Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-268
Chương 268: Tăng lên (2)
Editor: Nguyetmai
"Nâng cấp trang bị?" Lâm Thịnh nhìn xuống bức hình phía dưới, hình như là sản phẩm đặc biệt từ sự kết hợp giữa kỹ thuật và tà năng.
Trong đó có máy móc tự động, trang bị tăng cường sức mạnh, tăng cường tốc độ, dụng cụ đàn hồi, dụng cụ tăng cường độ bền, trang bị mô phỏng tứ chi của động vật...
"Xem cũng được đấy chứ." Lâm Thịnh nhìn xuống giá tiền, những món đồ nho nhỏ chỉ cần vài trăm đồng là đã mua được, còn đồ quý lên đến tận vài chục nghìn Mida.
Cậu đi trên đường, ngang qua đủ loại cửa hàng, muốn xem cũng xem không hết. Trong đó chủ yếu là đồ nâng cấp và dược liệu. Tiếp đó là các câu lạc bộ, phòng trưng bày.
Lâm Thịnh không biết những phòng trưng bày, câu lạc bộ với đám khói bay ở trước cửa là để làm gì. Ở bên ngoài họ cũng không có nói rõ, chỉ có dòng khách không ngừng ra ra vào vào.
Lâm Thịnh đi thẳng đến cuối đường, lượng người mới thưa dần. Cửa hàng hai bên càng lúc càng nhiều xe đậu. Trên xe có gắn biển số, hình như đều đến từ các thành phố khác nhau trong Mida.
Lâm Thịnh đi dạo phố xong, bèn đến quảng trường ở cuối con đường, dừng trước bãi tập kết rác, sau đó mới xoay người, rảo bước theo chiều ngược lại. Không bao lâu sau, cậu lại trở về con đường di động, tiếp tục đi dạo theo hướng ngược lại.
Con đường bên này đi hơi lâu hơn một chút, nhưng cũng không quá dài.
Lâm Thịnh đi trên con đường di động một lần nữa, nhẩm tính độ dài của con đường là khoảng 3 kilomet. Hơn nữa, điều khiến cậu cảm thấy kỳ diệu nhất là tất cả mọi người cũng như sinh vật sống trên con đường này đều dùng cách ra vào như cậu. Tất cả đều sử dụng tà năng, mở một cánh cửa thần bí mới có thể đến đây một cách an toàn. Nói cách khác, nếu không mở được những cánh cửa như thế, rất ít người có thể tìm được đến đây.
"Đây chính là một nơi bí mật cỡ nhỏ…" Trong lòng Lâm Thịnh hơi xao động.
Nửa tiếng sau, cậu lại đi đến đầu khác của con đường di động.
Cuối ngã tư là một cánh đồng cát vàng hoang vu, không nhìn thấy điểm cuối. Ngoại trừ con đường kia còn có hơi người, trên đồng cát hoàn toàn không thể tìm thấy sự sống. Sau khi đi dạo thêm một lượt, Lâm Thịnh lại trở về điểm ban đầu cậu đặt chân khi đến đây. Tà năng trong tay lóe lên một cái, cảnh vật trước mắt lại thay đổi thêm một lần nữa.
Cậu lại trở về cánh đồng ở công xưởng của Tâm Linh Thành Bảo. Tiếng ồn ào xung quanh đột nhiên biến mất, chỉ còn tiếng côn trùng kêu vang khắp cánh đồng.
Lấy lại bình tĩnh, Lâm Thịnh rảo bước về phía lâu đài, vào trong cổng chính, trở lại phòng học trước đó. Trong phòng không có giáo sư, chỉ có hai học viên đến sớm đang ngồi xì xào bàn tán. Melissa cũng không có ở đây.
Lâm Thịnh nhìn đồng hồ rồi xoay người đến phòng ăn. Sau khi ăn xong bữa trưa, cậu lại quay về phòng mình để nghỉ. Chờ đến hơn hai giờ chiều, cậu mới chậm rãi đi đến phòng học.
