Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Con ma không kịp tránh những tờ giấy màu vàng, khuôn mặt dữ tợn, anh ta giơ đôi bàn tay to đẫm máu của mình ra. Những tờ giấy màu vàng bốc cháy khi bàn tay to của anh ta nắm lấy chúng.
”Gừhhhhhhhh ~” Một tiếng gầm đau đớn phát ra từ miệng của con ma, bàn tay anh ta tỏa ra khói đen dày đặc, như thể bị ngọn lửa thiêu rụi. Nhưng điều này không khiến anh ta dừng lại. Bàn tay với móng nhọn sắc kia nắm lấy cổ của ông già.
Thanh kiếm bằng gỗ trong tay ông lão đâm vào lòng bàn tay của con ma. Lòng bàn tay của con ma như được chiên trong chảo rán, khói đen dày đặc bốc ra. Nó đang sôi sục, khiến con ma hét lên đau đớn.
Rõ ràng, thanh kiếm bằng gỗ và móng bằng gỗ đào trong tay ông già kia không giống nhau.
”Đừng làm việc ngu ngốc nữa, chạy đi!” Ông già hét lên với bộ dạng đang ngây ra của tôi.
Sau đó, ông lão lấy ra chiếc la bàn mỏng manh từ cánh tay áo, cắn lưỡi và phun máu trên chiếc la bàn nhỏ, rồi đánh vào trán con ma.
Tôi bị đánh thức bởi tiếng hét của ông già và vội vàng quay đầu chạy về phía thị trấn. Không lâu sau khi tôi chạy đi, tôi nghe thấy tiếng gầm rú từ phía sau, đồng thời, tôi cũng nghe thấy âm thanh vỡ vụn.
Tôi quay lại trong tiềm thức và thấy rằng thanh kiếm gỗ trong tay ông già đã bị gãy và cắm vào người con ma, tất cả là do chiếc la bàn nhỏ và những tờ giấy màu vàng với ký tự lạ.
”Đi đi! Nếu trời sáng vẫn không thấy tôi tìm đến hãy chạy về phía nam!” Lúc này, ông già lại gầm lên với tôi.
Tôi nghiến răng, tốc độ của tôi chạy nhanh hơn, và không còn biết những gì xảy ra sau lưng nữa.
Chạy hết quãng đường, tôi không biết mình đã chạy được bao lâu. Chân tôi nặng như chì, thở hổn hển và mệt mỏi, nhưng tôi không dám dừng lại.
Khi đến thị trấn thì đã nửa đêm.
Thị trấn của chúng tôi được xây dựng trên quốc lộ. Tại ngã ba của tỉnh Giang Tô và An Huy, hoạt động kinh doanh khá nhộn nhịp. Ngay cả sau nửa đêm, nhiều khu vực của thị trấn vẫn được thắp sáng rực rỡ.
Sau khi tôi chạy đến đây một cách khó nhọc, tôi nhớ một điều. Ông già yêu cầu tôi đến thị trấn để đợi ông ta nhưng không nói cho tôi biết phải đợi ở đâu. Làm thế nào ông ta tìm thấy tôi khi đến đây chứ?
Khi tôi đi theo ông già, tôi đã không mang theo tiền hay thẻ căn cước. Bây giờ tôi buồn ngủ, mệt mỏi và lo lắng. Thật khó để tìm một nơi để ngủ.
Tôi chẳng thể ở trong một khách sạn. Sau khi miễn cưỡng trấn tĩnh bản thân, tôi đi đến sân ga bên cạnh quốc lộ.
Mặc dù không có xe khách đi qua đây vào ban đêm, nhưng vẫn có một số xe tải và xe riêng đi qua. Đèn đường ở đây rất sáng, có một siêu thị nhỏ mở cửa cả ngày gần nhà ga. Ai đó có xe hơi và đang bật đèn sáng. Ở lại đây có thể khiến tôi cảm thấy ít nhiều an toàn hơn.
