Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 383: Thủ đoạn tàn nhẫn của Diệp Vĩnh Khang
Tần Hạc theo bản năng cũng nhanh chóng rút ra một con dao găm sáng quắc từ sau lưng mình.
"Đừng lo, bây giờ ngay cả một đứa trẻ hắn cũng không thể xử lý được nữa là".
Diệp Vĩnh Khang tỏ ra rất ung dung.
Mặc dù Tiểu Mai trông không hề bị tổn thương, nhưng Diệp Vĩnh Khang lại nhìn thấy một vài vết lõm rõ ràng trên lưng và ngực của hắn.
Không cần nói cũng biết tên này đã đến nhà trẻ của Tiểu Trân, kết quả là đã bị cánh tay kỳ lân của Tần Đại Dạ đánh cho tan tác.
Đây là lý do tại sao trước đó Diệp Vĩnh Khang nghe tin tên này tìm đến vợ và con gái của mình nhưng lại tỏ ra rất bình tĩnh.
Bởi vì Diệp Tiểu Trân có Tần Đại Dạ bảo vệ còn Hạ Huyền Trúc thì có Thiên Diệp Nhi bên cạnh.
Hai người này là hai học viên ưu tú nhất trong số những học viên mới tốt nghiệp của trại huấn luyện Điện Long Thần, nếu họ không thể đối phó với tên đồng bóng này thì Điện Long Thần có thể giải tán ngay tại chỗ được rồi.
"Tiểu Quách, có gì muốn hỏi thì hỏi đi, có thù muốn báo thì báo đi".
Diệp Vĩnh Khang cười nhẹ với Quách Thụy Hoa.
Mặt Quách Thụy Hoa đanh lại, sau khi xác định rằng đối thủ không còn sức phản kháng, ông ta chộp lấy một con dao rựa sáng loáng từ tay một tên đàn em bên cạnh, rồi chém nó về phía đùi của Tiểu Mai.
"Mẹ mày, nhát dao này là cho vợ tao!"
Phập--
Lời còn chưa dứt thì lại là một nhát chém khác.
"Nhát này là cho con gái tao!"
Phập--
Một nhát khác.
“Nhát này là cho tao, đậu mẹ nhà mày, đồ chó, có chuyện gì thì cứ nhắm vào tao đây này, ngắm vào vợ con tao thì có bản lĩnh gì…”
"Lão Quách, hỏi câu kia trước đi!"
Tần Hạc thấy cơn tức giận của Quách Thụy Hoa hơi mất kiểm soát nên vội vàng ngăn cản.
Quách Thụy Hoa cũng bình tĩnh lại một chút, chĩa mũi dao vào cổ đối phương, hung hăng nói: "Nói đi, sao mày lại đến phá chúng tao, không nói thì ông đây cho mày nếm mùi máu tươi đấy!"
Tiểu Mai bị Tần Đại Dạ đánh cho trọng thương, không biết gãy bao nhiêu cái xương rồi, lúc này lại bị mấy nhát dao của Quách Thụy Hoa đâm vào đùi đến mức lộ cả xương, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ khinh thường và mỉa mai.
"Thắng làm vua thua làm giặc, chúng mày muốn làm gì tao cũng được nhưng đừng hi vọng tao sẽ phục tùng, chúng mày cứ việc giết tao đi, Sư Gia nhất định sẽ báo thù cho tao".
Nhắc đến Sư Tử Hà Đông, đôi mắt Tiểu Mai hiện lên vẻ không nỡ và dịu dàng.
"Ồ? Thật sao, vậy thì tao sẽ xem cái miệng của mày cứng đến mức nào!"
Khuôn mặt Quách Thụy Hoa trở nên hung dữ, mặc dù không phải là xã hội đen nhưng khi ra tay lại vô cùng tàn nhẫn, ông ta dùng dao và tiếp tục đâm vào những bộ phận không rõ tên của Tiểu Mai từng nhát lại từng nhát.
Toàn thân Tiểu Mai đã biến thành một đống máu, nhưng từ đầu đến cuối không hề kêu lên một tiếng nào.
