Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-267
Chương 267: Tăng lên (1)
Editor: Nguyetmai
"Ăn mòn, bạo lực, mê huyễn…"
Hết giờ học, trong lúc nghỉ giải lao, Lâm Thịnh cố gắng hiểu kỹ ba loại đặc tính của tà năng mà giáo sư nói tới.
"Nếu như bất kỳ tà năng nào cũng có ba loại đặc tính cơ bản như thế vậy chắc hẳn mình cũng có. Chỉ là không biết mình thiên về hướng nào?"
Trong giờ nghỉ giải lao, các học viên còn lại cũng không dám làm ồn, chỉ có tiếng ghi chép sột soạt hay thảo luận nhóm với nhau. Bọn họ trải qua trăm cay nghìn đắng, tốn biết bao nhiêu tiền đóng học phí chỉ để học tập những kiến thức chỉ riêng đây có. Nếu bây giờ không tận dụng thời gian thì lúc nào mới học được?
Umandila đến bên cạnh Lâm Thịnh, nhìn thấy cậu viết ba đặc tính cơ bản trong sổ thì mỉm cười, nói:
"Có vấn đề gì sao? Lâm Thịnh, mỗi loại đặc tính cơ bản có những tính chất và đặc trưng khác nhau, có cần thầy biểu diễn cho em xem không?"
Lâm Thịnh cũng đang có ý này.
"Tốt quá, cảm ơn thầy." Cậu cũng không khách sáo. Không cần biết vì sao Umandila lại tốt với cậu như thế, chỉ cần học thêm được một chút kiến thức thì chẳng có gì là xấu.
Umandila cũng không để ý đến các học viên xung quanh đang vểnh tai lên cố gắng nghe ngóng. Ông ta vỗ tay vài cái. Trong chốc lát, một cái lồng nhốt vài con chuột bạch bay lơ lửng từ ngoài cửa vào.
"Đầu tiên, chúng ta sẽ quan sát mức độ ăn mòn của tà năng với sinh vật trong điều kiện bình thường."
Ông ta nhẹ nhàng chỉ một cái, một chùm sáng tà năng đột nhiên xuất hiện trong không trung. Nó chỉ to khoảng bằng hạt lạc, từ từ bay về phía lồng chuột.
Những con chuột dường như cảm nhận được nguy hiểm cận kề, bắt đầu kêu chít chít loạn cả lên, lông dựng thẳng đứng, chạy lung tung trong lồng.
Chùm sáng tà năng đó bay đến bên trên một con chuột trong đó rồi dừng lại.
Tà năng còn chưa đến gần nhưng con chuột gần nhất đã bắt đầu co rúm vào một góc của chiếc lồng.
"Tà năng ăn mòn sẽ có ảnh hưởng nhanh hơn đối với các loại sinh vật yếu ớt. Đương nhiên, cho dù nhanh đến thế nào cũng mất ít nhất vài chục ngày. Ở đây, vì để giúp em có thể quan sát rõ ràng, thầy sẽ tăng tốc một chút."
Umandila mỉm cười, ngón tay khẽ cử động.
Chùm sáng tà năng kia bắt đầu tối dần. Cùng lúc đó, con chuột bạch gần nhất cũng bắt đầu run rẩy. Cả người nó run lên bần bật như bị giật điện, lông bắt đầu xuất hiện màu đen, cả hai mắt cũng thế.
Đùng.
Con chuột giãy giụa, thét một tiếng rồi nhào về phía con chuột khác. Hai mắt của nó đã hoàn toàn biến thành màu đen. Hai con chuột lao vào đánh nhau điên cuồng.
"Đây chính là ăn mòn, khơi gợi lên ký ức tiêu cực trong linh hồn của sinh vật, thúc đẩy thù hận. Nhưng ngoài những thứ này, ăn mòn không hề tăng cường sức mạnh cho người sử dụng."
Umandila giải thích kỹ càng.
"Còn hai loại đặc tính khác…" Ông ta lại khẽ phẩy ngón tay, một chùm sáng tà năng mới xuất hiện ở giữa không trung.
…
…
Ba giờ sau.
Lâm Thịnh mang theo nỗi suy tư, cầm sổ tay đi ra cổng chính của lâu đài. Cổng chính ở phía sau từ từ đóng lại, giống như có một bàn tay vô hình đang khép nó lại.
Ầm.
Cuối cùng, toàn bộ cánh cổng cũng đóng kín.
Lâm Thịnh chỉnh lại cổ áo một chút rồi nhanh chân bước trên con đường mòn cắt ngang khoảnh ruộng.
Umandila vừa dạy xong hai tiết, sau đó tiếp tục giám sát các học viên khác. Mấy học viên mới như Melissa cũng quay về đại sảnh, bắt đầu một ngày đắm chìm trong chế tạo thuốc. Còn Lâm Thịnh, vì quá buồn chán nên được giáo sư Umandila cho ra ngoài hoạt động tự do.
"Thử đi dạo trên con đường di động mà học viên thích nhất đi." Đây là nguyên văn lời của giáo sư Umandila.
Con đường di động đó, nghe đâu chính là là nơi tụ tập náo nhiệt nhất của người tà năng ở Mida, nằm bên cạnh đại học Bane. Lúc ban đầu, do công xưởng của đại học Bane sản xuất ra rất nhiều sản phẩm nên nó biến thành khu chợ. Sau đó, nơi này từ từ phát triển lên, tất cả đám người tà năng sẽ đến đây để đi dạo, thậm chí có người còn mua nhà cửa, đất đai để ở lại.
Lâm Thịnh không nói thêm một lời, đi hơn trăm mét trên con đường nhỏ giữa cánh đồng, mãi đến khi cậu cách lâu đài khoảng hai trăm mét.
Cậu bỗng đưa tay về phía trước, chạm nhẹ một cái. Trên đầu ngón tay xuất hiện ánh sáng màu xanh lục, nó khuấy động không khí tạo ra những gợn sóng trong không trung. Lâm Thịnh rút tay lại, thừa lúc những gợn sóng trước mặt vẫn còn, cậu nhanh chân bước về phía trước một bước.
Vù!
Trong giây lát, cậu giống như bước xuyên qua một cái màn trong suốt. Cảnh tượng trước mắt cậu thay đổi hoàn toàn, một con đường náo nhiệt, phồn hoa xuất hiện.
Cậu đang đứng ngay trước cửa của một quán nước trên con phố tấp nập. Bên cạnh cậu là một đám khách đang đứng xếp hàng. Ở phía trên đỉnh đầu có một con chim với cái đầu kỳ lạ chầm chậm chở người bay ngang qua. Ngay phía trước, một người đàn ông to cao mặc đồng phục màu đen, tay cầm gậy cao su đảo mắt nhìn xung quanh, từ từ đi qua.
Trong thoáng chốc, Lâm Thịnh vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần khi đột ngột chuyển từ trạng thái yên tĩnh thành náo nhiệt.
Một viên đá màu xám trên đường đột nhiên phụt ra một lớp sương mù dày đặc nhiều màu sáng bạc. Sương mù nhanh chóng tụ thành hình một gã hề mập mạp, cao lớn. Gã hề mỉm cười nghiêng mình, bàn tay khổng lồ vụng về giơ giữa không trung, tạo thành luồng lốc xoáy.
Nó cao hơn sáu mét, chiếm hơn nửa diện tích con đường. Nhưng tứ chi của nó lại như vô hình, cứ thế nhẹ nhàng xuyên qua những người đang đi trên đường. Không có va chạm, cũng không tạo thành lực tác động nào, giống hệt ảo ảnh. Bàn tay khổng lồ của gã hề xuyên qua người khác dễ như trở bàn tay.
"Dụng cụ tà năng "chú hề", lựa chọn tốt nhất có một không hai!" Một tiếng quảng cáo đinh tai nhức óc bật ra từ miệng nó.
Bây giờ Lâm Thịnh mới hiểu ra, gã hề này chỉ là một hình ảnh quảng cáo.
Cậu nhìn ra phía xa xa, khắp con đường tràn ngập những điều lạ lùng, kỳ diệu. Giống như gã hề, những quảng cáo nhìn xuyên thấu thỉnh thoảng xuất hiện rồi lại biến mất. Những con quái vậy bay lượn trên bầu trời thỉnh thoảng cũng đáp xuống đất, hóa thành hư không, sau đó lại chở đám người đi đến từng tòa nhà.
Cá heo bốn chân, bạch tuộc màu xanh, con muỗi cao hơn một người trưởng thành, con ruồi được tạo hình như người. Từng sinh vật quái dị không tên lướt qua mắt Lâm Thịnh.
Nếu không phải ở đây có rất nhiều người thì cậu đã nghĩ rằng mình đang tiến vào trong một giấc mơ quái dị nào đó.
Cậu không khỏi nhớ lại lời dặn dò của giáo sư trước khi đi.
"Con đường di động là một khu chợ nơi tà năng tập trung, đừng có ngạc nhiên, cũng đừng sợ hãi. Bản thân người tà năng vốn đã rất kỳ lạ nên bất kỳ thứ nào với hình dạng không bình thường cũng có thể xuất hiện. Cứ tìm thứ mà em cần, xem đồ em muốn thấy là được rồi, còn những thứ khác đừng để ý đến. Đám người tà năng không muốn để lộ mặt thật sẽ dùng hình dạng kỳ lạ của tâm linh để thay thế."
Lâm Thịnh lấy lại bình tĩnh, đi thẳng vào bên trong cơ thể của gã hề to lớn. Chưa được mấy bước cậu đã xuyên qua nó, đi đến bên kia. Mấy hàng vỉa hè thưa thớt, vắng vẻ nằm ở phía bên phải, chủ quán là một người mặc áo đen, đội mũ bí ngô màu hồng.
Lâm Thịnh đảo mắt qua sạp hàng, toàn là mấy thứ đồ linh tinh, trông như một sạp nhỏ bán trang sức hay vật sưu tầm này nọ. Mấy người đứng trước sạp hàng đang hỏi giá cả.
Lâm Thịnh tăng tốc, lướt qua sạp hàng, trong chớp mắt đã đứng trước một cửa hàng tương đối bình thường. Bên ngoài cửa hàng sơn màu trắng như tuyết, nhìn không khác gì hàng tạp hóa cho lắm. Từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy mấy món hàng nho nhỏ linh tinh.
Ở lối vào cửa hàng có một cô gái xinh đẹp mặc váy trắng đang đứng đón khách. Cô gái mỉm cười, liên tục cúi đầu và phát tờ rơi cho những người đi ngang qua. Lâm Thịnh cũng đến lấy một tờ, vừa đi vừa cúi đầu đọc.
"Thanh lý dụng cụ nâng cấp trang bị, đại hạ giá mùa xuân, giảm giá cực nhiều, toàn bộ chiết khấu lên đến 65%!"
Editor: Nguyetmai
"Ăn mòn, bạo lực, mê huyễn…"
Hết giờ học, trong lúc nghỉ giải lao, Lâm Thịnh cố gắng hiểu kỹ ba loại đặc tính của tà năng mà giáo sư nói tới.
"Nếu như bất kỳ tà năng nào cũng có ba loại đặc tính cơ bản như thế vậy chắc hẳn mình cũng có. Chỉ là không biết mình thiên về hướng nào?"
Trong giờ nghỉ giải lao, các học viên còn lại cũng không dám làm ồn, chỉ có tiếng ghi chép sột soạt hay thảo luận nhóm với nhau. Bọn họ trải qua trăm cay nghìn đắng, tốn biết bao nhiêu tiền đóng học phí chỉ để học tập những kiến thức chỉ riêng đây có. Nếu bây giờ không tận dụng thời gian thì lúc nào mới học được?
Umandila đến bên cạnh Lâm Thịnh, nhìn thấy cậu viết ba đặc tính cơ bản trong sổ thì mỉm cười, nói:
"Có vấn đề gì sao? Lâm Thịnh, mỗi loại đặc tính cơ bản có những tính chất và đặc trưng khác nhau, có cần thầy biểu diễn cho em xem không?"
Lâm Thịnh cũng đang có ý này.
"Tốt quá, cảm ơn thầy." Cậu cũng không khách sáo. Không cần biết vì sao Umandila lại tốt với cậu như thế, chỉ cần học thêm được một chút kiến thức thì chẳng có gì là xấu.
Umandila cũng không để ý đến các học viên xung quanh đang vểnh tai lên cố gắng nghe ngóng. Ông ta vỗ tay vài cái. Trong chốc lát, một cái lồng nhốt vài con chuột bạch bay lơ lửng từ ngoài cửa vào.
"Đầu tiên, chúng ta sẽ quan sát mức độ ăn mòn của tà năng với sinh vật trong điều kiện bình thường."
Ông ta nhẹ nhàng chỉ một cái, một chùm sáng tà năng đột nhiên xuất hiện trong không trung. Nó chỉ to khoảng bằng hạt lạc, từ từ bay về phía lồng chuột.
