Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-112
Chương 112: Năm năm trước, là ai cố gắng chiếm đoạt tình cảm
Hôm sau, sau khi Diêu Lan Hạ xuất viện trực tiếp đi từ phòng bệnh VIP đến khoa tim mạch đi làm, không khó tưởng tượng công việc chất đống muốn xếp thành núi lớn luôn rồi.
Nhưng mà đây dường như cũng không phải là vấn đề khẩn cấp quan trọng nhất bây giờ.
Diêu Lan Hạ mới vừa đi ra khỏi phòng bệnh, bác sĩ với y tá đi ngang qua cô liền bắt đầu bàn tán ầm ĩ sau lưng cô.
“Cô ta rõ ràng là vợ của tổng giám đốc Lưu tập đoàn quốc tế MBK, chẳng trách ba năm qua, có thể luôn luôn cao ngạo lạnh lùng như vậy, hóa ra tôi cảm thấy tính cách của cô ta tàn bạo, bây giờ mới biết, thì ra là có người ở phía sau làm chỗ dựa đó.”
“Còn không phải sao, ngẫm lại xem, Lưu Nguyên Hào là ai chứ, tồn tại giống như thần đó! Nhà giàu số một đó, phải có bao nhiêu tiền chứ? Nghe nói rằng chỉ cần tài sản riêng của anh ấy cũng có thể hù chết người rồi, hơn nữa sau này xí nghiệp nhà họ Lưu cũng là của anh ấy, thật là ngưỡng mộ ghen tị muốn chết.”
“Có điều Mai Khánh Vân thật sự là tiểu tam giữa bọn họ sao? Nghe nói bác sĩ Diêu là người cuồng công việc, người đàn ông kia chịu được cô đơn sao? Huống chi còn là người như Lưu Nguyên Hào, mỗi ngày bên cạnh có bao nhiêu người đẹp quấn lấy chứ.”
“Nhưng mà xem ảnh chụp trên tạp chí dường như Mai Khánh Vân càng phù hợp với Lưu Nguyên Hào hơn? Trai xinh gái đẹp, Mai Khánh Vân lại là thiên kim nhà giàu, thân phận của bác sĩ Diêu có phải là quá giản dị rồi không?”
Diêu Lan Hạ mắt nhìn thẳng không hề liếc xéo đi thẳng đến cửa thang máy, mấy y tá đang bàn tán này liền không dám nói thêm nữa.
Ngón tay thon dài đè xuống số 4, Diêu Lan Hạ ra vẻ gì cũng không biết, một đường thuận theo thang máy đi xuống, cô nhắm mắt lại hít thở sâu một hơi, cũng may trong thang máy chỉ có một mình cô, vừa rồi có mấy người chờ thang máy cũng không dám đi vào.
Xem ra, ngày tháng sau này cũng sẽ không được yên bình.
“Bác sĩ Diêu, buổi sáng tốt lành.”
“Chào bác sĩ Diêu.”
Y tá đi ngang qua thân mật chào hỏi, Diêu Lan Hạ gật đầu tượng trưng bày tỏ ý, sau khi bọn người đi xa liền nghe được giọng bọn họ nhỏ tiếng bàn luận.
Lúc này, Tôn Giai Lệ mặc một thân áo khoác trắng đi đến, thấy Diêu Lan Hạ thì chế giễu mỉa mai: “Tôi nói là ai đến đây nhỉ, khí thế lại mạnh mẽ đến vậy, hóa ra là mợ lớn của nhà họ Lưu, thất kính rồi.”
“Ha!”
Diêu Lan Hạ nhìn cũng không muốn nhìn cô ta, trực tiếp đi đến phòng thay quần áo, Tôn Giai Lệ đi theo đằng sau cô, tiếp tục nói: “Diêu Lan Hạ, cô đừng tưởng rằng cô là vợ Lưu Nguyên Hào thì tôi sẽ sợ cô, đến cuối cùng cô là vợ chính hay là tiểu tam vẫn còn chưa chắc chắn đó.”
Đối mặt với khiêu khích của Tôn Giai Lệ, Diêu Lan Hạ miễn cưỡng quay đầu nhìn cô ta: “Bác sĩ Tôn, có thời gian ở đây công kích tôi, không bằng học tập kiến thức chuyên nghiệp cho thật giỏi, lần sau không còn tái phạm sai lầm nhỏ nhặt nữa.”
Tôn Giai Lệ cắn răng: “Cô cho rằng cô có bao nhiêu lợi hại! Ai không biết cô có được thân phận hôm nay đều là bởi vì bệnh viện nể mặt Lưu Nguyên Hào! Cô có gì mà có thể đắc ý!”
