ngụ Đình hình ảnh của bản thân giống như một vai đào kép trong một vở kịch hài.

"Chị?" Cô em họ bên cạnh nhỏ giọng gọi cô.

Cố Tân Tân nhếch môi cười cười, "Đúng vậy, chúng tôi là vội vàng làm đám cười, trước đám cưới cũng chỉ quen biết nhau khoảng một tháng, tôi thật sự không nghĩ tới sau đám cưới chúng tôi lại sống với nhau hòa hợp đến vậy. . . . . ." Cô nói đến đây, ngữ khí rõ ràng dừng lại một chút, "Tôi cũng không nghĩ sẽ nói được nhiều, nhưng trong hôn nhân có lẽ quan trọng nhất chính là không có lừa dối. . . . . ."

Cô em họ cầm lấy chiếc mic trong tay bạn trai, giọng nói lanh lảnh vang lên, "Anh rể khẳng định là chưa bao giờ lừa dối chị rồi phải không ạ?"

Cố Tân Tân thật khó khăn lắm mới mang lên được lớp ngụy trang kiên cường trong chốc lát bị đâm thủng trăm ngàn lỗ. Nếu như ngay từ ban đầu anh nói với cô anh cưới cô là có mục đích như vậy, Cố Tân Tân tình nguyện bị đánh chết cũng sẽ không động lòng với Cận Ngụ Đình.

Nhưng dưới tình huống này, cô cũng chỉ có thể đè lại trong lòng chua xót gật đầu. "Ừ, đúng rồi."

"Chị, chị vui vẻ hạnh phúc như vậy, thật khiến cho em ngưỡng mộ ao ước mà. . . . . ."

Cố Tân Tân nhìn đôi tình nhân bên cạnh, cô không hiểu em họ mình có gì mà phải ước ao. Hai người bọn họ đứng ở đó, trong mắt bạn trai con bé chỉ có vị hôn thê của mình, thứ cảm giác này hóa ra là như thế.

Cố Tân Tân chưa từng nếm trải qua tư vị đó, có lẽ vì vậy cô mới nhìn nhầm, cũng từ đó trở thành bi ai lớn nhất trong đời cô.

Cận Ngụ Đình không nói gì nhìn chằm chằm phía trước, cô đứng bên cạnh hai người đó rõ ràng là không hề ăn khớp dù chỉ một chút.

Cô rất thận trọng, cũng rất hồi hộp, thi thoảng còn nhìn sang phía anh. Có lẽ nếu như hôm nay anh không ở đây thì đoán không chừng cô sẽ quang minh chính đại hơn mà nói dối.

Nhìn bộ dạng của Cố Tân Tân khiến Cận Ngụ Đình trong lòng cũng không dễ chịu gì, trong mắt của mọi người đều là ao ước hâm hộ dành cho tình cảm của bọn họ, nhưng cô thì sao, có lẽ cô đang cảm thấy mình như là một vai hề quần áo tả tơi không che chắn hết đứng trước mặt mọi người đi.

Thật lâu sau cô em họ mới chịu thả cho cô đi, Cố Tân Tân bước đi như chạy trốn trở lại chỗ ngồi. Cố Tân Tân vừa ngồi xuống, Cận Ngụ Đình vắt tay lên phía sau ghế dựa của cô.

Ánh mắt hai người phức tạp nhìn nhau, Cố Tân Tân từ bỏ trước dời ánh mắt đi chỗ khác.

Cô cầm lấy đũa, vừa muốn gắp rau thì nghe được tiếng chuông báo động vang lên ầm ĩ. Cố Tân Tân hơi biến sắc, xung quanh mọi người bắt đầu hoang mang, "Có chuyện gì thế?"

"Tiếng gì vậy?"

Cửa lớn đột nhiên bị người ta mở ra, giám đốc cầm theo điện thoại, vẻ mặt hốt hoảng đi tới. "Các vị nghe tôi nói đây, khách sạn hiện tại đã bị cháy, mọi người bình tĩnh xếp hàng đi theo tôi ra lối thoát hiểm, không nên hoảng sợ. . . . . ."

"Cái gì? Cháy?"

Mọi người còn chưa kịp hỏi nguyên nhân, cũng không để ý tới cái gì gọi là bình tĩnh xếp hàng nữa, sinh tử trước mắt đã khiến bọn họ mất hết lí trí nhao nhao chạy trốn.