Những con chuột dường như cảm nhận được nguy hiểm cận kề, bắt đầu kêu chít chít loạn cả lên, lông dựng thẳng đứng, chạy lung tung trong lồng.
Chùm sáng tà năng đó bay đến bên trên một con chuột trong đó rồi dừng lại.
Tà năng còn chưa đến gần nhưng con chuột gần nhất đã bắt đầu co rúm vào một góc của chiếc lồng.
"Tà năng ăn mòn sẽ có ảnh hưởng nhanh hơn đối với các loại sinh vật yếu ớt. Đương nhiên, cho dù nhanh đến thế nào cũng mất ít nhất vài chục ngày. Ở đây, vì để giúp em có thể quan sát rõ ràng, thầy sẽ tăng tốc một chút."
Umandila mỉm cười, ngón tay khẽ cử động.
Chùm sáng tà năng kia bắt đầu tối dần. Cùng lúc đó, con chuột bạch gần nhất cũng bắt đầu run rẩy. Cả người nó run lên bần bật như bị giật điện, lông bắt đầu xuất hiện màu đen, cả hai mắt cũng thế.
Đùng.
Con chuột giãy giụa, thét một tiếng rồi nhào về phía con chuột khác. Hai mắt của nó đã hoàn toàn biến thành màu đen. Hai con chuột lao vào đánh nhau điên cuồng.
"Đây chính là ăn mòn, khơi gợi lên ký ức tiêu cực trong linh hồn của sinh vật, thúc đẩy thù hận. Nhưng ngoài những thứ này, ăn mòn không hề tăng cường sức mạnh cho người sử dụng."
Umandila giải thích kỹ càng.
"Còn hai loại đặc tính khác…" Ông ta lại khẽ phẩy ngón tay, một chùm sáng tà năng mới xuất hiện ở giữa không trung.
…
…
Ba giờ sau.
Lâm Thịnh mang theo nỗi suy tư, cầm sổ tay đi ra cổng chính của lâu đài. Cổng chính ở phía sau từ từ đóng lại, giống như có một bàn tay vô hình đang khép nó lại.
Ầm.
Cuối cùng, toàn bộ cánh cổng cũng đóng kín.
Lâm Thịnh chỉnh lại cổ áo một chút rồi nhanh chân bước trên con đường mòn cắt ngang khoảnh ruộng.
Umandila vừa dạy xong hai tiết, sau đó tiếp tục giám sát các học viên khác. Mấy học viên mới như Melissa cũng quay về đại sảnh, bắt đầu một ngày đắm chìm trong chế tạo thuốc. Còn Lâm Thịnh, vì quá buồn chán nên được giáo sư Umandila cho ra ngoài hoạt động tự do.
"Thử đi dạo trên con đường di động mà học viên thích nhất đi." Đây là nguyên văn lời của giáo sư Umandila.
Con đường di động đó, nghe đâu chính là là nơi tụ tập náo nhiệt nhất của người tà năng ở Mida, nằm bên cạnh đại học Bane. Lúc ban đầu, do công xưởng của đại học Bane sản xuất ra rất nhiều sản phẩm nên nó biến thành khu chợ. Sau đó, nơi này từ từ phát triển lên, tất cả đám người tà năng sẽ đến đây để đi dạo, thậm chí có người còn mua nhà cửa, đất đai để ở lại.
Lâm Thịnh không nói thêm một lời, đi hơn trăm mét trên con đường nhỏ giữa cánh đồng, mãi đến khi cậu cách lâu đài khoảng hai trăm mét.
Cậu bỗng đưa tay về phía trước, chạm nhẹ một cái. Trên đầu ngón tay xuất hiện ánh sáng màu xanh lục, nó khuấy động không khí tạo ra những gợn sóng trong không trung. Lâm Thịnh rút tay lại, thừa lúc những gợn sóng trước mặt vẫn còn, cậu nhanh chân bước về phía trước một bước.
Vù!
Trong giây lát, cậu giống như bước xuyên qua một cái màn trong suốt. Cảnh tượng trước mắt cậu thay đổi hoàn toàn, một con đường náo nhiệt, phồn hoa xuất hiện.
Cậu đang đứng ngay trước cửa của một quán nước trên con phố tấp nập. Bên cạnh cậu là một đám khách đang đứng xếp hàng. Ở phía trên đỉnh đầu có một con chim với cái đầu kỳ lạ chầm chậm chở người bay ngang qua. Ngay phía trước, một người đàn ông to cao mặc đồng phục màu đen, tay cầm gậy cao su đảo mắt nhìn xung quanh, từ từ đi qua.
