Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27: Mục đích thật sự
“Tiểu Trân, con sao thế?”
Hạ Huyền Trúc nghe thấy tiếng khóc, vội vàng chạy tới đỡ Tiểu Trân dậy.
Diệp Tiểu Trân nước mắt lưng tròng, chỉ vào cậu bé đó, khóc lóc nói: “Anh ấy làm hỏng tò he của con, con không cho anh ấy làm, anh ấy còn đánh con nữa”.
Hạ Huyền Trúc hơi cau mày khi nhìn thấy vết giày in trên người của Diệp Tiểu Trân liền nói với cậu bé: “Khang Khang, sao cháu lại có thể đánh em được”.
“Hạ Huyền Trúc, cô trừng mắt với con trai tôi đấy à!”
Một người phụ nữ trang điểm đậm vội vàng bước tới chỉ trích: “Trẻ con nô đùa là chuyện rất bình thường, cô trừng mắt với con trai tôi là có ý gì!”
Vừa nói vừa khinh thường liếc nhìn đống tò he đã bị giẫm nát trên mặt đất, nói: “Hơn nữa không phải chỉ là một đống rác thôi sao, con trai tôi không thèm chơi mấy thứ bẩn thỉu này, chỉ có đám các người mơi coi những thứ rác rưởi này như bảo bối mà thôi”.
Hạ Huyền Trúc khẽ thở dài, lau nước mắt trên mặt Diệp Tiểu Trân, an ủi cô bé: “Tiểu Trân ngoan, khi khác mẹ mua đồ chơi mới cho con nhé, được không?”
“Không, con không cần đồ chơi mới, con chỉ cần tò he của con thôi!”
Diệp Tiểu Trân đỏ hoe hai mắt, nói: “Mỗi khi con nhớ bố đều sẽ nặn một cây tò he giống bố rồi để vào trong hộp, những cây tò he này không phải là rác rưởi, là bố đấy, là thứ quý giá nhất của con”.
Hạ Huyền Trúc nghe thấy câu này chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, hai mắt đã đỏ hoe từ lúc nào.
Cậu bé đột nhiên xông lên, tiếp tục giẫm vào tò he đã không nguyên vẹn trên đất, hét lớn: “Ha ha, thì ra bố mày là tò he, tao giẫm chết bố mày này!”
“Anh dừng lại đi, em không cho phép anh giẫm lên bố em”.
Diệp Tiểu Trân lập tức lo lắng, không biết lấy sức lực ở đâu, xông lên đấm một cái vào mắt của cậu bé.
Cậu bé bị đấm ngã nhào ra đất, hốc mắt trái ngay lập tức bị bầm tím, đau đớn khóc thét lên.
Người phụ nữ trang điểm đậm lập tức bùng nổ, tức giận nói: “Cái đứa con hoang nhà mày to gan lắm, xem tao xử lý mày thế nào!”
Nói xong giơ tay lên định tát vào mặt của Diệp Tiểu Trân.
Nhưng mới được nửa đường bỗng bị một bàn tay ở bên cạnh giữ chặt lấy cổ tay.
“Vừa nãy chính miệng cô nói, trẻ con nô đùa với nhau là chuyện bình thường, sao thế, con trai cô đánh con gái tôi là bình thường, bây giờ con gái tôi đánh con trai cô thì là không bình thường à?”
Diệp Vĩnh Khang không biết đã xuất hiện ở bên cạnh từ lúc nào, giữ chặt cổ tay cô ta rồi hất mạnh ra.
Sau đó anh cúi người xuống, nhìn Diệp Tiểu Trân, cười nói: “Tiểu Trân ngoan, chúng ta không tức giận với những kẻ không có tố chất này, hôm nào hai bố con mình lại cùng nặn tò he, được không?”
“Anh nói ai không có tố chất đấy!”
Người phụ nữ lập tức nổi giận: “Nói chuyện với loại rác rưởi giống như các người đúng là một loại sỉ nhục!”
“Bộ dạng như chưa từng thấy thế giới bao giờ, hôm nay đứa con hoang này nhất định phải xin lỗi con trai tôi…”
Bốp!
Diệp Vĩnh Khang tát mạnh một phát, tức giận nói: “Đồ chó cái, cô nói lại một lần nữa xem!”
Người phụ nữ này bị tát cho một cái ong ong đầu óc, má trái lập tức sưng tấy lên.
