• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (3 Viewers)

  • Chương 388: Lòng yêu tài

Trong chiếc vali đó, hóa ra lại chứa đầy những viên gạch vàng được xếp hết sức gọn gàng!

Triệu Đại Lực quỳ một gối xuống, hai tay cầm chiếc vali bằng gạch vàng lên, nhìn Lâm Tĩnh nói: "Tĩnh Tĩnh, anh từ nhỏ đã yêu em rồi”.

"Mỗi ngày anh đều nghĩ tới em, đặc biệt là chuyện kia, cho nên bây giờ anh chính thức thông báo, muốn kết hôn với em!"

"Cái vali gạch vàng này là công sức của anh, từng chút một, lấy từ chỗ bố anh”.

"Lâm Tĩnh, gả cho anh đi!"

Xung quanh bỗng lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người đều vô cùng bàng hoàng trước cảnh tượng trước mắt.

Cầu hôn không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng cầu hôn bằng một chiếc vali lớn đựng đầy gạch vàng thì quả là xưa nay chưa từng có!

"Triệu Đại Lực, anh điên rồi sao, mau đứng dậy, đừng có ở đây mà mất mặt ra nữa!"

Lâm Tĩnh tức giận giậm chân.

"Anh không quan tâm, nếu hôm nay em không đồng ý với anh, anh sẽ không đứng dậy, Tĩnh Tĩnh, anh thật lòng với em, gả cho anh!"

Triệu Đại Lực cứ dây dưa không dứt, còn lớn tiếng với những người bên cạnh: "Mọi người còn đứng ngây ra đó làm gì?”

Sau đó, đám đông mới phản ứng, rồi đồng thanh hô to: “Cưới anh ấy, cưới anh ấy, cưới anh ấy!”.

"Tĩnh Tĩnh, anh với em là thật lòng, gả cho anh được không?”

Vẻ mặt Triệu Đại Lực thành khẩn.

Mặt mày Lâm Tĩnh xanh mét, tức giận nói với Triệu Đại Lực: "Triệu Đại Lực, để tôi nói thật với anh, tôi không thích anh, càng không có chuyện sẽ gả cho anh đâu, hôm nay anh muốn quỳ ở đây bao lâu thì quỳ!"

"Nhưng hôm nay tôi nói cho anh biết, sau này đừng liên lạc với tôi nữa, cứ coi như chưa từng biết nhau đi!"

Lâm Tĩnh nói những lời này rất kiến quyết, khiến bầu không khí xung quanh đột nhiên khó xử.

Nói xong, Lâm Tĩnh liền chuẩn bị rời đi.

"Chờ chút!"

Vẻ mặt Triệu Đại Lực mất đi vẻ chân thành ban nãy.

"Em cho rằng, Triệu Đại Lực anh không xứng với em sao?”

Triệu Đại Lực lộ ra vẻ thất vọng hiếm thấy.

Lâm Tĩnh nhẹ nhàng lắc đầu: "Không phải xứng hay không xứng, mà anh không phải gu tôi”.

"Vậy thì gu em như nào?”

Triệu Đại Lực ngẩng đầu hỏi.

Lâm Tĩnh nhìn đối phương, nhẹ nói: "Tôi thích kẻ mạnh”.

Triệu Đại Lực sửng sốt một chút, hai mắt đột nhiên sáng lên, gồng bắp tay: "Anh chưa đủ mạnh sao?"

Lâm Tĩnh cười nhẹ: "Ý của em là kẻ mạnh chân chính kìa”.

Nói xong quay đầu bỏ đi.

Chưa đầy một phút, điện thoại di động của Diệp Vĩnh Khang nhận được tin nhắn của Lâm Tĩnh: "Anh Vĩnh Khang, tên này phiền phức quá, anh giúp tôi xử lý đi, tôi chỉ có thể lấy đại một cái cớ thôi, lát nữa anh ta hỏi kẻ mạnh chân chính là như nào, anh cứ lấy đại một việc mà anh ta không làm được là được”.

Diệp Vĩnh Khang chán nản, chuyện không làm được lại đẩy cho anh.

Quả nhiên, phán đoán của Lâm Tĩnh rất chính xác, Triệu Đại Lực sau khi sửng sốt một hồi, đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang hỏi: "Tôi không đủ mạnh sao?"

Diệp Vĩnh Khang nhẹ gật đầu: "Anh còn kém xa so với kẻ mạnh chân chính”.

Diệp Vĩnh Khang không phải không giúp Triệu Đại Lực.

Mặc dù Triệu Đại Lực đã được coi là mạnh hơn người bình thường rồi.

Nhưng so với những cao thủ thực sự đó, thì bản lĩnh của anh ta còn chẳng bằng cái ngón tay út của họ.

"Vậy thì, sư phụ, anh có được coi là kẻ mạnh không?"

Triệu Đại Lực nhìn Diệp Vĩnh Khang tiếp tục hỏi.

Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy ánh mắt của tên này, lập tức đoán được tên này muốn làm gì, vừa định nói anh không phải kẻ mạnh thì Hồng Lý bên cạnh đột nhiên nói: "Nếu anh ấy không phải kẻ mạnh thì thế giới này chẳng có ai là kẻ mạnh cả".

Trong lòng bất cứ ai ở Điện Long Thần, Diệp Vĩnh Khang là đấng tối cao, nếu nói anh không phải kẻ mạnh thì trên đời còn có ai xứng với danh kẻ mạnh nữa?

"Sư phụ, dạy cho tôi với, tôi cũng muốn làm kẻ mạnh!"

