Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93: Khó mà tin nổi!
"Láo!"
Một tên vệ sĩ đứng bên cạnh Tần Long Tượng giận tím người, từ trong tay lấy ra một khẩu súng lục, tức giận nói: "Mày cho rằng mày giỏi đánh đấm lắm sao? Mày có tin tao cho mày nổ đầu không!"
Tim của Trần Tiểu Túy đã nhảy lên đến tận cổ họng, cô ấy biết đối phương thật sự dám bắn.
Cho dù Diệp Vĩnh Khang giỏi đánh đấm, sao mà có thể bì được với đạn chứ?
Còn Tần Long Tượng thì không có phản ứng gì, chỉ nhìn Diệp Vĩnh Khang với ánh mắt ranh mãnh, như muốn nói, nhãi ranh, mày vẫn con non lắm.
Tuy nhiên, biểu hiện của Diệp Vĩnh Khang nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Khi bị súng lục chĩa vào đầu, ai cũng run cả.
Nhưng vẻ mặt của Diệp Vĩnh Khang lại thờ ơ, như thể thứ mà đối phương đang cầm không phải súng lục, mà là một món đồ chơi trẻ con.
"Mày có biết hậu quả của việc chĩa súng vào người tao không?"
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm vào đối phương, giọng điệu lãnh đạm, không chút cảm xúc.
Không biết tại sao, tên vệ sĩ bị Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm, trong lòng lại cảm thấy hoảng sợ vô cớ.
Nhưng hắn vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: "Tao chỉ biết là chỉ cần tao động ngón tay, đầu mày sẽ nát bét!"
"Còn không mau quỳ xuống trước ông Tần đi!"
Tên vệ sĩ hét lên.
"Bắn đi".
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên bình tĩnh nói.
Vừa nói xong, không khí xung quanh lập tức yên lặng như tờ.
Mọi người đều thắc mắc không biết mình có nghe nhầm không.
"Anh Diệp…"
Trần Tiểu Túy cả người toát ra mồ hôi lạnh, hoàn toàn không biết Diệp Vĩnh Khang muốn làm gì.
Nhưng tên vệ sĩ cầm súng lại tức đỏ cả mặt, hắn đã từng thấy kẻ không sợ chết, nhưng hắn chưa từng thấy kẻ nào không coi trọng tính mạng của mình như vậy.
"Cầm súng không dám bóp cò, thôi về nhà cầm bình sữa đi".
Diệp Vĩnh Khang cười lạnh một tiếng, nói với Tần Long Tượng: "Đây là thuộc hạ của ông à? Cũng giống như ông nhỉ?"
Gân xanh trên trán Tần Long Tượng nổi rần rần!
Thực ra hôm nay ông ta cũng không có ý định giết Diệp Vĩnh Khang, ông ta chỉ muốn dùng cách này làm đối phương khuất phục thôi.
Nhưng người này không những không sợ chết mà còn thách thức quyền uy của ông ta hết lần này đến lần khác.
Bao nhiêu năm nay không có ai dám nói với ông ta như vậy, huống chi là trước mặt bao nhiêu đàn em thế này.
"Người anh em, anh mau xuống nước tí đi, có gì chúng ta thương lượng sau!"
Tần Hạc cũng rất căng thẳng.
Mặc dù trước đây Diệp Vĩnh Khang đã từng làm gã bị thương, nhưng gã không hề thù hận, ngược lại còn rất ngưỡng mộ thân thủ của đối phương.
Cho nên gã cũng không muốn nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang bị bắn nát đầu.
Diệp Vĩnh Khang cười lạnh, nhìn Tần Long Tượng tiếp tục khinh thường nói: "Nếu không dám bắn, có thể quỳ xuống gọi tôi là ông nội ba lần, có lẽ tôi sẽ nhận ông là cháu trai đấy".
"Láo!"
Cơn giận của Tần Long Tượng cuối cùng cũng hoàn toàn bùng cháy, hai mắt trợn trừng tưởng như sắp phun ra tia lửa.
Bao nhiên năm nay, ai gặp ông ta mà không kính nể chứ?