Ngồi trên một chiếc ghế dài cạnh bục, nhìn về hướng vừa chạy, luôn có cảm giác hoang mang lo sợ dưới màn đêm tối.
Ông già có thể giết con ma đó không?
Nếu ông già không đến được đây, chuyện gì sẽ xảy ra nếu con ma xuất hiện?
Tôi đã lo lắng suốt cả quãng đường và bây giờ tôi vẫn cầm con dao giết chó thật chặt trong tay. Sau khi trấn tĩnh, tôi vội vã ném con dao giết chó vào cống bên cạnh chiếc ghế. Nửa đêm ngồi đây với con dao trên tay, Nếu bị nhìn thấy thì sẽ thật rắc rối.
Những chiếc đinh gỗ mà ông già đưa tôi đang nắm chặt trong tay. Con dao giết chó không có tác dụng với con ma, vứt nó đi còn hơn. Mặc dù những chiếc móng gỗ này không mấy tác dụng với con ma, nhưng chúng còn tốt hơn nếu tôi chỉ có tay không.
Chờ đợi lúc này là một cực hình, đặc biệt là kiểu chờ đợi khi cuộc sống của bạn có thể kết thúc bất cứ lúc nào, nó chắc chắn có thể khiến bất cứ ai phát điên.
Thời gian trôi qua, tôi rất mệt mỏi và buồn ngủ, nhưng tôi không dám nằm xuống và nghỉ ngơi. Tôi sợ rằng những gì tôi thấy khi mở mắt ra là khuôn mặt đẫm máu của con ma kia.
Bầu trời sáng dần lên, ông già không đến và hồn ma cũng chẳng xuất hiện.
Dần dần có nhiều người đến nhà ga và một số cửa hàng gần đó đã mở từ trước đó. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn mặc dù vẫn rất lo lắng.
Ông già có gặp chuyện gì không?
Ông ấy yêu cầu tôi đợi ở đây cho đến khi trời sáng, bây giờ đã gần sáng rồi mà vẫn không thấy ông ấy đâu, Liệu đã xảy ra chuyện gì với ông ấy hay ông ấy không tìm thấy tôi…
Bầu trời trở nên sáng rõ hơn và tôi đứng dậy từ băng ghế trong sân ga, Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi không đợi lâu hơn được nữa và vội vã đi về phía nam của thị trấn.
Bây giờ tôi rất bối rối, tôi không biết phải làm gì tiếp theo!
Không có tiền trên người, đói, buồn ngủ và chân như đang thả bước một cách không kiểm soát. Tôi muốn về nhà, nhưng tôi sợ rằng bố mẹ tôi sẽ bị ảnh hưởng.
Theo lời cuối cùng của ông già nói đêm qua, tôi đi bộ về phía nam dọc theo thị trấn, cạn kiệt về cả sức lực và tinh thần. Tôi cảm giác như một kẻ lang thang.
Khi bước chân của tôi chuẩn bị rời khỏi thị trấn, mặt trời đã lên rất cao, thần kinh của tôi bị tra tấn cả đêm qua. Thêm việc không được ngủ tí nào, thể lực của tôi đã tới hạn.
Cơn đói kéo đến, tôi không thể đi được nữa. Tôi đi thẳng đến cây liễu bên cửa hàng ven đường và ngồi đây. Edit: Bảo An – Dịch Truyện Trung Hoa
Đầu tôi hơi choáng váng. Tôi cảm thấy rằng mình có thể sắp bị say nắng. Bây giờ tôi buồn quan tâm đến con ma được nữa.
Khốn kiếp! Đếch chạy trốn nữa, hãy đến đây mà bắt tôi đi!
Ngay khi ý nghĩ từ bỏ chạy trốn xuất hiện trong lòng, vai tôi bị đập mạnh.
