Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84: Bát Cực Quyền
"Còn ai nữa?"
Bên cạnh bồn hoa, có một thanh niên tóc vàng, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt kiêu ngạo.
Phía sau hắn chỉ có năm sáu người nữa, nhưng đối phương lại có mười mấy người, mà bên vài người này người nào người nấy mặt mũi đều bặm trợn, rõ ràng bên mười mấy người kia hiển nhiên đang gặp bất lợi.
"Mẹ nó, đứa nào dám phách lối thế?"
Đúng lúc này, một người đàn ông vóc dáng cường tráng mặc vest vội vàng bước tới, xem ra hắn là người được mười mấy người kia mời đến giúp đỡ.
"Anh Thụy!"
Khi mười mấy người kia nhìn thấy người này, họ đều kính cẩn chào hỏi như bắt được cọng rơm cứu mạng.
Người đàn ông được gọi là anh Thụy bước tới và nhìn tên thanh niên tóc vàng: "Mày là thằng đánh anh em tao à?"
Tên thanh niên tóc vàng vẻ mặt khinh thường: "Sao, muốn ra mặt giúp bọn nó à?"
"Thằng nhãi tóc vàng, mày biết anh ấy là ai không?"
Trong số hơn chục người kia, một người nhìn chằm chằm tên thanh niên tóc vàng và chỉ vào chiếc áo ba lỗ, nói: "Nhìn cho rõ đi, đây là quán quân của giải đấu Sanda năm ngoái. Biết rồi thì nên tranh thủ quỳ xuống dập đầu đi!"
"Ha ha ha ha!"
Nhưng tên thanh niên tóc vàng nghe đến danh hiệu, không hề sợ hãi mà còn cười rộ lên: "Cái cuộc thi tôm tép đó mà cũng dám nói ra à? Còn quán quân của giải đấu cơ à, có mà quán quân thiểu năng thì có!"
"Muốn chết à!"
Tên đàn ông mặc áo ba lỗ nổi giận, cả người vọt tới, hét lên một tiếng, hung hăng tung ra một cú đá ngang cao.
Có thể thấy, người này quả nhiên có biết vài chiêu đấm đá, chiêu đá ngang cao này không chỉ uy lực mà còn nhanh như chớp, nếu trúng phải thì sẽ nằm ngay đơ tại chỗ ngay.
Tuy nhiên, tên tóc vàng không hề biến sắc, ngửa cổ ra sau để tránh đòn rồi nghiêng người bước lên phía trước, đấm hai phát vào mặt đối phương.
Sau đó hắn bước tới nắm lấy tóc của đối phương rồi kéo mạnh xuống, đồng thời đột ngột nâng đầu gối lên.
Rắc--
Chỉ nghe thấy tiếng xương nứt ra, toàn bộ mũi của người đàn ông mặc áo ba lỗ đã bị đập lõm xuống, mặt mũi bê bết máu, sau khi hét lên một tiếng liền ngất lịm.
Mọi người đều chết lặng.
Không ngờ tên thanh niên tóc vàng này lại biết đánh đấm đến vậy!
"Có tí võ mèo cào mà cũng đòi làm quán quân à? Chắc đấy là giải đấu mẫu giáo à, haha!"
Tên thanh niên tóc vàng cười không chút kiêng dè, vênh mặt nói: "Còn ai không phục, cứ xông lên đi, vừa hay nay tao muốn vận động chút!"
Mấy chục người đối diện chết lặng.
Một tên thanh niên cao lớn nói: "Thằng nhãi tóc vàng, lần này chúng tao nhận thua. Coi như mày thắng, chúng tao đi!"
Nói xong liền chuẩn bị rời đi, thì tên thanh niên tóc vàng đột nhiên lạnh lùng nói: "Dừng lại, chọc giận anh đây rồi muốn đi là đi à?"
Tên thanh niên cao lớn trợn mắt nói: "Vậy mày còn muốn gì nữa? Tao nói cho mày biết, bố của tao là…"
Bốp!
Tên thanh niên cao lớn chưa kịp nói xong, thì tên thanh niên tóc vàng đột nhiên bật dậy, đá mạnh vào bụng đối phương khiến hắn bay ra ngoài.
