• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Trấn Hồn Quan Full (6 Viewers)

  • Chương 4: Điều kỳ lạ trên máy bay

128631.png
Quý Mạt Dương nghe vậy bèn trưng ra vẻ mặt rất khó coi: “Thế chẳng lẽ là tôi tự canh tự trộm chắc? Bên trên đã phê duyệt cho tôi nghiên cứu chiếc quan tài đó rồi, hơn nữa còn cho tôi hai năm, bật đèn xanh cho tôi



đến thế rồi thì tôi còn lý do gì để mà giấu riêng nữa, đầu tôi bị úng nước hay gì?”



Mất đồ khó tránh khỏi việc cáu giận, Quý Mạt Dương quát lên như vậy khiến người của tổ điều tra đểu câm như hến.



Đợi đến khi bọn họ đi rồi, Quý Mạt Dương cũng chán chường ngồi lên bàn trong phòng trưng bày, móc bao thuốc trong túi ra định hút, nhưng vừa cho thuốc lên miệng lại bỏ xuống.



Mạt Quý Dương xuất thân là chuyên gia khảo cổ, cha mẹ trong nhà đều là giáo sư khảo cổ nhưng đã bị chết oan trong lúc đi khảo cổ nhiều năm về trước, không tìm được



hài cốt.



Nhưng điều này vẫn không ảnh hưởng đến tình yêu của anh ta đối với khảo cổ. Có lẽ vì anh ta luôn nhớ nhung cha mẹ mình cho nên mới luôn để ý đến đồ cổ như thế, bất kể đến từ đâu anh ta cũng đều rất để tâm.



Cả phòng trưng bày toàn là đồ cổ, anh ta không nỡ hút thuốc trong này nên đành xuống khỏi bàn đi ra ngoài.



Tiểu Trương dè dặt nói với tôi: “Nghe nói hai ngày nay anh ấy không chớp nối mắt, cô bạn gái ngực bự mông to của anh ấy vì lỡ lời mà bị mắng cho bỏ đi luôn rồi.”



Anh ta quan tâm bạn gái biết chừng nào, lần này xem ra mất thật rồi!



Tôi nhìn Tiểu Trương, có cảm giác Tiểu Trương cũng nghi ngờ Quý Mạt Dương giấu riêng cái quan tài đồng xanh này.



“Vài ngày nữa là ổn thôi.” Tôi rời khỏi phòng trưng bày, cầm điện thoại lên nhìn, trên đó có hiển thị cuộc gọi đến, là Trần Tử Dương, gọi lúc 4 giờ, chắc lúc đó tôi ngủ nên không thấy.



Trần Tử Dương là bạn thời đại học của tôi. Chúng tôi đã ở bên nhau vài năm, nhưng từ lúc lên đại học tôi đã bắt đầu làm việc cho Quý Mạt Dương, vì vậy chúng tôi vẫn luôn ở xa nhau



Anh ấy từng nhắc tới chuyện muốn kết hôn nhưng tôi cứ bận suốt, không biết có phải anh ấy gọi cho tôi để giục chuyện này không?



Tôi lập tức gọi lại cho Trần Tử Dương, phải một lúc lâu bên kia mới bắt máy, có chút khác thường so với trước đây.



“Alo!”



Trong điện thoại, Trần Tử Dương hơi thở dốc, nghe có vẻ lạ.



Tôi bèn giải thích: “Lúc anh gọi cho em thì em ngủ mất rồi, đợt này bận quá, hôm qua cũng không được nghỉ ngơi gì mấy.”



Trần Tử Dương khựng lại một hồi lâu, nhưng anh ấy lại bỗng bực bội hừ một tiếng khiến tôi giật mình.



“Tử Dương, anh sao thế?” Tôi lo cho anh ấy, cuống quít hỏi.



Trần Tử Dương hít thở sâu: “Ly Thương, chúng ta chia tay đi.”



“Gì cơ?” Tôi hơi sốc, đang yên đang lành sao lại chia tay.



“Tử Dương, có phải em làm gì không đúng không? Hay ba mẹ anh hỏi tới chuyện kết hôn của chúng mình? Giờ em có thể qua đó, em nghĩ năm nay có thể kết hôn được rồi.”



Người già muốn bể cháu, điều này tôi có thể hiểu được.



Tình hình hiện tại của tôi không thích hợp tiếp tục làm việc, nghỉ ngơi một thời gian có lẽ sẽ tốt hơn.



“Không phải, ba mẹ anh không giục kết hôn. Ly Thương, thật ra anh vẫn luôn nói dối em, thực chất không phải ba mẹ giục mình kết hôn mà giục chia tay. Ba mẹ anh không chấp nhận được tính chất công việc của em,



họ mong em có thể từ bỏ công việc, có thể trở thành một nhà sử học giống như anh, ít tiếp xúc với mấy thứ xác chết, cổ vật kia lại. Em cũng biết nhận thức của họ đối với những hiện tượng siêu thường mà. Họ không



muốn bên cạnh chúng ta có thứ không sạch sẽ.”



“Nhưng anh chưa bao giờ nói với em những điều này?” Tôi nhất thời không chấp nhận nổi chuyện này.



“Ly Thương, anh biết em không tin vào hiện tượng siêu thường, nhưng có thể nào thì chuyện này cũng không thể thay đổi được, chúng ta chia tay thôi.”



“Tử Dương, mình gặp nhau một lần đi. Anh không thể đơn phương chia tay như thế. Sáu năm rồi, anh nỡ bỏ tình cảm sáu năm của chúng ta sao? Huống hồ, em có thể từ bỏ khảo cổ, em có thể ra sức học lịch sử học.”



“Muộn rồi, anh không còn thời gian để chờ đợi em nữa, thế nhé.”



“Tử Dương...”



Tôi cuống cuồng gọi Trần Tử Dương nhưng phía bên anh ấy đã dứt khoát dập điện thoại. Tôi gọi lại thì không ai bắt máy nữa.



Tôi quyết định đến tìm Trần Tử Dương, anh ấy đối xử với tôi như vậy, sao chúng tôi có thể chia tay không rõ lý do như thể được!



Ra khỏi tòa nhà trưng bày, tôi đi tìm Quý Mạt Dương, anh ta đang ngồi chồm hổm dưới đất hút thuốc. Tôi chưa từng thấy anh ta buồn khổ như thể bao giờ. Bạn gái đi mất rồi, còn nổi trận lôi đình với tổ điều tra, đây



không là Quý Mạt Dương mà tôi biết.



Tôi đi tới xem thế nào, Quý Mạt Dương ngẩng lên nhìn tôi, không vui nói: “Ra chỗ khác đi!”



Có lẽ vì anh ta lớn hơn tôi vài tuổi, từ nhỏ đã nhìn tôi khôn lớn, lúc này có bảo anh ta là anh trai tôi thì cũng không sai chút nào.



“Tôi muốn xin nghỉ!” Tôi hơi do dự. Tuy giờ rời đi thì hơi vô nhân đạo, hiện tại đang là lúc mà anh ta cần người, nhưng tôi tin chỉ vài ngày nữa thôi là anh ta sẽ không sao hết, có tôi hay không cũng không quan trọng.



“Làm gì?”



Quý Mạt Dương hỏi tôi bằng giọng điệu cực mất kiên nhẫn.



“Trần Tử Dương muốn chia tay tôi, nói ba mẹ anh ấy không thích công việc của tôi, tôi tính qua đó xem thế nào.”



“Chỉ dựa vào cậu ta? Cũng không lấy nước tiểu mà soi gương thử xem, một tháng kiếm được tí tiền đó còn không đủ cho cô nộp tiền phí sinh hoạt, cậu ta còn dám đề nghị chia tay? Mà ba mẹ cậu ta cũng thế, không có



não à?”



Quý Mạt Dương đứng dậy với vẻ vô cùng tức tối.



Tôi hít thở sâu: “Anh đừng nói vậy, nếu không phải từ năm mười tám, mười chín tuổi tôi đã đi theo anh, chúng tôi cũng sẽ không phải yêu xa thế này, chưa biết chừng giờ còn có con rồi ấy.”



“Im đi!” Quý Mạt Dương nhìn thì có vẻ lịch sự tao nhã, nhưng thật ra anh ta lại có mặt rất thô lỗ. Có điều, anh ta không phải là người độc ác, chỉ là anh ta rất không hài lòng về chuyện của Trần Tử Dương thôi.



Như anh ta nói thì Trần Tử Dương kiếm được ít tiền, lại không cầu tiến, chẳng có bản lĩnh gì, lúc nào cũng rúc trong trường, không có thành tựu gì to tát hết.



“Tôi đi đây.” Tôi cũng lười không muốn phí lời với anh ta nữa, quay người rời đi.



Nhưng khi tôi đến sân bay thì phát hiện Quy Mạt Dương cũng ở đó.



Anh ta đeo balo, ăn mặc đơn giản đứng chờ tôi, tôi đi tới, anh ta lập tức quay người bỏ đi trước.



Tôi đi theo sau anh ta, cùng lên máy bay.



Tôi biết Quý Mạt Dương lo cho tôi, hơn thế nữa là không phục cho nên mới đi cùng với tôi, thế nên tôi cũng không nói gì. Chỉ là lúc ở trên máy bay tôi có hơi bất an, cứ có cảm giác sắp xảy ra chuyện gì đó không hay.



Phải bay hơn ba tiếng đồng hồ mới tới được chỗ Trần Tử Dương. Trong lúc bay, Quý Mạt Dương có đi vệ sinh một lần, lúc quay lại, tôi thấy có một người phụ nữ trẻ, mặc áo đỏ đi theo anh ta.



Trên cổ Quý Mạt Dương còn có một vết hôn đỏ, tôi thấy lạ nên không khỏi cau mày, chuyện gì vậy?



Tuy Quý Mạt Dương cũng có bạn gái, nhưng trước giờ anh ta đều rất giữ mình. Theo như anh ta nói thì anh ta chưa bao giờ làm những chuyện không nên làm.



“Sao tôi thấy lạnh thế nhỉ?” Lúc quay lại, Quý Mạt Dương ngồi xuống cạnh tôi, có vẻ như vì lạnh thật nên lấy áo khoác của tôi trùm lên người.



Tôi sờ thử trán anh ta. Đối với tôi, anh ta không chỉ là sếp mà còn là ân nhân đã tài trợ cho tôi được đi học. Tôi cũng từng chăm sóc cho anh ta lúc anh ta bị ốm.



Quý Mạt Dương đã quen với sự đụng chạm của tôi, chỉ yên lặng dựa sang bên cạnh.



Nhưng cổ tay tôi vừa cử động thì chuông bạc phía trên chiếc vòng trấn hồn lập tức lay động, kêu vang. Cô gái mặc áo đỏ kia sợ hãi quay người bỏ đi, không ngờ lại chui tọt vào bụng của một người phụ nữ mang thai.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom