Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-196
Chương 196: Lòng tin (2)
Editor: Nguyetmai
Quần đảo Biele.
Giữa quần đảo xanh tươi, có một hòn đảo khá lớn. Một lồng ánh sáng có đường kính lớn khoảng hơn trăm mét đang lấp lánh chuyển động trên vùng trời ở đảo nhỏ này theo cách mà người bình thường không thể nhìn thấy. Trong ánh sáng ấy, vô số cánh tay trắng bệch như đàn cá đang giãy giụa điên cuồng. Trong đó có khúc tay bị chặt đứt liên tục bị ánh sáng màu xanh trên trời chiếu xuống, chảy thành mủ rồi chìm xuống đất.
"Chết đi!! Đồ nghìn tay kia!"
Giữa vụ nổ dữ dội, khói mù dày đặc đột nhiên lan ra, những cánh tay màu trắng xám lớn như con rắn khổng lồ bắn ra rầm rầm, nhắm thẳng tới bốn người ở phía đối diện.
"Lại ép tôi đến nước này…" Cardura gào thét đến nỗi giọng nói không còn cảm giác non nớt như trước đây nữa.
Tự dưng lại bị đánh lén vô cớ, tiếp đó còn bị lồng ánh sáng trên đầu nhốt lại, hoàn toàn không thể nhúc nhích được. Nó không ngờ Lydum lại có khả năng làm nó bất lực như vậy. Lồng ánh sáng này gần như lúc nào cũng gắng làm những cánh tay của nó tan biến đi, không ngừng nghỉ lấy một giây phút nào.
Cardura vốn chỉ cần một cánh tay chưa chết là có thể khôi phục vết thương rồi hồi sinh. Mặc dù vẫn bị giới hạn khoảng cách và các vấn đề tương tự khác, nhưng kiểu năng lực tái sinh cực kỳ mạnh mẽ của nó sợ nhất là loại hạn chế như thế này.
Advertisement / Quảng cáo
"Giết nó đi!! Nó sắp tiêu rồi!"
Maham mặc áo giáp màu xanh lục óng ánh nắm chặt một chiếc gai nhọn màu đen trong tay, chân giẫm mạnh, những viên ngọc xanh biếc như ngôi sao lập tức bao quanh ông ta. Những viên ngọc rất nhỏ không ngừng bay quanh cơ thể, quay vòng tròn, bắn ra vô số vầng sáng như từng lớp vải mỏng.
"Bào Hao Chiến Tinh!" Hai tay ông ta cầm gai nhọn đen, ánh sáng xanh như ngọn lửa liên tục nổ tung từ sau lưng rồi biến vào trong gai nhọn.
"Đi!!"
Bùm!!
Trong tích tắc, gai nhọn nổ vang như đại bác.
Cardura vừa mới hiện ra bản thể trong làn khói dày đặc, cũng chính là một khuôn mặt người tái nhợt cực kỳ lớn. Mặt người vừa ngưng tụ thành hình thì đã lập tức bị gai nhọn đen bắn tới giữa hai gò má.
Phập!!
Cùng với một tiếng vang nhỏ, gai nhọn đen dễ dàng đâm một lỗ rất to giữa mặt Cardura.
"Không!!!" Cardura đau đớn gào thét, mở rộng miệng, bỗng nhiên phun ra.
Ầm!!!
Những cánh tay trắng bệch như nước biển nhiều không đếm xuể tuôn ra từ miệng nó, trong nháy mắt đã bao phủ khắp mặt đất trong khu vực bị lồng ánh sáng giới hạn. Các cánh tay to lớn như lũ trùng sống nhanh chóng bò lên xung quanh, vừa túm vừa kéo. Móng tay chúng vô cùng sắc bén, động tác cũng rất nhanh, sức mạnh rất lớn và cực kỳ cứng rắn. Tựa như là một giống loài khác với những cánh tay trước kia.
