78.
Bóng đêm dần dần tối, Phàn Gia ngõa xá còn chưa tan, nhưng đã có người lần lượt lên thuyền rời đi, thừa hứng mà đến, tận hứng mà về.
Bởi vì có nữ quyến, Mục vương cũng không giống bình thường đến đêm khuya mới về.
Cho nên tầm giờ hợi liền giải tán.
Bốn chiếc ô sớm đã đợi tại dưới lầu, Ông Cảnh Vũ cùng Tạ Quyết là phu thê, đương nhiên sẽ không tách ra.
Mục vương cùng vị hôn thê đi một chiếc, còn lại hai chiếc thì hạ nhân tùy tùng cầm.
Thuyền rời khỏi nơi phồn hoa, dần dần đi xa, lại quay đầu nhìn lại, lầu đó giống như bị mưa dập mất đèn đuốc.
Tào Tố Cầm chưa từng mặc qua quần áo tốt như vậy, cũng không ăn mặc xinh đẹp như vậy, nàng ta càng chưa từng tới ngõa xá, cả đêm nay tới giờ, đều như đạp trên mây, chạm không tới đất, tuyệt không an tâm, giống như nằm mơ.
Thẳng đến khi bị gió đên thổi lạnh, nàng ta mới tỉnh hồn lại.
Vụng trộm liếc nhìn Mục vương bên cạnh, lại không nghĩ bị chính chủ tóm được, sắc mặt bỗng nhiên đỏ lên, kinh hoàng cúi đầu.
Mục vương liếc nhìn vị hôn thê so với nhỏ hơn mình bảy tám tuổi, không chỉ tuổi còn nhỏ, cả lá gan cũng nhỏ, bất đắc dĩ mỉm cười một cái.
Hắn vẫn luôn trốn tránh tại đất phong, chính là không muốn để cho mẫu hậu thúc giục hắn thành thân, nhưng bất đắc dĩ tay bị phế đi, cũng chỉ có thể trở về Kim Đô, giả vờ ra vẻ uể oải suy sụp, muốn các nhà vọng tộc tránh chính mình.
Chỉ là thánh chỉ hạ xuống, hắn dù không muốn thành thân cũng phải thành.
Kết cục đã định, hắn cũng liền thản nhiên tiếp nhận.
Chỉ là trong lúc lơ đãng nghe được Tào gia nữ tử được người bên ngoài nghị luận hắn bị tàn phế, dù không dùng đại kế, nhưng nữ tử này thế nhưng ghét bỏ hắn, thành thân về sau chỉ sợ phu thê bất hoà.
Về sau nghe nói đối tượng đính ước là Tào gia đích nữ, đích nữ này không phải là đích nữ kia.
Tào gia đại cô nương, Mục vương ngược lại có mấy phần ấn tượng, là một cô nương ít nói, tính tình tốt hơn tam cô nương rất nhiều. Diễn đàn Vietwriter.vn
Ý chỉ của hoàng đế là rước Tào gia tam cô nương, đang chờ Tào gia mang tới ngày sinh tháng đẻ đưa tư thiên giám tính toán, cho nên còn chưa hạ chỉ.
Lại không nghĩ đưa tới Tào tam cô nương mắc bệnh, tạm thời không thành thân được.
Hoàng đế giận dữ muốn trị tội Tào trung thừa, Mục vương lại nói so với Tào tam cô nương, thì Tào đại cô nương tốt hơn, việc này mới thôi.
Tào trung thừa ngồi được ở vị trí hiện tại, sẽ không hồ đồ đến tận đây, ước chừng là Tào tam cô nương không muốn gả, cùng mẫu thân nàng ta bày trò.
Không muốn gả, miễn cưỡng làm gì?
Trong lúc suy tư, Mục vương nghe được giọng nói nhẹ nhàng.
“ Đêm nay, tạ ơn điện hạ mời thần nữ tới đây, còn vì thần nữ giải vây ”
Thanh âm rất nhẹ, nếu không phải nhĩ lực tốt, thật đúng là nghe không rõ.
Mục vương mỉm cười một cái: “ Hôn kỳ của ngươi cùng bản vương sắp đến, cũng không cần khách khí như thế ”
Tào Tố Cầm không nói gì thêm.