“Ấu trĩ! Tẻ nhạt!”
Diêu Lan Hạ đóng cửa phòng thay quần áo lại, thay áo khoác trắng, trên cổ vẫn còn đang quấn băng, mặc xong quần áo vẫn có thể nhìn thấy như cũ, nhìn mình trong gương hơi bất đắc dĩ mà thở dài một hơi.
Muốn sống đơn giản một chút, thật đúng là không đơn giản.
Trở lại văn phòng, Triệu Nhật Miên với Quý Tư Vũ cùng đứng lên, xém chút nữa đã cúi đầu ba cái với cô rồi, hai người mất tự nhiên cười cười: “Bác sĩ Diêu…xin chào nha.”
Diêu Lan Hạ giống như người không liên quan: “Chào, kiểm tra phòng chưa? Lần trước tôi đã dặn bệnh nhân nằm ở giường số 23 qua một tuần mới được ăn, có làm theo hay không?”
Triệu Nhật Miên run rẩy: “Có… vô cùng phối hợp, tình huống bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.”. Bạn đang đọc truyện tại ( TrumTruye n.ne t )
Diêu Lan Hạ gật đầu: “Vất vả cho cô rồi bác sĩ Triệu, lại làm phiền cô giúp tôi.”
“A, không có không có, hoàn toàn không vất vả.”
Hai người ngồi xuống, Diêu Lan Hạ nghiêng đầu, nhìn thấy toàn bộ đồ vật của Trương Phong Quân trên bàn làm việc đã được dọn dẹp sạch sẽ, thật sự giống như người kia chưa từng tồn tại vậy.
Lắc đầu thở dài, Diêu Lan Hạ cầm lấy kẹp bệnh án chuẩn bị đi đến phòng bệnh.
“A! Tại sao lại có thể như vậy!”
Đột nhiên Quý Tư Vũ hét ầm lên! Cầm điện thoại giống như cầm một quả lựu đạn, một mặt hoảng sợ nhìn qua Diêu Lan Hạ: “Bác sĩ Diêu, đây…. Đây không phải sự thật chứ?”
Diêu Lan Hạ nhíu mày: “Sao vậy? Bệnh nhân nào chuyển biến xấu à?”
Triệu Nhật Miên cũng cầm lấy điện thoại rồi ngạc nhiên một trận: “Ông trời à, sao chuyện này còn chưa kết thúc vậy?”
Diêu Lan Hạ nhíu đôi mày thanh tú, trên màn hình điện thoại di động là một tin tức vừa mới phát hành.
“Hôn nhân và tình cảm của cậu Lưu lại thay đổi, Mai Khánh Vân chính là người bị hại.”
Phía dưới là một bài báo dài bị thổi phồng, nói lưu loát rõ ràng năm năm trước Mai Khánh Vân với Lưu Nguyên Hào yêu nhau thế nào, ở giữa còn có rất nhiều ảnh chụp hai người ở cùng nhau.
Lại chuyển đề tài, nói ba năm trước đây hai người đã có kế hoạch muốn kết hôn, nhưng Diêu Lan Hạ từ Mỹ trở về, quả thực là phá hủy tình cảm giữa bọn họ, vì tiếp cận Lưu Nguyên Hào, trước tiên tạo dựng mối quan hệ tốt với Mai Khánh Vân, hai người trong âm thầm giống như chị em thật thiết vô cùng khắng khít, sau lưng lại quyến rũ người đàn ông của chị em tốt.
Dùng từ khó nghe, phê phán vô cùng tàn nhẫn, quả thực không đành lòng nhìn thẳng.
Lông mày của Diêu Lan Hạ ra sức nhíu chặt thành một cụm, ngón tay mảnh khảnh siết chặt điện thoại, siết đến khớp ngón tay trắng bệch, dường như muốn dùng tất cả sức lực toàn thân giải phóng ra chiếc điện thoại di động nhỏ này.
Triệu Nhật Miên và Quý Tư Vũ không dám nói thêm nữa.
Giữa bọn họ và Diêu Lan Hạ đột nhiên có một tấm bình phong được tạo thành, bị ngăn cách bởi một khoảng cách đẳng cấp, không thể nào thuộc về chung một thế giới.
Hiện tại Diêu Lan Hạ là quý bà tầng lớp thượng lưu giàu có, còn có ai dám tùy tiện trêu chọc chứ.
Cho nên trong chớp mắt như thế, Diêu Lan Hạ cảm nhận được cô độc như thế nào.
Cô đặt điện thoại di động xuống: “Tôi đi kiểm tra phòng.”
