Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-114
Chương 114: Chúng ta cùng nhau sống trọn quãng đời còn lại đi
Diêu Lan Hạ không nghĩ tới Lưu Nguyên Hào vô lại lại có thể hung hãn như vậy.
Theo anh trở lại biệt thự, cô còn chưa xuống xe, Lưu Nguyên Hào đã dùng cánh tay không bị thương kéo cô, bá đạo không cho cô một chút xíu chỗ trống nào để né tránh.
“Em là vợ tôi, từ bây giờ đến sau này, nhớ kỹ thân phận của em, cho nên đi theo bên cạnh tôi em đừng nên có một chút kiêng dè nào cả, không cần quan tâm bất cứ ánh mắt của người nào hết.”
Một bên anh kéo tay cô đi vào sảnh chính, một bên bình tĩnh trầm ổn dặn dò cô.
Ý tứ rất rõ ràng, làm cho cô khỏi kiêng dè Mai Khánh Vân còn chưa rời khỏi nhà.
Nhìn vợ chồng bọn họ tình thâm đi vào, lược ngà voi trên tay Mai Khánh Vân lạch cạch rơi xuống sàn nhà, phát ra tiếng vang trong trẻo, cô ta vội vã đứng lên khỏi bàn trang điểm đi xuống lầu, trước mắt nhìn thấy chính là Lưu Nguyên Hào với Diêu Lan Hạ hai tay một phút cũng không tách rời.
“Anh Hào, anh trở về rồi, anh đã ăn cơm chưa? Vú Vương, chuẩn bị thức ăn kỹ càng đi.”
Môi mỏng của Lưu Nguyên Hào hơi nhếch lên, chán ghét của anh với Mai Khánh Vân càng ngày càng tăng, sau khi chuyện này xảy ra đã đạt đến đỉnh điểm, anh hoàn toàn không để ý đến cô ta, mà là cúi đầu nhỏ nhẹ nói: “Về phòng em đi.”
Diêu Lan Hạ nhàn nhạt nhìn lướt qua Mai Khánh Vân: “Ừm.”
Chuyện băng bó vết thương nói cho cùng vẫn là chuyện riêng, ở phòng khách không thích hợp, phòng ngủ lầu hai, cô không tình nguyện đi, đương nhiên Lưu Nguyên Hào cũng không tình nguyện.
Ngay trước mặt Mai Khánh Vân, Lưu Nguyên Hào dắt tay Diêu Lan Hạ hai người nhanh chân dọc theo hành lang đi đến phòng ngủ cuối cùng, theo tiếng đóng cửa, Mai Khánh Vân giống như là bị người đánh một bàn tay!
Cô ta không thể thua! Tuyệt đối không thể thua!
Vào cửa, Diêu Lan Hạ quay người muốn đi lấy rương thuốc, Lưu Nguyên Hào kéo tay cô lại, thân thể linh hoạt xoay tròn một cái, cô gái xinh xắn bị anh lưu loát ôm vào trong lòng.
Giống như là người yêu nhiều năm không thấy mặt, anh si ngốc nhìn gương mặt cô, đôi mắt sâu thẳm tình cảm mênh mông vo vàn: “Để tôi ôm một lúc.”
Lưng Diêu Lan Hạ cứng đờ, chợt gật đầu: “Có điều, một lúc phải xử lý vết thương cho anh.”
Anh quyến luyến gật đầu: “Được.”
Hai tay đem cô ôm vào trong ngực tham lam hấp thu ấm áp trên người cô: “Lan Hạ, đừng tiếp tục muốn rời khỏi tôi, có được hay không?”
Diêu Lan Hạ không nói, thật xin lỗi, em không có cách nào đồng ý với anh.
Anh tiếp tục mềm mỏng tựa cằm lên đầu cô, làm cho sức mạnh càng trở nên dịu dàng hơn: “Tôi nguyện ý dùng tất cả để đền bù quá khứ ba năm thua thiệt của em, hi vọng em cho tôi cơ hội này.”
Diêu Lan Hạ không nói, thật xin lỗi, nếu như thua thiệt có thể đền bù, phá kính liền sẽ đoàn tụ thì kính vỡ rồi cũng có thể lành, thế nhưng vết thương cũng không có cách nào khép lại, anh hiểu không?
Anh thở dài một hơi, có chút tự giễu: “Lan Hạ, lần đầu tiên tôi hoài niệm, có phải là tình cảm của tôi có vấn đề, không, thị lực của tôi cũng có vấn đề, vậy mà tôi chưa từng phát hiện, em......”
“Đủ rồi” cô không muốn nghe nữa: “Lưu Nguyên Hào, em đi lấy rương thuốc, miệng vết thương của anh chảy máu rồi.”
Cô vội vàng đẩy anh ra, lo lắng đi lấy rương thuốc.
Cánh tay của Lưu Nguyên Hào trống rỗng, có loại cảm giác thất vọng mất mát bám lấy lòng anh.
Lúc này, anh cầm điện thoại di động bấm số của Quý Đông Minh: “Vì sao Mai Khánh Vân vẫn còn ở biệt thự?”
Quý Đông Minh ngạc nhiên một chút: “Ông chủ, lần trước là cô Mai đột nhiên động thai, ý của anh là còn phải để cho cô ta rời khỏi biệt thự sao?”
“Cùng một mệnh lệnh, anh hi vọng tôi sẽ nói mấy lần?”
Quý Đông Minh nơm nớp lo sợ gật đầu: “Vâng, ngày mai tôi sẽ bảo người giúp cô ta chuyển nhà.”
Cúp điện thoại, Diêu Lan Hạ mang theo rương thuốc đi đến, đương nhiên cô sẽ không nói cho Lưu Nguyên Hào vừa rồi lúc ra cửa Mai Khánh Vân lại nói móc một phen thế nào.
Diêu Lan Hạ ở ngoại khoa ở mặt kỹ thuật băng bó quả thật là dày công tôi luyện mà thành thạo, chưa đến năm phút đã băng bó kỹ lại cánh tay cho Lưu Nguyên Hào một lần nữa.
Chỉ là ——
Áo khoác trên người Lưu Nguyên Hào, toàn bộ áo đều cỡi ra, lúc này nửa người trên trần trụi, hơn nữa còn ngồi trên giường cô, hơi thở nam tính mạnh mẽ hoàn toàn không cần bất luận cái gì phủ lên cũng đủ để cho cô mặt đỏ tới mang tai.
Diêu Lan Hạ vội vàng thu dọn rương thuốc, cô hơi khó nhịn nuốt nước miếng, gắng sức không để cho người đàn ông nhìn ra mình đang lúng túng.
Môi mỏng của Lưu Nguyên Hào nhếch lên một nụ cười tùy ý, anh xoay người nhìn cô, anh khom lưng nhìn cô, giọng điệu nhẹ nhàng mập mờ: “Em đang sợ cái gì? Sợ tôi ăn em à?”
Cả gương mặt Diêu Lan Hạ đỏ rực: “Anh là người bệnh, người bệnh không thể dùng sức.”
Mẹ nó! Đây là giải thích kiểu gì vậy, kiểu nói này, bầu không khí càng thêm lúng túng!
Cậu Hào tình cảm sâu đậm tốt đẹp cười cười: “Không có gì đáng ngại, một cánh tay tôi cũng có thể.”
Theo tiếng nói của anh rơi xuống, Diêu Lan Hạ liền cảm giác đột nhiên đầu có một sức mạnh đè ép, nửa người trên bị người đàn ông khống chế, bàn chân cô trượt một cái, cả người tráng lệ ngã xuống trên giường!
Chợt, bóng dáng cao lớn của người đàn ông đè xuống.
Lưu Nguyên Hào một tay chống trên giường, nửa người đặt phía trên cô, dù bận vẫn ung dung nhìn gương mặt tinh xảo của cô ngước lên: “Như thế nào?”
Cái gì như thế nào không như thế nào chứ?
Cô giả bộ như không hiểu, quay đầu: “Đứng dậy đi…anh đừng...... kích động, sẽ đụng phải vết thương.”
Cậu Hào rất hài lòng về câu trả lời của cô: “Sợ cái gì, em là bác sĩ, vết thương vỡ ra có thể băng bó lần nữa.”
Gương mặt tuấn tú của anh càng ngày càng gần cô, tham lam muốn ăn cô, muốn tàn bạo ép cô hòa làm một với mình!
Răng môi tiếp xúc, ngọt ngào vun khắp nơi, anh dùng môi nghiến nhẹ, giống như nghiện tư vị của cô, ngọt ngào cam thuần, ăn thế nào cũng không đủ, muốn thế nào cũng không đủ.
Diêu Lan Hạ đắm chìm trong dịu dàng và bá đạo của anh, hưởng thụ ngọt ngào dã man anh cho, toàn thân thế mà thả lỏng lạ thường, cực kì hưởng thụ!