Quả nhiên, sau khi Triệu Đại Lực nghe thấy lời này, trong mắt hắn có vô số ngôi sao nhỏ lóe lên, hắn quỳ rạp trên mặt đất.

"Tôi……..”

Diệp Vĩnh Khang không nói nên lời, không ngờ Hồng Lý lại nhảy ra chen chân vào.

"Mau đứng dậy, tôi nói rồi mà, anh làm gãy được sợi tóc đó đi rồi đến tìm tôi”.

Diệp Vĩnh Khang chưa bao giờ có thói quen thu nhận đồ đệ, sở dĩ lần trước anh hứa với Triệu Đại Lực là vì sợ tên này làm loạn, dọa vợ con mình.

"Không, tôi không thể chờ được nữa. Tôi muốn học ngay bây giờ, nếu anh không đồng ý tôi sẽ đập đầu đến chết thì thôi!"

Nói xong, Triệu Đại Lực đột nhiên đập mạnh đầu xuống sàn.

Sàn đá hoa cương cứng đã bị nứt toác bởi cú đập đầu này của anh ta.

Đám người chung quanh kinh hãi, đây đâu phải đập đầu, đây là tự sát thì đúng hơn!

"Đậu má, anh mau...”

Diệp Vĩnh Khang định đưa tay ra kéo anh ta lên, nhưng Hồng Lý bên cạnh lại kinh ngạc nói: "Thể chất dị biến?"

Diệp Vĩnh Khang nhẹ gật đầu: "Tên này quả thật là có thể chất dị biến, sao, cô có hứng thú à?"

Lý do khiến Hồng Lý trở thành huấn luyện viên trưởng của trại huấn luyện Điện Long Thần không chỉ bởi cô ấy có sức chiến đấu siêu phàm, mà cô ấy còn rất yêu quý và biết cách trau dồi tài năng.

Hồng Lý nhìn chằm chằm Triệu Đại Lực đang dập đầu một hồi, sau đó quay lại nhìn Diệp Vĩnh Khang.

Diệp Vĩnh Khang nhẹ gật đầu, sau khi được Diệp Vĩnh Khang đồng ý, Hồng Lý nhẹ giọng nói với Triệu Đại Lực: "Nếu anh thật sự muốn trở thành kẻ mạnh, thì đi với tôi”.

"Được, chỉ cần có thể trở thành kẻ mạnh, tôi sẵn sàng lao vào núi đao biển lửa!"

Trán của Triệu Đại Lực đầy máu, nhưng dường như anh ta không cảm thấy đau đớn gì cả, hơn nữa cũng như không tổn thương gì nhiều.

Anh ta có một thể chất đột biến hiếm có, sức mạnh tế bào của anh ta mạnh hơn người thường ít nhất hai mươi lần.

Vì vậy, mấy vết thương chí mạng cho người thường, nhưng đối với Triệu Đại Lực mà nói, nhiều nhất cũng chỉ như trầy da mà thôi.

Diệp Vĩnh Khang có lẽ biết Hồng Lý muốn làm gì nên đã lái xe đưa hai người đến một thao trường bỏ hoang.

Đây từng là một trường học, nhưng sau đó trường được di dời tập thể sau khi cơ sở mới được xây dựng, và quy hoạch của thành phố ở đây chưa được phê duyệt từ lâu nên đã bị bỏ hoang cho đến nay.

Trên thao trường cỏ dại mọc um tùm, mấy tòa nhà cổ kính xung quanh toát ra một luồng khí kỳ lạ khiến người ta cảm thấy ớn lạnh ngay cả trong ban ngày.

"Thấy tảng đá đó không?"

Hồng Lý chỉ vào một tảng đá xanh lớn cao hơn người trên thao trường rồi nhẹ nói.

Triệu Đại Lực gật đầu, tỏ vẻ rất tự tin: "Cô muốn tôi nhấc lên sao? Chuyện này quá dễ dàng. Buộc năm viên đá lại với nhau cũng không thành vấn đề!"

Hồng Lý lắc nhẹ đầu: "Tôi không chỉ muốn anh nâng nó lên, mà tôi còn muốn anh ôm nó rồi chạy năm mươi vòng quanh sân chơi, và phải hoàn thành trong vòng một tiếng rưỡi, anh có thể làm được không?"

"Cái quái gì thế?"

Triệu Đại Lực nghe vậy thì trợn tròn mắt.

Tảng đá xanh lớn này phải nặng đến một hai trăm cân đấy, hơn nữa đây còn là một sân vận động có kích thước tiêu chuẩn, một vòng là bốn trăm mét, hai vòng là hai mươi cây số đấy.

Ngoài ra, nơi đây còn bị bỏ hoang, cỏ dại mọc um tùm, một tiếng rưỡi phải hoàn thành, quá ...

"Nếu không làm được, tôi cũng không ép”.

Hồng Lý nhẹ nói.

"Không, tôi làm được, không phải chỉ là chạy vòng thôi sao?"

Triệu Đại Lực nghĩ đến cảnh cầu hôn thất bại vừa rồi, không khỏi nghiến răng nghiến lợi: "Cùng lắm thì kệ mẹ hết đi!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Diễm thi trở về
  • Đang cập nhật..
Chương 4 END
[Zhihu] Thiên kim trở về
  • 天格 - Thiên Cách
Phần 3 END
Ngạo Thế: Tiên Đế Trở Về
TRỌNG SINH TRỞ VỀ VỊ TRÍ CŨ
  • Cuồng Thượng Gia Cuồng
Chương 217

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom