Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 150
Ngoại truyện 6
Sau khi ăn kem trò chuyện với nhau hơn nửa ngày trời, cuối cùng Tiểu Lam cùng Tiểu Minh cũng luyến tiếc chào tạm biệt nhau ra về. Lúc này ở một góc khuất, Hoàng Phong cùng Hàn Thế Vinh mới kín đáo đánh một vòng bỏ đi, xem như chưa từng nhìn thấy chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Trở về nhà với tâm trạng vui vẻ, Tiểu Lam nhìn thấy Thím Trần đang chuẩn bị nấu đồ ăn tối cho gia đình chợt nổi hứng bắt ghế lên ngồi bên cạnh.
"Thím Trần ơi, hôm nay Thím nấu món gì thế ạ?"
Bà vừa rửa rau vừa đáp, hiếm khi cô chủ nhỏ có hứng thú chơi cùng bà như vậy bà cảm thấy rất vui: "Hôm nay thím làm canh hầm gà với thịt chiên."
Tiểu Lam gật gù tiếp thu, hai chân bé xíu đung đưa trên ghế nhìn thím Trần tiếp tục làm bếp, lâu lâu nổi hứng lấy tay ăn vụng khi nhìn thấy thứ vừa ý.
"Tiểu Lam đi chơi đã về rồi sao?"-Đông Nghi nhìn bé con tích cực ăn trên bếp lên tiếng hỏi, lời nói đều đều không nóng không lạnh nhưng lại làm cho bé con thót tim suýt mắc nghẹn, mẹ Tiểu Lam luôn không thích bé con ăn uống tùy tiện như thế, hôm nay lại để bị bắt tại trận.
Đông Nghi lấy chai nước trong tủ lạnh ra mở nắp đi về phía Tiểu Lam đưa cho con gái đang đỏ mặt vì sặc: "Có tật giật mình sao?"
"Mẹ..."-bé con lè lưỡi cười giả lả, tuy nhìn mẹ nghiêm khắc như vậy chứ Tiểu Lam biết mẹ thương bé con nhiều lắm, nếu không đã không lấy nước cho mình rồi.
Hôm nay không biết lấy đâu ra động lực làm nũng, Tiểu Lam đứng hẳn lên ghế dang tay ra vòi vĩnh được mẹ bế: "Mẹ ơi, bế Tiểu Lam đi ạ, lâu rồi con không được mẹ bế nữa."
Đông Nghi nhướng mày nhìn con gái có chút không tin, bình thường bé con không hay làm nũng với cô, chỉ khi có Hoàng Phong bên cạnh Tiểu Lam mới thế, chuyện này lạ thật: "Sao lại muốn mẹ bế? Con leo xuống coi chừng ngã bây giờ."
Bé con ngoan cố lắc đầu không nghe theo, tay vẫn dang rộng ra chờ đợi được mẹ bế: "Mẹ thấy tiểu Lam lớn nhanh như vậy, bây giờ mẹ không bế con sau này con cao thêm mẹ sẽ không bế nổi đâu."
Đông Nghi khẽ cười bước tới gần hơn, đứa trẻ này mới tí tuổi đầu đã suy nghĩ sâu xa như vậy rồi: "Con vẫn còn nhỏ lắm, ít nhất là vào thời điểm này."
Tiểu Lam chun mũi chỉ tay vào bụng Đông Nghi: "Con nghe ba nói rồi, một thời gian nữa bụng của mẹ sẽ to lên mang thai đứa em của con, lúc đó mẹ sẽ không còn bế Tiểu Lam được nữa."
"Lạ là ba con sao?"-Đông Nghi cau mày gặn lại, không ngờ Tiểu Lam câu luôn cổ cô bám cứng ngắc lên người mình buộc cô phải vòng tay ôm lấy, con gái cô nhìn nhỏ con như vậy nhưng cũng không nhẹ chút nào, vừa rồi nếu không kịp đứng vững sợ rằng hai mẹ con đã ngã xuống đất.
"Được rồi, con của mẹ lớn rồi, không thể bế lâu được nữa."-Đông Nghi vỗ vỗ lưng Tiểu Lam đi đến phòng khách ngồi xuống, chỉ đi được vài bước mà cô cảm thấy hơi thở của mình có phần khó nhọc.
"Con gái, đừng nghịch nữa, mẹ con mệt rồi kìa."-Hoàng Phong vừa vào đến cửa trông thấy Tiểu Lam bám chặt lấy Đông Nghi, lại nhìn thấy sắc mặt không tốt của vợ không khỏi xót, anh bước nhanh tới thay vợ nhấc bổng con gái lên ôm vào lòng: "Muốn bế để ba bế là được, cần gì phải làm khó mẹ con. Có muốn ba đặt lên vai hay không?"
Tiểu Lam bĩu môi: "Ba bế con nhiều rồi, cảm giác được mẹ bế khác mà. Chỉ tiếc là mẹ không thể bế con lâu được."
Đông Nghi ngồi xuống ghế nhìn vẻ mặt vờ tiếc nuối của Tiểu Lam đang nhìn mình buồn cười, về khoảng đóng kịch này con bé học hỏi từ ba của mình rất tốt: "Con không cần phải nịnh, mẹ vốn không khỏe mạnh như ba con, đúng là không thể bế con lâu như ba."
Hoàng Phong mỉm cười đi đến chỗ vợ, trên tay dễ dàng vẫn bế gọn Tiểu Lam bên mình khụy gối ngồi xuống: "Anh vốn dĩ rất khỏe mà, anh có thể bế được cả hai mẹ con một lúc, em có muốn thử không?"
Đông Nghi ngạc nhiên hơi mở to mắt ra nhìn lại anh, còn chưa kịp phản ứng bàn tay rắn chắc đã vòng qua eo cô ôm lấy dùng sức nhấc lên, hành động đường đột làm cô vừa sốc vừa xấu hổ cúi thấp mặt kêu lên: "Anh làm gì vậy, bỏ em ra!"
Thím Trần trong bếp dọn cơm lên bàn nhìn thấy cảnh gia đình ba người đầm ấm ngoài phòng khách cũng vui lây, bà hiểu chuyện lui về sau vờ như không nhìn thấy tránh để cô chủ phải xấu hổ thêm nữa.
Tiểu Lam thích thú vỗ tay cười khanh khách tán dương: "Ba là khỏe nhất, có thể nhấc được hai mẹ con con luôn."
"Đương nhiên rồi!"-Hoàng Phong đắc ý nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì ngượng trước mặt con gái của vợ mình, tay vẫn giữ chặt cơ thể cô không chịu đặt xuống đất trở lại
Đông Nghi bất mãn đánh mạnh vào ngực anh ra lệnh: "Mau bỏ em xuống, trước mặt con anh làm gì kỳ vậy?"
"Không thích, hôn hai cha con anh mỗi người một cái đi rồi anh đặt xuống!"-Hoàng Phong cười gian ra điều kiện, không đợi cô phản bác liền dùng sức nhiều hơn nhấc Đông Nghi lên cao làm cô sợ hãi vội ôm chằm lấy hai cha con.
"Được rồi, được rồi..."
Tiểu Lam vui vẻ đưa má cho mẹ hôn một cái, bé con thích thú nhìn khuôn mặt gượng ép của Đông Nghi đang hướng môi đặt lên má Hoàng Phong, nhưng anh đã nhanh hơn nghiêng đầu ra để môi mình áp vào môi cô hôn nhẹ một cái, sau đó mới chịu đặt Đông Nghi và Tiểu Lam ngồi lại ghế.
"Anh thật quá đáng!"
Hoàng Phong bỏ ngoài tay lời trách của Đông Nghi, anh xoa đầu con gái tỉnh bơ đáp: "Con không nhìn thấy gì phải không?"
"Con không nhìn thấy gì hết."
"Ngoan!"
Đông Nghi cắn nhẹ môi dưới thở ra một cái, ném cho hai cha con ánh nhìn khinh thường, cả nhà hôm nay tạo phản hết rồi.
.
