Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 404: Tình toán của Vua Đông Hải
Chỉ nghe ‘bùm’ một tiếng, cảnh tượng ấy khiến cho mấy tên ông trùm trên giang hồ suýt nôn ra ngay tại chỗ.
"Biện pháp chính là, nếu giờ mày chết rồi thì đến lúc đó chẳng phải không cần gánh hậu quả nữa sao?"
Sư Tử Hà Đông tỏ ra vô cùng thản nhiên, như thể ông ta chỉ vừa đập vỡ một quả dưa hấu vậy.
Sau đó ông ta ngẩng đầu, híp mắt liếc nhìn mọi người, nhẹ giọng nói: "Cho Giang Bắc máu chảy thành sông, báo thù cho Tiểu Mai và Tiểu Chí, chúng mày còn ai có ý kiến gì về chuyện này không? Ai cũng có thể thoải mái mở lời".
Phịch!
Đám người sợ tới mức vội vàng quỳ xuống đất: "Khiến Giang Bắc máu chảy thành sông, khiến Giang Bắc máu chảy thành sông, kể cả Sư Gia không ra tay, chúng tôi cũng sẽ làm như vậy!"
Dưới sự uy hiếp của cảnh tượng vừa rồi, còn ai dám mở mồm nói nhảm nữa?
"Được rồi, bây giờ mọi người nghe lệnh của tôi, tiến về Giang Bắc, tiêu diệt Diệp Vĩnh Khang, tắm Giang Bắc trong máu!"
Tin tức về cuộc tiến quân của Sư Tử Hà Đông đến Giang Bắc đã sớm lan truyền trên khắp Giang Hồ.
Bởi vì vị trí địa lý nơi ông ta sống rất đặc biệt, từ nơi xuất phát đến Giang Bắc cần lần lượt đi qua thành phố An Dương, thành phố Tây Hải và thành phố Đông Hải.
Vốn dĩ Giang Hồ đều có luật lệ, các thế lực đều có địa bàn riêng, nước sông không phạm nước giếng.
Nếu một thế lực tiến vào phạm vi ảnh hưởng của đối phương trên diện rộng, trừ khi đối phương cho phép, nếu không đó là hành động vô cùng bất kính, nhất định sẽ bị phản kích và bao vây bởi thế lực địa phương.
Tuy nhiên, quy tắc này là ngoại lệ đối với Sư Tử Hà Đông.
Ông ta chẳng cần xin phép thế lực nào cả, nhưng chẳng những không gặp trở ngại, phiền phức mà còn rất thuận lợi, chỉ cần đoàn xe của ông ta đi đến đâu phía trước nhất định sẽ có vài chiếc xe đen mở đường.
Những chiếc xe màu đen mở đường này không ai khác mà chính là do lực lượng địa phương bố trí.
Không phải vì họ có quan hệ tốt với Sư Tử Hà Đông mà đều là tránh cho con sư tử giận dữ này ở lại quá lâu trên địa bàn của mình.
Mọi người đều biết rằng Sư Tử Hà Đông tính khí thất thường.
Nếu có vài chuyện ngoài ý muốn nhỏ trong phạm vi thế lực của mình, có Chúa mới biết con sư tử hung hãn này sẽ làm gì.
Và tất cả đều biết rằng Sư Tử Hà Đông không phải vì mình mà đến, thế nên ai ngu mà đi dây vào cho rắc rối ra chứ?
Loại này, tránh càng xa càng tốt.
Nhưng có một người đã cư xử hơi khác.
Đó chính là Vua Đông Hải, bác Hải.
Lý do tất nhiên không phải vì bác Hải là kẻ tọc mạch, ngược lại, bác Hải, lại là một con cáo già, thông minh hơn bất cứ ai khác.
Khi đó, lão ta nghe nói Sư Tử Hà Đông ra quân với một đoàn người đông đúc và chuẩn bị đi ngang qua địa bàn của chính mình, lão ta thậm chí còn trực tiếp dùng rất nhiều mối quan hệ và tiền bạc của mình để dẹp trống một con đường cho đoàn người Sư Tử Hà Đông.