Cố Tân Tân nghe được tiếng ồn ĩ truyền vào trong tai, có người trực tiếp ném bát đi, có người đá ghế tựa lăn lóc trên mặt đất, có người la hét chạy ra ngoài. Cửa ra vào rất nhanh bị tắc nghẽn, Lục Uyển Huệ cũng nóng nảy kéo cánh tay Cố Tân Tân, "Làm sao bây giờ?"

"Mẹ, đừng sợ, không sao cả."

Người bà bên cạnh cũng ôm lấy cháu trai bước nhanh ra ngoài, Cận Ngụ Đình đứng dậy, liếc mắt về phía cửa. Đây là lầu tám, mà bên ngoài vẫn chưa thấy khói bốc lên nên có lẽ ngọn lửa vẫn chưa kịp lan ra, nếu như xử lý tốt thì sẽ không có nguy hiểm.

Nhưng người trong căn phòng giống như phát điên, tranh nhau chen lấn muốn chạy ra ngoài, vô hình khiến cho cảm giác ngột ngạt dần ép lên bầu không khí.

Cận Ngụ Đình cầm lấy tay Cố Tân Tân, "Lát nữa đi sát theo tôi, đừng đi lạc."

"Anh chăm sóc tốt cho ba mẹ tôi là được, tôi không sao."

Lúc đi ra ngoài, Cận Ngụ Đình ôm lấy vai Lục Uyển Huệ, Cố Đông Thăng cũng đứng ở bên cạnh che chở cho bà, Cố Tân Tân đi theo sát phía sau, ngoài cửa truyền đến tiếng cãi vã.

Giám đốc sảnh bị nhấn chìm trong đám người, nhưng vẫn cố gắng lớn tiếng trấn an. "Mọi người đừng nóng vội, từng người đi một, như vậy sẽ càng bị chậm lại. . . . . ."

Nhưng lúc này rồi còn ai có thể nghe lọt lời của ông ta nữa?

Cố Tân Tân hơi hoảng hốt, tất cả mọi người đều chặn ở cửa, mà nơi này cũng không có lối ra thứ hai. Có người ngã chổng vó, khiến cho đoàn người càng bị tắc nghẽn lại. Tiếng còi cảnh báo vang lên như đã quăng một quả bom hẹn giờ khiến mọi người mất hết lý trí, cô sốt ruột nắm lấy một góc áo sơ mi của Cận Ngụ Đình. Người đàn ông quay lại nhìn cô. "Không phải sợ, sẽ không có chuyện gì."

Người phía sau va phải cô, người Cố Tân Tân dán sát vào lưng Cận Ngụ Đình, một tay Cận Ngụ Đình hướng về phía sau cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Thật khó khăn mới đi ra được bên ngoài nhưng trên hành lang cũng đông nghịt người. Lục Uyển Huệ không ngừng quay đầu lại xác nhận xem con gái còn ở phía sau hay không, Cố Tân Tân nắm chặt một góc áo của Cận Ngụ Đình, từng bước một di chuyển về phía trước.

Sắp đến đường thoát hiểm, Cố Tân Tân ngửi được mùi khói, cô nhìn ra bên ngoài qua tấm kính, đã có khói đen cuồn cuộn bốc lên.

Tầng chín cũng có người đi xuống, trong lúc hốt hoảng Cố Tân Tân lại giống như nhìn thấy Thương Lục, cô chăm chú nhìn kỹ hơn, quả nhiên là cô ấy.

Cố Tân Tân nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, không hề thấy một người Cận gia hay Thương gia xung quanh. Cô không kịp suy nghĩ, vội buông tay muốn quay lại, nhưng người ở phía sau chen chúc đẩy cô lên, cô căn bản là ngay cả cử động cơ thể cũng khó khăn.

Cận Ngụ Đình cảm giác được phía sau khác lạ, quay đầu lại muốn nắm lấy tay Cố Tân Tân, nhưng lại bắt phải khoảng không.

"Tôi nhìn thấy chị dâu, anh dẫn ba mẹ tôi ra ngoài trước, yên tâm, tôi nhất định sẽ dẫn được chị dâu ra ngoài."