Gần như cùng lúc đó, Maham sau khi tung ra chiêu tuyệt sát* vừa rồi thì đã kiệt lực, phản ứng chậm đi nên lập tức bị vô số cánh tay ầm ầm lao đến đánh trúng.
(*) Tuyệt sát: là một chiêu thức có thể chắc chắn dồn đối thủ vào đường chết.
"Thấy không? Sự xấu xí của ngươi!! Ha ha ha ha ha!!!" Cái mặt người khổng lồ của Cardura cười lớn rồi gầm thét.
"Ông trời cũng không nhịn được mà thiên vị cho vẻ đẹp của ta!" Cardura cười như điên, rồi bỗng nhiên ngay giữa trán nó đột nhiên rọi ra một tia sáng trắng chói lòa. Trong bóng đêm, không khí xung quanh dần dần trở nên âm u và lạnh lẽo, chỉ có ánh sáng trên trán Cardura là càng ngày càng sáng, càng ngày càng chói mắt.
"Chết đi! Nghiêm Thần Tí!"
Trong ánh sáng, có một cánh tay màu trắng cực kỳ lớn vươn ra, bốn ngón tay mở ra rồi chậm rãi chụp về phía Maham. Tốc độ của nó không nhanh nhưng khi di chuyển lại mang đến cho người ta cảm giác có một áp lực khổng lồ mạnh mẽ, khiến họ không có nơi trốn, cũng không thể tránh né!
Từng luồng sức mạnh vô hình như xiềng xích buộc trên người Maham khiến ông ta không cách nào nhúc nhích mà chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh tay khổng lồ đang dần tiến tới gần.
"Không…!! Ta không bao giờ! Không bao giờ chết ở đây!!!" Ông ta mở to hai mắt đến nỗi khóe mắt như muốn nứt ra, hiện lên tơ máu đỏ ngầu.
Một tiếng "rầm" giòn giã vang lên, những sợi xích màu xanh hiện ra phía sau ông ta rồi nhanh chóng ngưng tụ lại, hóa thành người khổng lồ không mặt mũi đang vặn vẹo.
Advertisement / Quảng cáo
"Tinh Linh… Chiêu Lai!!" Maham chật vật dang tay, ngửa đầu gầm thét!
Muuuu…
Người khổng lồ xiềng xích phía sau ông ta thấp giọng kêu lên, chợt có vô số tia chớp màu đen bắn ra chụp lấy cánh tay Nghiêm Thần Tí màu trắng đang vọt tới. Một viên ngọc đen nhánh óng ánh phát ra vầng sáng bảy màu hiện lên giữa lòng bàn tay người khổng lồ. Trong phút chốc, viên ngọc và cánh tay Nghiêm Thần Tí trực tiếp giao đấu với nhau.
Không khí cứng lại trong nháy mắt, phút chốc toàn bộ sự vật trong lồng ánh sáng như bị bấm phím tạm dừng. Dường như có một sức mạnh khổng lồ vô cùng mạnh mẽ đang áp chế mọi chuyển động. Ngay sau đó, một quầng sáng đủ màu to lớn chói mắt rực lên từ khoảng giữa viên ngọc và cánh tay Nghiêm Thần Tí.
Đùng đoàng!!!
Vụ nổ chói lòa đủ màu kèm theo ngọn lửa bùng lên.
Maham và Cardura cùng tránh đi nhưng vẫn không kịp, cả hai đều bị ngọn lửa nổ tung đánh trúng. Ngoài ra, hai người đang gánh chịu và duy trì năng lượng cho lồng ánh sáng cũng uy lực của vụ nổ đập trúng. Họ bị đánh bay ra ngoài hôn mê bất tỉnh.
Bùm!
Cơ thể Maham trượt dài trên mặt biển, rạch ra một đường rãnh trắng trong nước biển xanh thẳm, sâu hơn mười mét, dài hơn trăm mét!
Vô số cánh tay liên tục xông tới bao quanh Cardura, hợp vào bản thể, giúp nó chống lại ngọn lửa từ vụ nổ đủ màu kia. Nhưng chỉ là vô ích, sức công phá của vụ nổ này ít nhất cũng phải gấp đôi sức mạnh khi nó dốc hết sức lực. Mặt người khổng lồ im lặng sụp đổ, vô số cánh tay cứng như sắt chậm rãi tan rã, hoàn toàn tan biến thành vô hình.
Mặt người cao hơn mười mét nhanh chóng sụp xuống, co lại, bị thủng lỗ chỗ. Chỉ còn gần nửa khuôn mặt còn sót lại trôi lơ lửng giữa không trung.
"Mặt của tôi…!!"
Cardura gầm thét. Đau đớn cực độ nhấn chìm nó vào trong cơn điên cuồng thêm một lần nữa.
"Khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết của tôi… lại… lại bị ông…! Không thể tha thứ!!"
Cardura điên cuồng cố gắng đắp lại khuôn mặt nhưng không có cách nào làm miệng vết thương khép lại. Nó trôi nổi giữa không trung, không ngừng tru tréo lên từng tràng thống khổ phẫn nộ. Nhưng chỗ miệng vết thương bám đầy loại năng lượng đủ màu, không ngừng đốt cháy máu thịt của nó, làm nó càng ngày càng suy yếu và mệt mỏi.
Ầm!
Thậm chí Cardura còn không thể duy trì trạng thái trôi nổi, mặt người từ từ rơi xuống, cái đáy đập vào bờ biển làm văng lên vô số cát sỏi.
"Tôi muốn… ăn ông!!"
Nó thét lên, cố gắng phân tách ra những cánh tay mới hòng tấn công Maham đang nằm cách đó không xa. Nhưng nó vừa phân cánh tay ra một chút là lập tức dẫn đến những vụ nổ nhỏ liên tục gây ra bởi ngọn lửa đủ màu kia, khiến nó đau đớn không chịu nổi, vết thương càng nghiêm trọng hơn.
"Ha ha ha ha!!" Maham cười ha hả. Ông ta trôi dập dềnh trên mặt biển, nhìn Cardura cực kỳ tàn tạ ở đằng xa.
"Cứ để tao kết thúc hết thảy đi, khà khà…" Ông ta chật vật giơ cánh tay phải gần như biến thành than đen sì lên, ngón tay chậm rãi ngưng tụ một tia sáng xanh rồi chĩa về phía Cardura.
Advertisement / Quảng cáo
"Chỉ Tiêm Pháo…!"
Xoẹt!!
Ánh sáng xanh bắn ra, chiếu thẳng vào trán Cardura, nhưng chỉ có một sợi khói đen mỏng manh bốc lên. Uy lực của chiêu thức giảm đi quá nhiều, hiệu quả hoàn toàn không đáng kể. Ngay chính Maham còn phun ra một ngụm máu, tinh thần đã uể oải hơn rất nhiều.
Cardura cũng bật cười sằng sặc, cuối cùng cả hai bên đều rơi vào trạng thái sức cùng lực kiệt. Bất kể Cardura hay Maham đều đã cạn kiệt chút sức lực sau cùng. Nhưng họ vẫn liều mạng góp nhặt từng chút sức mạnh, cố gắng hồi phục trước đối phương.
"Thắng lợi… sẽ thuộc về tao!" Vẻ mặt Maham trông rất kiên nghị, những viên ngọc ánh sáng xanh trong suốt như hư ảo bay lên vờn quanh người ông ta, dường như đang chữa trị tà năng và đẩy nhanh tốc độ hồi phục.
Cardura không nói một lời, không ngừng tích lũy sức mạnh, cố gắng dập tắt ngọn lửa đủ màu nơi vết thương. Bây giờ, sức mạnh của hai người họ đã cạn kiệt, dù là hai người siêu phàm thông thường đến đây cũng có thể dễ dàng giết chết cả hai.
Thể chất của Cardura đã bị giảm mạnh dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa. Mà tà năng của Maham thậm chí còn kém hơn cả một Đan Dực. Điều duy nhất quyết định thắng thua chính là xem ai sẽ khôi phục lại trước.