Ngay cả Tần Hạc cũng bị biểu hiện của hắn làm cho kinh ngạc, không khỏi lẩm bẩm nói: "Tên này không đau sao?"
Tiểu Mai nhoẻn miệng đầy máu, đôi mắt đầy dịu dàng: "Sư Gia là người anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, tao thân là người được yêu thích nhất của Sư Gia, sao có thể để cho ông ấy mất mặt được?"
"Đụ má im mồm cho ông!"
Tần Hạc không khỏi rùng mình, trên người nổi đầy da gà da vịt.
Quách Thụy Hoa chém cũng sắp tê hết cả tay rồi, nhưng bên kia vẫn không mở miệng, nếu cứ chảy máu thế này thì sẽ chảy máu chết mất.
"Được rồi, hắn không nói cũng không sao".
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nhẹ giọng nói một tiếng, sau đó chậm rãi đứng lên, đi tới bên cạnh Tiểu Mai, cúi đầu chế nhạo khinh thường: "Mày còn lời trăng trối cuối cùng nào không?"
Vừa nói, anh vừa làm động tác lấy điện thoại ra và bật camera lên: "Đừng lo, tao sẽ chuyển lời của mày đến Sư Tử Hà Đông".
Tiểu Mai lạnh lùng hừ một tiếng: "Coi như mày còn có chút lương tâm, tao cũng không có gì để nói, chỉ có một câu thôi, kiếp này gặp được anh ấy là vinh hạnh lớn nhất của tao".
"Hết rồi?"
Diệp Vĩnh Khang hỏi.
"Hừ!"
Tiểu Mai cười khinh thường.
"Được rồi, mày yên tâm lên đường đi".
Diệp Vĩnh Khang nói xong đột nhiên giơ chân lên, sau đó dậm mạnh xuống đầu của Tiểu Mai!
Bùm!
Một âm thanh nặng nề vang lên, tất cả mọi người có mặt đều tái mặt vì sợ hãi.
Ngay cả một nhân vật tàn nhẫn như Tần Hạc nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy nôn nao.
Không cần phải nói, Quách Thụy Hoa thì sợ đến mức ngồi bệt xuống sàn.
Giết ai đó đối với họ có thể chẳng là gì, nhưng đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một phương pháp tàn nhẫn như vậy!
"Tìm cách chuyển video cho Sư Tử Hà Đông!"
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng ra lệnh, rồi bước ra ngoài không ngoảnh lại, trên mặt đất để lại một hàng dấu giày đỏ tươi ...
Tất cả mọi người đều im lặng, cho đến khi Diệp Vĩnh Khang rời đi đã mấy phút đồng hồ, vẫn không có người nào dám hít vào.
Cả kẻ tàn nhẫn như Tần Hạc cũng không ngừng đổ mồ hôi lạnh trên trán.
Không phải chỉ vì phương thức đáng sợ của Diệp Vĩnh Khang vừa rồi, mà còn vì biểu hiện của anh khi giẫm chân xuống.
Không hung hăng cũng không dùng lực, vẻ mặt rất bình tĩnh, cảm giác giống như giẫm con kiến vậy, đến mi mắt cũng chẳng thèm nhướng lên!
Đây là kiểu người gì vậy, rốt cuộc trong nội tâm anh tồn tại con quái thú hung tàn đến mức nào chứ?
Bệnh viện số hai của thành phố.
Cửa phòng mổ.
"Bác sĩ, làm ơn, hãy cứu lấy anh Hoàng, tất cả mạng của chúng tôi đều có thể cho các người, nhưng nếu không cứu được, chúng tôi sẽ cho nổ tung bệnh viện này!"
Một đám đàn em mặc đồ đen với ánh mắt đỏ hoe và bộ dạng như muốn ăn thịt người khác đã khiến cho bác sĩ và y tá bị doạ đến phát khiếp.
Hai nhân viên bảo vệ đến giữ gìn trật tự đã bị họ cho đo ván cả rồi.
