Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 384: Cao nhân Hoàng Thử Lang
Bác sĩ cau mày thở dài: "Nếu là một tháng trước, tôi có thể tự tin nói có, nhưng mấy bác sĩ chỉnh hình hàng đầu của bệnh viện chúng tôi đã bị chuyển đi nơi khác".
"Với trang thiết bị và công nghệ y tế hiện tại của chúng tôi, chúng tôi chỉ có thể nói rằng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức mình".
"Chuyển đi nơi khác?"
Tần Hạc cau mày nói: "Khi nào mới về?"
Bác sĩ lắc đầu nói: "Bọn họ một đi không trở lại, bị bệnh viện tư nhân ở tỉnh lỵ dùng lương cao dụ đi rồi. Đêm nay bọn họ sẽ rời đi..."
"Bảo bọn họ về ngay đây!"
Không nói nhiều lời, Tần Hạc lấy trong người ra một tấm ngân phiếu, viết một dãy số rồi đưa qua: "Nếu không đủ, cứ việc nói với tôi".
"Cái này ... A!"
Sau khi bác sĩ nhìn thấy con số trên đó, liền tròn mắt ngạc nhiên.
"Tôi sẽ liên lạc với họ ngay lập tức!"
Người ta nói có tiền có thể xui ma khiến quỷ, điều này quả không sai chút nào.
Sau khi Tần Hạc ném ra một khoản tiền khổng lồ, các giáo sư chỉnh hình định chuyển công tác kia đã lập tức quay trở lại.
Sau một đêm phẫu thuật, cuối cùng cũng có tin vui, xương của Hoàng Thử Lang đã được nối lại, nằm viện một thời gian hồi phục là được rồi.
“ Đệch, lão Hoàng, làm ông đây sợ chết khiếp đi được”.
Tần Hạc nhìn Hoàng Thử Lang nằm trên giường bệnh với băng gạc trắng quấn khắp người, sống mũi chợt thấy cay cay.
"Tần ... Anh Tần ... Tôi xin lỗi..."
Hoàng Thử Lang chật vật thốt ra được vài từ.
"Không phải lỗi của cậu, cậu không hề có lỗi với tôi, tôi đã nghe lão Quách nói rồi, mẹ nó, cậu đàn ông lắm!"
Tần Hạc giơ ngón tay cái khen ngợi Hoàng Thử Lang.
"Không ... Ý tôi không phải vậy, anh Tần..."
Hoàng Thử Lang khó khăn nói: “Tôi… không thích… bắt nạt kẻ yếu… nên đã nhường hắn hơn trăm chiêu… chủ quan mới bị đánh bại… Tôi làm xấu mặt anh Tần ... "
Cả phòng yên lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Vẻ mặt của Tần Hạc, từ lo lắng cùng quan tâm ban đầu dần dần sa sầm xuống, cuối cùng toàn bộ sắc mặt tối sầm lại, khóe miệng khẽ giật giật, tựa hồ đang kìm chế cái gì đó.
Nằm trên giường bệnh bị quấn băng gạc như xác ướp, Hoàng Thử Lang tiếp tục nhẹ giọng thì thào: "Thực xin lỗi ...... Anh Tần ...... Không nên để cho hắn......"
"Hoàng Thử Lang, mẹ nhà mày!"
Đột nhiên, trong phòng bệnh vang lên tiếng hét kinh thiên động địa.
Tần Hạc lúc này chỉ cảm thấy cả thế giới quay cuồng, hai tay điên cuồng nắm lấy tóc mình, cảm giác sắp phát điên lên đến nơi rồi.
"Hoàng Thử Lang, mày thắng rồi, mày thì giỏi rồi, mẹ nó!"
Tần Hạc hùng hổ lao ra khỏi phòng bệnh vừa chửi bới, vừa vò đầu bứt tóc.
Anh ta sợ nếu tiếp tục ở lại, thì sẽ không nhịn được mà giết chết Hoàng Thử Lang mất.
Một người ra vẻ thì có thể hiểu được nhưng mẹ nó, đã cuốn băng gạc thành xác ướp rồi mà vẫn còn ra vẻ được, con chó này, ra vẻ sẽ bị sét đánh chết cho mà coi.
Mặc dù Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh không điên cuồng như Tần Hạc, nhưng anh cũng phải rùng mình vài lần, vô cùng thán phục kỹ năng ra vẻ của Hoàng Thử Lang.
Nhưng dù vậy, qua sự việc này, Hoàng Thử Lang trong mắt Diệp Vĩnh Khang đã được nâng lên thêm một bậc.
