Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64: Không đi được đâu
Trên màn hình không ngờ lại là hình ảnh của một nam idol.
Nhưng Hạ Huyền Trúc từ trước tới giờ không bao giờ đu idol, làm sao lại có hình của nam idol trong máy tính được chứ?
Hơn nữa, các file nguồn của tài liệu đấu thầu rõ ràng được đặt trong thư mục này, sao đột nhiên lại trở thành ảnh của idol được chứ?
Sắc mặt chú La lập tức sầm xuống: “Cô Hạ, xin cô hãy giải thích chuyện này!”
“Tôi… tôi cũng không biết vì sao lại như vậy…”
Lúc này Hạ Huyền Trúc khó lòng giải thích, dù đã cố gắng tìm hết trong máy tính một lượt vẫn không thấy file nguồn của tài liệu đấu thầu đâu.
“Cô tất nhiên là không biết rồi, bởi vì ngay từ đầu cô đã ăn cắp thông tin của tập đoàn Hạ Thị chúng tôi, không có file nguồn là chuyện đương nhiên rồi”.
Hạ Tuyết Cầm chống cằm ở bên cạnh, nói: “Hạ Huyền Trúc à Hạ Huyền Trúc, nhìn dáng vẻ ôn nhu trầm mặc của cô, không ngờ cô lại là loại người này”.
“Bây giờ nhân lúc tất cả mọi người đều ở đây, cô mau chóng nói ra sự thật đi, cô đã dùng thủ đoạn gì để ăn cắp tài liệu đấu thầu của tập đoàn Hạ Thị chúng tôi”.
“Chỉ cần cô nói ra sự thật, khi đó tập đoàn Hạ Thị chúng tôi có thể cân nhắc đến việc tha thứ cho cô, nếu không thì cô chờ mà ngồi tù đi!”
Hạ Huyền Trúc sợ hãi không biết làm thế nào, ăn cắp tư liệu bí mật của công ty, đây là chuyện phạm pháp đấy!
Hơn nữa, file nguồn trong máy tính của cô biến mất một cách kỳ lạ, bây giờ thực sự khó mà giải thích được!
“Nếu cô nói tôi ăn cắp thông tin của công ty nhà cô, vậy cô có file nguồn không!”
Hạ Huyền Trúc cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể, nếu như đối phương không thể lấy ra file nguồn, chuyện này chỉ là nói mồm mà thôi.
Nhưng không ngờ rằng Hạ Tuyết Cầm lại đột nhiên phá lên cười.
“Tôi thấy cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đấy!”
Hạ Tuyết Cầm lấy ra một chiếc USB từ trong túi, cười khẩy nói: “Nếu tập đoàn Hạ Thị chúng tôi là chủ sở hữu bản gốc của tài liệu đấu thầu thì đương nhiên phải có file nguồn rồi, bây giờ tôi sẽ cho cô xem!”
Nói xong liền cắm ổ USB vào giao diện của máy chiếu, nhấp vào một thư mục, sau đó quay đầu lại chế nhạo Hạ Huyền Trúc: “Để xem giờ cô định ngụy biện như thế nào!”
“Không, không phải như vậy, tài liệu đấu thầu đó thật sự là do tôi làm mà!”
Hạ Huyền Trúc lo đến phát khóc, nếu như cứ tiếp tục phát triển theo hướng này thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.
Hạ Tuyết Cầm hừ lạnh, nói: “Chuyện đã đến nước này rồi mà cô còn giảo biện, bây giờ tôi sẽ gọi điện cho Cục tuần tra, Hạ Huyền Trúc, cô chuẩn bị ngồi tù đi”.
Nói xong, Hạ Tuyết Cầm thật sự lấy điện thoại ra gọi điện cho Cục tuần tra: “Alo, Cục tuần tra ạ, tôi muốn tố cáo một người, ăn cắp thông tin mật của công ty tôi, đúng vậy, người tình nghi hiện đang ở địa chỉ XX, các anh mau chóng tới đây đi”.
Chú La sầm mặt xuống, nói với Hạ Huyền Trúc bằng giọng điệu u ám: “Cô Hạ, không ngờ rằng cô là loại người như vậy!”
“Không, tôi thật sự không có…”
Hạ Huyền Trúc mới nói được một nửa, trong phòng họp đột nhiên truyền tới một tràng âm thanh “Ah, ah, ah”.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, vội vàng nhìn về phía máy chiếu.
Khi mọi người nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, vẻ mặt ai nấy đều trở nên vô cùng kinh ngạc.
Một số nhân viên nữ thậm chí còn đỏ mặt.
Hạ Tuyết Cầm cảm thấy có gì đó không ổn lập tức quay đầu lại, khi cô ta nhìn rõ hình ảnh trên màn hình, sắc mặt lập tức trắng bệch ra.
Trên màn hình máy chiếu là một bộ phim JAV với độ sắc nét cao, hình ảnh vô cùng nóng mắt.
Nữ chính phát ra những tiếng rên ah ah vang vọng cả phòng họp.
Hạ Huyền Trúc cảm thấy ngại ngùng, đồng thời cũng thấy có chút quen thuộc.
Đây không phải là bộ phim ngắn mà hôm qua Diệp Vĩnh Khang ép cô xem ở nhà sao?
Lẽ nào…
Bụp!
Lúc này, sắc mặt chú La khó coi đến cùng cực, lập tức đập mạnh vào bàn một cái: “Mau tắt đi, đây là file nguồn của cô sao? Cái thứ vớ vẩn gì đây không biết!”
Vẻ mặt Hạ Tuyết Cầm vô cùng hoang mang, tối qua lấy chiếc USB này từ tay Hàn Phong, khi cô ta mở ra rõ ràng là tài liệu đấu thầu, sao đột nhiên…
“Tôi… có thể có chút nhầm lẫn, để tôi quay về kiểm tra lại…”
Hạ Tuyết Cầm thấy sự tình không ổn liền lấy cớ chuồn đi.
“Bây giờ muốn đi sao? Tôi thấy không dễ dàng như vậy đâu”.
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên từ bên ngoài bước vào.
“Anh lại là ai thế?”
Chú La tức giận quắc mắt nhìn, trong lòng nghĩ mấy ngày này sao không biết, cứ một tí là lại có người này người kia đến, coi đây là cái chợ à?
“Chú La, anh ấy là chồng tôi, cũng là nhân viên của công ty chúng tôi”.
Hạ Huyền Trúc nhanh chóng giải thích, sau đó vội chạy tới chỗ Diệp Vĩnh Khang, nói: “Sao anh lại tới đây?”
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười, lấy ra một chiếc USB, nói: “Vợ à, em quên rồi sao, hôm qua em nói đây là tài liệu mật của công ty, cho nên mới chuyển file nguồn từ máy tính sang USB, hôm nay em ra ngoài vội quá quên luôn chiếc USB này ở nhà nên anh mang tới đây cho em”.
Nói xong anh liền kết nối USB vào máy chiếu, bên trong quả đúng là file nguồn của tài liệu đấu thầu.
“Cô Hạ, rất xin lỗi, vừa nãy đã hiểu nhầm cô rồi”.
Chú La nhanh chóng đứng dậy xin lỗi.
“Không sao, là do tôi sơ suất”.
Mặc dù ngoài miệng Hạ Huyền Trúc nói như vậy, nhưng trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Cô nhớ rất rõ mình chưa từng chuyển file nguồn từ máy tính đi đâu chứ đừng nói đến việc sao chép vào USB.
Nhưng tại sao trong tay Diệp Vĩnh Khang lại có tài liệu này?
“Vừa nãy là ai báo cảnh sát!”
Lúc này, vài nhân viên tuần tra mặc đồng phục cũng nhanh chóng đi vào.