Cận Ngụ Đình nhìn theo ánh mắt của cô, quả nhiên thấy Thương Lục lẫn trong đám người. Cô ấy bị dọa sợ, trong ánh mắt đều là kinh hoàng. Thương Lục nhất định không đến đây một mình, nhưng có lẽ người đi cùng sớm đã bị tách khỏi cô ấy. Thương Lục bị người xung quanh đụng phải mấy lần, người phía sau thấy cô ấy bất động thì dùng tay đẩy mạnh lên người cô ấy.

"Chết đến nơi rồi còn ngơ ra được à, đi mau!"

Thương Lục lảo đảo, may là phía trước đều có người nên không đến nỗi bị ngã xuống, nhưng người phía trước bị cô ấy giẫm lên chân thì vẫn không quên quay đầu lại hung ác trừng mắt với cô ấy, "Ai cũng không muốn chết, vội vàng cái gì!"

Cố Tân Tân liếc nhìn Cận Ngụ Đình, nhìn được sự căng thẳng trong mắt anh. Khoảng cách của cô với Thương Lục tương đối gần, mà vừa vặn ở bên cạnh chính là tay vịn cầu thang, Cố Tân Tân khó khăn bước lại gần. Có người thấy cô có ý muốn lùi lại thì ác ý đẩy một cái, dù sao trong mắt bọn họ lãng phí một giây thôi cũng là vấn đề sinh tử. Nhưng Cố Tân Tân lại một mực muốn đi ngược lại đoàn người, cô thật sự là muốn tìm cái chết, cứ đi thẳng theo đoàn người không phải là được rồi sao?

Ác ý cũng chỉ là trong một khoảnh khắc đó phát ra, thái bình thịnh thế ai cũng có thể làm một người hiền lành.

Cố Tân Tân không ngừng hướng về phía Thương Lục hét lên, "Chị dâu!"

Thương Lục bắt được ánh mắt của cô, Cố Tân Tân nhìn thấy trong mắt cô ấy hiện lên tia sáng, tuy là cô ấy điên rồi nhưng vẫn có ấn tượng với Cố Tân Tân, Thương Lục thật vất vả đẩy những người xung quanh Cố Tân Tân ra, đưa tay nắm lấy tay cô.

"Chị dâu."

Thương Lục không ngừng cười với cô, Cố Tân Tân vội vàng dẫn cô ấy về phía trước.

Cận Ngụ Đình ở ngay phía trước, chỉ trong một thời gian ngắn mà con đường phía trước đều bị chặn lại.

Lối thoát hiểm ở ngay phía trước, ra khỏi nơi này chính là cầu thang, dòng người sẽ tản ra không ít, như vậy có thể có được an toàn cơ bản rồi. Cố Tân Tân nắm chặt tay Thương Lục, Cận Ngụ Đình hết sức thả chậm lại bước chân, nhưng vì phía sau đều là người nên anh vẫn cách bọn họ một khoảng.

"Chị dâu, chị đến đây với ai thế?"

Thương Lục vừa mới bị dọa sợ không nói nên lời. Cô ấy nắm chặt cổ tay Cố Tân Tân, không ngừng chỉ lên trên. "Bốc cháy rồi."

"Đúng rồi, cháy, nhưng đừng sợ, sẽ không sao cả."

Lúc sắp tới cửa thì đột nhiên Cố Tân Tân bị một lực lớn phía sau đẩy lên khiến cô suýt chút nữa buông tay Thương Lục ra. Sau lưng đau rát, cô quay đầu lại nhìn, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi.

Lầu chín bị cháy nên thang máy không dùng được, người ở phía trên đều đang hướng về phía này muốn thoát ra. Hiện tại ngọn lửa càng lúc càng lớn, người cũng càng ngày càng nhiều, khiến cho bọn họ bị đẩy càng dữ dội hơn.

Tiếng khóc rống của trẻ nhỏ khiến cho bầu không khí càng trở nên khủng hoảng. Cố Tân Tân bị người phía sau đẩy ngã trên mặt đất, Thương Lục hai chân cũng đứng không vững, hai tay ôm chặt lấy cánh tay Cố Tân Tân.

"Tân Tân!" Cận Ngụ Đình quay đầu lại nhìn cô một cái.

Lục Uyển Huệ và Cố Đông Thăng đi tới cửa lối thoát hiểm, bọn họ chính là bị đoàn người phía sau đẩy ra ngoài. Đi ra đến ngoài, Cố Đông Thăng kéo tay Lục Uyển Huệ, quay sang nói với Cận Ngụ Đình. "Nhanh, Tân Tân. . . . . ."

