Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công (Đọc Truyện Full) - Chương 80
vietwriter.vn truyện: Trên trời rớt xuống ba báu vật: hai bảo bảo và một lão công
“Mẹ, tại sao mẹ lại không bảo vệ con?”
“Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm, sao mẹ không đến với con…?”
“Mẹ! Con thật sự muốn ở cạnh bên mẹ…”
Nhìn cô bé khóc nức nở dưới mưa, trái tim cô như vỡ tan thành trăm mảnh.
Cô liều mạng đuổi theo nhưng cô bé dường như ở cách cô rất xa, xa đến nỗi dù cô có cố chạy theo cũng không thể nào giữ được cô bé lại.
Nhưng cuối cùng, cô ấy cũng đã giữ lại được cô bé.
Cô ôm chặt cô con gái bé bỏng của mình vào lòng, Cập nhật chương mới nhất tại Nhayho. com | N h ảy hố truyện “Là mẹ sai, mẹ đã không bảo vệ tốt cho con…”
“Mẹ! Mẹ!”
Lúc này, sau lưng cô bỗng vang lên hai giọng nói của trẻ con.
Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng ôm cô bé trong lòng rồi quay đầu lại.
Phía sau cô là Tinh Vân và Tinh Thiên nhìn cô bằng đôi mắt đượm buồn.
Hai anh em nhìn cô, nước mắt trào trực rơi xuống, “Mẹ, mẹ không cần chúng con nữa sao?”
Tô Ánh Nguyệt giật mình, một tay ôm con gái, một tay vươn về phía hai anh em, cô lau nước mắt cho Tinh Vân, “Đừng khóc, cô cũng cần các con.”
“Cô cần các con!”
“Cô…”
Tô Ánh Nguyệt bật dậy, giấc mơ tan biến, toàn thân cô toát hết mồ hôi lạnh.
Cô nắm chặt lấy cổ áo, thở hổn hển một lúc lâu trước khi cảm xúc của cô thật sự rời khỏi cơn ác mộng vừa rồi.
Cuối cùng, cô cũng thở phào nhẹ nhõm và nằm xuống giường lại.
Nhưng cô chẳng thể nào chợp mắt được nữa.
Nhìn kim đồng hồ mới chỉ sáu giờ sáng.
Cô lại nằm vật lộn trên giường thêm một lúc nữa và quyết định bật dậy, bước xuống giường để ra ngoài.
Lúc cô đi ngang qua phòng làm việc, cánh cửa chỉ khép hờ.
Ở bên trong, người đàn ông ấy đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính một cách nghiêm túc.
Trong máy tính, thỉnh thoảng lại phát ra thứ tiếng nước ngoài.
Anh ấy lại đang họp.
Tô Ánh Nguyệt mím môi, nhớ có lần anh từng nói thà rằng chỉ để một mình anh thức cả đêm còn hơn là để hàng tá giám đốc điều hành thức chờ anh cả đêm ở bên nước ngoài.
Đứng ở cửa, cô chăm chú nhìn nét mặt nghiêm túc của anh ở trong phòng làm việc, nghe giọng nói tiếng Pháp thuần khiết của anh khiến trái tim cô nhói lên từng đợt khó mà giải thích được.
Cô cứ đứng ở đó mãi cho đến khi…
Cho đến khi Tinh Thiên ngái ngủ xuất hiện trước mặt cô, “Mẹ dậy sớm vậy?”
“Mới sáng sớm tinh mơ mà mẹ đã đến cửa phòng làm việc của Daddy để nghe lén rồi sao?”
Giọng nói của tên nhóc không hề bé chút nào khi nói những lời đó.
Ngay khi vừa dứt lời, giọng nói tiếng Pháp bên trong phòng làm việc cũng dừng lại.
Cô mím môi, vô thức đưa mắt vào bên trong phòng làm việc.
Đôi mắt ấy vừa khéo lại bắt gặp ánh mắt sắc lạnh và sâu thẳm của anh.