Biểu cảm bình tĩnh không gợn sóng che giấu ngàn con sóng lớn trong lòng, Diêu Lan Hạ cố gắng kiềm chế nóng nảy và căm phẫn, cuối cùng là do ai tạo ra loại tin này!
Mai Khánh Vân?
“Cho nên nói, năm năm trước Mai Khánh Vân với anh Lưu cũng là người yêu, ba năm trước đây là cô ta chen chân vào tìm mọi cách để cướp đoạt sao!”
“Hơn nữa, lại còn là phản bội chị em tốt trước đó nữa! Diêu Lan Hạ lừa gạt tất cả mọi người các người!”
“Diêu Lan Hạ mới là tiểu tam sao?”
Trước sảnh của các y tá khoa tim mạch, mấy người chụm đầu chung một chỗ thấp giọng bàn tán, dùng từ cũng càng ngày càng suồng sã.
Diêu Lan Hạ vốn định nhịn một lúc qua rồi thì tốt, nhưng lúc đi ngang qua sảnh trực ban lại không nhấc nổi bước chân, dứt khoát đứng lại: “Đang nói cái gì thế?”
Khí chất lạnh lẽo, giọng trầm thấp, Diêu Lan Hạ xuất hiện làm cho không khí xung quanh thấp đi mấy độ.
Một y tá cuống quít giấu đi điện thoại: “Không có… bác sĩ Diêu à… không nói gì cả.”
Hai mắt như thạch anh của Diêu Lan Hạ gợn sóng liếc nhìn xem thường: “Muốn nói cái gì thì nói ngay trước mặt tôi này, khỏi cần che giấu, bàn tán như thế này, không phải cũng là muốn tôi nghe được sao?”
Y tá cắn môi, hai mặt nhìn nhau: “Chúng tôi không dám…. Bác sĩ Diêu.”
Đôi môi căng mọng của Diêu Lan Hạ bởi vì phẫn nộ mà hơi trắng bệch, tay cô đặt trong túi cũng đã nắm thành quyền: “Các người có quyền tự do ngôn luận của các người, tôi cũng có quyền của tôi, nếu như đã thích bàn tán cuộc sống của người khác như thế, dứt khoát đừng làm y tá nữa, đổi nghề khác luôn đi?”
Y tá bị dọa đến vội vã cúi đầu nhận lỗi: “Chúng tôi không dám nữa, xin bác sĩ Diêu đừng nóng giận.”
Diêu Lan Hạ xiết chặt bệnh án, bước chân dài đi đến phòng bệnh, trong đầu từng trận nổ vang.
Mà chuyện này cũng không dừng lại ở đó, sau một tiếng, Diêu Lan Hạ kiểm tra phòng bệnh đi ra, tiếng bàn tán trong hành lang diễn ra càng mãnh liệt hơn.
“Cô xem bình luận phía dưới kìa, Diêu Lan Hạ thiên kim tiểu thư của tập đoàn nhà họ Diêu, lúc trước tiếp cận Lưu Nguyên Hào chính là muốn đạt được lợi từ người anh ấy, làm dịu khủng hoảng kinh tế trong nhà.”
“Đâu chỉ thế, còn có người nói cô ta hoàn toàn dùng thủ đoạn không đứng đắn nên mới leo lên được cây đại thụ nhà họ Lưu này, từ đầu đến cuối Mai Khánh Vân đều không biết.”
“Lòng dạ của bác sĩ Diệu thật đáng sợ! Trời ạ, chẳng trách sao người ở trong khoa lại vừa kính vừa sợ cô ta.”
Cứ bàn tán như thế, từ phòng bệnh kéo dài lan tràn đến phòng trực ban, từ sảnh đợi khám bệnh lan tràn đến từng phòng bệnh, từ khu nội trú kéo dài đến sảnh cấp cứu.
Toàn bộ bệnh viện đều đắm chìm trong chuyện bát quái tai tiếng này.
Diêu Lan Hạ đứng ở bồn rửa tau, hai tay đặt dưới nước cọ rửa, nước lạnh thuận theo đầu ngón tay chảy xuống, Diêu Lan Hạ cảm thấy phía sau lưng có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm mình, mỗi một ánh mắt đều có gai độc.
Ngẩng đầu lên, cô nhìn sắc mặt tái nhợt của mình trong gương, cô mới nhận ra mình thật sự đang rất tức giận.
Lúc này, điện thoại di động trong túi vang lên.
Là Lưu Nguyên Hào gọi đến.
