Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 386: Triệu Đại Lực cầu hôn
Lần trước đến Nam Giang, người mà Diệp Vĩnh Khang ấn tượng nhất chắc chắn là Triệu Đại Lực, một tên cao to đen hôi như vận động viên thể hình.
Ngoài thân hình đặc biệt của người này, đầu óc của anh ta cũng rất khác với người bình thường.
Khi rời Nam Giang lần trước, anh chàng này đã đuổi theo và tặng cho anh một món quà, tưởng là cái gì tốt đẹp, hóa ra lại là một cái túi...
Nói tóm lại, Diệp Vĩnh Khang chỉ cần nhìn thấy người này là lại đau đầu.
"Mẹ nó, trước khi tới có thể đánh tiếng trước không? Cứ hùng hổ đi vào thế, may mà mẹ vợ với con gái tôi không có ở đây đấy, không thì sẽ bị anh dọa cho khiếp vía mất".
Diệp Vĩnh Khang cau mày than thở.
Triệu Đại Lực gãi đầu cười: "Còn không phải là vì muốn làm anh ngạc nhiên sao, xem cái này đi".
Triệu Đại Lực vừa nói vừa lấy trong người ra một cái túi vải màu đỏ, mở ra thì thấy bên trong có một sợi tóc.
"Gì đây?"
Diệp Vĩnh Khang nghi hoặc nói.
Triệu Đại Lực nói: "Lần trước không phải anh bảo tôi luyện làm đứt sợi tóc sao?"
Diệp Vĩnh Khang suy nghĩ một chút, ngẫm lại quả nhiên có chuyện như vậy, kinh ngạc nói: "Anh đã luyện thành công rồi à?"
Diệp Vĩnh Khang biết đánh gãy được một sợi tóc mềm bằng một cú đấm còn khó gấp ngàn lần đấm xuyên qua một tấm thép.
Anh căn bản không thể tin được Triệu Đại Lực có thể đạt đến trạng thái này trong thời gian ngắn như vậy.
"Không, cái thứ này khó chơi lắm, bay tới bay lui làm tôi không đấm được, tóc này là của chị dâu, tôi đem trả".
Triệu Đại Lực nói rất thản nhiên.
Diệp Vĩnh Khang chán nản: "Anh chưa luyện thành sao đến tìm tôi làm gì? Không phải đã nói là khi nào luyện thành công thì mới nhận anh làm đồ đệ sao?"
"Tôi không tới vì chuyện này".
Triệu Đại Lực nghiêm mặt nói: "Tôi đã quyết định rồi".
"Quyết định gì?"
Diệp Vĩnh Khang nghi hoặc nói.
Triệu Đại Lực chép miệng, ánh mắt kiên định: "Tôi quyết định nếu không lấy được Tĩnh Tĩnh thì sẽ không cưới ai hết!"
"Cô ấy đồng ý rồi?"
"Không!"
"Đệch, thế thì nói làm mẹ gì!"
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy thật đau đầu khi nói chuyện với tên dở này.
"Cho nên tôi phải nghĩ cách, tôi muốn cầu hôn Tĩnh Tĩnh!"
Triệu Đại Lực nghiêm mặt nói: "Tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ, cũng đã tra ra được Tĩnh Tĩnh bây giờ đang ăn cơm với bạn ở khu vườn bên bờ biển".
"Tôi sẽ cầu hôn cô ấy ngay bây giờ. Phải có người làm chứng. Anh là ứng cử viên sáng giá nhất".
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày: "Tôi nói tôi sẽ làm nhân chứng cho anh khi nào?"
Triệu Đại Lực hất cằm nói: "Nếu như anh không đồng ý, tôi sẽ chết ngay cho anh xem, chết trên sàn nhà của anh luôn!"
"Đệch, dám uy hiếp ông đây à, đệch đệch đệch, thôi được, ông đây sợ rồi!"
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy bản thân càng sống càng thụt lùi đi, đường đường là Điện Chủ của Điện Long Thần uy nghiêm, hầu quân tướng của nước Long Hạ, thế mà lại bị thằng ất ơ này đe dọa, cay quá mà.
Hai người lái xe thẳng đến khu vườn bên bờ biển.
Trên đường đi, Triệu Đại Lực vừa khua chân múa tay vừa nói sang sảng tình yêu của anh ta với Tĩnh Tĩnh.
"Sư phụ, anh không biết tôi yêu cô ấy nhường nào đâu, mỗi lần nghĩ đến cô ấy, lòng tôi cứ nhộn nhạo cả lên".
"Tôi ước mình có thể xé toạc quần áo của cô ấy ngay lập tức, sau đó ấn tay cô ấy ..."
"Đệch, dừng lại!"
Diệp Vĩnh Khang vội vàng nói: "Anh thực sự thích người ta hay chỉ thích ngủ với người ta thôi vậy?"
Triệu Đại Lực thản nhiên nói: "Thích và muốn ngủ, không phải như nhau à".
"Điều này………"
Diệp Vĩnh Khang nhất thời cảm thấy không nói nên lời, sau khi nghĩ lại, có vẻ như vậy thật.
"Ây ây, sư phụ, nhìn này, có người đẹp!"
Lúc này, Triệu Đại Lực đột nhiên chỉ vào một hướng ngoài cửa sổ xe kêu lên.
Diệp Vĩnh Khang nhìn theo ánh mắt của Triệu Đại Lực, quả nhiên có một mỹ nữ đứng ở ven đường.
Người phụ nữ này không chỉ xinh đẹp mà còn có gu ăn mặc độc đáo.
Cô ấy mặc một bộ sườn xám lớn màu đỏ với hoa văn sẫm màu tinh xảo, cổ áo giọt nước, đuôi cá chép, nút cúc mã não và sau đầu búi tóc đơn giản nhưng tinh tế. Nước da trắng ngần và nét mặt tinh xảo như một đồ thủ công đỉnh cao.
Điều đặc biệt nhất là cô ấy để trên vai một cái ô màu đỏ, kiểu dáng của chiếc ô màu đỏ đậm chất cổ xưa, đứng ở đó, cô ấy trông giống như một người phụ nữ thời xưa xuyên không tới đây vậy.
"Này người đẹp, xin chào, có muốn cùng ăn cơm không? Quần áo đẹp quá, có thể cởi ra đưa cho anh không..."
Triệu Đại Lực vội vàng thò đầu ra khỏi cửa kính xe, mỉm cười nhìn người đẹp sườn xám đỏ.
Cái tên này, luôn miệng nói thích Tĩnh Tĩnh, thế mà nhìn thấy gái đẹp một cái là dở thói này ngay được.
"Nếu còn muốn sống thọ thì mau ngậm mồm lại".
Diệp Vĩnh Khang vội vàng kéo tên dở hơi đang nổi máu dê lại, sau đó cho xe đậu qua một bên: "Đại Lực, anh đến chỗ Tĩnh Tĩnh trước đi, lát nữa tôi sẽ đến".
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang mở cửa xe, đi thẳng tới chỗ người đẹp sườn xám màu đỏ.
Triệu Đại Lực ngẩn người, thở dài nói: "Sư phụ ơi là sư phụ, trực tiếp tiếp cận luôn à, được lắm!"
Sau khi thốt lên, anh ta tiếp tục lái xe đi đến khu vườn bên bờ biển, qua kính chiếu hậu nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đang nói chuyện với mỹ nhân sườn xám đỏ, điều này càng khiến Triệu Đại Lực càng phục sát đất.
Chỉ là nếu biết lúc này hai người đang nói cái gì, có lẽ anh ta đã toát mồ hôi lạnh rồi.
"Hồng Lý, người đó là bạn của tôi".
Diệp Vĩnh Khang bước nhanh tới chỗ cô gái.
Người phụ nữ khẽ cau mày, rồi bí mật cất hai chiếc phi tiêu vảy cá đã kẹp giữa hai ngón tay đi.
Triệu Đại Lực vĩnh viễn sẽ không ngờ mình vừa thoát chết trong gang tấc.
"Một trong năm Đại Thiên Vương, Diệt Thần, bái kiến Điện Chủ".
Hồng Lý khẽ cúi đầu hành lễ.
"Ở bên ngoài không cần khách sáo".
Diệp Vĩnh Khang vung tay lên cười nhẹ: "Cô vẫn như vậy, tác phong sắc bén kiên quyết. Tối hôm qua tôi nhắn tin cho cô, không ngờ hôm nay cô đã đến đây rồi".
"Điện Chủ, Hồng Lý không dám không dốc toàn lực".
Hồng Lý nói, giọng nói của cô ấy rất nhẹ nhàng, tư thế và trang phục duyên dáng khiến cô ấy trông giống một người phụ nữ yếu đuối của vùng sông nước ở phía nam sông Dương Tử.
Chỉ là không ai có thể ngờ được, một cô gái dịu dàng như vậy, nhưng thân phận thật sự của cô ấy lại là Diệt Thần, một trong năm Đại Thiên Vương của Điện Long Thần!
Giống như Lục Thần Tử Diên, trách nhiệm chính của cô ấy ở Điện Long Thần cũng chịu trách nhiệm về việc tàn sát.
Nhưng điểm khác biệt giữa hai người là Tử Diên hoạt động ở chiến trận quy mô lớn với quân số đông, máu chảy thành sông.
Hồng Lý giống với lính đặc nhiệm hơn và hiếm khi đối đầu trực diện với kẻ thù trong các trận đấu chiến đoàn quy mô lớn. Dù có thể làm thế được nhưng cô ấy có trách nhiệm quan trọng hơn.
Xâm nhập, ám sát, chặt đầu và giết chính xác là những trách nhiệm chính của Hồng Lý trong Điện Long Thần!
Ngoài thân hình đặc biệt của người này, đầu óc của anh ta cũng rất khác với người bình thường.
Khi rời Nam Giang lần trước, anh chàng này đã đuổi theo và tặng cho anh một món quà, tưởng là cái gì tốt đẹp, hóa ra lại là một cái túi...
Nói tóm lại, Diệp Vĩnh Khang chỉ cần nhìn thấy người này là lại đau đầu.
"Mẹ nó, trước khi tới có thể đánh tiếng trước không? Cứ hùng hổ đi vào thế, may mà mẹ vợ với con gái tôi không có ở đây đấy, không thì sẽ bị anh dọa cho khiếp vía mất".
Diệp Vĩnh Khang cau mày than thở.
Triệu Đại Lực gãi đầu cười: "Còn không phải là vì muốn làm anh ngạc nhiên sao, xem cái này đi".
Triệu Đại Lực vừa nói vừa lấy trong người ra một cái túi vải màu đỏ, mở ra thì thấy bên trong có một sợi tóc.
"Gì đây?"
Diệp Vĩnh Khang nghi hoặc nói.
Triệu Đại Lực nói: "Lần trước không phải anh bảo tôi luyện làm đứt sợi tóc sao?"
Diệp Vĩnh Khang suy nghĩ một chút, ngẫm lại quả nhiên có chuyện như vậy, kinh ngạc nói: "Anh đã luyện thành công rồi à?"
Diệp Vĩnh Khang biết đánh gãy được một sợi tóc mềm bằng một cú đấm còn khó gấp ngàn lần đấm xuyên qua một tấm thép.
Anh căn bản không thể tin được Triệu Đại Lực có thể đạt đến trạng thái này trong thời gian ngắn như vậy.
"Không, cái thứ này khó chơi lắm, bay tới bay lui làm tôi không đấm được, tóc này là của chị dâu, tôi đem trả".
Triệu Đại Lực nói rất thản nhiên.
Diệp Vĩnh Khang chán nản: "Anh chưa luyện thành sao đến tìm tôi làm gì? Không phải đã nói là khi nào luyện thành công thì mới nhận anh làm đồ đệ sao?"
"Tôi không tới vì chuyện này".
Triệu Đại Lực nghiêm mặt nói: "Tôi đã quyết định rồi".
"Quyết định gì?"
Diệp Vĩnh Khang nghi hoặc nói.
Triệu Đại Lực chép miệng, ánh mắt kiên định: "Tôi quyết định nếu không lấy được Tĩnh Tĩnh thì sẽ không cưới ai hết!"
"Cô ấy đồng ý rồi?"
"Không!"
"Đệch, thế thì nói làm mẹ gì!"
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy thật đau đầu khi nói chuyện với tên dở này.
"Cho nên tôi phải nghĩ cách, tôi muốn cầu hôn Tĩnh Tĩnh!"
Triệu Đại Lực nghiêm mặt nói: "Tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ, cũng đã tra ra được Tĩnh Tĩnh bây giờ đang ăn cơm với bạn ở khu vườn bên bờ biển".
"Tôi sẽ cầu hôn cô ấy ngay bây giờ. Phải có người làm chứng. Anh là ứng cử viên sáng giá nhất".
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày: "Tôi nói tôi sẽ làm nhân chứng cho anh khi nào?"
Triệu Đại Lực hất cằm nói: "Nếu như anh không đồng ý, tôi sẽ chết ngay cho anh xem, chết trên sàn nhà của anh luôn!"
"Đệch, dám uy hiếp ông đây à, đệch đệch đệch, thôi được, ông đây sợ rồi!"
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy bản thân càng sống càng thụt lùi đi, đường đường là Điện Chủ của Điện Long Thần uy nghiêm, hầu quân tướng của nước Long Hạ, thế mà lại bị thằng ất ơ này đe dọa, cay quá mà.
Hai người lái xe thẳng đến khu vườn bên bờ biển.
Trên đường đi, Triệu Đại Lực vừa khua chân múa tay vừa nói sang sảng tình yêu của anh ta với Tĩnh Tĩnh.
"Sư phụ, anh không biết tôi yêu cô ấy nhường nào đâu, mỗi lần nghĩ đến cô ấy, lòng tôi cứ nhộn nhạo cả lên".
"Tôi ước mình có thể xé toạc quần áo của cô ấy ngay lập tức, sau đó ấn tay cô ấy ..."
"Đệch, dừng lại!"
Diệp Vĩnh Khang vội vàng nói: "Anh thực sự thích người ta hay chỉ thích ngủ với người ta thôi vậy?"
Triệu Đại Lực thản nhiên nói: "Thích và muốn ngủ, không phải như nhau à".
"Điều này………"
Diệp Vĩnh Khang nhất thời cảm thấy không nói nên lời, sau khi nghĩ lại, có vẻ như vậy thật.
"Ây ây, sư phụ, nhìn này, có người đẹp!"
Lúc này, Triệu Đại Lực đột nhiên chỉ vào một hướng ngoài cửa sổ xe kêu lên.
Diệp Vĩnh Khang nhìn theo ánh mắt của Triệu Đại Lực, quả nhiên có một mỹ nữ đứng ở ven đường.
Người phụ nữ này không chỉ xinh đẹp mà còn có gu ăn mặc độc đáo.
Cô ấy mặc một bộ sườn xám lớn màu đỏ với hoa văn sẫm màu tinh xảo, cổ áo giọt nước, đuôi cá chép, nút cúc mã não và sau đầu búi tóc đơn giản nhưng tinh tế. Nước da trắng ngần và nét mặt tinh xảo như một đồ thủ công đỉnh cao.
Điều đặc biệt nhất là cô ấy để trên vai một cái ô màu đỏ, kiểu dáng của chiếc ô màu đỏ đậm chất cổ xưa, đứng ở đó, cô ấy trông giống như một người phụ nữ thời xưa xuyên không tới đây vậy.
"Này người đẹp, xin chào, có muốn cùng ăn cơm không? Quần áo đẹp quá, có thể cởi ra đưa cho anh không..."
Triệu Đại Lực vội vàng thò đầu ra khỏi cửa kính xe, mỉm cười nhìn người đẹp sườn xám đỏ.
Cái tên này, luôn miệng nói thích Tĩnh Tĩnh, thế mà nhìn thấy gái đẹp một cái là dở thói này ngay được.
"Nếu còn muốn sống thọ thì mau ngậm mồm lại".
Diệp Vĩnh Khang vội vàng kéo tên dở hơi đang nổi máu dê lại, sau đó cho xe đậu qua một bên: "Đại Lực, anh đến chỗ Tĩnh Tĩnh trước đi, lát nữa tôi sẽ đến".
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang mở cửa xe, đi thẳng tới chỗ người đẹp sườn xám màu đỏ.
Triệu Đại Lực ngẩn người, thở dài nói: "Sư phụ ơi là sư phụ, trực tiếp tiếp cận luôn à, được lắm!"
Sau khi thốt lên, anh ta tiếp tục lái xe đi đến khu vườn bên bờ biển, qua kính chiếu hậu nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đang nói chuyện với mỹ nhân sườn xám đỏ, điều này càng khiến Triệu Đại Lực càng phục sát đất.
Chỉ là nếu biết lúc này hai người đang nói cái gì, có lẽ anh ta đã toát mồ hôi lạnh rồi.
"Hồng Lý, người đó là bạn của tôi".
Diệp Vĩnh Khang bước nhanh tới chỗ cô gái.
Người phụ nữ khẽ cau mày, rồi bí mật cất hai chiếc phi tiêu vảy cá đã kẹp giữa hai ngón tay đi.
Triệu Đại Lực vĩnh viễn sẽ không ngờ mình vừa thoát chết trong gang tấc.
"Một trong năm Đại Thiên Vương, Diệt Thần, bái kiến Điện Chủ".
Hồng Lý khẽ cúi đầu hành lễ.
"Ở bên ngoài không cần khách sáo".
Diệp Vĩnh Khang vung tay lên cười nhẹ: "Cô vẫn như vậy, tác phong sắc bén kiên quyết. Tối hôm qua tôi nhắn tin cho cô, không ngờ hôm nay cô đã đến đây rồi".
"Điện Chủ, Hồng Lý không dám không dốc toàn lực".
Hồng Lý nói, giọng nói của cô ấy rất nhẹ nhàng, tư thế và trang phục duyên dáng khiến cô ấy trông giống một người phụ nữ yếu đuối của vùng sông nước ở phía nam sông Dương Tử.
Chỉ là không ai có thể ngờ được, một cô gái dịu dàng như vậy, nhưng thân phận thật sự của cô ấy lại là Diệt Thần, một trong năm Đại Thiên Vương của Điện Long Thần!
Giống như Lục Thần Tử Diên, trách nhiệm chính của cô ấy ở Điện Long Thần cũng chịu trách nhiệm về việc tàn sát.
Nhưng điểm khác biệt giữa hai người là Tử Diên hoạt động ở chiến trận quy mô lớn với quân số đông, máu chảy thành sông.
Hồng Lý giống với lính đặc nhiệm hơn và hiếm khi đối đầu trực diện với kẻ thù trong các trận đấu chiến đoàn quy mô lớn. Dù có thể làm thế được nhưng cô ấy có trách nhiệm quan trọng hơn.
Xâm nhập, ám sát, chặt đầu và giết chính xác là những trách nhiệm chính của Hồng Lý trong Điện Long Thần!