Có người nói rằng, khi đối mặt với lợi ích có thể nhìn rõ bộ mặt thật của con người ta.
Nhưng khi đối mặt với ranh giới giữa sự sống và cái chết, thì có thể nhìn ra tâm hồn của người ta.
Trong lúc đối mặt với sinh tử, Hoàng Thử Lang đã không ngần ngại chọn cách dùng thân mình ngăn Tiểu Mai lại để đổi lấy cơ hội chạy trốn cho Quách Thụy Hoa.
Chỉ cần hành vi này thôi cũng đủ khiến nhiều người mở mồm ra là nói đạo đức phải xấu hổ.
Quách Thụy Hoa chắc chắn là người cảm động nhất, ông ta đến bên giường Hoàng Thử Lang, nhẹ nhàng ngồi xuống, nước mắt lã chã, nắm lấy một tay Hoàng Thử Lang, nghẹn ngào nói: "Lão Hoàng, được gặp chú là vinh hạnh lớn nhất của đời tôi".
Sau đó những lời này tình cờ bị Thiên Diệp Nhi, người được Hạ Huyền Trúc giao phó đem giỏ trái cây đến thăm bước vào phòng bệnh nghe được, cười trêu hai người: "Vậy thì tôi có nên chúc hai người trăm năm hạnh phúc không? Cái này là do sếp Hạ nhờ tôi đưa tới, vậy tôi không quấy rầy thế giới của hai người nữa nhé, hai người tiếp tục đi"
Thiên Diệp Nhi cười, bước ra khỏi phòng, và cố tình đóng cửa lại.
Cổ họng Hoàng Thử Lang phát ra tiếng lẩm bẩm.
"Lão Hoàng, chú nói gì cơ, đừng vội, từ từ nói, anh nghe đây".
Quách Thụy Hoa quan tâm đưa tai đến gần miệng Hoàng Thử Lang.
Rồi cuối cùng cũng nghe được thứ mà Hoàng Thử Lang nói.
"Anh... đồ chó ... Tôi ... tôi phải giết ... giết anh ... Diệp Nhi ... Anh không phải loại đó ... đồ chó ... tay ...... Bỏ tay ra đi ...... "
Lúc này, nếu Hoàng Thử Lang có thể di chuyển, chắc hẳn hắn sẽ không ngần ngại giết chết Quách Thụy Hoa ngay tại chỗ.
Mặc dù Hoàng Thử Lang đã không còn gì đáng ngại nữa rồi, nhưng nỗi lo đang treo lơ lửng của Tần Hạc vẫn không cách nào giảm đi được mà còn tăng lên.
Bởi vì anh ta biết rất rõ rằng chuyện này chỉ mới bắt đầu.
Tiểu Mai là người được Sư Tử Hà Đông yêu nhất, nếu để ông ta xem được video Tiểu Mai bị người ta giẫm bẹp đầu, hậu quả sẽ không thể nào lường được.
"Anh Diệp, chuyện này anh phải nghe tôi một lần!"
Tần Hạc nắm chặt cánh tay Diệp Vĩnh Khang, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Sư Tử Hà Đông nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này đâu".
"Tiểu Mai là người ông ta yêu nhất. Ông ta nhất định sẽ rất tức giận, mà người này khi nổi điên lên thì sẽ không quan tâm đến hậu quả đâu".
"Mà cao thủ dưới trướng ông ta nhiều như mây. Ngoài Tiểu Mai này ra, những tên còn lại còn ghê gớm hơn. Chỉ cần chọn ra đại ra một tên cũng có thể khiến Tiểu Mai xách dép theo".
"Vậy lần này anh nhất định phải..."
"Ừ ừ ừ, biết rồi mà, yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không chủ quan đâu, được chưa nào".
Diệp Vĩnh Khang nóng nảy hất tay Tần Hạc ra, tuy rằng biết Tần Hạc có ý tốt, nhưng anh không thể chịu được cái thứ lằng nhằng này.
Nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Diệp Vĩnh Khang, Tần Hạc cũng chỉ có thể thở dài một hơi, thứ anh ta làm được chỉ có thể là đợi đến lúc đó rồi đồng sinh cộng tử với Diệp Vĩnh Khang thôi.
Thời điểm Sư Tử Hà Đông nhận được đoạn video là vào buổi chiều ngày thứ hai sau khi sự việc xảy ra.
Khi ông ta đang ôm Lưu Tử Phong trong vòng tay, một đoạn video đột nhiên hiện lên trên điện thoại của ông ta.
Ngay khi ông ta đang thắc mắc đó là thứ gì, Lưu Tử Phong đã khéo léo nhấp vào video.
Khi Sư Tử Hà Đông nhìn thấy hình ảnh trên video, ông ta đã sững sờ ngay lập tức, như thể bị trúng bùa chú vậy.
Lưu Tử Phong cũng há to miệng kinh ngạc.
"Sư Gia, tên này là Diệp Vĩnh Khang, lần này anh nhất định phải báo thù cho Tiểu Mai!"
Lưu Tử Phong ngoài mặt thì tỏ ra đau lòng nhưng trong thâm tâm thì lại mở cờ trong bụng.
Đầu tiên, một khi Tiểu Mai, người được yêu quý nhất của Sư Tử Hà Đông, bị loại, anh ta sẽ trở thành số một trong mắt Sư Tử Hà Đông, trong trang viên này, dưới một người trên vạn người.
Thứ hai, nếu Diệp Vĩnh Khang đã ra tay như vậy, lần này hắn nhất định sẽ chết, mà chết lại vô cùng thế thảm.
Mặc dù Lưu Tử Phong hiếm khi tiếp xúc với các cao thủ xung quanh Sư Tử Hà Đông, nhưng anh ta biết rất rõ rằng cao thủ của Sư Tử Hà Đông nhiều như mây vậy.
Mà Tiểu Mai chỉ là một tên xếp hạng chót trong số những cao thủ ở đây!
Diệp Vĩnh Khang, lần này mày xong rồi!
Một nụ cười ma quái thoáng qua khóe miệng Lưu Tử Phong.
Tuy nhiên, ngay khi anh ta đang tính toán, thì đột nhiên cảm thấy vai mình bị ai đó nắm lấy, dùng lực nâng lên cao rồi ném mạnh về phía trước.
"Sư Gia, anh..."
Lưu Tử Phong cảm thấy xương cốt như sắp vỡ thành trăm mảnh, không hiểu tại sao Sư Tử Hà Đông lại đột nhiên nổi điên lên với mình.
Nhưng câu nói tiếp theo của Sư Tử Hà Đông đã khiến Lưu Tử Phong sợ vãi đái ra quần!
"Người đâu, bắc vạc lên, nấu con chó này lên cho tao!"
Sư Tử Hà Đông chỉ vào Lưu Tử Phong rồi hét lớn!
"Với trang thiết bị và công nghệ y tế hiện tại của chúng tôi, chúng tôi chỉ có thể nói rằng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức mình".
"Chuyển đi nơi khác?"
Tần Hạc cau mày nói: "Khi nào mới về?"
Bác sĩ lắc đầu nói: "Bọn họ một đi không trở lại, bị bệnh viện tư nhân ở tỉnh lỵ dùng lương cao dụ đi rồi. Đêm nay bọn họ sẽ rời đi..."
"Bảo bọn họ về ngay đây!"
Không nói nhiều lời, Tần Hạc lấy trong người ra một tấm ngân phiếu, viết một dãy số rồi đưa qua: "Nếu không đủ, cứ việc nói với tôi".
"Cái này ... A!"
Sau khi bác sĩ nhìn thấy con số trên đó, liền tròn mắt ngạc nhiên.
"Tôi sẽ liên lạc với họ ngay lập tức!"
Người ta nói có tiền có thể xui ma khiến quỷ, điều này quả không sai chút nào.
Sau khi Tần Hạc ném ra một khoản tiền khổng lồ, các giáo sư chỉnh hình định chuyển công tác kia đã lập tức quay trở lại.
Sau một đêm phẫu thuật, cuối cùng cũng có tin vui, xương của Hoàng Thử Lang đã được nối lại, nằm viện một thời gian hồi phục là được rồi.
“ Đệch, lão Hoàng, làm ông đây sợ chết khiếp đi được”.
Tần Hạc nhìn Hoàng Thử Lang nằm trên giường bệnh với băng gạc trắng quấn khắp người, sống mũi chợt thấy cay cay.
"Tần ... Anh Tần ... Tôi xin lỗi..."
Hoàng Thử Lang chật vật thốt ra được vài từ.
"Không phải lỗi của cậu, cậu không hề có lỗi với tôi, tôi đã nghe lão Quách nói rồi, mẹ nó, cậu đàn ông lắm!"
Tần Hạc giơ ngón tay cái khen ngợi Hoàng Thử Lang.
"Không ... Ý tôi không phải vậy, anh Tần..."