Ngay cả gia chủ của ba đại gia tộc ở Giang Bắc cũng phải nể mặt ông ta đôi phần.
Ở cái Giang Bắc này, khi nhắc đến tên Tần Long Tượng ông ta, ai mà không cung kinh gọi một tiếng ‘ông Tần’ chứ?
Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng mà!
"Bắn!"
Tần Long Tượng ra lệnh.
Bùm!
Tên vệ sĩ không chút do dự, bóp cò ‘phằng’ một tiếng.
"Anh Diệp!"
Trần Tiểu Túy kêu lên, cô ấy không biết tại sao lại lao về phía trước theo bản năng, cố gắng giúp Diệp Vĩnh Khang đỡ đạn.
Chỉ là khoảng cách hai bên không quá năm mét, tốc độ đạn quá nhanh, cô ấy không kịp phản ứng.
Lúc này, cô ấy chỉ cảm thấy tim mình thắt lại, như thể bị thứ gì đó đâm vào vậy.
Cô ấy thậm chí còn nhắm mắt lại vì không thể đối mặt với cảnh sau đó.
Tuy nhiên, một giây tiếp theo, Trần Tiểu Túy đột nhiên nghe thấy một giọng nói mà lẽ ra không nên xuất hiện!
"Đừng run tay, bắn chính xác hơn một chút đi".
Giọng nói Diệp Vĩnh Khang vẫn lãnh đạm như vậy.
Trần Tiểu Túy khẽ giật mình, chợt mở mắt ra, liền nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang bình an vô sự!
Tần Long Tượng, Tần Hạc cùng mấy trăm vệ sĩ áo đen trước mặt đều há hốc mồm, trợn tròn mắt.
Đôi mắt của họ hiện lên vẻ kinh hãi và khó tin, nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Vĩnh Khang như thể đang nhìn chằm chằm vào người ngoài hành tinh!
Trần Tiểu Túy không biết nội tình, nhưng Tần Long Tượng và những người khác vừa rồi đã nhìn thấy rất rõ ràng!
Không phải vệ sĩ tay run bắn trượt, mà là lúc bắn, Diệp Vĩnh Khang đã nhẹ nhàng nghiêng đầu tránh viên đạn!
Ở khoảng cách dưới năm mét, tránh được một viên đạn đã ra khỏi nòng!
Cảnh tượng này đã làm mới nhận thức của họ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết bọn họ cũng không dám tin trên đời này lại có người tránh được đạn!
"Nhắm chuẩn một chút rồi tiếp tục".
Diệp Vĩnh Khang khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt vô cùng thản nhiên, khóe miệng gợi lên điệu cười ranh mãnh.
Phằng phằng phằng!
Vệ sĩ không biết là vì căng thẳng hay tức giận mà bắn liên hoàn về phía Diệp Vĩnh Khang.
Có lẽ vừa rồi là do may mắn thôi!
Chỉ là hắn rất nhanh đã không nghĩ như vậy nữa.
Sau khi xả một loạt đạn, cơ thể tên vệ sĩ bắt đầu run bần bật, súng lục rơi xuống đất ‘cạch’ một cái, hai chân như biến thành bún vậy.
Đôi mắt của hắn đầy kinh hoàng và sợ hãi vô tận!
Sự im lặng chết chóc bao chùm bầu không khí xung quanh!
Bởi vì vừa rồi, bọn họ nhìn thấy một màn tuyệt đối không thể tin được trên đời này!
Một người sống sờ sờ, trong khoảng cách chưa đến năm mét, dễ dàng thoát khỏi loạt đạn trong chốc lát!
Điều đáng sợ hơn là đối phương từ đầu đến cuối không hề chớp mắt, cứ như cảnh tượng này đối với anh là chuyện đương nhiên vậy!
"Vừa rồi mày rất muốn biết hậu quả của việc chĩa súng vào tao nhỉ?"
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm tên kia cười quỷ quyệt, đột nhiên thân hình lóe lên, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt một cái!
Đến lúc phản ứng lại, Diệp Vĩnh Khang đã ở trước tầm mắt của người đó, đồng thời một bàn tay cũng đã kẹp trên cổ người đó.
Hơi dùng sức….
Rắc--
Hai nhãn cầu của tên vệ sĩ vẫn trừng trừng cho đến khi hắn thở, hắn thậm chí còn không nhìn thấy đối phương ra tay như thế nào.
Cảnh tượng này lại khiến mọi người phải há hốc mồm kinh ngạc.
Loại thân pháp này chính là di chuyển tức thì!
Không ai thấy được anh đã làm như thế nào!
Từ khi cơ thể anh khẽ động đến khi bẻ cổ đối phương, cả quá trình chỉ vỏn vẹn 0,1 giây!
Đây có còn là con người không?
Sau cú sốc, nhiều hơn cả là một nỗi sợ hãi vô tận.
Tần Long Tượng là người phản ứng đầu tiên, ngay khi ông ta phản ứng kịp, tay của Diệp Vĩnh Khang đã đặt nhẹ lên vai ông ta.
Ngay khi đám đàn em đang định lao về phía trước, Tần Long Tượng đột nhiên hét lên: "Đừng nhúc nhích!"
Diệp Vĩnh Khang đặt tay lên vai Tần Long Tượng, nhàn nhạt cười nói: "Những gì tôi nói vừa rồi là thật tâm đấy. Tôi thật sự ‘chê’ ông đấy. Nếu thấy mình sống dai quá rồi thì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào".
Nói xong, anh xoay người, kéo Trần Tiểu Túy vào trong xe, sau đó khởi động xe rời đi.
"Ông Tần, tôi sẽ gọi hết các anh em đến!"
Một vệ sĩ nghiêm nghị nói: "Ngay cả khi anh ta giỏi đánh đấm, tôi không tin chúng ta nhiều người như vậy …"
"Im lặng!"
Khóe miệng Tần Long Tượng giật giật, trên trán đầy những hạt mồ hôi, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoàng cùng sợ hãi vô tận.
Chỉ có bản thân ông ta mới hiểu rõ những gì ông ta vừa trải qua nhất!
Một tên vệ sĩ đứng bên cạnh Tần Long Tượng giận tím người, từ trong tay lấy ra một khẩu súng lục, tức giận nói: "Mày cho rằng mày giỏi đánh đấm lắm sao? Mày có tin tao cho mày nổ đầu không!"
Tim của Trần Tiểu Túy đã nhảy lên đến tận cổ họng, cô ấy biết đối phương thật sự dám bắn.
Cho dù Diệp Vĩnh Khang giỏi đánh đấm, sao mà có thể bì được với đạn chứ?
Còn Tần Long Tượng thì không có phản ứng gì, chỉ nhìn Diệp Vĩnh Khang với ánh mắt ranh mãnh, như muốn nói, nhãi ranh, mày vẫn con non lắm.
Tuy nhiên, biểu hiện của Diệp Vĩnh Khang nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Khi bị súng lục chĩa vào đầu, ai cũng run cả.
Nhưng vẻ mặt của Diệp Vĩnh Khang lại thờ ơ, như thể thứ mà đối phương đang cầm không phải súng lục, mà là một món đồ chơi trẻ con.
"Mày có biết hậu quả của việc chĩa súng vào người tao không?"
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm vào đối phương, giọng điệu lãnh đạm, không chút cảm xúc.
Không biết tại sao, tên vệ sĩ bị Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm, trong lòng lại cảm thấy hoảng sợ vô cớ.
Nhưng hắn vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: "Tao chỉ biết là chỉ cần tao động ngón tay, đầu mày sẽ nát bét!"
"Còn không mau quỳ xuống trước ông Tần đi!"
Tên vệ sĩ hét lên.
"Bắn đi".
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên bình tĩnh nói.
Vừa nói xong, không khí xung quanh lập tức yên lặng như tờ.
Mọi người đều thắc mắc không biết mình có nghe nhầm không.
"Anh Diệp…"
Trần Tiểu Túy cả người toát ra mồ hôi lạnh, hoàn toàn không biết Diệp Vĩnh Khang muốn làm gì.
Nhưng tên vệ sĩ cầm súng lại tức đỏ cả mặt, hắn đã từng thấy kẻ không sợ chết, nhưng hắn chưa từng thấy kẻ nào không coi trọng tính mạng của mình như vậy.
"Cầm súng không dám bóp cò, thôi về nhà cầm bình sữa đi".
Diệp Vĩnh Khang cười lạnh một tiếng, nói với Tần Long Tượng: "Đây là thuộc hạ của ông à? Cũng giống như ông nhỉ?"
Gân xanh trên trán Tần Long Tượng nổi rần rần!
Thực ra hôm nay ông ta cũng không có ý định giết Diệp Vĩnh Khang, ông ta chỉ muốn dùng cách này làm đối phương khuất phục thôi.
Nhưng người này không những không sợ chết mà còn thách thức quyền uy của ông ta hết lần này đến lần khác.
Bao nhiêu năm nay không có ai dám nói với ông ta như vậy, huống chi là trước mặt bao nhiêu đàn em thế này.
"Người anh em, anh mau xuống nước tí đi, có gì chúng ta thương lượng sau!"
Tần Hạc cũng rất căng thẳng.
Mặc dù trước đây Diệp Vĩnh Khang đã từng làm gã bị thương, nhưng gã không hề thù hận, ngược lại còn rất ngưỡng mộ thân thủ của đối phương.
Cho nên gã cũng không muốn nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang bị bắn nát đầu.
Diệp Vĩnh Khang cười lạnh, nhìn Tần Long Tượng tiếp tục khinh thường nói: "Nếu không dám bắn, có thể quỳ xuống gọi tôi là ông nội ba lần, có lẽ tôi sẽ nhận ông là cháu trai đấy".
"Láo!"
Cơn giận của Tần Long Tượng cuối cùng cũng hoàn toàn bùng cháy, hai mắt trợn trừng tưởng như sắp phun ra tia lửa.
Bao nhiên năm nay, ai gặp ông ta mà không kính nể chứ?
Ngay cả gia chủ của ba đại gia tộc ở Giang Bắc cũng phải nể mặt ông ta đôi phần.
Ở cái Giang Bắc này, khi nhắc đến tên Tần Long Tượng ông ta, ai mà không cung kinh gọi một tiếng ‘ông Tần’ chứ?
Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng mà!
"Bắn!"
Tần Long Tượng ra lệnh.
Bùm!
Tên vệ sĩ không chút do dự, bóp cò ‘phằng’ một tiếng.
"Anh Diệp!"
Trần Tiểu Túy kêu lên, cô ấy không biết tại sao lại lao về phía trước theo bản năng, cố gắng giúp Diệp Vĩnh Khang đỡ đạn.
Chỉ là khoảng cách hai bên không quá năm mét, tốc độ đạn quá nhanh, cô ấy không kịp phản ứng.
Lúc này, cô ấy chỉ cảm thấy tim mình thắt lại, như thể bị thứ gì đó đâm vào vậy.
Cô ấy thậm chí còn nhắm mắt lại vì không thể đối mặt với cảnh sau đó.
Tuy nhiên, một giây tiếp theo, Trần Tiểu Túy đột nhiên nghe thấy một giọng nói mà lẽ ra không nên xuất hiện!
"Đừng run tay, bắn chính xác hơn một chút đi".
Giọng nói Diệp Vĩnh Khang vẫn lãnh đạm như vậy.
Trần Tiểu Túy khẽ giật mình, chợt mở mắt ra, liền nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang bình an vô sự!
Tần Long Tượng, Tần Hạc cùng mấy trăm vệ sĩ áo đen trước mặt đều há hốc mồm, trợn tròn mắt.
Đôi mắt của họ hiện lên vẻ kinh hãi và khó tin, nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Vĩnh Khang như thể đang nhìn chằm chằm vào người ngoài hành tinh!
Trần Tiểu Túy không biết nội tình, nhưng Tần Long Tượng và những người khác vừa rồi đã nhìn thấy rất rõ ràng!