Đi theo phía sau thuyền, Ông Cảnh Vũ mắt hướng phía trước liếc nhìn, nàng có chút không hiểu: “ Mục vương hình như không để ý đối tượng thành thân của mình là ai ”
Tạ Quyết cũng lần theo ánh mắt thê tử nhìn về phía thuyền Mục vương, có lẽ là nhớ tới chính mình trong quá khứ, mới nói: “ Hoặc là không có người trong lòng, cũng đối với tình yêu không quá mức hứng thú, cho nên mới không để ý lắm bản thân lấy là ai ”
Ông Cảnh Vũ nghe vậy, quay đầu liếc nhìn, đối hắn cười một tiếng, chế nhạo nói: “ Phu quân là đang nói chính mình đi? ”
Không cần đoán, liền biết Tạ Quyết trước kia chính là người như vậy.
Hắn không quá để ý chính mình cưới là ai, nhưng cũng có nguyên tắc của mình.
Thê tử thực sự nói thật, Tạ Quyết cũng không có phản bác nàng.
Thuyền lại gần bờ, cáo từ lẫn nhau, hai người đưa mắt nhìn xe ngựa Mục vương cùng xe ngựa Tào Tố Cầm rời đi, lập tức cũng lên xe hồi phủ.
*
Hôm sau, Thạch Lang mang theo ba người đến Trử Ngọc Uyển cho Ông Cảnh Vũ xem qua.
Vào trong sảnh, Ông Cảnh Vũ cẩn thận chu đáo nhìn ba người kia, thân eo thẳng tắp, ánh mắt lạnh thấu xương, nhìn qua chính là người tài ba. Diễn đàn Vietwriter.vn
Tạ Quyết ngược lại là bỏ xuống được mấy người này đưa cho nàng dùng.
“ Thạch giáo úy... ”. Ánh mắt từ cái này mấy người kia chuyển đến trên người Thạch Lang, liền gặp hắn nhìn Minh Nguyệt ở bên cạnh nàng, trên mặt không che giấu được ý cười ngây ngô.
Ông Cảnh Vũ lại nhìn mắt nhìn Minh Nguyệt bên cạnh.
Minh Nguyệt cũng nhìn hắn cười, hai người mắt đưa mày lại, chỉ thiếu điều không dính vào nhau.
Ông Cảnh Vũ: ...
Hai người này hiện tại dính nhau như vậy, còn có thể đợi được đến hơn nửa năm sau.
Đời trước nàng làm sao lại nhìn không ra hai người này có biến?
Suy nghĩ một chút, nàng ngay cả thời gian mình đều trôi qua còn không rõ, sao thế nào khả năng để ý đến những chuyện này?
Thôi, đợi hắn cùng Tạ Quyết bình an từ Ung Châu trở về, liền để bọn hắn thành thân đi, tránh để người bên ngoài nói nàng là ác mẫu.
“ Thạch giáo úy ”
Bỗng nhiên kêu tới mình, Thạch Lang hoàn hồn nhìn về phía chủ mẫu, vội hỏi: “ Nương tử còn có gì phân phó? ”
“ Không có gì phân phó, ngươi có thể trở về ”
Thạch Lang có một tia thất vọng, khom người nói: “ Ti chức cáo từ ”
“ Minh Nguyệt, ngươi đi tiễn Thạch giáo úy ” Diễn đàn Vietwriter.vn
Tiếng nói mới truyền xuống, liền thấy trên mặt Thạch Lang đang thất vọng, trong nháy mắt bị tươi tỉnh hẳn lên.
Minh Nguyệt cúi đầu, đi lên trước, giả bộ nghiêm chỉnh làm tư thế mời, sau đó tiễn hắn ra chính sảnh.
Ông Cảnh Vũ nhìn về phía ba người kia, sau đó để bọn hắn điều tra chuyện của Tào gia, còn có Tào gia kế thất cùng nguyên phối có ân oán gì.
Muốn tra cũng không khó, tìm tới liền là tỳ nữ cùng bà tử đi theo nguyên phối bị Hoắc thi đuổi đi, hỏi thăm một hai.
Tạ Quyết để nàng sai sử mấy người này, đúng là người tài ba, chỉ mới ba ngày đã đem ân oán kế thất cùng nguyên phối điều tra được toàn bộ.
Phụ mẫu Hoắc thị mất sớm, một mực ăn nhờ ở đậu tại Tạ gia, so với mẫu thân Tào Tố Cầm nhỏ hơn hai tuổi.
Từ trong miệng bà tử chiếu cố Tạ thị trước kia biết được, Hoắc thị một mực đè thấp bản thân lấy lòng Tạ thị, nhưng Tạ thị vẫn một mực xem thường Hoắc thị như cũ, càng là từng mở miệng vũ nhục qua.
Nguyên do đều bởi vì Hoắc thị còn chưa cập kê, liền dẫn tới mấy vị huynh trưởng thay nhau bảo hộ nàng ta.
Một khi Tạ thị cùng Hoắc thị có tranh chấp, bọn hắn không giúp thân muội muội, ngược lại đứng về phía Hoắc thị.
Cũng bởi vậy, Hoắc thị khắp nơi bị gây khó dễ, nhưng muốn nói mâu thuẫn lớn, là không có.
Nghe những lời này, Ông Cảnh Vũ lại cảm thấy những mâu thuẫn này tích lũy tháng ngày, cuối cùng trở thành tâm bệnh của Hoắc thị.
Tạ thị vừa chết, Hoắc thị liền cùng Tào trung thừa tằng tịu, chưa hẳn chỉ là trùng hợp, có thể là sớm đã qua lại, nếu không Tạ gia cũng sẽ không đoạn tuyệt quan hệ.
Mật thám lại nói bà tử sớm cảm thấy Hoắc thị cùng Tào trung thừa mắt đi mày lại, chỉ là không có chứng cứ, không tiện nói rõ, nhưng ai biết cuối cùng hai người này thật đúng là tằng tịu.
Bà tử nói chỉ có thể tin năm phần, không thể tin hoàn toàn, cũng không thể không tin.
Nhưng nếu tin, cũng có thể hiểu vì sao Tạ gia cùng Tào gia đoạn tuyệt qua lại. Diễn đàn Vietwriter.vn
Hoắc thị oán hận Tạ thị, thay vào vị trí Tào gia chủ mẫu, quay lại ngược đãi Tào Tố Cầm để trút hận.
Ông Cảnh Vũ trong lúc suy nghĩ, mật thám nói: “ Còn có một chuyện, Lương Châu Tạ gia có người đang trên đường đến Kim Đô , áng chừng khoảng hai ngày sẽ tới Kim Đô ”
Ông Cảnh Vũ hoàn hồn, hỏi: “ Có biết là người nào ở Tạ gia đến Kim Đô? ”
Mật thám trả lời: “ Là ngoại tổ mẫu cùng đại cữu cữu, đại cữu mẫu của Tào đại cô nương ”
Những người khác đến, Ông Cảnh Vũ không nắm chắc được Tạ gia đối Tào Tố Cầm thái độ như nào, nhưng nếu là Tạ lão thái thái cùng trưởng tử ra mặt, như vậy Tào Tố Cầm liền có chỗ dựa, nàng cũng hiểu thái độ Tạ gia.
Trước khi người Tạ gia tới, nàng trước tiên cần phải xác nhận Hoắc thị có phải đánh đập Tào Tố Cầm không.
Tâm tư đã định, liền hạ thiếp mời đến Tào gia, mời Tào đại cô nương giờ mùi qua phủ thưởng thức trà.
Nhưng thiếp mời đưa xuống một canh giờ sau, Tào Tố Cầm không có tới, chỉ có hạ nhân Tào phủ, nói là đại cô nương bị bệnh, không thể đáp ứng lời mời.
Bệnh?
Như thế nào khéo như thế?
Minh Nguyệt ở một bên suy đoán nói: “ Chẳng lẽ mấy ngày trước đây Tào đại cô nương đáp ứng lời mời của Mục vương, đi Phàn Gia ngõa xá, lại ăn mặc xinh đẹp như vậy trở về, Hoắc thị nhìn không thuận mắt, liền đối Tào đại cô nương... ”
Nói xong lời cuối, Minh Nguyệt cũng không dám nhiều lời, chỉ là trên mặt khẩn trương liền đã để cho người ta liên tưởng đến nàng muốn nói cái gì.
Ông Cảnh Vũ sắc mặt thâm trầm, trầm ngâm một lát sau, phân phó: “ Để cho người chuẩn bị mấy phần thuốc bổ, lại chuẩn bị xe ngựa, ta đi Tào gia một chuyến ” Diễn đàn Vietwriter.vn
*
Tào gia.
Hoắc thị nghe nói Vĩnh Ninh hầu phu nhân đến thăm bệnh, sắc mặt lập tức chìm xuống.
Một bên bà tử nói: “ Nếu đem Ông thị cự tuyệt ở ngoài cửa, chỉ sợ nàng ta sẽ lên hoài nghi, lại đi hướng Mục vương cáo trạng ”
Hoắc thị mặt đen phân phó: “ Ngươi đi trong phòng kia nhìn chằm chằm, đừng để Ông thị nhìn ra cái gì không đúng ”
Bà tử ứng tiếng, sau đó lui xuống.