“Lan Hạ, chuyện tin tức em không cần để ý, tôi sẽ dọn dep sạch sẽ.” Sau khi Lưu Nguyên Hào nhìn thấy tin tức đã lập tức gọi điện sang cho Diêu Lan Hạ, anh không ngờ đến lại có người đào ra được chuyện năm năm trước, nhưng giữa anh và Mai Khánh Vân cũng không phải như thế.
“Là thật sao?”
Đột nhiên Diêu Lan Hạ hỏi ngược một câu, cô nhìn mình trong gương, hai mắt nhìn mình chằm chằm gương mặt, có thể nhìn thấy tia máu đỏ tươi trong hốc mắt.
Cô đã nhịn mấy tiếng rồi, nhắc nhở mình không cần để ý, nhưng cuối cũng không ngăn nổi lời đồn đại bịa đặt vô căn cứ lan tràn khắp nơi.
Mệt mỏi quá mà, giờ phút này cô đã quá mệt mỏi rồi.
Lưu Nguyên Hào bực bội đỡ lấy huyệt thái dương: “Năm năm trước tôi thật sự có quen biết Mai Khánh Vân, nhưng không phải giống như phóng viên viết thế này, chúng tôi không phải quan hệ người yêu.”
Anh không muốn giải thích nhiều, anh hi vọng cô tin tưởng anh, dù rằng anh chỉ nói tình hình thực tế một cách đơn giản.
Đôi môi của Diêu Lan Hạ lúng túng: “Em biết rồi.”
“Lan Hạ, tôi sẽ bắt được người đứng phía sau, trả lại trong sạch cho em, cứ tin tưởng tôi.”
Sợ cô bị tổn thương trong những lời bịa đặt vô căn cứ này, Lưu Nguyên Hào vội vàng dặn dò một câu, hi vọng cô có thể cho anh thời gian, để anh điều tra rõ ràng tất cả.
Diêu Lan Hạ nhắm hai mắt lại, mới vừa rồi là muốn mượn chuyện này đưa ra ly hôn, thế nhưng Lưu Nguyên Hào lại ân cần làm cho cô không mở miệng được, cố nén một lời oan ức, cô gật đầu: “Ừm.”
Đi ra khỏi toilet, bóng dáng cao lớn của Đào Khánh Trần xuất hiện ở ngoài cửa: “Bác sĩ Diêu, cô sao rồi?”
Cuộc tranh chấp tiểu tam và chính thất càng diễn ra quyết liệt hơn, diễn đàn mạng đã náo loạn cả ngày trời, bình luận phía dười càng mắng mỏ cay nghiệt hơn.
“Tôi không sao.”
Đào Khánh Trần muốn đưa tay dìu cô, nhưng cuối cùng không dám: “Buổi chiều nghỉ ngơi một chút đi, hoàn cảnh ở bệnh viện bây giờ không thích hợp với cô đâu.”
Diêu Lan Hạ lắc đầu, nhẹ nhõm tùy ý cười cười: “Nếu như tôi dễ dàng bị tiêu diệt như thế thì cũng không phải là Diêu Lan Hạ, tôi còn phải làm việc, xin lỗi không tiếp chuyện được rồi.”
Khoảng cách, Đào Khánh Trần cảm thấy giữa hai người có khoảng cách.
“Bác sĩ Diêu, nhớ kỹ lời tôi đã nói với cô, mặc kệ lúc nào dưới tình huống nào, chỉ cần cô cần, lúc nào tôi cũng là sự giúp đỡ của cô.”
Diêu Lan Hạ không có trả lời cũng không quay đầu lại.
Thế nhưng, lúc cô chuẩn bị trở lại văn phòng, trước mắt đột nhiên biến thành một mảnh đen nghịt!
Mười mấy phóng viên chen chúc mà tới! Gắt gao ngăn Diêu Lan Hạ lại trong hành lang!
“Bác sĩ Diêu, năm năm trước Mai Khánh Vân và Lưu Nguyên Hào là một đôi, là cô tìm mọi cách để chiếm đoạt tình yêu, chuyện này có thật hay không vậy?”
“Bác sĩ Diêu, xin giải thích một chút, năm đó sỡ dĩ cô và Lưu Nguyên Hào có thể kết hôn, có phải là bởi vì cô dùng thủ đoạn không bình thường không?”
“Bác sĩ Diêu, có phải là cô đã cướp Lưu Nguyên Hào từ trên tay chị em tốt hay không?”
“Nghe nói sau khi cô với Lưu Nguyên Hào kết hôn liền đá bay Mai Khánh Vân, ngay cả tình nghĩa chị em cũng không để ý, có đúng hay không?”
“Bác sĩ Diêu......”
“Xin trả lời đi!”
Hôm sau, sau khi Diêu Lan Hạ xuất viện trực tiếp đi từ phòng bệnh VIP đến khoa tim mạch đi làm, không khó tưởng tượng công việc chất đống muốn xếp thành núi lớn luôn rồi.
Nhưng mà đây dường như cũng không phải là vấn đề khẩn cấp quan trọng nhất bây giờ.
Diêu Lan Hạ mới vừa đi ra khỏi phòng bệnh, bác sĩ với y tá đi ngang qua cô liền bắt đầu bàn tán ầm ĩ sau lưng cô.
“Cô ta rõ ràng là vợ của tổng giám đốc Lưu tập đoàn quốc tế MBK, chẳng trách ba năm qua, có thể luôn luôn cao ngạo lạnh lùng như vậy, hóa ra tôi cảm thấy tính cách của cô ta tàn bạo, bây giờ mới biết, thì ra là có người ở phía sau làm chỗ dựa đó.”
“Còn không phải sao, ngẫm lại xem, Lưu Nguyên Hào là ai chứ, tồn tại giống như thần đó! Nhà giàu số một đó, phải có bao nhiêu tiền chứ? Nghe nói rằng chỉ cần tài sản riêng của anh ấy cũng có thể hù chết người rồi, hơn nữa sau này xí nghiệp nhà họ Lưu cũng là của anh ấy, thật là ngưỡng mộ ghen tị muốn chết.”
“Có điều Mai Khánh Vân thật sự là tiểu tam giữa bọn họ sao? Nghe nói bác sĩ Diêu là người cuồng công việc, người đàn ông kia chịu được cô đơn sao? Huống chi còn là người như Lưu Nguyên Hào, mỗi ngày bên cạnh có bao nhiêu người đẹp quấn lấy chứ.”
“Nhưng mà xem ảnh chụp trên tạp chí dường như Mai Khánh Vân càng phù hợp với Lưu Nguyên Hào hơn? Trai xinh gái đẹp, Mai Khánh Vân lại là thiên kim nhà giàu, thân phận của bác sĩ Diêu có phải là quá giản dị rồi không?”
Diêu Lan Hạ mắt nhìn thẳng không hề liếc xéo đi thẳng đến cửa thang máy, mấy y tá đang bàn tán này liền không dám nói thêm nữa.
Ngón tay thon dài đè xuống số 4, Diêu Lan Hạ ra vẻ gì cũng không biết, một đường thuận theo thang máy đi xuống, cô nhắm mắt lại hít thở sâu một hơi, cũng may trong thang máy chỉ có một mình cô, vừa rồi có mấy người chờ thang máy cũng không dám đi vào.
Xem ra, ngày tháng sau này cũng sẽ không được yên bình.
“Bác sĩ Diêu, buổi sáng tốt lành.”
“Chào bác sĩ Diêu.”
Y tá đi ngang qua thân mật chào hỏi, Diêu Lan Hạ gật đầu tượng trưng bày tỏ ý, sau khi bọn người đi xa liền nghe được giọng bọn họ nhỏ tiếng bàn luận.
Lúc này, Tôn Giai Lệ mặc một thân áo khoác trắng đi đến, thấy Diêu Lan Hạ thì chế giễu mỉa mai: “Tôi nói là ai đến đây nhỉ, khí thế lại mạnh mẽ đến vậy, hóa ra là mợ lớn của nhà họ Lưu, thất kính rồi.”
“Ha!”
Diêu Lan Hạ nhìn cũng không muốn nhìn cô ta, trực tiếp đi đến phòng thay quần áo, Tôn Giai Lệ đi theo đằng sau cô, tiếp tục nói: “Diêu Lan Hạ, cô đừng tưởng rằng cô là vợ Lưu Nguyên Hào thì tôi sẽ sợ cô, đến cuối cùng cô là vợ chính hay là tiểu tam vẫn còn chưa chắc chắn đó.”
Đối mặt với khiêu khích của Tôn Giai Lệ, Diêu Lan Hạ miễn cưỡng quay đầu nhìn cô ta: “Bác sĩ Tôn, có thời gian ở đây công kích tôi, không bằng học tập kiến thức chuyên nghiệp cho thật giỏi, lần sau không còn tái phạm sai lầm nhỏ nhặt nữa.”
Tôn Giai Lệ cắn răng: “Cô cho rằng cô có bao nhiêu lợi hại! Ai không biết cô có được thân phận hôm nay đều là bởi vì bệnh viện nể mặt Lưu Nguyên Hào! Cô có gì mà có thể đắc ý!”
“Ấu trĩ! Tẻ nhạt!”
Diêu Lan Hạ đóng cửa phòng thay quần áo lại, thay áo khoác trắng, trên cổ vẫn còn đang quấn băng, mặc xong quần áo vẫn có thể nhìn thấy như cũ, nhìn mình trong gương hơi bất đắc dĩ mà thở dài một hơi.
Muốn sống đơn giản một chút, thật đúng là không đơn giản.
Trở lại văn phòng, Triệu Nhật Miên với Quý Tư Vũ cùng đứng lên, xém chút nữa đã cúi đầu ba cái với cô rồi, hai người mất tự nhiên cười cười: “Bác sĩ Diêu…xin chào nha.”
Diêu Lan Hạ giống như người không liên quan: “Chào, kiểm tra phòng chưa? Lần trước tôi đã dặn bệnh nhân nằm ở giường số 23 qua một tuần mới được ăn, có làm theo hay không?”
Triệu Nhật Miên run rẩy: “Có… vô cùng phối hợp, tình huống bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.”. Bạn đang đọc truyện tại ( TrumTruye n.ne t )
Diêu Lan Hạ gật đầu: “Vất vả cho cô rồi bác sĩ Triệu, lại làm phiền cô giúp tôi.”
“A, không có không có, hoàn toàn không vất vả.”
Hai người ngồi xuống, Diêu Lan Hạ nghiêng đầu, nhìn thấy toàn bộ đồ vật của Trương Phong Quân trên bàn làm việc đã được dọn dẹp sạch sẽ, thật sự giống như người kia chưa từng tồn tại vậy.
Lắc đầu thở dài, Diêu Lan Hạ cầm lấy kẹp bệnh án chuẩn bị đi đến phòng bệnh.
“A! Tại sao lại có thể như vậy!”
Đột nhiên Quý Tư Vũ hét ầm lên! Cầm điện thoại giống như cầm một quả lựu đạn, một mặt hoảng sợ nhìn qua Diêu Lan Hạ: “Bác sĩ Diêu, đây…. Đây không phải sự thật chứ?”
Diêu Lan Hạ nhíu mày: “Sao vậy? Bệnh nhân nào chuyển biến xấu à?”
Triệu Nhật Miên cũng cầm lấy điện thoại rồi ngạc nhiên một trận: “Ông trời à, sao chuyện này còn chưa kết thúc vậy?”
Diêu Lan Hạ nhíu đôi mày thanh tú, trên màn hình điện thoại di động là một tin tức vừa mới phát hành.
“Hôn nhân và tình cảm của cậu Lưu lại thay đổi, Mai Khánh Vân chính là người bị hại.”
Phía dưới là một bài báo dài bị thổi phồng, nói lưu loát rõ ràng năm năm trước Mai Khánh Vân với Lưu Nguyên Hào yêu nhau thế nào, ở giữa còn có rất nhiều ảnh chụp hai người ở cùng nhau.
Lại chuyển đề tài, nói ba năm trước đây hai người đã có kế hoạch muốn kết hôn, nhưng Diêu Lan Hạ từ Mỹ trở về, quả thực là phá hủy tình cảm giữa bọn họ, vì tiếp cận Lưu Nguyên Hào, trước tiên tạo dựng mối quan hệ tốt với Mai Khánh Vân, hai người trong âm thầm giống như chị em thật thiết vô cùng khắng khít, sau lưng lại quyến rũ người đàn ông của chị em tốt.
Dùng từ khó nghe, phê phán vô cùng tàn nhẫn, quả thực không đành lòng nhìn thẳng.
Lông mày của Diêu Lan Hạ ra sức nhíu chặt thành một cụm, ngón tay mảnh khảnh siết chặt điện thoại, siết đến khớp ngón tay trắng bệch, dường như muốn dùng tất cả sức lực toàn thân giải phóng ra chiếc điện thoại di động nhỏ này.
Triệu Nhật Miên và Quý Tư Vũ không dám nói thêm nữa.
Giữa bọn họ và Diêu Lan Hạ đột nhiên có một tấm bình phong được tạo thành, bị ngăn cách bởi một khoảng cách đẳng cấp, không thể nào thuộc về chung một thế giới.
Hiện tại Diêu Lan Hạ là quý bà tầng lớp thượng lưu giàu có, còn có ai dám tùy tiện trêu chọc chứ.
Cho nên trong chớp mắt như thế, Diêu Lan Hạ cảm nhận được cô độc như thế nào.
Cô đặt điện thoại di động xuống: “Tôi đi kiểm tra phòng.”