Hoàng Thử Lang khó khăn nói: “Tôi… không thích… bắt nạt kẻ yếu… nên đã nhường hắn hơn trăm chiêu… chủ quan mới bị đánh bại… Tôi làm xấu mặt anh Tần ... "
Cả phòng yên lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Vẻ mặt của Tần Hạc, từ lo lắng cùng quan tâm ban đầu dần dần sa sầm xuống, cuối cùng toàn bộ sắc mặt tối sầm lại, khóe miệng khẽ giật giật, tựa hồ đang kìm chế cái gì đó.
Nằm trên giường bệnh bị quấn băng gạc như xác ướp, Hoàng Thử Lang tiếp tục nhẹ giọng thì thào: "Thực xin lỗi ...... Anh Tần ...... Không nên để cho hắn......"
"Hoàng Thử Lang, mẹ nhà mày!"
Đột nhiên, trong phòng bệnh vang lên tiếng hét kinh thiên động địa.
Tần Hạc lúc này chỉ cảm thấy cả thế giới quay cuồng, hai tay điên cuồng nắm lấy tóc mình, cảm giác sắp phát điên lên đến nơi rồi.
"Hoàng Thử Lang, mày thắng rồi, mày thì giỏi rồi, mẹ nó!"
Tần Hạc hùng hổ lao ra khỏi phòng bệnh vừa chửi bới, vừa vò đầu bứt tóc.
Anh ta sợ nếu tiếp tục ở lại, thì sẽ không nhịn được mà giết chết Hoàng Thử Lang mất.
Một người ra vẻ thì có thể hiểu được nhưng mẹ nó, đã cuốn băng gạc thành xác ướp rồi mà vẫn còn ra vẻ được, con chó này, ra vẻ sẽ bị sét đánh chết cho mà coi.
Mặc dù Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh không điên cuồng như Tần Hạc, nhưng anh cũng phải rùng mình vài lần, vô cùng thán phục kỹ năng ra vẻ của Hoàng Thử Lang.
Nhưng dù vậy, qua sự việc này, Hoàng Thử Lang trong mắt Diệp Vĩnh Khang đã được nâng lên thêm một bậc.
Có người nói rằng, khi đối mặt với lợi ích có thể nhìn rõ bộ mặt thật của con người ta.
Nhưng khi đối mặt với ranh giới giữa sự sống và cái chết, thì có thể nhìn ra tâm hồn của người ta.
Trong lúc đối mặt với sinh tử, Hoàng Thử Lang đã không ngần ngại chọn cách dùng thân mình ngăn Tiểu Mai lại để đổi lấy cơ hội chạy trốn cho Quách Thụy Hoa.
Chỉ cần hành vi này thôi cũng đủ khiến nhiều người mở mồm ra là nói đạo đức phải xấu hổ.
Quách Thụy Hoa chắc chắn là người cảm động nhất, ông ta đến bên giường Hoàng Thử Lang, nhẹ nhàng ngồi xuống, nước mắt lã chã, nắm lấy một tay Hoàng Thử Lang, nghẹn ngào nói: "Lão Hoàng, được gặp chú là vinh hạnh lớn nhất của đời tôi".
Sau đó những lời này tình cờ bị Thiên Diệp Nhi, người được Hạ Huyền Trúc giao phó đem giỏ trái cây đến thăm bước vào phòng bệnh nghe được, cười trêu hai người: "Vậy thì tôi có nên chúc hai người trăm năm hạnh phúc không? Cái này là do sếp Hạ nhờ tôi đưa tới, vậy tôi không quấy rầy thế giới của hai người nữa nhé, hai người tiếp tục đi"
Thiên Diệp Nhi cười, bước ra khỏi phòng, và cố tình đóng cửa lại.
Cổ họng Hoàng Thử Lang phát ra tiếng lẩm bẩm.
"Lão Hoàng, chú nói gì cơ, đừng vội, từ từ nói, anh nghe đây".
Quách Thụy Hoa quan tâm đưa tai đến gần miệng Hoàng Thử Lang.
Rồi cuối cùng cũng nghe được thứ mà Hoàng Thử Lang nói.
"Anh... đồ chó ... Tôi ... tôi phải giết ... giết anh ... Diệp Nhi ... Anh không phải loại đó ... đồ chó ... tay ...... Bỏ tay ra đi ...... "
Lúc này, nếu Hoàng Thử Lang có thể di chuyển, chắc hẳn hắn sẽ không ngần ngại giết chết Quách Thụy Hoa ngay tại chỗ.