Lúc này, cái đầu lảo đảo ban đầu đã tỉnh táo, dây thần kinh trong não như được đả thông. Theo bản năng, tôi nhảy thẳng xuống đất, những chiếc đinh gỗ tôi đang giữ văng về phía sau.
”Chàng trai trẻ, trời rất nóng, đừng quá tức giận!” Đứng cách tôi vài bước là một ông già mặc vest trắng, trên tay cầm chiếc quạt nan và một cốc nước lớn.
Ông già trông rất tốt bụng, đưa cho tôi và nói với một nụ cười: “Hãy xem, trông cậu rất tệ, uống một chút nước để hạ nhiệt nào!”
”Cảm ơn … Cảm ơn ông!” Thấy rằng đó không phải là ma, tôi cảm thấy nhẹ nhõm, vội vàng cầm cốc nước từ tay ông già, và uống một ngụm lớn.
Sau khi uống, tôi thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên khuôn mặt của tôi, trả lại cốc nước đã uống hết tôi nói: “Xin lỗi tôi chỉ là đã quá nhạy cảm!”
Ông già cầm lấy cái cốc trong tay tôi, nhìn tôi, nhìn vài cái đinh gỗ trong tay tôi, mỉm cười và nói: “Vào cửa hàng ngồi cho mát đi nào.”
Lúc này tôi mới chú ý trước mặt là một cửa hàng chuyên về các vòng hoa liệm. Nếu nhà không có đám tang sẽ chẳng ai đến đây, nhìn không hay ho chút nào. Tất nhiên, bây giờ điều ấy không còn quan trọng với tôi. Chẳng việc gì có thể được so sánh với việc bị ma đuổi cả?
Tôi mỉm cười, lắc đầu và nói: “Tôi không làm phiền ông đâu, tôi vẫn còn có việc phải đi ngay bây giờ!” Edit: Bảo An – Dịch Truyện Trung Hoa
Mặc dù ý tưởng từ bỏ chạy trốn đã trỗi dậy trong lòng tôi, nhưng chỉ là thoáng qua trong lúc đói và chóng mặt mà thôi. Giờ đây tỉnh tảo hơn sau khi uống một cốc nước, ý tưởng điên rồ kia tự nhiên biến mất.
Sống vẫn tốt hơn là chết. Tôi vẫn còn trẻ, tôi không muốn nghĩ đến cái chết sớm như vậy!
Ngay khi tôi muốn rời đi, ông lão lắc nhẹ cái quạt và nói: “Chàng trai, móng gỗ đào trong tay cậu từ đâu mà có? Cậu là người làng Mao Ôn sao?”
Mao Ôn, tôi sững người một lúc và nhìn Ông già, tôi không biết phải nói gì lúc này.
Những chiếc đinh gỗ trong tay tôi là do ông già đưa cho. Mao Ôn là tên cũ của làng ông già bây giờ?
Tôi lắc đầu, có chút do dự và nói: “Tôi không biết làng Mao Ôn mà ông đang nói, những chiếc đinh gỗ này do một ông già ở làng Mao Trắng đưa cho tôi”
Cậu gặp rắc rối với người âm, ông ấy đưa cho cậu một vài chiếc đinh gỗ và bảo cậu đến đây … “Ông già nheo mắt nhìn tôi, nói nhẹ nhàng,” Có đúng không? “
Tôi bàng hoàng nhìn ông lão, lẩm bẩm.: “Ông ta chỉ cho tôi chạy về phía nam thị trấn, không nói là tôi đến đây …”
”Được rồi, tôi biết!” Ông già ngắt lời tôi, vẫy tay với tôi và nói: “Hãy vào đây và nói chuyện! Ngoài cửa hàng này, không ai có thể cứu cậu cả!”
Ông già quay thẳng vào. Tại cửa hàng liệm, ông ta thở dài khi quay lại và lầm bầm: “Con lừa cứng đầu, ông ta vẫn chưa chết. Chàng trai đừng lo, chỉ có 2 chúng ta ở đây thôi. Ông già ấy và tôi là bạn cũ lâu năm”.
