Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-14
Chương 14
Dù đã tìm hết các ngóc ngách trong phòng khách, nhưng Lâm Thịnh vẫn không tìm được bất cứ thứ gì.
Cậu lại đi tìm trong phòng sách, ở đó ngoài sách ra thì cái gì cũng chẳng có gì khác.
Sau đó cậu lại đi từ phòng sách tới phòng bếp.
Ở đây, cậu nhanh chóng tìm ra một con dao thái, bèn mang theo và đi vào phòng ngủ.
Ngay giữa phòng ngủ của viên trang có đặt một chiếc giường đôi lớn.
Dọc theo một mặt tường là một cái tủ quần áo, một cái bàn trang điểm, còn có một cái hòm bằng gỗ rất lớn.
Cậu mở nắp hòm ra, bên trong trống không.
Lâm Thịnh ngó nghiêng xung quanh rồi đi tới trước bàn trang điểm, vươn tay kéo ra ngăn kéo ở trước bàn.
Bên trong có mấy cái dây cột tóc kiểu dành cho các cô gái trẻ có màu sắc rực rỡ nhưng trông có vẻ hơi cũ.
Lâm Thịnh đóng ngăn kéo lại rồi đưa mắt nhìn những chỗ khác.
Ngay sau đó, cậu bị thu hút bởi một thứ gì đó ở gần sát góc tường bên phía cửa sổ. Nó dựa nghiêng trên tường và bị tấm rèm cửa che lại.
Cậu sải bước về phía trước, lại gần nơi đặt món đồ đó, giơ tay vén tấm rèm lên.
Ồ…
Là một thanh kiếm hình chữ thập không có vỏ!
Advertisement / Quảng cáo
Theo động tác của Lâm Thịnh, mũi kiếm màu đen bạc cọ xát trên mặt đất, phát ra âm thanh rất nhỏ.
Cậu cẩn thận giơ kiếm lên.
Trường kiếm cũng không nặng lắm, chỉ khoảng chừng hai đến hai cân rưỡi. Chiều dài kiếm vừa vặn bằng chiều dài từ vòng eo xuống mũi chân của Lâm Thịnh.
Chuôi kiếm và thân kiếm là một hình chữ thập, khi nhìn thoáng qua thì trông cứ như một cái giá chữ thập cỡ lớn.
Lâm Thịnh giơ hai tay cầm chuôi kiếm, cảm giác được là trên đó có quấn một ít mảnh vải thô ráp. Chuôi kiếm và thân kiếm nối liền thành một mảnh, gần như không nhìn thấy được khe hở dùng để ghép lại nằm ở đâu.
Trên thân kiếm đoạn ở gần chuôi kiếm có khắc hoa văn hình một con mắt có đồng tử dựng thẳng, giống hệt như hoa văn trên cửa chính lúc trước.
Cậu thử vung kiếm lên, cảm thấy hơi nặng.
"Để xem thử còn gì khác không."
Lâm Thịnh lại tìm ở trong phòng ngủ một lúc lâu, nhưng ngoài thanh kiếm này thì cũng không tìm được thứ gì khác nữa.
Hết cách, cậu đành phải cầm kiếm đi ra khỏi phòng ngủ và trở lại phòng khách.
"Lần này cẩn thận một chút, nếu không tạo ra âm thanh gì thì chắc sẽ không rước phải rắc rối gì đâu." Đối với việc bị giết trước đó, trong lòng Lâm Thịnh vẫn còn thấy sợ hãi.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không dám ra ngoài nữa.
Dù sao cũng chỉ là giấc mơ mà thôi, cậu sẽ không chết thật được.
Trong lòng Lâm Thịnh lúc này đang đầy ắp sự hiếu kỳ với thế giới bên ngoài. Nếu không thể đi ra ngoài xem, trong lòng cậu sẽ cảm thấy ngứa ngáy không cam tâm.
Trong tay cầm kiếm, cậu đứng ở trước cửa chính, cố gắng hít thở sâu vài cái để lấy lại bình tĩnh.
"Lần này cần phải cố gắng hết sức để giảm thiểu âm thanh đến mức tối đa. Chỉ cần không bị phát hiện thì chắc là sẽ không bị sao."
Cậu thật cẩn thận từng tí một vươn tay ra, một lần nữa cầm lấy then cửa hình đầu rắn.
Lạch cạch…
Cùng với tiếng chuyển động cực kì nhỏ của ổ khoá, cửa phòng mở ra một khe hở chỉ vừa đủ để Lâm Thịnh lách người đi ra.
Cậu cầm theo kiếm, nhích người ra ngoài từng chút từng chút một, cố gắng chậm rãi, nhẹ nhàng hết mức có thể.
Bên ngoài, từng luồng không khí âm u buốt giá đập thẳng vào mặt, khiến cả người cậu lạnh ngắt, các khớp xương cứ như bị nhiệt độ cơ thể giảm xuống làm cho cứng đờ.
"Cảm giác càng ngày càng chân thật… So với giấc mơ lúc trước thì độ cảm nhận của các giác quan hiện giờ không giống như đang nằm mơ chút nào…"
Lâm Thịnh bỗng thấy rùng mình.
Cảm giác biến đổi quỷ dị này làm cho lòng cậu không được yên tâm cho lắm.
Cậu lách qua khe hở, đứng ở trước cửa.
Cậu liếc nhìn xung quanh một lượt, không còn cách nào khác là bước xuống qua những bậc thang bằng gỗ.
"Lúc trước những bậc thang này phát ra âm thanh quá lớn. Mình nên nhảy thẳng xuống mặt đất luôn, như vậy thì sẽ không tạo ra tiếng động gì cả."
Nghĩ xong đường đi, Lâm Thịnh từ từ dịch chân ra, bước từng bước đi tới bên phải của bậc thang.
Sương mù ướt lạnh bao phủ khắp nơi chậm rãi chuyển động, sàn nhà màu vàng sậm ở dưới chân có những vết khắc cũ kĩ, hơn nữa còn có rất nhiều viên đá nhỏ vụn.
Lâm Thịnh chỉ còn cách vừa di chuyển vừa cẩn thận tránh đi những viên đá đó.
Cậu cố gắng thu nhỏ tiếng hít thở, chẳng mấy chốc đã tới bên cạnh sàn gỗ, nhẹ nhàng nhảy xuống dưới.
Bụp.
Một tiếng chạm đất cực kì nhẹ.
Cậu đứng một cách vững vàng trên mặt đất đầy bùn đen.
Lâm Thịnh đứng yên và dõi mắt nhìn về phía trước. Ở trên con đường cho xe ngựa chạy kia không có bất kỳ một thanh âm kỳ quái nào hết.
"Thành công rồi! Chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không đánh động đến bóng đen kia."
Trong lòng cậu thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Cậu đứng giữa sương mù, quan sát xa xa hai bên trái phải một lượt.
Sau lưng cậu là cửa phòng khách đang mở, đó là nơi cậu vừa mới vừa đi ra.
Hai bên trái phải đều là một vùng đen tối mờ mịt và rừng rậm, thứ duy nhất cậu nhìn thấy rõ chỉ có con đường xe ngựa ở trước mắt.
Lâm Thịnh hít sâu một hơi, chậm rãi đi vòng dọc theo trang viên,
Advertisement / Quảng cáo
Cậu quyết định men theo hướng bên trái.
Chẳng mấy chốc cậu đã đi tới khoảnh sân đối diện với cửa sổ của phòng khách.
Ở đây có một cái xích đu màu đen tạo thành từ một tấm gỗ đơn sơ cột vào giữa hai cái cây khô bằng hai sợi dây thừng thô ráp.
Mấy cái ghế dài cũ nát đặt tung lung khắp các nơi trên sân.
