Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79: Không thân thiết với các người
“Bên ngoài ấy hả?”
Diệp Vĩnh Khang cười một cách đầy ẩn ý, sau đó nói: “Cái này đơn giản, nếu họ đã không cho bên ngoài, vậy thì tôi sẽ khiến cô trở thành người bên trong là được rồi”.
Sau đó anh bấm một số điện thoại và đi ra ngoài, nói chuyện bằng một thứ tiếng nước ngoài mà Trần Tiểu Túy không thể nghe hiểu được.
Trần Tiểu Túy ở bên cạnh tò mò không biết Diệp Vĩnh Khang đang nói tiếng nước nào, vừa nãy từ ‘người bên trong’ của anh khiến cô ấy cảm thấy hai má nóng bừng, tim đập thình thịch.
Nhưng cảm giác này không giống như lo lắng mà giống sự ngại ngùng, trong đó mang theo thứ cảm xúc phức tạp gì đó không thể nói rõ được.
“Được rồi, bên đó đã ủy quyền rồi. Bây giờ cô có thể vào trang web chính thức của họ để kiểm tra xem đã có thông tin của cô chưa”.
Lúc này Diệp Vĩnh Khang đã gọi điện thoại xong.
“Hả?”
Trần Tiểu Túy ngây người ra: “Đã ủy quyền rồi sao?”
Vừa nói cô ấy vừa nhấp vào trang web chính thức của mỏ Gombs với vẻ mặt nghi ngờ, nhưng ngay sau đó cô ấy đã nhìn thấy tên mình trong danh sách ủy quyền.
“Nhanh… nhanh vậy sao!”
Trần Tiểu Túy nhìn chằm chằm vào màn hình, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc khó tin.
Một cuộc điện thoại, chưa đầy một phút đã nhận được quyền khai thác mỏ Gombs, chuyện này… chuyện này đúng là không thể tin được mà!
Đồng thời Trần Tiểu Túy cũng tràn đầy nghi hoặc, cho dù anh Diệp có thân phận cao quý là hậu tướng quân, nhưng khu mỏ Gombs ở bên kia trái đất, đừng nói là hậu tướng quân, cho dù là lãnh đạo cao nhất của nước Long Hạ cũng không thể làm xong chuyện này trong vòng một phút được.
Lẽ nào…
Một ý nghĩ đáng sợ đột nhiên nảy ra trong lòng của Trần Tiểu Túy!
Lẽ nào ngoại trừ thân phận hậu tướng quân, anh Diệp còn có một lai lịch lớn hơn?
Nhìn vẻ mặt của Trần Tiểu Túy, Diệp Vĩnh Khang có thể đoán được trong lòng cô ấy đang nghĩ gì.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang không giải thích quá nhiều, chỉ khẽ cười nhạt.
Nếu như Trần Tiểu Túy biết chuyện anh mới chính là ông chủ thật sự phía sau của khu mỏ Gombs, không biết cô ấy sẽ phản ứng như thế nào?
“Anh Diệp, sau này chỉ cần anh có việc cần dùng tới tôi, tôi sẽ không ngại nhảy vào nước sôi lửa bỏng cho anh. Sau này tôi sẽ đi theo anh Diệp, nguyện nghe theo mọi sự sắp đặt của anh!”
Trần Tiểu Túy đứng dậy, lúc này cô ấy không còn biết dùng từ gì để diễn tả cảm xúc trong lòng nữa.
Lúc này Diệp Vĩnh Khang giống như một vị thần trong mắt cô ấy!
“Được rồi, những thứ này là do cô xứng đáng có được”.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng giơ tay lên, ý bảo đối phương không cần kích động như vậy, sau đó lại bổ sung thêm: “Ngoài việc của khu mỏ Gombs, tôi vẫn còn nợ cô một ân tình”.
“Về phần ân tình này, cô muốn tôi trả lúc nào, muốn tôi làm cái gì thì cứ nói. Chỉ cần trong phạm vi năng lực của tôi, tôi sẽ dốc hết sức”.
Lý do vì sao Diệp Vĩnh Khang có được quyền hạn và uy lực tối cao ở nước ngoài như vậy không chỉ đơn giản dựa vào vũ lực mạnh mẽ của anh.
Nhân cách của anh cũng là một yếu tố quan trọng, Diệp Vĩnh Khang luôn rất hào phóng với những người đã giúp đỡ anh.
