Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 376: Sư Tử Hà Đông
“Sư Tử Hà Đông?”
Nghe thấy vậy, Diệp Vĩnh Khang nở nụ cười thú vị: “Cái tên này cũng hay ho thật đấy, tôi rất muốn xem xem người thật sẽ trông như thế nào, có phải thật sự giống với một con sư tử hay không ha ha”.
Dứt lời, anh ngẩng đầu nhìn Phương Nhất Minh rồi cười nói: “Ông ta quy định thời gian bao lâu?”
Phương Nhất Minh khẽ thở dài nói: “Vẫn còn năm ngày, sau năm ngày thì thật sự không biết nên đối diện ra sao nữa”.
Diệp Vĩnh Khang lắc đầu cười nói: “Chuyện này anh không cần phải lo lắng quá, năm ngày nữa tôi sẽ thay nhà họ Phương mấy người đi ký hợp đồng với ông ta”.
“Anh Diệp, nhưng mà…”
“Được rồi, dừng, chuyện này cứ quyết định như vậy đi”.
Diệp Vĩnh Khang nâng ly lên, khẽ cười nói: “Cạn ly!”
Phương Nhất Minh mấp máy miệng, cuối cùng vẫn đành nuốt xuống những lời định nói.
Thật ra anh ta muốn nói là mặc dù anh ta biết anh Diệp không phải người phàm, thế nhưng tên Sư Tử Hà Đông kia thì cũng chẳng phải người mà là một con dã thú điên cuồng, hơn nữa vẫn luôn là một con dã thú đặc biệt mạnh mẽ, thực lực không chỉ lớn mạnh hơn một chút so với nhà họ Mã ban đầu thôi.
Còn về mười hai Cầm Tinh Vương khi trước của nhà họ Mã, so với bầy dã thú dưới trướng Sư Tử Hà Đông thì rõ ràng chỉ như một bầy cừu non ngoan ngoãn!
Trong lòng Phương Nhất Minh sốt sắng như lửa đốt, Diệp Vĩnh Khang lại tỏ ra quá mức bình thản.
Bởi vì đối với anh, Sư Tử Hà Đông cũng được, Hổ Cái Hà Đông cũng xong, nhiều nhất thì cũng chỉ là mấy con kiến to xác một chút mà thôi.
Còn về chuyện Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn không thích mấy chuyện phiền phức mà tại sao lại chủ động nhúng tay vào chuyện này thì có ba nguyên nhân chính.
Thứ nhất, anh rất tán thưởng Phương Nhất Minh, ấn tượng về người này không tệ.
Thứ hai anh làm vậy cũng coi như giúp Sở Phi Yến, dù là trước đây anh cố ý hay vô ý thì chuyện xảy ra với nhà họ Sở vẫn có liên quan đến việc anh lấy đi Tử Kim Lan, cũng coi như là một món nợ với Sở Phi Yến.
Thứ ba, Diệp Vĩnh Khang thật sự không coi Sư Tử Hà Đông ra gì, đối với anh mà nói, thuận tiện giẫm chết mấy con kiến cũng chẳng phải chuyện phiền phức gì.
Cùng lúc này.
Tại điểm giao nhau giữa thành phố An Dương và thành phố Bắc Châu.
Nơi này có phong cảnh tuyệt đẹp với hoa cỏ phong phú tốt tươi đua nhau khoe sắc.
Theo lý mà nói, nơi này tuyệt đối là một địa điểm tuyệt vời để nghỉ dưỡng, dã ngoại, vui chơi, chụp ảnh.
Nếu như dùng với mục đích thương mại, khai thác thành cảnh điểm du lịch thì cũng chắc chắn sẽ là một món hời lớn.
Thế nhưng một nơi có phong cảnh tuyệt đẹp như vậy lại rất ít khi có người dám đặt chân nửa bước vào trong phạm vi mười kilomet.
Bởi vì người xây dựng nơi này có ý xây thành một trang viên vô cùng xa hoa, có một con sư tử vô cùng hung dữ sống bên trong trang viên, toàn bộ nơi này đều là lãnh địa của ông ta.
Nếu như ai dám tự ý đặt chân nửa bước vào nơi này thì nhất định sẽ bị nó cắn xé cho không còn một mấu xương nào!
Bên trong trang viên vô cùng xa hoa này có đủ các loại châu báu hiếm có, thư hoạ cổ xưa và cả hoàng kim phỉ thuý.
Thế nhưng bên trong lại thiếu đi duy nhất một thứ mà với rất nhiều người thì buộc phải có.
Phụ nữ.
Bên trong một trang viên xa hoa giống như vậy, nếu như không có người đẹp tô điểm thì giống như đồ ăn không có muối nhạt nhẽo vô vị.
Thế nhưng đối với chủ nhân của trang viên này mà nói thì không phải như vậy, bởi vì mặc dù nơi này không có phụ nữ đẹp nhưng lại có một đám đàn ông đẹp trai.
Phòng khách trang viên.
Một người đàn ông trung niên với dáng người vạm vỡ, gương mặt xấu xí, có mái tóc màu nâu rối bù đang vừa uống rượu vừa phá lên cười ha ha.
Lúc ông ta cười, mái tóc màu nâu rối bù trên đầu cũng khẽ rung động theo, từ xa nhìn lại thì sống y như một con sư tử thành tinh.
“Bên trái, bên phải, bên phải, bên trái…”
Sư Tử Hà Đông cầm một cái chân gà trong tay, cười ha ha chỉ trái chỉ phải.
Trước bàn có một đám đàn ông đẹp trai cởi trần đang quỳ dưới đất, ai ai trong số họ mặt cũng bừng bừng phấn khích, dùng ánh mắt ngập tràn khát khao nhìn theo cái chân gà đang lắc lư trái phải trong tay Sư Tử Hà Đông.
“Bên phải!”
Say khi Sư Tử Hà Đông lắc lư một hồi thì đột nhiên ném chiếc chân gà về phía bên phải.
Một đám đàn ông tuấn tú giống như bầy kiến nhanh chóng dùng bốn chân lao về phía chiếc chân gà vừa rớt đất.
“Tôi giành được, tôi giành được, Sư Gia, tôi giành được rồi!”
Một chàng trai trẻ tuổi da thịt trắng nõn, mặt trang điểm nhẹ cầm chiếc chân gà trong tay giống như đang vẫy vẫy lá cờ chiến thắng: “Sư Gia, tôi giành được rồi!”
Sư Tử Hà Đông cười ha hả nói: “Tốt tốt tốt, thưởng, thưởng lớn, cậu tuỳ ý chọn một chiếc xe ở trong kho xe của tôi đi”.
“Cảm ơn Sư Gia, cảm ơn Sư Gia!”
Chàng trai trẻ tuổi cảm kích rơi nước mắt, đúng vào lúc này, một bàn tay đột nhiên giơ ra cướp lấy cái chân gà, sau đó có một giọng nói vang lên: “Cậu chơi xấu, ban nãy rõ ràng là tôi chạm vào chân gà trước”.
“Sư Gia, cậu ta chơi xấu, ban nãy là tôi tranh được trước”.
Người lên tiếng là một cậu trai bao trẻ tuổi khác, cũng trang điểm nhẹ như vậy.
“Cậu mới chơi xấu ý, rõ ràng là tôi tranh được trước, cậu còn không mau đưa cho tôi!”
“Không đưa, là do cậu chơi xấu!”
Hai người bắt đầu tranh cướp nhau, sau đó đánh lộn túi bụi trên mặt đất, không cẩn thận động vào cái tủ bên cạnh, choang một tiếng, hai bình sứ hoa xanh bên trên rơi xuống vỡ nát.
Hai cậu thanh niên trẻ lập tức sợ tới ngây người: “Sư Gia, xin lỗi Sư Gia, tôi không cố ý!”
Trên mặt Sư Tử Hà Đông vẫn là nụ cười bình thản, chỉ là trong mắt loé lên ánh sáng lạnh lẽo độc địa: “Ừ, tôi biết mấy người không có cố ý”.
“Thế nhưng đã đánh vỡ bình hoa thì vẫn phải gánh chịu hậu quả”.
Hai người quỳ trên mặt đất, vội vàng nói: “Vâng vâng vâng, xin Sư Gia trừng phạt”.
Sư Tử Hà Đông khẽ cười gật đầu nói: “Phạt mấy người cái gì được đây? Thế này đi, phạt mấy người phải chết thì thế nào, ha ha ha, người đâu, lôi ra ngoài chôn xuống làm phân bón cho hoa!”
“Sư Gia, Sư Gia xin tha mạng!”
Hai cậu thanh niên trẻ tuổi dập đầu cầu xin, thế nhưng vẫn bị mấy người đàn ông cao to kéo ra ngoài, chỉ còn nghe thấy tiếng gào thét tuyệt vọng truyền vào bên trong.
Hai mạng người bị bóp chết dễ dàng như hai con kiến chỉ trong nháy mắt.
Có điều những chàng trai anh tuấn đang quỳ bên dưới kia dường như đã quá quen với chuyện này, ở nơi này, Sư Gia chính là thượng đế, thượng đế lấy đi mấy mạng người không tính là chuyện kinh thiên động địa gì đúng không?
“Hôm nay đến đây thôi, tới tìm quản gia mà lĩnh thưởng, người nào cũng có phần”.
Sư Tử Hà Đông vẫn luôn vung tay rất hào phóng, đặc biệt là đối với mấy gã đàn ông đẹp trai này, phần thưởng của ông ta không phải chỉ là mấy nghìn tệ mà chính là châu báu, hoàng kim, ngọc quý.
“Cảm ơn Sư Gia!”
Cả đám đàn ông đẹp trai vội vàng kích động nói cảm ơn, sau đó đứng dậy hành lễ tập thể rồi nhẹ nhàng đi tìm quản gia để lĩnh thưởng.
Thế nhưng trên đất vẫn có một người quỳ đó không chịu đứng dậy.
“Cậu không nghe thấy lời tôi nói sao?”
Sư Tử Hà Đông trừng mắt nhìn người này rồi nói.
Người này đẹp trai anh tuấn, làn da trắng bóc, lông mày lưỡi mác sáng sủa, cả người ngập tràn một loại hơi thở u ám mà hiền hoà, dù ở trong đám đàn ông đẹp trai ban nãy thì cũng tuyệt đối là hạc giữa bầy gà.
Chỉ có điều biểu cảm của cậu ta thoạt nhìn vô cùng uể oải, trong mắt ngập tràn vẻ thất vọng và ai oán giống như một cái xác không hồn đã mất đi sức sống.
Không ai ngờ được rằng vào không lâu trước đây, người này vẫn là một ngôi sao nổi tiếng hàng đầu có thể hô mưa gọi gió trong giới giải trí, Lưu Tử Phong!
Nghe thấy vậy, Diệp Vĩnh Khang nở nụ cười thú vị: “Cái tên này cũng hay ho thật đấy, tôi rất muốn xem xem người thật sẽ trông như thế nào, có phải thật sự giống với một con sư tử hay không ha ha”.
Dứt lời, anh ngẩng đầu nhìn Phương Nhất Minh rồi cười nói: “Ông ta quy định thời gian bao lâu?”
Phương Nhất Minh khẽ thở dài nói: “Vẫn còn năm ngày, sau năm ngày thì thật sự không biết nên đối diện ra sao nữa”.
Diệp Vĩnh Khang lắc đầu cười nói: “Chuyện này anh không cần phải lo lắng quá, năm ngày nữa tôi sẽ thay nhà họ Phương mấy người đi ký hợp đồng với ông ta”.
“Anh Diệp, nhưng mà…”
“Được rồi, dừng, chuyện này cứ quyết định như vậy đi”.
Diệp Vĩnh Khang nâng ly lên, khẽ cười nói: “Cạn ly!”
Phương Nhất Minh mấp máy miệng, cuối cùng vẫn đành nuốt xuống những lời định nói.
Thật ra anh ta muốn nói là mặc dù anh ta biết anh Diệp không phải người phàm, thế nhưng tên Sư Tử Hà Đông kia thì cũng chẳng phải người mà là một con dã thú điên cuồng, hơn nữa vẫn luôn là một con dã thú đặc biệt mạnh mẽ, thực lực không chỉ lớn mạnh hơn một chút so với nhà họ Mã ban đầu thôi.
Còn về mười hai Cầm Tinh Vương khi trước của nhà họ Mã, so với bầy dã thú dưới trướng Sư Tử Hà Đông thì rõ ràng chỉ như một bầy cừu non ngoan ngoãn!
Trong lòng Phương Nhất Minh sốt sắng như lửa đốt, Diệp Vĩnh Khang lại tỏ ra quá mức bình thản.
Bởi vì đối với anh, Sư Tử Hà Đông cũng được, Hổ Cái Hà Đông cũng xong, nhiều nhất thì cũng chỉ là mấy con kiến to xác một chút mà thôi.
Còn về chuyện Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn không thích mấy chuyện phiền phức mà tại sao lại chủ động nhúng tay vào chuyện này thì có ba nguyên nhân chính.
Thứ nhất, anh rất tán thưởng Phương Nhất Minh, ấn tượng về người này không tệ.
Thứ hai anh làm vậy cũng coi như giúp Sở Phi Yến, dù là trước đây anh cố ý hay vô ý thì chuyện xảy ra với nhà họ Sở vẫn có liên quan đến việc anh lấy đi Tử Kim Lan, cũng coi như là một món nợ với Sở Phi Yến.
Thứ ba, Diệp Vĩnh Khang thật sự không coi Sư Tử Hà Đông ra gì, đối với anh mà nói, thuận tiện giẫm chết mấy con kiến cũng chẳng phải chuyện phiền phức gì.
Cùng lúc này.
Tại điểm giao nhau giữa thành phố An Dương và thành phố Bắc Châu.
Nơi này có phong cảnh tuyệt đẹp với hoa cỏ phong phú tốt tươi đua nhau khoe sắc.
Theo lý mà nói, nơi này tuyệt đối là một địa điểm tuyệt vời để nghỉ dưỡng, dã ngoại, vui chơi, chụp ảnh.
Nếu như dùng với mục đích thương mại, khai thác thành cảnh điểm du lịch thì cũng chắc chắn sẽ là một món hời lớn.
Thế nhưng một nơi có phong cảnh tuyệt đẹp như vậy lại rất ít khi có người dám đặt chân nửa bước vào trong phạm vi mười kilomet.
Bởi vì người xây dựng nơi này có ý xây thành một trang viên vô cùng xa hoa, có một con sư tử vô cùng hung dữ sống bên trong trang viên, toàn bộ nơi này đều là lãnh địa của ông ta.
Nếu như ai dám tự ý đặt chân nửa bước vào nơi này thì nhất định sẽ bị nó cắn xé cho không còn một mấu xương nào!
Bên trong trang viên vô cùng xa hoa này có đủ các loại châu báu hiếm có, thư hoạ cổ xưa và cả hoàng kim phỉ thuý.
Thế nhưng bên trong lại thiếu đi duy nhất một thứ mà với rất nhiều người thì buộc phải có.
Phụ nữ.
Bên trong một trang viên xa hoa giống như vậy, nếu như không có người đẹp tô điểm thì giống như đồ ăn không có muối nhạt nhẽo vô vị.
Thế nhưng đối với chủ nhân của trang viên này mà nói thì không phải như vậy, bởi vì mặc dù nơi này không có phụ nữ đẹp nhưng lại có một đám đàn ông đẹp trai.
Phòng khách trang viên.
Một người đàn ông trung niên với dáng người vạm vỡ, gương mặt xấu xí, có mái tóc màu nâu rối bù đang vừa uống rượu vừa phá lên cười ha ha.
Lúc ông ta cười, mái tóc màu nâu rối bù trên đầu cũng khẽ rung động theo, từ xa nhìn lại thì sống y như một con sư tử thành tinh.
“Bên trái, bên phải, bên phải, bên trái…”
Sư Tử Hà Đông cầm một cái chân gà trong tay, cười ha ha chỉ trái chỉ phải.
Trước bàn có một đám đàn ông đẹp trai cởi trần đang quỳ dưới đất, ai ai trong số họ mặt cũng bừng bừng phấn khích, dùng ánh mắt ngập tràn khát khao nhìn theo cái chân gà đang lắc lư trái phải trong tay Sư Tử Hà Đông.
“Bên phải!”
Say khi Sư Tử Hà Đông lắc lư một hồi thì đột nhiên ném chiếc chân gà về phía bên phải.
Một đám đàn ông tuấn tú giống như bầy kiến nhanh chóng dùng bốn chân lao về phía chiếc chân gà vừa rớt đất.
“Tôi giành được, tôi giành được, Sư Gia, tôi giành được rồi!”
Một chàng trai trẻ tuổi da thịt trắng nõn, mặt trang điểm nhẹ cầm chiếc chân gà trong tay giống như đang vẫy vẫy lá cờ chiến thắng: “Sư Gia, tôi giành được rồi!”
Sư Tử Hà Đông cười ha hả nói: “Tốt tốt tốt, thưởng, thưởng lớn, cậu tuỳ ý chọn một chiếc xe ở trong kho xe của tôi đi”.
“Cảm ơn Sư Gia, cảm ơn Sư Gia!”
Chàng trai trẻ tuổi cảm kích rơi nước mắt, đúng vào lúc này, một bàn tay đột nhiên giơ ra cướp lấy cái chân gà, sau đó có một giọng nói vang lên: “Cậu chơi xấu, ban nãy rõ ràng là tôi chạm vào chân gà trước”.
“Sư Gia, cậu ta chơi xấu, ban nãy là tôi tranh được trước”.
Người lên tiếng là một cậu trai bao trẻ tuổi khác, cũng trang điểm nhẹ như vậy.
“Cậu mới chơi xấu ý, rõ ràng là tôi tranh được trước, cậu còn không mau đưa cho tôi!”
“Không đưa, là do cậu chơi xấu!”
Hai người bắt đầu tranh cướp nhau, sau đó đánh lộn túi bụi trên mặt đất, không cẩn thận động vào cái tủ bên cạnh, choang một tiếng, hai bình sứ hoa xanh bên trên rơi xuống vỡ nát.
Hai cậu thanh niên trẻ lập tức sợ tới ngây người: “Sư Gia, xin lỗi Sư Gia, tôi không cố ý!”
Trên mặt Sư Tử Hà Đông vẫn là nụ cười bình thản, chỉ là trong mắt loé lên ánh sáng lạnh lẽo độc địa: “Ừ, tôi biết mấy người không có cố ý”.
“Thế nhưng đã đánh vỡ bình hoa thì vẫn phải gánh chịu hậu quả”.
Hai người quỳ trên mặt đất, vội vàng nói: “Vâng vâng vâng, xin Sư Gia trừng phạt”.
Sư Tử Hà Đông khẽ cười gật đầu nói: “Phạt mấy người cái gì được đây? Thế này đi, phạt mấy người phải chết thì thế nào, ha ha ha, người đâu, lôi ra ngoài chôn xuống làm phân bón cho hoa!”
“Sư Gia, Sư Gia xin tha mạng!”
Hai cậu thanh niên trẻ tuổi dập đầu cầu xin, thế nhưng vẫn bị mấy người đàn ông cao to kéo ra ngoài, chỉ còn nghe thấy tiếng gào thét tuyệt vọng truyền vào bên trong.
Hai mạng người bị bóp chết dễ dàng như hai con kiến chỉ trong nháy mắt.
Có điều những chàng trai anh tuấn đang quỳ bên dưới kia dường như đã quá quen với chuyện này, ở nơi này, Sư Gia chính là thượng đế, thượng đế lấy đi mấy mạng người không tính là chuyện kinh thiên động địa gì đúng không?
“Hôm nay đến đây thôi, tới tìm quản gia mà lĩnh thưởng, người nào cũng có phần”.
Sư Tử Hà Đông vẫn luôn vung tay rất hào phóng, đặc biệt là đối với mấy gã đàn ông đẹp trai này, phần thưởng của ông ta không phải chỉ là mấy nghìn tệ mà chính là châu báu, hoàng kim, ngọc quý.
“Cảm ơn Sư Gia!”
Cả đám đàn ông đẹp trai vội vàng kích động nói cảm ơn, sau đó đứng dậy hành lễ tập thể rồi nhẹ nhàng đi tìm quản gia để lĩnh thưởng.
Thế nhưng trên đất vẫn có một người quỳ đó không chịu đứng dậy.
“Cậu không nghe thấy lời tôi nói sao?”
Sư Tử Hà Đông trừng mắt nhìn người này rồi nói.
Người này đẹp trai anh tuấn, làn da trắng bóc, lông mày lưỡi mác sáng sủa, cả người ngập tràn một loại hơi thở u ám mà hiền hoà, dù ở trong đám đàn ông đẹp trai ban nãy thì cũng tuyệt đối là hạc giữa bầy gà.
Chỉ có điều biểu cảm của cậu ta thoạt nhìn vô cùng uể oải, trong mắt ngập tràn vẻ thất vọng và ai oán giống như một cái xác không hồn đã mất đi sức sống.
Không ai ngờ được rằng vào không lâu trước đây, người này vẫn là một ngôi sao nổi tiếng hàng đầu có thể hô mưa gọi gió trong giới giải trí, Lưu Tử Phong!