• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (2 Viewers)

  • Chương 403: Sư Tử Hà Đông nổi giận

Sư Tử Hà Đông nhìn mọi người cất cao giọng nói: “Hôm nay tôi gọi mọi người tới, là vì muốn đến Giang Bắc làm một việc”.

“Tiểu Mai, Tiểu Chí là hai người mà tôi yêu mến nhất, ngày thường ngay cả tôi cũng không nỡ nặng lời với họ nửa chữ”.

“Nhưng họ lại chết thảm ở Giang Bắc, chết trong tay một bầy chó hoang!”

“Mọi người nói xem, tôi nên làm gì bây giờ?”

Mắt Sư Tử Hà Đông đỏ ngầu, hai con ngươi tràn đầy sự tàn bạo và sát khí!

“Báo thù, báo thù, báo thù, khiến cả đám chó má đó phải đền mạng, từ từ hành hạ bọn chúng đến chết, trả thù cho Tiểu Chí và Tiểu Mai!”

Mọi người bên dưới lập tức tràn đầy lòng căm phẫn, cao giọng hò hét.

“Sư Gia, bình thường Tiểu Mai và Tiểu Chí rất quan tâm đến những môn sinh bên ngoài như chúng tôi, ai trong chúng tôi cũng rất biết ơn họ, đều coi hai người họ như người thân của mình”.

“Bây giờ, hai người họ chết thảm ở Giang Bắc, thù này không chỉ của Sư Gia mà còn là mối thù sâu nặng của tất cả môn sinh chúng tôi!”

“Bây giờ mọi người đã đến đông đủ, khẩn cầu Sư Gia ra lệnh, lập tức đi đến Giang Bắc, băm vằm lũ chó hoang kia thành nghìn mảnh!”

Mọi người rối rít chờ lệnh, biểu cảm vô cùng căm giận, dĩ nhiên chắc chắn không thể nào bảo đảm những gì họ tỏ ra đều là cảm xúc chân thực, nhưng tóm lại vào lúc này thì buộc phải mang vẻ mặt này.

“Tôi còn nôn nóng hơn tất cả mọi người, có điều, chậm mười phút cũng không sao, trước hết mọi người ngồi xuống uống nước nghỉ một lát đã”.

Sư Tử Hà Đông đột nhiên nói, giọng điệu cũng theo đó mà bình tĩnh lại.

Mọi người đều hoang mang, cảm thấy đây hoàn toàn không phải tính cách của Sư Tử Hà Đông.

Sư Tử Hà Đông có thể nhận ra sự nghi ngờ của mọi người, híp mắt cân nhắc nói: “Thái Sơn đang ăn cơm, chờ Thái Sơn ăn xong sẽ xuất phát”.

Dù lời này rất nhẹ nhàng, nhưng lúc mọi người nghe thấy hai chữ “Thái Sơn”, tất cả đến không kiềm chế được cảm xúc mà run cầm cập.

“Sư Gia, nhất định phải thả Thái Sơn ra sao?”

Một người đàn ông trung niên lau mồ hôi lạnh trên trán, run lẩy bẩy nói: “Sư Gia, chúng tôi cũng rất đau lòng vì chuyện của Tiểu Mai và Tiểu Chí, nhưng chuyện của Thái Sơn, tôi nghĩ cần phải suy nghĩ lại thì hơn”.

“Thái Sơn là ai, có tính cách thế nào, tất cả mọi người đều biết, nếu như thật sự thả hắn ra, trời mới biết hắn có thể gây ra chuyện gì”.

“Hơn nữa, đối phó với một Diệp Vĩnh Khang hoàn toàn không cần Thái Sơn ra mặt, trái lại còn cho thấy chúng ta hẹp hòi, truyền đến tai người trong giang hồ cũng không hay ho gì”.

“Đúng vậy, Sư Gia, vốn không cần thả phải Thái Sơn ra đâu”.

“Nếu như thả Thái Sơn ra, không ai có thể dự đoán được hậu quả”.

Mọi người rối rít bất chấp cái giá khi đắc tội Sư Tử Hà Đông, khẩn cầu Sư Tử Hà Đông tính kế lâu dài.

Đây không phải do bọn họ thích xen vào chuyện của người khác, càng không phải bọn họ không coi Sư Tử Hà Đông ra gì.

Mà Thái Sơn thực sự rất đáng sợ, thay vì nói hắn mạnh bằng bốn người chi bằng nói hắn là thú dữ từ thời đất trời còn hoang sơ đang rất đói.

Mấy năm trước có một lần Sư Tử Hà Đông xung đột với kẻ thù, không cẩn thận bị người ta chơi một vố đau điếng.

Lửa giận không kiềm được, trong nháy mắt ông ta bị lửa giận làm u mê đầu óc, sai người ta thả Thái Sơn ra.

Kết cục của kẻ thù kia đương nhiên không cần nói cũng biết, đến tận bây giờ, nhớ lại cảnh tượng đó, vẫn khiến người ta run rẩy như cũ.

Nhưng điều khiến người ta khiếp sợ không phải chỉ có vậy, sau khi tiêu diệt kẻ thù, Thái Sơn đột nhiên như phát điên, hoàn toàn không bị khống chế, cứ như một con thú dữ cực kỳ đói đi gây chuyện. Nhìn vào mắt hắn có thể thấy ý định tàn sát giết chết tất cả mọi người!

Cũng may ban đầu kẻ thù kia không ở trong thành phố, mà ở ngoại ô, nếu không thì không rõ sẽ gây ra bao nhiêu chuyện.

Sau trận chiến ấy, phía Sư Tử Hà Đông tổn thất tám mươi mấy anh em, mà trong tám mươi mấy anh em này, ít nhất có năm mươi người chết trong tay Thái Sơn nổi điên đó…

Cho nên lúc này nghe thấy Sư Tử Hà Đông muốn thả Thái Sơn ra, khó trách những người này bất chấp nguy hiểm khi đắc tội với Sư Tử Hà Đông, cũng phải lên tiếng khuyên can.

“Mọi người nói rất đúng”.

Trong đôi mắt hơi híp lại của Sư Tử Hà Đông thoáng qua ánh sáng lạnh lẽo, lạnh giọng nói: “Nếu chỉ vì xử lý một tên Diệp Vĩnh Khang thì đừng nói đến việc thả Thái Sơn ra, ngay cả mấy người cũng không cần phải gọi đến đây”.

“Bất kể như thế nào, Tiểu Mai và Tiểu Chí đã chết thảm ở Giang Bắc, trừ Diệp Vĩnh Khang ra, toàn bộ Giang Bắc đều có tội!”

“Lần này, chuyện tôi muốn làm, không phải chỉ là xử lý con chó hoang Diệp Vĩnh Khang kia, mà là muốn khiến cả Giang Bắc máu chảy thành sông, bắt cả Giang Bắc trả giá thật đắt cho Tiểu Mai và Tiểu Chí!”

Ầm!

Sư Tử Hà Đông vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó đã sợ đến mức suýt đái cả ra quần.

Khiến cả Giang Bắc máu chảy thành sông...

Thật sự quá đáng sợ!

Đây đã không còn là tranh đấu giữa các thế lực giang hồ bình thường, mà là một cuộc chiến tranh xâm lược coi trời bằng vung, tính chất của hai việc này hoàn toàn khác biệt!

“Sư Gia, chuyện này tuyệt đối không thể được!”

Một người vừa lau mồ hôi lạnh sau gáy, vừa khẩn cầu: “Nếu như chỉ có Diệp Vĩnh Khang, chúng ta làm thế nào gì cũng được, chỉ cần là người có liên quan tới hắn, cứ bắt hết lại rồi nấu chín lên cũng chẳng sao”.

“Nhưng nếu muốn tàn sát hàng loạt ở Giang Bắc, phía chính phủ sẽ không thể không quan tâm, đến lúc đó Cục tuần tra, thậm chí Cục tác chiến cũng sẽ bị kinh động, chúng ta sẽ toang đấy”.

“Sư Gia, ông hãy nghĩ lại đi!”

Sư Tử Hà Đông khẽ híp mắt lại, cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm người đó bằng một ánh mắt hết sức kỳ lạ.

“Cậu đi lên đây”.

Sư Tử Hà Đông cười với người kia, rồi ngoắc ngón tay.

“Sư Gia, tôi...”

“Đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn cậu đến giúp tôi châm điếu thuốc lên, sao vậy, không vui à?”

Sư Tử Hà Đông nheo mắt cười nói.

Người đó bắt đầu run lẩy bẩy đứng dậy, nhưng vẫn luống cuống đi lên đài cao từng bước một, sau đó hắn lấy bật lửa ra, bật mất cái mới có lửa, rồi dè dặt đưa đến bên cạnh Sư Tử Hà Đông.

Sư Tử Hà Đông ung dung thong thả châm thuốc, nhìn đối phương cười híp mắt nói: “Vừa nãy cách xa quá, tôi chưa nghe rõ cậu nói gì, cậu nói lại lần nữa đi!”

“Sư Gia, tôi…”

“Đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn nghe lại lần nữa, đừng vội, từ từ nói”.

Sư Tử Hà Đông nhíu mày hệt như một con sư tử liếm mép nhìn chằm chằm con mồi.

“Tôi vừa nói, chuyện này không thể bốc đồng, nếu chúng ta thật sự làm như vậy, sẽ làm kinh động đến Cục tác chiến và Cục tuần tra”.

Người đó run rẩy thuật lại đại khái một lượt những gì vừa nói.

“À, cậu nói không sai, vậy đến lúc Cục tác chiến và Cục tuần tra đến, chúng ta sẽ có kết quả gì?”

Sư Tử Hà Đông tiếp tục cười híp mắt hỏi.

Chân người đó run lên cầm cập, nhưng vẫn trả lời: “Sư Gia, chắc chắn chúng ta không thể đánh bại Cục tác chiến và Cục tuần tra, gây ra chuyện lớn như vậy, đến lúc đó không ai trong chúng ta thoát được, đều sẽ tiêu đời, Sư Gia, lời tôi nói đều là lời thật lòng thật dạ!”

Người đó quỳ phịch xuống đất, cả người run lẩy bẩy.

“Cậu đừng căng thẳng, tôi cũng nói với cậu một câu thật lòng”.

Sư Tử Hà Đông cúi đầu nhìn người đó, cười nghiền ngẫm nói: “Tôi có cách đến lúc đó có thể khiến cậu không phải gánh chịu hậu quả”.

Người đó hơi sửng sốt: “Cách gì ạ?”

“Cách này…”

Sư Tử Hà Đông mỉm cười, sau đó đột nhiên giơ bàn tay lên, đập mạnh vào đỉnh đầu người đó vang lên tiếng bốp nặng nề!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Diễm thi trở về
  • Đang cập nhật..
Chương 4 END
[Zhihu] Thiên kim trở về
  • 天格 - Thiên Cách
Phần 3 END
Ngạo Thế: Tiên Đế Trở Về
TRỌNG SINH TRỞ VỀ VỊ TRÍ CŨ
  • Cuồng Thượng Gia Cuồng
Chương 217

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom