Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 419: Đang gãi ngứa cho tao đấy à?
Đêm hôm đó, Tần Phong uống đến hoa mắt, trong tay cầm một cái đùi gà dính dầu, mượn rượu hỏi Sử Nam Bắc: "Huấn luyện viên Sử, chúng tôi muốn giết anh, tại sao anh thay vì bắn chết chúng tôi lại còn mời chúng tôi một bữa hoành tráng vậy, đây có phải bữa ăn cuối cùng không?"
Sử Nam Bắc khi đó đáp lại cũng rất đơn giản, hắn trợn mắt nói: "Nếu tôi muốn xử chết các người, có cần mời các người ăn thịt uống rượu à?"
Mọi người đều cảm thấy khó hiểu khi nghe điều này.
Huấn luyện viên Sử nói đúng, hắn nắm trong tay quyền sinh sát tuyệt đối đối với mọi người trong trại huấn luyện, nếu muốn xử tử ai đó thì hắn không cần phải đi đường vòng như vậy không.
Còn những kẻ bị hắn bắn chết trước đây, chưa thấy ai được ăn cơm trước khi chết cả.
"Vậy anh có ý gì?"
Tần Phong vẻ mặt khó hiểu.
Sử Nam Bắc cầm ly rượu lên, ngẩng đầu uống cạn, khẽ thở dài: "Các người đều là bảo bối mà tôi đã tốn không ít thời gian từ khắp nơi đưa đến, các người nghĩ khi xử chết các người, lòng tôi dễ chịu à?”’
"Nhưng cũng không thể làm khác được. Nếu muốn biến các người thành một đội bất khả chiến bại, thì không được nhân từ".
"Mất vài người trong trại huấn luyện còn hơn mất hết trên chiến trường".
"Tất cả những gì tôi làm với các người chỉ có một mục đích, đó là dùng mọi cách để biến các người thành cường giả chân chính!"
"Nếu không, việc tôi đã làm có ích lợi gì?"
"Hôm nay mời mọi người ăn uống là bởi vì tôi mừng thay mọi người".
"Tuy rằng kế hoạch ám sát tôi thực sự rất tệ, nhưng ít nhất mọi người cũng có dũng khí".
"Mà dũng khí là yếu tố quan trọng nhất đối với một cường giả".
"Thật ra, tôi hy vọng một ngày nào đó có thể chết trong tay các người, bởi vì đó có nghĩa là các người đã là cường giả thực sự rồi. Đến lúc đó dù chết tôi cũng sẽ nở nụ cười".
Sau khi Sử Nam Bắc nói xong, tất cả các thành viên đều im lặng.
Vài giây sau, mọi người đặt ly rượu và gà quay trên tay xuống, đứng dậy đi về phía sân tập mà không nói một lời.
Từ lúc đó, tất cả các thành viên trong trại huấn luyện đều hiểu ra một điều.
Huấn luyện viên Sử thường tra tấn, ngược đãi và đàn áp họ, không phải vì hắn là một kẻ tâm thần hay chỉ để mua vui.
Mục đích của việc này là để họ tái sinh hoàn toàn, biến họ thành những cường giả thực sự!
Trong mắt họ, Sử Nam Bắc cũng đã thay đổi từ một con quỷ tàn bạo biến thái thành một đại ân nhân có công tái tạo họ!
Cho nên vào lúc này, khi Tần Phong và những người khác nhìn thấy Sử Nam Bắc sắp bị đánh thành thịt muối, tất cả đều xông lên phía trước không chút do dự.
Nhưng thời gian không còn nhiều.
Những nắm đấm của Thái Sơn, đủ để làm vỡ cả đá, đã đập rất mạnh vào đỉnh đầu của Sử Nam Bắc.
Bùm!
Một tiếng nổ như sấm.
"Huấn luyện viên Sử!"
Tần Phong, Mê Long và Yến Vĩ Điệp hét lên bằng chất giọng đầy run rẩy.
Tuy nhiên, ngay sau đó, trước khi họ có thời gian để cảm thấy buồn, họ bất ngờ phát hiện ra một điều rất kỳ lạ.