Cận Ngụ Đình nhìn thấy cô và Thương Lục ở ngay phía sau, anh đưa tay muốn kéo cô ra.

Cố Tân Tân nghĩ anh lo cho Thương Lục, không chút nghĩ ngợi đẩy Thương Lục về phía trước. Cận Ngụ Đình nhìn về phía cô, đưa tay kéo Thương Lục ra trước, một tay kia muốn cầm lấy tay Cố Tân Tân nhưng đám người từ trong lao ra đã đẩy bọn họ tách ra mất.

Cận Ngụ Đình dẫn Thương Lục đến một chỗ an toàn gần đó rồi lập tức quay lại, nhưng đã không còn thấy bóng dáng cô.

"Tân Tân?"

"Cố Tân Tân!"

"Có chuyện gì vậy?" Lục Uyển Huệ sốt ruột nhìn quanh, "Vừa rồi không phải còn vẫn ở đây sao? Người đâu rồi?"

Cố Đông Thăng kéo tay bà trở lại. "Đừng làm loạn thêm. . . . . ."

Cận Ngụ Đình đứng ở cửa, ánh mắt lo lắng liên tục đảo quanh trong đám người, những người kia như phát điên lao ra bên ngoài, Cố Tân Tân nhất định không thể chạy đến chỗ khác được, khả năng duy nhất chính là đã bị ngã xuống đất.

Cận Ngụ Đình không dám nghĩ tiếp nữa, "Cố Tân Tân!"

Hai tay Cố Tân Tân ôm lấy đầu, thật ra cô có thể nghe được tiếng gọi của Cận Ngụ Đình, nhưng cô bị chôn vùi trong đám người, căn bản sức lực đáp lại cũng không còn.

Vừa rồi sau khi đẩy Thương Lục ra, phía sau đúng lúc có người đập vào eo cô, Cố Tân Tân đứng không nổi nữa liền ngồi xổm luôn xuống đất.

Cô không nghĩ tới bên trong còn nhiều người như vậy, bọn họ không một ai quan tâm đến cô một lòng liều mạng muốn chen về phía trước.

Thậm chí có người cảm thấy cô ngáng đường, trực tiếp dẫm lên lưng cô đi qua. Cố Tân Tân ngã xuống, cuống cuồng muốn đứng dậy, nhưng thật sự là không đứng dậy nổi.

Cô đau đến mức không thể ngồi thẳng, khói trắng phía sau dần kéo đến khiến cho mọi người càng cuồng loạn hơn.

"Chạy đi, mau chạy đi!"

Có người đạp mạnh lên mu bàn tay cô, hai đầu gối Cố Tân Tân quỳ xuống mặt đất, từng bàn chân đạp lên lưng cô.

Cố Tân Tân biết lúc này nếu như cô còn không đứng lên thì thật sự có thể sẽ bị giẫm chết, ngay trước mặt là cánh cửa, cô không để ý đến đau đớn giơ tay bám lấy chân của người phía trước chui ra từ kẽ hở.

Cô trốn phía sau cánh cửa nhìn về đoàn người ầm ầm kéo tới, muôn kiểu khuôn mặt xuất hiện trong mắt cô. Có người kinh hoảng, có người lộ vẻ mặt dữ tợn, cũng có người miệng không ngừng chửi rủa.

"Cố Tân Tân!"

Cố Tân Tân dựa đầu vào vách tường, nghe được tiếng gọi của Cận Ngụ Đình truyền vào trong tai, nếu như cô không nghe lầm thì trong giọng nói của anh còn có cả hoang mang.

Cố Tân Tân liếc nhìn bàn tay của mình, thật sự là vô cùng thê thảm.

Cận Ngụ Đình không có cách nào đi vào, anh đứng ngoài cửa gào thét, "Nhìn dưới chân mấy người có ai không đi, đừng có giẫm lên người. . . . . ."

Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời anh có thể cảm thấy bất lực đi? Dù cho là anh có quyền có thế, nhưng lúc này có ai sẽ nghe theo anh đây.