Cũng sắp đến giờ học buổi chiều. Giáo sư Umandila đang ngồi uống nước trong phòng học, trước mặt ông ta là một thanh niên tóc ngắn lạ hoắc. Ánh mắt của cậu ta có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn, trên người mặc quần áo màu trắng được may đo thủ công, hình như là theo kiểu của địa phương nào đó, trên cổ tay đeo đồng hồ kim loại màu đen.
"Tới rồi, tới rồi. Đây là sư đệ của em, Lâm Thịnh đến từ Tây Luân!" Nhìn thấy Lâm Thịnh đi vào, giáo sư Umandila lập tức tươi cười nhanh chóng giới thiệu.
Cậu thanh niên quay đầu lại nhìn Lâm Thịnh, dùng ánh mắt dò xét, đánh giá mà nhìn cậu một lượt từ trên xuống. Cậu ta thật sự rất cao, chắc hơn hai mét, đứng trước mặt Lâm Thịnh chẳng khác gì cây sào tre.
"Vội vàng kêu em về vì việc này à?" Cậu thanh niên không nhịn được lên tiếng: "Thầy, em thật sự rất bận, không thừa thời gian để lãng phí cho mấy buổi gặp mặt như thế! Mong lần sau thầy đừng vì những chuyện nhỏ nhặt như này mà làm phiền em được không?"
Vẻ mặt mừng rỡ ban đầu của Umandila cũng vì sự khó chịu của cậu thanh niên mà trở nên lúng túng.
"Được rồi, em có việc phải đi trước." Cậu thanh niên không thèm quan tâm đến Umandila nữa, đi lướt qua người Lâm Thịnh, nhanh chóng biến mất trong hành lang.
"Đừng để ý nha Lâm Thịnh, bây giờ sư huynh của em rất bận, em ấy đang sứt đầu mẻ trán vì cuộc thi thăng cấp. Việc này liên quan đến khoản hỗ trợ kinh phí nghiên cứu trong khắp Bạch Chỉ…"
"Không sao." Ban đầu Lâm Thịnh còn hơi lo lắng, lo rằng Umandila có ý đồ gì với mình. Bây giờ nhìn lại, có vẻ như cậu đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Thái độ của sư huynh kia với giáo sư hình như không tốt, mà thái độ của giáo sư Umandila với sư huynh cũng giống như với cậu vậy, nhường nhịn rất nhiều.
"Sư huynh của em là Mecra, bây giờ đang nhận chức ở Bạch Chỉ Cửu Tinh Trì. Tố chất của em ấy rất tốt, cũng là người tà tâm giống em vậy."
Giáo sư Umandila giải thích với vẻ bất đắc dĩ và lúng túng.
Lâm Thịnh gật gù, không bám lấy chủ đề này nữa.
"Thầy ơi, buổi chiều nay có phải sẽ học cách tu luyện tà năng không?"
"À, ban đầu định là luyện tập cái này sau. Nhưng mà em đã muốn tăng tiến độ, vậy thì thầy cũng điều chỉnh một chút. Hôm nay sẽ bắt đầu giảng xem làm thế nào để tu luyện tà năng."
Giáo sư Umandila khôi phục nụ cười dịu dàng ban đầu, cười nói.
Sau khi Lâm Thịnh nói chuyện với giáo sư Umandila một hồi, mấy học viên mới cũng đi vào. Đợi mọi người đến đủ, giáo sư Umandila chính thức đi vào bài giảng làm thế nào để tu luyện tà năng.
"Liên quan đến việc tu luyện tà năng, mỗi trường phái có một phương pháp và truyền thừa riêng. Đại học Bane của chúng ta có tổng cộng hai mươi bảy trường phái. Bây giờ nếu các cô cậu đã vào Tâm Linh Thành Bảo của tôi, như vậy tôi có thể cho phép các cô cậu chọn trường phái Thủy Tinh đặc biệt của Tâm Linh Thành Bảo làm phương hướng rèn luyện chính của bản thân."
Giáo sư Umandila đứng trên bục giảng, vung tay lên.
Trong nháy mắt, một mảnh thủy tinh lấp lánh màu bạc bay lên không trung. Sau đó, mảnh thủy tinh biến mất một cách nhanh chóng.
Nhưng trên bục giảng trước mặt giáo sư Umandila lại xuất hiện thêm một miếng thủy tinh màu bạc to gần bằng đầu người.
Viên thủy tinh này như một quả cầu hoàn mỹ, bên trong lập lòe ánh sáng màu bạc, nhìn rất lộng lẫy. Phía dưới, Melissa và các nữ sinh không khỏi xuýt xoa. Đối với những thứ đẹp đẽ như vậy, nói thế nào thì nữ giới cũng dễ bị mê hoặc hơn nam giới nhiều.
"Phương pháp rèn luyện tà năng của Tâm Linh Thành Bảo là trường phái Thủy Tinh độc nhất vô nhị. Nó rất đẹp, mạnh mẽ nhưng không hề dễ dàng."
Umandila mỉm cười, hài lòng nhìn phản ứng của học viên phía dưới.
"Trước tiên tôi sẽ dạy các cô cậu phương pháp rèn luyện sơ cấp, mức độ này đương nhiên là miễn phí. Nếu muốn tiếp tục học thì phải nộp thêm học phí. Chi phí cụ thể tôi sẽ thông báo sau."
Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Lâm Thịnh.
"Đương nhiên, Lâm Thịnh được miễn toàn bộ học phí. Đây là lợi ích của người tà tâm bẩm sinh."
Lâm Thịnh mỉm cười trong những ánh mắt ghen tị. Melissa ngồi trong một góc, cúi đầu cắn chặt môi. Cô ta nhìn hai bàn tay cực khổ hơn nửa ngày của mình. Đôi bàn tay mềm mại ban đầu lúc này đã bị tính ăn mòn của dược liệu làm cho thô ráp không chịu nổi. Cô ta không nhịn được nhìn về hai tay của Lâm Thịnh cách đó không xa. Đôi bàn tay sạch sẽ, nhẵn nhụi không hề có dấu vết gì.
Đều là học viên mới… Vậy mà...
Nghĩ đến đây, trong lòng cô bỗng cảm thấy chua xót…
Editor: Nguyetmai
"Nâng cấp trang bị?" Lâm Thịnh nhìn xuống bức hình phía dưới, hình như là sản phẩm đặc biệt từ sự kết hợp giữa kỹ thuật và tà năng.
Trong đó có máy móc tự động, trang bị tăng cường sức mạnh, tăng cường tốc độ, dụng cụ đàn hồi, dụng cụ tăng cường độ bền, trang bị mô phỏng tứ chi của động vật...
"Xem cũng được đấy chứ." Lâm Thịnh nhìn xuống giá tiền, những món đồ nho nhỏ chỉ cần vài trăm đồng là đã mua được, còn đồ quý lên đến tận vài chục nghìn Mida.
Cậu đi trên đường, ngang qua đủ loại cửa hàng, muốn xem cũng xem không hết. Trong đó chủ yếu là đồ nâng cấp và dược liệu. Tiếp đó là các câu lạc bộ, phòng trưng bày.
Lâm Thịnh không biết những phòng trưng bày, câu lạc bộ với đám khói bay ở trước cửa là để làm gì. Ở bên ngoài họ cũng không có nói rõ, chỉ có dòng khách không ngừng ra ra vào vào.
Lâm Thịnh đi thẳng đến cuối đường, lượng người mới thưa dần. Cửa hàng hai bên càng lúc càng nhiều xe đậu. Trên xe có gắn biển số, hình như đều đến từ các thành phố khác nhau trong Mida.
Lâm Thịnh đi dạo phố xong, bèn đến quảng trường ở cuối con đường, dừng trước bãi tập kết rác, sau đó mới xoay người, rảo bước theo chiều ngược lại. Không bao lâu sau, cậu lại trở về con đường di động, tiếp tục đi dạo theo hướng ngược lại.
Con đường bên này đi hơi lâu hơn một chút, nhưng cũng không quá dài.
Lâm Thịnh đi trên con đường di động một lần nữa, nhẩm tính độ dài của con đường là khoảng 3 kilomet. Hơn nữa, điều khiến cậu cảm thấy kỳ diệu nhất là tất cả mọi người cũng như sinh vật sống trên con đường này đều dùng cách ra vào như cậu. Tất cả đều sử dụng tà năng, mở một cánh cửa thần bí mới có thể đến đây một cách an toàn. Nói cách khác, nếu không mở được những cánh cửa như thế, rất ít người có thể tìm được đến đây.
"Đây chính là một nơi bí mật cỡ nhỏ…" Trong lòng Lâm Thịnh hơi xao động.
Nửa tiếng sau, cậu lại đi đến đầu khác của con đường di động.
Cuối ngã tư là một cánh đồng cát vàng hoang vu, không nhìn thấy điểm cuối. Ngoại trừ con đường kia còn có hơi người, trên đồng cát hoàn toàn không thể tìm thấy sự sống. Sau khi đi dạo thêm một lượt, Lâm Thịnh lại trở về điểm ban đầu cậu đặt chân khi đến đây. Tà năng trong tay lóe lên một cái, cảnh vật trước mắt lại thay đổi thêm một lần nữa.
Cậu lại trở về cánh đồng ở công xưởng của Tâm Linh Thành Bảo. Tiếng ồn ào xung quanh đột nhiên biến mất, chỉ còn tiếng côn trùng kêu vang khắp cánh đồng.
Lấy lại bình tĩnh, Lâm Thịnh rảo bước về phía lâu đài, vào trong cổng chính, trở lại phòng học trước đó. Trong phòng không có giáo sư, chỉ có hai học viên đến sớm đang ngồi xì xào bàn tán. Melissa cũng không có ở đây.
Lâm Thịnh nhìn đồng hồ rồi xoay người đến phòng ăn. Sau khi ăn xong bữa trưa, cậu lại quay về phòng mình để nghỉ. Chờ đến hơn hai giờ chiều, cậu mới chậm rãi đi đến phòng học.
Cũng sắp đến giờ học buổi chiều. Giáo sư Umandila đang ngồi uống nước trong phòng học, trước mặt ông ta là một thanh niên tóc ngắn lạ hoắc. Ánh mắt của cậu ta có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn, trên người mặc quần áo màu trắng được may đo thủ công, hình như là theo kiểu của địa phương nào đó, trên cổ tay đeo đồng hồ kim loại màu đen.
"Tới rồi, tới rồi. Đây là sư đệ của em, Lâm Thịnh đến từ Tây Luân!" Nhìn thấy Lâm Thịnh đi vào, giáo sư Umandila lập tức tươi cười nhanh chóng giới thiệu.
Cậu thanh niên quay đầu lại nhìn Lâm Thịnh, dùng ánh mắt dò xét, đánh giá mà nhìn cậu một lượt từ trên xuống. Cậu ta thật sự rất cao, chắc hơn hai mét, đứng trước mặt Lâm Thịnh chẳng khác gì cây sào tre.
"Vội vàng kêu em về vì việc này à?" Cậu thanh niên không nhịn được lên tiếng: "Thầy, em thật sự rất bận, không thừa thời gian để lãng phí cho mấy buổi gặp mặt như thế! Mong lần sau thầy đừng vì những chuyện nhỏ nhặt như này mà làm phiền em được không?"
Vẻ mặt mừng rỡ ban đầu của Umandila cũng vì sự khó chịu của cậu thanh niên mà trở nên lúng túng.
"Được rồi, em có việc phải đi trước." Cậu thanh niên không thèm quan tâm đến Umandila nữa, đi lướt qua người Lâm Thịnh, nhanh chóng biến mất trong hành lang.
"Đừng để ý nha Lâm Thịnh, bây giờ sư huynh của em rất bận, em ấy đang sứt đầu mẻ trán vì cuộc thi thăng cấp. Việc này liên quan đến khoản hỗ trợ kinh phí nghiên cứu trong khắp Bạch Chỉ…"
"Không sao." Ban đầu Lâm Thịnh còn hơi lo lắng, lo rằng Umandila có ý đồ gì với mình. Bây giờ nhìn lại, có vẻ như cậu đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Thái độ của sư huynh kia với giáo sư hình như không tốt, mà thái độ của giáo sư Umandila với sư huynh cũng giống như với cậu vậy, nhường nhịn rất nhiều.