Editor: Nguyetmai
Quần đảo Biele.
Giữa quần đảo xanh tươi, có một hòn đảo khá lớn. Một lồng ánh sáng có đường kính lớn khoảng hơn trăm mét đang lấp lánh chuyển động trên vùng trời ở đảo nhỏ này theo cách mà người bình thường không thể nhìn thấy. Trong ánh sáng ấy, vô số cánh tay trắng bệch như đàn cá đang giãy giụa điên cuồng. Trong đó có khúc tay bị chặt đứt liên tục bị ánh sáng màu xanh trên trời chiếu xuống, chảy thành mủ rồi chìm xuống đất.
"Chết đi!! Đồ nghìn tay kia!"
Giữa vụ nổ dữ dội, khói mù dày đặc đột nhiên lan ra, những cánh tay màu trắng xám lớn như con rắn khổng lồ bắn ra rầm rầm, nhắm thẳng tới bốn người ở phía đối diện.
"Lại ép tôi đến nước này…" Cardura gào thét đến nỗi giọng nói không còn cảm giác non nớt như trước đây nữa.
Tự dưng lại bị đánh lén vô cớ, tiếp đó còn bị lồng ánh sáng trên đầu nhốt lại, hoàn toàn không thể nhúc nhích được. Nó không ngờ Lydum lại có khả năng làm nó bất lực như vậy. Lồng ánh sáng này gần như lúc nào cũng gắng làm những cánh tay của nó tan biến đi, không ngừng nghỉ lấy một giây phút nào.
Cardura vốn chỉ cần một cánh tay chưa chết là có thể khôi phục vết thương rồi hồi sinh. Mặc dù vẫn bị giới hạn khoảng cách và các vấn đề tương tự khác, nhưng kiểu năng lực tái sinh cực kỳ mạnh mẽ của nó sợ nhất là loại hạn chế như thế này.
Advertisement / Quảng cáo
"Giết nó đi!! Nó sắp tiêu rồi!"
Maham mặc áo giáp màu xanh lục óng ánh nắm chặt một chiếc gai nhọn màu đen trong tay, chân giẫm mạnh, những viên ngọc xanh biếc như ngôi sao lập tức bao quanh ông ta. Những viên ngọc rất nhỏ không ngừng bay quanh cơ thể, quay vòng tròn, bắn ra vô số vầng sáng như từng lớp vải mỏng.
"Bào Hao Chiến Tinh!" Hai tay ông ta cầm gai nhọn đen, ánh sáng xanh như ngọn lửa liên tục nổ tung từ sau lưng rồi biến vào trong gai nhọn.
"Đi!!"
Bùm!!
Trong tích tắc, gai nhọn nổ vang như đại bác.
Cardura vừa mới hiện ra bản thể trong làn khói dày đặc, cũng chính là một khuôn mặt người tái nhợt cực kỳ lớn. Mặt người vừa ngưng tụ thành hình thì đã lập tức bị gai nhọn đen bắn tới giữa hai gò má.
Phập!!
Cùng với một tiếng vang nhỏ, gai nhọn đen dễ dàng đâm một lỗ rất to giữa mặt Cardura.
"Không!!!" Cardura đau đớn gào thét, mở rộng miệng, bỗng nhiên phun ra.
Ầm!!!
Những cánh tay trắng bệch như nước biển nhiều không đếm xuể tuôn ra từ miệng nó, trong nháy mắt đã bao phủ khắp mặt đất trong khu vực bị lồng ánh sáng giới hạn. Các cánh tay to lớn như lũ trùng sống nhanh chóng bò lên xung quanh, vừa túm vừa kéo. Móng tay chúng vô cùng sắc bén, động tác cũng rất nhanh, sức mạnh rất lớn và cực kỳ cứng rắn. Tựa như là một giống loài khác với những cánh tay trước kia.
Gần như cùng lúc đó, Maham sau khi tung ra chiêu tuyệt sát* vừa rồi thì đã kiệt lực, phản ứng chậm đi nên lập tức bị vô số cánh tay ầm ầm lao đến đánh trúng.
