Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-262
Chương 262: Lộ ra (2)
Editor: Nguyetmai
"Được rồi, được rồi." Thầy giáo hói đầu tiếp tục nói: "Các em đến được đây đại diện cho việc các em đã trải qua mấy lần sàng lọc, kiểm tra, sẽ không có nhân tài nào bị bỏ sót."
"Được rồi, bây giờ bắt đầu sắp xếp! Bắt đầu từ học sinh có thành tích tốt nhất!"
Tầm mắt ông ta rơi vào ba người Sharon, Melissa và Lâm Thịnh ngồi hàng đầu.
"Tất cả công xưởng đều nằm ở trong thành phố Thuần Bạch, trung tâm của Bạch Chỉ. Ngoài ra, tôi khuyên các em cố hết sức lựa chọn một công xưởng phù hợp nhất với điều kiện của mình. Tất cả công xưởng được chia làm ba cấp, trong đó cấp ba là tốt nhất, thường là giáo sư đích thân hướng dẫn. Công xưởng cấp hai là giáo sư bình thường, công xưởng cấp một là thầy hướng dẫn phụ trách, hoặc là một vài công xưởng tạm thời mang tính chất thí điểm. Bây giờ ba người có thành tích tốt nhất là Melissa, Sharon, Lâm Thịnh, trong đó có Sharon muốn tự xin, vậy thì chỉ còn lại hai người các em."
Ông ta liếc nhìn hai người rồi nhấn nhẹ ngón tay một cái. Hai luồng ánh sáng xanh bắn ra, rơi xuống mặt bàn của hai người.
Trước mặt bàn của Lâm Thịnh lập tức hiện lên một hàng chữ:
"Công xưởng cấp ba: Thiên Xà, Thủy Tinh Thủ Trượng, Trầm Mặc Hỏa Sơn, Tâm Linh Thành Bảo."
"Công xưởng cấp hai: Nhà Mesylate, Thiên Xà cấp thứ, Thủy Tinh Thủ Trượng cấp thứ, Tâm Linh Thành Bảo cấp thứ, Bách Binh, Cự Thú, Quân đoàn Huyết Sắc..."
Trên mặt bàn là hàng loạt các tên công xưởng, thậm chí công xưởng cấp một còn chẳng hề hiện lên. Lâm Thịnh cũng không thấy có yêu cầu và điều kiện gì, hiển nhiên là đối với những học sinh ưu tú đứng đầu như bọn họ thì tham gia bất kỳ công xưởng nào cũng được.
Sau khi suy nghĩ một lát, Lâm Thịnh ngẩng đầu nở nụ cười hiền lành, hỏi thầy giáo.
"Thưa thầy, trong số những công xưởng cấp ba, giáo sư nào thực lực mạnh nhất, thành tựu đạt được cao nhất?"
Ông ta khoát tay, lười không muốn trả lời. Melissa bên cạnh thì xì một tiếng, phát ra tiếng cười giễu cợt. Cô ta cảm thấy buồn cười khi Lâm Thịnh hỏi một câu ngây thơ như vậy.
"Nếu thầy trực tiếp trả lời vấn đề này của cậu thì đồng nghĩa với gian lận." Cô ta thuận miệng trả lời.
"Tôi mới từ Tây Luân đến, chưa biết gì cả..." Lâm Thịnh khổ sở đáp lại.
"Vậy thì chọn bừa đi, cũng không khác biệt lắm đâu." Melissa nói tiếp. Cô ta chẳng buồn quan tâm đến đứa nhà quê ở Tây Luân.
Dù sao thì Melissa cô nhất định phải chọn được giáo sư mạnh nhất. Thông tin và mật báo cô cũng đã điều tra trước rồi, trong số những công xưởng cấp ba này, giáo sư mạnh nhất chính là...
Cô ta cầm bút lên, nhẹ nhàng vận chuyển tà năng chạm lên mặt bàn. Sau khi Melissa lựa chọn, tất cả những nét chữ lập tức thu nhỏ, hóa thành một luồng sáng xanh bay trở về trong tay thầy giáo.