Trong phòng chỉ còn lại Hoắc thị cùng nữ nhi, nàng nhìn về phía nữ nhi vừa cập kê không lâu, nói ra: “ Ngươi biết rõ nha đầu kia sắp cùng Mục vương thành thân, ta phí đi nhiều tiền mua cao dược như vậy là vì cái gì? Không phải là vì không muốn cho Mục vương biết nàng ta tại Tào gia xảy ra chuyện gì, ngươi ngược lại tốt rồi, đẩy nàng ta tới nỗi vết bầm không tan được ”
Tào tam cô nương bĩu môi nói: “ Ai bảo nàng ta không chịu đưa trâm cài tặng cho con, trước là quả hồng mềm, hiện tại nàng ta cảm thấy mình là Mục vương phi, đều sẽ phản kháng con, nếu nàng ta gả qua cho Mục vương, chẳng phải là cảm thấy lớn vế hơn con một bậc, gả cho tên tàn phế có cái gì mà đắc ý, con trong cơn tức giận, liền đẩy nàng ta một cái, cái kia không nghĩ đến nàng ta sẽ đập vào góc ”
Hoắc thị an ủi nàng: “ Ngươi gấp như vậy làm cái gì, chờ về sau ngươi vào đông cung, còn sợ nàng ta ép ngươi? ”
Cười lạnh một tiếng, lại nói: “ Mẫu nữ các nàng đều chỉ có thể bị chúng ta đè ép ”
*
Ông Cảnh Vũ mang theo hạ nhân vào Tào phủ, cùng nhau đi tới, càng đi càng lệch, bà tử dẫn đường nói: “ Đại cô nương yêu thích yên tĩnh, thích sống mộc mạc không thích xa hoa, cho nên vị trí viện sẽ lệch một chút ”
Ông Cảnh Vũ không tin lời bà ta nói, nhưng sắc mặt vẫn như cũ.
Vào viện tử, mặc dù viện tử cũ nát, nhưng vẫn sạch sẽ.
Trong viện trồng thật nhiều tiên hoa lục thảo, nguyệt quý leo lên lấy vách tường, một vách tường đầy hoa cúc, vừa vào viện, liền có mùi hương nhàn nhạt của hoa đánh tới, hương hoa thơm mát, có thể thấy được người ở đây rất dụng tâm.
Đi qua tiểu viện, tại ngoài phòng dừng lại, bà tử tiến đến gõ cửa, tiếng nói cung kính mở miệng: “ Đại cô nương, Vĩnh Ninh hầu phu nhân đến thăm bệnh ”
Thật lâu, trong phòng mới truyền ra một tiếng trầm thấp: “ Mời vào ”
Bà tử đẩy cửa phòng ra, Ông Cảnh Vũ đi đầu đi vào, bà ta cũng theo sau lưng tiến vào.
Vào bên trong, cũng có hương hoa thanh đạm, trên bệ cửa sổ bày đều là hoa, nhưng có chút héo, có lẽ nhiều ngày chưa được đổi. Diễn đàn Vietwriter.vn
Đi tới trong phòng, liền thấy Tào Tố Cầm ngồi ở trên giường, sắc mặt không được tốt.
Nàng mắt nhìn bà tử sau lưng Ông Cảnh Vũ, sau đó có hơi không được tự nhiên thu hồi ánh mắt.
Nàng tràn đầy áy náy nói: “ Thân thể ta khó chịu, không tiện thỉnh an phu nhân, mong rằng phu nhân thứ lỗi ”
Tỳ nữ chuyển mang ghế đem đến bên cạnh giường, Ông Cảnh Vũ sau khi ngồi xuống, hòa nhã nói: “ Cấp bậc để nói sau, dưỡng tốt thân thể mới là chuyện cần phải làm, ta cầm theo mấy đơn thuốc bổ, vừa vặn cho ngươi bồi bổ thân thể ”
Thời điểm mới vào phòng quan sát, đến gần mơ hồ ngửi thấy mùi thảo dược nhàn nhạt, chính là Tào Tố Cầm trên trán lấm tầm mồ hôi, còn có mấy sợi tóc dính Lên mặt.
Tào Tố Cầm cúi đầu nói tạ ơn: “ Đa tạ phu nhân quan tâm, chỉ là quá tốn kém ”
Bà tử cũng cười nói: “ Hầu phu nhân quá khách khí, Tào gia cái gì cũng có, làm sao lai để thua thiệt đại cô nương? ”
Ông Cảnh Vũ sắc mặt lạnh lùng, nhưng cũng không nói gì.
Nàng quay đầu nhìn về phía bà tử, lộ ra ý cười: “ Ta muốn cùng Tào đại cô nương nói chút chuyện tư mật, không biết vị ma ma này cùng hạ nhân có thể đi xuống trước? ”
Bà tử sắc mặt ngưng lại, theo đó duy trì lấy nụ cười trên mặt, ba ta nói: “ Đại nương tử nói đại cô nương không thích nói chuyện, sợ nói nhầm trêu đến hầu phu nhân không vui, cho nên để lão phụ đi cùng ”
Ông Cảnh Vũ sắc mặt lập tức trầm xuống, cười lạnh nói: “ Hóa ra Tào gia không có quy củ như thế, thân là hạ nhân lại còn có thể quở trách chủ tử? Ta ngược lại thật mở mang kiến thức, chờ mấy ngày nữa tiến cung gặp thái hậu nương nương, ta ngược lại thật tốt nói một chút, để thái hậu nương nương biết Tào gia đối đãi nàng dâu ngài như thế nào ”
Nói xong khẽ hừ một tiếng, quay đầu lại.
Nghe vậy, bà tử biến sắc, vội nói: “ Là lão phụ lỡ lời, còn mong hầu phu nhân thứ lỗi ”
Ông Cảnh Vũ trầm giọng phun ra hai chữ: “ Ra ngoài ”
Bà tử sắc mặt thay đổi liên tục, sau đó nhìn về phía đại cô nương, thừa dịp ở sau lưng Ông Cảnh Vũ, cho nàng một cái ánh mắt cảnh cáo.
Theo đó ý vị thâm trường nói: “ Đại cô nương cần phải thật tốt chiêu đãi hầu phu nhân, chớ có nói sai ”
Dứt lời, phúc thân, mang theo hai tỳ nữ ra khỏi phòng.
Ông Cảnh Vũ cho Minh Nguyệt Phồn Tinh cái ánh mắt, hai người cũng hiểu ý lui ra ngoài.
Vốn bà tử cùng tỳ nữ tính nghe lén, lại nhìn thấy tỳ nữ của Ông thị cũng ra ngoài, nhướng mày, giận mà không dám nói gì, vội vàng đánh mắt cho tiểu tỳ nữ, để nàng ta đi mời đại nương tử tới, đánh gãy hai người nói chuyện. Diễn đàn Vietwriter.vn
Trong phòng, Ông Cảnh Vũ đưa tay sờ lên trán Tào Tố Cầm, nàng ta hoảng hốt, đang muốn né tránh, lại nghe thấy: “ Đừng nhúc nhích ”. Nghe xong hai chữ này, thật không dám động.
Lòng bàn tay rơi vào trên trán, xóa đi lớp son phấn, nàng nhẹ nhàng hít một hơi, đầu cũng là không tự chủ co rụt lại.
Thấy được trên trán vết bầm tím đen, Ông Cảnh Vũ thu tay lại, sắc mặt lạnh lùng: “ Kế mẫu lại đánh ngươi nữa? ”
Nàng ta cuống quít lắc đầu: “ Không phải, phu nhân ngươi suy nghĩ nhiều, chỉ là ta không cẩn thận té! ”
Ông Cảnh Vũ trầm mặc một chút, nói: “ Đến cùng là chính mình té, hay vẫn là bị người ta đánh, trong lòng ngươi hiểu rõ nhất ”
Tào Tố Cầm không nói gì.
Ông Cảnh Vũ lại nói: “ Ta nhận được tin tức, ngoại tổ mẫu cùng đại cữu cữu với đại cữu mẫu ngươi đang trên đường đến Kim Đô, tầm hai ngày nữa là đến ”
Nghe được ngoại tổ mẫu thật sự đến, Tào Tố Cầm sắc mặt kinh ngạc, tựa hồ cảm thấy không tin nổi, cho nên hỏi: “ Bọn họ thật sự tới? ”
Ông Cảnh Vũ: “ Ta muốn giúp Tào đại cô nương, giúp Tào đại cô nương đòi lại công đạo, khiến những kẻ nhục mạ ngươi đều phải bị trừng phạt ”
Lần đầu tiên nghe được người khác nói với mình những lời này Tào Tố Cầm sững sờ nhìn qua, không biết nên làm sao.