Ánh mắt của anh quá nguy hiểm, tưởng chừng như có thể nhìn thấu hết mọi cảm xúc trong cô.
Cô hoảng loạn, bỏ chạy xuống lầu.
Nhìn bóng lưng cô rời đi, Tinh Thiên cười thầm trong lòng.
Tên nhóc ngáp ngắn ngáp dài mở cửa phòng làm việc, không cần biết Tần Mộ Ngôn có còn đang họp hành gì nữa hay không, liền leo lên bàn ngồi xuống.
Ngồi trên mép bàn với đôi chân ngắn ngủn, trong bộ đồ có hình con vịt màu vàng lơ lửng, Tinh Thiên nói, “Mẹ đã nghe lén, nhìn lén ở cửa phòng làm việc một lúc lâu rồi.” vietwriter.vn truyện nhanh nhất tại N hayh o. com | N hảy*hố truyện full
“Con nghĩ mẹ không hiểu tiếng Pháp nên cũng chẳng thể nào biết được những điều cơ mật của công ty.”
Tần Mộ Ngôn khẽ liếc tên nhóc rồi tắt máy tính, “Vậy cô ấy đã đứng làm gì ở cửa?”
“Cô ấy nhìn ngài đấy, ngài Tần Mộ Ngôn!”
Tinh Thiên trợn tròn mắt, “Daddy, con tin rằng là mẹ đang quan sát Daddy đó!”
Vẻ đắc ý ánh lên trong đôi mắt của người đàn ông, “Vậy sao cô ấy phải nhìn bố?”
Tinh Thiên cau mày, ngầm nghĩ một lúc rồi đáp, “Có thể là mẹ đang suy nghĩ, khi nào Daddy sẽ đưa mẹ đến Thành Phố An Lạc đó.”
Tần Mộ Ngôn “…”
***
Bản dịch bởi Emi. Donate khích lệ dịch giả:
***
Đọc truyện hay online, full cập nhật nhanh nhất trên
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
- Thể loại: Ngôn Tình, Ngược
Chương 80: Quan sát (2)
“Mẹ, tại sao mẹ lại không bảo vệ con?”
“Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm, sao mẹ không đến với con…?”
“Mẹ! Con thật sự muốn ở cạnh bên mẹ…”
Nhìn cô bé khóc nức nở dưới mưa, trái tim cô như vỡ tan thành trăm mảnh.
Cô liều mạng đuổi theo nhưng cô bé dường như ở cách cô rất xa, xa đến nỗi dù cô có cố chạy theo cũng không thể nào giữ được cô bé lại.
Nhưng cuối cùng, cô ấy cũng đã giữ lại được cô bé.
Cô ôm chặt cô con gái bé bỏng của mình vào lòng, Cập nhật chương mới nhất tại Nhayho. com | N h ảy hố truyện “Là mẹ sai, mẹ đã không bảo vệ tốt cho con…”
“Mẹ! Mẹ!”
Lúc này, sau lưng cô bỗng vang lên hai giọng nói của trẻ con.
Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng ôm cô bé trong lòng rồi quay đầu lại.
Phía sau cô là Tinh Vân và Tinh Thiên nhìn cô bằng đôi mắt đượm buồn.
Hai anh em nhìn cô, nước mắt trào trực rơi xuống, “Mẹ, mẹ không cần chúng con nữa sao?”
Tô Ánh Nguyệt giật mình, một tay ôm con gái, một tay vươn về phía hai anh em, cô lau nước mắt cho Tinh Vân, “Đừng khóc, cô cũng cần các con.”
“Cô cần các con!”
“Cô…”
Tô Ánh Nguyệt bật dậy, giấc mơ tan biến, toàn thân cô toát hết mồ hôi lạnh.
Cô nắm chặt lấy cổ áo, thở hổn hển một lúc lâu trước khi cảm xúc của cô thật sự rời khỏi cơn ác mộng vừa rồi.
Cuối cùng, cô cũng thở phào nhẹ nhõm và nằm xuống giường lại.
Nhưng cô chẳng thể nào chợp mắt được nữa.
Nhìn kim đồng hồ mới chỉ sáu giờ sáng.
Cô lại nằm vật lộn trên giường thêm một lúc nữa và quyết định bật dậy, bước xuống giường để ra ngoài.
Lúc cô đi ngang qua phòng làm việc, cánh cửa chỉ khép hờ.
Ở bên trong, người đàn ông ấy đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính một cách nghiêm túc.
Trong máy tính, thỉnh thoảng lại phát ra thứ tiếng nước ngoài.
Anh ấy lại đang họp.
Tô Ánh Nguyệt mím môi, nhớ có lần anh từng nói thà rằng chỉ để một mình anh thức cả đêm còn hơn là để hàng tá giám đốc điều hành thức chờ anh cả đêm ở bên nước ngoài.
Đứng ở cửa, cô chăm chú nhìn nét mặt nghiêm túc của anh ở trong phòng làm việc, nghe giọng nói tiếng Pháp thuần khiết của anh khiến trái tim cô nhói lên từng đợt khó mà giải thích được.
Cô cứ đứng ở đó mãi cho đến khi…
Cho đến khi Tinh Thiên ngái ngủ xuất hiện trước mặt cô, “Mẹ dậy sớm vậy?”
“Mới sáng sớm tinh mơ mà mẹ đã đến cửa phòng làm việc của Daddy để nghe lén rồi sao?”
Giọng nói của tên nhóc không hề bé chút nào khi nói những lời đó.
Ngay khi vừa dứt lời, giọng nói tiếng Pháp bên trong phòng làm việc cũng dừng lại.
Cô mím môi, vô thức đưa mắt vào bên trong phòng làm việc.
Đôi mắt ấy vừa khéo lại bắt gặp ánh mắt sắc lạnh và sâu thẳm của anh.
Ánh mắt của anh quá nguy hiểm, tưởng chừng như có thể nhìn thấu hết mọi cảm xúc trong cô.
Cô hoảng loạn, bỏ chạy xuống lầu.
Nhìn bóng lưng cô rời đi, Tinh Thiên cười thầm trong lòng.
Tên nhóc ngáp ngắn ngáp dài mở cửa phòng làm việc, không cần biết Tần Mộ Ngôn có còn đang họp hành gì nữa hay không, liền leo lên bàn ngồi xuống.
Ngồi trên mép bàn với đôi chân ngắn ngủn, trong bộ đồ có hình con vịt màu vàng lơ lửng, Tinh Thiên nói, “Mẹ đã nghe lén, nhìn lén ở cửa phòng làm việc một lúc lâu rồi.” vietwriter.vn truyện nhanh nhất tại N hayh o. com | N hảy*hố truyện full
“Con nghĩ mẹ không hiểu tiếng Pháp nên cũng chẳng thể nào biết được những điều cơ mật của công ty.”
Tần Mộ Ngôn khẽ liếc tên nhóc rồi tắt máy tính, “Vậy cô ấy đã đứng làm gì ở cửa?”
“Cô ấy nhìn ngài đấy, ngài Tần Mộ Ngôn!”
Tinh Thiên trợn tròn mắt, “Daddy, con tin rằng là mẹ đang quan sát Daddy đó!”
Vẻ đắc ý ánh lên trong đôi mắt của người đàn ông, “Vậy sao cô ấy phải nhìn bố?”
Tinh Thiên cau mày, ngầm nghĩ một lúc rồi đáp, “Có thể là mẹ đang suy nghĩ, khi nào Daddy sẽ đưa mẹ đến Thành Phố An Lạc đó.”
Tần Mộ Ngôn “…”
***
Bản dịch bởi Emi. Donate khích lệ dịch giả:
***
Đọc truyện hay online, full cập nhật nhanh nhất trên
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Bình luận facebook