Không phải vệ sĩ tay run bắn trượt, mà là lúc bắn, Diệp Vĩnh Khang đã nhẹ nhàng nghiêng đầu tránh viên đạn!
Ở khoảng cách dưới năm mét, tránh được một viên đạn đã ra khỏi nòng!
Cảnh tượng này đã làm mới nhận thức của họ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết bọn họ cũng không dám tin trên đời này lại có người tránh được đạn!
"Nhắm chuẩn một chút rồi tiếp tục".
Diệp Vĩnh Khang khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt vô cùng thản nhiên, khóe miệng gợi lên điệu cười ranh mãnh.
Phằng phằng phằng!
Vệ sĩ không biết là vì căng thẳng hay tức giận mà bắn liên hoàn về phía Diệp Vĩnh Khang.
Có lẽ vừa rồi là do may mắn thôi!
Chỉ là hắn rất nhanh đã không nghĩ như vậy nữa.
Sau khi xả một loạt đạn, cơ thể tên vệ sĩ bắt đầu run bần bật, súng lục rơi xuống đất ‘cạch’ một cái, hai chân như biến thành bún vậy.
Đôi mắt của hắn đầy kinh hoàng và sợ hãi vô tận!
Sự im lặng chết chóc bao chùm bầu không khí xung quanh!
Bởi vì vừa rồi, bọn họ nhìn thấy một màn tuyệt đối không thể tin được trên đời này!
Một người sống sờ sờ, trong khoảng cách chưa đến năm mét, dễ dàng thoát khỏi loạt đạn trong chốc lát!
Điều đáng sợ hơn là đối phương từ đầu đến cuối không hề chớp mắt, cứ như cảnh tượng này đối với anh là chuyện đương nhiên vậy!
"Vừa rồi mày rất muốn biết hậu quả của việc chĩa súng vào tao nhỉ?"
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm tên kia cười quỷ quyệt, đột nhiên thân hình lóe lên, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt một cái!
Đến lúc phản ứng lại, Diệp Vĩnh Khang đã ở trước tầm mắt của người đó, đồng thời một bàn tay cũng đã kẹp trên cổ người đó.
Hơi dùng sức….
Rắc--
Hai nhãn cầu của tên vệ sĩ vẫn trừng trừng cho đến khi hắn thở, hắn thậm chí còn không nhìn thấy đối phương ra tay như thế nào.
Cảnh tượng này lại khiến mọi người phải há hốc mồm kinh ngạc.
Loại thân pháp này chính là di chuyển tức thì!
Không ai thấy được anh đã làm như thế nào!
Từ khi cơ thể anh khẽ động đến khi bẻ cổ đối phương, cả quá trình chỉ vỏn vẹn 0,1 giây!
Đây có còn là con người không?
Sau cú sốc, nhiều hơn cả là một nỗi sợ hãi vô tận.
Tần Long Tượng là người phản ứng đầu tiên, ngay khi ông ta phản ứng kịp, tay của Diệp Vĩnh Khang đã đặt nhẹ lên vai ông ta.
Ngay khi đám đàn em đang định lao về phía trước, Tần Long Tượng đột nhiên hét lên: "Đừng nhúc nhích!"
Diệp Vĩnh Khang đặt tay lên vai Tần Long Tượng, nhàn nhạt cười nói: "Những gì tôi nói vừa rồi là thật tâm đấy. Tôi thật sự ‘chê’ ông đấy. Nếu thấy mình sống dai quá rồi thì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào".
Nói xong, anh xoay người, kéo Trần Tiểu Túy vào trong xe, sau đó khởi động xe rời đi.
"Ông Tần, tôi sẽ gọi hết các anh em đến!"
Một vệ sĩ nghiêm nghị nói: "Ngay cả khi anh ta giỏi đánh đấm, tôi không tin chúng ta nhiều người như vậy …"
"Im lặng!"
Khóe miệng Tần Long Tượng giật giật, trên trán đầy những hạt mồ hôi, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoàng cùng sợ hãi vô tận.
Chỉ có bản thân ông ta mới hiểu rõ những gì ông ta vừa trải qua nhất!
Bình luận facebook