Phản ứng của bản năng chiến thắng lý trí, cuối cùng trong ngực anh cô cũng giương vũ khí đầu hàng.
Hồi lâu, anh lưu luyến không nỡ thả môi cô ra, cười nhạo cô: “Em cũng giống tôi, muốn càng nhiều. Có điều, em nói đúng, trước khi vết thương của tôi tốt lên thì không thể làm quá mức.”
Anh cười: “Không sao, chờ tôi khỏi thì chúng ta vẫn còn nhiều thời gian mà, tôi sẽ ngoan ngoãn dưỡng thương.”
Diêu Lan Hạ cắn môi, giãy dụa đứng lên: “Mấy ngày nay anh đừng lái xe, để Dương Sâm tới đón anh, còn có, không được uống rượu, cũng không thể đụng nước.”
Cậu Hào giữ chặt tay cô, thân cận cười nói: “Có thể không lái xe, nhưng mà không cho tôi đụng nước? Sao tôi tắm được đây? Nếu không, em giúp tôi đi?”
Ầm ầm một tiếng vang trầm nổ tung trong đầu, Diêu Lan Hạ bị anh chọc ghẹo đỏ mặt, cắn răng phỉ nhổ anh: “Vậy thì khỏi tắm, trên người cậu Hào có nhiều mùi hương son phấn phụ nữ như vậy tẩy đi cũng tiếc lắm.”
Quả nhiên là cô ghen, cậu Hào cũng không vội giải thích, mà là nắm cả bờ vai của cô để cho cô nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trồng cho em cây dành dành đó, có thấy không?”
Đôi mắt như thủy tinh của Diêu Lan Hạ không thể tin được, ngửa đầu nhìn anh: “Anh trồng?”
Xem ra là đã thấy được, cậu Hào gật đầu:” Trước kia nơi này có một gốc, nhưng không biết tại sao lại biến mất, tôi mua lại một gốc, lần đầu tiên trồng cây, hi vọng nó có thể sống lâu một chút.”
Trời, thế mà Lưu Nguyên Hào tự tay trồng cây?
Tâm trạng thất vọng đau khổ của Diêu Lan Hạ càng phức tạp hơn!
“Cảm ơn anh, có điều sau này mấy chuyện này, vẫn là nên giao cho bọn họ làm đi, cậu Hào là cậu cả nhà họ Lưu sống an nhàn sung sướng, không thích hợp làm việc nặng.”
Anh nắm cả bờ vai của cô, để cô cùng thưởng thức một chút thành quả lao động của anh: “Vì em, sau này tôi có thể nếm thử nhiều chuyện trước đây tôi chưa làm, còn phải cùng em ở bên nhau, làm rất nhiều chuyện chưa từng làm nữa, Lan Hạ, chúng ta cùng nhau vượt qua quãng đời còn lại đi.”
Toàn thân Diêu Lan Hạ kéo căng ở trong lòng anh, mỗi một cây gân đều đau giống như bị đánh gãy vậy!
Nửa đời sau, khoảng cách xa xôi không cách nào đo đạc được, cô còn dũng khí nào để tham dự nữa?
“Lưu Nguyên Hào, anh thay đổi trước sau quá đột ngột, xin hãy cho em một chút thời gian.”
Cô tránh ra khỏi ngực anh, không để ý sự quyến luyến của anh, cầm áo dính máu của anh đứng lên.
“Bị máu làm bẩn rồi, vứt đi là được rồi.” Anh dặn dò một câu.
Bệnh thích sạch sẽ của anh rất nghiêm trọng, quần áo ô uế tuyệt đối không mặc lại lần nữa.
“Được.”
Cầm chắc áo đi ra khỏi phòng, nhét vào trong thùng rác.
Chỉ là cô làm sao cũng sẽ không nghĩ tới, cái động tác lơ đãng này, lại dẫn đến một đại nạn lớn.
Hôm sau, Lưu Nguyên Hào đi làm, bởi vì cô đổi ngày làm việc thành ngày nghỉ ở lại trong nhà nghỉ ngơi, lúc ngồi ở phòng khách đọc sách, chuông cửa vang lên.
Cô muốn đi mở cửa, còn chưa kịp, bước chân của Mai Khánh Vân vội vàng chạy đến: “Bác gái, bác đã tới.”
Vũ Trúc Ngọc?!
Diêu Lan Hạ vội vàng buông sách xuống, đứng dậy chào hỏi: “Mẹ.”
Vũ Trúc Ngọc uể oải liếc cô một chút, nhận lấy cà phê vú Vương đưa đến, nghiễm nhiên giống như bà lớn ngồi ở trên ghế sa lon, đưa tay kéo Mai Khánh Vân lại: “Khánh Vân, đến đây, ngồi bên cạnh bác gái nè.”
Mai Khánh Vân một mặt vui mừng, xem thường Diêu Lan Hạ sau đó thản nhiên ngồi xuống.
Diêu Lan Hạ đứng bên cạnh ghế sa lon, không rõ ràng cho lắm.
Vũ Trúc Ngọc mở miệng nhân tiện nói: “Sao còn ở ì chỗ này vậy hả? Tôi đã cho cô kỳ hạn, Diêu Lan Hạ, cô đừng không biết tốt xấu.”
Diêu Lan Hạ gật đầu: “Con biết.”
“Biết thì nhanh cút ra ngoài đi! Đừng có lại để tôi nhìn thấy cô trong địa bàn nhà họ Lưu! Còn cảm thấy tin tức không đủ khó coi có đúng không? Ha ha, ba năm trước đây không từ thủ đoạn chia rẽ Hào với Khánh Vân, hiện tại bê bối bại lộ còn không biết! Cô không biết mất mặt nhưng mà Hạo gánh không nổi người này!”
Diêu Lan Hạ nắm chặt ngón tay: “Con sẽ ly hôn, yên tâm.”
Soạt!
Vũ Trúc Ngọc dùng ly cà phê trong tay còn chưa uống toàn bộ hắt lên người Diêu Lan Hạ không sót giọt nào!
Diêu Lan Hạ bị cà phê nóng rực giội cả khuôn mặt đau rát, lòng lạch cạch tan vỡ!
“Tôi không yên tâm! Đây là cái gì! Cô còn muốn để Hạo nhận ít nhiều nữa? Mạng cô ti tiện không đáng tiền, nhưng mà Hạo có thân phận gì chứ, loại người như cô cũng xứng để nó mạo hiểm sao!”
Diêu Lan Hạ ngạc nhiên!
Trong tay bà ta tại sao có thể có áo dính đầy vết máu của Lưu Nguyên Hào! Nhìn thấy Mai Khánh Vân, cô đã hiểu, trong ứng ngoài hợp, đúng là đồng lòng.
“Tôi sẽ không để cho Hạo có một chút quan hệ nào với đứa sao chổi như cô đâu, tôi bảo cô cút khỏi nhà họ Lưu! Tôi không có kiên nhẫn đợi thêm, bằng không, tôi không ngại dùng cách của chính tôi để cho cô vĩnh viễn không nhìn thấy nó.”
Đầu tiên Mai Khánh Vận giật nảy mình, sau đó vuốt ngực Vũ Trúc Ngọc: “Bác gái, bác đừng tức giận, không phải là cô ta nói sẽ ly hôn sao? Bác đừng có gấp.”
Diêu Lan Hạ mặc cho cà phê theo gương mặt nhỏ xuống giọt, chậm rãi nói ra từng chữ kiên định: “Không phải tôi không ly hôn, là con trai của bà không nguyện ý ký tên, chỉ cần anh ấy ký tên, tôi lập tức sẽ rời khỏi nhà họ Lưu.”
Cuối cùng một chút tôn nghiêm cô cũng không giữ lại được.
Đương nhiên là Vũ Trúc Ngọc không hài lòng: “Tôi đã cho cô thời gian, về phần làm sao để nó ký tên thì tự cô phải nghĩ cách, nếu như ba ngày sau cô vẫn còn ở nhà họ Lưu, chờ đợi cô chính là tin tức Diêu Thị phá sản, còn có bê bối mẹ con quyết liệt của tôi và Lưu Nguyên Hào, tôi, nói được thì làm được.”
Mai Khánh Vân câu môi đỏ lên, vuốt ngực Vũ Trúc Ngọc cười tủm tỉm nhìn Diêu Lan Hạ: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn chưa cút đi?”
Diêu Lan Hạ đưa tay lau đi cà phê trên mặt, mặt không đổi sắc nhìn hai người: “Đương nhiên là tôi sẽ đi, nhưng khoảng cách thời gian bà cho tôi chỉ còn hai ngày, hai ngày này, mặc kệ tôi làm cái gì, hi vọng bà không nên nhúng tay, đến lúc đó, tôi sẽ tự mình rời đi.”
Bình luận facebook