Từng người từng người chạy qua trước mặt Cận Ngụ Đình, tiếng ồn ào cơ hồ muốn chọc thủng lỗ tai của anh. Cố Tân Tân co hai chân lên, cánh cửa bị người người dồn ép khiến cho cô núp phía sau không khỏi sợ hãi. Không gian nhỏ bé đến vậy, vừa tối tăm lại vừa khó thở, còn có người liều mạng đùn đẩy, cô cảm thấy toàn thân muốn vỡ tan.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, đoàn người dần dần thưa đi, Cận Ngụ Đình sốt ruột nhìn trên mặt đất, bên tai bỗng nhiên truyền đến một trận ho khan.

Rất giống tiếng của Cố Tân Tân, anh vui mừng, "Tân Tân?"

Cố Tân Tân nâng tay gõ vào cánh cửa, lúc này ít người nên Cận Ngụ Đình cũng có thể nghe được. Anh đi lên vài bước, đưa tay kéo cánh cửa ra, quả nhiên thấy Cố Tân Tân ngồi dưới đất. Cận Ngụ Đình vội vàng khom lưng kéo tay cô. "Mau đứng lên."

"A ------" Cố Tân Tân bị đau, lập tức rụt tay lại.

"Làm sao thế?" Nơi này vô ánh sáng lờ mờ, Cận Ngụ Đình cẩn thận nâng cánh tay cô lên, mang cô ra bên ngoài.

Vành mắt Lục Uyển Huệ đã hồng hồng, nhìn thấy Cố Tân Tân mới khẽ buông lỏng, "Tân Tân, con không sao chứ? Con làm mẹ sợ chết rồi."

Lúc này Cận Hàn Thanh cũng từ tầng chín chạy xuống, hồn bay phách lạc tìm kiếm xung quanh, liếc mắt liền nhìn thấy Thương Lục đứng bên cạnh Lục Uyển Huệ.

Anh ta hấp tấp chạy tới trước mặt cô ấy, "Thương Lục, sao lại cứ chạy lung tung như vậy? Em muốn hù chết tôi có phải hay không?"

Vừa rồi anh ta còn nghĩ rằng cô vẫn ở tầng chín, tìm kiếm một vòng mà không thấy, anh ta thật sự cho rằng cô ấy đã xảy ra chuyện rồi.

Cận Ngụ Đình ôm lấy Cố Tân Tân bên cạnh dìu đi, "Nhanh đi xuống trước đã, khói càng lúc càng dày, xem ra là lửa rất mạnh."

Cận Hàn Thanh nghe vậy, ôm lấy bả vai Thương Lục đi xuống.

Ánh mắt Cận Ngụ Đình rơi xuống bàn tay Cố Tân Tân, thấy trên mu bàn tay cô đều là dấu chân, còn có vài nơi ứ máu và rách da. Lục Uyển Huệ đau lòng không thôi, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Cố Tân Tân. "Bị người ta đạp lên sao?"

Cố Tân Tân bị đau tránh khỏi bàn tay bà, Cận Ngụ Đình liếc về phía sau lưng cô, nếu không nhờ có cánh cửa gần đó thì nói không chừng. . . . . .

Bàn tay anh rơi vào vết chân phía sau lưng cô, tâm tình thật vất vả mới đè xuống được. "Đi thôi, xuống dưới trước đã."

Ầm -------

Trên lầu truyền đến tiếng nổ mạnh, kính vỡ nát, mảnh vỡ tung tóe dưới mặt đất, Cận Ngụ Đình nhanh chóng dẫn bọn họ đi xuống.

Ai cũng không ngờ được lễ đính hôn đang tốt đẹp lại biến thành như vậy, bên ngoài khách sạn tụ tập đầy người, xe cứu hỏa cũng đã đến. Chú thím của Cố Tân Tân nhìn thấy bọn họ đi xuống thì nước mắt rốt cuộc không kìm được nữa trào ra. "Thật sự là dọa chết chú thím, không có chuyện gì là tốt rồi."

Cố Tân Tân ngẩng đầu lên, ánh lửa từ lầu chín tràn ra ngoài cửa sổ, khói đen như muốn nuốt chửng lấy mấy tầng phía trên.

Bên trong khách sạn còn có người chưa kịp thoát ra, có người gào khóc muốn xông vào, nhưng lại bị người bên cạnh kéo lại.