Trong thoáng chốc, Lâm Thịnh vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần khi đột ngột chuyển từ trạng thái yên tĩnh thành náo nhiệt.
Một viên đá màu xám trên đường đột nhiên phụt ra một lớp sương mù dày đặc nhiều màu sáng bạc. Sương mù nhanh chóng tụ thành hình một gã hề mập mạp, cao lớn. Gã hề mỉm cười nghiêng mình, bàn tay khổng lồ vụng về giơ giữa không trung, tạo thành luồng lốc xoáy.
Nó cao hơn sáu mét, chiếm hơn nửa diện tích con đường. Nhưng tứ chi của nó lại như vô hình, cứ thế nhẹ nhàng xuyên qua những người đang đi trên đường. Không có va chạm, cũng không tạo thành lực tác động nào, giống hệt ảo ảnh. Bàn tay khổng lồ của gã hề xuyên qua người khác dễ như trở bàn tay.
"Dụng cụ tà năng "chú hề", lựa chọn tốt nhất có một không hai!" Một tiếng quảng cáo đinh tai nhức óc bật ra từ miệng nó.
Bây giờ Lâm Thịnh mới hiểu ra, gã hề này chỉ là một hình ảnh quảng cáo.
Cậu nhìn ra phía xa xa, khắp con đường tràn ngập những điều lạ lùng, kỳ diệu. Giống như gã hề, những quảng cáo nhìn xuyên thấu thỉnh thoảng xuất hiện rồi lại biến mất. Những con quái vậy bay lượn trên bầu trời thỉnh thoảng cũng đáp xuống đất, hóa thành hư không, sau đó lại chở đám người đi đến từng tòa nhà.
Cá heo bốn chân, bạch tuộc màu xanh, con muỗi cao hơn một người trưởng thành, con ruồi được tạo hình như người. Từng sinh vật quái dị không tên lướt qua mắt Lâm Thịnh.
Nếu không phải ở đây có rất nhiều người thì cậu đã nghĩ rằng mình đang tiến vào trong một giấc mơ quái dị nào đó.
Cậu không khỏi nhớ lại lời dặn dò của giáo sư trước khi đi.
"Con đường di động là một khu chợ nơi tà năng tập trung, đừng có ngạc nhiên, cũng đừng sợ hãi. Bản thân người tà năng vốn đã rất kỳ lạ nên bất kỳ thứ nào với hình dạng không bình thường cũng có thể xuất hiện. Cứ tìm thứ mà em cần, xem đồ em muốn thấy là được rồi, còn những thứ khác đừng để ý đến. Đám người tà năng không muốn để lộ mặt thật sẽ dùng hình dạng kỳ lạ của tâm linh để thay thế."
Lâm Thịnh lấy lại bình tĩnh, đi thẳng vào bên trong cơ thể của gã hề to lớn. Chưa được mấy bước cậu đã xuyên qua nó, đi đến bên kia. Mấy hàng vỉa hè thưa thớt, vắng vẻ nằm ở phía bên phải, chủ quán là một người mặc áo đen, đội mũ bí ngô màu hồng.
Lâm Thịnh đảo mắt qua sạp hàng, toàn là mấy thứ đồ linh tinh, trông như một sạp nhỏ bán trang sức hay vật sưu tầm này nọ. Mấy người đứng trước sạp hàng đang hỏi giá cả.
Lâm Thịnh tăng tốc, lướt qua sạp hàng, trong chớp mắt đã đứng trước một cửa hàng tương đối bình thường. Bên ngoài cửa hàng sơn màu trắng như tuyết, nhìn không khác gì hàng tạp hóa cho lắm. Từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy mấy món hàng nho nhỏ linh tinh.
Ở lối vào cửa hàng có một cô gái xinh đẹp mặc váy trắng đang đứng đón khách. Cô gái mỉm cười, liên tục cúi đầu và phát tờ rơi cho những người đi ngang qua. Lâm Thịnh cũng đến lấy một tờ, vừa đi vừa cúi đầu đọc.
"Thanh lý dụng cụ nâng cấp trang bị, đại hạ giá mùa xuân, giảm giá cực nhiều, toàn bộ chiết khấu lên đến 65%!"
Bình luận facebook