Biểu cảm bình tĩnh không gợn sóng che giấu ngàn con sóng lớn trong lòng, Diêu Lan Hạ cố gắng kiềm chế nóng nảy và căm phẫn, cuối cùng là do ai tạo ra loại tin này!
Mai Khánh Vân?
“Cho nên nói, năm năm trước Mai Khánh Vân với anh Lưu cũng là người yêu, ba năm trước đây là cô ta chen chân vào tìm mọi cách để cướp đoạt sao!”
“Hơn nữa, lại còn là phản bội chị em tốt trước đó nữa! Diêu Lan Hạ lừa gạt tất cả mọi người các người!”
“Diêu Lan Hạ mới là tiểu tam sao?”
Trước sảnh của các y tá khoa tim mạch, mấy người chụm đầu chung một chỗ thấp giọng bàn tán, dùng từ cũng càng ngày càng suồng sã.
Diêu Lan Hạ vốn định nhịn một lúc qua rồi thì tốt, nhưng lúc đi ngang qua sảnh trực ban lại không nhấc nổi bước chân, dứt khoát đứng lại: “Đang nói cái gì thế?”
Khí chất lạnh lẽo, giọng trầm thấp, Diêu Lan Hạ xuất hiện làm cho không khí xung quanh thấp đi mấy độ.
Một y tá cuống quít giấu đi điện thoại: “Không có… bác sĩ Diêu à… không nói gì cả.”
Hai mắt như thạch anh của Diêu Lan Hạ gợn sóng liếc nhìn xem thường: “Muốn nói cái gì thì nói ngay trước mặt tôi này, khỏi cần che giấu, bàn tán như thế này, không phải cũng là muốn tôi nghe được sao?”
Y tá cắn môi, hai mặt nhìn nhau: “Chúng tôi không dám…. Bác sĩ Diêu.”
Đôi môi căng mọng của Diêu Lan Hạ bởi vì phẫn nộ mà hơi trắng bệch, tay cô đặt trong túi cũng đã nắm thành quyền: “Các người có quyền tự do ngôn luận của các người, tôi cũng có quyền của tôi, nếu như đã thích bàn tán cuộc sống của người khác như thế, dứt khoát đừng làm y tá nữa, đổi nghề khác luôn đi?”
Y tá bị dọa đến vội vã cúi đầu nhận lỗi: “Chúng tôi không dám nữa, xin bác sĩ Diêu đừng nóng giận.”
Diêu Lan Hạ xiết chặt bệnh án, bước chân dài đi đến phòng bệnh, trong đầu từng trận nổ vang.
Mà chuyện này cũng không dừng lại ở đó, sau một tiếng, Diêu Lan Hạ kiểm tra phòng bệnh đi ra, tiếng bàn tán trong hành lang diễn ra càng mãnh liệt hơn.
“Cô xem bình luận phía dưới kìa, Diêu Lan Hạ thiên kim tiểu thư của tập đoàn nhà họ Diêu, lúc trước tiếp cận Lưu Nguyên Hào chính là muốn đạt được lợi từ người anh ấy, làm dịu khủng hoảng kinh tế trong nhà.”
“Đâu chỉ thế, còn có người nói cô ta hoàn toàn dùng thủ đoạn không đứng đắn nên mới leo lên được cây đại thụ nhà họ Lưu này, từ đầu đến cuối Mai Khánh Vân đều không biết.”
“Lòng dạ của bác sĩ Diệu thật đáng sợ! Trời ạ, chẳng trách sao người ở trong khoa lại vừa kính vừa sợ cô ta.”
Cứ bàn tán như thế, từ phòng bệnh kéo dài lan tràn đến phòng trực ban, từ sảnh đợi khám bệnh lan tràn đến từng phòng bệnh, từ khu nội trú kéo dài đến sảnh cấp cứu.
Toàn bộ bệnh viện đều đắm chìm trong chuyện bát quái tai tiếng này.
Diêu Lan Hạ đứng ở bồn rửa tau, hai tay đặt dưới nước cọ rửa, nước lạnh thuận theo đầu ngón tay chảy xuống, Diêu Lan Hạ cảm thấy phía sau lưng có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm mình, mỗi một ánh mắt đều có gai độc.
Ngẩng đầu lên, cô nhìn sắc mặt tái nhợt của mình trong gương, cô mới nhận ra mình thật sự đang rất tức giận.
Lúc này, điện thoại di động trong túi vang lên.
Là Lưu Nguyên Hào gọi đến.