Còn chưa kịp phản ứng lại, Diệp Vĩnh Khang đã bất ngờ túm tóc, đá vào phía sau gối cô ta, khiến cho người phụ nữ đó quỳ xuống trước mặt Diệp Tiểu Trân.
“Xin lỗi con gái của tôi ngay!”
Diệp Vĩnh Khang tức giận nói.
Hạ Huyền Trúc kinh hãi, vội vàng tiến lên kéo cánh tay Diệp Vĩnh Khang: “Vĩnh Khang, mau buông tay ra…”
“Em đứng sang một bên đi!”
Diệp Vĩnh Khang hất tay Hạ Huyền Trúc ra, lặp lại một lần nữa: “Tôi nói lại một lần nữa, xin lỗi ngay, nếu không tôi sẽ bẻ gãy cổ cô!”
Thật ra Diệp Vĩnh Khang đã nhẫn nhịn rất lâu rồi, nếu như không phải nghĩ đến cảm xúc của Hạ Huyền Trúc thì ngay từ đầu anh đã đuổi đám người này ra ngoài rồi.
Nói anh vài câu anh có thể không tính toán, nhưng Diệp Tiểu Trân tuyệt đối là giới hạn của anh, có là ông trời thì cũng không được động vào!
Người phụ nữ này rõ ràng đã bị dọa sợ mất mật, cảm thấy người đàn ông này điên rồi, cũng cảm nhận được luồng sát khí vô cùng mạnh mẽ.
“Xin… Xin lỗi…”
Cô ta sợ hãi bất giác nói ra ba từ này.
Diệp Vĩnh Khang mới ném cô ta sang một bên, hung hăng nói: “Lần sau để tôi nghe thấy ba từ đồ con hoang nữa thì tôi sẽ bẻ gãy cánh tay của cô!”
Trong phòng tràn đầy áp lực dồn nén, tất cả mọi người đều bị chấn động.
Sau khi phản ứng lại, Hạ Tuyết Cầm nhanh chóng hét lên: “Ông ơi, ông nhìn xem, tên ăn mày đó lại đánh người ở đây này, hôm qua mới đánh cháu, hôm nay đánh cả chị dâu luôn, ông mau xử lý tên rác rưởi này đi…”
“Câm miệng lại!”
Hạ Chí Tài đập mạnh xuống bàn: “Không thể thôi đi được à, quên mất vì sao hôm nay chúng ta lại tới đây sao?”
Hạ Tuyết Cầm miễn cưỡng ngậm miệng lại, nhưng không quên hằn học liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang một cái.
“Huyền Trúc, cháu qua đây!”
Hạ Chí Tài gọi Hạ Huyền Trúc qua.
“Ông nội, có chuyện gì thế ạ?”
Hạ Huyền Trúc lễ phép nói.
Mặc dù nhà họ Hạ làm nhiều chuyện có lỗi với cô, nhưng trong lòng cô vẫn chưa bao giờ buông bỏ tình thân này.
Hạ Chí Tài nói: “Hôm nay tới đây có hai chuyện quan trọng muốn thông báo cho cháu”.
“Thứ nhất, bắt đầu từ ngày mai, cháu có thể quay về làm việc tại tập đoàn Hạ Thị, những việc sai trái cháu đã làm trước đây, ông sẽ không tiếp tục truy cứu nữa”.
Nói xong, lão vuốt nhẹ mũi, bình thản nói: “Thứ hai, cháu giao hợp đồng vay một trăm triệu tệ cho công ty, khoản tiền này sẽ được công ty triển khai thống nhất vì sự phát triển của công ty”.
Diệp Vĩnh Khang sau khi nghe xong thì cười khẩy một tiếng, thật ra ngay từ lúc đầu anh đã có thể đoán được tại sao đám người này lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
“Cảm ơn ông nội, tuy nhiên bây giờ cháu không có ý định đi làm lại, cháu chuẩn bị tự mình kinh doanh, khoản tiền đó để dành cho bản thân dùng”.
Hạ Huyền Trúc lịch sự đáp lại, mặc dù cô rất tốt bụng, nhưng không phải là Thánh Mẫu.
“Kinh doanh? Dựa vào cô á?”
Hạ Tuyết Cầm lạnh lùng nói: “Hạ Huyền Trúc cô được lắm, bây giờ cô thấy mình đủ lông đủ cánh rồi, đến cả lời của ông nội cũng dám không nghe phải không?”
“Là người nhà họ Hạ, không những không làm được gì cống hiến cho gia đình, ngược lại năm năm trước còn làm ra chuyện xấu hổ khiến cả gia tộc mất mặt!
“Bây giờ nhà họ Hạ rộng lượng tha thứ cho cô, cô lại còn tỏ thái độ vênh váo à?”
“Nói cho cô biết, hôm nay không phải là tới đây thương lượng với cô, mà là ra lệnh cho cô, số tiền một trăm triệu, cô cũng xứng sao? Số tiền lớn như vậy cô nghĩ mình có thể vận hành được à? Còn không xem lại xem mình là ai, mau chóng giao hợp đồng ra đây!”
Hạ Huyền Trúc đang định lên tiếng, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên bước tới, trầm giọng nói: “Có thể vận hành không đó là chuyện của chúng tôi, chỉ cần chúng tôi thích, cho dù là rải ra đường cho vui thì cũng là chuyện của chúng tôi!”
“Vì vậy bây giờ mời các người lập tức rời khỏi đây, chúng tôi phải ăn cơm tối, không có chuẩn bị bát đũa cho mấy người đâu!”
Diệp Vĩnh Khang trực tiếp ra lệnh đuổi khách, không có gì để nói với loại người như vậy cả.
“Ngông cuồng!”
Hạ Chí Tài đập mạnh xuống bàn, giọng điệu sắc bén: “Chuyện của nhà họ Hạ chúng tôi, khi nào thì đến phiên một người ngoài như cậu quản, lập tức cút cho tôi!”
“Đây là nhà của tôi, có cút thì cũng là đồ chó già nhà ông cút ấy!”
Diệp Vĩnh Khang cũng sửng cồ lên, tức giận nói: “Bây giờ biết Hạ Huyền Trúc là người nhà họ Hạ các người rồi sao? Mấy năm trước cô ấy vất vả khổ sở thì mấy người đều đi đâu hết rồi?”
“Bây giờ lại còn có mặt mũi đến đây đòi tiền, loại người như các người đúng thật là không biết xấu hổ, lập tức cút cho ông, ở đây không hoan nghênh các người”.
Hạ Huyền Trúc nghe thấy tiếng khóc, vội vàng chạy tới đỡ Tiểu Trân dậy.
Diệp Tiểu Trân nước mắt lưng tròng, chỉ vào cậu bé đó, khóc lóc nói: “Anh ấy làm hỏng tò he của con, con không cho anh ấy làm, anh ấy còn đánh con nữa”.
Hạ Huyền Trúc hơi cau mày khi nhìn thấy vết giày in trên người của Diệp Tiểu Trân liền nói với cậu bé: “Khang Khang, sao cháu lại có thể đánh em được”.
“Hạ Huyền Trúc, cô trừng mắt với con trai tôi đấy à!”
Một người phụ nữ trang điểm đậm vội vàng bước tới chỉ trích: “Trẻ con nô đùa là chuyện rất bình thường, cô trừng mắt với con trai tôi là có ý gì!”
Vừa nói vừa khinh thường liếc nhìn đống tò he đã bị giẫm nát trên mặt đất, nói: “Hơn nữa không phải chỉ là một đống rác thôi sao, con trai tôi không thèm chơi mấy thứ bẩn thỉu này, chỉ có đám các người mơi coi những thứ rác rưởi này như bảo bối mà thôi”.
Hạ Huyền Trúc khẽ thở dài, lau nước mắt trên mặt Diệp Tiểu Trân, an ủi cô bé: “Tiểu Trân ngoan, khi khác mẹ mua đồ chơi mới cho con nhé, được không?”
“Không, con không cần đồ chơi mới, con chỉ cần tò he của con thôi!”
Diệp Tiểu Trân đỏ hoe hai mắt, nói: “Mỗi khi con nhớ bố đều sẽ nặn một cây tò he giống bố rồi để vào trong hộp, những cây tò he này không phải là rác rưởi, là bố đấy, là thứ quý giá nhất của con”.
Hạ Huyền Trúc nghe thấy câu này chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, hai mắt đã đỏ hoe từ lúc nào.
Cậu bé đột nhiên xông lên, tiếp tục giẫm vào tò he đã không nguyên vẹn trên đất, hét lớn: “Ha ha, thì ra bố mày là tò he, tao giẫm chết bố mày này!”
“Anh dừng lại đi, em không cho phép anh giẫm lên bố em”.