Chú La vội vàng nói: “Xin lỗi các anh, vừa nãy ở đây xảy ra chút hiểu lầm, bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết rõ ràng rồi, không hề có chuyện ăn cắp bí mật công ty, thực sự rất xin lỗi các anh”.
Các nhân viên tuần tra nói với vẻ mặt không hài lòng: “Lần sau nhớ làm rõ mọi chuyện trước!”
Khi họ đang chuẩn bị rời đi, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên lớn tiếng nói: “Các anh xin dừng bước, chuyện ăn cắp bí mật công ty quả thực có xảy ra”.
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ bối rối, thắc mắc tại sao Diệp Vĩnh Khang lại nói như vậy.
“Vĩnh Khang, anh làm gì vậy!”
Lúc này Hạ Huyền Trúc hoàn toàn không biết Diệp Vĩnh Khang đang nghĩ gì.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt một tiếng, giơ ngón tay chỉ về phía Hạ Tuyết Cầm: “Bây giờ tôi muốn tố cáo người này, ăn cắp tài liệu đấu thầu của công ty chúng tôi”.
Hạ Tuyết Cầm nghe thấy vậy lập tức chột dạ, nhưng sau khi phản ứng lại, cô ta liền gân cổ lên cãi: “Đồ ăn mày hôi hám, nói năng cho cẩn thận. Anh dựa vào đâu mà bảo tôi ăn cắp tài liệu của công ty các người?”
“Cho dù trong tay các người có file nguồn cũng chỉ có thể chứng minh tài liệu là do các người làm, dựa vào đâu mà nói là tôi ăn cắp?”
“Nếu như anh dám nói bậy, cẩn thận tôi kiện anh tội vu khống đấy!”
Sở dĩ Hạ Tuyết Cầm có thể cứng miệng như vậy bởi vì cô ta biết mặc dù tài liệu này là do Hàn Phong ăn cắp, nhưng không có chứng cứ nào có thể chứng minh cả.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt nói: “Vu khống hay không sẽ lập tức biết ngay thôi”.
Sau khi nói xong, anh lại liên kết USB với màn hình máy chiếu, đột nhiên một chuỗi mã hiện lên và hình ảnh con chuột đang di chuyển.
“Đây là chứng cứ gì?”
Hạ Tuyết Cầm cau mày: “Lấy bừa mấy con số ra thì được coi là chứng cứ sao?”
Nhưng ngoại trừ cô ta, chú La và những nhân viên tuần tra nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Cô to gan thật đấy!”
Chú La hét vào mặt Hạ Tuyết Cầm: “Chuỗi mã này là bằng chứng cho thấy cô đã xâm nhập vào máy tính của cô Hạ Huyền Trúc!”
“Bên trên cho thấy cô không chỉ lấy cắp dữ liệu mà còn cố tình xóa dữ liệu trong máy người ta đi!”
“Hành vi này của các người đúng là quá xấu xa, bây giờ tôi chính thức tuyên bố, tập đoàn Hạ Thị đã vi phạm nghiêm trọng các quy tắc đấu thầu, tịch thu toàn bộ khoản tiền đặt cọc và không được phép tham gia đấu thầu ở Giang Bắc trong vòng ba năm!”
“Không! Không phải như vậy!”
Khuôn mặt Hạ Tuyết Cầm lập tức tái đi, những gì chú La nói tương đương với một án tử hình được đưa ra cho tập đoàn Hạ Thị!
Tịch thu toàn bộ số tiền đặt cọc, tức là tròn bảy mươi triệu!
Hơn nữa, đối với một công ty xây dựng, trong vòng ba năm không được đấu thầu chẳng khác nào ba năm không được ăn cơm, chết đói đầu đường xó chợ?
Nhưng như vậy vẫn chưa kết thúc.
Khi Hạ Tuyết Cầm đang la lối om sòm, hai nhân viên tuần tra đột nhiên bước lên trước, còng tay cô ta bằng một chiếc còng tay sáng bóng.
“Bây giờ cô bị tình nghi là đánh cắp bí mật thương mại, phiền cô đi cùng với chúng tôi một chuyến!”
