Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74: Ngụy Công Công
“Ngụy Trang, ông…”
Đôi mắt của Sư tử đen ngập tràn sự khó tin.
Ngụy Trang cười lãnh đạm, đương nhiên ông ta có thể hiểu được ánh mắt của Sư tử đen: “Người trên giang hồ đều gọi tôi là Ngụy Công Công, cho rằng tôi không có năng lực trói gà, nhưng có một điều các cậu nhất định không biết”.
Nói xong, trong mắt Ngụy Trang liền lóe lên một tia lạnh lùng, cười khẩy nói: “Mấy chục năm trước ở phương Bắc có một người có biệt danh là Mã Phi Cuồng Đao, sau này đột nhiên biến mất không còn tăm tích. Tôi nghĩ chắc cậu cũng biết chuyện này đúng không”.
Sắc mặt Sư tử đen trùng xuống: “Lẽ nào Cuồng Đao có quan hệ gì với ông sao?”
Ngụy Trang cười lạnh, nói: “Quan hệ lớn ấy chứ, Cuồng Đao chính là biệt danh của tôi trước khi tới Giang Bắc!”
Nói xong, lưỡi đao xuyên qua, cả cơ thể của Sư tử đen đổ rạp xuống đất.
“Được chết dưới đao của tôi là vinh dự lớn nhất cuộc đời này của cậu”.
Ngụy Trang nhẹ nhàng hất giọt máu trên lưỡi đao, nhìn thẳng vào những người còn lại, hét lớn: “Giết cho tôi!”
Trong tích tắc, hàng chục người sau lưng ông ta xông tới cầm dao chém tới tấp. Chỉ trong vài giây, họ đã chém hết người của Sư tử đen ngã xuống đất.
“Cô Trần, việc này xử lý ổn thỏa rồi đấy nhỉ”.
Ngụy Trang quay đầu nhìn Trần Tiểu Túy, giữa đôi mắt đang híp lại lóe lên một tia lạnh lùng.
“Thì ra ông chính là Cuồng Đao!”
Trần Tiểu Túy cũng cảm thấy có chút không thể tin được.
Mặc dù hơn mười năm trước cô ấy còn rất nhỏ, nhưng đã nghe được không tin tin đồn về Cuồng Đao ở phương Bắc.
Không thể ngờ được rằng Cuồng Đao chưa hề chết, mà còn tới Giang Nam, trở thành Ngụy Công Công danh tiếng lẫy lừng ở Giang Bắc này!
“Đấy đều là những chuyện quá khứ rồi”.
Ngụy Trang lấy một miếng vải trắng trên cánh tay, nhẹ nhàng lau thanh đao từng gây chấn động khắp phương Bắc, ông ta nói một cách chậm rãi và nhẹ nhàng: “Việc đã làm xong rồi, bây giờ muốn quay đầu e là cũng không kịp nữa”.
“Chuyện tôi đã đồng ý với cô, tôi nhất định sẽ làm đến cùng. Chỉ là, lần này chiến đấu với nhà họ Hàn, nếu như tôi có thể sống sót, xin cô Trần đừng quên thỏa thuận giữa chúng ta”.
Nói xong liền ngẩng đầu lên trời cười hả hê, sau đó bước lên một chiếc xe, tiếng động cơ gầm rú, hơn chục chiếc xe rời đi.
Trần Tiểu Túy ngây người đứng đó, càm giác rùng mình ùa lên từng cơn.
Ngụy Trang hóa ra lại là Cuồng Đao uy danh lừng lẫy phương Bắc năm xưa!
Cô ấy đột nhiên cảm thấy, vòng xoáy trước mặt càng lúc càng lớn.
Cô ấy bắt đầu cảm thấy sợ hãi, hoặc cũng có thể nói là hối hận, dường như trước đây cô ấy đã đánh giá quá thấp hậu quả của ván cược này.
Khi đó cô ấy chỉ nghĩ rằng, nếu như ván này thua, cùng lắm thì rời khỏi Giang Bắc, quay về Thiên Hải.
Nhưng bây giờ xem ra mọi thứ không hề đơn giản như vậy!
“Không ngờ cô thật sự vì tôi mà khiêu chiến với nhà họ Hàn”.
Lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên truyền tới từ bên cạnh.
“Anh Diệp!”
Trần Tiểu Túy quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện ra Diệp Vĩnh Khang không biết đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.
“Những chuyện vừa nãy tôi đều nhìn thấy rồi”.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói, thật ra anh đã sớm đoán được tối nay nhà họ Hàn sẽ phái người tới báo thù, vì vậy anh đã đợi sẵn ở cửa.
Chỉ là không ngờ được Trần Tiểu Túy lại đột ngột xuất hiện, cho nên anh âm thầm theo dõi tất cả mọi chuyện trong bóng tối.
“Tôi có một câu hỏi”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn đối phương, nói: “Thời gian chúng ta quen biết không lâu, cũng chẳng phải có giao tình quá lớn. Mặc dù trên người tôi quả thực có chút tài nguyên, tuy nhiên cũng không đến mức khiến cô vì tôi mà khiêu chiến với nhà họ Hàn. Tôi muốn nghe sự thật”.
Trần Tiểu Túy hít sâu một hơi, nhìn vào mắt của Diệp Vĩnh Khang: “Tôi đang cược!”
“Ồ? Cược cái gì vậy?”
“Tôi đang cược rằng phán đoán của tôi là đúng!”
Ánh mắt Trần Tiểu Túy trở nên kiên định: “Tôi luôn cảm thấy, anh Diệp không chỉ đơn giản là chủ tịch của ngân hàng Kim Kỳ”.
“Hoặc là, ngoại trừ thân phận đó ra, anh còn có một lai lịch đáng sợ hơn nhiều”.
“Vì vậy tôi định đánh một canh bạc với chính mình, nếu như tôi thắng, tôi sẽ nhận được một tương lai tươi sáng và huy hoàng!”
“Nếu như thua rồi cùng lắm thì…”
Trần Tiểu Túy không nói tiếp, bởi vì lúc này bản thân cô ấy cũng không dám đảm bảo nếu như cô ấy thua, cô ấy có thể hoàn toàn rút về Thiên Hải được hay không.
“Cô Trần, tôi thật sự càng lúc càng tán thưởng cô”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn Trần Tiểu Túy một cách đầy thích thú, đánh giá cô ấy một lượt từ trên xuống: “Có ngoại hình, có nhan sắc, có đầu óc, tính cách còn rất thẳng thắn, rất phù hợp với khẩu vị của tôi”.
“Nhưng như tôi đã nói lần trước, đôi khi cô quá thông minh”.
“Thật ra những gì hôm nay cô làm là hoàn toàn không cần thiết. Chỉ cần dựa vào việc hôm trước cô đã cứu vợ tôi, ơn tình này đã đủ để khiến tôi đáp ứng cho cô bất kỳ yêu cầu gì”.
“Chuyện của nhà họ Hàn dừng lại tại đây đi, cô không cần phải lo lắng nữa, sau khi giải quyết xong phiền phức này, tôi sẽ tới tìm cô”.
Sau khi nói xong Diệp Vĩnh Khang liền xoay người rời đi, không bao lâu liền biến mất trong màn đêm.
Trần Tiểu Túy đứng đó hồi lâu, trong mắt hiện lên nụ cười khổ, tự lẩm bẩm nói: “Nhưng mà bây giờ tôi đã cưỡi lên lưng hổ rồi…”
Biệt thự nhà họ Hàn.
Căn biệt thự quy mô, sang trọng được xây dựng như một cung điện này chưa bao giờ tràn đầy áp lực như hôm nay.
Sắt mặt tất cả mọi người đều căng thẳng tột độ, vò đầu bứt tai, thậm chí không dám thở mạnh.
Bởi vì họ đều biết lúc này cơn giận của Hàn Sách Hổ đã lên tới cực điểm, toàn bộ Giang Bắc sắp xảy ra một thảm họa đẫm máu!
Trong đại sảnh của biệt thự, có một số xác chết được phủ bằng vải trắng.
Hàn Sách Hổ đứng ở bên cạnh, hai mắt đỏ ngầu, hai gò má hốc hác, giống như một con sư tử hung dữ sắp gầm lên!
Ngay cả gia chủ Hàn Xuân Lâm đứng bên cạnh cũng cảm thấy một luồng uy lực mạnh mẽ.
Hàn Sách Hổ lần này đã hoàn toàn bị chọc giận rồi.
Sư tử đen đã theo Hàn Sách Hổ nhiều năm, trước khi ông ta nổi danh gã vẫn luôn ở bên cạnh ông ta. Mây năm nay làm cho ông ta không ít việc, thậm chí còn từng đỡ đạn giúp.
Có thể nói, tình cảm của Hàn Sách Hổ đối với Sư tử đen còn vượt qua cả Hàn Phong, khi nhìn thấy Hàn Phong bị người ta đánh cho tàn phế, ông ta cũng không tức giận đến vậy.
“Ngụy Trang, to gan lắm!”
Hàn Sách Hổ phẫn nộ gầm lên, ông ta không thể ngờ được, Ngụy Trang lại dám đối đầu với ông ta, hơn nữa lại còn giết chết Sư tử đen.
“Tao, Hàn Sách Hổ xin thề, nếu không đập nát xương cốt, rút gân lột da mày, Hàn Sách Hổ tao không phải là người!”
“Truyền lệnh của tao, lập tức triệu tập tất cả mọi người, đêm nay phải chém tên Ngụy Trang đáng chết đó ra thành trăm mảnh!”
“Chú ba!”
Hàn Xuân Lâm đột nhiên vung tay lên: “Anh có thể hiểu được tâm trạng hiện giờ của chú, nhưng chuyện này chúng ta phải tính kế đường dài”.
“Tính kế đường dài cái cứt chó, Sư tử đen là anh em của em, cho dù không coi Sư tử đen ra gì thì vẫn còn có Phong Nhi, đó là con trai ruột của anh đấy”.
Hàn Sách Hổ phẫn nộ gầm lên. Cả cái nhà họ Hàn này, dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với gia chủ Hàn Xuân Lâm e rằng chỉ có mình Hàn Sách Hổ thôi.
“Chú bình tĩnh lại trước, nghe anh nói xong đã!”
Hàn Xuân Lâm cũng tăng thêm âm lượng: “Chú nghĩ cho kỹ đi, Ngụy Trang vì sao lại đối đầu với chúng ta? Không phải vì cái tên Diệp Vĩnh Khang đó sao?”
“Nếu như trước đây đánh Phong Nhi tàn phế, có thể là do có xích mích. Nhưng bây giờ, mọi chuyện rất rõ ràng, bọn chúng đang nhắm vào nhà họ Hàn ta!”
“Diệp Vĩnh Khang, Ngụy Trang, còn có Trần Tiểu Túy, vì sao bọn chúng dám làm như vậy? Chuyện này nhất định là không đơn giản!”
“Bây giờ đã đào hố chôn Sư tử đen rồi, không ai biết được bọn chúng có thủ đoạn gì, chúng ta không thể mạo hiểm được!”
Mặc dù Hàn Sách Hổ rất tức giận, nhưng không phải là mất hết lý trí, khi nghe thấy những lời của Hàn Xuân Lâm cảm thấy rất có lý, tâm trạng dịu xuống rất nhiều: “Vậy anh nói xem nên làm thế nào?”
Sau khi Hàn Xuân Lâm cân nhắc một hồi, nói: “Thế lực của Ngụy Trang mặc dù không bằng chúng ta, nhưng gã cũng đã cố thủ ở Giang Bắc hơn mười năm, thực lực đã ăn sâu vào rễ”.
“Cộng thêm Trần Tiểu Túy cùng với tên Diệp Vĩnh Khang chưa rõ thân phận đó. Nếu như lần này hấp tấp công kích bọn chúng, cho dù cuối cùng có thể thắng, nhưng đây chắc sẽ là một trận chiến kéo dài”.
“Ngày tổ chức đại lễ sắc phong quân tướng đang đến gần. Lúc này, chúng ta không được gây chuyện quá lớn, nếu không sẽ mất nhiều hơn là được”.
“Hay là chúng ta gửi thư thách đấu cho chúng, hai ngày sau, quyết chiến một trận trên núi”.
“Bằng cách này, không chỉ có thể tránh được trận chiến kéo dài, nhanh chóng giải quyết được những rắc rối mà còn có thể tập trung tất cả sức mạnh của mình trong một lần luôn”.
“Hơn nữa, nhà họ Hàn chúng ta có thể tận dụng thời gian hai ngày này để triệu tập toàn bộ các anh em ở bên ngoài quay về”.
“Đến lúc đó, chúng ta không chỉ diệt sạch toàn bộ bọn chúng, báo thù cho Phong Nhi và Sư tử đen, còn có thể nhân cơ hội này, thể hiện sức mạnh của mình với hai gia tộc lớn kia. Chuyện này có thể coi là một hòn đá ném trúng ba con chim!”
Không thể phủ nhận, Hàn Xuân Lâm có thể ngồi lên được vị trí gia chủ nhà họ Hàn, tuyệt đối không phải do may mắn.
Dù Hàn Sách Hổ có dũng mãnh đến đâu, ông ta cũng chỉ là một chiến binh mà thôi, Hàn Xuân Lâm mới là người hoạch định chiến lược thật sự.
“Được, cứ làm như vậy đi”.
Vẻ mặt Hàn Sách Hổ vô cùng hung tợn: “Mấy năm nay nhà họ Hàn chúng ta vẫn luôn khiêm tốn, hổ không gầm chó tưởng rừng xanh vô chủ, đã đến lúc chúng ta thể hiện sức mạnh của mình rồi!”
Đôi mắt của Sư tử đen ngập tràn sự khó tin.
Ngụy Trang cười lãnh đạm, đương nhiên ông ta có thể hiểu được ánh mắt của Sư tử đen: “Người trên giang hồ đều gọi tôi là Ngụy Công Công, cho rằng tôi không có năng lực trói gà, nhưng có một điều các cậu nhất định không biết”.
Nói xong, trong mắt Ngụy Trang liền lóe lên một tia lạnh lùng, cười khẩy nói: “Mấy chục năm trước ở phương Bắc có một người có biệt danh là Mã Phi Cuồng Đao, sau này đột nhiên biến mất không còn tăm tích. Tôi nghĩ chắc cậu cũng biết chuyện này đúng không”.
Sắc mặt Sư tử đen trùng xuống: “Lẽ nào Cuồng Đao có quan hệ gì với ông sao?”
Ngụy Trang cười lạnh, nói: “Quan hệ lớn ấy chứ, Cuồng Đao chính là biệt danh của tôi trước khi tới Giang Bắc!”
Nói xong, lưỡi đao xuyên qua, cả cơ thể của Sư tử đen đổ rạp xuống đất.
“Được chết dưới đao của tôi là vinh dự lớn nhất cuộc đời này của cậu”.
Ngụy Trang nhẹ nhàng hất giọt máu trên lưỡi đao, nhìn thẳng vào những người còn lại, hét lớn: “Giết cho tôi!”
Trong tích tắc, hàng chục người sau lưng ông ta xông tới cầm dao chém tới tấp. Chỉ trong vài giây, họ đã chém hết người của Sư tử đen ngã xuống đất.
“Cô Trần, việc này xử lý ổn thỏa rồi đấy nhỉ”.
Ngụy Trang quay đầu nhìn Trần Tiểu Túy, giữa đôi mắt đang híp lại lóe lên một tia lạnh lùng.
“Thì ra ông chính là Cuồng Đao!”