(*) Tuyệt sát: là một chiêu thức có thể chắc chắn dồn đối thủ vào đường chết.
"Thấy không? Sự xấu xí của ngươi!! Ha ha ha ha ha!!!" Cái mặt người khổng lồ của Cardura cười lớn rồi gầm thét.
"Ông trời cũng không nhịn được mà thiên vị cho vẻ đẹp của ta!" Cardura cười như điên, rồi bỗng nhiên ngay giữa trán nó đột nhiên rọi ra một tia sáng trắng chói lòa. Trong bóng đêm, không khí xung quanh dần dần trở nên âm u và lạnh lẽo, chỉ có ánh sáng trên trán Cardura là càng ngày càng sáng, càng ngày càng chói mắt.
"Chết đi! Nghiêm Thần Tí!"
Trong ánh sáng, có một cánh tay màu trắng cực kỳ lớn vươn ra, bốn ngón tay mở ra rồi chậm rãi chụp về phía Maham. Tốc độ của nó không nhanh nhưng khi di chuyển lại mang đến cho người ta cảm giác có một áp lực khổng lồ mạnh mẽ, khiến họ không có nơi trốn, cũng không thể tránh né!
Từng luồng sức mạnh vô hình như xiềng xích buộc trên người Maham khiến ông ta không cách nào nhúc nhích mà chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh tay khổng lồ đang dần tiến tới gần.
"Không…!! Ta không bao giờ! Không bao giờ chết ở đây!!!" Ông ta mở to hai mắt đến nỗi khóe mắt như muốn nứt ra, hiện lên tơ máu đỏ ngầu.
Một tiếng "rầm" giòn giã vang lên, những sợi xích màu xanh hiện ra phía sau ông ta rồi nhanh chóng ngưng tụ lại, hóa thành người khổng lồ không mặt mũi đang vặn vẹo.
Advertisement / Quảng cáo
"Tinh Linh… Chiêu Lai!!" Maham chật vật dang tay, ngửa đầu gầm thét!
Muuuu…
Người khổng lồ xiềng xích phía sau ông ta thấp giọng kêu lên, chợt có vô số tia chớp màu đen bắn ra chụp lấy cánh tay Nghiêm Thần Tí màu trắng đang vọt tới. Một viên ngọc đen nhánh óng ánh phát ra vầng sáng bảy màu hiện lên giữa lòng bàn tay người khổng lồ. Trong phút chốc, viên ngọc và cánh tay Nghiêm Thần Tí trực tiếp giao đấu với nhau.
Không khí cứng lại trong nháy mắt, phút chốc toàn bộ sự vật trong lồng ánh sáng như bị bấm phím tạm dừng. Dường như có một sức mạnh khổng lồ vô cùng mạnh mẽ đang áp chế mọi chuyển động. Ngay sau đó, một quầng sáng đủ màu to lớn chói mắt rực lên từ khoảng giữa viên ngọc và cánh tay Nghiêm Thần Tí.
Đùng đoàng!!!
Vụ nổ chói lòa đủ màu kèm theo ngọn lửa bùng lên.
Maham và Cardura cùng tránh đi nhưng vẫn không kịp, cả hai đều bị ngọn lửa nổ tung đánh trúng. Ngoài ra, hai người đang gánh chịu và duy trì năng lượng cho lồng ánh sáng cũng uy lực của vụ nổ đập trúng. Họ bị đánh bay ra ngoài hôn mê bất tỉnh.
Bùm!
Cơ thể Maham trượt dài trên mặt biển, rạch ra một đường rãnh trắng trong nước biển xanh thẳm, sâu hơn mười mét, dài hơn trăm mét!
Vô số cánh tay liên tục xông tới bao quanh Cardura, hợp vào bản thể, giúp nó chống lại ngọn lửa từ vụ nổ đủ màu kia. Nhưng chỉ là vô ích, sức công phá của vụ nổ này ít nhất cũng phải gấp đôi sức mạnh khi nó dốc hết sức lực. Mặt người khổng lồ im lặng sụp đổ, vô số cánh tay cứng như sắt chậm rãi tan rã, hoàn toàn tan biến thành vô hình.
Mặt người cao hơn mười mét nhanh chóng sụp xuống, co lại, bị thủng lỗ chỗ. Chỉ còn gần nửa khuôn mặt còn sót lại trôi lơ lửng giữa không trung.
"Mặt của tôi…!!"
Cardura gầm thét. Đau đớn cực độ nhấn chìm nó vào trong cơn điên cuồng thêm một lần nữa.
"Khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết của tôi… lại… lại bị ông…! Không thể tha thứ!!"
Cardura điên cuồng cố gắng đắp lại khuôn mặt nhưng không có cách nào làm miệng vết thương khép lại. Nó trôi nổi giữa không trung, không ngừng tru tréo lên từng tràng thống khổ phẫn nộ. Nhưng chỗ miệng vết thương bám đầy loại năng lượng đủ màu, không ngừng đốt cháy máu thịt của nó, làm nó càng ngày càng suy yếu và mệt mỏi.
Ầm!
Thậm chí Cardura còn không thể duy trì trạng thái trôi nổi, mặt người từ từ rơi xuống, cái đáy đập vào bờ biển làm văng lên vô số cát sỏi.
"Tôi muốn… ăn ông!!"
Nó thét lên, cố gắng phân tách ra những cánh tay mới hòng tấn công Maham đang nằm cách đó không xa. Nhưng nó vừa phân cánh tay ra một chút là lập tức dẫn đến những vụ nổ nhỏ liên tục gây ra bởi ngọn lửa đủ màu kia, khiến nó đau đớn không chịu nổi, vết thương càng nghiêm trọng hơn.
"Ha ha ha ha!!" Maham cười ha hả. Ông ta trôi dập dềnh trên mặt biển, nhìn Cardura cực kỳ tàn tạ ở đằng xa.
"Cứ để tao kết thúc hết thảy đi, khà khà…" Ông ta chật vật giơ cánh tay phải gần như biến thành than đen sì lên, ngón tay chậm rãi ngưng tụ một tia sáng xanh rồi chĩa về phía Cardura.
Advertisement / Quảng cáo
"Chỉ Tiêm Pháo…!"
Xoẹt!!
Ánh sáng xanh bắn ra, chiếu thẳng vào trán Cardura, nhưng chỉ có một sợi khói đen mỏng manh bốc lên. Uy lực của chiêu thức giảm đi quá nhiều, hiệu quả hoàn toàn không đáng kể. Ngay chính Maham còn phun ra một ngụm máu, tinh thần đã uể oải hơn rất nhiều.
Cardura cũng bật cười sằng sặc, cuối cùng cả hai bên đều rơi vào trạng thái sức cùng lực kiệt. Bất kể Cardura hay Maham đều đã cạn kiệt chút sức lực sau cùng. Nhưng họ vẫn liều mạng góp nhặt từng chút sức mạnh, cố gắng hồi phục trước đối phương.
"Thắng lợi… sẽ thuộc về tao!" Vẻ mặt Maham trông rất kiên nghị, những viên ngọc ánh sáng xanh trong suốt như hư ảo bay lên vờn quanh người ông ta, dường như đang chữa trị tà năng và đẩy nhanh tốc độ hồi phục.
Cardura không nói một lời, không ngừng tích lũy sức mạnh, cố gắng dập tắt ngọn lửa đủ màu nơi vết thương. Bây giờ, sức mạnh của hai người họ đã cạn kiệt, dù là hai người siêu phàm thông thường đến đây cũng có thể dễ dàng giết chết cả hai.
Thể chất của Cardura đã bị giảm mạnh dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa. Mà tà năng của Maham thậm chí còn kém hơn cả một Đan Dực. Điều duy nhất quyết định thắng thua chính là xem ai sẽ khôi phục lại trước.