Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77: Anh tới rồi!
“Không!”
Ngụy Trang quỳ phịch xuống đất, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Cho đến lúc này, ông ta mới biết rằng mình đã bị người ta nắm thóp từ lâu rồi, ở trước mặt Hàn Sách Hổ, ông ta lại hèn mọn đến vậy.
“Ông Hổ, tôi biết sai rồi, sau này tôi không dám nữa!”
Vừa nói ông ta đột nhiên chỉ vào Trần Tiểu Túy ở bên cạnh: “Đều do cô ta, tôi cũng là do bị người phụ nữ này khiêu khích nên mới nhất thời bị che mờ mắt”.
“Ông Hổ, cầu xin ông cho tôi thêm một cơ hội, thật sự không thể trách tôi được, đều tại con đàn bà đáng chết này!”
Ánh mắt Hàn Sách Hổ đặt trên người Trần Tiểu Túy, cười gằn nói: “Cô Trần, nhà họ Hàn chúng tôi với cô trước nay nước sông không phạm nước giếng”.
“Nhưng cô lại cứ thích chọc vào ổ kiến lửa, vậy thì không thể trách tôi được rồi. Tuy nhiên hôm nay tôi có thể cho cô một cơ hội”.
“Cởi sạch quần áo ra để cho các anh em phía sau nhìn kỹ một chút, thưởng thức cái gọi là mỹ nhân số một Giang Bắc của chúng ta khi không mặc quần áo sẽ trông như thế nào, ha ha ha!”
Lúc này đầu óc Trần Tiểu Túy hoàn toàn trống rỗng.
Đến tầm tuổi này rồi nhưng chưa bao giờ cô ấy bất lực và hoảng sợ như lúc này.
Cô ấy xoay người bỏ chạy theo bản năng, nhưng Ngụy Trang đột nhiên nhảy lên túm tóc cô ấy lại: “Con đàn bà khốn kiếp này định chạy à?”
“Ông Hổ đang cho mày cơ hội đấy, muốn chạy phải không, được, để tao giúp mày!”
Trong khi nói chuyện, Ngụy Trang bắt đầu vươn tay xé quần áo của Trần Tiểu Túy.
Tất cả mọi người đều nhìn cảnh này bằng ánh mắt thích thú.
“Bỏ tôi ra, giết tôi đi, cầu xin ông hãy giết tôi đi!”
Trần Tiểu Túy hét lên, cố gắng vùng vẫy nhưng đều vô ích.
Khi mảnh vải cuối cùng trên người đã bị xé ra, đột nhiên một giọng nói nhàn nhạt từ bên cạnh truyền tới: “Một đám đàn ông lại ức hiếp một người phụ nữ, như vậy có hợp tình hợp lý không?”
“Ai?”
Ngụy Trang lập tức quay đầu lại.
Trong đêm đen, một bóng người chậm rãi bước tới.
Người này không quá cao to vạm vỡ, tướng mạo bình thường, thậm chí còn hơi gầy.
“Anh Diệp!”
Nhưng khi Trần Tiểu Túy nhìn thấy người này giống như bắt được ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng vậy.
“Mày chính là Diệp Vĩnh Khang!”
Ngụy Trang nhanh chóng hét lên: “Wow, đúng lúc đang cần tìm mày, không ngờ rằng mày lại tự vác xác tới đây”.
“Kẻ khiến cậu chủ nhà họ Hàn tàn phế là mày, cũng chính vì mày mà khiến tao vô tình giết chết người anh em Sư tử đen”.
“Tất cả mọi tai họa đều là do mày, hôm nay tao sẽ thay ông Hổ chôn sống mày!”
Lúc này vì để được sống Ngụy Trang đã không màng tới bất kỳ thứ gì nữa rồi, vội vàng đổ hết mọi tội lỗi lên người Diệp Vĩnh Khang.
Nói xong, Ngụy Trang không hề do dự nhấc đao lên chém về phía Diệp Vĩnh Khang.
Bụp!
Diệp Vĩnh Khang đút hai tay vào trong túi quần, thản nhiên nhấc chân lên, đá cho Ngụy Trang một cái bay ra ngoài.
“Xin lỗi, hôm nay phải ở bên con gái một lúc nên tới hơi muộn”.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng khoác áo lên cho Trần Tiểu Túy, trong lòng cảm thấy có chút áy náy.
