Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91
Chương 86
Đông Nghi quay người lại nhìn người chồng yêu dấu của mình không có chút thái độ nào sau lời nói của cô, lên tiếng nói: "Anh ra ngoài mua cho em một bộ quần áo khác đi!"
Hoàng Phong nhếch môi, anh chậm rãi mặc quần áo lên người, đi đến cửa mở toan rèm để ánh nắng rọi vào phòng. Đông Nghi bị hành động của anh làm bàng hoàng, giận dữ lườm anh: "Phong!"
"Đồ trên người em đâu phải anh xé, em lên tiếng cầu xin anh anh sẽ mua quần áo mới cho em."-anh tựa lưng lên vách tường gần cửa sổ, đôi mắt phượng hẹp dài thích thú ngắm nhìn khuôn mặt đang đỏ bừng lên vì bị chọc tức của Đông Nghi, cơ thể non mềm hờ hững khoác lên người chiếc áo sơ mi đã bung hết cúc áo cùng chiếc váy nhăn nhúm, trông cô hiện tại vô cùng đáng yêu a.
"Em không tin anh để vợ mình như thế này ra ngoài."-cô khoanh tay trước ngực hất cằm đấu khẩu với anh.
Hoàng Phong tỉnh bơ đáp trả: "Anh chính là không tin em dám mặc như thế ra ngoài."
Hai ánh mắt sắc bén nhìn nhau chăm chăm, bầu không khí nhanh chóng tràn ngập sự căng thẳng không ai chịu thua ai. Mãi một lúc sau, Đông Nghi là người chớp mắt trước, coi như anh nói đúng đi, cô không thể ăn mặc như thế ra đường, xấu hổ chết mất thôi.
Khóe môi mỏng cong nhẹ lên một đường đắc ý, Hoàng Phong im lặng chờ đợi động thái từ vợ mình khi trông thấy vẻ mặt dịu xuống cam chịu của cô.
Giọng cô khẽ khàng lên tiếng: "Em xin anh, mua giúp em một bộ quần áo mới đi!"
"Làm mặt cún con cho anh xem đi!"-Hoàng Phong được nước lấn tới, tính ra anh vẫn chưa được nhìn thấy khía cạnh dễ thương từ cô bao giờ, anh cũng muốn xem thử một lần.
Đông Nghi nheo mắt nhìn anh khó xử, anh đang làm khó cô quá rồi, làm sao Đông Nghi có thể bày ra bộ mặt cún con dễ thương như mấy đứa trẻ nhỏ được, cô là ai cơ chứ? Và cô cũng không biết phải làm nó như thế nào nữa.
Nét mặt tối sầm lại chán nản, đáy mắt cô đột nhiên lướt sang điện thoại bàn để trên bàn gần giuờng, Đông Nghi không thèm nhìn mặt người chồng đáng ghét của mình bấm số gọi cho chủ nhà nghỉ nhưng đã bị anh dập máy ngăn cản.
"Thua em rồi đó, được chưa?"
"Không ai làm khó vợ của mình như anh hết. Nhanh lên đi, em mệt lắm!"-Đông Nghi nhăn mặt bị anh vỗ vào mông mình một cái mới chịu rời đi, bây giờ cô mới cảm nhận nơi đó có chút rát, dường như bị ai đánh vào thì phải. Chỉ là toàn thân đều đau nhức uể oải nên Đông Nghi không còn phân biệt được rõ ràng cảm giác của mình thôi.
"Anh ấy đúng là thừa cơ trục lợi, đêm hôm qua cuồng nhiệt như thế nào thế này?"
.
.
.
Diệp Vũ tức giận trừng mắt lườm K đang ngồi thản nhiên pha trà, tay chạm nhẹ lên bên má sưng húp vì bị đánh, nơi đó liền truyền tới cơn đau rát buốt.
"Anh đã bảo em xử lý cái tên bám đuôi đó rồi, để hắn phá hỏng chuyện của chúng ta."
K vẫn điềm nhiên làm việc của mình, sắc mặt không thay đổi biểu cảm với lời trách của anh: "Bản thân anh không cẩn thận để bị theo dõi còn quay ngược lại trách tôi."
"Hừ, nhưng mà tên đó có nhìn thấy chúng ta nói chuyện với nhau ở hộp đêm hay không? Lỡ hắn nói cho hai người kia biết chúng ta có quan hệ với nhau thì sao?"
"Bây giờ anh mới nghĩ đến chuyện đó không thấy đã muộn quá rồi sao?"
K đặt ấm trà xuống bàn, đưa chén trà lên miệng thổi nhẹ nhấm nháp hương vị thanh dịu của nước trà: "Có lẽ từ đầu chúng ta đã đã bị phát hiện rồi."
Diệp Vũ sững sốt với lời nói của em gái mình, nhưng điều khiến anh kinh hoàng hơn chính là thái độ bình thản đến đáng sợ của K: "Em bị chuyên ngành tâm lý học của mình ám ảnh rồi sao? Kế hoạch của chúng ta hoàn hảo như thế kia mà."
"Mọi thứ trên đời này đều có những biến cố có thể thay đổi rất nhiều chuyện. Nhưng nếu họ phát hiện ra mọi thứ sẽ càng trở nên thú vị hơn việc chúng ta tự sắp đặt tất cả thế này. Đã đến lúc phải tháo lớp mặt nạ giả dối này ra rồi."
Diệp Vũ thoáng rùng mình khi nhìn vào đôi mắt thâm sâu khó nắm bắt của K, dường như con bé không còn xem đây là việc báo thù nữa mà là một trò chơi đấu trí kích thích.
.
.
.
TBC.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Đông Nghi quay người lại nhìn người chồng yêu dấu của mình không có chút thái độ nào sau lời nói của cô, lên tiếng nói: "Anh ra ngoài mua cho em một bộ quần áo khác đi!"
Hoàng Phong nhếch môi, anh chậm rãi mặc quần áo lên người, đi đến cửa mở toan rèm để ánh nắng rọi vào phòng. Đông Nghi bị hành động của anh làm bàng hoàng, giận dữ lườm anh: "Phong!"
"Đồ trên người em đâu phải anh xé, em lên tiếng cầu xin anh anh sẽ mua quần áo mới cho em."-anh tựa lưng lên vách tường gần cửa sổ, đôi mắt phượng hẹp dài thích thú ngắm nhìn khuôn mặt đang đỏ bừng lên vì bị chọc tức của Đông Nghi, cơ thể non mềm hờ hững khoác lên người chiếc áo sơ mi đã bung hết cúc áo cùng chiếc váy nhăn nhúm, trông cô hiện tại vô cùng đáng yêu a.
"Em không tin anh để vợ mình như thế này ra ngoài."-cô khoanh tay trước ngực hất cằm đấu khẩu với anh.
Hoàng Phong tỉnh bơ đáp trả: "Anh chính là không tin em dám mặc như thế ra ngoài."
Hai ánh mắt sắc bén nhìn nhau chăm chăm, bầu không khí nhanh chóng tràn ngập sự căng thẳng không ai chịu thua ai. Mãi một lúc sau, Đông Nghi là người chớp mắt trước, coi như anh nói đúng đi, cô không thể ăn mặc như thế ra đường, xấu hổ chết mất thôi.
Khóe môi mỏng cong nhẹ lên một đường đắc ý, Hoàng Phong im lặng chờ đợi động thái từ vợ mình khi trông thấy vẻ mặt dịu xuống cam chịu của cô.
Giọng cô khẽ khàng lên tiếng: "Em xin anh, mua giúp em một bộ quần áo mới đi!"
"Làm mặt cún con cho anh xem đi!"-Hoàng Phong được nước lấn tới, tính ra anh vẫn chưa được nhìn thấy khía cạnh dễ thương từ cô bao giờ, anh cũng muốn xem thử một lần.
Đông Nghi nheo mắt nhìn anh khó xử, anh đang làm khó cô quá rồi, làm sao Đông Nghi có thể bày ra bộ mặt cún con dễ thương như mấy đứa trẻ nhỏ được, cô là ai cơ chứ? Và cô cũng không biết phải làm nó như thế nào nữa.
Nét mặt tối sầm lại chán nản, đáy mắt cô đột nhiên lướt sang điện thoại bàn để trên bàn gần giuờng, Đông Nghi không thèm nhìn mặt người chồng đáng ghét của mình bấm số gọi cho chủ nhà nghỉ nhưng đã bị anh dập máy ngăn cản.
"Thua em rồi đó, được chưa?"
"Không ai làm khó vợ của mình như anh hết. Nhanh lên đi, em mệt lắm!"-Đông Nghi nhăn mặt bị anh vỗ vào mông mình một cái mới chịu rời đi, bây giờ cô mới cảm nhận nơi đó có chút rát, dường như bị ai đánh vào thì phải. Chỉ là toàn thân đều đau nhức uể oải nên Đông Nghi không còn phân biệt được rõ ràng cảm giác của mình thôi.
"Anh ấy đúng là thừa cơ trục lợi, đêm hôm qua cuồng nhiệt như thế nào thế này?"
.
.
.
Diệp Vũ tức giận trừng mắt lườm K đang ngồi thản nhiên pha trà, tay chạm nhẹ lên bên má sưng húp vì bị đánh, nơi đó liền truyền tới cơn đau rát buốt.
"Anh đã bảo em xử lý cái tên bám đuôi đó rồi, để hắn phá hỏng chuyện của chúng ta."
K vẫn điềm nhiên làm việc của mình, sắc mặt không thay đổi biểu cảm với lời trách của anh: "Bản thân anh không cẩn thận để bị theo dõi còn quay ngược lại trách tôi."
"Hừ, nhưng mà tên đó có nhìn thấy chúng ta nói chuyện với nhau ở hộp đêm hay không? Lỡ hắn nói cho hai người kia biết chúng ta có quan hệ với nhau thì sao?"
"Bây giờ anh mới nghĩ đến chuyện đó không thấy đã muộn quá rồi sao?"
K đặt ấm trà xuống bàn, đưa chén trà lên miệng thổi nhẹ nhấm nháp hương vị thanh dịu của nước trà: "Có lẽ từ đầu chúng ta đã đã bị phát hiện rồi."
Diệp Vũ sững sốt với lời nói của em gái mình, nhưng điều khiến anh kinh hoàng hơn chính là thái độ bình thản đến đáng sợ của K: "Em bị chuyên ngành tâm lý học của mình ám ảnh rồi sao? Kế hoạch của chúng ta hoàn hảo như thế kia mà."
"Mọi thứ trên đời này đều có những biến cố có thể thay đổi rất nhiều chuyện. Nhưng nếu họ phát hiện ra mọi thứ sẽ càng trở nên thú vị hơn việc chúng ta tự sắp đặt tất cả thế này. Đã đến lúc phải tháo lớp mặt nạ giả dối này ra rồi."
Diệp Vũ thoáng rùng mình khi nhìn vào đôi mắt thâm sâu khó nắm bắt của K, dường như con bé không còn xem đây là việc báo thù nữa mà là một trò chơi đấu trí kích thích.
.
.
.
TBC.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Bình luận facebook