.
.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Sau khi ăn kem trò chuyện với nhau hơn nửa ngày trời, cuối cùng Tiểu Lam cùng Tiểu Minh cũng luyến tiếc chào tạm biệt nhau ra về. Lúc này ở một góc khuất, Hoàng Phong cùng Hàn Thế Vinh mới kín đáo đánh một vòng bỏ đi, xem như chưa từng nhìn thấy chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Trở về nhà với tâm trạng vui vẻ, Tiểu Lam nhìn thấy Thím Trần đang chuẩn bị nấu đồ ăn tối cho gia đình chợt nổi hứng bắt ghế lên ngồi bên cạnh.
"Thím Trần ơi, hôm nay Thím nấu món gì thế ạ?"
Bà vừa rửa rau vừa đáp, hiếm khi cô chủ nhỏ có hứng thú chơi cùng bà như vậy bà cảm thấy rất vui: "Hôm nay thím làm canh hầm gà với thịt chiên."
Tiểu Lam gật gù tiếp thu, hai chân bé xíu đung đưa trên ghế nhìn thím Trần tiếp tục làm bếp, lâu lâu nổi hứng lấy tay ăn vụng khi nhìn thấy thứ vừa ý.
"Tiểu Lam đi chơi đã về rồi sao?"-Đông Nghi nhìn bé con tích cực ăn trên bếp lên tiếng hỏi, lời nói đều đều không nóng không lạnh nhưng lại làm cho bé con thót tim suýt mắc nghẹn, mẹ Tiểu Lam luôn không thích bé con ăn uống tùy tiện như thế, hôm nay lại để bị bắt tại trận.
Đông Nghi lấy chai nước trong tủ lạnh ra mở nắp đi về phía Tiểu Lam đưa cho con gái đang đỏ mặt vì sặc: "Có tật giật mình sao?"
"Mẹ..."-bé con lè lưỡi cười giả lả, tuy nhìn mẹ nghiêm khắc như vậy chứ Tiểu Lam biết mẹ thương bé con nhiều lắm, nếu không đã không lấy nước cho mình rồi.
Hôm nay không biết lấy đâu ra động lực làm nũng, Tiểu Lam đứng hẳn lên ghế dang tay ra vòi vĩnh được mẹ bế: "Mẹ ơi, bế Tiểu Lam đi ạ, lâu rồi con không được mẹ bế nữa."
Đông Nghi nhướng mày nhìn con gái có chút không tin, bình thường bé con không hay làm nũng với cô, chỉ khi có Hoàng Phong bên cạnh Tiểu Lam mới thế, chuyện này lạ thật: "Sao lại muốn mẹ bế? Con leo xuống coi chừng ngã bây giờ."
Bé con ngoan cố lắc đầu không nghe theo, tay vẫn dang rộng ra chờ đợi được mẹ bế: "Mẹ thấy tiểu Lam lớn nhanh như vậy, bây giờ mẹ không bế con sau này con cao thêm mẹ sẽ không bế nổi đâu."
Đông Nghi khẽ cười bước tới gần hơn, đứa trẻ này mới tí tuổi đầu đã suy nghĩ sâu xa như vậy rồi: "Con vẫn còn nhỏ lắm, ít nhất là vào thời điểm này."
Tiểu Lam chun mũi chỉ tay vào bụng Đông Nghi: "Con nghe ba nói rồi, một thời gian nữa bụng của mẹ sẽ to lên mang thai đứa em của con, lúc đó mẹ sẽ không còn bế Tiểu Lam được nữa."
"Lạ là ba con sao?"-Đông Nghi cau mày gặn lại, không ngờ Tiểu Lam câu luôn cổ cô bám cứng ngắc lên người mình buộc cô phải vòng tay ôm lấy, con gái cô nhìn nhỏ con như vậy nhưng cũng không nhẹ chút nào, vừa rồi nếu không kịp đứng vững sợ rằng hai mẹ con đã ngã xuống đất.