”Gừhhhhhhhh ~” Một tiếng gầm đau đớn phát ra từ miệng của con ma, bàn tay anh ta tỏa ra khói đen dày đặc, như thể bị ngọn lửa thiêu rụi. Nhưng điều này không khiến anh ta dừng lại. Bàn tay với móng nhọn sắc kia nắm lấy cổ của ông già.
Thanh kiếm bằng gỗ trong tay ông lão đâm vào lòng bàn tay của con ma. Lòng bàn tay của con ma như được chiên trong chảo rán, khói đen dày đặc bốc ra. Nó đang sôi sục, khiến con ma hét lên đau đớn.
Rõ ràng, thanh kiếm bằng gỗ và móng bằng gỗ đào trong tay ông già kia không giống nhau.
”Đừng làm việc ngu ngốc nữa, chạy đi!” Ông già hét lên với bộ dạng đang ngây ra của tôi.
Sau đó, ông lão lấy ra chiếc la bàn mỏng manh từ cánh tay áo, cắn lưỡi và phun máu trên chiếc la bàn nhỏ, rồi đánh vào trán con ma.
Tôi bị đánh thức bởi tiếng hét của ông già và vội vàng quay đầu chạy về phía thị trấn. Không lâu sau khi tôi chạy đi, tôi nghe thấy tiếng gầm rú từ phía sau, đồng thời, tôi cũng nghe thấy âm thanh vỡ vụn.
Tôi quay lại trong tiềm thức và thấy rằng thanh kiếm gỗ trong tay ông già đã bị gãy và cắm vào người con ma, tất cả là do chiếc la bàn nhỏ và những tờ giấy màu vàng với ký tự lạ.
”Đi đi! Nếu trời sáng vẫn không thấy tôi tìm đến hãy chạy về phía nam!” Lúc này, ông già lại gầm lên với tôi.
Tôi nghiến răng, tốc độ của tôi chạy nhanh hơn, và không còn biết những gì xảy ra sau lưng nữa.
Chạy hết quãng đường, tôi không biết mình đã chạy được bao lâu. Chân tôi nặng như chì, thở hổn hển và mệt mỏi, nhưng tôi không dám dừng lại.
Khi đến thị trấn thì đã nửa đêm.
Thị trấn của chúng tôi được xây dựng trên quốc lộ. Tại ngã ba của tỉnh Giang Tô và An Huy, hoạt động kinh doanh khá nhộn nhịp. Ngay cả sau nửa đêm, nhiều khu vực của thị trấn vẫn được thắp sáng rực rỡ.
Sau khi tôi chạy đến đây một cách khó nhọc, tôi nhớ một điều. Ông già yêu cầu tôi đến thị trấn để đợi ông ta nhưng không nói cho tôi biết phải đợi ở đâu. Làm thế nào ông ta tìm thấy tôi khi đến đây chứ?
Khi tôi đi theo ông già, tôi đã không mang theo tiền hay thẻ căn cước. Bây giờ tôi buồn ngủ, mệt mỏi và lo lắng. Thật khó để tìm một nơi để ngủ.
Tôi chẳng thể ở trong một khách sạn. Sau khi miễn cưỡng trấn tĩnh bản thân, tôi đi đến sân ga bên cạnh quốc lộ.
Mặc dù không có xe khách đi qua đây vào ban đêm, nhưng vẫn có một số xe tải và xe riêng đi qua. Đèn đường ở đây rất sáng, có một siêu thị nhỏ mở cửa cả ngày gần nhà ga. Ai đó có xe hơi và đang bật đèn sáng. Ở lại đây có thể khiến tôi cảm thấy ít nhiều an toàn hơn.
Ngồi trên một chiếc ghế dài cạnh bục, nhìn về hướng vừa chạy, luôn có cảm giác hoang mang lo sợ dưới màn đêm tối.