Bất kể Trần Tiểu Túy có mục đích gì, nhưng hôm nay cô ấy đứng ở đây quả thực là vì Diệp Vĩnh Khang.
“Anh Diệp…”
Khoảnh khắc này, Trần Tiểu Túy không thể kìm nén được nữa, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
Có thể do vừa rồi quá sợ hãi, cô ấy lao vào lòng của Diệp Vĩnh Khang theo bản năng, cảm nhận được cảm giác an toàn chưa từng có.
“Diệp Vĩnh Khang, mày tới đúng lúc lắm!”
Hàn Sách Hổ trầm giọng nói: “Hôm nay tao sẽ băm vằm mày ra thành trăm mảnh để báo thù cho Phong Nhi, Lam Tang, đánh gãy tay chân của hắn trước, đừng giết chết!”
Lam Tang bước từng bước về phía Diệp Vĩnh Khang.
Nhưng lúc này Diệp Vĩnh Khang lại đang quay lưng với Lam Tang, Trần Tiểu Túy cảm nhận được nguy hiểm, vội vàng nói: “Anh Diệp, phía sau anh…”
Lúc này Lam Tang đã đi tới phía sau Diệp Vĩnh Khang, giơ cùi chỏ đập vào vai của anh.
Diệp Vĩnh Khang dùng một tay che chắn cho Trần Tiểu Túy, tay kia tùy ý giơ lên, hất nhẹ ra phía sau.
Bốp!
Lam Tang bị tát mạnh một cái vào mặt, cả người lập tức đông cứng lại.
Cách đó không xa, Hàn Sách Hổ nhíu mày, Lam Tang bị người ta tát vào mặt?
“Lam Tang, còn ngây ra đó làm gì, mau chóng ra tay đi!”
Hàn Sách Hổ thấy Lam Tang không có động tĩnh gì, nhanh chóng hét lớn.
Tuy nhiên, giây tiếp theo.
Bụp!
Thân hình vạm vỡ của Lam Tang đột nhiên đổ về phía sau, hai má lõm xuống thành một mảng lớn, nửa đầu vỡ vụn, ngay lập tức tắt thở!
Uỳnh!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hàn Sách Hổ chỉ cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung.
Biệt hiệu trước đây của Lam Tang là Đồng Thi, mình đồng da sắt, bất khả xâm phạm, bây giờ lại bị một cái tát tát chết?
Lúc này ông ta cuối cùng cũng phải nhìn nhận về người thanh niên có vẻ ngoài bình thường này.
“Mày rốt cuộc là ai!”
Hàn Sách Hổ nhíu mày hỏi.
Diệp Vĩnh Khang vẫn không quay đầu lại: “Ông vẫn chưa đủ tư cách để biết tôi là ai, tuy nhiên bây giờ tôi sẽ cho ông một cơ hội!”
“Tự đánh què hai chân, sau đó cút khỏi Giang Bắc, hôm nay tôi sẽ giữ lại cho ông một cái mạng”.
Hàn Sách Hổ sửng sốt, lập tức bật cười lớn: “Tao thừa nhận là mày có chút bản lĩnh, đến Đồng Thi ở trước mặt mày mà cũng không đỡ nổi một chiêu”.
“Nhưng mày cho rằng mày có thể đối phó với hơn nghìn anh em phía sau tao sao?”
“Mỗi người chỉ cần một bãi nước bọt cũng có thể nhấn chìm mày. Nhưng hôm nay tao cũng sẽ cho mày một cơ hội”.
“Bây giờ quỳ xuống dập đầu nhận sai, sau này làm con chó dưới trướng tao, làm việc cho tao, hôm nay tao có thể tha cho mày một mạng”.
Diệp Vĩnh Khang vẫn không quay người lại, nhẹ nhàng đẩy Trần Tiểu Túy ra, mỉm cười nhìn đối phương nói: “Không cho cô ôm nữa đâu, người cô thơm lắm”.
“Lát nữa tôi về mà trên người có mùi thơm như vậy, vợ tôi sẽ hiểu nhầm mất. Đi thôi, đi ăn đêm, tôi biết có một nhà hàng bít tết ngon lắm”.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười nói.