"Sư huynh của em là Mecra, bây giờ đang nhận chức ở Bạch Chỉ Cửu Tinh Trì. Tố chất của em ấy rất tốt, cũng là người tà tâm giống em vậy."
Giáo sư Umandila giải thích với vẻ bất đắc dĩ và lúng túng.
Lâm Thịnh gật gù, không bám lấy chủ đề này nữa.
"Thầy ơi, buổi chiều nay có phải sẽ học cách tu luyện tà năng không?"
"À, ban đầu định là luyện tập cái này sau. Nhưng mà em đã muốn tăng tiến độ, vậy thì thầy cũng điều chỉnh một chút. Hôm nay sẽ bắt đầu giảng xem làm thế nào để tu luyện tà năng."
Giáo sư Umandila khôi phục nụ cười dịu dàng ban đầu, cười nói.
Sau khi Lâm Thịnh nói chuyện với giáo sư Umandila một hồi, mấy học viên mới cũng đi vào. Đợi mọi người đến đủ, giáo sư Umandila chính thức đi vào bài giảng làm thế nào để tu luyện tà năng.
"Liên quan đến việc tu luyện tà năng, mỗi trường phái có một phương pháp và truyền thừa riêng. Đại học Bane của chúng ta có tổng cộng hai mươi bảy trường phái. Bây giờ nếu các cô cậu đã vào Tâm Linh Thành Bảo của tôi, như vậy tôi có thể cho phép các cô cậu chọn trường phái Thủy Tinh đặc biệt của Tâm Linh Thành Bảo làm phương hướng rèn luyện chính của bản thân."
Giáo sư Umandila đứng trên bục giảng, vung tay lên.
Trong nháy mắt, một mảnh thủy tinh lấp lánh màu bạc bay lên không trung. Sau đó, mảnh thủy tinh biến mất một cách nhanh chóng.
Nhưng trên bục giảng trước mặt giáo sư Umandila lại xuất hiện thêm một miếng thủy tinh màu bạc to gần bằng đầu người.
Viên thủy tinh này như một quả cầu hoàn mỹ, bên trong lập lòe ánh sáng màu bạc, nhìn rất lộng lẫy. Phía dưới, Melissa và các nữ sinh không khỏi xuýt xoa. Đối với những thứ đẹp đẽ như vậy, nói thế nào thì nữ giới cũng dễ bị mê hoặc hơn nam giới nhiều.
"Phương pháp rèn luyện tà năng của Tâm Linh Thành Bảo là trường phái Thủy Tinh độc nhất vô nhị. Nó rất đẹp, mạnh mẽ nhưng không hề dễ dàng."
Umandila mỉm cười, hài lòng nhìn phản ứng của học viên phía dưới.
"Trước tiên tôi sẽ dạy các cô cậu phương pháp rèn luyện sơ cấp, mức độ này đương nhiên là miễn phí. Nếu muốn tiếp tục học thì phải nộp thêm học phí. Chi phí cụ thể tôi sẽ thông báo sau."
Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Lâm Thịnh.
"Đương nhiên, Lâm Thịnh được miễn toàn bộ học phí. Đây là lợi ích của người tà tâm bẩm sinh."
Lâm Thịnh mỉm cười trong những ánh mắt ghen tị. Melissa ngồi trong một góc, cúi đầu cắn chặt môi. Cô ta nhìn hai bàn tay cực khổ hơn nửa ngày của mình. Đôi bàn tay mềm mại ban đầu lúc này đã bị tính ăn mòn của dược liệu làm cho thô ráp không chịu nổi. Cô ta không nhịn được nhìn về hai tay của Lâm Thịnh cách đó không xa. Đôi bàn tay sạch sẽ, nhẵn nhụi không hề có dấu vết gì.
Đều là học viên mới… Vậy mà...
Nghĩ đến đây, trong lòng cô bỗng cảm thấy chua xót…
Bình luận facebook