Lão ta cũng ngay lập tức bố trí người tiến hành giới nghiêm gần tuyến đường di chuyển của đoàn xe, nói ngắn gọn mục đích là để đoàn xe của Sư Tử Hà Đông rời khỏi địa điểm của lão ta càng nhanh càng tốt, và đảm bảo rằng không có tai nạn nào xảy ra trong quá trình này.
Hành vi này của lão ta còn chó hơn bất cứ ai khác, nhưng bác Hải không quan tâm đến những thứ tào lao đó, lão ta là một người thông minh, chỉ chú ý đến lợi ích thực tế.
Tuy nhiên, khi nghe nói lần này Sư Tử Hà Đông tới Giang Bắc, mục tiêu còn chính là Diệp Vĩnh Khang, bác Hải liền khóc thầm trong lòng.
Lão ta biết khả năng của Diệp Vĩnh Khang, lão ta đã đặt Diệp Vĩnh Khang vào vị trí quan trọng nhất trong kế hoạch tiếp theo của mình.
Vì vậy trong khoảng thời gian này, lão ta đã cố gắng hết sức để lấy lòng Diệp Vĩnh Khang, cố gắng làm mọi cách để Diệp Vĩnh Khang mắc nợ lão ta.
Lần trước vì chuyện nhà họ Mã, cũng coi như đã ép Diệp Vĩnh Khang buộc phải nợ ân tình một ít, bác Hải vẫn luôn biểu hiện rất tốt, năm lần bảy lượt hỏi thăm, thỉnh thoảng lại cử một chuyến đặc biệt mang một ít đặc sản đến nhà Diệp Vĩnh Khang.
Nhìn quan hệ của Diệp Vĩnh Khang với lão ta càng ngày càng thân thiết, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy vào lúc này!
Cậu Diệp, cậu Diệp, kiếp trước cậu đã làm nên tội tình gì mà có thể gây ra chuyện như này chứ?
Chọc vào ai không chọc, lại đi chọc vào đúng tên điên Sư Tử Hà Đông!
Nếu bác Hải can thiệp để ngăn chặn chuyện này, cũng không phải sợ Sư Tử Hà Đông, nhưng nếu tên điên đó nổi cơn thịnh nộ, mọi thứ sẽ tan thành mây khói hết.
Khi đó, dù có giết chết được Sư Tử Hà Đông thì cái giá phải trả cũng rất đắt, ít nhất sẽ mất đi một nửa thực lực mà lão ta tích lũy bao năm.
Vì vậy, không thể giúp đỡ trực tiếp!
Nhưng để Sư Tử Hà Đông đến Giang Bắc, giết chết Diệp Vĩnh Khang - người mà lão ta đã mất công tạo dựng quan hệ mấy lâu nay, khiến kế hoạch lớn của lão ta vụt tắt, bác Hải cảm thấy điều đó không đáng.
Sau một hồi suy nghĩ, bác Hải đã lên kế hoạch mượn dao để giết người.
Đầu tiên lão ta gọi điện thoại cho Vua Tây Hải, ngoài mặt ra vẻ anh em, nhưng thực chất lại là kẻ thù không đội trời chung.
"Lão Viên, là tôi đây, cái lão sư tử Hà Đông ấy đúng là không biết điều, chẳng đánh tiếng gì đã đánh nhau rồi, hùng hùng hổ hổ đem người tới địa bàn của tôi, ông nói xem như vậy coi làm sao được?"
Bác Hải sốt sắng nói: "Người anh em, tôi biết tính khí của ông, nhất định sẽ không thể nuốt trôi cục tức này".
"Mà với thực lực của ông thì chắc chắn sẽ không sợ lão nhà quê đấy đâu nhỉ. Hôm nay tôi gọi điện đến là để hỏi ý ông, nếu có cần gì hỗ trợ, thì cứ việc nói với tôi đây, cứ nói thẳng với tôi là được, tôi cam đoan sẽ hết mình".
Mặc dù những lời nói của bác Hải đầy khiêm tốn, nhưng chúng lại ẩn chứa ẩn ý.
Mục đích là từng bước đưa đối phương lên một cấp độ cao hơn, lợi dụng tính sĩ diện hão của đối phương, ép đối phương ra tay với Sư Tử Hà Đông.
Nhưng câu trả lời của đối phương khiến bác Hải thất vọng, đồng thời toát mồ hôi lạnh.