Trần Tiểu Túy cũng cảm thấy có chút không thể tin được.
Mặc dù hơn mười năm trước cô ấy còn rất nhỏ, nhưng đã nghe được không tin tin đồn về Cuồng Đao ở phương Bắc.
Không thể ngờ được rằng Cuồng Đao chưa hề chết, mà còn tới Giang Nam, trở thành Ngụy Công Công danh tiếng lẫy lừng ở Giang Bắc này!
“Đấy đều là những chuyện quá khứ rồi”.
Ngụy Trang lấy một miếng vải trắng trên cánh tay, nhẹ nhàng lau thanh đao từng gây chấn động khắp phương Bắc, ông ta nói một cách chậm rãi và nhẹ nhàng: “Việc đã làm xong rồi, bây giờ muốn quay đầu e là cũng không kịp nữa”.
“Chuyện tôi đã đồng ý với cô, tôi nhất định sẽ làm đến cùng. Chỉ là, lần này chiến đấu với nhà họ Hàn, nếu như tôi có thể sống sót, xin cô Trần đừng quên thỏa thuận giữa chúng ta”.
Nói xong liền ngẩng đầu lên trời cười hả hê, sau đó bước lên một chiếc xe, tiếng động cơ gầm rú, hơn chục chiếc xe rời đi.
Trần Tiểu Túy ngây người đứng đó, càm giác rùng mình ùa lên từng cơn.
Ngụy Trang hóa ra lại là Cuồng Đao uy danh lừng lẫy phương Bắc năm xưa!
Cô ấy đột nhiên cảm thấy, vòng xoáy trước mặt càng lúc càng lớn.
Cô ấy bắt đầu cảm thấy sợ hãi, hoặc cũng có thể nói là hối hận, dường như trước đây cô ấy đã đánh giá quá thấp hậu quả của ván cược này.
Khi đó cô ấy chỉ nghĩ rằng, nếu như ván này thua, cùng lắm thì rời khỏi Giang Bắc, quay về Thiên Hải.
Nhưng bây giờ xem ra mọi thứ không hề đơn giản như vậy!
“Không ngờ cô thật sự vì tôi mà khiêu chiến với nhà họ Hàn”.
Lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên truyền tới từ bên cạnh.
“Anh Diệp!”
Trần Tiểu Túy quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện ra Diệp Vĩnh Khang không biết đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.
“Những chuyện vừa nãy tôi đều nhìn thấy rồi”.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói, thật ra anh đã sớm đoán được tối nay nhà họ Hàn sẽ phái người tới báo thù, vì vậy anh đã đợi sẵn ở cửa.
Chỉ là không ngờ được Trần Tiểu Túy lại đột ngột xuất hiện, cho nên anh âm thầm theo dõi tất cả mọi chuyện trong bóng tối.
“Tôi có một câu hỏi”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn đối phương, nói: “Thời gian chúng ta quen biết không lâu, cũng chẳng phải có giao tình quá lớn. Mặc dù trên người tôi quả thực có chút tài nguyên, tuy nhiên cũng không đến mức khiến cô vì tôi mà khiêu chiến với nhà họ Hàn. Tôi muốn nghe sự thật”.
Trần Tiểu Túy hít sâu một hơi, nhìn vào mắt của Diệp Vĩnh Khang: “Tôi đang cược!”
“Ồ? Cược cái gì vậy?”
“Tôi đang cược rằng phán đoán của tôi là đúng!”
Ánh mắt Trần Tiểu Túy trở nên kiên định: “Tôi luôn cảm thấy, anh Diệp không chỉ đơn giản là chủ tịch của ngân hàng Kim Kỳ”.
“Hoặc là, ngoại trừ thân phận đó ra, anh còn có một lai lịch đáng sợ hơn nhiều”.
“Vì vậy tôi định đánh một canh bạc với chính mình, nếu như tôi thắng, tôi sẽ nhận được một tương lai tươi sáng và huy hoàng!”
“Nếu như thua rồi cùng lắm thì…”
Trần Tiểu Túy không nói tiếp, bởi vì lúc này bản thân cô ấy cũng không dám đảm bảo nếu như cô ấy thua, cô ấy có thể hoàn toàn rút về Thiên Hải được hay không.
“Cô Trần, tôi thật sự càng lúc càng tán thưởng cô”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn Trần Tiểu Túy một cách đầy thích thú, đánh giá cô ấy một lượt từ trên xuống: “Có ngoại hình, có nhan sắc, có đầu óc, tính cách còn rất thẳng thắn, rất phù hợp với khẩu vị của tôi”.
“Nhưng như tôi đã nói lần trước, đôi khi cô quá thông minh”.
“Thật ra những gì hôm nay cô làm là hoàn toàn không cần thiết. Chỉ cần dựa vào việc hôm trước cô đã cứu vợ tôi, ơn tình này đã đủ để khiến tôi đáp ứng cho cô bất kỳ yêu cầu gì”.
“Chuyện của nhà họ Hàn dừng lại tại đây đi, cô không cần phải lo lắng nữa, sau khi giải quyết xong phiền phức này, tôi sẽ tới tìm cô”.
Sau khi nói xong Diệp Vĩnh Khang liền xoay người rời đi, không bao lâu liền biến mất trong màn đêm.
Trần Tiểu Túy đứng đó hồi lâu, trong mắt hiện lên nụ cười khổ, tự lẩm bẩm nói: “Nhưng mà bây giờ tôi đã cưỡi lên lưng hổ rồi…”
Biệt thự nhà họ Hàn.
Căn biệt thự quy mô, sang trọng được xây dựng như một cung điện này chưa bao giờ tràn đầy áp lực như hôm nay.
Sắt mặt tất cả mọi người đều căng thẳng tột độ, vò đầu bứt tai, thậm chí không dám thở mạnh.
Bởi vì họ đều biết lúc này cơn giận của Hàn Sách Hổ đã lên tới cực điểm, toàn bộ Giang Bắc sắp xảy ra một thảm họa đẫm máu!
Trong đại sảnh của biệt thự, có một số xác chết được phủ bằng vải trắng.
Hàn Sách Hổ đứng ở bên cạnh, hai mắt đỏ ngầu, hai gò má hốc hác, giống như một con sư tử hung dữ sắp gầm lên!
Ngay cả gia chủ Hàn Xuân Lâm đứng bên cạnh cũng cảm thấy một luồng uy lực mạnh mẽ.
Hàn Sách Hổ lần này đã hoàn toàn bị chọc giận rồi.
Sư tử đen đã theo Hàn Sách Hổ nhiều năm, trước khi ông ta nổi danh gã vẫn luôn ở bên cạnh ông ta. Mây năm nay làm cho ông ta không ít việc, thậm chí còn từng đỡ đạn giúp.
Có thể nói, tình cảm của Hàn Sách Hổ đối với Sư tử đen còn vượt qua cả Hàn Phong, khi nhìn thấy Hàn Phong bị người ta đánh cho tàn phế, ông ta cũng không tức giận đến vậy.
“Ngụy Trang, to gan lắm!”
Hàn Sách Hổ phẫn nộ gầm lên, ông ta không thể ngờ được, Ngụy Trang lại dám đối đầu với ông ta, hơn nữa lại còn giết chết Sư tử đen.
“Tao, Hàn Sách Hổ xin thề, nếu không đập nát xương cốt, rút gân lột da mày, Hàn Sách Hổ tao không phải là người!”
“Truyền lệnh của tao, lập tức triệu tập tất cả mọi người, đêm nay phải chém tên Ngụy Trang đáng chết đó ra thành trăm mảnh!”
“Chú ba!”
Hàn Xuân Lâm đột nhiên vung tay lên: “Anh có thể hiểu được tâm trạng hiện giờ của chú, nhưng chuyện này chúng ta phải tính kế đường dài”.