Cánh tay ôm lấy Cố Tân Tân đột nhiên siết chặt hơn mấy phần, ánh lửa ngùn ngụt dâng lên cao, thiêu đốt cả một khoảng trời. Bàn tay buông xuống cạnh người run rẩy, đau như kim châm muối xát.

Lục Uyển Huệ cẩn thận kéo tay cô, Cố Tân Tân không muốn cho bà xem, vội vàng rụt tay về.

"Con đó, lúc đó cũng đã sắp ra đến cửa rồi, còn quản người khác làm cái gì hả?" Lục Uyển Huệ không kịp xem xét xem lời nói này có ích kỷ hay không, ai kêu bà cũng chỉ có một đứa con gái này chứ. Cố Tân Tân tuy là mạng lớn tránh được một kiếp này nhưng cũng phải chịu vết thương lớn nhỏ, bà không thể được đau lòng hay sao?

"Mẹ, lúc đó không nghĩ được nhiều như thế, với cả con cũng đã không sao rồi mà."

Cô cũng không thể nói thật ra an nguy của Thương Lục trong mắt Cận Ngụ Đình còn hơn cả mạng cô phải không? Mặc dù đây là sự thật nhưng Cố Tân Tân vẫn phải cắn chặt răng không nói ra. Cố Tân Tân không biết liệu vì Thương Lục mà Cận Ngụ Đình có thể sẽ giận chó đánh mèo lên Cố gia, thậm chí là cả những người tối nay tham gia tiệc cưới hay không, vừa rồi cô đẩy Thương Lục ra coi như là chuộc tội chắc đã đủ rồi chứ?

Cố Tân Tân giấu hai tay về sau lưng. "Hai người mau về nhà đi, con thật sự là không sao cả."

Lục Uyển Huệ vẫn còn lo lắng không dứt, nhưng Cố Đông Thăng không ngừng nháy mắt với bà nên cũng không còn cách nào khác đành phải hạ giọng xuống. "Mẹ với ba con lát nữa sẽ về, chú thím con còn phải sắp xếp cho họ hàng trở về, ba mẹ ở lại giúp. Con mau về với Ngụ Đình đi thôi, đến bệnh viện khám qua một lượt sau đó gọi điện báo cho mẹ một tiếng, được không?"

"Được."

Xe cứu hỏa và xe riêng đang chuẩn bị rời đi làm tắc nghẽn cả một con đường, tài xế của Cận Ngụ Đình đành phải dừng xe ở một con đường cách đó không xa.

Cận Ngụ Đình dẫn cô về phía trước, Cố Tân Tân đau đến mức sắp khóc. Có câu tay đứt ruột xót, vừa rồi nhất định là đã có người đi giày cao gót đạp phải cô.

Cô ngẩng đầu nhìn gò má Cận Ngụ Đình, sắc mặt anh thật sự rất khó coi, Cố Tân Tân nhỏ giọng nói. "Chị dâu chỉ là bị hoảng sợ, sẽ không có chuyện gì, anh đừng lo lắng."

***

Bát Bát: Phong trào bão vote nổ ra sau khi bạn Dĩnh Hỏa Trùng nào đó bị nêu tên đã khiến lượng vote tăng vọt từ 4k lên 5k chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Hị hị. Thật sự là quá khủng khiếp
Và để chúc mừng bộ truyện đạt 5k vote, CP88 vượt mốc 300 người theo dõi cũng như gửi lời cám ơn đến những độc giả mới của bộ truyện đã bão vote và những độc giả ruột của CP88 theo bộ truyện từ đầu cần mẫn không một chương nào bỏ vote thì tết thiếu nhi mùng 1/6 này, ta sẽ tặng kèm thêm 1 chương bonus vào lúc 8 giờ tối. Mọi người có đồng ý không nè?
P/s: Các nàng chỉ việc đọc và vote, còn việc tặng phúc lợi cứ để Bát Bát lo. :sweetkiss: :sweetkiss: :sweetkiss:

P/ss: Grchat dành cho độc giả ruột của CP88 chính thức ngừng tiếp nhận thành viên mới do đã full 100 vị trí nhé mọi người. (Vì vậy nick facebook Bát Nương của ta cũng sẽ ngừng add thêm bạn mới nhé.)
Nếu như sau này có vị trí trống thì ta sẽ thông báo và lựa chọn thành viên mới. Yêu thương :sweetkiss: :sweetkiss: :sweetkiss:
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom