Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-10
Chương 10
Tốc độ dịch của Lâm Thịnh cực kì chậm.
Bởi vì không có đủ nền tảng ngữ pháp của chữ Rune cổ để đối chiếu, nên Lâm Thịnh chỉ có thể cố gắng dịch từng chữ từng chữ một, chẳng khác nào đang dùng google translate.
Đặc biệt có vài từ, vài chữ là ngôn ngữ địa phương khiến cậu càng thêm rối não.
Kể từ sau lần thứ hai đi vào trong mộng học thuộc sách, bây giờ hàng đêm Lâm Thịnh đã có thể dễ dàng đi vào trang viên đó.
Mỗi lần đến được đó, cậu sẽ cố gắng học thuộc vài dòng chữ rồi lại trở ra phiên dịch thành chữ Tịch Lâm, loại ngôn ngữ cậu dùng trong đời sống thường nhật.
Cuộc sống cứ thế kéo dài suốt bốn ngày liên tiếp.
Dần dần nhờ có kinh nghiệm nghiên cứu từ kiếp trước, nên công việc dịch thuật của Lâm Thịnh ngày một thuận lợi hơn.
Chữ Rune cổ không phải loại ngôn ngữ đặc biệt hay ít phổ cập, trên mạng cũng có muôn vàn sách báo, tài liệu ngữ pháp liên quan có thể tải xuống để sử dụng.
Lâm Thịnh đã kiểm tra rất nhiều lần, phát hiện không ít tư liệu thực sự hữu ích cho công việc dịch thuật này.
Advertisement / Quảng cáo
Không bao lâu sau, trang đầu tiên của cuốn sách đã dần dần được dịch ra hoàn chỉnh.
"Điều hạn chế mình bây giờ là trí nhớ."
Lâm Thịnh trầm mặc ngồi một góc trên ghế sofa, nhớ lại phần nội dung mình vừa dịch hôm qua.
Hôm nay là Chủ nhật, họ hàng thân thích ghé qua nhà cậu chơi.
Đó là bác Hai và con trai - Lâm Trấn Dư.
Lâm Trấn Dư năm nay 19 tuổi, lớn hơn cậu một tuổi nhưng tướng mạo nhã nhặn, đeo kính mắt vuông. Gã yên lặng ngồi cạnh cha mình, không nói một lời, chỉ cúi đầu chăm chú nhìn vào tờ từ vựng ngoại ngữ trong tay.
Bác Hai Lâm Đào vừa uống trà vừa cùng cha cậu bàn bạc giải quyết chuyện của ông nội.
Theo như ý của bác, tuổi tác của ông nội cũng đã cao, lần này lại xảy ra chuyện như vậy, cũng đến lúc nên lập bản di chúc, phân chia rõ ràng tài sản rồi. Nên để các anh chị em trong nhà cùng đưa ra ý kiến, cùng nhau họp bàn, rồi đưa ra quyết định thống nhất với nhau.
Còn một vấn đề thực tế khác nữa là, mộ của ông nội cũng nên tính toán mua cho xong. Ai sẽ chi trả cho khoản đó? Nếu cả nhà cùng góp thì phân chia như thế nào?
Nói cho cùng, cũng có người không có điều kiện, cho dù phải đóng góp chắc cũng không được bao nhiêu tiền.
Rõ ràng ông nội vẫn đang sống sờ sờ ra đấy. Vậy mà bác Hai lại không hề quan tâm đến sức khỏe của ông nội mà chỉ chăm chăm vào việc phân chia tài sản ra sao làm sao và cả vấn đề ai chịu trách nhiệm chi tiền khi có việc xảy ra?
Sắc mặt cha cậu - Lâm Chu Niên tối đi vài phần, ông rất hiếm khi đưa ra ý kiến gì mà chủ yếu là ngồi đó lắng nghe.
Thực ra Lâm Thịnh không có nhiều cảm tình với gia đình bác Hai.
Anh họ Lâm Trấn Dư và chị họ Lâm Tiêu Tiêu rất thân thiết với nhau. Bởi vì gia đình họ khá giả hơn nhiều so với cậu, cả hai thường hay đến mấy nơi đại loại như quán bar hay karaoke.
Thỉnh thoảng cậu còn nghe nói, bọn họ tự mình chi trả cho những chuyến du lịch, cùng nhau đi bộ, du ngoạn đủ kiểu. Coi như bản thân tự mình trải nghiệm thế giới.
Từ những mối quan hệ cho đến những cuộc vui chơi của họ đều cao hơn Lâm Thịnh một bậc.
Bình thường, Lâm Thịnh chỉ hay cùng những anh chị em còn lại trong nhà rủ nhau đến tụ tập ở các khu trung tâm giải trí hay quán net là chủ yếu.
Bởi vậy, cho dù hai người đều đồng trang lứa nhưng khi ngồi cạnh nhau lại hoàn toàn không biết nên nói chuyện gì với nhau.
Lâm Trấn Dư thi thoảng mới liếc mắt nhìn sang, dường như cũng chỉ xem cậu như không khí.
Gã ta học giỏi, trong lớp cũng được xem như tấm gương sáng để các bạn noi theo. Nghe nói kỳ thi tuần lớp 12 lần trước gã ta lot top 10 toàn trường.
Trường mà Lâm Trấn Dư theo học là trường Trung học Hoài Sa 1, luôn đứng nhất nhì trong khu vực. So với trường Trung học Phổ thông Huệ An của Lâm Thịnh thì quả đúng là một trời một vực.
Cũng may đối phương coi cậu như vô hình, Lâm Thịnh cũng rất thoải mái không thèm quan tâm đến gã.
Bây giờ toàn bộ sự chú ý của cậu chỉ hướng đến cuốn sách xuất hiện trong giấc mơ.
Phần nội dung đã dịch ra trước đó vẫn còn hiện ra chân thực trước mắt cậu.
"... Từ rất lâu về trước, ta, Ravel, kiếm sĩ cấp 2 của Đế quốc, đã tự mình lưu lại một cuốn hồi ký để truyền lại cho đời sau."
Advertisement / Quảng cáo
"Ta đã từng tham gia ở chiến trường Shane, đã từng tự mình đánh bại bảy tên lính tinh nhuệ của địch. Mặc dù ta không phải một kẻ siêu phàm, thần thông quảng đại, nhưng ta vẫn cảm thấy mình xứng đáng với cấp 2."
"Bây giờ, khi đã là người có tuổi, ta về lại với cố hương. Trong thời khắc tuyệt vọng này, ta đã hu vọng có thể lưu lại dấu tích tồn tại của mình để truyền lại cho đời sau..."
"... Ngay lúc này đây, nơi đáy mắt ta dường như vẫn nhìn thấy trạm canh gác nổ tung, bị biển lửa nuốt trọn, vẫn thấy đạn pháo bay đầy trên trời cao. Ta vẫn thấy ánh sáng phản chiếu lại từ những thanh vũ khí sắc lạnh, từ những bộ áo giáp mà ta và đồng đội thỉnh thoảng vẫn chạm vào nhau."
"Có người đã ngã xuống, có người lại bò lên, tầng tháp dựng từ những tấm khiên trước mặt truyền đến vô vàn âm thanh đinh tai nhức óc, khói thuốc súng như những cột đá khổng lồ không ngừng bốc lên trời cao. Ta không sợ chết, nhưng ta không muốn mình chết đi một cách vô nghĩa..."
Phía sau không có gì cả.
Đây là toàn bộ nội dung Lâm Thịnh đã dịch ra sau khi kết hợp cả từ điển cậu mua về và những dữ liệu ngữ pháp mà cậu tra cứu, tìm tòi được trên mạng. Sau khi cậu ghép hoàn thiện các câu chữ với nhau, những gì có thể đọc được cũng chỉ có vậy.
"Đây chắc chắn là sách do một chiến sĩ từng tham chiến nơi trận mạc viết lại." Cậu chỉ có thể đưa ra phỏng đoán như vậy.
Sau những ngày miệt mài tập trung tinh thần vào việc nghiên cứu, cuối cùng Lâm Thịnh cũng có thể nắm được một vài từ ngữ cơ bản trong chữ Rune cổ.
Cậu gần như quên hết cả ngày đêm, chỉ tập trung toàn bộ tinh thần vào việc dịch thuật.
Mỗi khi rảnh rỗi, cậu lại điên cuồng lao vào học thuộc những từ ngữ và ngữ pháp của chữ cổ Rune.
Cậu chắc chắn rằng chưa bao giờ bản thân điên cuồng học tập như vậy. Cuốn sách trong giấc mơ chẳng khác gì những đóa anh túc nguy hiểm, mang theo hương thơm đầy quyến rũ và sức hấp dẫn khó lòng cưỡng lại.
Cậu thực sự rất muốn biết, rốt cuộc kiếm sĩ cấp 2 là tượng trưng cho cái gì, và cả cuốn "Bản chép tay về kiếm thuật" liệu có thể giúp cậu học được phương thức rèn luyện kiếm thuật hay không.
"Nếu dựa vào những hình vẽ mình từng thấy, rất có thể mình sẽ sớm tìm được bí kíp tu luyện kiếm thuật." Lâm Thịnh nghĩ thầm.
"Lâm Thịnh? Lâm Thịnh??"
Một tiếng gọi cất lên kéo cậu thoát khỏi dòng suy nghĩ triền miên trong đầu, trở về với thực tại.
Lâm Thịnh lấy lại tinh thần, thấy Lâm Trấn Dư đang nhíu mày nhìn mình, giống như đã gọi cậu rất nhiều lần trước đó.
"Sao cơ?" Cậu vội vã đáp lại.
"Em có cần tài liệu ôn tập gì không, ở chỗ anh có rất nhiều, em đến mà lấy đi photo." Lâm Trấn Dư bình thản nói.
Lâm Thịnh ngẩn người, đưa mắt nhìn sang ba mình.
Không cần nghĩ cũng biết, Lâm Trấn Dư sẽ không bao giờ chủ động nói ra câu này, chỉ có thể là do ba cậu Lâm Chu Niên mở lời nhờ vả trước.
Cũng bởi kỳ thi đại học sắp đến gần mà Lâm Chu Niên lại thấy thành tích của con mình cũng chỉ ở mức trung nên chắc rất bất an, vì vậy mới muốn xin chút kinh nghiệm từ Lâm Trấn Dư.
Nhưng còn Lâm Thịnh, về cơ bản là không hề có hứng thú.
Cậu có trí nhớ từ kiếp trước nên chín chắn hơn nhiều so với những bạn đồng trang lứa khác, cả về mặt học tập cũng thế, chẳng qua cậu không muốn học thôi.
Đối với việc hình thức giáo dục phổ thông này, Lâm Thịnh hoàn toàn không hứng thú, cũng không tán thành. Cậu chỉ đơn giản cho đó là việc lãng phí thời gian.
Việc duy trì thành tích ở mức trung bình này đơn giản là cậu chỉ muốn đáp lại sự kỳ vọng của cha mẹ.
Advertisement / Quảng cáo
Trên thực tế, cậu chưa từng ham muốn đầu tư quá nhiều thời gian và sức lực để tranh giành với những đứa trẻ khác.
Cuộc sống kiểu ấy, kiếp trước cậu đã trải qua đủ rồi.
"Tài liệu ôn tập ấy à, không cần đâu, em có đủ rồi, cảm ơn anh Trấn Dư." Lâm Thịnh đáp lại.
"Vậy được rồi." Lâm Trấn Dư cảm thấy rất vừa lòng: "Phải rồi, tuần sau là sinh nhật chị Tiêu Tiêu của em, bọn anh dự định sẽ ra ngoài đi chơi một chuyến, em có muốn cùng đi hay không?"
"Thời gian gấp quá em không đi được rồi." Bây giờ Lâm Thịnh thực sự không đủ rảnh rỗi để đi chơi cùng với gã ta. Cậu chỉ một lòng một dạ muốn trở lại khung cảnh trong mơ của mình.
"Thực ra em cũng nên đi ra ngoài giao lưu nhiều một chút. Cũng đã cấp ba rồi, cũng nên chuẩn bị kế hoạch cho mình đi thôi. Tương lai sắp tới em có dự định ra sao? Em muốn đi con đường thế nào? Em cũng nên có nhận thức rõ ràng mới được."
Lâm Trấn Dư tỏ ra am hiểu, làm bộ thản nhiên khuyên bảo mấy câu.
"Đừng có lúc nào cũng chỉ chơi game hay đọc mấy cái sách vớ vẩn. Cũng phải biết lo lắng, chịu trách nhiệm với cuộc đời sau này của mình chứ."
Mấy lời này khiến bác Hai không khỏi nở mày nở mặt, còn Lâm Chu Niên chỉ có thể làm ra vẻ bất đắc dĩ.
Tốc độ dịch của Lâm Thịnh cực kì chậm.
Bởi vì không có đủ nền tảng ngữ pháp của chữ Rune cổ để đối chiếu, nên Lâm Thịnh chỉ có thể cố gắng dịch từng chữ từng chữ một, chẳng khác nào đang dùng google translate.
Đặc biệt có vài từ, vài chữ là ngôn ngữ địa phương khiến cậu càng thêm rối não.
Kể từ sau lần thứ hai đi vào trong mộng học thuộc sách, bây giờ hàng đêm Lâm Thịnh đã có thể dễ dàng đi vào trang viên đó.
Mỗi lần đến được đó, cậu sẽ cố gắng học thuộc vài dòng chữ rồi lại trở ra phiên dịch thành chữ Tịch Lâm, loại ngôn ngữ cậu dùng trong đời sống thường nhật.
Cuộc sống cứ thế kéo dài suốt bốn ngày liên tiếp.
Dần dần nhờ có kinh nghiệm nghiên cứu từ kiếp trước, nên công việc dịch thuật của Lâm Thịnh ngày một thuận lợi hơn.
Chữ Rune cổ không phải loại ngôn ngữ đặc biệt hay ít phổ cập, trên mạng cũng có muôn vàn sách báo, tài liệu ngữ pháp liên quan có thể tải xuống để sử dụng.
Lâm Thịnh đã kiểm tra rất nhiều lần, phát hiện không ít tư liệu thực sự hữu ích cho công việc dịch thuật này.
Advertisement / Quảng cáo
Không bao lâu sau, trang đầu tiên của cuốn sách đã dần dần được dịch ra hoàn chỉnh.
"Điều hạn chế mình bây giờ là trí nhớ."
Lâm Thịnh trầm mặc ngồi một góc trên ghế sofa, nhớ lại phần nội dung mình vừa dịch hôm qua.
Hôm nay là Chủ nhật, họ hàng thân thích ghé qua nhà cậu chơi.
Đó là bác Hai và con trai - Lâm Trấn Dư.
Lâm Trấn Dư năm nay 19 tuổi, lớn hơn cậu một tuổi nhưng tướng mạo nhã nhặn, đeo kính mắt vuông. Gã yên lặng ngồi cạnh cha mình, không nói một lời, chỉ cúi đầu chăm chú nhìn vào tờ từ vựng ngoại ngữ trong tay.
Bác Hai Lâm Đào vừa uống trà vừa cùng cha cậu bàn bạc giải quyết chuyện của ông nội.
Theo như ý của bác, tuổi tác của ông nội cũng đã cao, lần này lại xảy ra chuyện như vậy, cũng đến lúc nên lập bản di chúc, phân chia rõ ràng tài sản rồi. Nên để các anh chị em trong nhà cùng đưa ra ý kiến, cùng nhau họp bàn, rồi đưa ra quyết định thống nhất với nhau.
Còn một vấn đề thực tế khác nữa là, mộ của ông nội cũng nên tính toán mua cho xong. Ai sẽ chi trả cho khoản đó? Nếu cả nhà cùng góp thì phân chia như thế nào?
Nói cho cùng, cũng có người không có điều kiện, cho dù phải đóng góp chắc cũng không được bao nhiêu tiền.
Rõ ràng ông nội vẫn đang sống sờ sờ ra đấy. Vậy mà bác Hai lại không hề quan tâm đến sức khỏe của ông nội mà chỉ chăm chăm vào việc phân chia tài sản ra sao làm sao và cả vấn đề ai chịu trách nhiệm chi tiền khi có việc xảy ra?
Sắc mặt cha cậu - Lâm Chu Niên tối đi vài phần, ông rất hiếm khi đưa ra ý kiến gì mà chủ yếu là ngồi đó lắng nghe.
Thực ra Lâm Thịnh không có nhiều cảm tình với gia đình bác Hai.
Anh họ Lâm Trấn Dư và chị họ Lâm Tiêu Tiêu rất thân thiết với nhau. Bởi vì gia đình họ khá giả hơn nhiều so với cậu, cả hai thường hay đến mấy nơi đại loại như quán bar hay karaoke.
Thỉnh thoảng cậu còn nghe nói, bọn họ tự mình chi trả cho những chuyến du lịch, cùng nhau đi bộ, du ngoạn đủ kiểu. Coi như bản thân tự mình trải nghiệm thế giới.
Từ những mối quan hệ cho đến những cuộc vui chơi của họ đều cao hơn Lâm Thịnh một bậc.
Bình thường, Lâm Thịnh chỉ hay cùng những anh chị em còn lại trong nhà rủ nhau đến tụ tập ở các khu trung tâm giải trí hay quán net là chủ yếu.
Bởi vậy, cho dù hai người đều đồng trang lứa nhưng khi ngồi cạnh nhau lại hoàn toàn không biết nên nói chuyện gì với nhau.
Lâm Trấn Dư thi thoảng mới liếc mắt nhìn sang, dường như cũng chỉ xem cậu như không khí.
Gã ta học giỏi, trong lớp cũng được xem như tấm gương sáng để các bạn noi theo. Nghe nói kỳ thi tuần lớp 12 lần trước gã ta lot top 10 toàn trường.
Trường mà Lâm Trấn Dư theo học là trường Trung học Hoài Sa 1, luôn đứng nhất nhì trong khu vực. So với trường Trung học Phổ thông Huệ An của Lâm Thịnh thì quả đúng là một trời một vực.
Cũng may đối phương coi cậu như vô hình, Lâm Thịnh cũng rất thoải mái không thèm quan tâm đến gã.
Bây giờ toàn bộ sự chú ý của cậu chỉ hướng đến cuốn sách xuất hiện trong giấc mơ.
Phần nội dung đã dịch ra trước đó vẫn còn hiện ra chân thực trước mắt cậu.
"... Từ rất lâu về trước, ta, Ravel, kiếm sĩ cấp 2 của Đế quốc, đã tự mình lưu lại một cuốn hồi ký để truyền lại cho đời sau."
Advertisement / Quảng cáo
"Ta đã từng tham gia ở chiến trường Shane, đã từng tự mình đánh bại bảy tên lính tinh nhuệ của địch. Mặc dù ta không phải một kẻ siêu phàm, thần thông quảng đại, nhưng ta vẫn cảm thấy mình xứng đáng với cấp 2."
"Bây giờ, khi đã là người có tuổi, ta về lại với cố hương. Trong thời khắc tuyệt vọng này, ta đã hu vọng có thể lưu lại dấu tích tồn tại của mình để truyền lại cho đời sau..."
"... Ngay lúc này đây, nơi đáy mắt ta dường như vẫn nhìn thấy trạm canh gác nổ tung, bị biển lửa nuốt trọn, vẫn thấy đạn pháo bay đầy trên trời cao. Ta vẫn thấy ánh sáng phản chiếu lại từ những thanh vũ khí sắc lạnh, từ những bộ áo giáp mà ta và đồng đội thỉnh thoảng vẫn chạm vào nhau."
"Có người đã ngã xuống, có người lại bò lên, tầng tháp dựng từ những tấm khiên trước mặt truyền đến vô vàn âm thanh đinh tai nhức óc, khói thuốc súng như những cột đá khổng lồ không ngừng bốc lên trời cao. Ta không sợ chết, nhưng ta không muốn mình chết đi một cách vô nghĩa..."
Phía sau không có gì cả.
Đây là toàn bộ nội dung Lâm Thịnh đã dịch ra sau khi kết hợp cả từ điển cậu mua về và những dữ liệu ngữ pháp mà cậu tra cứu, tìm tòi được trên mạng. Sau khi cậu ghép hoàn thiện các câu chữ với nhau, những gì có thể đọc được cũng chỉ có vậy.
"Đây chắc chắn là sách do một chiến sĩ từng tham chiến nơi trận mạc viết lại." Cậu chỉ có thể đưa ra phỏng đoán như vậy.
Sau những ngày miệt mài tập trung tinh thần vào việc nghiên cứu, cuối cùng Lâm Thịnh cũng có thể nắm được một vài từ ngữ cơ bản trong chữ Rune cổ.
Cậu gần như quên hết cả ngày đêm, chỉ tập trung toàn bộ tinh thần vào việc dịch thuật.
Mỗi khi rảnh rỗi, cậu lại điên cuồng lao vào học thuộc những từ ngữ và ngữ pháp của chữ cổ Rune.
Cậu chắc chắn rằng chưa bao giờ bản thân điên cuồng học tập như vậy. Cuốn sách trong giấc mơ chẳng khác gì những đóa anh túc nguy hiểm, mang theo hương thơm đầy quyến rũ và sức hấp dẫn khó lòng cưỡng lại.
Cậu thực sự rất muốn biết, rốt cuộc kiếm sĩ cấp 2 là tượng trưng cho cái gì, và cả cuốn "Bản chép tay về kiếm thuật" liệu có thể giúp cậu học được phương thức rèn luyện kiếm thuật hay không.
"Nếu dựa vào những hình vẽ mình từng thấy, rất có thể mình sẽ sớm tìm được bí kíp tu luyện kiếm thuật." Lâm Thịnh nghĩ thầm.
"Lâm Thịnh? Lâm Thịnh??"
Một tiếng gọi cất lên kéo cậu thoát khỏi dòng suy nghĩ triền miên trong đầu, trở về với thực tại.
Lâm Thịnh lấy lại tinh thần, thấy Lâm Trấn Dư đang nhíu mày nhìn mình, giống như đã gọi cậu rất nhiều lần trước đó.
"Sao cơ?" Cậu vội vã đáp lại.
"Em có cần tài liệu ôn tập gì không, ở chỗ anh có rất nhiều, em đến mà lấy đi photo." Lâm Trấn Dư bình thản nói.
Lâm Thịnh ngẩn người, đưa mắt nhìn sang ba mình.
Không cần nghĩ cũng biết, Lâm Trấn Dư sẽ không bao giờ chủ động nói ra câu này, chỉ có thể là do ba cậu Lâm Chu Niên mở lời nhờ vả trước.
Cũng bởi kỳ thi đại học sắp đến gần mà Lâm Chu Niên lại thấy thành tích của con mình cũng chỉ ở mức trung nên chắc rất bất an, vì vậy mới muốn xin chút kinh nghiệm từ Lâm Trấn Dư.
Nhưng còn Lâm Thịnh, về cơ bản là không hề có hứng thú.
Cậu có trí nhớ từ kiếp trước nên chín chắn hơn nhiều so với những bạn đồng trang lứa khác, cả về mặt học tập cũng thế, chẳng qua cậu không muốn học thôi.
Đối với việc hình thức giáo dục phổ thông này, Lâm Thịnh hoàn toàn không hứng thú, cũng không tán thành. Cậu chỉ đơn giản cho đó là việc lãng phí thời gian.
Việc duy trì thành tích ở mức trung bình này đơn giản là cậu chỉ muốn đáp lại sự kỳ vọng của cha mẹ.
Advertisement / Quảng cáo
Trên thực tế, cậu chưa từng ham muốn đầu tư quá nhiều thời gian và sức lực để tranh giành với những đứa trẻ khác.
Cuộc sống kiểu ấy, kiếp trước cậu đã trải qua đủ rồi.
"Tài liệu ôn tập ấy à, không cần đâu, em có đủ rồi, cảm ơn anh Trấn Dư." Lâm Thịnh đáp lại.
"Vậy được rồi." Lâm Trấn Dư cảm thấy rất vừa lòng: "Phải rồi, tuần sau là sinh nhật chị Tiêu Tiêu của em, bọn anh dự định sẽ ra ngoài đi chơi một chuyến, em có muốn cùng đi hay không?"
"Thời gian gấp quá em không đi được rồi." Bây giờ Lâm Thịnh thực sự không đủ rảnh rỗi để đi chơi cùng với gã ta. Cậu chỉ một lòng một dạ muốn trở lại khung cảnh trong mơ của mình.
"Thực ra em cũng nên đi ra ngoài giao lưu nhiều một chút. Cũng đã cấp ba rồi, cũng nên chuẩn bị kế hoạch cho mình đi thôi. Tương lai sắp tới em có dự định ra sao? Em muốn đi con đường thế nào? Em cũng nên có nhận thức rõ ràng mới được."
Lâm Trấn Dư tỏ ra am hiểu, làm bộ thản nhiên khuyên bảo mấy câu.
"Đừng có lúc nào cũng chỉ chơi game hay đọc mấy cái sách vớ vẩn. Cũng phải biết lo lắng, chịu trách nhiệm với cuộc đời sau này của mình chứ."
Mấy lời này khiến bác Hai không khỏi nở mày nở mặt, còn Lâm Chu Niên chỉ có thể làm ra vẻ bất đắc dĩ.