Lâm Thịnh bên cạnh mỉm cười, thu lại ánh nhìn nơi khóe mắt của mình. Cậu cầm bút lên, vận chuyển tà năng yếu ớt trong cơ thể rót vào trong bút, nhẹ nhàng chạm lên tên công xưởng mà Melissa đã chọn.
Soạt.
Hàng chữ "Công xưởng Tâm Linh Thành Bảo" nhanh chóng tan biến, ngay sau đó tất cả những cái tên khác cũng tan biến giống như vậy.
Cậu không quan tâm đến cái gì mà phương hướng phát triển tà năng, điều cậu quan tâm là mình có thể tiếp cận đến tầng lớp cao nhường nào.
Dựa vào tính cách của Melissa, chắc cô ta sẽ không chọn công xưởng kém, mà nhất định là công xưởng của giáo sư mạnh nhất, khó nhất. Với đứa bé có tính cách cao ngạo trẻ con này, không chọn những thứ tốt nhất thì không phù hợp logic chút nào.
Thời gian trôi qua, những tiếng xèo xèo không ngừng vang lên, từng luồng ánh sáng xanh phóng lên rơi vào trong tay thầy giáo hói đầu.
Ông ta lấy ra một tờ danh sách, nhanh chóng kiểm tra, vừa kiểm tra vừa đánh dấu trong danh sách. Khi thấy Lâm Thịnh và Melissa đều lựa chọn Tâm Linh Thành Bảo, ông ta khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
"Được rồi, lựa chọn đã xong. Cho các em một buổi chiều, sáng sớm mai hãy đến công xưởng của mình để điểm danh. Còn về việc đi như thế nào thì sẽ có người đặc biệt đến đón, buổi sáng các em chờ ở đại sảnh là được, thời gian là bảy giờ sáng mai. Thôi, chúc các em may mắn, tạm biệt."
Thầy nói rất nhanh rất vội, vừa dứt lời đã cấp tốc thu dọn đồ đạc rồi đi như bay ra khỏi phòng học. Khi ra đến cửa, ông ta lập tức giơ tay nói lớn tiếng.
"Nhanh nhanh nhanh! Đặt vé máy bay buổi chiều ngay cho tôi, tôi đã dọn đồ xong rồi!"
Ông ta vừa nói vừa chạy, nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang.
"Thầy bận thật..." Lâm Thịnh cười nói.
"Ở Bạch Chỉ, bất kỳ chuyện gì cũng phải trả giá và cái giá của nó rất lớn. Tự do đại diện cho việc không có quá nhiều nghĩa vụ, không chỉ cậu không có nghĩa vụ mà thầy giáo cũng không có nghĩa vụ." Melissa thuận miệng nói.
"Tôi vừa nhìn thấy cô chọn Tâm Linh Thành Bảo?" Sharon ở bên cạnh xích tới gần, cười lạnh rồi nói: "Cũng đúng, chỉ có chủ nhân của Tâm Linh Thành Bảo mới có thể coi thường áp lực phía bên kia, bỏ qua phiền toái do chị cô gây ra mà che chở cho cô. Nhưng nói thật, tôi cũng bái phục dũng khí của cô." Cậu ta nói xong câu này liền xoay người rời đi.
Melissa lạnh lùng không nói lời nào, ngồi yên một chỗ không nhúc nhích.
Lâm Thịnh nhìn thấy cảnh này, trong lòng có thêm một chút tò mò với Tâm Linh Thành Bảo, đồng thời cũng thêm một chút tò mò với Melissa. Xem ra cô bạn này vừa nhập học đã cõng trên lưng mối phiền phức không nhỏ rồi.
Ba ngày ngắn ngủi này chỉ như một phân cảnh đệm lướt qua để học sinh chọn công xưởng mình có thể vào. Lâm Thịnh tự mình cảm nhận thấy cuộc sống học tập đích thực e là bắt đầu từ công xưởng.
...
...
Xẹt...