Nhưng Hạ Huyền Trúc từ trước tới giờ không bao giờ đu idol, làm sao lại có hình của nam idol trong máy tính được chứ?
Hơn nữa, các file nguồn của tài liệu đấu thầu rõ ràng được đặt trong thư mục này, sao đột nhiên lại trở thành ảnh của idol được chứ?
Sắc mặt chú La lập tức sầm xuống: “Cô Hạ, xin cô hãy giải thích chuyện này!”
“Tôi… tôi cũng không biết vì sao lại như vậy…”
Lúc này Hạ Huyền Trúc khó lòng giải thích, dù đã cố gắng tìm hết trong máy tính một lượt vẫn không thấy file nguồn của tài liệu đấu thầu đâu.
“Cô tất nhiên là không biết rồi, bởi vì ngay từ đầu cô đã ăn cắp thông tin của tập đoàn Hạ Thị chúng tôi, không có file nguồn là chuyện đương nhiên rồi”.
Hạ Tuyết Cầm chống cằm ở bên cạnh, nói: “Hạ Huyền Trúc à Hạ Huyền Trúc, nhìn dáng vẻ ôn nhu trầm mặc của cô, không ngờ cô lại là loại người này”.
“Bây giờ nhân lúc tất cả mọi người đều ở đây, cô mau chóng nói ra sự thật đi, cô đã dùng thủ đoạn gì để ăn cắp tài liệu đấu thầu của tập đoàn Hạ Thị chúng tôi”.
“Chỉ cần cô nói ra sự thật, khi đó tập đoàn Hạ Thị chúng tôi có thể cân nhắc đến việc tha thứ cho cô, nếu không thì cô chờ mà ngồi tù đi!”
Hạ Huyền Trúc sợ hãi không biết làm thế nào, ăn cắp tư liệu bí mật của công ty, đây là chuyện phạm pháp đấy!
Hơn nữa, file nguồn trong máy tính của cô biến mất một cách kỳ lạ, bây giờ thực sự khó mà giải thích được!
“Nếu cô nói tôi ăn cắp thông tin của công ty nhà cô, vậy cô có file nguồn không!”
Hạ Huyền Trúc cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể, nếu như đối phương không thể lấy ra file nguồn, chuyện này chỉ là nói mồm mà thôi.
Nhưng không ngờ rằng Hạ Tuyết Cầm lại đột nhiên phá lên cười.
“Tôi thấy cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đấy!”
Hạ Tuyết Cầm lấy ra một chiếc USB từ trong túi, cười khẩy nói: “Nếu tập đoàn Hạ Thị chúng tôi là chủ sở hữu bản gốc của tài liệu đấu thầu thì đương nhiên phải có file nguồn rồi, bây giờ tôi sẽ cho cô xem!”
Nói xong liền cắm ổ USB vào giao diện của máy chiếu, nhấp vào một thư mục, sau đó quay đầu lại chế nhạo Hạ Huyền Trúc: “Để xem giờ cô định ngụy biện như thế nào!”
“Không, không phải như vậy, tài liệu đấu thầu đó thật sự là do tôi làm mà!”
Hạ Huyền Trúc lo đến phát khóc, nếu như cứ tiếp tục phát triển theo hướng này thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.
Hạ Tuyết Cầm hừ lạnh, nói: “Chuyện đã đến nước này rồi mà cô còn giảo biện, bây giờ tôi sẽ gọi điện cho Cục tuần tra, Hạ Huyền Trúc, cô chuẩn bị ngồi tù đi”.
Nói xong, Hạ Tuyết Cầm thật sự lấy điện thoại ra gọi điện cho Cục tuần tra: “Alo, Cục tuần tra ạ, tôi muốn tố cáo một người, ăn cắp thông tin mật của công ty tôi, đúng vậy, người tình nghi hiện đang ở địa chỉ XX, các anh mau chóng tới đây đi”.