Diệp Tiểu Trân lập tức lo lắng, không biết lấy sức lực ở đâu, xông lên đấm một cái vào mắt của cậu bé.
Cậu bé bị đấm ngã nhào ra đất, hốc mắt trái ngay lập tức bị bầm tím, đau đớn khóc thét lên.
Người phụ nữ trang điểm đậm lập tức bùng nổ, tức giận nói: “Cái đứa con hoang nhà mày to gan lắm, xem tao xử lý mày thế nào!”
Nói xong giơ tay lên định tát vào mặt của Diệp Tiểu Trân.
Nhưng mới được nửa đường bỗng bị một bàn tay ở bên cạnh giữ chặt lấy cổ tay.
“Vừa nãy chính miệng cô nói, trẻ con nô đùa với nhau là chuyện bình thường, sao thế, con trai cô đánh con gái tôi là bình thường, bây giờ con gái tôi đánh con trai cô thì là không bình thường à?”
Diệp Vĩnh Khang không biết đã xuất hiện ở bên cạnh từ lúc nào, giữ chặt cổ tay cô ta rồi hất mạnh ra.
Sau đó anh cúi người xuống, nhìn Diệp Tiểu Trân, cười nói: “Tiểu Trân ngoan, chúng ta không tức giận với những kẻ không có tố chất này, hôm nào hai bố con mình lại cùng nặn tò he, được không?”
“Anh nói ai không có tố chất đấy!”
Người phụ nữ lập tức nổi giận: “Nói chuyện với loại rác rưởi giống như các người đúng là một loại sỉ nhục!”
“Bộ dạng như chưa từng thấy thế giới bao giờ, hôm nay đứa con hoang này nhất định phải xin lỗi con trai tôi…”
Bốp!
Diệp Vĩnh Khang tát mạnh một phát, tức giận nói: “Đồ chó cái, cô nói lại một lần nữa xem!”
Người phụ nữ này bị tát cho một cái ong ong đầu óc, má trái lập tức sưng tấy lên.
Còn chưa kịp phản ứng lại, Diệp Vĩnh Khang đã bất ngờ túm tóc, đá vào phía sau gối cô ta, khiến cho người phụ nữ đó quỳ xuống trước mặt Diệp Tiểu Trân.
“Xin lỗi con gái của tôi ngay!”
Diệp Vĩnh Khang tức giận nói.
Hạ Huyền Trúc kinh hãi, vội vàng tiến lên kéo cánh tay Diệp Vĩnh Khang: “Vĩnh Khang, mau buông tay ra…”
“Em đứng sang một bên đi!”
Diệp Vĩnh Khang hất tay Hạ Huyền Trúc ra, lặp lại một lần nữa: “Tôi nói lại một lần nữa, xin lỗi ngay, nếu không tôi sẽ bẻ gãy cổ cô!”
Thật ra Diệp Vĩnh Khang đã nhẫn nhịn rất lâu rồi, nếu như không phải nghĩ đến cảm xúc của Hạ Huyền Trúc thì ngay từ đầu anh đã đuổi đám người này ra ngoài rồi.
Nói anh vài câu anh có thể không tính toán, nhưng Diệp Tiểu Trân tuyệt đối là giới hạn của anh, có là ông trời thì cũng không được động vào!
Người phụ nữ này rõ ràng đã bị dọa sợ mất mật, cảm thấy người đàn ông này điên rồi, cũng cảm nhận được luồng sát khí vô cùng mạnh mẽ.
“Xin… Xin lỗi…”
Cô ta sợ hãi bất giác nói ra ba từ này.
Diệp Vĩnh Khang mới ném cô ta sang một bên, hung hăng nói: “Lần sau để tôi nghe thấy ba từ đồ con hoang nữa thì tôi sẽ bẻ gãy cánh tay của cô!”
Trong phòng tràn đầy áp lực dồn nén, tất cả mọi người đều bị chấn động.
Sau khi phản ứng lại, Hạ Tuyết Cầm nhanh chóng hét lên: “Ông ơi, ông nhìn xem, tên ăn mày đó lại đánh người ở đây này, hôm qua mới đánh cháu, hôm nay đánh cả chị dâu luôn, ông mau xử lý tên rác rưởi này đi…”
“Câm miệng lại!”
Hạ Chí Tài đập mạnh xuống bàn: “Không thể thôi đi được à, quên mất vì sao hôm nay chúng ta lại tới đây sao?”
Hạ Tuyết Cầm miễn cưỡng ngậm miệng lại, nhưng không quên hằn học liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang một cái.