Lần này mặc dù không biết mục đích của Trần Tiểu Túy là gì, nhưng dù sao cô ấy cũng đã liều lĩnh hành động vì mình, Diệp Vĩnh Khang tuyệt đối sẽ không khiến cô ấy phải chịu thiệt.
“Anh Diệp…”
Trần Tiểu Túy xúc động đến mức nước mắt chực trào ra.
Nếu như trước đây cô ấy tôn trọng anh vì đã lờ mờ đoán ra được thân phận và lai lịch của anh, nhưng khoảnh khắc này, Trần Tiểu Túy đã hoàn toàn bị Diệp Vĩnh Khang thu phục tuyệt đối.
“Anh Diệp!”
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, ba người Đường Văn Nguyên, Lưu Đại Hải và Trình Văn Đống bước vào.
“Chúc mừng anh Diệp, nhà họ Hàn lần này tiêu tùng rồi, một khi Hàn Sách Hổ chết, nhà họ Hàn không còn trụ cột nữa, bây giờ chỉ chờ tới lúc bọn chúng toang thôi, ha ha!”
Diệp Vĩnh Khang chưa kịp lên tiếng, ba người họ đã cười ha ha ngồi xuống, hơn nữa không chút khách khí, lớn tiếng nói: “Nhân viên đâu, mang thêm vài bộ bát đĩa và rượu ngon lên đây!”
Trình Văn Đống nhìn Diệp Vĩnh Khang, kích động nói: “Anh Diệp, hôm nay tôi nhất định phải uống thật say với anh”.
Diệp Vĩnh Khang lại khẽ cau mày: “Đây là việc riêng của tôi, sao mấy người lại vui tới vậy?”
Trình Văn Đống cười nói: “Việc của anh Diệp cũng là việc của chúng tôi, mọi người đều chung một thuyền mà, đương nhiên phải vui rồi. Nào, anh Diệp, chén này tôi kính anh!”
Trình Văn Đống nhiệt tình nâng chén.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang không nâng chén lên, chỉ liếc mắt nhìn đối phương, nhẹ giọng nói: “Người cùng thuyền? Hình như tôi không thân thiết với ông lắm”.
Trình Văn Đống ngây người ra, sau đó có vẻ xấu hổ: “Anh Diệp, anh xem tôi đã nâng chén này lên rồi…”
“Ông nâng chén rồi thì tôi phải uống với ông sao!”
Diệp Vĩnh Khang cười lạnh nói: “Ông đánh giá bản thân quá cao rồi đấy”.
Bầu không khí trong phòng lập tức trùng xuống.
Khuôn mặt Trình Văn Đống đỏ bừng bừng, tay nâng chén lên không biết nên làm gì, khóe miệng khẽ co giật.
“Ông Trình, có thể do anh Diệp không được thoải mái lắm, mấy ngày nay không uống rượu được, chén này để tôi uống giúp ông”.
Đường Văn Nguyên vội vàng đứng dậy giải vây, nâng chén lên cụng vào chén của Trình Văn Đống, đang chuẩn bị ngửa cổ lên uống.
Choang!
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên búng một hạt đậu phộng, lập tức bay tới chạm vào chén rượu trong tay Đương Văn Nguyên khiến nó vỡ tan.
“Xin lỗi, ông không có đủ tư cách uống thay tôi”.
Diệp Vĩnh Khang lạnh giọng nói.
Sau đó anh đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn ba người một cái, thản nhiên nói: “Nhớ kỹ, tôi không hề thân thiết gì với mấy người, sau này thân ai nấy lo đi”.
Nói xong xoay người bước thẳng ra khỏi cửa phòng bao.
Bầu không khí im lặng chết chóc bao trùm cả căn phòng.
Lưu Đại Hải dè dặt nói: “Anh Diệp sao vậy? Hình như đang tức giận chuyện gì đó?”
Trần Tiểu Túy ngẩng đầu lên liếc nhìn ba người họ một cái, lạnh lùng nói: “Khi anh Diệp gặp nạn các người đều trốn mất tăm, bây giờ không sao rồi thì lại đột nhiên xuất hiện. Loại bạn như này đương nhiên không xứng đáng để kết giao rồi”.
Những lời này khiến ba người họ đỏ bừng mặt mũi, chỉ muốn tìm ngay một cái lỗ nào đó để chui xuống.
Lúc trước sau khi nghe nói Hàn Sách Hổ gửi thư khiêu chiến cho Diệp Vĩnh Khang, bọn họ vội vàng trốn càng xa càng tốt, thậm chí không gọi điện cho Diệp Vĩnh Khang một cuộc nào, sợ rằng sẽ liên lụy tới bản thân.
Vừa rồi sau khi nghe tin Hàn Sách Hổ đã bị Cục tác chiến tiêu diệt lại vội vàng chạy tới đây ra vẻ nịnh nọt. Thường ngày Diệp Vĩnh Khang ghét nhất loại người như vậy, đương nhiên sẽ không nể nang gì bọn họ.
“Tôi thấy anh Diệp tự cao tự đại quá rồi đấy”.
Lúc này, Trình Văn Đống đột nhiên hừ lạnh nói: “Không phải chỉ là chủ tịch ngân hàng Kim Kỳ thôi sao? Trên thế giới này ngoại trừ ngân hàng Kim Kỳ thì không còn ngân hàng nào nữa chắc?”
“Cái thứ gọi là thể diện này cũng phải biết đường cho nhau chứ. Nếu như anh ta cứ trưng ra cái vẻ cao cao tại thượng đó, vậy Trình Văn Đống tôi cũng không chấp nhận làm đàn em cho người khác nữa đâu!”
Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải bị những lời này dọa cho mất mật, trong lòng nghĩ Trình Văn Đống này hình như điên rồi, lại dám nói ra những lời như vậy?
“Ông Trình, ông không được nói linh tinh, nhỡ anh Diệp nghe thấy…”
Đường Văn Nguyên vội vàng nói.
“Nghe thấy thì làm sao!”
Trình Văn Đống hừ lạnh: “Nếu là hai ngày trước, tôi phải cho anh ta thể diện, nhưng bây giờ thì ngược lại, anh ta phải nịnh hót tôi đấy”.
Sau khi nói xong, ông ta lấy một thứ màu đỏ từ trong túi ra đặt bốp phát lên bàn, đắc ý nói: “Các ông nhìn xem đây là cái gì!”
Diệp Vĩnh Khang cười một cách đầy ẩn ý, sau đó nói: “Cái này đơn giản, nếu họ đã không cho bên ngoài, vậy thì tôi sẽ khiến cô trở thành người bên trong là được rồi”.
Sau đó anh bấm một số điện thoại và đi ra ngoài, nói chuyện bằng một thứ tiếng nước ngoài mà Trần Tiểu Túy không thể nghe hiểu được.
Trần Tiểu Túy ở bên cạnh tò mò không biết Diệp Vĩnh Khang đang nói tiếng nước nào, vừa nãy từ ‘người bên trong’ của anh khiến cô ấy cảm thấy hai má nóng bừng, tim đập thình thịch.
Nhưng cảm giác này không giống như lo lắng mà giống sự ngại ngùng, trong đó mang theo thứ cảm xúc phức tạp gì đó không thể nói rõ được.
“Được rồi, bên đó đã ủy quyền rồi. Bây giờ cô có thể vào trang web chính thức của họ để kiểm tra xem đã có thông tin của cô chưa”.
Lúc này Diệp Vĩnh Khang đã gọi điện thoại xong.
“Hả?”
Trần Tiểu Túy ngây người ra: “Đã ủy quyền rồi sao?”
Vừa nói cô ấy vừa nhấp vào trang web chính thức của mỏ Gombs với vẻ mặt nghi ngờ, nhưng ngay sau đó cô ấy đã nhìn thấy tên mình trong danh sách ủy quyền.
“Nhanh… nhanh vậy sao!”
Trần Tiểu Túy nhìn chằm chằm vào màn hình, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc khó tin.
Một cuộc điện thoại, chưa đầy một phút đã nhận được quyền khai thác mỏ Gombs, chuyện này… chuyện này đúng là không thể tin được mà!
Đồng thời Trần Tiểu Túy cũng tràn đầy nghi hoặc, cho dù anh Diệp có thân phận cao quý là hậu tướng quân, nhưng khu mỏ Gombs ở bên kia trái đất, đừng nói là hậu tướng quân, cho dù là lãnh đạo cao nhất của nước Long Hạ cũng không thể làm xong chuyện này trong vòng một phút được.