Mặc dù Hoàng Thử Lang đã không còn gì đáng ngại nữa rồi, nhưng nỗi lo đang treo lơ lửng của Tần Hạc vẫn không cách nào giảm đi được mà còn tăng lên.
Bởi vì anh ta biết rất rõ rằng chuyện này chỉ mới bắt đầu.
Tiểu Mai là người được Sư Tử Hà Đông yêu nhất, nếu để ông ta xem được video Tiểu Mai bị người ta giẫm bẹp đầu, hậu quả sẽ không thể nào lường được.
"Anh Diệp, chuyện này anh phải nghe tôi một lần!"
Tần Hạc nắm chặt cánh tay Diệp Vĩnh Khang, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Sư Tử Hà Đông nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này đâu".
"Tiểu Mai là người ông ta yêu nhất. Ông ta nhất định sẽ rất tức giận, mà người này khi nổi điên lên thì sẽ không quan tâm đến hậu quả đâu".
"Mà cao thủ dưới trướng ông ta nhiều như mây. Ngoài Tiểu Mai này ra, những tên còn lại còn ghê gớm hơn. Chỉ cần chọn ra đại ra một tên cũng có thể khiến Tiểu Mai xách dép theo".
"Vậy lần này anh nhất định phải..."
"Ừ ừ ừ, biết rồi mà, yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không chủ quan đâu, được chưa nào".
Diệp Vĩnh Khang nóng nảy hất tay Tần Hạc ra, tuy rằng biết Tần Hạc có ý tốt, nhưng anh không thể chịu được cái thứ lằng nhằng này.
Nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Diệp Vĩnh Khang, Tần Hạc cũng chỉ có thể thở dài một hơi, thứ anh ta làm được chỉ có thể là đợi đến lúc đó rồi đồng sinh cộng tử với Diệp Vĩnh Khang thôi.
Thời điểm Sư Tử Hà Đông nhận được đoạn video là vào buổi chiều ngày thứ hai sau khi sự việc xảy ra.
Khi ông ta đang ôm Lưu Tử Phong trong vòng tay, một đoạn video đột nhiên hiện lên trên điện thoại của ông ta.
Ngay khi ông ta đang thắc mắc đó là thứ gì, Lưu Tử Phong đã khéo léo nhấp vào video.
Khi Sư Tử Hà Đông nhìn thấy hình ảnh trên video, ông ta đã sững sờ ngay lập tức, như thể bị trúng bùa chú vậy.
Lưu Tử Phong cũng há to miệng kinh ngạc.
"Sư Gia, tên này là Diệp Vĩnh Khang, lần này anh nhất định phải báo thù cho Tiểu Mai!"
Lưu Tử Phong ngoài mặt thì tỏ ra đau lòng nhưng trong thâm tâm thì lại mở cờ trong bụng.
Đầu tiên, một khi Tiểu Mai, người được yêu quý nhất của Sư Tử Hà Đông, bị loại, anh ta sẽ trở thành số một trong mắt Sư Tử Hà Đông, trong trang viên này, dưới một người trên vạn người.
Thứ hai, nếu Diệp Vĩnh Khang đã ra tay như vậy, lần này hắn nhất định sẽ chết, mà chết lại vô cùng thế thảm.
Mặc dù Lưu Tử Phong hiếm khi tiếp xúc với các cao thủ xung quanh Sư Tử Hà Đông, nhưng anh ta biết rất rõ rằng cao thủ của Sư Tử Hà Đông nhiều như mây vậy.
Mà Tiểu Mai chỉ là một tên xếp hạng chót trong số những cao thủ ở đây!
Diệp Vĩnh Khang, lần này mày xong rồi!
Một nụ cười ma quái thoáng qua khóe miệng Lưu Tử Phong.
Tuy nhiên, ngay khi anh ta đang tính toán, thì đột nhiên cảm thấy vai mình bị ai đó nắm lấy, dùng lực nâng lên cao rồi ném mạnh về phía trước.
"Sư Gia, anh..."
Lưu Tử Phong cảm thấy xương cốt như sắp vỡ thành trăm mảnh, không hiểu tại sao Sư Tử Hà Đông lại đột nhiên nổi điên lên với mình.
Nhưng câu nói tiếp theo của Sư Tử Hà Đông đã khiến Lưu Tử Phong sợ vãi đái ra quần!
"Người đâu, bắc vạc lên, nấu con chó này lên cho tao!"
Sư Tử Hà Đông chỉ vào Lưu Tử Phong rồi hét lớn!