Với lực đập cực mạnh của đôi nắm đấm của Thái Sơn, ngay cả một cỗ máy bằng sắt cũng có thể bị đập tan ngay lập tức.
Vì vậy, theo lý thuyết Sử Nam Bắc lúc này đã thành đống thịt muối rồi mới phải.
Tuy nhiên, Sử Nam Bắc vẫn còn nguyên vẹn!
Không chỉ đám người Tần Phong, mà cả đám người Sư Tử Hà Đông ở phía đối diện càng thêm sững sờ!
Bị trúng hai nắm đấm của Thái Sơn, thế mà hắn không rụng cả một cọng lông?
Chẳng lẽ cơ thể người này cứng hơn thép?
Chỉ là đây mới chỉ là bắt đầu, cảnh tượng tiếp theo khiến tất cả mọi người hóa đá tại chỗ!
"Đầu to, chưa ăn cơm à, chút lực đó chưa đủ gãi ngứa cho tao đâu".
Sử Nam Bắc đút hai tay vào túi quần, vênh mặt, khinh khỉnh nói.
Mọi người đều sững sờ!
Chúa ơi, anh ấy vẫn còn sống!
Vừa bị nắm đấm của Thái Sơn nện trúng mà không thành thịt muối, điều này đã đủ chấn động rồi, vậy mà càng sốc hơn là hắn còn sống!
Và xét từ phong thái và giọng điệu của hắn, đòn của Thái Sơn chẳng gây hại gì cho hắn cả!
Nó giống như đầu của một người, bị một chiếc xe tải nặng từ trên trời rơi xuống đập vào nhưng lại chẳng bị làm sao vậy.
Biểu cảm của Thái Sơn còn thú vị hơn, khuôn mặt tròn vo căng thẳng, hai mắt nhìn thẳng vào Sử Nam Bắc, như thể đang nhìn một con quái vật.
Vì chỉ có bản thân hắn mới biết được sức mạnh của cú đánh mà mình vừa thực hiện.
Bao năm qua hắn đã đối đầu với biết bao kẻ, nhiều người trong số họ là những cao thủ hàng đầu.
Điều khiến hắn ấn tượng nhất là một vị sư già mà hắn đã gặp cách đây 5 năm, vị sư già có mình đồng da sắt bất khả xâm phạm, tự nhận mình đã luyện Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam của Thiếu Lâm Tự đến đỉnh cao.
Và ông ta cũng không nói ngoa, trong cuộc đối đầu với Thái Sơn, vị sư già tự tin nói rằng ông ta có thể đứng yên và để Thái Sơn xuất trước năm chiêu.
Thái Sơn tung liên tiếp bốn cú đấm đủ sức làm vỡ vụn cả đá vào thân thể đối phương, vị lão sư kia không hề bị thương ngoại trừ việc lảo đảo lui về phía sau mấy bước!
Thái Sơn lúc đó mới nổi cơn thịnh nộ, lúc xuất chiêu thứ năm đã đập song quyền từ trên xuống.
Vị sư già bị cú đánh mạnh mẽ này làm chết ngay tại chỗ, nhưng không bị đánh nát thành thịt muối, và ông ta trở thành người duy nhất chết mà còn nguyên vẹn trong tay Thái Sơn.
Vị sư già đó chắc chắn là kẻ địch mạnh nhất mà Thái Sơn từng gặp phải trong đời, nếu không phải lúc đó ông ta chủ quan và cố ý để Thái Sơn tấn công trước năm chiêu thì quả thật không ai có thể nói trước được kết cục cuối cùng.
Trong mắt Sư Tử Hà Đông và Thái Sơn, lão sư đó chỉ là một trường hợp ngoại lệ có xác suất nhỏ, trên đời này không ai có thể có năng lực kháng đòn như lão sư đó nữa.
Tuy nhiên, hôm nay họ đã gặp phải rồi.
Mà người gặp còn mạnh hơn vị sư già đó gấp trăm lần!
Để có thể chịu đựng được quả đấm của Thái Sơn, còn có thể trò chuyện và cười đùa vô tư, đó có còn là con người không vậy?
"Thái Sơn, giết hắn!"
Sau khi Sư Tử Hà Đông phản ứng lại, ông ta quát lên với Thái Sơn, đồng thời một cảm giác bất an khó giải thích được dâng lên trong lòng ông ta.
Gầm--
Sau khi Thái Sơn phản ứng lại, hắn lại gầm lên một tiếng như dã thú, một chân nện xuống đất.
Bùm!
Với một âm thanh nặng nề, toàn bộ mặt đất lập tức rung lên.
Cùng lúc đó, thân hình to lớn có một không hai của Thái Sơn nhảy dựng lên.
Sau khi nhảy lên khoảng cách năm sáu mét trên không trung, toàn thân hắn hơi nghiêng về phía trước, nắm hai tay lại với nhau, xé rách không trung, nện xuống đỉnh đầu Sử Nam Bắc lần nữa!
Đòn đánh này không chỉ chứa đựng toàn bộ uy lực của Thái Sơn, cộng với động năng của thân thể to lớn của hắn đột nhiên từ trên không rơi xuống, uy lực bộc phát quả là khôn lường!
Lúc này, đừng nói là một người, cho dù là một ngôi nhà bị một lực như vậy đánh xuống, trong nháy mắt cũng sẽ bị san bằng liền!
Bùm!
Một tiếng ‘ầm’ nặng nề vang lên, mọi người lại đột nhiên mở to mắt!
Đôi mắt của họ xen lẫn sự ngạc nhiên và hoảng sợ!
Người đàn ông đó .... chả hề hấn gì!
"Mày, rốt cuộc mày là ai?”
Lần này, ngay cả bản thân Thái Sơn cũng cảm thấy hơi bối rối, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, hắn lớn tiếng nói với Sử Nam Bắc.
Sử Nam Bắc cười ranh mãnh, cũng không trực tiếp đáp lại câu hỏi của đối phương, mà nhìn đối phương nhẹ giọng nói: "Tao đã nói rồi, dùng lực đi, tao không thích cứ bị ngứa thế đâu".
Gầm--
Thái Sơn nghiến răng tức giận, sau một tràng gầm rú khác, hắn giơ nắm đấm lên và nện xuống đầu Sử Nam Bắc!
Sử Nam Bắc khi đó đáp lại cũng rất đơn giản, hắn trợn mắt nói: "Nếu tôi muốn xử chết các người, có cần mời các người ăn thịt uống rượu à?"
Mọi người đều cảm thấy khó hiểu khi nghe điều này.
Huấn luyện viên Sử nói đúng, hắn nắm trong tay quyền sinh sát tuyệt đối đối với mọi người trong trại huấn luyện, nếu muốn xử tử ai đó thì hắn không cần phải đi đường vòng như vậy không.
Còn những kẻ bị hắn bắn chết trước đây, chưa thấy ai được ăn cơm trước khi chết cả.
"Vậy anh có ý gì?"
Tần Phong vẻ mặt khó hiểu.
Sử Nam Bắc cầm ly rượu lên, ngẩng đầu uống cạn, khẽ thở dài: "Các người đều là bảo bối mà tôi đã tốn không ít thời gian từ khắp nơi đưa đến, các người nghĩ khi xử chết các người, lòng tôi dễ chịu à?”’
"Nhưng cũng không thể làm khác được. Nếu muốn biến các người thành một đội bất khả chiến bại, thì không được nhân từ".
"Mất vài người trong trại huấn luyện còn hơn mất hết trên chiến trường".
"Tất cả những gì tôi làm với các người chỉ có một mục đích, đó là dùng mọi cách để biến các người thành cường giả chân chính!"
"Nếu không, việc tôi đã làm có ích lợi gì?"
"Hôm nay mời mọi người ăn uống là bởi vì tôi mừng thay mọi người".
"Tuy rằng kế hoạch ám sát tôi thực sự rất tệ, nhưng ít nhất mọi người cũng có dũng khí".
"Mà dũng khí là yếu tố quan trọng nhất đối với một cường giả".
"Thật ra, tôi hy vọng một ngày nào đó có thể chết trong tay các người, bởi vì đó có nghĩa là các người đã là cường giả thực sự rồi. Đến lúc đó dù chết tôi cũng sẽ nở nụ cười".
Sau khi Sử Nam Bắc nói xong, tất cả các thành viên đều im lặng.
Vài giây sau, mọi người đặt ly rượu và gà quay trên tay xuống, đứng dậy đi về phía sân tập mà không nói một lời.
Từ lúc đó, tất cả các thành viên trong trại huấn luyện đều hiểu ra một điều.
Huấn luyện viên Sử thường tra tấn, ngược đãi và đàn áp họ, không phải vì hắn là một kẻ tâm thần hay chỉ để mua vui.
Mục đích của việc này là để họ tái sinh hoàn toàn, biến họ thành những cường giả thực sự!
Trong mắt họ, Sử Nam Bắc cũng đã thay đổi từ một con quỷ tàn bạo biến thái thành một đại ân nhân có công tái tạo họ!
Cho nên vào lúc này, khi Tần Phong và những người khác nhìn thấy Sử Nam Bắc sắp bị đánh thành thịt muối, tất cả đều xông lên phía trước không chút do dự.
Nhưng thời gian không còn nhiều.
Những nắm đấm của Thái Sơn, đủ để làm vỡ cả đá, đã đập rất mạnh vào đỉnh đầu của Sử Nam Bắc.
Bùm!
Một tiếng nổ như sấm.
"Huấn luyện viên Sử!"
Tần Phong, Mê Long và Yến Vĩ Điệp hét lên bằng chất giọng đầy run rẩy.
Tuy nhiên, ngay sau đó, trước khi họ có thời gian để cảm thấy buồn, họ bất ngờ phát hiện ra một điều rất kỳ lạ.
Với lực đập cực mạnh của đôi nắm đấm của Thái Sơn, ngay cả một cỗ máy bằng sắt cũng có thể bị đập tan ngay lập tức.
Vì vậy, theo lý thuyết Sử Nam Bắc lúc này đã thành đống thịt muối rồi mới phải.
Tuy nhiên, Sử Nam Bắc vẫn còn nguyên vẹn!
Không chỉ đám người Tần Phong, mà cả đám người Sư Tử Hà Đông ở phía đối diện càng thêm sững sờ!
Bị trúng hai nắm đấm của Thái Sơn, thế mà hắn không rụng cả một cọng lông?
Chẳng lẽ cơ thể người này cứng hơn thép?
Chỉ là đây mới chỉ là bắt đầu, cảnh tượng tiếp theo khiến tất cả mọi người hóa đá tại chỗ!
"Đầu to, chưa ăn cơm à, chút lực đó chưa đủ gãi ngứa cho tao đâu".
Sử Nam Bắc đút hai tay vào túi quần, vênh mặt, khinh khỉnh nói.
Mọi người đều sững sờ!
Chúa ơi, anh ấy vẫn còn sống!
Vừa bị nắm đấm của Thái Sơn nện trúng mà không thành thịt muối, điều này đã đủ chấn động rồi, vậy mà càng sốc hơn là hắn còn sống!
Và xét từ phong thái và giọng điệu của hắn, đòn của Thái Sơn chẳng gây hại gì cho hắn cả!
Nó giống như đầu của một người, bị một chiếc xe tải nặng từ trên trời rơi xuống đập vào nhưng lại chẳng bị làm sao vậy.
Biểu cảm của Thái Sơn còn thú vị hơn, khuôn mặt tròn vo căng thẳng, hai mắt nhìn thẳng vào Sử Nam Bắc, như thể đang nhìn một con quái vật.
Vì chỉ có bản thân hắn mới biết được sức mạnh của cú đánh mà mình vừa thực hiện.
Bao năm qua hắn đã đối đầu với biết bao kẻ, nhiều người trong số họ là những cao thủ hàng đầu.
Điều khiến hắn ấn tượng nhất là một vị sư già mà hắn đã gặp cách đây 5 năm, vị sư già có mình đồng da sắt bất khả xâm phạm, tự nhận mình đã luyện Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam của Thiếu Lâm Tự đến đỉnh cao.
Và ông ta cũng không nói ngoa, trong cuộc đối đầu với Thái Sơn, vị sư già tự tin nói rằng ông ta có thể đứng yên và để Thái Sơn xuất trước năm chiêu.
Thái Sơn tung liên tiếp bốn cú đấm đủ sức làm vỡ vụn cả đá vào thân thể đối phương, vị lão sư kia không hề bị thương ngoại trừ việc lảo đảo lui về phía sau mấy bước!
Thái Sơn lúc đó mới nổi cơn thịnh nộ, lúc xuất chiêu thứ năm đã đập song quyền từ trên xuống.
Vị sư già bị cú đánh mạnh mẽ này làm chết ngay tại chỗ, nhưng không bị đánh nát thành thịt muối, và ông ta trở thành người duy nhất chết mà còn nguyên vẹn trong tay Thái Sơn.
Vị sư già đó chắc chắn là kẻ địch mạnh nhất mà Thái Sơn từng gặp phải trong đời, nếu không phải lúc đó ông ta chủ quan và cố ý để Thái Sơn tấn công trước năm chiêu thì quả thật không ai có thể nói trước được kết cục cuối cùng.
Trong mắt Sư Tử Hà Đông và Thái Sơn, lão sư đó chỉ là một trường hợp ngoại lệ có xác suất nhỏ, trên đời này không ai có thể có năng lực kháng đòn như lão sư đó nữa.
Tuy nhiên, hôm nay họ đã gặp phải rồi.
Mà người gặp còn mạnh hơn vị sư già đó gấp trăm lần!
Để có thể chịu đựng được quả đấm của Thái Sơn, còn có thể trò chuyện và cười đùa vô tư, đó có còn là con người không vậy?
"Thái Sơn, giết hắn!"
Sau khi Sư Tử Hà Đông phản ứng lại, ông ta quát lên với Thái Sơn, đồng thời một cảm giác bất an khó giải thích được dâng lên trong lòng ông ta.
Gầm--
Sau khi Thái Sơn phản ứng lại, hắn lại gầm lên một tiếng như dã thú, một chân nện xuống đất.
Bùm!
Với một âm thanh nặng nề, toàn bộ mặt đất lập tức rung lên.
Cùng lúc đó, thân hình to lớn có một không hai của Thái Sơn nhảy dựng lên.
Sau khi nhảy lên khoảng cách năm sáu mét trên không trung, toàn thân hắn hơi nghiêng về phía trước, nắm hai tay lại với nhau, xé rách không trung, nện xuống đỉnh đầu Sử Nam Bắc lần nữa!
Đòn đánh này không chỉ chứa đựng toàn bộ uy lực của Thái Sơn, cộng với động năng của thân thể to lớn của hắn đột nhiên từ trên không rơi xuống, uy lực bộc phát quả là khôn lường!
Lúc này, đừng nói là một người, cho dù là một ngôi nhà bị một lực như vậy đánh xuống, trong nháy mắt cũng sẽ bị san bằng liền!
Bùm!
Một tiếng ‘ầm’ nặng nề vang lên, mọi người lại đột nhiên mở to mắt!
Đôi mắt của họ xen lẫn sự ngạc nhiên và hoảng sợ!
Người đàn ông đó .... chả hề hấn gì!
"Mày, rốt cuộc mày là ai?”
Lần này, ngay cả bản thân Thái Sơn cũng cảm thấy hơi bối rối, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, hắn lớn tiếng nói với Sử Nam Bắc.
Sử Nam Bắc cười ranh mãnh, cũng không trực tiếp đáp lại câu hỏi của đối phương, mà nhìn đối phương nhẹ giọng nói: "Tao đã nói rồi, dùng lực đi, tao không thích cứ bị ngứa thế đâu".
Gầm--
Thái Sơn nghiến răng tức giận, sau một tràng gầm rú khác, hắn giơ nắm đấm lên và nện xuống đầu Sử Nam Bắc!
Bình luận facebook