Lẽ nào…
Một ý nghĩ đáng sợ đột nhiên nảy ra trong lòng của Trần Tiểu Túy!
Lẽ nào ngoại trừ thân phận hậu tướng quân, anh Diệp còn có một lai lịch lớn hơn?
Nhìn vẻ mặt của Trần Tiểu Túy, Diệp Vĩnh Khang có thể đoán được trong lòng cô ấy đang nghĩ gì.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang không giải thích quá nhiều, chỉ khẽ cười nhạt.
Nếu như Trần Tiểu Túy biết chuyện anh mới chính là ông chủ thật sự phía sau của khu mỏ Gombs, không biết cô ấy sẽ phản ứng như thế nào?
“Anh Diệp, sau này chỉ cần anh có việc cần dùng tới tôi, tôi sẽ không ngại nhảy vào nước sôi lửa bỏng cho anh. Sau này tôi sẽ đi theo anh Diệp, nguyện nghe theo mọi sự sắp đặt của anh!”
Trần Tiểu Túy đứng dậy, lúc này cô ấy không còn biết dùng từ gì để diễn tả cảm xúc trong lòng nữa.
Lúc này Diệp Vĩnh Khang giống như một vị thần trong mắt cô ấy!
“Được rồi, những thứ này là do cô xứng đáng có được”.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng giơ tay lên, ý bảo đối phương không cần kích động như vậy, sau đó lại bổ sung thêm: “Ngoài việc của khu mỏ Gombs, tôi vẫn còn nợ cô một ân tình”.
“Về phần ân tình này, cô muốn tôi trả lúc nào, muốn tôi làm cái gì thì cứ nói. Chỉ cần trong phạm vi năng lực của tôi, tôi sẽ dốc hết sức”.
Lý do vì sao Diệp Vĩnh Khang có được quyền hạn và uy lực tối cao ở nước ngoài như vậy không chỉ đơn giản dựa vào vũ lực mạnh mẽ của anh.
Nhân cách của anh cũng là một yếu tố quan trọng, Diệp Vĩnh Khang luôn rất hào phóng với những người đã giúp đỡ anh.
Lần này mặc dù không biết mục đích của Trần Tiểu Túy là gì, nhưng dù sao cô ấy cũng đã liều lĩnh hành động vì mình, Diệp Vĩnh Khang tuyệt đối sẽ không khiến cô ấy phải chịu thiệt.
“Anh Diệp…”
Trần Tiểu Túy xúc động đến mức nước mắt chực trào ra.
Nếu như trước đây cô ấy tôn trọng anh vì đã lờ mờ đoán ra được thân phận và lai lịch của anh, nhưng khoảnh khắc này, Trần Tiểu Túy đã hoàn toàn bị Diệp Vĩnh Khang thu phục tuyệt đối.
“Anh Diệp!”
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, ba người Đường Văn Nguyên, Lưu Đại Hải và Trình Văn Đống bước vào.
“Chúc mừng anh Diệp, nhà họ Hàn lần này tiêu tùng rồi, một khi Hàn Sách Hổ chết, nhà họ Hàn không còn trụ cột nữa, bây giờ chỉ chờ tới lúc bọn chúng toang thôi, ha ha!”
Diệp Vĩnh Khang chưa kịp lên tiếng, ba người họ đã cười ha ha ngồi xuống, hơn nữa không chút khách khí, lớn tiếng nói: “Nhân viên đâu, mang thêm vài bộ bát đĩa và rượu ngon lên đây!”
Trình Văn Đống nhìn Diệp Vĩnh Khang, kích động nói: “Anh Diệp, hôm nay tôi nhất định phải uống thật say với anh”.
Diệp Vĩnh Khang lại khẽ cau mày: “Đây là việc riêng của tôi, sao mấy người lại vui tới vậy?”
Trình Văn Đống cười nói: “Việc của anh Diệp cũng là việc của chúng tôi, mọi người đều chung một thuyền mà, đương nhiên phải vui rồi. Nào, anh Diệp, chén này tôi kính anh!”
Trình Văn Đống nhiệt tình nâng chén.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang không nâng chén lên, chỉ liếc mắt nhìn đối phương, nhẹ giọng nói: “Người cùng thuyền? Hình như tôi không thân thiết với ông lắm”.