Tên thanh niên tóc vàng hét lớn: "Tao mà thèm quan tâm mày là ai à, lấy bố mày để ra oai đúng không? Nghe kĩ đây, anh đây là La Thiên Bằng!"
La Thiên Bằng!
Cái tên này khiến sắc mặt mấy chục người lập tức sa sầm xuống, trong mắt chợt hiện lên vẻ sợ hãi.
Hóa ra tên thanh niên tóc vàng này lại là La Thiên Bằng!
Mà bố của La Thiên Bằng là La Thiết Hiên, gia chủ của nhà họ La, một trong tam đại gia tộc ở Giang Bắc!
"Xin lỗi, chúng tôi không biết anh là anh La. Hôm nay chúng tôi có mắt không tròng mới chọc giận anh La. Xin anh La đại lượng đừng chấp nhặt với chúng tôi, tha cho chúng tôi, sau chúng tôi sẽ không dám nữa…"
Bốp!
La Thiên Bằng lại đá tên thanh niên đó bay ra ngoài: "Lần sau? Chọc giận anh đây mà còn muốn có lần sau à?"
Sau đó, liền hướng về phía mười mấy nam nữ thanh niên đang run lên sợ hãi, cười xấu xa nói: "Anh đây hôm nay đang có tâm trạng tốt, có thể cho mấy người một cơ hội".
"Con trai, mỗi người bẻ gãy một chân, còn con gái, lập tức quỳ xuống hầu hạ tao một lần trước mặt mọi người, tao sẽ bỏ qua chuyện này".
Mười mấy người kia sau khi nghe thấy vậy, khuôn mặt của họ càng trở nên sợ hãi hơn, một số cô gái còn sợ hãi đến mức rơi nước mắt.
"Anh La".
Lúc này, một thanh niên tóc húi cua, mang vẻ mặt nghiêm nghị đứng sau lưng La Thiên Bằng nói: "Những người này chọc vào anh La, đám con trai nên đánh gãy chân là đúng rồi, còn con gái thì bỏ qua đi".
"Haha, chọc vào tôi đâu thể đơn giản như vậy. Nếu cậu thích, đợi đến khi tôi chơi xong thì cậu có thể chơi tiếp".
Nói xong, La Thiên Bằng mang theo ánh mắt ác tà đi về phía các cô gái, thanh niên đầu húi cua đằng sau khẽ thở dài, trong mắt tràn đầy vẻ bất lực.
Các cô gái run lên vì sợ hãi, ngay khi La Thiên Bằng vươn tay ra, đột nhiên có một cánh tay to từ bên cạnh duỗi ra.
Kèm theo đó là giọng nói hùng hồn của một người đàn ông: "Này anh bạn, làm người luôn phải có giới hạn, cãi cọ đánh nhau đã xong rồi, còn muốn hãm hại mấy cô gái là anh sai rồi".
La Thiên Bằng sửng sốt, nhìn lên thì thấy một người đàn ông vạm vỡ cao ít nhất 1,9 mét, trông như một con gấu vậy.
"Mày muốn lo chuyện bao đồng à?"
La Thiên Bằng cười quỷ quyệt.
Triệu Đại Lực trịnh trọng nói: "Hôm nay tôi sẽ bảo vệ cho mấy cô gái kia, muốn ra tay thì phải hỏi nắm đấm này của tôi đã!"
"Ha ha ha ha!"
La Thiên Bằng bật cười, lùi lại, ngay lập tức ngoắc ngón tay về phía Triệu Đại Lực: "Bự con, nếu mày đã muốn tọc mạch đến vậy, thì tao sẽ cho mày toại nguyện. Chỉ cần hôm nay mày có thể quật ngã được tao, chuyện này tao sẽ không truy cứu nữa".
"Nhưng nếu không quật ngã được thì mày phải để lại cả hai chân của mày đấy!"
Triệu Đại Lực lên cơ, cả người phát ra tiếng ‘rắc rắc’, trầm giọng nói: "Muốn đánh thì đánh đi, nói lắm thế làm gì, tiếp chiêu!"
Nói xong, chân trái ấn mạnh xuống đất, ‘kít’ một tiếng, thân hình to lớn lao thẳng về phía đối thủ như một cỗ xe tăng.
Bát Cực Quyền?
Diệp Vĩnh Khang vuốt cằm thích thú, không ngờ ngoài kích thước to lớn, Triệu Đại Lực lại có một chiêu thức như vậy.
Vẻ mặt của La Thiên Bằng đột ngột thay đổi, hiển nhiên là hắn đã đánh giá quá thấp năng lực của gã to lớn này, nhanh chóng giang hai tay ra để bảo vệ cơ thể, chuẩn bị đỡ đòn trước khi có cơ hội phản công.
Chỉ là trong giây tiếp theo, La Thiên Bằng phát hiện ra rằng mình đã sai.
Bùm!
Một âm thanh nặng nề vang lên, La Thiên Bằng cảm thấy thứ lao vào mình không phải một con người, mà là một đoàn xe lửa có đủ mã lực!
Sức mạnh này thật không thể tin được!
Cơ thể hắn bay về phía sau như một cánh diều bị đứt dây, nhưng Triệu Đại Lực không dừng lại, đột nhiên nhảy lên, quơ một tay trong không trung, nắm lấy cổ của La Thiên Bằng rồi đính nó lên tường!
"Đồ chó, hôm nay tao phải bẻ gãy ‘thằng nhỏ’ của mày, nếu không sau này không biết sẽ có bao nhiêu người sẽ bị mày hại nữa!"
Dứt lời, Triệu Đại Lực mở lòng bàn tay to như cái quạt ra, hung hăng hướng tới vị trí nào đó của La Thiên Bằng.
"Hảo hán, chờ đã!"
Lúc này, sắc mặt của thanh niên húi cua đằng sau chợt đanh lại, trên trán lấm tấm một tầng mồ hôi lạnh!
Gã cũng không ngờ hôm nay lại xuất hiện một kẻ thô lỗ như vậy, nếu thứ đó của La Thiên Bằng thực sự bị phế đi thì sẽ lớn chuyện đấy!
Đây là con trai duy nhất La Thiết Hiên, một trong ba đại gia tộc ở Giang Bắc đấy!
Bên cạnh bồn hoa, có một thanh niên tóc vàng, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt kiêu ngạo.
Phía sau hắn chỉ có năm sáu người nữa, nhưng đối phương lại có mười mấy người, mà bên vài người này người nào người nấy mặt mũi đều bặm trợn, rõ ràng bên mười mấy người kia hiển nhiên đang gặp bất lợi.
"Mẹ nó, đứa nào dám phách lối thế?"
Đúng lúc này, một người đàn ông vóc dáng cường tráng mặc vest vội vàng bước tới, xem ra hắn là người được mười mấy người kia mời đến giúp đỡ.
"Anh Thụy!"
Khi mười mấy người kia nhìn thấy người này, họ đều kính cẩn chào hỏi như bắt được cọng rơm cứu mạng.
Người đàn ông được gọi là anh Thụy bước tới và nhìn tên thanh niên tóc vàng: "Mày là thằng đánh anh em tao à?"
Tên thanh niên tóc vàng vẻ mặt khinh thường: "Sao, muốn ra mặt giúp bọn nó à?"
"Thằng nhãi tóc vàng, mày biết anh ấy là ai không?"
Trong số hơn chục người kia, một người nhìn chằm chằm tên thanh niên tóc vàng và chỉ vào chiếc áo ba lỗ, nói: "Nhìn cho rõ đi, đây là quán quân của giải đấu Sanda năm ngoái. Biết rồi thì nên tranh thủ quỳ xuống dập đầu đi!"
"Ha ha ha ha!"
Nhưng tên thanh niên tóc vàng nghe đến danh hiệu, không hề sợ hãi mà còn cười rộ lên: "Cái cuộc thi tôm tép đó mà cũng dám nói ra à? Còn quán quân của giải đấu cơ à, có mà quán quân thiểu năng thì có!"
"Muốn chết à!"
Tên đàn ông mặc áo ba lỗ nổi giận, cả người vọt tới, hét lên một tiếng, hung hăng tung ra một cú đá ngang cao.
Có thể thấy, người này quả nhiên có biết vài chiêu đấm đá, chiêu đá ngang cao này không chỉ uy lực mà còn nhanh như chớp, nếu trúng phải thì sẽ nằm ngay đơ tại chỗ ngay.
Tuy nhiên, tên tóc vàng không hề biến sắc, ngửa cổ ra sau để tránh đòn rồi nghiêng người bước lên phía trước, đấm hai phát vào mặt đối phương.
Sau đó hắn bước tới nắm lấy tóc của đối phương rồi kéo mạnh xuống, đồng thời đột ngột nâng đầu gối lên.
Rắc--
Chỉ nghe thấy tiếng xương nứt ra, toàn bộ mũi của người đàn ông mặc áo ba lỗ đã bị đập lõm xuống, mặt mũi bê bết máu, sau khi hét lên một tiếng liền ngất lịm.
Mọi người đều chết lặng.
Không ngờ tên thanh niên tóc vàng này lại biết đánh đấm đến vậy!
"Có tí võ mèo cào mà cũng đòi làm quán quân à? Chắc đấy là giải đấu mẫu giáo à, haha!"
Tên thanh niên tóc vàng cười không chút kiêng dè, vênh mặt nói: "Còn ai không phục, cứ xông lên đi, vừa hay nay tao muốn vận động chút!"
Mấy chục người đối diện chết lặng.
Một tên thanh niên cao lớn nói: "Thằng nhãi tóc vàng, lần này chúng tao nhận thua. Coi như mày thắng, chúng tao đi!"
Nói xong liền chuẩn bị rời đi, thì tên thanh niên tóc vàng đột nhiên lạnh lùng nói: "Dừng lại, chọc giận anh đây rồi muốn đi là đi à?"
Tên thanh niên cao lớn trợn mắt nói: "Vậy mày còn muốn gì nữa? Tao nói cho mày biết, bố của tao là…"
Bốp!
Tên thanh niên cao lớn chưa kịp nói xong, thì tên thanh niên tóc vàng đột nhiên bật dậy, đá mạnh vào bụng đối phương khiến hắn bay ra ngoài.
Tên thanh niên tóc vàng hét lớn: "Tao mà thèm quan tâm mày là ai à, lấy bố mày để ra oai đúng không? Nghe kĩ đây, anh đây là La Thiên Bằng!"
La Thiên Bằng!
Cái tên này khiến sắc mặt mấy chục người lập tức sa sầm xuống, trong mắt chợt hiện lên vẻ sợ hãi.
Hóa ra tên thanh niên tóc vàng này lại là La Thiên Bằng!
Mà bố của La Thiên Bằng là La Thiết Hiên, gia chủ của nhà họ La, một trong tam đại gia tộc ở Giang Bắc!
"Xin lỗi, chúng tôi không biết anh là anh La. Hôm nay chúng tôi có mắt không tròng mới chọc giận anh La. Xin anh La đại lượng đừng chấp nhặt với chúng tôi, tha cho chúng tôi, sau chúng tôi sẽ không dám nữa…"
Bốp!
La Thiên Bằng lại đá tên thanh niên đó bay ra ngoài: "Lần sau? Chọc giận anh đây mà còn muốn có lần sau à?"
Sau đó, liền hướng về phía mười mấy nam nữ thanh niên đang run lên sợ hãi, cười xấu xa nói: "Anh đây hôm nay đang có tâm trạng tốt, có thể cho mấy người một cơ hội".
"Con trai, mỗi người bẻ gãy một chân, còn con gái, lập tức quỳ xuống hầu hạ tao một lần trước mặt mọi người, tao sẽ bỏ qua chuyện này".
Mười mấy người kia sau khi nghe thấy vậy, khuôn mặt của họ càng trở nên sợ hãi hơn, một số cô gái còn sợ hãi đến mức rơi nước mắt.
"Anh La".
Lúc này, một thanh niên tóc húi cua, mang vẻ mặt nghiêm nghị đứng sau lưng La Thiên Bằng nói: "Những người này chọc vào anh La, đám con trai nên đánh gãy chân là đúng rồi, còn con gái thì bỏ qua đi".
"Haha, chọc vào tôi đâu thể đơn giản như vậy. Nếu cậu thích, đợi đến khi tôi chơi xong thì cậu có thể chơi tiếp".
Nói xong, La Thiên Bằng mang theo ánh mắt ác tà đi về phía các cô gái, thanh niên đầu húi cua đằng sau khẽ thở dài, trong mắt tràn đầy vẻ bất lực.
Các cô gái run lên vì sợ hãi, ngay khi La Thiên Bằng vươn tay ra, đột nhiên có một cánh tay to từ bên cạnh duỗi ra.
Kèm theo đó là giọng nói hùng hồn của một người đàn ông: "Này anh bạn, làm người luôn phải có giới hạn, cãi cọ đánh nhau đã xong rồi, còn muốn hãm hại mấy cô gái là anh sai rồi".
La Thiên Bằng sửng sốt, nhìn lên thì thấy một người đàn ông vạm vỡ cao ít nhất 1,9 mét, trông như một con gấu vậy.
"Mày muốn lo chuyện bao đồng à?"
La Thiên Bằng cười quỷ quyệt.
Triệu Đại Lực trịnh trọng nói: "Hôm nay tôi sẽ bảo vệ cho mấy cô gái kia, muốn ra tay thì phải hỏi nắm đấm này của tôi đã!"
"Ha ha ha ha!"
La Thiên Bằng bật cười, lùi lại, ngay lập tức ngoắc ngón tay về phía Triệu Đại Lực: "Bự con, nếu mày đã muốn tọc mạch đến vậy, thì tao sẽ cho mày toại nguyện. Chỉ cần hôm nay mày có thể quật ngã được tao, chuyện này tao sẽ không truy cứu nữa".
"Nhưng nếu không quật ngã được thì mày phải để lại cả hai chân của mày đấy!"
Triệu Đại Lực lên cơ, cả người phát ra tiếng ‘rắc rắc’, trầm giọng nói: "Muốn đánh thì đánh đi, nói lắm thế làm gì, tiếp chiêu!"
Nói xong, chân trái ấn mạnh xuống đất, ‘kít’ một tiếng, thân hình to lớn lao thẳng về phía đối thủ như một cỗ xe tăng.
Bát Cực Quyền?
Diệp Vĩnh Khang vuốt cằm thích thú, không ngờ ngoài kích thước to lớn, Triệu Đại Lực lại có một chiêu thức như vậy.
Vẻ mặt của La Thiên Bằng đột ngột thay đổi, hiển nhiên là hắn đã đánh giá quá thấp năng lực của gã to lớn này, nhanh chóng giang hai tay ra để bảo vệ cơ thể, chuẩn bị đỡ đòn trước khi có cơ hội phản công.
Chỉ là trong giây tiếp theo, La Thiên Bằng phát hiện ra rằng mình đã sai.
Bùm!
Một âm thanh nặng nề vang lên, La Thiên Bằng cảm thấy thứ lao vào mình không phải một con người, mà là một đoàn xe lửa có đủ mã lực!
Sức mạnh này thật không thể tin được!
Cơ thể hắn bay về phía sau như một cánh diều bị đứt dây, nhưng Triệu Đại Lực không dừng lại, đột nhiên nhảy lên, quơ một tay trong không trung, nắm lấy cổ của La Thiên Bằng rồi đính nó lên tường!
"Đồ chó, hôm nay tao phải bẻ gãy ‘thằng nhỏ’ của mày, nếu không sau này không biết sẽ có bao nhiêu người sẽ bị mày hại nữa!"
Dứt lời, Triệu Đại Lực mở lòng bàn tay to như cái quạt ra, hung hăng hướng tới vị trí nào đó của La Thiên Bằng.
"Hảo hán, chờ đã!"
Lúc này, sắc mặt của thanh niên húi cua đằng sau chợt đanh lại, trên trán lấm tấm một tầng mồ hôi lạnh!
Gã cũng không ngờ hôm nay lại xuất hiện một kẻ thô lỗ như vậy, nếu thứ đó của La Thiên Bằng thực sự bị phế đi thì sẽ lớn chuyện đấy!
Đây là con trai duy nhất La Thiết Hiên, một trong ba đại gia tộc ở Giang Bắc đấy!
Bình luận facebook