“Tính kế đường dài cái cứt chó, Sư tử đen là anh em của em, cho dù không coi Sư tử đen ra gì thì vẫn còn có Phong Nhi, đó là con trai ruột của anh đấy”.
Hàn Sách Hổ phẫn nộ gầm lên. Cả cái nhà họ Hàn này, dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với gia chủ Hàn Xuân Lâm e rằng chỉ có mình Hàn Sách Hổ thôi.
“Chú bình tĩnh lại trước, nghe anh nói xong đã!”
Hàn Xuân Lâm cũng tăng thêm âm lượng: “Chú nghĩ cho kỹ đi, Ngụy Trang vì sao lại đối đầu với chúng ta? Không phải vì cái tên Diệp Vĩnh Khang đó sao?”
“Nếu như trước đây đánh Phong Nhi tàn phế, có thể là do có xích mích. Nhưng bây giờ, mọi chuyện rất rõ ràng, bọn chúng đang nhắm vào nhà họ Hàn ta!”
“Diệp Vĩnh Khang, Ngụy Trang, còn có Trần Tiểu Túy, vì sao bọn chúng dám làm như vậy? Chuyện này nhất định là không đơn giản!”
“Bây giờ đã đào hố chôn Sư tử đen rồi, không ai biết được bọn chúng có thủ đoạn gì, chúng ta không thể mạo hiểm được!”
Mặc dù Hàn Sách Hổ rất tức giận, nhưng không phải là mất hết lý trí, khi nghe thấy những lời của Hàn Xuân Lâm cảm thấy rất có lý, tâm trạng dịu xuống rất nhiều: “Vậy anh nói xem nên làm thế nào?”
Sau khi Hàn Xuân Lâm cân nhắc một hồi, nói: “Thế lực của Ngụy Trang mặc dù không bằng chúng ta, nhưng gã cũng đã cố thủ ở Giang Bắc hơn mười năm, thực lực đã ăn sâu vào rễ”.
“Cộng thêm Trần Tiểu Túy cùng với tên Diệp Vĩnh Khang chưa rõ thân phận đó. Nếu như lần này hấp tấp công kích bọn chúng, cho dù cuối cùng có thể thắng, nhưng đây chắc sẽ là một trận chiến kéo dài”.
“Ngày tổ chức đại lễ sắc phong quân tướng đang đến gần. Lúc này, chúng ta không được gây chuyện quá lớn, nếu không sẽ mất nhiều hơn là được”.
“Hay là chúng ta gửi thư thách đấu cho chúng, hai ngày sau, quyết chiến một trận trên núi”.
“Bằng cách này, không chỉ có thể tránh được trận chiến kéo dài, nhanh chóng giải quyết được những rắc rối mà còn có thể tập trung tất cả sức mạnh của mình trong một lần luôn”.
“Hơn nữa, nhà họ Hàn chúng ta có thể tận dụng thời gian hai ngày này để triệu tập toàn bộ các anh em ở bên ngoài quay về”.
“Đến lúc đó, chúng ta không chỉ diệt sạch toàn bộ bọn chúng, báo thù cho Phong Nhi và Sư tử đen, còn có thể nhân cơ hội này, thể hiện sức mạnh của mình với hai gia tộc lớn kia. Chuyện này có thể coi là một hòn đá ném trúng ba con chim!”
Không thể phủ nhận, Hàn Xuân Lâm có thể ngồi lên được vị trí gia chủ nhà họ Hàn, tuyệt đối không phải do may mắn.
Dù Hàn Sách Hổ có dũng mãnh đến đâu, ông ta cũng chỉ là một chiến binh mà thôi, Hàn Xuân Lâm mới là người hoạch định chiến lược thật sự.
“Được, cứ làm như vậy đi”.
Vẻ mặt Hàn Sách Hổ vô cùng hung tợn: “Mấy năm nay nhà họ Hàn chúng ta vẫn luôn khiêm tốn, hổ không gầm chó tưởng rừng xanh vô chủ, đã đến lúc chúng ta thể hiện sức mạnh của mình rồi!”
Bình luận facebook