Ông Cảnh Vũ không nói nhảm, nói thẳng: “ Trừ phi Tào đại cô nương cảm thấy gả qua cho Mục vương, chuyện cũ có thể xóa bỏ, để một đám người trong phủ này lãng quên mẫu thân ngươi, không ai tôn kính mẫu thân đã mất của ngươi, vậy đại cô nương liền nói thẳng, ta cũng sẽ giúp đến đây thôi, lại sẽ không nhúng tay vào nữa ”
Tào Tố Cầm nghe được hai câu cuối cùng, nắm chặt bàn tay.
Sau một lúc lâu, nàng ta đỏ cả vành mắt, buông xuống hạ đầu, thanh âm mang theo nghẹn ngào: “ Có thể ta sợ hãi, đúng...là sợ hãi ”
Âm cuối đều có chút phát run. Diễn đàn Vietwriter.vn
Ông Cảnh Vũ mắt nhìn nàng ta nắm chặt lấy chăn mỏng đến phát run, bên trnên từng giọt nước mắt rơi xuống.
Nàng thanh âm ôn hòa hạ thấp giọng: “ Đại cô nương, ngươi nói thật với ta bà ta đánh ngươi phải không? ”
Tào Tố Cầm mím môi không nói, mắt đỏ bừng, sau một lúc lâu, nàng ta xốc chăn lên.
Lúc này, Ông Cảnh Vũ mới phát hiện chân trần của nàng ta sưng to lên.
Tiếp đó nàng ta chậm rãi cởi bỏ quần áo, quần áo từ đầu vai trượt xuống, chỉ còn lại một kiện tiểu y.
Thân thể trắng nõn, vết bầm tím trải dài từ bờ vai đến cánh tay, vết bầm tím cũ lẫn mới đan xen.
Trên cánh tay còn có mấy chỗ giống bị phỏng, chỗ phỏng tựa hồ đắp qua cao, nhìn qua hình như đã đỡ chút.
Nàng ta nửa quay người, trên lưng còn có vết roi.
Nhìn thấy những vết thương này, trong cổ Ông Cảnh Vũ như bị thứ gì đó chặn lại, liền cả hốc mắt cũng đều chua xót kịch liệt.
Khó trách Tào đại cô nương nhát gan như vậy, ngay cả nhìn người khác cũng khiến nàng ta sợ.
Ông Cảnh Vũ âm thầm thở một hơi, tiến lên đem y phục của nàng ta quàng lên, sau đó ngồi vào mép giường đem nàng ta ôm vào trong ngực, nhẹ vỗ về lưng nàng ta, thấp giọng trấn an: “ Đợi ngoại tổ mẫu ngươi tới, sẽ có người cho ngươi chỗ dựa, về sau không còn có ai dám đối xử với ngươi như vậy nữa ”
Lần đầu tiên được người khác ôm như thế, cảm thấy thật ấm áp, nhịn không được nghẹn ngào khóc ra tiếng.
Ông Cảnh Vũ nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng ta.
Một hồi lâu sau, nàng mới nói: “ Xem chừng một lúc bà ta sẽ tới, ta liền nói ngắn gọn ”
Nghe được kế mẫu sẽ tới, thân thể nàng ta đột nhiên cứng đờ, Ông Cảnh Vũ cùng nàng ta nói: “ Nếu muốn bà ta phải trả giá, trước khi ngoại tổ mẫu ngươi đến, ngươi hướng nàng ta đòi đồ, tận lực chọc giận nàng ta, khiến nàng ta cảm thấy ngươi có Vĩnh Ninh hầu phủ cùng Mục vương làm chỗ dựa, liền trời sợ không sợ đất, khiến nàng ta tức giận đem ngươi giam lại ”
Tào Tố Cầm sững sờ, Ông Cảnh Vũ đem nàng ta buông ra, sắc mặt nghiêm túc cùng nàng ta nói: “ Sau ngày hôm nay, nàng ta sẽ không dám để lại vết thương ở trên thân thể ngươi, cho nên sẽ không đánh ngươi, nhưng sẽ đem ngươi giam bỏ đói, cho ngươi bài học ” Diễn đàn Vietwriter.vn
Vì để cho nàng ta an tâm, tiếp theo nói: “ Trong phủ này có người của ta, nàng ta sẽ truyền tin tức cho ta, cũng sẽ lén đưa đồ ăn cho ngươi, cho nên ngươi không cần quá mức sợ hãi ”
Cuối cùng nàng ý vị thâm trường nói: “ Ta muốn giúp ngươi, nhưng ngươi cũng phải dựa vào chính mình ”
Nghĩ đến tổn thương trên người nàng ta, cũng không muốn bức ép nàng ta, lại bổ sung: “ Nếu làm không được, ta cũng sẽ không trách ngươi, mà Tạ gia cũng vẫn sẽ che chở cho ngươi ”
Tào Tố Cầm cúi đầu khóc nức nở, nàng ta đứt quãng nói: “ Ta, ta muốn vì nương đòi lại công đạo, ta muốn vì chính ta đòi lại công đạo ”
Ông Cảnh Vũ nắm tay nàng ta, ôn nhu: “ Được, ta giúp ngươi ”
Thanh âm vừa dứt, bên ngoài liền truyền đến tiếng ho khan của Minh Nguyệt, Ông Cảnh Vũ hướng cửa phòng liếc một chút, nhỏ giọng nói: “ Kế mẫu ngươi tới, nhớ kỹ ta dù giúp ngươi, nhưng vẫn cần ngươi phối hợp ”
Nói xong liền rời khỏi giường, ôn hòa: “ Ta đi về trước, ngươi dưỡng tốt thân thể, cái gì cũng đều không cần lo lắng ”
Tào Tố Cầm nhẹ gật đầu, tại lúc Ông Cảnh Vũ quay người rời đi, nói một tiếng tạ ơn.