Hôi Ấn mờ mờ tỏa ra ánh sáng trắng trên sức mạnh linh hồn của Lâm Thịnh.
Cậu đã bước vào Thánh lực cấp sáu, giờ đang dùng tốc độ khiến người khác trố mắt, nghẹn họng lao ầm ầm về phía cấp bảy. Những thứ Thánh lực cấp sáu mang đến cho cậu đơn thuần chỉ là tăng tổng lượng Thánh lực, còn lên cấp bảy sẽ tăng thêm một thần thuật thiên phú mới. Có điều, cụ thể là cái gì thì Lâm Thịnh cũng không rõ. Chẳng qua thông qua đoạn trí nhớ trong đầu của Thánh giáo sĩ, cậu mới biết được điều này.
Sau khi cậu hấp thu mảnh vụn linh hồn của Vua Bóng Đêm, tu vi Thánh lực của cậu cũng tăng vọt lên theo linh hồn.
Tít tít tít...
Tiếng chuông báo thức của điện thoại chậm rãi vang lên, Lâm Thịnh thoát khỏi trạng thái minh tưởng, trở lại bình thường. Cậu mở mắt trong bóng tối.
"Khoảng nửa tháng sau là có thể đột phá lên cấp bảy... Càng về sau, độ tăng trưởng của huyết mạch Nham Long đối với thực lực càng nhỏ... Cấp bậc Thánh lực có lẽ đã tương đương với cấp bậc chiến sĩ thực tế..." Cậu thở dài, bước xuống giường.
Bầu trời bên ngoài đã bắt đầu xuất hiện tia sáng yếu ớt. Lâm Thịnh vội vàng rửa mặt và thay quần áo. Cậu bước xuống tầng, yên lặng đứng chờ ở đại sảnh.
Trước cửa cũng có không ít người đến sớm, tất cả học sinh dù ít dù nhiều cũng có chút căng thẳng, háo hức, ngay cả Sharon và Melissa cũng không ngoại lệ.
Không ai nói lời nào, bầu không khí vô cùng gượng gạo. Không ít người liên tục ngẩng đầu nhìn ra cổng trường học, nơi đó mỗi khi có người đi vào sẽ luôn thu hút sự chú ý của mọi người.
Lâm Thịnh đứng yên một bên, chờ người đến đón theo như lời thầy nói.
Chẳng mấy chốc đã đến bảy giờ.
Người đón đầu tiên cuối cùng đã tới. Đó là một người đàn ông gầy đét mặc áo khoác màu trắng, trong tay xách một chiếc vali màu vàng, tiến đến khu vực các học sinh đang đứng.
"Tâm Linh Thành Bảo, đi theo tôi."
Lâm Thịnh và Melissa gần như cùng lúc đi về phía đó, đứng trước mặt người kia.
"Melissa và Lâm Thịnh, đúng không?" Người đàn ông trầm giọng hỏi.
"Vâng." Hai người đồng thanh đáp.
Melissa hơi bất ngờ liếc nhìn Lâm Thịnh, dường như không ngờ rằng cậu chọn cùng một nơi với mình.
"Đi thôi, vừa đi vừa nói quy định." Người đàn ông xoay người, sải bước ra khỏi cổng trường, không thèm nhìn tới những học sinh còn lại.
Hai người đi theo sát phía sau.
"Tính khí của giáo sư không được tốt lắm. Đầu tiên, dù giáo sư có nói gì các em cũng không được phép phản bác lại."
Melissa cắn răng, không lên tiếng. Lâm Thịnh gật đầu.
"Thứ hai, mỗi ngày các em phải hoàn thành nhiệm vụ mà công xưởng sắp xếp. Nhắc lại, nhất định phải hoàn thành. Nếu không làm sẽ bị ghi sổ, đủ ba lần sẽ bị đuổi."
Điều này cả hai người đều không phản đối.
"Thứ ba, các em phải tích cực phối hợp với các thí nghiệm của công xưởng. Cái này có tính nguy hiểm nhất định, cần ký vào đơn tự nguyện trước khi làm."
Editor: Nguyetmai
"Được rồi, được rồi." Thầy giáo hói đầu tiếp tục nói: "Các em đến được đây đại diện cho việc các em đã trải qua mấy lần sàng lọc, kiểm tra, sẽ không có nhân tài nào bị bỏ sót."
"Được rồi, bây giờ bắt đầu sắp xếp! Bắt đầu từ học sinh có thành tích tốt nhất!"
Tầm mắt ông ta rơi vào ba người Sharon, Melissa và Lâm Thịnh ngồi hàng đầu.
"Tất cả công xưởng đều nằm ở trong thành phố Thuần Bạch, trung tâm của Bạch Chỉ. Ngoài ra, tôi khuyên các em cố hết sức lựa chọn một công xưởng phù hợp nhất với điều kiện của mình. Tất cả công xưởng được chia làm ba cấp, trong đó cấp ba là tốt nhất, thường là giáo sư đích thân hướng dẫn. Công xưởng cấp hai là giáo sư bình thường, công xưởng cấp một là thầy hướng dẫn phụ trách, hoặc là một vài công xưởng tạm thời mang tính chất thí điểm. Bây giờ ba người có thành tích tốt nhất là Melissa, Sharon, Lâm Thịnh, trong đó có Sharon muốn tự xin, vậy thì chỉ còn lại hai người các em."
Ông ta liếc nhìn hai người rồi nhấn nhẹ ngón tay một cái. Hai luồng ánh sáng xanh bắn ra, rơi xuống mặt bàn của hai người.
Trước mặt bàn của Lâm Thịnh lập tức hiện lên một hàng chữ:
"Công xưởng cấp ba: Thiên Xà, Thủy Tinh Thủ Trượng, Trầm Mặc Hỏa Sơn, Tâm Linh Thành Bảo."
"Công xưởng cấp hai: Nhà Mesylate, Thiên Xà cấp thứ, Thủy Tinh Thủ Trượng cấp thứ, Tâm Linh Thành Bảo cấp thứ, Bách Binh, Cự Thú, Quân đoàn Huyết Sắc..."
Trên mặt bàn là hàng loạt các tên công xưởng, thậm chí công xưởng cấp một còn chẳng hề hiện lên. Lâm Thịnh cũng không thấy có yêu cầu và điều kiện gì, hiển nhiên là đối với những học sinh ưu tú đứng đầu như bọn họ thì tham gia bất kỳ công xưởng nào cũng được.
Sau khi suy nghĩ một lát, Lâm Thịnh ngẩng đầu nở nụ cười hiền lành, hỏi thầy giáo.
"Thưa thầy, trong số những công xưởng cấp ba, giáo sư nào thực lực mạnh nhất, thành tựu đạt được cao nhất?"
Ông ta khoát tay, lười không muốn trả lời. Melissa bên cạnh thì xì một tiếng, phát ra tiếng cười giễu cợt. Cô ta cảm thấy buồn cười khi Lâm Thịnh hỏi một câu ngây thơ như vậy.
"Nếu thầy trực tiếp trả lời vấn đề này của cậu thì đồng nghĩa với gian lận." Cô ta thuận miệng trả lời.
"Tôi mới từ Tây Luân đến, chưa biết gì cả..." Lâm Thịnh khổ sở đáp lại.
"Vậy thì chọn bừa đi, cũng không khác biệt lắm đâu." Melissa nói tiếp. Cô ta chẳng buồn quan tâm đến đứa nhà quê ở Tây Luân.
Dù sao thì Melissa cô nhất định phải chọn được giáo sư mạnh nhất. Thông tin và mật báo cô cũng đã điều tra trước rồi, trong số những công xưởng cấp ba này, giáo sư mạnh nhất chính là...
Cô ta cầm bút lên, nhẹ nhàng vận chuyển tà năng chạm lên mặt bàn. Sau khi Melissa lựa chọn, tất cả những nét chữ lập tức thu nhỏ, hóa thành một luồng sáng xanh bay trở về trong tay thầy giáo.
