Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 377: Tiểu Mai
"Sư Gia, em muốn hỏi về điều mà em đã đề cập trước đây ..."
Lưu Tử Phong nói một cách thận trọng, trong giọng điệu của anh ta hoàn toàn không hề có chút khí chất cao ngạo, độc đoán nào.
Giống như một nô lệ nói chuyện với chủ nhân của mình vậy.
Tuy nhiên, trên thực tế, Lưu Tử Phong lúc này thậm chí còn không phải nô lệ trước mặt Sư Tử Hà Đông, nhiều nhất cũng chỉ là một thú cưng mà thôi.
Bộp!
Sư Tử Hà Đông đột nhiên ném xuống đất một đôi giày, khinh khỉnh nói: "Đem giày cho anh".
"Vâng, Sư Gia".
Không chút phàn nàn, Lưu Tử Phong khéo léo bò tới bằng bốn chi, rồi ngoạm đôi dép đem đến dưới chân Sư Tử Hà Đông, ngoan ngoãn như một chú pug.
"Hahaha, ngoan".
Sư Tử Hà Đông cười, vui lòng vỗ nhẹ lên đầu Lưu Tử Phong, cười nói: "Nào, kêu hai tiếng cho anh xem nào".
"Gâu gâu gâu!"
Lưu Tử Phong kêu lên, chất giọng du dương trầm bổng, gần như sủa còn chuẩn hơn con chó thật.
Mà khi sủa, anh ta cũng không hề thể hiện ra chút phản kháng nào, thay vào đó anh ta vẫn nở một nụ cười lấy lòng trên môi.
Nhưng e rằng chỉ có bản thân anh ta biết rằng kể từ giây đầu tiên anh ta đến đây, tâm can anh ta không có giây phút nào là không bị giày vò.
Khi tìm tới lão phu nhân nhà họ Diệp, lão phu nhân nhà họ Diệp đã giới thiệu cho anh ta đến tìm lão Sư Tử Hà Đông.
Tuy nhiên, không ngờ đây không phải là lòng tốt của lão phu nhân nhà họ Diệp, mà là đẩy anh ta vào hố lửa sánh ngang với địa ngục!
Anh ta sẽ không bao giờ quên cảnh anh ta và Sư Tử Hà Đông gặp nhau lần đầu tiên.
Phẩm giá, giới hạn cuối cùng, tất cả đều biến mất vào lúc đó.
Kể từ hôm đó, anh ta hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
Trong cơn tuyệt vọng, lòng hận thù dần dần mọc lên ngùn ngụt trong cơ thể anh ta như cỏ dại.
Anh ta muốn trả thù, Quách Thụy Hoa, Diệp Vĩnh Khang, lão phu nhân nhà họ Diệp, và Sư Tử Hà Đông.
Nhưng anh ta biết rằng đây là một quá trình khó khăn và lâu dài, tất cả những gì anh ta có thể làm là nhẫn nhịn, rồi từng bước thực hiện.
Bước đầu tiên của kế hoạch là mượn tay Sư Tử Hà Đông giúp anh ta tiêu diệt lũ khốn ở Giang Bắc!
Cho nên, từ khi ở đây hơn một tháng đến nay, anh ta đã thể hiện rất tốt, anh ta rất nghe lời Sư Tử Hà Đông, cùng với tư cách là một ngôi sao lớn, đầu óc và miệng lưỡi của anh ta khác hẳn những thú cưng khác, rất được Sư Tử Hà Đông yêu thích và sủng ái.
Cho đến hôm nay, anh ta cảm thấy rằng thời cơ đã đến.
"Hahaha, bé ngoan, đại minh tinh ơi là đại minh tinh, em là bảo bối kêu hay nhất mà anh từng gặp đó, nhanh, đến đây nói chuyện nào".
Sư Tử Hà Đông trìu mến đỡ Lưu Tử Phong lên, sau đó đút một miếng thịt bò vào miệng Lưu Tử Phong.
"Tiểu Phong à, trên thực tế, anh vẫn nghĩ đến chuyện của em..."
"Thế mà anh chưa bao giờ quan tâm hết, em ngày nào cũng rất buồn..."
Lưu Tử Phong che mắt tủi thân nói.
"Nào nào, không giận, không giận nào, mấy ngày nay không phải anh bận sao, được được được, việc của em giờ anh sẽ sai người đi làm ngay?"
"Tên khốn ở Giang Bắc tên gì nhỉ? Quách Vĩnh Khang?"
"Là Quách Thụy Hoa và Diệp Vĩnh Khang!"
Lưu Tử Phong nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngoài hai người này ra, còn có người nhà của chúng, bạn bè xung quanh, tất cả mọi người liên quan đến chuyện này. Em muốn tất cả đều phải chết!"
"Hahaha, được được được, yên tâm, anh đảm bảo sẽ làm em hài lòng".
"Ừm, để anh nghĩ xem nên để ai đi xử lý chuyện này thì được nào?"
"À à à, đúng đúng đúng, bảo Tiểu Mai đi làm, em ấy giỏi tra tấn người nhất, để em ấy đi làm chuyện này, chắc chắn em sẽ hài lòng, người đâu, gọi Tiểu Mai tới đây!"
Sư Tử Hà Đông lớn tiếng gọi.
Một lúc sau, một bóng người từ bên ngoài bước đi.
Người này duyên dáng, eo thon, mặc một chiếc quần bò bó và một chiếc áo phông bó sát màu sáng, tóc dài xõa vai, vừa đi vừa uốn éo.
Nếu chỉ nhìn bóng lưng, không biết có bao nhiêu tên đàn ông phải chảy nước miếng.
Nhưng nếu nhìn chính diện, có khi sẽ nôn hết những thứ ăn vào ngày hôm đó ra mất.
Bởi vì người được gọi là Tiểu Mai này là một tên đàn ông.
Trang điểm đậm, tô son nhưng trên cằm lại có chút râu, ăn mặc như vậy nhìn vào ai mà chịu được.
Nhưng bản thân Tiểu Mai lại rất thích kiểu này, theo lời của hắn thì là "Tôi thích soi gương nhất. Mỗi lần soi gương, tôi đều thấy mình thật xinh đẹp".
"Nói tôi giống phụ nữ? Thật nực cười, phụ nữ làm sao có thể so sánh với tôi, có râu không?"
Câu này mỗi ngày Tiểu Mai phải nói ít nhất ba lần, trong thế giới của hắn, hắn là bông hoa rực rỡ nhất trên thế giới.
"Sư Gia, đột nhiên gọi em đến, có phải là nhớ em rồi không?"
Tiểu Mai cười nói, tuy giọng nói thô như đàn ông, nhưng giọng điệu lại rất nhẹ nhàng và thanh tú.
"Haha, nhớ em, tất nhiên là nhớ em rồi, lại đây nào, ôm ôm".
Sư Tử Hà Đông nhìn Tiểu Mai cười lớn, Tiểu Mai bước tới, ngồi trên đùi của Sư Tử Hà Đông, làm nũng nói: "Hừ, cái đồ không có lương tâm này, lâu vậy rồi mới nhớ người ta, em mặc kệ, hôm nay không đi đâu hết, em muốn ở bên cạnh anh cơ".
"Haha, được rồi, được rồi, nhưng Tiểu Mai, hôm nay không được rồi, vì nay anh muốn em giúp anh làm một việc. Sau khi xong việc, anh sẽ ở cùng em, được không?"
Sư Tử Hà Đông yêu chiều nói.
"Hừm, biết ngay anh tìm em nhất định là có việc mà chứ không phải nhớ em, đồ lừa đảo!"
Tiểu Mai gắt lên, hai má phồng lên cao, bày ra bộ dạng tức giận.
"Ây gu, anh thật sự không lừa em mà, em là người anh tin tưởng nhất, nên anh mới để em đi làm chuyện này, như này đi, đợi em làm xong chuyện rồi anh mua nhà cho em!"
Sư Tử Hà Đông nhanh chóng an ủi.
"Không, em không muốn nhà, đợi em làm xong chuyện rồi anh phải ở cùng em một tuần".
Tiểu Mai tức giận nói.
"Được, một tuần!"
"Hứa rồi đấy!"
"Không được nuốt lời đâu, móc ngoéo!"
Nếu cảnh này được quay lại và tung lên mạng, chắc chắn có thể được coi là bài mẫu.
Dạy trai thẳng cách cưng chiều bạn gái, dạy gái thẳng cách nũng nịu với bạn trai.
Sư Tử Hà Đông giải thích ngắn gọn vấn đề, muốn Tiểu Mai xuất phát ngay, đi sớm về sớm.
Tiểu Mai miễn cưỡng đứng dậy khỏi chân Sư Tử Hà Đông, quay đầu liếc nhìn Lưu Tử Phong nói: "Đều là tại cậu, phiền phức".
"Nghe này, lúc tôi không ở đây, cậu phải chăm sóc chu đáo cho Sư Gia đấy, nếu lúc trở về mà thấy Sư Gia không vui, tôi cho cậu biết tay".
Tiểu Mai vừa nói vừa đập cái ‘bốp’ xuống chiếc bàn đá cẩm thạch bên cạnh.
Lưu Tử Phong im lặng, nhưng lại nhíu mày thầm kinh tởm, không biết trong trang viên này có bao nhiêu người như vậy.
Đợi lát nữa phải thì thầm to nhỏ bên gối Sư Gia, xử lý tên nam không ra nam nữ không ra nữ này mới được.
"Tiểu Phong, anh biết em đang nghĩ gì, nhưng tốt nhất là em nên từ bỏ ý định này đi".
Sư Tử Hà Đông liếc mắt, nhìn thấu suy nghĩ của Lưu Tử Phong, khinh khỉnh nói: "Có hai nguyên nhân, thứ nhất, Tiểu Mai trong lòng anh quan trọng hơn em nhiều, nếu em dám đối địch với em ấy, anh cam đoan sẽ khiến em chết rất thảm".
"Thứ hai, em không có khả năng chọc vào Tiểu Mai".
Sau khi Sư Tử Hà Đông nói xong, đột nhiên bắt đầu cười.
Rắc rắc...
Theo tiếng cười phá lên này, chiếc bàn trà làm bằng đá cẩm thạch đột nhiên bắt đầu nứt ra dày đặc như mạng nhện.
Sau đó, ‘rầm’ một tiếng vỡ thành bột!
Lưu Tử Phong toát mồ hôi lạnh, cả người ngây ra tại chỗ!
Lưu Tử Phong nói một cách thận trọng, trong giọng điệu của anh ta hoàn toàn không hề có chút khí chất cao ngạo, độc đoán nào.
Giống như một nô lệ nói chuyện với chủ nhân của mình vậy.
Tuy nhiên, trên thực tế, Lưu Tử Phong lúc này thậm chí còn không phải nô lệ trước mặt Sư Tử Hà Đông, nhiều nhất cũng chỉ là một thú cưng mà thôi.
Bộp!
Sư Tử Hà Đông đột nhiên ném xuống đất một đôi giày, khinh khỉnh nói: "Đem giày cho anh".
"Vâng, Sư Gia".
Không chút phàn nàn, Lưu Tử Phong khéo léo bò tới bằng bốn chi, rồi ngoạm đôi dép đem đến dưới chân Sư Tử Hà Đông, ngoan ngoãn như một chú pug.
"Hahaha, ngoan".
Sư Tử Hà Đông cười, vui lòng vỗ nhẹ lên đầu Lưu Tử Phong, cười nói: "Nào, kêu hai tiếng cho anh xem nào".
"Gâu gâu gâu!"
Lưu Tử Phong kêu lên, chất giọng du dương trầm bổng, gần như sủa còn chuẩn hơn con chó thật.
Mà khi sủa, anh ta cũng không hề thể hiện ra chút phản kháng nào, thay vào đó anh ta vẫn nở một nụ cười lấy lòng trên môi.
Nhưng e rằng chỉ có bản thân anh ta biết rằng kể từ giây đầu tiên anh ta đến đây, tâm can anh ta không có giây phút nào là không bị giày vò.
Khi tìm tới lão phu nhân nhà họ Diệp, lão phu nhân nhà họ Diệp đã giới thiệu cho anh ta đến tìm lão Sư Tử Hà Đông.
Tuy nhiên, không ngờ đây không phải là lòng tốt của lão phu nhân nhà họ Diệp, mà là đẩy anh ta vào hố lửa sánh ngang với địa ngục!