"Được rồi, con của mẹ lớn rồi, không thể bế lâu được nữa."-Đông Nghi vỗ vỗ lưng Tiểu Lam đi đến phòng khách ngồi xuống, chỉ đi được vài bước mà cô cảm thấy hơi thở của mình có phần khó nhọc.
"Con gái, đừng nghịch nữa, mẹ con mệt rồi kìa."-Hoàng Phong vừa vào đến cửa trông thấy Tiểu Lam bám chặt lấy Đông Nghi, lại nhìn thấy sắc mặt không tốt của vợ không khỏi xót, anh bước nhanh tới thay vợ nhấc bổng con gái lên ôm vào lòng: "Muốn bế để ba bế là được, cần gì phải làm khó mẹ con. Có muốn ba đặt lên vai hay không?"
Tiểu Lam bĩu môi: "Ba bế con nhiều rồi, cảm giác được mẹ bế khác mà. Chỉ tiếc là mẹ không thể bế con lâu được."
Đông Nghi ngồi xuống ghế nhìn vẻ mặt vờ tiếc nuối của Tiểu Lam đang nhìn mình buồn cười, về khoảng đóng kịch này con bé học hỏi từ ba của mình rất tốt: "Con không cần phải nịnh, mẹ vốn không khỏe mạnh như ba con, đúng là không thể bế con lâu như ba."
Hoàng Phong mỉm cười đi đến chỗ vợ, trên tay dễ dàng vẫn bế gọn Tiểu Lam bên mình khụy gối ngồi xuống: "Anh vốn dĩ rất khỏe mà, anh có thể bế được cả hai mẹ con một lúc, em có muốn thử không?"
Đông Nghi ngạc nhiên hơi mở to mắt ra nhìn lại anh, còn chưa kịp phản ứng bàn tay rắn chắc đã vòng qua eo cô ôm lấy dùng sức nhấc lên, hành động đường đột làm cô vừa sốc vừa xấu hổ cúi thấp mặt kêu lên: "Anh làm gì vậy, bỏ em ra!"
Thím Trần trong bếp dọn cơm lên bàn nhìn thấy cảnh gia đình ba người đầm ấm ngoài phòng khách cũng vui lây, bà hiểu chuyện lui về sau vờ như không nhìn thấy tránh để cô chủ phải xấu hổ thêm nữa.
Tiểu Lam thích thú vỗ tay cười khanh khách tán dương: "Ba là khỏe nhất, có thể nhấc được hai mẹ con con luôn."
"Đương nhiên rồi!"-Hoàng Phong đắc ý nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì ngượng trước mặt con gái của vợ mình, tay vẫn giữ chặt cơ thể cô không chịu đặt xuống đất trở lại
Đông Nghi bất mãn đánh mạnh vào ngực anh ra lệnh: "Mau bỏ em xuống, trước mặt con anh làm gì kỳ vậy?"
"Không thích, hôn hai cha con anh mỗi người một cái đi rồi anh đặt xuống!"-Hoàng Phong cười gian ra điều kiện, không đợi cô phản bác liền dùng sức nhiều hơn nhấc Đông Nghi lên cao làm cô sợ hãi vội ôm chằm lấy hai cha con.
"Được rồi, được rồi..."
Tiểu Lam vui vẻ đưa má cho mẹ hôn một cái, bé con thích thú nhìn khuôn mặt gượng ép của Đông Nghi đang hướng môi đặt lên má Hoàng Phong, nhưng anh đã nhanh hơn nghiêng đầu ra để môi mình áp vào môi cô hôn nhẹ một cái, sau đó mới chịu đặt Đông Nghi và Tiểu Lam ngồi lại ghế.
"Anh thật quá đáng!"
Hoàng Phong bỏ ngoài tay lời trách của Đông Nghi, anh xoa đầu con gái tỉnh bơ đáp: "Con không nhìn thấy gì phải không?"
"Con không nhìn thấy gì hết."
"Ngoan!"
Đông Nghi cắn nhẹ môi dưới thở ra một cái, ném cho hai cha con ánh nhìn khinh thường, cả nhà hôm nay tạo phản hết rồi.
.
.
.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Bình luận facebook