Ông già có thể giết con ma đó không?
Nếu ông già không đến được đây, chuyện gì sẽ xảy ra nếu con ma xuất hiện?
Tôi đã lo lắng suốt cả quãng đường và bây giờ tôi vẫn cầm con dao giết chó thật chặt trong tay. Sau khi trấn tĩnh, tôi vội vã ném con dao giết chó vào cống bên cạnh chiếc ghế. Nửa đêm ngồi đây với con dao trên tay, Nếu bị nhìn thấy thì sẽ thật rắc rối.
Những chiếc đinh gỗ mà ông già đưa tôi đang nắm chặt trong tay. Con dao giết chó không có tác dụng với con ma, vứt nó đi còn hơn. Mặc dù những chiếc móng gỗ này không mấy tác dụng với con ma, nhưng chúng còn tốt hơn nếu tôi chỉ có tay không.
Chờ đợi lúc này là một cực hình, đặc biệt là kiểu chờ đợi khi cuộc sống của bạn có thể kết thúc bất cứ lúc nào, nó chắc chắn có thể khiến bất cứ ai phát điên.
Thời gian trôi qua, tôi rất mệt mỏi và buồn ngủ, nhưng tôi không dám nằm xuống và nghỉ ngơi. Tôi sợ rằng những gì tôi thấy khi mở mắt ra là khuôn mặt đẫm máu của con ma kia.
Bầu trời sáng dần lên, ông già không đến và hồn ma cũng chẳng xuất hiện.
Dần dần có nhiều người đến nhà ga và một số cửa hàng gần đó đã mở từ trước đó. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn mặc dù vẫn rất lo lắng.
Ông già có gặp chuyện gì không?
Ông ấy yêu cầu tôi đợi ở đây cho đến khi trời sáng, bây giờ đã gần sáng rồi mà vẫn không thấy ông ấy đâu, Liệu đã xảy ra chuyện gì với ông ấy hay ông ấy không tìm thấy tôi…
Bầu trời trở nên sáng rõ hơn và tôi đứng dậy từ băng ghế trong sân ga, Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi không đợi lâu hơn được nữa và vội vã đi về phía nam của thị trấn.
Bây giờ tôi rất bối rối, tôi không biết phải làm gì tiếp theo!
Không có tiền trên người, đói, buồn ngủ và chân như đang thả bước một cách không kiểm soát. Tôi muốn về nhà, nhưng tôi sợ rằng bố mẹ tôi sẽ bị ảnh hưởng.
Theo lời cuối cùng của ông già nói đêm qua, tôi đi bộ về phía nam dọc theo thị trấn, cạn kiệt về cả sức lực và tinh thần. Tôi cảm giác như một kẻ lang thang.
Khi bước chân của tôi chuẩn bị rời khỏi thị trấn, mặt trời đã lên rất cao, thần kinh của tôi bị tra tấn cả đêm qua. Thêm việc không được ngủ tí nào, thể lực của tôi đã tới hạn.
Cơn đói kéo đến, tôi không thể đi được nữa. Tôi đi thẳng đến cây liễu bên cửa hàng ven đường và ngồi đây. Edit: Bảo An – Dịch Truyện Trung Hoa
Đầu tôi hơi choáng váng. Tôi cảm thấy rằng mình có thể sắp bị say nắng. Bây giờ tôi buồn quan tâm đến con ma được nữa.
Khốn kiếp! Đếch chạy trốn nữa, hãy đến đây mà bắt tôi đi!
Ngay khi ý nghĩ từ bỏ chạy trốn xuất hiện trong lòng, vai tôi bị đập mạnh.
Lúc này, cái đầu lảo đảo ban đầu đã tỉnh táo, dây thần kinh trong não như được đả thông. Theo bản năng, tôi nhảy thẳng xuống đất, những chiếc đinh gỗ tôi đang giữ văng về phía sau.
”Chàng trai trẻ, trời rất nóng, đừng quá tức giận!” Đứng cách tôi vài bước là một ông già mặc vest trắng, trên tay cầm chiếc quạt nan và một cốc nước lớn.
Ông già trông rất tốt bụng, đưa cho tôi và nói với một nụ cười: “Hãy xem, trông cậu rất tệ, uống một chút nước để hạ nhiệt nào!”
”Cảm ơn … Cảm ơn ông!” Thấy rằng đó không phải là ma, tôi cảm thấy nhẹ nhõm, vội vàng cầm cốc nước từ tay ông già, và uống một ngụm lớn.
Sau khi uống, tôi thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên khuôn mặt của tôi, trả lại cốc nước đã uống hết tôi nói: “Xin lỗi tôi chỉ là đã quá nhạy cảm!”
Ông già cầm lấy cái cốc trong tay tôi, nhìn tôi, nhìn vài cái đinh gỗ trong tay tôi, mỉm cười và nói: “Vào cửa hàng ngồi cho mát đi nào.”
Lúc này tôi mới chú ý trước mặt là một cửa hàng chuyên về các vòng hoa liệm. Nếu nhà không có đám tang sẽ chẳng ai đến đây, nhìn không hay ho chút nào. Tất nhiên, bây giờ điều ấy không còn quan trọng với tôi. Chẳng việc gì có thể được so sánh với việc bị ma đuổi cả?
Tôi mỉm cười, lắc đầu và nói: “Tôi không làm phiền ông đâu, tôi vẫn còn có việc phải đi ngay bây giờ!” Edit: Bảo An – Dịch Truyện Trung Hoa
Mặc dù ý tưởng từ bỏ chạy trốn đã trỗi dậy trong lòng tôi, nhưng chỉ là thoáng qua trong lúc đói và chóng mặt mà thôi. Giờ đây tỉnh tảo hơn sau khi uống một cốc nước, ý tưởng điên rồ kia tự nhiên biến mất.
Sống vẫn tốt hơn là chết. Tôi vẫn còn trẻ, tôi không muốn nghĩ đến cái chết sớm như vậy!
Ngay khi tôi muốn rời đi, ông lão lắc nhẹ cái quạt và nói: “Chàng trai, móng gỗ đào trong tay cậu từ đâu mà có? Cậu là người làng Mao Ôn sao?”
Mao Ôn, tôi sững người một lúc và nhìn Ông già, tôi không biết phải nói gì lúc này.
Những chiếc đinh gỗ trong tay tôi là do ông già đưa cho. Mao Ôn là tên cũ của làng ông già bây giờ?
Tôi lắc đầu, có chút do dự và nói: “Tôi không biết làng Mao Ôn mà ông đang nói, những chiếc đinh gỗ này do một ông già ở làng Mao Trắng đưa cho tôi”
Cậu gặp rắc rối với người âm, ông ấy đưa cho cậu một vài chiếc đinh gỗ và bảo cậu đến đây … “Ông già nheo mắt nhìn tôi, nói nhẹ nhàng,” Có đúng không? “
Tôi bàng hoàng nhìn ông lão, lẩm bẩm.: “Ông ta chỉ cho tôi chạy về phía nam thị trấn, không nói là tôi đến đây …”
”Được rồi, tôi biết!” Ông già ngắt lời tôi, vẫy tay với tôi và nói: “Hãy vào đây và nói chuyện! Ngoài cửa hàng này, không ai có thể cứu cậu cả!”
Ông già quay thẳng vào. Tại cửa hàng liệm, ông ta thở dài khi quay lại và lầm bầm: “Con lừa cứng đầu, ông ta vẫn chưa chết. Chàng trai đừng lo, chỉ có 2 chúng ta ở đây thôi. Ông già ấy và tôi là bạn cũ lâu năm”.
Bình luận facebook