Khóe miệng nàng có chút câu lên, cũng không nói gì.
Ra khỏi phòng, liền gặp Hoắc thị đã nhanh đi đến trước phòng.
Hoắc thị nhìn thấy Ông Cảnh Vũ, trên mặt phủ lên ý cười dối trá: “ Ông đại nương tử đến Tào phủ, ta không thể tiếp đón từ xa, mong thứ lỗi ”
Ông Cảnh Vũ không cần thèm cùng nàng ta nói lời giả dối, người này không đáng để nàng nói nhiều. Diễn đàn Vietwriter.vn
Mặt lạnh đi xuống mái hiên, đi tới trước người Hoắc thị, nhàn nhạt nói: “ Hoắc đại nương tử đến cả thanh danh đều không muốn, quả thực khiến ta bội phục, ta nếu là tiến cung nói nhiều một câu, dù là ngươi đánh chết không thừa nhận, Tào tam cô nương cũng đừng nghĩ gả vào hoàng tộc ”
Nghe vậy, khuôn mặt tươi cười của Hoắc thị hơi trầm xuống, nhưng vẫn tiếp tục giả vờ ngây ngốc: “ Ta không hiểu nhiều lắm lời Ông đại nương tử nói là có ý gì? Đang êm đẹp, vì sao muốn uy hiếp ta? ”
Ông Cảnh Vũ nhìn về phía nàng ta: “ Hoắc đại nương tử trong lòng hiểu rõ lời ta nói, nếu Tào đại cô nương có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ sợ Tào gia sống không yên, Hoắc đại nương tử còn xin tự giải quyết cho tốt, cáo từ ”
Dứt lời, thu lại ánh mắt, từ bên cạnh nàng ta đi qua.
Chủ tớ mấy người rời khỏi viện tử, nụ cười trên mặt Hoắc thị lập tức tắt, lòng bàn tay xiết chặt.
Một lát sau, bỗng nhiên đẩy cửa phòng ra, từ bên ngoài đến gần, căm ghét trừng mắt nhìn người nằm trên giường.
Nhìn thấy nha đầu này dáng dấp càng ra giống mẫu thân nàng ta, Hoắc thị liền càng chán ghét.
Mỗi lần thấy được nha đầu này, liền sẽ hồi tưởng lại chính mình bị biểu tỷ lăng mạ chèn ép, bị nàng ta khí nhục đến nỗi ngay cả tôn nghiêm cũng không còn. Diễn đàn Vietwriter.vn
Nhớ tới biểu tỷ luôn luôn bố thí đồ vật ném đến cho nàng.
Nhớ tới ánh mắt xem thường của biểu tỷ.
Tào Tố Cầm bị trừng khiến thân thể co rụt lại, vẻ sợ hãi sớm đã thấm vào tâm can.
Hoắc thị đi đến bên giường, trầm giọng hỏi: “ Ngươi nói gì với Ông thị? ”
Tào Tố Cầm nắm chặt chăn mỏng không dám nói lời nào.
Hoắc thị cười lạnh một tiếng: “ Ngươi cùng mẫu thân hèn hạ của ngươi giống nhau như đúc, đều dở trò ở phía sau, thấp hèn cực kì ”
Nghe được kế mẫu lại nhục mạ nương, Tào Tố Cầm nắm chặt lấy chăn.