Trong góc tường vây có một vườn hoa nho nhỏ đã khô héo tự bao giờ.
Lâm Thịnh xem xét một vòng nhưng không phát hiện cái gì, bèn tiếp tục đi vòng ra phía sau của căn nhà.
Xoẹt…
Bỗng nhiên cậu dừng bước chân, nghe được có tiếng gì đó truyền tới.
Đứng ở giữa sương mù, bên phải Lâm Thịnh là căn nhà trong trang viên, bên trái là sân vườn đơn sơ.
Hai tay nhanh chóng cậu cầm kiếm, cẩn thận dừng chân lại, nhìn chằm chằm về phía trước.
Đó là nơi phát ra âm thanh.
Xoẹt xoẹt…
Như là có cái gì đang bị kéo lê trên mặt đất.
Lâm Thịnh cảm thấy tiếng động này khá quen thuộc.
Cậu căng chặt cả người, đứng yên không động đậy, ánh mắt đăm đăm nhìn về màn sương mù đen kịt ở phía trước. Chỗ đó là lối rẽ đi thông với sân sau.
Dần dần, tiếng động ấy càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Kẻ phát ra âm thanh đó cũng từ từ xuất hiện ở trước mắt Lâm Thịnh.
Đó là một kẻ quái dị có hình người, trên cơ thể đầy rẫy những bọc mủ to nhỏ màu đen.
Trong tay gã cầm một thanh trường kiếm, mà chuôi kiếm lại dính liền với bàn tay, còn những phần còn lại của cơ thể thì giống như con người.
Chỉ có điều cả khuôn mặt gã bị một miếng vải thô màu xám thật dày che lại, không lộ hai mắt, không lộ mũi cũng không lộ miệng, chỉ có duy nhất một miếng vải có máu nhẹ nhàng rỉ ra.
Kẻ có hình người đó cao hơn Lâm Thịnh một cái đầu, khoảng tầm một mét chín.
Hắn vừa mới đi ra khỏi sương mù, ngay sau đó cũng thấy được Lâm Thịnh.
Xoẹt…
Hắn cố hết sức đi về phía trước từng một bước, ngày càng tới gần chỗ của cậu.
Bước chân của gã rất chậm, rất quái dị, mũi kiếm trong tay kéo lê trên mặt đất, phát ra âm thanh xoẹt xoẹt nho nhỏ.
"Thứ này… rốt cuộc là cái quái gì vậy!?" Lâm Thịnh tự động lùi về phía sau một bước theo bản năng.
Tuy rằng sự xuất hiện của gã dọa cho cậu sợ hãi, nhưng so với sự sợ hãi ở lần chết trước thì chẳng đáng là bao.
Lâm Thịnh ngược lại trấn tĩnh lại rất nhanh.
Tuy rằng vẫn có chút kinh hoảng, nhưng ít nhiều gì vẫn còn có thể suy nghĩ tìm ra đối sách.
Cậu cúi đầu nhìn xuống, để ý thấy chân phải của kẻ quái dị này bị thọt. Khi nhìn xuyên qua lớp quần dài màu đen, có thể thấy trên đùi gã thiếu mất từng miếng thịt lớn.
"Nhìn có vẻ không mạnh lắm." Lâm Thịnh nắm chặt chuôi kiếm, không định tránh đi.
Trước tiên cứ thử xem năng lực của tên này rồi tính sau.
Chỗ này cách cửa chính rất gần, lúc nào cậu cũng có thể xoay người chạy vọt về cửa.
Bởi vì đã có đường lui, cậu quyết định thử một lần, xem có nói chuyện với vật còn sống thứ hai này được không.
"Này. Anh có thể nghe hiểu tôi nói gì không?" Lâm Thịnh hạ giọng, dùng tiếng Tịch Lâm hỏi nhỏ.
Kẻ quái dị này không hề phản ứng, vẫn tiếp tục kiên trì đi từng bước về phía cậu.
"Anh là người dân nơi đây phải không? Tôi không có ý xấu, có thể nói cho tôi biết đây là đâu không?" Lâm Thịnh cố gắng nói chuyện với đối phương.
Xoẹt xoẹt…
Kẻ quái dị vẫn không trả lời, tiếp tục đi tới gần cậu.
Lâm Thịnh cảm thấy tình hình có vẻ xấu đi, đành phải từ từ lùi lại ra đằng sau.
Ngay lúc hai người cách nhau không tới ba mét.
Advertisement / Quảng cáo
Kẻ quái dị bỗng nhiên vọt lên, trường kiếm trong tay đâm về phía trước.
Keng!!
Mũi kiếm đen nhánh vừa vặn đâm vào thân kiếm chữ thập trong tay Lâm Thịnh.
Keng!
Tiếng chém bén nhọn chói tai vang vọng khuấy động bầu không khí tĩnh mịch của đêm đen.
Lâm Thịnh bị đâm đến lảo đảo cả người, suýt nữa mất thăng bằng mà ngã.
Trên mặt cậu lúc này đã hiện rõ vẻ kinh hoàng. Cậu xoay người kéo thanh kiếm bỏ chạy, cố gắng sải chân ra thật rộng, một bước bằng cả mấy bước bình thường. Cậu nhảy lên bậc thang gỗ, vọt vào cửa chính.
Rầm!!
Cậu đóng sầm cửa lại, lạch cạch cài then khóa.
Xoẹt xoẹt…
Bỗng nhiên có một âm thanh nhỏ vụn hỗn loạn vang lên ở ngay sau lưng cậu.
Lâm Thịnh cứng đờ cả người.
Cậu chậm rãi quay lại.
Ở giữa phòng khách cũng có một kiếm sĩ đã bị thối rữa dùng vải bao quanh đầu đang cố gắng dịch chuyển, chật vật nhích từng bước về phía cậu.
Dù đã tìm hết các ngóc ngách trong phòng khách, nhưng Lâm Thịnh vẫn không tìm được bất cứ thứ gì.
Cậu lại đi tìm trong phòng sách, ở đó ngoài sách ra thì cái gì cũng chẳng có gì khác.
Sau đó cậu lại đi từ phòng sách tới phòng bếp.
Ở đây, cậu nhanh chóng tìm ra một con dao thái, bèn mang theo và đi vào phòng ngủ.
Ngay giữa phòng ngủ của viên trang có đặt một chiếc giường đôi lớn.
Dọc theo một mặt tường là một cái tủ quần áo, một cái bàn trang điểm, còn có một cái hòm bằng gỗ rất lớn.
Cậu mở nắp hòm ra, bên trong trống không.
Lâm Thịnh ngó nghiêng xung quanh rồi đi tới trước bàn trang điểm, vươn tay kéo ra ngăn kéo ở trước bàn.
Bên trong có mấy cái dây cột tóc kiểu dành cho các cô gái trẻ có màu sắc rực rỡ nhưng trông có vẻ hơi cũ.
Lâm Thịnh đóng ngăn kéo lại rồi đưa mắt nhìn những chỗ khác.
Ngay sau đó, cậu bị thu hút bởi một thứ gì đó ở gần sát góc tường bên phía cửa sổ. Nó dựa nghiêng trên tường và bị tấm rèm cửa che lại.
Cậu sải bước về phía trước, lại gần nơi đặt món đồ đó, giơ tay vén tấm rèm lên.
Ồ…
Là một thanh kiếm hình chữ thập không có vỏ!
Advertisement / Quảng cáo
Theo động tác của Lâm Thịnh, mũi kiếm màu đen bạc cọ xát trên mặt đất, phát ra âm thanh rất nhỏ.
Cậu cẩn thận giơ kiếm lên.
Trường kiếm cũng không nặng lắm, chỉ khoảng chừng hai đến hai cân rưỡi. Chiều dài kiếm vừa vặn bằng chiều dài từ vòng eo xuống mũi chân của Lâm Thịnh.
Chuôi kiếm và thân kiếm là một hình chữ thập, khi nhìn thoáng qua thì trông cứ như một cái giá chữ thập cỡ lớn.
Lâm Thịnh giơ hai tay cầm chuôi kiếm, cảm giác được là trên đó có quấn một ít mảnh vải thô ráp. Chuôi kiếm và thân kiếm nối liền thành một mảnh, gần như không nhìn thấy được khe hở dùng để ghép lại nằm ở đâu.
Trên thân kiếm đoạn ở gần chuôi kiếm có khắc hoa văn hình một con mắt có đồng tử dựng thẳng, giống hệt như hoa văn trên cửa chính lúc trước.
Cậu thử vung kiếm lên, cảm thấy hơi nặng.
"Để xem thử còn gì khác không."
Lâm Thịnh lại tìm ở trong phòng ngủ một lúc lâu, nhưng ngoài thanh kiếm này thì cũng không tìm được thứ gì khác nữa.
Hết cách, cậu đành phải cầm kiếm đi ra khỏi phòng ngủ và trở lại phòng khách.
"Lần này cẩn thận một chút, nếu không tạo ra âm thanh gì thì chắc sẽ không rước phải rắc rối gì đâu." Đối với việc bị giết trước đó, trong lòng Lâm Thịnh vẫn còn thấy sợ hãi.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không dám ra ngoài nữa.
Dù sao cũng chỉ là giấc mơ mà thôi, cậu sẽ không chết thật được.
Trong lòng Lâm Thịnh lúc này đang đầy ắp sự hiếu kỳ với thế giới bên ngoài. Nếu không thể đi ra ngoài xem, trong lòng cậu sẽ cảm thấy ngứa ngáy không cam tâm.
Trong tay cầm kiếm, cậu đứng ở trước cửa chính, cố gắng hít thở sâu vài cái để lấy lại bình tĩnh.
"Lần này cần phải cố gắng hết sức để giảm thiểu âm thanh đến mức tối đa. Chỉ cần không bị phát hiện thì chắc là sẽ không bị sao."
Cậu thật cẩn thận từng tí một vươn tay ra, một lần nữa cầm lấy then cửa hình đầu rắn.
Lạch cạch…
Cùng với tiếng chuyển động cực kì nhỏ của ổ khoá, cửa phòng mở ra một khe hở chỉ vừa đủ để Lâm Thịnh lách người đi ra.
Cậu cầm theo kiếm, nhích người ra ngoài từng chút từng chút một, cố gắng chậm rãi, nhẹ nhàng hết mức có thể.
Bên ngoài, từng luồng không khí âm u buốt giá đập thẳng vào mặt, khiến cả người cậu lạnh ngắt, các khớp xương cứ như bị nhiệt độ cơ thể giảm xuống làm cho cứng đờ.
"Cảm giác càng ngày càng chân thật… So với giấc mơ lúc trước thì độ cảm nhận của các giác quan hiện giờ không giống như đang nằm mơ chút nào…"
Lâm Thịnh bỗng thấy rùng mình.
Cảm giác biến đổi quỷ dị này làm cho lòng cậu không được yên tâm cho lắm.
Cậu lách qua khe hở, đứng ở trước cửa.
Cậu liếc nhìn xung quanh một lượt, không còn cách nào khác là bước xuống qua những bậc thang bằng gỗ.
"Lúc trước những bậc thang này phát ra âm thanh quá lớn. Mình nên nhảy thẳng xuống mặt đất luôn, như vậy thì sẽ không tạo ra tiếng động gì cả."
Nghĩ xong đường đi, Lâm Thịnh từ từ dịch chân ra, bước từng bước đi tới bên phải của bậc thang.
Sương mù ướt lạnh bao phủ khắp nơi chậm rãi chuyển động, sàn nhà màu vàng sậm ở dưới chân có những vết khắc cũ kĩ, hơn nữa còn có rất nhiều viên đá nhỏ vụn.
Lâm Thịnh chỉ còn cách vừa di chuyển vừa cẩn thận tránh đi những viên đá đó.
Cậu cố gắng thu nhỏ tiếng hít thở, chẳng mấy chốc đã tới bên cạnh sàn gỗ, nhẹ nhàng nhảy xuống dưới.
Bụp.
Một tiếng chạm đất cực kì nhẹ.
Cậu đứng một cách vững vàng trên mặt đất đầy bùn đen.
Lâm Thịnh đứng yên và dõi mắt nhìn về phía trước. Ở trên con đường cho xe ngựa chạy kia không có bất kỳ một thanh âm kỳ quái nào hết.
"Thành công rồi! Chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không đánh động đến bóng đen kia."
Trong lòng cậu thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Cậu đứng giữa sương mù, quan sát xa xa hai bên trái phải một lượt.
Sau lưng cậu là cửa phòng khách đang mở, đó là nơi cậu vừa mới vừa đi ra.
Hai bên trái phải đều là một vùng đen tối mờ mịt và rừng rậm, thứ duy nhất cậu nhìn thấy rõ chỉ có con đường xe ngựa ở trước mắt.
Lâm Thịnh hít sâu một hơi, chậm rãi đi vòng dọc theo trang viên,
Advertisement / Quảng cáo
Cậu quyết định men theo hướng bên trái.
Chẳng mấy chốc cậu đã đi tới khoảnh sân đối diện với cửa sổ của phòng khách.
Ở đây có một cái xích đu màu đen tạo thành từ một tấm gỗ đơn sơ cột vào giữa hai cái cây khô bằng hai sợi dây thừng thô ráp.
Mấy cái ghế dài cũ nát đặt tung lung khắp các nơi trên sân.
Trong góc tường vây có một vườn hoa nho nhỏ đã khô héo tự bao giờ.
Lâm Thịnh xem xét một vòng nhưng không phát hiện cái gì, bèn tiếp tục đi vòng ra phía sau của căn nhà.
Xoẹt…
Bỗng nhiên cậu dừng bước chân, nghe được có tiếng gì đó truyền tới.
Đứng ở giữa sương mù, bên phải Lâm Thịnh là căn nhà trong trang viên, bên trái là sân vườn đơn sơ.
Hai tay nhanh chóng cậu cầm kiếm, cẩn thận dừng chân lại, nhìn chằm chằm về phía trước.
Đó là nơi phát ra âm thanh.
Xoẹt xoẹt…
Như là có cái gì đang bị kéo lê trên mặt đất.
Lâm Thịnh cảm thấy tiếng động này khá quen thuộc.
Cậu căng chặt cả người, đứng yên không động đậy, ánh mắt đăm đăm nhìn về màn sương mù đen kịt ở phía trước. Chỗ đó là lối rẽ đi thông với sân sau.
Dần dần, tiếng động ấy càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Kẻ phát ra âm thanh đó cũng từ từ xuất hiện ở trước mắt Lâm Thịnh.
Đó là một kẻ quái dị có hình người, trên cơ thể đầy rẫy những bọc mủ to nhỏ màu đen.
Trong tay gã cầm một thanh trường kiếm, mà chuôi kiếm lại dính liền với bàn tay, còn những phần còn lại của cơ thể thì giống như con người.
Chỉ có điều cả khuôn mặt gã bị một miếng vải thô màu xám thật dày che lại, không lộ hai mắt, không lộ mũi cũng không lộ miệng, chỉ có duy nhất một miếng vải có máu nhẹ nhàng rỉ ra.
Kẻ có hình người đó cao hơn Lâm Thịnh một cái đầu, khoảng tầm một mét chín.
Hắn vừa mới đi ra khỏi sương mù, ngay sau đó cũng thấy được Lâm Thịnh.
Xoẹt…
Hắn cố hết sức đi về phía trước từng một bước, ngày càng tới gần chỗ của cậu.
Bước chân của gã rất chậm, rất quái dị, mũi kiếm trong tay kéo lê trên mặt đất, phát ra âm thanh xoẹt xoẹt nho nhỏ.
"Thứ này… rốt cuộc là cái quái gì vậy!?" Lâm Thịnh tự động lùi về phía sau một bước theo bản năng.
Tuy rằng sự xuất hiện của gã dọa cho cậu sợ hãi, nhưng so với sự sợ hãi ở lần chết trước thì chẳng đáng là bao.
Lâm Thịnh ngược lại trấn tĩnh lại rất nhanh.
Tuy rằng vẫn có chút kinh hoảng, nhưng ít nhiều gì vẫn còn có thể suy nghĩ tìm ra đối sách.
Cậu cúi đầu nhìn xuống, để ý thấy chân phải của kẻ quái dị này bị thọt. Khi nhìn xuyên qua lớp quần dài màu đen, có thể thấy trên đùi gã thiếu mất từng miếng thịt lớn.
"Nhìn có vẻ không mạnh lắm." Lâm Thịnh nắm chặt chuôi kiếm, không định tránh đi.
Trước tiên cứ thử xem năng lực của tên này rồi tính sau.
Chỗ này cách cửa chính rất gần, lúc nào cậu cũng có thể xoay người chạy vọt về cửa.
Bởi vì đã có đường lui, cậu quyết định thử một lần, xem có nói chuyện với vật còn sống thứ hai này được không.
"Này. Anh có thể nghe hiểu tôi nói gì không?" Lâm Thịnh hạ giọng, dùng tiếng Tịch Lâm hỏi nhỏ.
Kẻ quái dị này không hề phản ứng, vẫn tiếp tục kiên trì đi từng bước về phía cậu.
"Anh là người dân nơi đây phải không? Tôi không có ý xấu, có thể nói cho tôi biết đây là đâu không?" Lâm Thịnh cố gắng nói chuyện với đối phương.
Xoẹt xoẹt…
Kẻ quái dị vẫn không trả lời, tiếp tục đi tới gần cậu.
Lâm Thịnh cảm thấy tình hình có vẻ xấu đi, đành phải từ từ lùi lại ra đằng sau.
Ngay lúc hai người cách nhau không tới ba mét.
Advertisement / Quảng cáo
Kẻ quái dị bỗng nhiên vọt lên, trường kiếm trong tay đâm về phía trước.
Keng!!
Mũi kiếm đen nhánh vừa vặn đâm vào thân kiếm chữ thập trong tay Lâm Thịnh.
Keng!
Tiếng chém bén nhọn chói tai vang vọng khuấy động bầu không khí tĩnh mịch của đêm đen.
Lâm Thịnh bị đâm đến lảo đảo cả người, suýt nữa mất thăng bằng mà ngã.
Trên mặt cậu lúc này đã hiện rõ vẻ kinh hoàng. Cậu xoay người kéo thanh kiếm bỏ chạy, cố gắng sải chân ra thật rộng, một bước bằng cả mấy bước bình thường. Cậu nhảy lên bậc thang gỗ, vọt vào cửa chính.
Rầm!!
Cậu đóng sầm cửa lại, lạch cạch cài then khóa.
Xoẹt xoẹt…
Bỗng nhiên có một âm thanh nhỏ vụn hỗn loạn vang lên ở ngay sau lưng cậu.
Lâm Thịnh cứng đờ cả người.
Cậu chậm rãi quay lại.
Ở giữa phòng khách cũng có một kiếm sĩ đã bị thối rữa dùng vải bao quanh đầu đang cố gắng dịch chuyển, chật vật nhích từng bước về phía cậu.