Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68: Công viên Bắc Loan
Chỉ trong nháy mắt, cô đã bị kéo về phòng bao.
Hàn Phong ngồi ở giữa sofa, lắc ly rượu vang trong tay, nhìn Hạ Huyền Trúc bằng ánh mắt đầy dâm dục.
Tống Tư Nhã và hơn chục thanh niêm nam nữ ở bên cạnh cũng chống tay, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
“Hàn Phong, anh đừng có làm loạn!”
Hạ Huyền Trúc hoang mang cực độ, nhưng lúc này cô đã bị hai người đàn ông to lớn giữ chặt, không thể nào nhúc nhích được.
“Làm loạn?”
Hàn Phong cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng đặt ly rượu vang trong tay xuống, đi tới trước mặt Hạ Huyền Trúc, dùng một tay nâng chiếc cằm trắng nõn của cô lên, nghịch ngợm nói: “Ừm, từ này được đấy, anh không có sở thích gì khác, chỉ thích mỗi làm loạn thôi!”
Ha ha ha!
Những người bên cạnh đều bật cười.
Tống Tư Nhã cười hả hê, nói: “Anh Hàn, có cần chúng tôi giữ giúp không?”
“Không cần đâu, đến người phụ nữ của mình mà tôi cũng không giữ nổi sao, các người xuống tầng canh giữ đi, bất kỳ ai cũng không cho phép lên đây”.
Hàn Phong dặn dò một câu, tất cả mọi người đều nhanh chóng rời đi.
Trong phòng bao chỉ còn lại mình Hàn Phong và Hạ Huyền Trúc.
Hạ Huyền Trúc đang chuẩn bị chạy, Hàn Phong đã kéo tóc cô ném lên sofa.
“Tôi cầu xin anh, đừng chạm vào tôi, tôi cầu xin anh đấy!”
Lúc này đầu óc Hạ Huyền Trúc trở nên trống rỗng, trong mắt cô chỉ còn lại nỗi sợ hãi vô tận.
Cùng lúc đó.
Tại biệt thự Sơn Thủy Hoa Môn.
“Diệp Vĩnh Khang, không ngờ anh cũng có chút bản lĩnh đấy nhỉ, ở biệt thự xịn như vậy, trước đây tôi xem thường anh rồi”.
Cô nàng Lâm Tĩnh đang ngồi trên sofa, tùy ý bóc một quả quýt, nói: “Chuyện vừa rồi quyết như vậy nhé, đến lúc đó nhớ đợi điện thoại của tôi”.
Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh cười khổ nói: “Tôi nói này chị hai, chuyện này tôi vẫn chưa có đồng ý nhé, cô bảo tôi làm gì cũng được, nhưng lại cứ nhất quyết đòi tôi làm bạn trai của cô, chuyện này thì tôi không thể chấp nhận được đâu”.
“Anh nằm mơ à, ai bảo anh làm bạn trai của tôi”.
Lâm Tĩnh trợn mắt, nói: “Tôi chỉ cần anh đóng giả một chút thôi, nói ra chuyện này thì anh thật sự phải chịu trách nhiệm đấy”.
“Lần trước chuyện nhà họ Chu, vì để cầu xin bố tôi cứu anh, trong lúc cấp bách tôi đã đồng ý với ông ấy sẽ đi xem mắt”.
“Đó là con trai đồng đội cũ của bố tôi, cậu chủ giàu có phía bên Nam Giang. Anh cũng biết bình thường tôi ghét nhất loại cậu ấm như vậy mà”.
“Vì vậy đến lúc đó tôi phải tìm một cái cớ, anh đóng giả làm bạn trai của tôi, ứng phó chuyện này chút là xong rồi”.
“Anh đừng có vong ơn bội nghĩa đấy nhé, chuyện này do anh gây ra, anh bắt buộc phải đồng ý!”
Diệp Vĩnh Khang ôm đầu, cũng không biết nên nói gì, đóng giả làm bạn trai của người khác, chuyện này anh chưa từng làm bao giờ.
Nhưng sau khi suy nghĩ lại, chuyện Lâm Tĩnh bị ép đi xe mắt cũng do mình mà ra. Diệp Vĩnh Khang cũng đành bất lực, chỉ có thể nói: “Vậy được, nhưng chuyện này Huyền Trúc phải đồng ý mới được đấy”.
“Thế quyết định như vậy nhé, phía bên Huyền Trúc anh cứ yên tâm, chị em thân thiết sống chết có nhau của tôi mà lại. Mượn chồng dùng tý không sao đâu, bây giờ tôi sẽ gọi điện cho cô ấy!”
Lâm Tĩnh hào hứng lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi cho Hạ Huyền Trúc.
Diệp Vĩnh Khang cười khổ lắc đầu, nghĩ thầm cô nàng Lâm Tĩnh này đúng là cái gì cũng dám nói, bảo gì mà mượn chồng dùng tý chứ?
Nếu câu này bị người khác nghe thấy nhất định sẽ hiểu nhầm cho mà xem.
Lâm Tĩnh gọi một hồi, cau mày nói: “Kỳ thật, sao không gọi được cho Huyền Trúc nhỉ?”
Diệp Vĩnh Khang nhìn thời gian, lúc này đã là hơn chín giờ, từ lúc thành lập công ty đến giờ, Hạ Huyền Trúc thường xuyên tăng ca, vì vậy giờ này chưa về không có gì là lạ cả.
Tuy nhiên anh vẫn không yên tâm lắm, liền gọi một cuộc điện thoại cho văn phòng của Hạ Huyền Trúc.
Điện thoại đổ chuông rất lâu, mãi về sau trợ lý của Hạ Huyền Trúc mới bắt máy.
“Sếp Hạ của các cô đâu? Tôi là Diệp Vĩnh Khang”.
“Sếp Hạ hôm nay tám giờ hơn đã tan làm rồi ạ”.
“Hả?”
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cảm thấy có một dự cảm không lành.
Hạ Huyền Trúc là một người rất có ý thức với gia đình, thường ngày sau khi tan làm đều sẽ về nhà luôn, tuyệt đối không có chuyện biến mất không có lý do.
“Chắc không có chuyện gì xảy ra với Huyền Trúc đâu nhỉ”.
Lâm Tĩnh lo lắng nói.
Diệp Vĩnh Khang cau mày, hừ lạnh một tiếng, linh cảm không thể giải thích được trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.
“Đội trưởng Vương, là tôi, Diệp Vĩnh Khang đây!”
Diệp Vĩnh Khang nhấn gọi cho một số điện thoại.
Vương Học Văn nghe thấy giọng của Diệp Vĩnh Khang trong điện thoại, vội vàng nói: “Anh Diệp, xin hỏi anh có chuyện gì vậy ạ?”
“Giúp tôi check camera, tôi muốn điều tra một chiếc xe, thông tin cụ thể sẽ lập tức được gửi vào điện thoại của ông!”
Ngay sau đó, Vương Học Văn đã gọi lại: “Anh Diệp, điều tra được rồi, chiếc xe đó rời khoải tòa nhà Thụy Phong rồi đi thẳng về phía Bắc đại lộ Long Dương”.
“Tuy nhiên, có một số điểm mù camera giám sát ở đó, không thể xác nhận vị trí cuối cùng của chiếc xe, chỉ có thể xác định rằng chiếc xe này cách công viên Bắc Loan khoảng năm km”.
Sau khi cúp máy, Lâm Tĩnh ở bên cạnh lo lắng hỏi: “Thế nào rồi?”
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Không sao, tôi ra ngoài một lát, Tiểu Trân đang làm bài tập trong phòng, cô ở đây giúp tôi trông chừng con bé nhé”.
Nói xong Diệp Vĩnh Khang liền vội vàng chạy ra ngoài, lái xe về phía công viên Bắc Loan.
Nhưng công viên Bắc Loan cách biệt thự Sơn Thủy Hoa Môn rất xa, một cái ở phía Bắc, một cái ở phía Nam, cho dù Diệp Vĩnh Khang lái xe hết tốc lực cũng phải mất một lúc.
Ngoài mặt Diệp Vĩnh Khang tỏ ra bình tĩnh nhưng bên trong lòng như lửa đốt, vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Đường Văn Nguyên: “Lập tức huy động tất cả những người quen biết đến công viên Bắc Loan, vợ tôi có thể đã xảy ra chuyện rồi”.
Lúc nhận được cuộc gọi Đường Văn Nguyên đã đi ngủ rồi, sau khi nghe thấy tin tức này lập tức toát mồ hôi lạnh: “Vâng, tôi lập tức đi làm ngay”.
Sau đó ông ấy không kịp thay quần áo, mặc luôn bộ ngủ chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa gọi điện cho Lưu Đại Hải và Trần Tiểu Túy nói rõ tình hình.
Trần Tiểu Túy và Lưu Đại Hải cũng vô cùng lo lắng, vội vàng gọi điện tập hợp người.
Nếu như có chuyện gì xảy ra với vợ anh Diệp, thì cả cái Giang Bắc này sẽ bị lật tung lên mất!
Ngay lập tức, vô số phương tiện đủ thể loại khác nhau từ mọi hướng để về khu vực lân cận công viên Bắc Loan.
Công viên Bắc Loan xuất hiện một loạt xe sang.
Đường Văn Nguyên mồ hôi nhễ nhại: “Mọi người chia nhau ra tìm, trong vòng bán kính năm km, cho dù có lật tung cái đất này lên cũng phải tìm được người!”
Mọi người lập tức chia ra các hướng, người dân xung quanh cũng cảm thấy tò mò. Khu này trước giờ yên ắng lắm, sao hôm nay lại đột nhiên có nhiều xe sang tới vậy?
Bọn họ lần lượt lục soát từng phòng bao ở các khách sạn và khu vui chơi giải trí gần đó, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hạ Huyền Trúc đâu.
Người có thể đi đâu được chứ?
“Cô Trần, phía bên này phát hiện ra tình huống đáng ngờ, Kim Khải club hôm nay đột nhiên tạm dừng kinh doanh. Tôi gọi điện hỏi một người phụ trách ở đó, nói rằng bị người ta bao thầu rồi, cửa dưới tầng cũng đã bị khóa chặt”.
Trần Tiểu Túy đột nhiên nhận được một cuộc gọi, ở chỗ này cô ấy có mạng lưới quan hệ rất rộng, lập tức huy động tất cả mọi người đi tìm.
Sau khi nghe thấy những lời này, cô ấy nhanh chóng đưa người tới Kim Khải club.
Bùm!
Ổ khóa sắt ở cửa bị phá tung.
“Lên trên, không được bỏ qua bất kỳ phòng bao nào!”
Trần Tiểu Túy bước trên giày cao gót, dắt một đám người đi vào.
“Đứng lại, làm gì thế?”
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ quầy bar.
Một người đàn ông mặc đồng phụ an ninh đang ngồi dựa vào ghế, tay bấm điện thoại, thái độ khó chịu nói: “Mau cút đi, hôm nay chỗ này đã được bao thầu toàn bộ rồi!”
Hàn Phong ngồi ở giữa sofa, lắc ly rượu vang trong tay, nhìn Hạ Huyền Trúc bằng ánh mắt đầy dâm dục.
Tống Tư Nhã và hơn chục thanh niêm nam nữ ở bên cạnh cũng chống tay, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
“Hàn Phong, anh đừng có làm loạn!”
Hạ Huyền Trúc hoang mang cực độ, nhưng lúc này cô đã bị hai người đàn ông to lớn giữ chặt, không thể nào nhúc nhích được.
“Làm loạn?”
Hàn Phong cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng đặt ly rượu vang trong tay xuống, đi tới trước mặt Hạ Huyền Trúc, dùng một tay nâng chiếc cằm trắng nõn của cô lên, nghịch ngợm nói: “Ừm, từ này được đấy, anh không có sở thích gì khác, chỉ thích mỗi làm loạn thôi!”
Ha ha ha!
Những người bên cạnh đều bật cười.
Tống Tư Nhã cười hả hê, nói: “Anh Hàn, có cần chúng tôi giữ giúp không?”
“Không cần đâu, đến người phụ nữ của mình mà tôi cũng không giữ nổi sao, các người xuống tầng canh giữ đi, bất kỳ ai cũng không cho phép lên đây”.
Hàn Phong dặn dò một câu, tất cả mọi người đều nhanh chóng rời đi.
Trong phòng bao chỉ còn lại mình Hàn Phong và Hạ Huyền Trúc.
Hạ Huyền Trúc đang chuẩn bị chạy, Hàn Phong đã kéo tóc cô ném lên sofa.
“Tôi cầu xin anh, đừng chạm vào tôi, tôi cầu xin anh đấy!”
Lúc này đầu óc Hạ Huyền Trúc trở nên trống rỗng, trong mắt cô chỉ còn lại nỗi sợ hãi vô tận.
Cùng lúc đó.
Tại biệt thự Sơn Thủy Hoa Môn.
“Diệp Vĩnh Khang, không ngờ anh cũng có chút bản lĩnh đấy nhỉ, ở biệt thự xịn như vậy, trước đây tôi xem thường anh rồi”.
Cô nàng Lâm Tĩnh đang ngồi trên sofa, tùy ý bóc một quả quýt, nói: “Chuyện vừa rồi quyết như vậy nhé, đến lúc đó nhớ đợi điện thoại của tôi”.
Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh cười khổ nói: “Tôi nói này chị hai, chuyện này tôi vẫn chưa có đồng ý nhé, cô bảo tôi làm gì cũng được, nhưng lại cứ nhất quyết đòi tôi làm bạn trai của cô, chuyện này thì tôi không thể chấp nhận được đâu”.
“Anh nằm mơ à, ai bảo anh làm bạn trai của tôi”.
Lâm Tĩnh trợn mắt, nói: “Tôi chỉ cần anh đóng giả một chút thôi, nói ra chuyện này thì anh thật sự phải chịu trách nhiệm đấy”.
“Lần trước chuyện nhà họ Chu, vì để cầu xin bố tôi cứu anh, trong lúc cấp bách tôi đã đồng ý với ông ấy sẽ đi xem mắt”.
“Đó là con trai đồng đội cũ của bố tôi, cậu chủ giàu có phía bên Nam Giang. Anh cũng biết bình thường tôi ghét nhất loại cậu ấm như vậy mà”.
“Vì vậy đến lúc đó tôi phải tìm một cái cớ, anh đóng giả làm bạn trai của tôi, ứng phó chuyện này chút là xong rồi”.
“Anh đừng có vong ơn bội nghĩa đấy nhé, chuyện này do anh gây ra, anh bắt buộc phải đồng ý!”
Diệp Vĩnh Khang ôm đầu, cũng không biết nên nói gì, đóng giả làm bạn trai của người khác, chuyện này anh chưa từng làm bao giờ.
Nhưng sau khi suy nghĩ lại, chuyện Lâm Tĩnh bị ép đi xe mắt cũng do mình mà ra. Diệp Vĩnh Khang cũng đành bất lực, chỉ có thể nói: “Vậy được, nhưng chuyện này Huyền Trúc phải đồng ý mới được đấy”.
“Thế quyết định như vậy nhé, phía bên Huyền Trúc anh cứ yên tâm, chị em thân thiết sống chết có nhau của tôi mà lại. Mượn chồng dùng tý không sao đâu, bây giờ tôi sẽ gọi điện cho cô ấy!”
Lâm Tĩnh hào hứng lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi cho Hạ Huyền Trúc.
Diệp Vĩnh Khang cười khổ lắc đầu, nghĩ thầm cô nàng Lâm Tĩnh này đúng là cái gì cũng dám nói, bảo gì mà mượn chồng dùng tý chứ?
Nếu câu này bị người khác nghe thấy nhất định sẽ hiểu nhầm cho mà xem.
Lâm Tĩnh gọi một hồi, cau mày nói: “Kỳ thật, sao không gọi được cho Huyền Trúc nhỉ?”
Diệp Vĩnh Khang nhìn thời gian, lúc này đã là hơn chín giờ, từ lúc thành lập công ty đến giờ, Hạ Huyền Trúc thường xuyên tăng ca, vì vậy giờ này chưa về không có gì là lạ cả.
Tuy nhiên anh vẫn không yên tâm lắm, liền gọi một cuộc điện thoại cho văn phòng của Hạ Huyền Trúc.
Điện thoại đổ chuông rất lâu, mãi về sau trợ lý của Hạ Huyền Trúc mới bắt máy.
“Sếp Hạ của các cô đâu? Tôi là Diệp Vĩnh Khang”.
“Sếp Hạ hôm nay tám giờ hơn đã tan làm rồi ạ”.
“Hả?”
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cảm thấy có một dự cảm không lành.
Hạ Huyền Trúc là một người rất có ý thức với gia đình, thường ngày sau khi tan làm đều sẽ về nhà luôn, tuyệt đối không có chuyện biến mất không có lý do.
“Chắc không có chuyện gì xảy ra với Huyền Trúc đâu nhỉ”.
Lâm Tĩnh lo lắng nói.
Diệp Vĩnh Khang cau mày, hừ lạnh một tiếng, linh cảm không thể giải thích được trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.
“Đội trưởng Vương, là tôi, Diệp Vĩnh Khang đây!”
Diệp Vĩnh Khang nhấn gọi cho một số điện thoại.
Vương Học Văn nghe thấy giọng của Diệp Vĩnh Khang trong điện thoại, vội vàng nói: “Anh Diệp, xin hỏi anh có chuyện gì vậy ạ?”
“Giúp tôi check camera, tôi muốn điều tra một chiếc xe, thông tin cụ thể sẽ lập tức được gửi vào điện thoại của ông!”
Ngay sau đó, Vương Học Văn đã gọi lại: “Anh Diệp, điều tra được rồi, chiếc xe đó rời khoải tòa nhà Thụy Phong rồi đi thẳng về phía Bắc đại lộ Long Dương”.
“Tuy nhiên, có một số điểm mù camera giám sát ở đó, không thể xác nhận vị trí cuối cùng của chiếc xe, chỉ có thể xác định rằng chiếc xe này cách công viên Bắc Loan khoảng năm km”.
Sau khi cúp máy, Lâm Tĩnh ở bên cạnh lo lắng hỏi: “Thế nào rồi?”
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Không sao, tôi ra ngoài một lát, Tiểu Trân đang làm bài tập trong phòng, cô ở đây giúp tôi trông chừng con bé nhé”.
Nói xong Diệp Vĩnh Khang liền vội vàng chạy ra ngoài, lái xe về phía công viên Bắc Loan.
Nhưng công viên Bắc Loan cách biệt thự Sơn Thủy Hoa Môn rất xa, một cái ở phía Bắc, một cái ở phía Nam, cho dù Diệp Vĩnh Khang lái xe hết tốc lực cũng phải mất một lúc.
Ngoài mặt Diệp Vĩnh Khang tỏ ra bình tĩnh nhưng bên trong lòng như lửa đốt, vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Đường Văn Nguyên: “Lập tức huy động tất cả những người quen biết đến công viên Bắc Loan, vợ tôi có thể đã xảy ra chuyện rồi”.
Lúc nhận được cuộc gọi Đường Văn Nguyên đã đi ngủ rồi, sau khi nghe thấy tin tức này lập tức toát mồ hôi lạnh: “Vâng, tôi lập tức đi làm ngay”.
Sau đó ông ấy không kịp thay quần áo, mặc luôn bộ ngủ chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa gọi điện cho Lưu Đại Hải và Trần Tiểu Túy nói rõ tình hình.
Trần Tiểu Túy và Lưu Đại Hải cũng vô cùng lo lắng, vội vàng gọi điện tập hợp người.
Nếu như có chuyện gì xảy ra với vợ anh Diệp, thì cả cái Giang Bắc này sẽ bị lật tung lên mất!
Ngay lập tức, vô số phương tiện đủ thể loại khác nhau từ mọi hướng để về khu vực lân cận công viên Bắc Loan.
Công viên Bắc Loan xuất hiện một loạt xe sang.
Đường Văn Nguyên mồ hôi nhễ nhại: “Mọi người chia nhau ra tìm, trong vòng bán kính năm km, cho dù có lật tung cái đất này lên cũng phải tìm được người!”
Mọi người lập tức chia ra các hướng, người dân xung quanh cũng cảm thấy tò mò. Khu này trước giờ yên ắng lắm, sao hôm nay lại đột nhiên có nhiều xe sang tới vậy?
Bọn họ lần lượt lục soát từng phòng bao ở các khách sạn và khu vui chơi giải trí gần đó, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hạ Huyền Trúc đâu.
Người có thể đi đâu được chứ?
“Cô Trần, phía bên này phát hiện ra tình huống đáng ngờ, Kim Khải club hôm nay đột nhiên tạm dừng kinh doanh. Tôi gọi điện hỏi một người phụ trách ở đó, nói rằng bị người ta bao thầu rồi, cửa dưới tầng cũng đã bị khóa chặt”.
Trần Tiểu Túy đột nhiên nhận được một cuộc gọi, ở chỗ này cô ấy có mạng lưới quan hệ rất rộng, lập tức huy động tất cả mọi người đi tìm.
Sau khi nghe thấy những lời này, cô ấy nhanh chóng đưa người tới Kim Khải club.
Bùm!
Ổ khóa sắt ở cửa bị phá tung.
“Lên trên, không được bỏ qua bất kỳ phòng bao nào!”
Trần Tiểu Túy bước trên giày cao gót, dắt một đám người đi vào.
“Đứng lại, làm gì thế?”
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ quầy bar.
Một người đàn ông mặc đồng phụ an ninh đang ngồi dựa vào ghế, tay bấm điện thoại, thái độ khó chịu nói: “Mau cút đi, hôm nay chỗ này đã được bao thầu toàn bộ rồi!”
Bình luận facebook