Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 408: Đánh bài
Xét riêng về vũ lực, mặc dù bác Hải không đến nỗi là tay trói gà không chặt, nhưng chắc chắn không thể là một coi là một cao thủ, thậm chí trước giờ chưa từng được huấn luyện chiến đấu chuyên nghiệp.
Nói trắng ra, chỉ xét về mặt vũ lực mà nói, bác Hải không khác gì một người bình thường.
Vì vậy, nếu lão ta đã có thể trở thành Vua Đông Hải lừng lẫy thì nhất định phải có chỗ hơn người.
Lão ta có một đầu óc phi thường, khí phách và tính tình cứng cỏi như sắt thép, những điều này người bình thường không thể nào với được.
Trong cục diện hỗn loạn như vậy, bác Hải đã có thể đưa ra phán đoán chính xác nhất ngay từ đầu, chỉ dăm ba câu đã cứa vào chỗ hiểm của Sư Tử Hà Đông!
Quả nhiên, bác Hải vừa dứt lời, Sư Tử Hà Đông đã vội đưa tay lên để ngăn cản tên đàn em đang định lao qua.
Sau một hồi suy nghĩ, Sư Tử Hà Đông ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt nhìn bác Hải rồi lạnh lùng nói: "Được rồi, xem như lời ông nói cũng có lý”.
"Chuyện này tôi tạm thời không tính toán với ông nữa, nhớ cho kỹ, tôi nói là tạm thời!"
"Chờ khi tôi giết chết tên khốn Diệp Vĩnh Khang và cho Giang Bắc tắm máu sẽ trở về bằng đường cũ, đến lúc đó ngay tại đây, ông phải cho tôi một lời giải thích thỏa đáng!"
"Nếu không, tôi không ngại để Đông Hải tắm máu thêm lần nữa đâu!"
Nói xong, ông ta hùng hổ phất tay về phía sau, đám người vội vàng trở lại xe, sau đó xuất phát đi về phía Giang Bắc.
"Tên chó này, hôm nay hắn mất não rồi sao?”
Một tên thuộc hạ bên cạnh bác Hải giận dữ trừng mắt nhìn xác người giúp việc nằm dưới đất.
"Mất não?"
Bác Hải lạnh lùng cười khẩy, sau đó đưa mắt nhìn Lãnh Tu bên cạnh.
Lãnh Tu lập tức hiểu ra, vội vàng bước tới, nâng thi thể của người giúp việc đó lên, sau đó một tay bóp cằm, duỗi một ngón tay ra, mò mẫm một hồi rồi móc ra nửa viên thuốc nhỏ màu đen còn chưa kịp tan chảy.
Mọi người đều biến sắc khi nhìn thấy nửa viên thuốc nhỏ màu đen còn chưa tan chảy này.
"Tên chó này, hóa ra là cố ý!"
Lúc này mọi chuyện đã rất rõ ràng, vừa nãy tên người giúp việc này đột nhiên tấn công Sư Tử Hà Đông, thật ra đây không phải là hành động không suy nghĩ như kẻ mất não, cũng không phải bênh vực bác Hải.
Mà là hắn ta đã chuẩn bị sẵn cái chết, hơn nữa dùng cách này để khơi mào tranh chấp giữa Sư Tử Hà Đông và bác Hải!
"Nhưng tại sao hắn phải làm vậy?"
Lúc này, đột nhiên có người hỏi một câu.
Mặc dù người này chỉ là người giúp việc bên cạnh bác Hải, nhưng bác Hải vẫn luôn đối xử tốt với hắn, có thể nói là ân nặng như núi.
Cho dù gạt đạo đức sang một bên, với dũng khí của người này, tuyệt đối không thể làm ra chuyện như vậy.
"Còn phải nói nữa sao, chắc chắn có ai đó đứng sau chỉ đạo, còn là ai thì tôi nghĩ câu hỏi này dùng ngón chân cũng nghĩ ra được”.
Một người đáp lại.
Mọi người nhất thời cực kỳ phẫn nộ, đều biết chuyện này liên quan đến ai.
Lý do cũng rất đơn giản, chỉ cần biết một khi bác Hải và Sư Tử Hà Đông sống chết với nhau, ai là người có lợi nhất thì đủ hiểu.
Có bốn thế lực lớn trong khu vực này, đó là Vua Đông Hải, Vua Tây Hải, nhà họ Phương ở An Dương và Sư Tử Hà Đông.
Sư Tử Hà Đông có thể loại trừ luôn, nếu ông ta muốn động tay thì cứ làm luôn là được, không cần phải vòng vèo như vậy.
Bản thân bác Hải thì càng không cần phải nói, chẳng ai dại gì mà tự chuốc lấy rắc rối cho mình.
Còn nhà họ Phương ở An Dương luôn bằng lòng yên phận ở một góc, chưa bao giờ tranh giành với thế giới bên ngoài nên có thể loại trừ ra luôn.
Vậy chỉ còn lại người duy nhất là Vua Tây Hải - Viên Thiên Bằng.
Tuy bề ngoài người này rất ôn hòa nhưng lại là một người vô cùng có dã tâm, bằng mặt không bằng lòng với bác Hải, hai người bình thường có vẻ nói nói cười cười, nhưng không biết đã âm thầm đấu đá nhau bao nhiêu lần.
Một khi bác Hải và Sư Tử Hà Đông chém giết lẫn nhau, dù cuối cùng bên nào thắng thì người hưởng lợi lớn nhất chắc chắn vẫn là Vua Tây Hải - Viên Thiên Bằng.
Vì vậy chuyện này hoàn toàn không cần nghĩ nhiều.
"Hải Gia, ông nói xem, chuyện này phải giải quyết thế nào, tên khốn Viên Thiên Bằng này thật quá đáng, lần này nhất định phải bắt ông ta nói cho rõ ràng!"
Mọi người bên cạnh lòng đầy căm phẫn, vô cùng phẫn nộ với hành vi xấu xa của Viên Thiên Bằng.
"Nói cho rõ ràng sao?"
Bác Hải cười gượng lắc đầu: "Vậy tôi hỏi mọi người, mọi người có chứng cứ gì cho thấy Viên Thiên Bằng đã làm chuyện này không?"
"Việc này...”
Câu này của bác Hải khiến mọi người nhất thời cảm thấy nghẹn họng.
Mặc dù đáp án của chuyện này vừa liếc mắt đã thấy luôn, nhưng không có bằng chứng xác thực trong tay, tới lúc Viên Thiên Bằng một mực phủ nhận mình không làm thì cũng hết cách, nói không chừng còn bị ông ta đập lại một gậy vào lưng, nếu như vậy thì không đáng.
"Hải Gia, vậy chuyện này cũng không thể cứ như vậy mà cho qua được”.
Lãnh Tu cau mày hỏi.
Bác Hải cười khẩy: "Bỏ qua ư? Ha ha, trên đời này không có bức tường nào kín gió, tôi không tin Viên Thiên Bằng không để lại chút manh mối nào”.
"Chuyện này chúng ta phải từ từ giải quyết, nghe đây, bây giờ lập tức tìm một vài người thông minh nhanh nhạy thành lập tổ điều tra bí mật, bắt đầu điều tra từ cậu ta”.
Bác Hải chỉ vào xác của người giúp việc trên mặt đất nói: "Tôi vẫn hiểu tương đối rõ lòng trung thành của cậu ta đối với tôi, hơn nữa cậu ta sẽ không bao giờ có lá gan này đâu”.
"Sở dĩ dám làm ra chuyện như vậy, nhất định là bị uy hiếp, cho nên bắt đầu điều tra từ người thân cận của cậu ta. Lần này nhất định phải tìm ra chứng cứ, sau đó xem Viên Thiên Bằng giải thích như thế nào!"
"Rõ, thưa Hải Gia!"
Sau khi một người nhận lệnh đã vội vàng xoay người rời đi, lập tức bắt tay vào giải quyết chuyện này.
"Hải Gia, còn bên cậu Diệp thì sao?"
Lãnh Tu khẽ cau mày, lo lắng hỏi.
Bác Hải nở nụ cười nghiền ngẫm, khẽ đưa tay sờ cằm, hãnh diện nói: "Cậu ấy không phải người phàm. Tôi đã tranh thủ hơn nửa giờ giúp cậu ấy rút lui, tin chắc rằng cậu ấy đã không còn ở Giang Bắc nữa”.
Lãnh Tu vẫn lo lắng nhíu mày: "Nhưng tôi lại nghĩ cậu Diệp tuyệt đối sẽ không rời khỏi Giang Bắc. Tôi biết rất rõ tính cách của cậu ấy”.
"Ha ha”.
Bác Hải cười nhạt, nhìn Lãnh Tu nói: "Lãnh Tu, tôi vẫn luôn nói rằng cậu quá đơn thuần, thực sự không phải tôi cố ý bắt lỗi cậu đâu”.
"Cậu Diệp quả thật là một người có năng lực, tính cách cao ngạo. Nhưng bây giờ đối mặt với vấn đề sinh tử, chỉ cần là con người đều sẽ lựa chọn...”
Reng reng...
Đúng lúc này, chuông điện thoại của bác Hải đột ngột vang lên.
"Cơ sở ngầm tôi đặt ở Giang Bắc gọi đến, đoán chừng đến tám phần cậu Diệp đã rời khỏi Giang Bắc rồi”.
Bác Hải tự tin trả lời điện thoại: "Cậu ấy đã rời khỏi Giang Bắc rồi chứ, ngồi máy bay hay là... Hả! Hả! Hả? Cái gì?"
Bác Hải chưa kịp nói hết nửa câu, mặt đã biến sắc, gầm gừ vào trong điện thoại: "Cậu nói cái gì, cậu có chắc là mình không nhầm lẫn chứ? Tôi...”
Phụt...
Bác Hải đột nhiên phun ra một ngụm máu, chỉ cảm thấy trước mắt đen mờ, ngã nhào về phía trước. Nếu không phải Lãnh Tu nhanh tay nhanh mắt đỡ được, chắc chắn bác Hải đã ngã chúi xuống đất.
"Hải Gia, đã xảy ra chuyện gì thế?"
Lãnh Tu lo lắng nói.
"Cậu ấy... cậu ấy... cậu ấy...”
Hai mắt bác Hải đờ đẫn, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng co giật, mất một lúc lâu mới có thể nói ra lời: "Cậu ấy... tên nhóc đó... tên nhóc đó dẫn gái tới biên giới Giang Bắc... đánh bài!"
"Cái gì, đánh bài hả?"
Lãnh Tu nhất thời trừng lớn hai mắt!
Nói trắng ra, chỉ xét về mặt vũ lực mà nói, bác Hải không khác gì một người bình thường.
Vì vậy, nếu lão ta đã có thể trở thành Vua Đông Hải lừng lẫy thì nhất định phải có chỗ hơn người.
Lão ta có một đầu óc phi thường, khí phách và tính tình cứng cỏi như sắt thép, những điều này người bình thường không thể nào với được.
Trong cục diện hỗn loạn như vậy, bác Hải đã có thể đưa ra phán đoán chính xác nhất ngay từ đầu, chỉ dăm ba câu đã cứa vào chỗ hiểm của Sư Tử Hà Đông!
Quả nhiên, bác Hải vừa dứt lời, Sư Tử Hà Đông đã vội đưa tay lên để ngăn cản tên đàn em đang định lao qua.
Sau một hồi suy nghĩ, Sư Tử Hà Đông ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt nhìn bác Hải rồi lạnh lùng nói: "Được rồi, xem như lời ông nói cũng có lý”.
"Chuyện này tôi tạm thời không tính toán với ông nữa, nhớ cho kỹ, tôi nói là tạm thời!"
"Chờ khi tôi giết chết tên khốn Diệp Vĩnh Khang và cho Giang Bắc tắm máu sẽ trở về bằng đường cũ, đến lúc đó ngay tại đây, ông phải cho tôi một lời giải thích thỏa đáng!"
"Nếu không, tôi không ngại để Đông Hải tắm máu thêm lần nữa đâu!"
Nói xong, ông ta hùng hổ phất tay về phía sau, đám người vội vàng trở lại xe, sau đó xuất phát đi về phía Giang Bắc.
"Tên chó này, hôm nay hắn mất não rồi sao?”
Một tên thuộc hạ bên cạnh bác Hải giận dữ trừng mắt nhìn xác người giúp việc nằm dưới đất.
"Mất não?"
Bác Hải lạnh lùng cười khẩy, sau đó đưa mắt nhìn Lãnh Tu bên cạnh.
Lãnh Tu lập tức hiểu ra, vội vàng bước tới, nâng thi thể của người giúp việc đó lên, sau đó một tay bóp cằm, duỗi một ngón tay ra, mò mẫm một hồi rồi móc ra nửa viên thuốc nhỏ màu đen còn chưa kịp tan chảy.
Mọi người đều biến sắc khi nhìn thấy nửa viên thuốc nhỏ màu đen còn chưa tan chảy này.
"Tên chó này, hóa ra là cố ý!"
Lúc này mọi chuyện đã rất rõ ràng, vừa nãy tên người giúp việc này đột nhiên tấn công Sư Tử Hà Đông, thật ra đây không phải là hành động không suy nghĩ như kẻ mất não, cũng không phải bênh vực bác Hải.
Mà là hắn ta đã chuẩn bị sẵn cái chết, hơn nữa dùng cách này để khơi mào tranh chấp giữa Sư Tử Hà Đông và bác Hải!
"Nhưng tại sao hắn phải làm vậy?"
Lúc này, đột nhiên có người hỏi một câu.
Mặc dù người này chỉ là người giúp việc bên cạnh bác Hải, nhưng bác Hải vẫn luôn đối xử tốt với hắn, có thể nói là ân nặng như núi.
Cho dù gạt đạo đức sang một bên, với dũng khí của người này, tuyệt đối không thể làm ra chuyện như vậy.
"Còn phải nói nữa sao, chắc chắn có ai đó đứng sau chỉ đạo, còn là ai thì tôi nghĩ câu hỏi này dùng ngón chân cũng nghĩ ra được”.
Một người đáp lại.
Mọi người nhất thời cực kỳ phẫn nộ, đều biết chuyện này liên quan đến ai.
Lý do cũng rất đơn giản, chỉ cần biết một khi bác Hải và Sư Tử Hà Đông sống chết với nhau, ai là người có lợi nhất thì đủ hiểu.
Có bốn thế lực lớn trong khu vực này, đó là Vua Đông Hải, Vua Tây Hải, nhà họ Phương ở An Dương và Sư Tử Hà Đông.
Sư Tử Hà Đông có thể loại trừ luôn, nếu ông ta muốn động tay thì cứ làm luôn là được, không cần phải vòng vèo như vậy.
Bản thân bác Hải thì càng không cần phải nói, chẳng ai dại gì mà tự chuốc lấy rắc rối cho mình.
Còn nhà họ Phương ở An Dương luôn bằng lòng yên phận ở một góc, chưa bao giờ tranh giành với thế giới bên ngoài nên có thể loại trừ ra luôn.
Vậy chỉ còn lại người duy nhất là Vua Tây Hải - Viên Thiên Bằng.
Tuy bề ngoài người này rất ôn hòa nhưng lại là một người vô cùng có dã tâm, bằng mặt không bằng lòng với bác Hải, hai người bình thường có vẻ nói nói cười cười, nhưng không biết đã âm thầm đấu đá nhau bao nhiêu lần.
Một khi bác Hải và Sư Tử Hà Đông chém giết lẫn nhau, dù cuối cùng bên nào thắng thì người hưởng lợi lớn nhất chắc chắn vẫn là Vua Tây Hải - Viên Thiên Bằng.
Vì vậy chuyện này hoàn toàn không cần nghĩ nhiều.
"Hải Gia, ông nói xem, chuyện này phải giải quyết thế nào, tên khốn Viên Thiên Bằng này thật quá đáng, lần này nhất định phải bắt ông ta nói cho rõ ràng!"
Mọi người bên cạnh lòng đầy căm phẫn, vô cùng phẫn nộ với hành vi xấu xa của Viên Thiên Bằng.
"Nói cho rõ ràng sao?"
Bác Hải cười gượng lắc đầu: "Vậy tôi hỏi mọi người, mọi người có chứng cứ gì cho thấy Viên Thiên Bằng đã làm chuyện này không?"
"Việc này...”
Câu này của bác Hải khiến mọi người nhất thời cảm thấy nghẹn họng.
Mặc dù đáp án của chuyện này vừa liếc mắt đã thấy luôn, nhưng không có bằng chứng xác thực trong tay, tới lúc Viên Thiên Bằng một mực phủ nhận mình không làm thì cũng hết cách, nói không chừng còn bị ông ta đập lại một gậy vào lưng, nếu như vậy thì không đáng.
"Hải Gia, vậy chuyện này cũng không thể cứ như vậy mà cho qua được”.
Lãnh Tu cau mày hỏi.
Bác Hải cười khẩy: "Bỏ qua ư? Ha ha, trên đời này không có bức tường nào kín gió, tôi không tin Viên Thiên Bằng không để lại chút manh mối nào”.
"Chuyện này chúng ta phải từ từ giải quyết, nghe đây, bây giờ lập tức tìm một vài người thông minh nhanh nhạy thành lập tổ điều tra bí mật, bắt đầu điều tra từ cậu ta”.
Bác Hải chỉ vào xác của người giúp việc trên mặt đất nói: "Tôi vẫn hiểu tương đối rõ lòng trung thành của cậu ta đối với tôi, hơn nữa cậu ta sẽ không bao giờ có lá gan này đâu”.
"Sở dĩ dám làm ra chuyện như vậy, nhất định là bị uy hiếp, cho nên bắt đầu điều tra từ người thân cận của cậu ta. Lần này nhất định phải tìm ra chứng cứ, sau đó xem Viên Thiên Bằng giải thích như thế nào!"
"Rõ, thưa Hải Gia!"
Sau khi một người nhận lệnh đã vội vàng xoay người rời đi, lập tức bắt tay vào giải quyết chuyện này.
"Hải Gia, còn bên cậu Diệp thì sao?"
Lãnh Tu khẽ cau mày, lo lắng hỏi.
Bác Hải nở nụ cười nghiền ngẫm, khẽ đưa tay sờ cằm, hãnh diện nói: "Cậu ấy không phải người phàm. Tôi đã tranh thủ hơn nửa giờ giúp cậu ấy rút lui, tin chắc rằng cậu ấy đã không còn ở Giang Bắc nữa”.
Lãnh Tu vẫn lo lắng nhíu mày: "Nhưng tôi lại nghĩ cậu Diệp tuyệt đối sẽ không rời khỏi Giang Bắc. Tôi biết rất rõ tính cách của cậu ấy”.
"Ha ha”.
Bác Hải cười nhạt, nhìn Lãnh Tu nói: "Lãnh Tu, tôi vẫn luôn nói rằng cậu quá đơn thuần, thực sự không phải tôi cố ý bắt lỗi cậu đâu”.
"Cậu Diệp quả thật là một người có năng lực, tính cách cao ngạo. Nhưng bây giờ đối mặt với vấn đề sinh tử, chỉ cần là con người đều sẽ lựa chọn...”
Reng reng...
Đúng lúc này, chuông điện thoại của bác Hải đột ngột vang lên.
"Cơ sở ngầm tôi đặt ở Giang Bắc gọi đến, đoán chừng đến tám phần cậu Diệp đã rời khỏi Giang Bắc rồi”.
Bác Hải tự tin trả lời điện thoại: "Cậu ấy đã rời khỏi Giang Bắc rồi chứ, ngồi máy bay hay là... Hả! Hả! Hả? Cái gì?"
Bác Hải chưa kịp nói hết nửa câu, mặt đã biến sắc, gầm gừ vào trong điện thoại: "Cậu nói cái gì, cậu có chắc là mình không nhầm lẫn chứ? Tôi...”
Phụt...
Bác Hải đột nhiên phun ra một ngụm máu, chỉ cảm thấy trước mắt đen mờ, ngã nhào về phía trước. Nếu không phải Lãnh Tu nhanh tay nhanh mắt đỡ được, chắc chắn bác Hải đã ngã chúi xuống đất.
"Hải Gia, đã xảy ra chuyện gì thế?"
Lãnh Tu lo lắng nói.
"Cậu ấy... cậu ấy... cậu ấy...”
Hai mắt bác Hải đờ đẫn, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng co giật, mất một lúc lâu mới có thể nói ra lời: "Cậu ấy... tên nhóc đó... tên nhóc đó dẫn gái tới biên giới Giang Bắc... đánh bài!"
"Cái gì, đánh bài hả?"
Lãnh Tu nhất thời trừng lớn hai mắt!
Bình luận facebook