Nhóm người này có hành vi rất ngược đời, lúc thì khóc lóc, van xin, lúc thì mặt mày dữ tợn đe dọa.
"Im hết cho tao!"
Tần Hạc lúc này mới vội vàng đi tới, giơ tay tát cho mấy tên đó vài cú bạt tai: "Đệch, cút hết!"
"Anh Tần..."
Một tên đàn em rơi nước mắt nói: "Anh Hoàng giờ đang nằm trong đó, không biết còn sống hay không. Trái tim anh em chúng em như vỡ thành trăm mảnh".
"Vậy chúng mày làm loạn lên ở chỗ này thì có ích lợi gì!"
Tần Hạc nghiêm mặt nói: "Chúng mày như này là đang hại lão Hoàng đấy, tao nhắc lại, cút ngay cho tao!"
"Đừng, anh Tần!"
Đám đàn em đỏ mắt van xin: "Bọn em không ồn ào nữa, xin đừng đuổi bọn em đi, bọn em muốn ở đây với anh Hoàng, cho dù chuyện gì xảy ra thì bọn em vẫn muốn đối mặt cùng với anh ấy!"
"Đệch…vậy thì tử tế cho tao!"
Tần Hạc thực ra trong lòng cũng rất cuống, nhưng anh ta biết mắng mỏ vào lúc này không chỉ vô ích, mà chỉ càng thêm hỗn loạn mà thôi.
"Bác sĩ, tình hình thế nào".
Diệp Vĩnh Khang bước tới, ôn tồn hỏi một vị bác sĩ.
Bác sĩ vừa rồi bị đám đàn em này làm cho hoảng sợ, nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang khá hiền lành, liền nói: "Tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tình hình cũng không lạc quan lắm. Trên người cậu ta có nhiều chỗ gãy xương, không cẩn thận có khi phải ngồi xe lăn nửa đời còn lại đấy".
"Đệch, cái đéo gì vậy ... Không không không, bác sĩ, không có cách nào khác sao?"
Tần Hạc sau khi nghe tin Hoàng Thử Lang có khi phải ngồi xe lăn nốt quãng đời còn lại liền cuống cả lên.
"Đừng lo, bây giờ ngay cả một đứa trẻ hắn cũng không thể xử lý được nữa là".
Diệp Vĩnh Khang tỏ ra rất ung dung.
Mặc dù Tiểu Mai trông không hề bị tổn thương, nhưng Diệp Vĩnh Khang lại nhìn thấy một vài vết lõm rõ ràng trên lưng và ngực của hắn.
Không cần nói cũng biết tên này đã đến nhà trẻ của Tiểu Trân, kết quả là đã bị cánh tay kỳ lân của Tần Đại Dạ đánh cho tan tác.
Đây là lý do tại sao trước đó Diệp Vĩnh Khang nghe tin tên này tìm đến vợ và con gái của mình nhưng lại tỏ ra rất bình tĩnh.
Bởi vì Diệp Tiểu Trân có Tần Đại Dạ bảo vệ còn Hạ Huyền Trúc thì có Thiên Diệp Nhi bên cạnh.
Hai người này là hai học viên ưu tú nhất trong số những học viên mới tốt nghiệp của trại huấn luyện Điện Long Thần, nếu họ không thể đối phó với tên đồng bóng này thì Điện Long Thần có thể giải tán ngay tại chỗ được rồi.
"Tiểu Quách, có gì muốn hỏi thì hỏi đi, có thù muốn báo thì báo đi".
Diệp Vĩnh Khang cười nhẹ với Quách Thụy Hoa.
Mặt Quách Thụy Hoa đanh lại, sau khi xác định rằng đối thủ không còn sức phản kháng, ông ta chộp lấy một con dao rựa sáng loáng từ tay một tên đàn em bên cạnh, rồi chém nó về phía đùi của Tiểu Mai.
"Mẹ mày, nhát dao này là cho vợ tao!"
Phập--
Lời còn chưa dứt thì lại là một nhát chém khác.
"Nhát này là cho con gái tao!"
Phập--
Một nhát khác.
“Nhát này là cho tao, đậu mẹ nhà mày, đồ chó, có chuyện gì thì cứ nhắm vào tao đây này, ngắm vào vợ con tao thì có bản lĩnh gì…”
"Lão Quách, hỏi câu kia trước đi!"
Tần Hạc thấy cơn tức giận của Quách Thụy Hoa hơi mất kiểm soát nên vội vàng ngăn cản.
Quách Thụy Hoa cũng bình tĩnh lại một chút, chĩa mũi dao vào cổ đối phương, hung hăng nói: "Nói đi, sao mày lại đến phá chúng tao, không nói thì ông đây cho mày nếm mùi máu tươi đấy!"
Tiểu Mai bị Tần Đại Dạ đánh cho trọng thương, không biết gãy bao nhiêu cái xương rồi, lúc này lại bị mấy nhát dao của Quách Thụy Hoa đâm vào đùi đến mức lộ cả xương, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ khinh thường và mỉa mai.
"Thắng làm vua thua làm giặc, chúng mày muốn làm gì tao cũng được nhưng đừng hi vọng tao sẽ phục tùng, chúng mày cứ việc giết tao đi, Sư Gia nhất định sẽ báo thù cho tao".
Nhắc đến Sư Tử Hà Đông, đôi mắt Tiểu Mai hiện lên vẻ không nỡ và dịu dàng.
"Ồ? Thật sao, vậy thì tao sẽ xem cái miệng của mày cứng đến mức nào!"
Khuôn mặt Quách Thụy Hoa trở nên hung dữ, mặc dù không phải là xã hội đen nhưng khi ra tay lại vô cùng tàn nhẫn, ông ta dùng dao và tiếp tục đâm vào những bộ phận không rõ tên của Tiểu Mai từng nhát lại từng nhát.
Toàn thân Tiểu Mai đã biến thành một đống máu, nhưng từ đầu đến cuối không hề kêu lên một tiếng nào.
Ngay cả Tần Hạc cũng bị biểu hiện của hắn làm cho kinh ngạc, không khỏi lẩm bẩm nói: "Tên này không đau sao?"
Tiểu Mai nhoẻn miệng đầy máu, đôi mắt đầy dịu dàng: "Sư Gia là người anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, tao thân là người được yêu thích nhất của Sư Gia, sao có thể để cho ông ấy mất mặt được?"
"Đụ má im mồm cho ông!"
Tần Hạc không khỏi rùng mình, trên người nổi đầy da gà da vịt.
Quách Thụy Hoa chém cũng sắp tê hết cả tay rồi, nhưng bên kia vẫn không mở miệng, nếu cứ chảy máu thế này thì sẽ chảy máu chết mất.
"Được rồi, hắn không nói cũng không sao".
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nhẹ giọng nói một tiếng, sau đó chậm rãi đứng lên, đi tới bên cạnh Tiểu Mai, cúi đầu chế nhạo khinh thường: "Mày còn lời trăng trối cuối cùng nào không?"
Vừa nói, anh vừa làm động tác lấy điện thoại ra và bật camera lên: "Đừng lo, tao sẽ chuyển lời của mày đến Sư Tử Hà Đông".
Tiểu Mai lạnh lùng hừ một tiếng: "Coi như mày còn có chút lương tâm, tao cũng không có gì để nói, chỉ có một câu thôi, kiếp này gặp được anh ấy là vinh hạnh lớn nhất của tao".
"Hết rồi?"
Diệp Vĩnh Khang hỏi.
"Hừ!"
Tiểu Mai cười khinh thường.
"Được rồi, mày yên tâm lên đường đi".
Diệp Vĩnh Khang nói xong đột nhiên giơ chân lên, sau đó dậm mạnh xuống đầu của Tiểu Mai!
Bùm!
Một âm thanh nặng nề vang lên, tất cả mọi người có mặt đều tái mặt vì sợ hãi.
Ngay cả một nhân vật tàn nhẫn như Tần Hạc nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy nôn nao.
Không cần phải nói, Quách Thụy Hoa thì sợ đến mức ngồi bệt xuống sàn.
Giết ai đó đối với họ có thể chẳng là gì, nhưng đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một phương pháp tàn nhẫn như vậy!
"Tìm cách chuyển video cho Sư Tử Hà Đông!"
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng ra lệnh, rồi bước ra ngoài không ngoảnh lại, trên mặt đất để lại một hàng dấu giày đỏ tươi ...
Tất cả mọi người đều im lặng, cho đến khi Diệp Vĩnh Khang rời đi đã mấy phút đồng hồ, vẫn không có người nào dám hít vào.
Cả kẻ tàn nhẫn như Tần Hạc cũng không ngừng đổ mồ hôi lạnh trên trán.
Không phải chỉ vì phương thức đáng sợ của Diệp Vĩnh Khang vừa rồi, mà còn vì biểu hiện của anh khi giẫm chân xuống.
Không hung hăng cũng không dùng lực, vẻ mặt rất bình tĩnh, cảm giác giống như giẫm con kiến vậy, đến mi mắt cũng chẳng thèm nhướng lên!
Đây là kiểu người gì vậy, rốt cuộc trong nội tâm anh tồn tại con quái thú hung tàn đến mức nào chứ?
Bệnh viện số hai của thành phố.
Cửa phòng mổ.
"Bác sĩ, làm ơn, hãy cứu lấy anh Hoàng, tất cả mạng của chúng tôi đều có thể cho các người, nhưng nếu không cứu được, chúng tôi sẽ cho nổ tung bệnh viện này!"
Một đám đàn em mặc đồ đen với ánh mắt đỏ hoe và bộ dạng như muốn ăn thịt người khác đã khiến cho bác sĩ và y tá bị doạ đến phát khiếp.
Hai nhân viên bảo vệ đến giữ gìn trật tự đã bị họ cho đo ván cả rồi.
Nhóm người này có hành vi rất ngược đời, lúc thì khóc lóc, van xin, lúc thì mặt mày dữ tợn đe dọa.
"Im hết cho tao!"
Tần Hạc lúc này mới vội vàng đi tới, giơ tay tát cho mấy tên đó vài cú bạt tai: "Đệch, cút hết!"
"Anh Tần..."
Một tên đàn em rơi nước mắt nói: "Anh Hoàng giờ đang nằm trong đó, không biết còn sống hay không. Trái tim anh em chúng em như vỡ thành trăm mảnh".
"Vậy chúng mày làm loạn lên ở chỗ này thì có ích lợi gì!"
Tần Hạc nghiêm mặt nói: "Chúng mày như này là đang hại lão Hoàng đấy, tao nhắc lại, cút ngay cho tao!"
"Đừng, anh Tần!"
Đám đàn em đỏ mắt van xin: "Bọn em không ồn ào nữa, xin đừng đuổi bọn em đi, bọn em muốn ở đây với anh Hoàng, cho dù chuyện gì xảy ra thì bọn em vẫn muốn đối mặt cùng với anh ấy!"
"Đệch…vậy thì tử tế cho tao!"
Tần Hạc thực ra trong lòng cũng rất cuống, nhưng anh ta biết mắng mỏ vào lúc này không chỉ vô ích, mà chỉ càng thêm hỗn loạn mà thôi.
"Bác sĩ, tình hình thế nào".
Diệp Vĩnh Khang bước tới, ôn tồn hỏi một vị bác sĩ.
Bác sĩ vừa rồi bị đám đàn em này làm cho hoảng sợ, nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang khá hiền lành, liền nói: "Tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tình hình cũng không lạc quan lắm. Trên người cậu ta có nhiều chỗ gãy xương, không cẩn thận có khi phải ngồi xe lăn nửa đời còn lại đấy".
"Đệch, cái đéo gì vậy ... Không không không, bác sĩ, không có cách nào khác sao?"
Tần Hạc sau khi nghe tin Hoàng Thử Lang có khi phải ngồi xe lăn nốt quãng đời còn lại liền cuống cả lên.
Bình luận facebook