Trần Tiểu Túy ngẩn ra, trong lòng thầm nghĩ Diệp Vĩnh Khang này bị sao vậy. Mặc dù quả thực anh đánh nhau rất giỏi, nhưng bên kia có tận hơn một nghìn tên hung hãn.
“Nếu như cô không thích ăn bít tết thì đi ăn lẩu cũng được, tôi thích loại siêu cay ấy”.
Diệp Vĩnh Khang nói tiếp.
Hàn Sách Hổ hoàn toàn phát cáu vì thái độ của đối phương.
“Lên cho tôi, băm vằm hắn ra thành trăm mảnh!”
Soạt!
Hơn một nghìn người đồng thời rút mã tấu sáng chói ra, nhưng khi vừa định xông lên phía trước, một tiếng ầm ầm đột nhiên vang lên trên bầu trời.
Ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là hàng chục chiếc trực thăng vũ trang!
Rầm rầm!
Cùng lúc đó, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng gầm rú của động cơ.
Cùng với tiếng lách cách của cỏ cây, hàng chục chiếc xe bọc thép đột nhiên xuất hiện, đè bẹp cây cối, giống như những con quái vật khổng lồ từ xung quanh nhảy ra.
Ngay sau đó tiếng bước chân dồn dập vang lên, một đội vệ binh vũ trang dày đặc, số lượng ít nhất là năm nghìn người trong nháy mắt đã bao vây nơi này.
Chuyện gì thế này!
Hàn Sách Hổ vô cùng sửng sốt, tại sao đến cả người của Cục tác chiến cũng tới?
Đúng lúc này, ba chiếc xe địa hình màu xanh đậm phóng tới, ba sĩ quan nhảy từ trên xe xuống, đi thẳng về phía Diệp Vĩnh Khang, chào hỏi một cách cung kính.
Lớn tiếng hét: “Chiến đoàn số một Giang Bắc, Lý Vân Phi tham kiến quân hậu!”
“Chiến đoàn số hai Giang Bắc Khấu Thiên Dũng tham kiến quân hậu!”
“Chiến đoàn số ba Giang Bắc Hứa Phi Long tham kiến quân hậu!”
Ngụy Trang quỳ phịch xuống đất, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Cho đến lúc này, ông ta mới biết rằng mình đã bị người ta nắm thóp từ lâu rồi, ở trước mặt Hàn Sách Hổ, ông ta lại hèn mọn đến vậy.
“Ông Hổ, tôi biết sai rồi, sau này tôi không dám nữa!”
Vừa nói ông ta đột nhiên chỉ vào Trần Tiểu Túy ở bên cạnh: “Đều do cô ta, tôi cũng là do bị người phụ nữ này khiêu khích nên mới nhất thời bị che mờ mắt”.
“Ông Hổ, cầu xin ông cho tôi thêm một cơ hội, thật sự không thể trách tôi được, đều tại con đàn bà đáng chết này!”
Ánh mắt Hàn Sách Hổ đặt trên người Trần Tiểu Túy, cười gằn nói: “Cô Trần, nhà họ Hàn chúng tôi với cô trước nay nước sông không phạm nước giếng”.
“Nhưng cô lại cứ thích chọc vào ổ kiến lửa, vậy thì không thể trách tôi được rồi. Tuy nhiên hôm nay tôi có thể cho cô một cơ hội”.
“Cởi sạch quần áo ra để cho các anh em phía sau nhìn kỹ một chút, thưởng thức cái gọi là mỹ nhân số một Giang Bắc của chúng ta khi không mặc quần áo sẽ trông như thế nào, ha ha ha!”
Lúc này đầu óc Trần Tiểu Túy hoàn toàn trống rỗng.
Đến tầm tuổi này rồi nhưng chưa bao giờ cô ấy bất lực và hoảng sợ như lúc này.
Cô ấy xoay người bỏ chạy theo bản năng, nhưng Ngụy Trang đột nhiên nhảy lên túm tóc cô ấy lại: “Con đàn bà khốn kiếp này định chạy à?”
“Ông Hổ đang cho mày cơ hội đấy, muốn chạy phải không, được, để tao giúp mày!”
Trong khi nói chuyện, Ngụy Trang bắt đầu vươn tay xé quần áo của Trần Tiểu Túy.
Tất cả mọi người đều nhìn cảnh này bằng ánh mắt thích thú.
“Bỏ tôi ra, giết tôi đi, cầu xin ông hãy giết tôi đi!”
Trần Tiểu Túy hét lên, cố gắng vùng vẫy nhưng đều vô ích.
Khi mảnh vải cuối cùng trên người đã bị xé ra, đột nhiên một giọng nói nhàn nhạt từ bên cạnh truyền tới: “Một đám đàn ông lại ức hiếp một người phụ nữ, như vậy có hợp tình hợp lý không?”
“Ai?”
Ngụy Trang lập tức quay đầu lại.
Trong đêm đen, một bóng người chậm rãi bước tới.
Người này không quá cao to vạm vỡ, tướng mạo bình thường, thậm chí còn hơi gầy.
“Anh Diệp!”
Nhưng khi Trần Tiểu Túy nhìn thấy người này giống như bắt được ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng vậy.
“Mày chính là Diệp Vĩnh Khang!”
Ngụy Trang nhanh chóng hét lên: “Wow, đúng lúc đang cần tìm mày, không ngờ rằng mày lại tự vác xác tới đây”.
“Kẻ khiến cậu chủ nhà họ Hàn tàn phế là mày, cũng chính vì mày mà khiến tao vô tình giết chết người anh em Sư tử đen”.
“Tất cả mọi tai họa đều là do mày, hôm nay tao sẽ thay ông Hổ chôn sống mày!”
Lúc này vì để được sống Ngụy Trang đã không màng tới bất kỳ thứ gì nữa rồi, vội vàng đổ hết mọi tội lỗi lên người Diệp Vĩnh Khang.
Nói xong, Ngụy Trang không hề do dự nhấc đao lên chém về phía Diệp Vĩnh Khang.
Bụp!
Diệp Vĩnh Khang đút hai tay vào trong túi quần, thản nhiên nhấc chân lên, đá cho Ngụy Trang một cái bay ra ngoài.
“Xin lỗi, hôm nay phải ở bên con gái một lúc nên tới hơi muộn”.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng khoác áo lên cho Trần Tiểu Túy, trong lòng cảm thấy có chút áy náy.
Bất kể Trần Tiểu Túy có mục đích gì, nhưng hôm nay cô ấy đứng ở đây quả thực là vì Diệp Vĩnh Khang.
“Anh Diệp…”
Khoảnh khắc này, Trần Tiểu Túy không thể kìm nén được nữa, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
Có thể do vừa rồi quá sợ hãi, cô ấy lao vào lòng của Diệp Vĩnh Khang theo bản năng, cảm nhận được cảm giác an toàn chưa từng có.
“Diệp Vĩnh Khang, mày tới đúng lúc lắm!”
Hàn Sách Hổ trầm giọng nói: “Hôm nay tao sẽ băm vằm mày ra thành trăm mảnh để báo thù cho Phong Nhi, Lam Tang, đánh gãy tay chân của hắn trước, đừng giết chết!”
Lam Tang bước từng bước về phía Diệp Vĩnh Khang.
Nhưng lúc này Diệp Vĩnh Khang lại đang quay lưng với Lam Tang, Trần Tiểu Túy cảm nhận được nguy hiểm, vội vàng nói: “Anh Diệp, phía sau anh…”
Lúc này Lam Tang đã đi tới phía sau Diệp Vĩnh Khang, giơ cùi chỏ đập vào vai của anh.
Diệp Vĩnh Khang dùng một tay che chắn cho Trần Tiểu Túy, tay kia tùy ý giơ lên, hất nhẹ ra phía sau.
Bốp!
Lam Tang bị tát mạnh một cái vào mặt, cả người lập tức đông cứng lại.
Cách đó không xa, Hàn Sách Hổ nhíu mày, Lam Tang bị người ta tát vào mặt?
“Lam Tang, còn ngây ra đó làm gì, mau chóng ra tay đi!”
Hàn Sách Hổ thấy Lam Tang không có động tĩnh gì, nhanh chóng hét lớn.
Tuy nhiên, giây tiếp theo.
Bụp!
Thân hình vạm vỡ của Lam Tang đột nhiên đổ về phía sau, hai má lõm xuống thành một mảng lớn, nửa đầu vỡ vụn, ngay lập tức tắt thở!