Nàng thấp giọng mở miệng: “ Mẫu thân đã ghét nương nữ nhi như vậy, vậy liền đem đồ cưới cùng mũ phượng trả lời cho nữ nhi ”
Nghe được nàng như thế nhấc lên chuyện này, Hoắc thị cười lạnh: “ Đồ cưới của nương ngươi? Nực cười, nương ngươi để lại chỉ là một đống sắt vụn, có cái gì đáng tiền? Còn nữa giá y đều cất giữ mười lăm mười sáu năm nay, sớm đã bị trùng đục đến không biết thành cái quỷ gì, ta ném đi rồi ”
Tào Tố Cầm âm thầm thuyết phục chính mình, nàng cũng có người che chở, chính mình có hầu phủ phu nhân có Tạ gia giúp đỡ, nàng không cần sợ.
Nàng lần thứ nhất ngẩng đầu, nhìn thẳng kế mẫu mở miệng: “ Lạc ma ma cùng nương đến Tào gia có đưa danh sách đồ cưới cho nữ nhi, mẫu thân nếu là không chịu trả, nữ nhi liền tìm Mục vương điện hạ cầu giúp đỡ ” Diễn đàn Vietwriter.vn
Chợt nghe nha đầu này nói có tờ đơn tử, ánh mắt Hoắc thị dần dần sắc bén.
“ Tốt lắm, ngươi cho rằng ngươi có Ông thị cùng Mục vương làm chỗ dựa cho ngươi, liền có thể ngỗ nghịch với mẫu thân ngươi rồi? ”
Nàng ta chậm rãi đi đến bên giường, âm lãnh liếc nhìn kế nữ.
Con ngươi sắc lạnh kia khiến Tào Tố Cầm thở cũng không dám thở.
Bỗng nhiên, Hoắc thị mỉm cười: “ Nếu ngươi bỗng nhiên không còn trong sạch, không biết người hoàng tộc có còn muốn ngươi? Coi như ngươi nói ta đối xử với ngươi như thế nào, ngươi đã không còn trong sạch, ai còn tin ngươi? ”
Nghe vậy, Tào Tố Cầm trừng lớn hai mắt, khiếp sợ nhìn qua kế mẫu, không nghĩ tới nàng ta có thể ác độc như vậy.
Hoắc thị đưa tay ra, vuốt ve khuôn mặt mà nàng ta cực kỳ chán ghét, thanh âm ôn nhu: “ Ngoan ngoãn nghe lời, dù là ngươi gả vào Mục vương phủ, nhưng ta muốn hủy ngươi, cũng rất dễ dàng ”
Dứt lời, thu tay về, quay người chuẩn bị rời đi, nhưng lại nghe kế nữ xưa nay nhát gan lần đầu tiên cưỡng điệu nói: “ Mẫu thân nếu là đem đồ cưới của nương trả cho nữ nhi, nữ nhi tự nhiên cái gì cũng không nói, cũng sẽ nghe lời mẫu thân, nếu là mẫu thân không chịu, nữ nhi liền cùng người bên ngoài nói muội muội là giả bệnh ”
Nghe vậy, Hoắc thị bỗng nhiên quay người lại, đưa tay lên muốn đánh, nhưng lòng bàn tay lại là dừng ở trên gương mặt.
Thân thể Tào Tố Cầm run lẩy bẩy, nhưng vẫn cứng cổ như cũ, lần này không trốn tránh.
Hoắc thị híp mắt, nàng ta cuối cùng thu tay về, không nghĩ tại trên người kế nữ lưu lại bất kỳ vết thương nào.
Nàng ta trầm giọng uy hiếp nói: “ Tiện nha đầu nhà ngươi nếu dám hủy nữ nhi ta, ta liền triệt triệt để hủy ngươi, hủy thanh danh ngươi giống như mẫu thân đã chết của ngươi ”
Cảnh cáo sau, trực tiếp quay người ra khỏi phòng. Diễn đàn Vietwriter.vn
Tại cửa phòng dừng lại, phân phó bà tử: “ Đem nha đầu này nhốt vào nhà chứa củi, trong ba ngày, chỉ cho nó uống nước, không cho phép cho ăn ”
Nàng ta không thể đánh, nhưng lại có thể hù dọa.
Nha đầu này lá gan nhỏ, không dọa nàng ta một chút, nàng ta còn tưởng rằng chính mình đã bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng, liền có thể làm xằng làm bậy?
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tuổi thơ bất hạnh, cần dùng đời sau chữa lành.
Trong hiện thực có rất nhiều loại ngược đãi, mặc kệ là cha mẹ ruột, hay mẹ kế cha dượng, kiên quyết chống cự, quyết không nhượng bộ.
Bình luận facebook