Lâm Thịnh bên cạnh mỉm cười, thu lại ánh nhìn nơi khóe mắt của mình. Cậu cầm bút lên, vận chuyển tà năng yếu ớt trong cơ thể rót vào trong bút, nhẹ nhàng chạm lên tên công xưởng mà Melissa đã chọn.
Soạt.
Hàng chữ "Công xưởng Tâm Linh Thành Bảo" nhanh chóng tan biến, ngay sau đó tất cả những cái tên khác cũng tan biến giống như vậy.
Cậu không quan tâm đến cái gì mà phương hướng phát triển tà năng, điều cậu quan tâm là mình có thể tiếp cận đến tầng lớp cao nhường nào.
Dựa vào tính cách của Melissa, chắc cô ta sẽ không chọn công xưởng kém, mà nhất định là công xưởng của giáo sư mạnh nhất, khó nhất. Với đứa bé có tính cách cao ngạo trẻ con này, không chọn những thứ tốt nhất thì không phù hợp logic chút nào.
Thời gian trôi qua, những tiếng xèo xèo không ngừng vang lên, từng luồng ánh sáng xanh phóng lên rơi vào trong tay thầy giáo hói đầu.
Ông ta lấy ra một tờ danh sách, nhanh chóng kiểm tra, vừa kiểm tra vừa đánh dấu trong danh sách. Khi thấy Lâm Thịnh và Melissa đều lựa chọn Tâm Linh Thành Bảo, ông ta khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
"Được rồi, lựa chọn đã xong. Cho các em một buổi chiều, sáng sớm mai hãy đến công xưởng của mình để điểm danh. Còn về việc đi như thế nào thì sẽ có người đặc biệt đến đón, buổi sáng các em chờ ở đại sảnh là được, thời gian là bảy giờ sáng mai. Thôi, chúc các em may mắn, tạm biệt."
Thầy nói rất nhanh rất vội, vừa dứt lời đã cấp tốc thu dọn đồ đạc rồi đi như bay ra khỏi phòng học. Khi ra đến cửa, ông ta lập tức giơ tay nói lớn tiếng.
"Nhanh nhanh nhanh! Đặt vé máy bay buổi chiều ngay cho tôi, tôi đã dọn đồ xong rồi!"
Ông ta vừa nói vừa chạy, nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang.
"Thầy bận thật..." Lâm Thịnh cười nói.
"Ở Bạch Chỉ, bất kỳ chuyện gì cũng phải trả giá và cái giá của nó rất lớn. Tự do đại diện cho việc không có quá nhiều nghĩa vụ, không chỉ cậu không có nghĩa vụ mà thầy giáo cũng không có nghĩa vụ." Melissa thuận miệng nói.
"Tôi vừa nhìn thấy cô chọn Tâm Linh Thành Bảo?" Sharon ở bên cạnh xích tới gần, cười lạnh rồi nói: "Cũng đúng, chỉ có chủ nhân của Tâm Linh Thành Bảo mới có thể coi thường áp lực phía bên kia, bỏ qua phiền toái do chị cô gây ra mà che chở cho cô. Nhưng nói thật, tôi cũng bái phục dũng khí của cô." Cậu ta nói xong câu này liền xoay người rời đi.
Melissa lạnh lùng không nói lời nào, ngồi yên một chỗ không nhúc nhích.
Lâm Thịnh nhìn thấy cảnh này, trong lòng có thêm một chút tò mò với Tâm Linh Thành Bảo, đồng thời cũng thêm một chút tò mò với Melissa. Xem ra cô bạn này vừa nhập học đã cõng trên lưng mối phiền phức không nhỏ rồi.
Ba ngày ngắn ngủi này chỉ như một phân cảnh đệm lướt qua để học sinh chọn công xưởng mình có thể vào. Lâm Thịnh tự mình cảm nhận thấy cuộc sống học tập đích thực e là bắt đầu từ công xưởng.
...
...
Xẹt...
Hôi Ấn mờ mờ tỏa ra ánh sáng trắng trên sức mạnh linh hồn của Lâm Thịnh.
Cậu đã bước vào Thánh lực cấp sáu, giờ đang dùng tốc độ khiến người khác trố mắt, nghẹn họng lao ầm ầm về phía cấp bảy. Những thứ Thánh lực cấp sáu mang đến cho cậu đơn thuần chỉ là tăng tổng lượng Thánh lực, còn lên cấp bảy sẽ tăng thêm một thần thuật thiên phú mới. Có điều, cụ thể là cái gì thì Lâm Thịnh cũng không rõ. Chẳng qua thông qua đoạn trí nhớ trong đầu của Thánh giáo sĩ, cậu mới biết được điều này.
Sau khi cậu hấp thu mảnh vụn linh hồn của Vua Bóng Đêm, tu vi Thánh lực của cậu cũng tăng vọt lên theo linh hồn.
Tít tít tít...
Tiếng chuông báo thức của điện thoại chậm rãi vang lên, Lâm Thịnh thoát khỏi trạng thái minh tưởng, trở lại bình thường. Cậu mở mắt trong bóng tối.
"Khoảng nửa tháng sau là có thể đột phá lên cấp bảy... Càng về sau, độ tăng trưởng của huyết mạch Nham Long đối với thực lực càng nhỏ... Cấp bậc Thánh lực có lẽ đã tương đương với cấp bậc chiến sĩ thực tế..." Cậu thở dài, bước xuống giường.
Bầu trời bên ngoài đã bắt đầu xuất hiện tia sáng yếu ớt. Lâm Thịnh vội vàng rửa mặt và thay quần áo. Cậu bước xuống tầng, yên lặng đứng chờ ở đại sảnh.
Trước cửa cũng có không ít người đến sớm, tất cả học sinh dù ít dù nhiều cũng có chút căng thẳng, háo hức, ngay cả Sharon và Melissa cũng không ngoại lệ.
Không ai nói lời nào, bầu không khí vô cùng gượng gạo. Không ít người liên tục ngẩng đầu nhìn ra cổng trường học, nơi đó mỗi khi có người đi vào sẽ luôn thu hút sự chú ý của mọi người.
Lâm Thịnh đứng yên một bên, chờ người đến đón theo như lời thầy nói.
Chẳng mấy chốc đã đến bảy giờ.
Người đón đầu tiên cuối cùng đã tới. Đó là một người đàn ông gầy đét mặc áo khoác màu trắng, trong tay xách một chiếc vali màu vàng, tiến đến khu vực các học sinh đang đứng.
"Tâm Linh Thành Bảo, đi theo tôi."
Lâm Thịnh và Melissa gần như cùng lúc đi về phía đó, đứng trước mặt người kia.
"Melissa và Lâm Thịnh, đúng không?" Người đàn ông trầm giọng hỏi.
"Vâng." Hai người đồng thanh đáp.
Melissa hơi bất ngờ liếc nhìn Lâm Thịnh, dường như không ngờ rằng cậu chọn cùng một nơi với mình.
"Đi thôi, vừa đi vừa nói quy định." Người đàn ông xoay người, sải bước ra khỏi cổng trường, không thèm nhìn tới những học sinh còn lại.
Hai người đi theo sát phía sau.
"Tính khí của giáo sư không được tốt lắm. Đầu tiên, dù giáo sư có nói gì các em cũng không được phép phản bác lại."
Melissa cắn răng, không lên tiếng. Lâm Thịnh gật đầu.
"Thứ hai, mỗi ngày các em phải hoàn thành nhiệm vụ mà công xưởng sắp xếp. Nhắc lại, nhất định phải hoàn thành. Nếu không làm sẽ bị ghi sổ, đủ ba lần sẽ bị đuổi."
Điều này cả hai người đều không phản đối.
"Thứ ba, các em phải tích cực phối hợp với các thí nghiệm của công xưởng. Cái này có tính nguy hiểm nhất định, cần ký vào đơn tự nguyện trước khi làm."