Uỳnh!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hàn Sách Hổ chỉ cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung.
Biệt hiệu trước đây của Lam Tang là Đồng Thi, mình đồng da sắt, bất khả xâm phạm, bây giờ lại bị một cái tát tát chết?
Lúc này ông ta cuối cùng cũng phải nhìn nhận về người thanh niên có vẻ ngoài bình thường này.
“Mày rốt cuộc là ai!”
Hàn Sách Hổ nhíu mày hỏi.
Diệp Vĩnh Khang vẫn không quay đầu lại: “Ông vẫn chưa đủ tư cách để biết tôi là ai, tuy nhiên bây giờ tôi sẽ cho ông một cơ hội!”
“Tự đánh què hai chân, sau đó cút khỏi Giang Bắc, hôm nay tôi sẽ giữ lại cho ông một cái mạng”.
Hàn Sách Hổ sửng sốt, lập tức bật cười lớn: “Tao thừa nhận là mày có chút bản lĩnh, đến Đồng Thi ở trước mặt mày mà cũng không đỡ nổi một chiêu”.
“Nhưng mày cho rằng mày có thể đối phó với hơn nghìn anh em phía sau tao sao?”
“Mỗi người chỉ cần một bãi nước bọt cũng có thể nhấn chìm mày. Nhưng hôm nay tao cũng sẽ cho mày một cơ hội”.
“Bây giờ quỳ xuống dập đầu nhận sai, sau này làm con chó dưới trướng tao, làm việc cho tao, hôm nay tao có thể tha cho mày một mạng”.
Diệp Vĩnh Khang vẫn không quay người lại, nhẹ nhàng đẩy Trần Tiểu Túy ra, mỉm cười nhìn đối phương nói: “Không cho cô ôm nữa đâu, người cô thơm lắm”.
“Lát nữa tôi về mà trên người có mùi thơm như vậy, vợ tôi sẽ hiểu nhầm mất. Đi thôi, đi ăn đêm, tôi biết có một nhà hàng bít tết ngon lắm”.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười nói.
Trần Tiểu Túy ngẩn ra, trong lòng thầm nghĩ Diệp Vĩnh Khang này bị sao vậy. Mặc dù quả thực anh đánh nhau rất giỏi, nhưng bên kia có tận hơn một nghìn tên hung hãn.
“Nếu như cô không thích ăn bít tết thì đi ăn lẩu cũng được, tôi thích loại siêu cay ấy”.
Diệp Vĩnh Khang nói tiếp.
Hàn Sách Hổ hoàn toàn phát cáu vì thái độ của đối phương.
“Lên cho tôi, băm vằm hắn ra thành trăm mảnh!”
Soạt!
Hơn một nghìn người đồng thời rút mã tấu sáng chói ra, nhưng khi vừa định xông lên phía trước, một tiếng ầm ầm đột nhiên vang lên trên bầu trời.
Ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là hàng chục chiếc trực thăng vũ trang!
Rầm rầm!
Cùng lúc đó, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng gầm rú của động cơ.
Cùng với tiếng lách cách của cỏ cây, hàng chục chiếc xe bọc thép đột nhiên xuất hiện, đè bẹp cây cối, giống như những con quái vật khổng lồ từ xung quanh nhảy ra.
Ngay sau đó tiếng bước chân dồn dập vang lên, một đội vệ binh vũ trang dày đặc, số lượng ít nhất là năm nghìn người trong nháy mắt đã bao vây nơi này.
Chuyện gì thế này!
Hàn Sách Hổ vô cùng sửng sốt, tại sao đến cả người của Cục tác chiến cũng tới?
Đúng lúc này, ba chiếc xe địa hình màu xanh đậm phóng tới, ba sĩ quan nhảy từ trên xe xuống, đi thẳng về phía Diệp Vĩnh Khang, chào hỏi một cách cung kính.
Lớn tiếng hét: “Chiến đoàn số một Giang Bắc, Lý Vân Phi tham kiến quân hậu!”
“Chiến đoàn số hai Giang Bắc Khấu Thiên Dũng tham kiến quân hậu!”
“Chiến đoàn số ba Giang Bắc Hứa Phi Long tham kiến quân hậu!”