Chú La sầm mặt xuống, nói với Hạ Huyền Trúc bằng giọng điệu u ám: “Cô Hạ, không ngờ rằng cô là loại người như vậy!”
“Không, tôi thật sự không có…”
Hạ Huyền Trúc mới nói được một nửa, trong phòng họp đột nhiên truyền tới một tràng âm thanh “Ah, ah, ah”.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, vội vàng nhìn về phía máy chiếu.
Khi mọi người nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, vẻ mặt ai nấy đều trở nên vô cùng kinh ngạc.
Một số nhân viên nữ thậm chí còn đỏ mặt.
Hạ Tuyết Cầm cảm thấy có gì đó không ổn lập tức quay đầu lại, khi cô ta nhìn rõ hình ảnh trên màn hình, sắc mặt lập tức trắng bệch ra.
Trên màn hình máy chiếu là một bộ phim JAV với độ sắc nét cao, hình ảnh vô cùng nóng mắt.
Nữ chính phát ra những tiếng rên ah ah vang vọng cả phòng họp.
Hạ Huyền Trúc cảm thấy ngại ngùng, đồng thời cũng thấy có chút quen thuộc.
Đây không phải là bộ phim ngắn mà hôm qua Diệp Vĩnh Khang ép cô xem ở nhà sao?
Lẽ nào…
Bụp!
Lúc này, sắc mặt chú La khó coi đến cùng cực, lập tức đập mạnh vào bàn một cái: “Mau tắt đi, đây là file nguồn của cô sao? Cái thứ vớ vẩn gì đây không biết!”
Vẻ mặt Hạ Tuyết Cầm vô cùng hoang mang, tối qua lấy chiếc USB này từ tay Hàn Phong, khi cô ta mở ra rõ ràng là tài liệu đấu thầu, sao đột nhiên…
“Tôi… có thể có chút nhầm lẫn, để tôi quay về kiểm tra lại…”
Hạ Tuyết Cầm thấy sự tình không ổn liền lấy cớ chuồn đi.
“Bây giờ muốn đi sao? Tôi thấy không dễ dàng như vậy đâu”.
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên từ bên ngoài bước vào.
“Anh lại là ai thế?”
Chú La tức giận quắc mắt nhìn, trong lòng nghĩ mấy ngày này sao không biết, cứ một tí là lại có người này người kia đến, coi đây là cái chợ à?
“Chú La, anh ấy là chồng tôi, cũng là nhân viên của công ty chúng tôi”.
Hạ Huyền Trúc nhanh chóng giải thích, sau đó vội chạy tới chỗ Diệp Vĩnh Khang, nói: “Sao anh lại tới đây?”
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười, lấy ra một chiếc USB, nói: “Vợ à, em quên rồi sao, hôm qua em nói đây là tài liệu mật của công ty, cho nên mới chuyển file nguồn từ máy tính sang USB, hôm nay em ra ngoài vội quá quên luôn chiếc USB này ở nhà nên anh mang tới đây cho em”.
Nói xong anh liền kết nối USB vào máy chiếu, bên trong quả đúng là file nguồn của tài liệu đấu thầu.
“Cô Hạ, rất xin lỗi, vừa nãy đã hiểu nhầm cô rồi”.
Chú La nhanh chóng đứng dậy xin lỗi.
“Không sao, là do tôi sơ suất”.
Mặc dù ngoài miệng Hạ Huyền Trúc nói như vậy, nhưng trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Cô nhớ rất rõ mình chưa từng chuyển file nguồn từ máy tính đi đâu chứ đừng nói đến việc sao chép vào USB.
Nhưng tại sao trong tay Diệp Vĩnh Khang lại có tài liệu này?
“Vừa nãy là ai báo cảnh sát!”
Lúc này, vài nhân viên tuần tra mặc đồng phục cũng nhanh chóng đi vào.
Chú La vội vàng nói: “Xin lỗi các anh, vừa nãy ở đây xảy ra chút hiểu lầm, bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết rõ ràng rồi, không hề có chuyện ăn cắp bí mật công ty, thực sự rất xin lỗi các anh”.