“Huyền Trúc, cháu qua đây!”
Hạ Chí Tài gọi Hạ Huyền Trúc qua.
“Ông nội, có chuyện gì thế ạ?”
Hạ Huyền Trúc lễ phép nói.
Mặc dù nhà họ Hạ làm nhiều chuyện có lỗi với cô, nhưng trong lòng cô vẫn chưa bao giờ buông bỏ tình thân này.
Hạ Chí Tài nói: “Hôm nay tới đây có hai chuyện quan trọng muốn thông báo cho cháu”.
“Thứ nhất, bắt đầu từ ngày mai, cháu có thể quay về làm việc tại tập đoàn Hạ Thị, những việc sai trái cháu đã làm trước đây, ông sẽ không tiếp tục truy cứu nữa”.
Nói xong, lão vuốt nhẹ mũi, bình thản nói: “Thứ hai, cháu giao hợp đồng vay một trăm triệu tệ cho công ty, khoản tiền này sẽ được công ty triển khai thống nhất vì sự phát triển của công ty”.
Diệp Vĩnh Khang sau khi nghe xong thì cười khẩy một tiếng, thật ra ngay từ lúc đầu anh đã có thể đoán được tại sao đám người này lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
“Cảm ơn ông nội, tuy nhiên bây giờ cháu không có ý định đi làm lại, cháu chuẩn bị tự mình kinh doanh, khoản tiền đó để dành cho bản thân dùng”.
Hạ Huyền Trúc lịch sự đáp lại, mặc dù cô rất tốt bụng, nhưng không phải là Thánh Mẫu.
“Kinh doanh? Dựa vào cô á?”
Hạ Tuyết Cầm lạnh lùng nói: “Hạ Huyền Trúc cô được lắm, bây giờ cô thấy mình đủ lông đủ cánh rồi, đến cả lời của ông nội cũng dám không nghe phải không?”
“Là người nhà họ Hạ, không những không làm được gì cống hiến cho gia đình, ngược lại năm năm trước còn làm ra chuyện xấu hổ khiến cả gia tộc mất mặt!
“Bây giờ nhà họ Hạ rộng lượng tha thứ cho cô, cô lại còn tỏ thái độ vênh váo à?”
“Nói cho cô biết, hôm nay không phải là tới đây thương lượng với cô, mà là ra lệnh cho cô, số tiền một trăm triệu, cô cũng xứng sao? Số tiền lớn như vậy cô nghĩ mình có thể vận hành được à? Còn không xem lại xem mình là ai, mau chóng giao hợp đồng ra đây!”
Hạ Huyền Trúc đang định lên tiếng, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên bước tới, trầm giọng nói: “Có thể vận hành không đó là chuyện của chúng tôi, chỉ cần chúng tôi thích, cho dù là rải ra đường cho vui thì cũng là chuyện của chúng tôi!”
“Vì vậy bây giờ mời các người lập tức rời khỏi đây, chúng tôi phải ăn cơm tối, không có chuẩn bị bát đũa cho mấy người đâu!”
Diệp Vĩnh Khang trực tiếp ra lệnh đuổi khách, không có gì để nói với loại người như vậy cả.
“Ngông cuồng!”
Hạ Chí Tài đập mạnh xuống bàn, giọng điệu sắc bén: “Chuyện của nhà họ Hạ chúng tôi, khi nào thì đến phiên một người ngoài như cậu quản, lập tức cút cho tôi!”
“Đây là nhà của tôi, có cút thì cũng là đồ chó già nhà ông cút ấy!”
Diệp Vĩnh Khang cũng sửng cồ lên, tức giận nói: “Bây giờ biết Hạ Huyền Trúc là người nhà họ Hạ các người rồi sao? Mấy năm trước cô ấy vất vả khổ sở thì mấy người đều đi đâu hết rồi?”
“Bây giờ lại còn có mặt mũi đến đây đòi tiền, loại người như các người đúng thật là không biết xấu hổ, lập tức cút cho ông, ở đây không hoan nghênh các người”.
Hiện nay kinh phí mua truyện hơi cao nên anh/chị nào có dư thì ủng hộ donate VietWriter bằng MoMo qua link này nhé:
Thông tin ngân hàng:https://anotepad.com/notes/giwk8pja
Còn không thì ủng hộ bằng cách đọc ở web mình tăng view là ok rồi, cám ơn các bạn ạ.
Bình luận facebook