"Cảm ơn sự quan tâm của ông, haizzz, chuyện này ấy mà, quả đúng là có hơi cay thật, nhưng lần này tôi đây không thể làm gì lão nhà quê đó được đâu".
"Tôi không những không làm gì được ông ta, mà còn đặc biệt cử người đi mở đường cho họ kìa".
Bác Hải nghe xong vội nói: "Ông Viên, tôi không nghe nhầm chứ. Chỉ là một lão nhà quê thôi mà ông cũng sợ à? Đây không phải là phong cách của ông!"
Bên kia thở dài nói: "Haizz, ông không biết rồi, nếu nói thẳng ra tôi mà lại đi sợ lão nhà quê ấy á".
"Tôi cũng rất khó chịu với ông ta, ông ta làm những chuyện mà đến tôi còn cảm thấy buồn nôn".
"Chỉ là chuyện này thực sự là không thể. Để tôi nói cho ông biết. Trong đội xe của họ, có một chiếc xe khách cỡ lớn đã được gia cố và sửa đổi".
"Mà bên cạnh chiếc xe khách đã được sửa đổi và gia cố này, có mấy chiếc xe màu đen làm nhiệm vụ bảo vệ".
"Ông là người thông minh, tôi nói thế ông hiểu ý tôi chứ".
Bác Hải hơi nhíu mày: "Xe khách được gia cố lại? Bên cạnh còn có vài chiếc xe con...... Chẳng lẽ…"
Một ý nghĩ cực kỳ kinh hãi đột nhiên xuất hiện trong đầu bác Hải!
Một lúc lâu mới kìm lại được, run rẩy nói ra nửa câu sau: "Chẳng lẽ ... Sư Tử Hà Đông thả người đó ra ngoài sao?"
Giọng điệu của người ở đầu bên kia điện thoại cũng vô cùng trịnh trọng: "Cho nên, bây giờ ông cũng hiểu sao lần này tôi cố nén cục tức kia xuống rồi chứ".
Bác Hải mồ hôi nhễ nhại, tay cầm điện thoại run rẩy không ngớt!
Thật không ngờ, Sư Tử Hà Đông thậm chí còn thả hắn ra ngoài.
Hậu quả sau đó, bác Hải không dám tưởng tượng!
"Biện pháp chính là, nếu giờ mày chết rồi thì đến lúc đó chẳng phải không cần gánh hậu quả nữa sao?"
Sư Tử Hà Đông tỏ ra vô cùng thản nhiên, như thể ông ta chỉ vừa đập vỡ một quả dưa hấu vậy.
Sau đó ông ta ngẩng đầu, híp mắt liếc nhìn mọi người, nhẹ giọng nói: "Cho Giang Bắc máu chảy thành sông, báo thù cho Tiểu Mai và Tiểu Chí, chúng mày còn ai có ý kiến gì về chuyện này không? Ai cũng có thể thoải mái mở lời".
Phịch!
Đám người sợ tới mức vội vàng quỳ xuống đất: "Khiến Giang Bắc máu chảy thành sông, khiến Giang Bắc máu chảy thành sông, kể cả Sư Gia không ra tay, chúng tôi cũng sẽ làm như vậy!"
Dưới sự uy hiếp của cảnh tượng vừa rồi, còn ai dám mở mồm nói nhảm nữa?
"Được rồi, bây giờ mọi người nghe lệnh của tôi, tiến về Giang Bắc, tiêu diệt Diệp Vĩnh Khang, tắm Giang Bắc trong máu!"
Tin tức về cuộc tiến quân của Sư Tử Hà Đông đến Giang Bắc đã sớm lan truyền trên khắp Giang Hồ.
Bởi vì vị trí địa lý nơi ông ta sống rất đặc biệt, từ nơi xuất phát đến Giang Bắc cần lần lượt đi qua thành phố An Dương, thành phố Tây Hải và thành phố Đông Hải.
Vốn dĩ Giang Hồ đều có luật lệ, các thế lực đều có địa bàn riêng, nước sông không phạm nước giếng.
Nếu một thế lực tiến vào phạm vi ảnh hưởng của đối phương trên diện rộng, trừ khi đối phương cho phép, nếu không đó là hành động vô cùng bất kính, nhất định sẽ bị phản kích và bao vây bởi thế lực địa phương.
Tuy nhiên, quy tắc này là ngoại lệ đối với Sư Tử Hà Đông.
Ông ta chẳng cần xin phép thế lực nào cả, nhưng chẳng những không gặp trở ngại, phiền phức mà còn rất thuận lợi, chỉ cần đoàn xe của ông ta đi đến đâu phía trước nhất định sẽ có vài chiếc xe đen mở đường.
Những chiếc xe màu đen mở đường này không ai khác mà chính là do lực lượng địa phương bố trí.
Không phải vì họ có quan hệ tốt với Sư Tử Hà Đông mà đều là tránh cho con sư tử giận dữ này ở lại quá lâu trên địa bàn của mình.
Mọi người đều biết rằng Sư Tử Hà Đông tính khí thất thường.
Nếu có vài chuyện ngoài ý muốn nhỏ trong phạm vi thế lực của mình, có Chúa mới biết con sư tử hung hãn này sẽ làm gì.
Và tất cả đều biết rằng Sư Tử Hà Đông không phải vì mình mà đến, thế nên ai ngu mà đi dây vào cho rắc rối ra chứ?
Loại này, tránh càng xa càng tốt.
Nhưng có một người đã cư xử hơi khác.
Đó chính là Vua Đông Hải, bác Hải.
Lý do tất nhiên không phải vì bác Hải là kẻ tọc mạch, ngược lại, bác Hải, lại là một con cáo già, thông minh hơn bất cứ ai khác.
Khi đó, lão ta nghe nói Sư Tử Hà Đông ra quân với một đoàn người đông đúc và chuẩn bị đi ngang qua địa bàn của chính mình, lão ta thậm chí còn trực tiếp dùng rất nhiều mối quan hệ và tiền bạc của mình để dẹp trống một con đường cho đoàn người Sư Tử Hà Đông.
Lão ta cũng ngay lập tức bố trí người tiến hành giới nghiêm gần tuyến đường di chuyển của đoàn xe, nói ngắn gọn mục đích là để đoàn xe của Sư Tử Hà Đông rời khỏi địa điểm của lão ta càng nhanh càng tốt, và đảm bảo rằng không có tai nạn nào xảy ra trong quá trình này.
Hành vi này của lão ta còn chó hơn bất cứ ai khác, nhưng bác Hải không quan tâm đến những thứ tào lao đó, lão ta là một người thông minh, chỉ chú ý đến lợi ích thực tế.
Tuy nhiên, khi nghe nói lần này Sư Tử Hà Đông tới Giang Bắc, mục tiêu còn chính là Diệp Vĩnh Khang, bác Hải liền khóc thầm trong lòng.
Lão ta biết khả năng của Diệp Vĩnh Khang, lão ta đã đặt Diệp Vĩnh Khang vào vị trí quan trọng nhất trong kế hoạch tiếp theo của mình.
Vì vậy trong khoảng thời gian này, lão ta đã cố gắng hết sức để lấy lòng Diệp Vĩnh Khang, cố gắng làm mọi cách để Diệp Vĩnh Khang mắc nợ lão ta.
Lần trước vì chuyện nhà họ Mã, cũng coi như đã ép Diệp Vĩnh Khang buộc phải nợ ân tình một ít, bác Hải vẫn luôn biểu hiện rất tốt, năm lần bảy lượt hỏi thăm, thỉnh thoảng lại cử một chuyến đặc biệt mang một ít đặc sản đến nhà Diệp Vĩnh Khang.
Nhìn quan hệ của Diệp Vĩnh Khang với lão ta càng ngày càng thân thiết, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy vào lúc này!
Cậu Diệp, cậu Diệp, kiếp trước cậu đã làm nên tội tình gì mà có thể gây ra chuyện như này chứ?
Chọc vào ai không chọc, lại đi chọc vào đúng tên điên Sư Tử Hà Đông!
Nếu bác Hải can thiệp để ngăn chặn chuyện này, cũng không phải sợ Sư Tử Hà Đông, nhưng nếu tên điên đó nổi cơn thịnh nộ, mọi thứ sẽ tan thành mây khói hết.
Khi đó, dù có giết chết được Sư Tử Hà Đông thì cái giá phải trả cũng rất đắt, ít nhất sẽ mất đi một nửa thực lực mà lão ta tích lũy bao năm.
Vì vậy, không thể giúp đỡ trực tiếp!
Nhưng để Sư Tử Hà Đông đến Giang Bắc, giết chết Diệp Vĩnh Khang - người mà lão ta đã mất công tạo dựng quan hệ mấy lâu nay, khiến kế hoạch lớn của lão ta vụt tắt, bác Hải cảm thấy điều đó không đáng.
Sau một hồi suy nghĩ, bác Hải đã lên kế hoạch mượn dao để giết người.
Đầu tiên lão ta gọi điện thoại cho Vua Tây Hải, ngoài mặt ra vẻ anh em, nhưng thực chất lại là kẻ thù không đội trời chung.
"Lão Viên, là tôi đây, cái lão sư tử Hà Đông ấy đúng là không biết điều, chẳng đánh tiếng gì đã đánh nhau rồi, hùng hùng hổ hổ đem người tới địa bàn của tôi, ông nói xem như vậy coi làm sao được?"
Bác Hải sốt sắng nói: "Người anh em, tôi biết tính khí của ông, nhất định sẽ không thể nuốt trôi cục tức này".
"Mà với thực lực của ông thì chắc chắn sẽ không sợ lão nhà quê đấy đâu nhỉ. Hôm nay tôi gọi điện đến là để hỏi ý ông, nếu có cần gì hỗ trợ, thì cứ việc nói với tôi đây, cứ nói thẳng với tôi là được, tôi cam đoan sẽ hết mình".
Mặc dù những lời nói của bác Hải đầy khiêm tốn, nhưng chúng lại ẩn chứa ẩn ý.
Mục đích là từng bước đưa đối phương lên một cấp độ cao hơn, lợi dụng tính sĩ diện hão của đối phương, ép đối phương ra tay với Sư Tử Hà Đông.
Nhưng câu trả lời của đối phương khiến bác Hải thất vọng, đồng thời toát mồ hôi lạnh.
"Cảm ơn sự quan tâm của ông, haizzz, chuyện này ấy mà, quả đúng là có hơi cay thật, nhưng lần này tôi đây không thể làm gì lão nhà quê đó được đâu".
"Tôi không những không làm gì được ông ta, mà còn đặc biệt cử người đi mở đường cho họ kìa".
Bác Hải nghe xong vội nói: "Ông Viên, tôi không nghe nhầm chứ. Chỉ là một lão nhà quê thôi mà ông cũng sợ à? Đây không phải là phong cách của ông!"
Bên kia thở dài nói: "Haizz, ông không biết rồi, nếu nói thẳng ra tôi mà lại đi sợ lão nhà quê ấy á".
"Tôi cũng rất khó chịu với ông ta, ông ta làm những chuyện mà đến tôi còn cảm thấy buồn nôn".
"Chỉ là chuyện này thực sự là không thể. Để tôi nói cho ông biết. Trong đội xe của họ, có một chiếc xe khách cỡ lớn đã được gia cố và sửa đổi".
"Mà bên cạnh chiếc xe khách đã được sửa đổi và gia cố này, có mấy chiếc xe màu đen làm nhiệm vụ bảo vệ".
"Ông là người thông minh, tôi nói thế ông hiểu ý tôi chứ".
Bác Hải hơi nhíu mày: "Xe khách được gia cố lại? Bên cạnh còn có vài chiếc xe con...... Chẳng lẽ…"
Một ý nghĩ cực kỳ kinh hãi đột nhiên xuất hiện trong đầu bác Hải!
Một lúc lâu mới kìm lại được, run rẩy nói ra nửa câu sau: "Chẳng lẽ ... Sư Tử Hà Đông thả người đó ra ngoài sao?"
Giọng điệu của người ở đầu bên kia điện thoại cũng vô cùng trịnh trọng: "Cho nên, bây giờ ông cũng hiểu sao lần này tôi cố nén cục tức kia xuống rồi chứ".
Bác Hải mồ hôi nhễ nhại, tay cầm điện thoại run rẩy không ngớt!
Thật không ngờ, Sư Tử Hà Đông thậm chí còn thả hắn ra ngoài.
Hậu quả sau đó, bác Hải không dám tưởng tượng!