Các nhân viên tuần tra nói với vẻ mặt không hài lòng: “Lần sau nhớ làm rõ mọi chuyện trước!”
Khi họ đang chuẩn bị rời đi, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên lớn tiếng nói: “Các anh xin dừng bước, chuyện ăn cắp bí mật công ty quả thực có xảy ra”.
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ bối rối, thắc mắc tại sao Diệp Vĩnh Khang lại nói như vậy.
“Vĩnh Khang, anh làm gì vậy!”
Lúc này Hạ Huyền Trúc hoàn toàn không biết Diệp Vĩnh Khang đang nghĩ gì.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt một tiếng, giơ ngón tay chỉ về phía Hạ Tuyết Cầm: “Bây giờ tôi muốn tố cáo người này, ăn cắp tài liệu đấu thầu của công ty chúng tôi”.
Hạ Tuyết Cầm nghe thấy vậy lập tức chột dạ, nhưng sau khi phản ứng lại, cô ta liền gân cổ lên cãi: “Đồ ăn mày hôi hám, nói năng cho cẩn thận. Anh dựa vào đâu mà bảo tôi ăn cắp tài liệu của công ty các người?”
“Cho dù trong tay các người có file nguồn cũng chỉ có thể chứng minh tài liệu là do các người làm, dựa vào đâu mà nói là tôi ăn cắp?”
“Nếu như anh dám nói bậy, cẩn thận tôi kiện anh tội vu khống đấy!”
Sở dĩ Hạ Tuyết Cầm có thể cứng miệng như vậy bởi vì cô ta biết mặc dù tài liệu này là do Hàn Phong ăn cắp, nhưng không có chứng cứ nào có thể chứng minh cả.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt nói: “Vu khống hay không sẽ lập tức biết ngay thôi”.
Sau khi nói xong, anh lại liên kết USB với màn hình máy chiếu, đột nhiên một chuỗi mã hiện lên và hình ảnh con chuột đang di chuyển.
“Đây là chứng cứ gì?”
Hạ Tuyết Cầm cau mày: “Lấy bừa mấy con số ra thì được coi là chứng cứ sao?”
Nhưng ngoại trừ cô ta, chú La và những nhân viên tuần tra nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Cô to gan thật đấy!”
Chú La hét vào mặt Hạ Tuyết Cầm: “Chuỗi mã này là bằng chứng cho thấy cô đã xâm nhập vào máy tính của cô Hạ Huyền Trúc!”
“Bên trên cho thấy cô không chỉ lấy cắp dữ liệu mà còn cố tình xóa dữ liệu trong máy người ta đi!”
“Hành vi này của các người đúng là quá xấu xa, bây giờ tôi chính thức tuyên bố, tập đoàn Hạ Thị đã vi phạm nghiêm trọng các quy tắc đấu thầu, tịch thu toàn bộ khoản tiền đặt cọc và không được phép tham gia đấu thầu ở Giang Bắc trong vòng ba năm!”
“Không! Không phải như vậy!”
Khuôn mặt Hạ Tuyết Cầm lập tức tái đi, những gì chú La nói tương đương với một án tử hình được đưa ra cho tập đoàn Hạ Thị!
Tịch thu toàn bộ số tiền đặt cọc, tức là tròn bảy mươi triệu!
Hơn nữa, đối với một công ty xây dựng, trong vòng ba năm không được đấu thầu chẳng khác nào ba năm không được ăn cơm, chết đói đầu đường xó chợ?
Nhưng như vậy vẫn chưa kết thúc.
Khi Hạ Tuyết Cầm đang la lối om sòm, hai nhân viên tuần tra đột nhiên bước lên trước, còng tay cô ta bằng một chiếc còng tay sáng bóng.
“Bây giờ cô bị tình nghi là đánh cắp bí mật thương mại, phiền cô đi cùng với chúng tôi một chuyến!”