Anh ta sẽ không bao giờ quên cảnh anh ta và Sư Tử Hà Đông gặp nhau lần đầu tiên.
Phẩm giá, giới hạn cuối cùng, tất cả đều biến mất vào lúc đó.
Kể từ hôm đó, anh ta hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
Trong cơn tuyệt vọng, lòng hận thù dần dần mọc lên ngùn ngụt trong cơ thể anh ta như cỏ dại.
Anh ta muốn trả thù, Quách Thụy Hoa, Diệp Vĩnh Khang, lão phu nhân nhà họ Diệp, và Sư Tử Hà Đông.
Nhưng anh ta biết rằng đây là một quá trình khó khăn và lâu dài, tất cả những gì anh ta có thể làm là nhẫn nhịn, rồi từng bước thực hiện.
Bước đầu tiên của kế hoạch là mượn tay Sư Tử Hà Đông giúp anh ta tiêu diệt lũ khốn ở Giang Bắc!
Cho nên, từ khi ở đây hơn một tháng đến nay, anh ta đã thể hiện rất tốt, anh ta rất nghe lời Sư Tử Hà Đông, cùng với tư cách là một ngôi sao lớn, đầu óc và miệng lưỡi của anh ta khác hẳn những thú cưng khác, rất được Sư Tử Hà Đông yêu thích và sủng ái.
Cho đến hôm nay, anh ta cảm thấy rằng thời cơ đã đến.
"Hahaha, bé ngoan, đại minh tinh ơi là đại minh tinh, em là bảo bối kêu hay nhất mà anh từng gặp đó, nhanh, đến đây nói chuyện nào".
Sư Tử Hà Đông trìu mến đỡ Lưu Tử Phong lên, sau đó đút một miếng thịt bò vào miệng Lưu Tử Phong.
"Tiểu Phong à, trên thực tế, anh vẫn nghĩ đến chuyện của em..."
"Thế mà anh chưa bao giờ quan tâm hết, em ngày nào cũng rất buồn..."
Lưu Tử Phong che mắt tủi thân nói.
"Nào nào, không giận, không giận nào, mấy ngày nay không phải anh bận sao, được được được, việc của em giờ anh sẽ sai người đi làm ngay?"
"Tên khốn ở Giang Bắc tên gì nhỉ? Quách Vĩnh Khang?"
"Là Quách Thụy Hoa và Diệp Vĩnh Khang!"
Lưu Tử Phong nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngoài hai người này ra, còn có người nhà của chúng, bạn bè xung quanh, tất cả mọi người liên quan đến chuyện này. Em muốn tất cả đều phải chết!"
"Hahaha, được được được, yên tâm, anh đảm bảo sẽ làm em hài lòng".
"Ừm, để anh nghĩ xem nên để ai đi xử lý chuyện này thì được nào?"
"À à à, đúng đúng đúng, bảo Tiểu Mai đi làm, em ấy giỏi tra tấn người nhất, để em ấy đi làm chuyện này, chắc chắn em sẽ hài lòng, người đâu, gọi Tiểu Mai tới đây!"
Sư Tử Hà Đông lớn tiếng gọi.
Một lúc sau, một bóng người từ bên ngoài bước đi.
Người này duyên dáng, eo thon, mặc một chiếc quần bò bó và một chiếc áo phông bó sát màu sáng, tóc dài xõa vai, vừa đi vừa uốn éo.
Nếu chỉ nhìn bóng lưng, không biết có bao nhiêu tên đàn ông phải chảy nước miếng.
Nhưng nếu nhìn chính diện, có khi sẽ nôn hết những thứ ăn vào ngày hôm đó ra mất.
Bởi vì người được gọi là Tiểu Mai này là một tên đàn ông.
Trang điểm đậm, tô son nhưng trên cằm lại có chút râu, ăn mặc như vậy nhìn vào ai mà chịu được.
Nhưng bản thân Tiểu Mai lại rất thích kiểu này, theo lời của hắn thì là "Tôi thích soi gương nhất. Mỗi lần soi gương, tôi đều thấy mình thật xinh đẹp".
"Nói tôi giống phụ nữ? Thật nực cười, phụ nữ làm sao có thể so sánh với tôi, có râu không?"
Câu này mỗi ngày Tiểu Mai phải nói ít nhất ba lần, trong thế giới của hắn, hắn là bông hoa rực rỡ nhất trên thế giới.
"Sư Gia, đột nhiên gọi em đến, có phải là nhớ em rồi không?"
Tiểu Mai cười nói, tuy giọng nói thô như đàn ông, nhưng giọng điệu lại rất nhẹ nhàng và thanh tú.
"Haha, nhớ em, tất nhiên là nhớ em rồi, lại đây nào, ôm ôm".
Sư Tử Hà Đông nhìn Tiểu Mai cười lớn, Tiểu Mai bước tới, ngồi trên đùi của Sư Tử Hà Đông, làm nũng nói: "Hừ, cái đồ không có lương tâm này, lâu vậy rồi mới nhớ người ta, em mặc kệ, hôm nay không đi đâu hết, em muốn ở bên cạnh anh cơ".
"Haha, được rồi, được rồi, nhưng Tiểu Mai, hôm nay không được rồi, vì nay anh muốn em giúp anh làm một việc. Sau khi xong việc, anh sẽ ở cùng em, được không?"
Sư Tử Hà Đông yêu chiều nói.
"Hừm, biết ngay anh tìm em nhất định là có việc mà chứ không phải nhớ em, đồ lừa đảo!"
Tiểu Mai gắt lên, hai má phồng lên cao, bày ra bộ dạng tức giận.
"Ây gu, anh thật sự không lừa em mà, em là người anh tin tưởng nhất, nên anh mới để em đi làm chuyện này, như này đi, đợi em làm xong chuyện rồi anh mua nhà cho em!"
Sư Tử Hà Đông nhanh chóng an ủi.
"Không, em không muốn nhà, đợi em làm xong chuyện rồi anh phải ở cùng em một tuần".
Tiểu Mai tức giận nói.
"Được, một tuần!"
"Hứa rồi đấy!"
"Không được nuốt lời đâu, móc ngoéo!"
Nếu cảnh này được quay lại và tung lên mạng, chắc chắn có thể được coi là bài mẫu.
Dạy trai thẳng cách cưng chiều bạn gái, dạy gái thẳng cách nũng nịu với bạn trai.
Sư Tử Hà Đông giải thích ngắn gọn vấn đề, muốn Tiểu Mai xuất phát ngay, đi sớm về sớm.
Tiểu Mai miễn cưỡng đứng dậy khỏi chân Sư Tử Hà Đông, quay đầu liếc nhìn Lưu Tử Phong nói: "Đều là tại cậu, phiền phức".
"Nghe này, lúc tôi không ở đây, cậu phải chăm sóc chu đáo cho Sư Gia đấy, nếu lúc trở về mà thấy Sư Gia không vui, tôi cho cậu biết tay".
Tiểu Mai vừa nói vừa đập cái ‘bốp’ xuống chiếc bàn đá cẩm thạch bên cạnh.
Lưu Tử Phong im lặng, nhưng lại nhíu mày thầm kinh tởm, không biết trong trang viên này có bao nhiêu người như vậy.
Đợi lát nữa phải thì thầm to nhỏ bên gối Sư Gia, xử lý tên nam không ra nam nữ không ra nữ này mới được.
"Tiểu Phong, anh biết em đang nghĩ gì, nhưng tốt nhất là em nên từ bỏ ý định này đi".
Sư Tử Hà Đông liếc mắt, nhìn thấu suy nghĩ của Lưu Tử Phong, khinh khỉnh nói: "Có hai nguyên nhân, thứ nhất, Tiểu Mai trong lòng anh quan trọng hơn em nhiều, nếu em dám đối địch với em ấy, anh cam đoan sẽ khiến em chết rất thảm".
"Thứ hai, em không có khả năng chọc vào Tiểu Mai".
Sau khi Sư Tử Hà Đông nói xong, đột nhiên bắt đầu cười.
Rắc rắc...
Theo tiếng cười phá lên này, chiếc bàn trà làm bằng đá cẩm thạch đột nhiên bắt đầu nứt ra dày đặc như mạng nhện.
Sau đó, ‘rầm’ một tiếng vỡ thành bột!
Lưu Tử Phong toát mồ hôi lạnh, cả người ngây ra tại chỗ!
Bình luận facebook