Trình Văn Đống ngây người ra, sau đó có vẻ xấu hổ: “Anh Diệp, anh xem tôi đã nâng chén này lên rồi…”
“Ông nâng chén rồi thì tôi phải uống với ông sao!”
Diệp Vĩnh Khang cười lạnh nói: “Ông đánh giá bản thân quá cao rồi đấy”.
Bầu không khí trong phòng lập tức trùng xuống.
Khuôn mặt Trình Văn Đống đỏ bừng bừng, tay nâng chén lên không biết nên làm gì, khóe miệng khẽ co giật.
“Ông Trình, có thể do anh Diệp không được thoải mái lắm, mấy ngày nay không uống rượu được, chén này để tôi uống giúp ông”.
Đường Văn Nguyên vội vàng đứng dậy giải vây, nâng chén lên cụng vào chén của Trình Văn Đống, đang chuẩn bị ngửa cổ lên uống.
Choang!
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên búng một hạt đậu phộng, lập tức bay tới chạm vào chén rượu trong tay Đương Văn Nguyên khiến nó vỡ tan.
“Xin lỗi, ông không có đủ tư cách uống thay tôi”.
Diệp Vĩnh Khang lạnh giọng nói.
Sau đó anh đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn ba người một cái, thản nhiên nói: “Nhớ kỹ, tôi không hề thân thiết gì với mấy người, sau này thân ai nấy lo đi”.
Nói xong xoay người bước thẳng ra khỏi cửa phòng bao.
Bầu không khí im lặng chết chóc bao trùm cả căn phòng.
Lưu Đại Hải dè dặt nói: “Anh Diệp sao vậy? Hình như đang tức giận chuyện gì đó?”
Trần Tiểu Túy ngẩng đầu lên liếc nhìn ba người họ một cái, lạnh lùng nói: “Khi anh Diệp gặp nạn các người đều trốn mất tăm, bây giờ không sao rồi thì lại đột nhiên xuất hiện. Loại bạn như này đương nhiên không xứng đáng để kết giao rồi”.
Những lời này khiến ba người họ đỏ bừng mặt mũi, chỉ muốn tìm ngay một cái lỗ nào đó để chui xuống.
Lúc trước sau khi nghe nói Hàn Sách Hổ gửi thư khiêu chiến cho Diệp Vĩnh Khang, bọn họ vội vàng trốn càng xa càng tốt, thậm chí không gọi điện cho Diệp Vĩnh Khang một cuộc nào, sợ rằng sẽ liên lụy tới bản thân.
Vừa rồi sau khi nghe tin Hàn Sách Hổ đã bị Cục tác chiến tiêu diệt lại vội vàng chạy tới đây ra vẻ nịnh nọt. Thường ngày Diệp Vĩnh Khang ghét nhất loại người như vậy, đương nhiên sẽ không nể nang gì bọn họ.
“Tôi thấy anh Diệp tự cao tự đại quá rồi đấy”.
Lúc này, Trình Văn Đống đột nhiên hừ lạnh nói: “Không phải chỉ là chủ tịch ngân hàng Kim Kỳ thôi sao? Trên thế giới này ngoại trừ ngân hàng Kim Kỳ thì không còn ngân hàng nào nữa chắc?”
“Cái thứ gọi là thể diện này cũng phải biết đường cho nhau chứ. Nếu như anh ta cứ trưng ra cái vẻ cao cao tại thượng đó, vậy Trình Văn Đống tôi cũng không chấp nhận làm đàn em cho người khác nữa đâu!”
Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải bị những lời này dọa cho mất mật, trong lòng nghĩ Trình Văn Đống này hình như điên rồi, lại dám nói ra những lời như vậy?
“Ông Trình, ông không được nói linh tinh, nhỡ anh Diệp nghe thấy…”
Đường Văn Nguyên vội vàng nói.
“Nghe thấy thì làm sao!”
Trình Văn Đống hừ lạnh: “Nếu là hai ngày trước, tôi phải cho anh ta thể diện, nhưng bây giờ thì ngược lại, anh ta phải nịnh hót tôi đấy”.
Sau khi nói xong, ông ta lấy một thứ màu đỏ từ trong túi ra đặt bốp phát lên bàn, đắc ý nói: “Các ông nhìn xem đây là cái gì!”
Bình luận facebook