“Lan Hạ, chuyện tin tức em không cần để ý, tôi sẽ dọn dep sạch sẽ.” Sau khi Lưu Nguyên Hào nhìn thấy tin tức đã lập tức gọi điện sang cho Diêu Lan Hạ, anh không ngờ đến lại có người đào ra được chuyện năm năm trước, nhưng giữa anh và Mai Khánh Vân cũng không phải như thế.
“Là thật sao?”
Đột nhiên Diêu Lan Hạ hỏi ngược một câu, cô nhìn mình trong gương, hai mắt nhìn mình chằm chằm gương mặt, có thể nhìn thấy tia máu đỏ tươi trong hốc mắt.
Cô đã nhịn mấy tiếng rồi, nhắc nhở mình không cần để ý, nhưng cuối cũng không ngăn nổi lời đồn đại bịa đặt vô căn cứ lan tràn khắp nơi.
Mệt mỏi quá mà, giờ phút này cô đã quá mệt mỏi rồi.
Lưu Nguyên Hào bực bội đỡ lấy huyệt thái dương: “Năm năm trước tôi thật sự có quen biết Mai Khánh Vân, nhưng không phải giống như phóng viên viết thế này, chúng tôi không phải quan hệ người yêu.”
Anh không muốn giải thích nhiều, anh hi vọng cô tin tưởng anh, dù rằng anh chỉ nói tình hình thực tế một cách đơn giản.
Đôi môi của Diêu Lan Hạ lúng túng: “Em biết rồi.”
“Lan Hạ, tôi sẽ bắt được người đứng phía sau, trả lại trong sạch cho em, cứ tin tưởng tôi.”
Sợ cô bị tổn thương trong những lời bịa đặt vô căn cứ này, Lưu Nguyên Hào vội vàng dặn dò một câu, hi vọng cô có thể cho anh thời gian, để anh điều tra rõ ràng tất cả.
Diêu Lan Hạ nhắm hai mắt lại, mới vừa rồi là muốn mượn chuyện này đưa ra ly hôn, thế nhưng Lưu Nguyên Hào lại ân cần làm cho cô không mở miệng được, cố nén một lời oan ức, cô gật đầu: “Ừm.”
Đi ra khỏi toilet, bóng dáng cao lớn của Đào Khánh Trần xuất hiện ở ngoài cửa: “Bác sĩ Diêu, cô sao rồi?”
Cuộc tranh chấp tiểu tam và chính thất càng diễn ra quyết liệt hơn, diễn đàn mạng đã náo loạn cả ngày trời, bình luận phía dười càng mắng mỏ cay nghiệt hơn.
“Tôi không sao.”
Đào Khánh Trần muốn đưa tay dìu cô, nhưng cuối cùng không dám: “Buổi chiều nghỉ ngơi một chút đi, hoàn cảnh ở bệnh viện bây giờ không thích hợp với cô đâu.”
Diêu Lan Hạ lắc đầu, nhẹ nhõm tùy ý cười cười: “Nếu như tôi dễ dàng bị tiêu diệt như thế thì cũng không phải là Diêu Lan Hạ, tôi còn phải làm việc, xin lỗi không tiếp chuyện được rồi.”
Khoảng cách, Đào Khánh Trần cảm thấy giữa hai người có khoảng cách.
“Bác sĩ Diêu, nhớ kỹ lời tôi đã nói với cô, mặc kệ lúc nào dưới tình huống nào, chỉ cần cô cần, lúc nào tôi cũng là sự giúp đỡ của cô.”
Diêu Lan Hạ không có trả lời cũng không quay đầu lại.
Thế nhưng, lúc cô chuẩn bị trở lại văn phòng, trước mắt đột nhiên biến thành một mảnh đen nghịt!
Mười mấy phóng viên chen chúc mà tới! Gắt gao ngăn Diêu Lan Hạ lại trong hành lang!
“Bác sĩ Diêu, năm năm trước Mai Khánh Vân và Lưu Nguyên Hào là một đôi, là cô tìm mọi cách để chiếm đoạt tình yêu, chuyện này có thật hay không vậy?”
“Bác sĩ Diêu, xin giải thích một chút, năm đó sỡ dĩ cô và Lưu Nguyên Hào có thể kết hôn, có phải là bởi vì cô dùng thủ đoạn không bình thường không?”
“Bác sĩ Diêu, có phải là cô đã cướp Lưu Nguyên Hào từ trên tay chị em tốt hay không?”
“Nghe nói sau khi cô với Lưu Nguyên Hào kết hôn liền đá bay Mai Khánh Vân, ngay cả tình nghĩa chị em cũng không để ý, có đúng hay không?”
“Bác sĩ Diêu......”
“Xin trả lời đi!”
Bình luận facebook