• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (1 Viewer)

  • Chương 433: Phi châm một cánh

"Vậy... hay là không đấu nữa?"

Hình phạt này của Nhậm Thiên Nguyên lập tức khiến Lý Phi lo lắng bất an.

Tuy rằng anh ta ngạo mạn, cũng không quá coi trọng hầu quân tướng có vẻ ngoài bình thường, thậm chí nhìn hơi nho nhã và nhỏ hơn anh ta vài tuổi.

Anh ta cũng rất muốn vạch trần tên này, anh ta đoán tên này tám phần là đầu cơ trục lợi hoặc là nhờ quan hệ mới có thể có được danh hiệu như vậy.

Nhưng hình phạt của Nhậm Thiên Nguyên hơi quá đáng, chưa nói đến chuyện tên trước mặt này dùng cách gì để lấy được danh hiệu này.

Nhưng dù thế nào đi nữa, người ta cũng được sắc phong chính thức, không thể nào khiến người ta mất mặt đến cực độ chứ?

Nếu thật sự để hầu quân tướng đội một chiếc mũ sắt bị bắn thủng lỗ trước mặt mọi người thì không chỉ có một mình người đó mất mặt, mà thậm chí còn liên lụy đến cả danh dự của quốc gia.

"Sao, sợ rồi à?"

Diệp Vĩnh Khang đương nhiên nhìn ra được ý nghĩ của đối phương, trong lòng càng đánh giá cao Lý Phi thêm vài phần, nhưng anh vẫn nói khích: "Không phải vừa nãy còn lớn tiếng sao? Sao, đường đường là tổng chỉ huy của chiến đội Sấm, lẽ nào là kẻ chỉ biết khua môi múa mép?"

"Anh... anh...”

Lý Phi vô cùng tức giận, thầm nghĩ bản thân có lòng tốt muốn cho Diệp Vĩnh Khang một con đường thoát mà Diệp Vĩnh Khang không những không chạy còn quay ngược lại cắn anh ta một phát.

"Được, vậy đừng nhiều lời nữa, đến lúc mất mặt thì đừng oán trách!"

Lý Phi vốn là một người nóng nảy, sao có thể chịu được những lời châm chọc này, hét lên với mấy chiến sĩ cách đó ba mươi mét: "Các cậu chuẩn bị xong chưa?"

"Báo cáo, đã sẵn sàng!"

Những chiến sĩ lớn tiếng đáp lại.

Lý Phi gật đầu, sau đó lại gật đầu ra hiệu với nữ chỉ huy chiến đội Mây đứng bên cạnh, nữ chỉ huy này lật cổ tay, năm cây phi châm phát ra ánh sáng lạnh lẽo lập tức xuất hiện ở khe hở giữa các ngón tay.

Hình dáng của cây phi châm này rất kỳ dị, mũi trước không khác gì một cây kim thêu thông thường, chỉ khác là phía sau cây kim có một cánh hoa tuyết trắng, mỏng và tinh xảo, to tầm cỡ hạt đậu phộng.

Điều vô cùng đặc biệt là bình thường phần đuôi phi châm luôn đối xứng, nhằm duy trì sự ổn định và chính xác trong quá trình bay.

Còn phần đuôi của năm cây phi châm bay ra từ khe hở ngón tay nữ chỉ huy này chỉ có một bên, giống như con chim chỉ có một bên cánh.

"Quân hầu, giới thiệu một chút, đây là chiến hữu của tôi tên là Vân Sương, tổng chỉ huy chiến đội Mây”.

Lý Phi giới thiệu.

"Kính chào quân hầu”.

Vân Sương đã ngoài ba mươi tuổi, khuôn mặt đoan chính, dáng người cao gầy, bộ quân phục toát lên khí chất hiên ngang oai hùng.

Diệp Vĩnh Khang khẽ gật đầu, nhìn năm cây phi châm giữa các ngón tay nói: "Không ngờ ở đây lại còn có cao thủ có thể điều khiển phi châm một cánh”.

Vân Sương sửng sốt, hơi kinh ngạc nhìn nói: "Quân hầu, anh cũng biết phi châm một cánh sao?"

Lý Phi ở bên cạnh cũng kinh ngạc: "Phi châm một cánh là tuyệt chiêu độc môn do tổ tiên gia tộc nhà họ Vân truyền lại. Đến đời này đoán chừng cũng chỉ có mình Vân Sương nắm chắc cách dùng loại ám khí này”.

"Gia tộc nhà họ Vân?"

Diệp Vĩnh Khang gõ nhẹ đầu, sau đó nhìn Vân Sương nói: "Cô có biết người nào tên là Đường Thiên Minh không?"

"Đường Thiên Minh!"

Nghe thấy cái tên này, cảm xúc của Vân Sương đột nhiên nổi sóng, môi cắn chặt, trên mặt hiện ra vẻ oán hận và lạnh lùng, cơ thể không kiềm chế được mà run nhè nhẹ.

"Vân Sương, cô sao vậy?"

Lý Phi lập tức căng thẳng, vội vàng đưa tay ra định đỡ lấy cô ấy.

"Không...”

Vân Sương nhẹ nhàng vẫy tay, tỏ ý bản thân không sao, sau đó nhìn Diệp Vĩnh Khang: "Xin hỏi quân hầu, sao anh lại biết Đường Thiên Minh, bây giờ người đó đang ở đâu?"

Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm cô ấy vài giây, sau đó nhẹ giọng đáp: "Người đó là đối thủ của tôi lúc trước, ba năm trước hắn đã xuống âm phủ báo danh rồi, là tôi tiễn hắn đi”.

"Hắn cũng có ngày hôm nay!"

Nghe vậy, Vân Sương đột nhiên trở nên kích động lại hỏi: "Lúc đó quân hầu tiễn thằng chó kia đi bằng cách nào?"

"Nói một cách chính xác, người giết hắn không phải là tôi, mà là một thuộc hạ của tôi, một dao chặt đứt đầu hắn”.

Diệp Vĩnh Khang thành thật đáp.

Anh còn nhớ rất rõ sự việc, lúc đó anh và Tử Diên dẫn đầu hai doanh đội của Điện Long Thần tiến đến rừng rậm Mada để đánh dẹp một thế lực ngầm đã nhiều lần chống lại Điện Long Thần.

Thực lực của thế lực này không phải là lớn, Diệp Vĩnh Khang và Tử Diên tiến công rất thuận lợi, chỉ trong vòng chưa đầy nửa ngày đã tiêu diệt gần như toàn bộ chủ lực của đối phương.

Nhưng ngay khi Diệp Vĩnh Khang chuẩn bị một đòn nhổ tận gốc rễ của bọn họ thì đột nhiên xuất hiện một người đàn ông phương Đông có diện mạo người nước Long Hạ.

Người đó sử dụng phi châm vô cùng điêu luyện, hơn nữa còn là phi châm một cánh vô cùng kỳ lạ.

Đặc điểm lớn nhất của loại phi châm này là quỹ đạo bay đặc biệt kỳ lạ, giống như một đàn côn trùng bay không mục đích khiến người ta khó lòng phòng bị.

Bởi vì không kịp đề phòng, bên phía Diệp Vĩnh Khang liên tiếp mất đi chỉ huy của mấy tiểu đội dưới trướng.

Ngay cả bản thân Diệp Vĩnh Khang lần đầu tiên đối mặt với loại phi châm kỳ dị này, cũng suýt nữa bị đối phương lật ngược tình thế.

Tuy nhiên, thực lực của hai bên vẫn có khoảng cách lớn, sau khi Diệp Vĩnh Khang và Tử Diên định thần lại, lập tức tìm được cách phá giải phi châm một cánh này.

Người đàn ông tên đó tên Đường Thiên Minh, cũng đã bị Tử Diên chặt đứt đầu bằng một nhát dao.

Thật ra đối với Diệp Vĩnh Khang, trận chiến đó chỉ là một trong vô số trận chiến bình thường.

Sở dĩ có ấn tượng sâu sắc là bởi vì những cây phi châm một cánh đó quá mức đặc biệt, trước đây Diệp Vĩnh Khang chưa từng nghe nói đến một loại ám khí kỳ lạ như vậy.

Cho nên vừa rồi khi nhìn thấy phi châm một cánh trong tay Vân Sương, anh chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra ngay.

"Thật quá dễ dàng cho thằng chó ấy, hắn phải bị băm thành trăm mảnh mới phải!"

Vân Sương nghiến răng nghiến lợi, đám người Lý Phi ở bên cạnh cũng cảm thấy kinh ngạc, bọn họ chưa từng thấy tâm trạng Vân Sương dao động lớn như vậy.

"Vân Sương, chú ý kiềm chế cảm xúc!"

Nhậm Thiên Nguyên bên cạnh trầm giọng nhắc nhở.

Vân Sương vội hít thở sâu vài hơi để bản thân bình tĩnh trở lại.

"Xin lỗi quân hầu, vừa nãy thất lễ rồi”.

Vân Sương xin lỗi Diệp Vĩnh Khang.

"Không sao, cô và người tên Đường Thiên Minh đó có khúc mắc gì sao?"

Diệp Vĩnh Khang tò mò hỏi.

Vân Sương hít sâu một hơi: "Quân hầu, đây là chuyện của gia đình tôi, tôi có thể lựa chọn không trả lời không?"

Diệp Vĩnh Khang nhìn cô ấy vài giây, sau đó gật đầu: "Đương nhiên, tôi không có tư cách hỏi thăm chuyện gia đình của cô”.

"Được rồi, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu luôn thôi!"

Vân Sương hít một hơi thật sâu và ra hiệu với Lý Phi bên cạnh.

Lý Phi cũng nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng và chỉ vào một tấm bia mục tiêu màu trắng hình vuông rộng khoảng bốn mét vuông cách đó ba mươi mét.

Anh ta nói với Diệp Vĩnh Khang: "Tấm bia mục tiêu cách đó ba mươi mét, trên mục tiêu có sáu cây đinh”.

"Lát nữa Vân Sương sẽ đồng thời phóng ra sáu cây phi châm một cánh, lần lượt bay về phía sáu cây đinh”.

"Những gì chúng ta phải làm là ngăn chặn sáu cây phi châm của Vân Sương bắn trúng mục tiêu mà không ảnh hưởng đến cô ấy”.

"Tôi muốn nhắc nhở quân hầu trước, đừng bao giờ hi vọng Vân Sương sẽ sẩy tay!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Diễm thi trở về
  • Đang cập nhật..
Chương 4 END
[Zhihu] Thiên kim trở về
  • 天格 - Thiên Cách
Phần 3 END
Ngạo Thế: Tiên Đế Trở Về
TRỌNG SINH TRỞ VỀ VỊ TRÍ CŨ
  • Cuồng Thượng Gia Cuồng
Chương 217

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom