Hiện tại trên cơ bản hắn có thể xác định được người vừa đại náo Thiên Hạt Thứu nhất định là thần nữ Tham Lang. Điều này không thể nghi ngờ. Nữ nhân này thật đáng sợ. Hơn nữa theo như đồn đãi, Khu Phong Thứu của tiểu tử kia...
- Chờ cái gì mà chờ! Còn muốn ta phải chờ cho tới khi nào? Lão tử cả ngày nằm úp sấp ở chỗ này giống như rùa. Lão tử còn phải lợi dụng nữ nhân tương lai của lão tử đi đối phó với Thiên Hạt Thứu Vương sao? Lão tử chính là Tiểu Thiên Vương Lý của tỉnh Chùy Lĩnh!
- Thiên Hạt Thứu Vương là chuyện ngoài ý muốn. Ta cũng không nghĩ tới trong số trứng chúng ta giao cho tên Liệp Thủ kia lại có trứng của Thứu Vương.
Lý Khai bất đắc dĩ nói. Nếu như không có trứng của Thứu Vương, con Thiên Hạt Thứu Vương này sẽ không xông ra ngoài. Lúc đó, đám người Vu Nhai cũng sẽ không gặp phải cuộc bao vây tấn công khủng khiếp như vậy.
Nói chung, thật không biết nên khuyên như thế nào? Gia hỏa này nhất định phải nịnh. Nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể thế mạng của mình vào.
Đột nhiên, ánh mắt Lý Khai thoáng ngưng trọng, nói:
- Nhanh, trốn trước đi. Có gì đó đang tới gần. Nhanh lên!
- Trốn cái rắm. Ngược lại lão tử muốn nhìn xem con Thiên Hạt Thứu Vương này rốt cuộc có gì lợi hại.
Lý Thân Phách đâu chịu nghe theo, trực tiếp xông ra ngoài. Ngay sau đó liền thấy con Khu Phong Thứu cực lớn và cái đầu có ba mặt cổ quái.
Vu Nhai cuối cùng đã trộm được một đống lớn trứng của Thiên Hạt Thứu do Dạ Tình và Tiểu Mỹ đưa ra. Hắn đang muốn bay vòng vòng xung quanh, tìm xem đám người Lý Thân Phách đang ở đâu. Ai biết hắn vừa tới đây, chợt thấy gia hỏa Tiểu Thiên Vương của Lý gia tay cầm hai búa, giống như đám giặc núi nhào ra la hét - Núi này là ta mở, cây này là ta trồng.
Nếu gia hỏa này không phải có chỗ dựa cường đại, hẳn là đầu óc bị nước vào.
- Đứng lại!
- Cà...
Khu Phong Thứu kêu lên phóng lướt qua bên cạnh Lý Thân Phách. Sau đó bầu trời dường như đổ mưa. Chỉ có điều là những hạt có hơi lớn, còn là thực thể. Lý Thân Phách thực lực cường đại, tiện tay cầm một cái, ngẩn người nói:
- Thứ gì vậy?
- Nhanh, nhanh ném xuống!
Lý Khai đột nhiên nhảy ra ngoài, điên cuồng kêu lên nói:
- Đó là trứng của Thiên Hạt Thứu.
- Trứng của Thiên Hạt Thứu sao? Nhưng bọn chúng đưa mấy quả trứng này cho ta làm gì?
Nghe hắn nói như thế, Lý Khai thiếu chút nữa thì xỉu vì tức. Trong lòng hắn thầm mắng tên hỗn đản đã ném trứng Thiên Hạt Thứu cho Lý Thân Phách không biết bao nhiêu lần. Bắt cái gì không bắt, lại dính vào chuyện khó chơi này. Ma thú thật buồn nôn.
- Nhanh ném nó đi là được. chúng ta đi nhanh lên!
- Đi cái rắm. Lão tử làm rùa đủ rồi!
Lý Thân Phách nghe thấy Lý Khai nói muốn bảo hắn đi, hắn lập tức giống như mèo bị đạp trúng đuôi, kêu lên.
Lý Khai thật sự muốn khóc. Nếu như có thể hắn muốn lập tức đập cho gia hỏa trước mắt này choáng váng ngất đi. Nhưng thực lực của tên đầu đất này lại mạnh hơn hắn quá nhiều. Tốt nhất là nghĩ cách nào đó giải quyết chuyện này. Phía trước đàn Thiên Hạt Thứu đã ùn ùn kéo đến.
- Chiến đấu! Chiến đấu! Bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần rời khỏi đây!
Lý Khai khổ còn hơn cả ăn hoàng liên, nói.
Vu Nhai và Dạ Tình từ phía xa nhìn đám người Lý Thân Phách, lại liếc mắt nhìn nhau. Chuyện hình như có phần quá đơn giản. Quả thực khó có thể tin được. Không biết tên quân sự quạt mo đưa ra quỷ kế này có đoán được bọn họ dưới tình huống như vậy lại bị kế của họ vận ngược lại hay không?
- Tiểu Thúy, lưu lại một phần nhỏ. Những quả khác nuốt sạch đi!
- Ngao...
Tiểu Thúy hưng phấn đưa tất cả trứng Thiên Hạt Thứu tới miệng, nuốt vào, cung cấp dinh dưỡng bù đắp cho sự đột phá vừa rồi. Cuộc sống này thật là thoải mái, so với thời điểm ở trong Quan gia vẫn thoải mái hơn nhiều. Thứ Quan tiểu thư cho nó tuy tốt, nhưng không phải thực sự bốc thuốc đúng bệnh.
Vừa ăn vừa bay, trong chớp mắt Tiểu Thúy đã bay ra khỏi rừng Cửu Mộc, bỏ rơi đàn Thiên Hạt Thứu ở phía sau.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Tiểu Thúy lại dưới sự điều khiển của Vu Nhai, lén lén lút lút quay trở lại. Khi rừng rậm đã trở lại yên tĩnh, cũng không biết đám người Lý Khai đã đi đâu. Vu Nhai để Tiểu Thúy đưa hai nàng Dạ Tình, bản thân mình ở trong rừng rậm tìm kiếm một hồi. Hắn lợi dụng kinh nghiệm của kiếp trước và kiếp này, rất nhanh đã tìm được dấu vết, tìm được đám người Lý Khai.
- Nhất định phải báo thù, nhất định phải báo thù. Con tiện nhân đáng chết này!
Tại một nơi đất trũng, đám người Lý Khai lộ vẻ mặt dữ tợn, điên cuồng mắng chửi. Lúc này trong đội ngũ bọn họ đã thiếu đi vài người, bao gồm cả Thái ca kia. Chắc hẳn bọn họ đã bị chôn ở trong miệng Thiên Hạt Thứu.
- Tiện nhân cũng để các ngươi nói sao? Nữ nhân kia là của ta.
Trên người Lý Thân Phách cũng bị thương, nhưng xem ra cũng không quá nghiêm trọng. Đối với chuyện đám người Lý Khai mắng Dạ Tình là tiện nhân, hắn cảm thấy đặc biệt bất mãn, nói:
- Đến lúc đó ta tự nhiên sẽ trừng phạt nàng.
Người Lý Khai hận nhất thật ra không phải là Dạ Tình, mà là vị Tiểu Thiên Vương trước mắt này. Nhưng dù hắn có hận nữa thì có cách nào.
- Đúng đúng. Đến lúc đó nàng chỉ có thể ở dưới người ngài cầu xin tha thứ!
Lý Khai nói ra những lời khiến bản thân hắn cũng thấy buồn nôn. Hắn cũng không có biện pháp đối phó với gia hỏa trước mắt này. Đối phó với Dạ Tình sao? Hắn không có biện pháp nào đối phó được với Dạ Tình. Đối phó với chủ nhân của Khu Phong Thứu kia sao? Nắm đấm của hắn chợt vang lên những tiếng rắc rắc. Trong mắt hắn lóe lên sự thù hận.
- A. Lão đại, âm thanh gì vậy?
- Có tiếng xào xạc. Hình như có cái gì đó đang tới gần. Chẳng lẽ là Thiên Hạt Thứu sao?
- Không có khả năng. Trên người chúng ta có Cầm Hồn Hương. Bất kể là Khu Phong Thứu hay Thiên Hạt Thứu cũng không thể tìm được chúng ta.
Lý Khai kiên quyết phủ định nói. Hắn lại quên mất, ngoại trừ Khu Phong Thứu ra còn có nhân loại. Ngay khi hắn vừa nói dứt lời, gió nổi lên. Khu Phong Thứu nghênh ngang bay qua phía trên đầu bọn họ. Lại có hơn mười quả trứng rơi xuống. Không chờ tới khi bọn họ kịp phản ứng, nó đã lại bay mất.
- Ngao...
Khu Phong Thứu đi, Thiên Hạt Thứu lại tới. Cuộc chiến đấu một lần nữa lại bắt đầu.
- Thần nữ Tham Lang, tổ Kỳ Binh, Lý Khai ta cùng các ngươi thề không đội trời chung.
Trong rừng rậm truyền đến tiếng gầm thét đầy giận dữ của Lý Khai.
Vu Nhai cười nhạt. Giữa bọn họ đã sớm ở thế không thể cùng tồn tại. Nếu như không phải có Khu Phong Thứu tồn tại, bất kể là Dạ Tình hay mọi người trong tổ Kỳ Binh, hiện tại đều đã xuống địa ngục. Mối thù này đã sớm không thể hóa giải được. Nếu không phải ngươi chết chính là ta mất mạng.
Chớp mắt đã hai ngày trôi qua. Hắn vẫn dùng kế tương tự dẫn Thiên Hạt Thứu tới báo thù. Hôm nay, đội ngũ hai mươi mấy người chỉ còn lại có năm người. Trong đó có ba người của Cự Môn Doanh. bên cạnh Lý Thân Phách chỉ còn lại có một cao thủ hộ vệ của Lý gia.
Bình luận facebook