Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 406: Tính toán của bác Hải
Mỗi lời nói của bác Hải đều xuất phát từ trái tim, không hề mang tính giật gân, nhưng lão ta chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy Diệp Vĩnh Khang sốt ruột nói ở đầu bên kia điện thoại: "Vòng vo làm gì, sao không nói thẳng vào vấn đề đi".
Bác Hải nuốt một ngụm nước bọt, giọng điệu vô cùng trịnh trọng: "Lập tức rời khỏi Giang Bắc, mang theo vợ và con gái, chạy càng xa càng tốt!"
"Sư Tử Hà Đông, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cậu giữ chân ông ta, có thể được một lúc đấy, cậu mau chạy đi, chạy ngay lập tức, không được chậm một giây nào!"
Đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây, rồi giọng nói khinh thường của Diệp Vĩnh Khang truyền đến: "Thế thôi à?"
Bác Hải sửng sốt: "Chẳng nhẽ những gì tôi vừa nói, cậu nghe không rõ sao? Được rồi, tôi sẽ lặp lại lần nữa, lần này Sư Tử Hà Đông đã dốc toàn bộ lực lượng, họ đã hoàn toàn phát điên ... "
"Đừng, tôi nghe rõ rồi!"
Diệp Vĩnh Khang ở đầu bên kia điện thoại nói: "Tôi nghe rõ từng chữ ông vừa nói, tôi tự biết phải làm sao, cám ơn ông đã nhắc nhở, như này đi, tôi đang chơi dở ván bài, thua mất hơn hai trăm tệ rồi, phải mau gỡ lại mới được".
Nói xong liền cúp điện thoại.
"Này, này này, cậu Diệp!"
Bác Hải đã gọi lại vài lần, nhưng chỉ có âm báo bận.
"Đệch!"
Bác Hải đá vào bàn bên cạnh, đã lâu rồi lão ta chưa tức giận đến vậy.
Có thể đó không phải là tức giận, mà chỉ là nóng ruột mà thôi.
"Diệp Vĩnh Khang ơi là Diệp Vĩnh Khang, cậu có bị ấm đầu không vậy, mẹ nó, sắp chết đến nơi rồi mà còn ở đó chơi bài được!"
"Được, được rồi, cứ coi như kiếp trước tôi nợ cậu vậy, giúp cậu lần cuối. Có nắm bắt được cơ hội này hay không, đó là chuyện của cậu!"
Bác Hải thở dài một cách cay đắng.
Quầy thu phí ở lối ra thành phố Đông Hải.
Đoàn xe của Sư Tử Hà Đông đi suốt một quãng đường, hùng dũng hướng về phía bên này.
Chịu trách nhiệm mở đường là một chiếc Land Rover màu đen đã được cải tiến.
Từ xa, có thể thấy một vài chiếc bàn phủ vải đỏ chắn ngang cửa trạm thu phí, trên con đường kéo dài hàng chục mét trước ngã tư cũng trải một tấm thảm đỏ lớn.
"Pháo Gia, có người cản đường, phải làm sao đây?"
Người phụ trách lái xe nói.
Ngồi bên cạnh là một người đàn ông vạm vỡ, vẻ mặt dữ tợn, tức giận nói: "Còn cần hỏi, ai cản đường người đó chết, cứ phóng xe qua đó đi!"
"Vâng!"
Ngay khi tài xế chuẩn bị nhấn ga, người đàn ông dữ tợn bất ngờ giơ tay nói: "Từ đã!"
Trước mặt, ngoài mấy cái bàn phủ vải đỏ, bên cạnh có treo một lá cờ, trên đó có ghi dòng chữ “Vua Đông Hải”.
Dù ngông cuồng thế nào, nhưng với thân phận này, ba chữ Vua Đông Hải này vẫn có tác dụng, ít nhất không ai dám tùy tiện chọc vào bọn họ.
"Hải Gia, chúng tôi có chuyện tới Giang Bắc, xin tránh đường".
Người đàn ông vạm vỡ thò đầu ra khỏi cửa sổ xe và nói với bác Hải, nghe thì có vẻ khách sáo nhưng lại giống như ra lệnh.
Bác Hải không khó chịu vì sự bất lịch sự của đối phương, chắp tay cười nói: “Xin hãy giúp tôi truyền tin đến Sư Tử Hà Đông, nói tôi muốn gặp ông ấy, mất có vài phút thôi".
Thấy đối phương chần chừ, bác Hải vẫy nhẹ tay, lập tức có mấy người tiến đến vén tấm vải đỏ che mặt bàn lên.
Lập tức hào quang tỏa ra bốn phía, chiếc bàn thực sự được chất đống vàng bạc châu báu!
"Người anh em, làm phiền rồi".
Bác Hải thuận tay nắm trên bàn một nắm, đưa tới trước mặt tên vạm vỡ: "Một chút lòng thành, coi như quà ra mắt, xin đừng chê".
Người đàn ông nhìn những vàng bạc châu báu đầy trên tay bác Hải, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, chần chừ vài giây, vội vàng cất đống bàng bạc châu báu vào trong túi, sau đó lấy điện thoại ra, kính cẩn nói: "Báo cáo Sư Gia, Vua Đông Hải xin gặp ngài, nói có chuyện quan trọng cần bàn bạc".
Chỉ một lát sau, một chiếc Hummer dài đã lái từ phía sau ra phía trước.
Người đàn ông to lớn vạm vỡ vội vàng tiến lên giúp mở cửa xe, cung kính nói: "Sư Gia, Vua Đông Hải xin gặp ngài, ông ta còn chuẩn bị cho ngài…"
Bốp!
Chưa kịp dứt lời, người đàn ông vạm vỡ bất ngờ bị một nắm đấm hất ngược ra xa mấy mét, rơi xuống đất cái ‘bịch’.
Sư Tử Hà Đông nhảy ra khỏi xe, nhìn chằm chằm vào người đàn ông vạm vỡ và nghiêm nghị nói: "Hãy lặp lại mệnh lệnh của tôi trước khi lên đường!"
"Sư Gia, tôi…"
"Tao muốn mày lặp lại!"
"Vâng vâng, trước khi lên đường, Sư Gia, ngài đã nói rằng trước khi đến Giang Bắc, nếu không có lệnh của ngài, xe dẫn đầu không được dừng lại vì bất cứ lý do gì ... Nhưng Sư Gia …"
"Nói tiếp đi!"
"Xe đầu chỉ được dừng nếu có lý do bất đắc dĩ, nếu không......... Nếu không, sẽ không có ân xá, nhưng Sư Gia, chuyện này....."
Rắc!
Đối phương chưa kịp nói xong, Sư Tử Hà Đông đột nhiên giẫm vào ngực đối phương, tiếng gãy xương vang lên, lồng ngực của người đàn ông này liền lõm xuống, trong nháy mắt đã tắt thở.
"Xem ra bao năm qua tao đã đối xử với chúng mày quá tốt rồi, đều không coi mệnh lệnh của tao ra gì, lôi đi!"
Sư Tử Hà Đông lập tức quay đầu nhìn bác Hải, trong mắt hiện lên vẻ hung dữ và khát máu, nghiêm nghị nói: "Tôi với ông trước giờ luôn nước sông không phạm nước giếng, người khác đều sợ ông, nhưng Sư Tử Hà Đông tôi, chưa bao giờ coi ông ra gì!"
"Tôi nghĩ dù sao ông cũng là Vua Đông Hải, tôi sẽ cho ông một cơ hội, tốt hơn là cho tôi lý do cản đường cho hay vào, nếu không đừng trách tôi trở mặt!"
Lúc này, bởi vì cái chết của Tiểu Mai và Tiểu Chí, Sư Tử Hà Đông đã hoàn toàn ở trong trạng thái điên cuồng, cho dù đối phương có là Vua Đông Hải, ông ta cũng không hề kiêng kỵ.
Bác Hải không hề tức giận, mỉm cười, chắp tay với Sư Tử Hà Đông: "Sư Gia, ông là anh hùng tái thế, ông đi qua chỗ này còn là vinh hạnh cho tôi ấy chứ, sao lại có thể cản đường được chứ?"
"Vậy ý ông là gì?"
Mặc dù Sư Tử Hà Đông vẫn cau mày, nhưng giọng điệu của ông ta rõ ràng đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều.
"Tôi đến đây để cảm ơn ông, Sư Gia".
"Cảm ơn tôi?"
"Vâng, đại ân đại đức!"
Sắc mặt bác Hải đột nhiên sa sầm xuống, nhìn Sư Tử Hà Đông rồi chân thành nói: "Diệp Vĩnh Khang kia, có một mối hận không thể phủ nhận với tôi".
"Ông cũng biết là tôi nhờ mật trăn mào gà mới có thể từ đáy cùng ngoi lên được vị trí này lần nữa".
"Nhưng mà chuyện người đời không biết là tôi suýt nữa đã chết vì tên trộm Diệp Vĩnh Khang này!"
"Tôi tin tưởng cậu ta đến nỗi tôi đã kể cho cậu ta nghe về chuyện con trăn mào gà. Kết quả là, tên trộm đó đã nổi lòng tham, nửa đường truy sát thủ hạ của tôi, cướp đi con trăn!"
"Nếu không có những đàn em đầy nghĩa khí của tôi liều mạng cướp lại, thì giờ đây có khi đến mẩu xương của tôi còn chả còn nữa là!"
"Mặc dù cuối cùng con trăn cũng đã được mang về, nhưng những đàn em của tôi đều chết thảm trong tay Diệp Vĩnh Khang!"
"Tôi hận không thể băm vằm Diệp Vĩnh Khang ra làm trăm mảnh, ăn thịt hắn, lột da hắn!"
"Bây giờ Sư Gia thay trời hành đạo, muốn đi giết Diệp Vĩnh Khang đó. Tôi... Tôi nhất định sẽ ghi nhớ lòng tốt lớn lao này. Từ nay về sau, Sư Gia sẽ là đại ân nhân của tôi!"
Bác Hải nuốt một ngụm nước bọt, giọng điệu vô cùng trịnh trọng: "Lập tức rời khỏi Giang Bắc, mang theo vợ và con gái, chạy càng xa càng tốt!"
"Sư Tử Hà Đông, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cậu giữ chân ông ta, có thể được một lúc đấy, cậu mau chạy đi, chạy ngay lập tức, không được chậm một giây nào!"
Đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây, rồi giọng nói khinh thường của Diệp Vĩnh Khang truyền đến: "Thế thôi à?"
Bác Hải sửng sốt: "Chẳng nhẽ những gì tôi vừa nói, cậu nghe không rõ sao? Được rồi, tôi sẽ lặp lại lần nữa, lần này Sư Tử Hà Đông đã dốc toàn bộ lực lượng, họ đã hoàn toàn phát điên ... "
"Đừng, tôi nghe rõ rồi!"
Diệp Vĩnh Khang ở đầu bên kia điện thoại nói: "Tôi nghe rõ từng chữ ông vừa nói, tôi tự biết phải làm sao, cám ơn ông đã nhắc nhở, như này đi, tôi đang chơi dở ván bài, thua mất hơn hai trăm tệ rồi, phải mau gỡ lại mới được".
Nói xong liền cúp điện thoại.
"Này, này này, cậu Diệp!"
Bác Hải đã gọi lại vài lần, nhưng chỉ có âm báo bận.
"Đệch!"
Bác Hải đá vào bàn bên cạnh, đã lâu rồi lão ta chưa tức giận đến vậy.
Có thể đó không phải là tức giận, mà chỉ là nóng ruột mà thôi.
"Diệp Vĩnh Khang ơi là Diệp Vĩnh Khang, cậu có bị ấm đầu không vậy, mẹ nó, sắp chết đến nơi rồi mà còn ở đó chơi bài được!"
"Được, được rồi, cứ coi như kiếp trước tôi nợ cậu vậy, giúp cậu lần cuối. Có nắm bắt được cơ hội này hay không, đó là chuyện của cậu!"
Bác Hải thở dài một cách cay đắng.
Quầy thu phí ở lối ra thành phố Đông Hải.
Đoàn xe của Sư Tử Hà Đông đi suốt một quãng đường, hùng dũng hướng về phía bên này.
Chịu trách nhiệm mở đường là một chiếc Land Rover màu đen đã được cải tiến.
Từ xa, có thể thấy một vài chiếc bàn phủ vải đỏ chắn ngang cửa trạm thu phí, trên con đường kéo dài hàng chục mét trước ngã tư cũng trải một tấm thảm đỏ lớn.
"Pháo Gia, có người cản đường, phải làm sao đây?"
Người phụ trách lái xe nói.
Ngồi bên cạnh là một người đàn ông vạm vỡ, vẻ mặt dữ tợn, tức giận nói: "Còn cần hỏi, ai cản đường người đó chết, cứ phóng xe qua đó đi!"
"Vâng!"
Ngay khi tài xế chuẩn bị nhấn ga, người đàn ông dữ tợn bất ngờ giơ tay nói: "Từ đã!"
Trước mặt, ngoài mấy cái bàn phủ vải đỏ, bên cạnh có treo một lá cờ, trên đó có ghi dòng chữ “Vua Đông Hải”.
Dù ngông cuồng thế nào, nhưng với thân phận này, ba chữ Vua Đông Hải này vẫn có tác dụng, ít nhất không ai dám tùy tiện chọc vào bọn họ.
"Hải Gia, chúng tôi có chuyện tới Giang Bắc, xin tránh đường".
Người đàn ông vạm vỡ thò đầu ra khỏi cửa sổ xe và nói với bác Hải, nghe thì có vẻ khách sáo nhưng lại giống như ra lệnh.
Bác Hải không khó chịu vì sự bất lịch sự của đối phương, chắp tay cười nói: “Xin hãy giúp tôi truyền tin đến Sư Tử Hà Đông, nói tôi muốn gặp ông ấy, mất có vài phút thôi".
Thấy đối phương chần chừ, bác Hải vẫy nhẹ tay, lập tức có mấy người tiến đến vén tấm vải đỏ che mặt bàn lên.
Lập tức hào quang tỏa ra bốn phía, chiếc bàn thực sự được chất đống vàng bạc châu báu!
"Người anh em, làm phiền rồi".
Bác Hải thuận tay nắm trên bàn một nắm, đưa tới trước mặt tên vạm vỡ: "Một chút lòng thành, coi như quà ra mắt, xin đừng chê".
Người đàn ông nhìn những vàng bạc châu báu đầy trên tay bác Hải, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, chần chừ vài giây, vội vàng cất đống bàng bạc châu báu vào trong túi, sau đó lấy điện thoại ra, kính cẩn nói: "Báo cáo Sư Gia, Vua Đông Hải xin gặp ngài, nói có chuyện quan trọng cần bàn bạc".
Chỉ một lát sau, một chiếc Hummer dài đã lái từ phía sau ra phía trước.
Người đàn ông to lớn vạm vỡ vội vàng tiến lên giúp mở cửa xe, cung kính nói: "Sư Gia, Vua Đông Hải xin gặp ngài, ông ta còn chuẩn bị cho ngài…"
Bốp!
Chưa kịp dứt lời, người đàn ông vạm vỡ bất ngờ bị một nắm đấm hất ngược ra xa mấy mét, rơi xuống đất cái ‘bịch’.
Sư Tử Hà Đông nhảy ra khỏi xe, nhìn chằm chằm vào người đàn ông vạm vỡ và nghiêm nghị nói: "Hãy lặp lại mệnh lệnh của tôi trước khi lên đường!"
"Sư Gia, tôi…"
"Tao muốn mày lặp lại!"
"Vâng vâng, trước khi lên đường, Sư Gia, ngài đã nói rằng trước khi đến Giang Bắc, nếu không có lệnh của ngài, xe dẫn đầu không được dừng lại vì bất cứ lý do gì ... Nhưng Sư Gia …"
"Nói tiếp đi!"
"Xe đầu chỉ được dừng nếu có lý do bất đắc dĩ, nếu không......... Nếu không, sẽ không có ân xá, nhưng Sư Gia, chuyện này....."
Rắc!
Đối phương chưa kịp nói xong, Sư Tử Hà Đông đột nhiên giẫm vào ngực đối phương, tiếng gãy xương vang lên, lồng ngực của người đàn ông này liền lõm xuống, trong nháy mắt đã tắt thở.
"Xem ra bao năm qua tao đã đối xử với chúng mày quá tốt rồi, đều không coi mệnh lệnh của tao ra gì, lôi đi!"
Sư Tử Hà Đông lập tức quay đầu nhìn bác Hải, trong mắt hiện lên vẻ hung dữ và khát máu, nghiêm nghị nói: "Tôi với ông trước giờ luôn nước sông không phạm nước giếng, người khác đều sợ ông, nhưng Sư Tử Hà Đông tôi, chưa bao giờ coi ông ra gì!"
"Tôi nghĩ dù sao ông cũng là Vua Đông Hải, tôi sẽ cho ông một cơ hội, tốt hơn là cho tôi lý do cản đường cho hay vào, nếu không đừng trách tôi trở mặt!"
Lúc này, bởi vì cái chết của Tiểu Mai và Tiểu Chí, Sư Tử Hà Đông đã hoàn toàn ở trong trạng thái điên cuồng, cho dù đối phương có là Vua Đông Hải, ông ta cũng không hề kiêng kỵ.
Bác Hải không hề tức giận, mỉm cười, chắp tay với Sư Tử Hà Đông: "Sư Gia, ông là anh hùng tái thế, ông đi qua chỗ này còn là vinh hạnh cho tôi ấy chứ, sao lại có thể cản đường được chứ?"
"Vậy ý ông là gì?"
Mặc dù Sư Tử Hà Đông vẫn cau mày, nhưng giọng điệu của ông ta rõ ràng đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều.
"Tôi đến đây để cảm ơn ông, Sư Gia".
"Cảm ơn tôi?"
"Vâng, đại ân đại đức!"
Sắc mặt bác Hải đột nhiên sa sầm xuống, nhìn Sư Tử Hà Đông rồi chân thành nói: "Diệp Vĩnh Khang kia, có một mối hận không thể phủ nhận với tôi".
"Ông cũng biết là tôi nhờ mật trăn mào gà mới có thể từ đáy cùng ngoi lên được vị trí này lần nữa".
"Nhưng mà chuyện người đời không biết là tôi suýt nữa đã chết vì tên trộm Diệp Vĩnh Khang này!"
"Tôi tin tưởng cậu ta đến nỗi tôi đã kể cho cậu ta nghe về chuyện con trăn mào gà. Kết quả là, tên trộm đó đã nổi lòng tham, nửa đường truy sát thủ hạ của tôi, cướp đi con trăn!"
"Nếu không có những đàn em đầy nghĩa khí của tôi liều mạng cướp lại, thì giờ đây có khi đến mẩu xương của tôi còn chả còn nữa là!"
"Mặc dù cuối cùng con trăn cũng đã được mang về, nhưng những đàn em của tôi đều chết thảm trong tay Diệp Vĩnh Khang!"
"Tôi hận không thể băm vằm Diệp Vĩnh Khang ra làm trăm mảnh, ăn thịt hắn, lột da hắn!"
"Bây giờ Sư Gia thay trời hành đạo, muốn đi giết Diệp Vĩnh Khang đó. Tôi... Tôi nhất định sẽ ghi nhớ lòng tốt lớn lao này. Từ nay về sau, Sư Gia sẽ là đại ân nhân của tôi!"