79.
Đã là cuối thu, lúc từ Tào phủ trở về liền đổ mưa phùn, đêm xuống bắt đầu thấy lạnh.
Ông Cảnh Vũ đan cho Lan ca nhi một đôi giàu cùng mũ đầu hổ, nghe được bên ngoài có tỳ nữ hô “hầu gia”, nàng ngước mắt hướng phía cửa phòng nhìn lại.
Tạ Quyết gập ô từ bên ngoài đi qua cánh cửa, đi vào trong phòng.
Quần áo cùng áo choàng còn có tóc trên người hắn đều ướt hơn phân nửa.
Ông Cảnh Vũ còn tưởng rằng hôm nay mưa, buổi tối hắn sẽ không trở về, thế mà hắn vẫn về. Diễn đàn Vietwriter.vn
Lông mày có chút nhăn lại, thầm nghĩ: Hắn không về phủ là không chịu được à?
Dù nghi hoặc, nhưng vẫn là buông đồ thêu xuống, lúc đứng dậy đi lấy khăn, nói thầm: “ Biết mưa còn trở về làm gì? Sáng sớm ngày mai còn phải chạy đi ”
Xoay người lại nói chuyện, mới phát hiện hắn đứng sau lưng nàng từ lúc nào.
Nàng liếc hắn một chút: “ Đi qua đến một thanh âm cũng không có ”
“ Dù sao ngày mai cũng không có ý định đi về quân doanh, cho nên cũng trở về, chẳng qua là cách nhau bao nhiêu canh giờ thôi ”
Ông Cảnh Vũ tức giận: “ Đều nhanh sẽ đến mùa đông, ngày ngắn đêm dài, chàng từ trong quân trở về gấp gáp, trời đều đã tối, cửa thành cũng đóng, chàng như thế nào trở về được ”
Nói, liền đưa khăn tay cho hắn lau mặt.
“ Vậy về sớm một chút là được ”
Thời khắc Tạ Quyết nói chuyện, rủ xuống con ngươi, tầm mắt rơi xuống hàng mi dày và cong của thê tử, ánh mắt chậm rãi dời xuống, đem thần sắc nghiêm túc của nàng cẩn thận nhìn vào trong mắt.
Lẽ ra, đáy lòng phải thấy thỏa mãn, nhưng bất chi bất giác lại thấy nặng nề.
Ngay khi Ông Cảnh Vũ dời ánh mắt, liền bắt gặp ánh mắt của hắn.
Nhìn thấy đôi mắt đen lấy của Tạ Quyết, nàng ngẩn người, sau đó hỏi: “ Trong quân có chuyện khó khăn sao? ”
Tạ Quyết mắt sắc hơi liễm, sau đó lắc đầu, khóe miệng nhiều thêm một tia đường cong, đáp: “ Không có việc gì ”
Ông Cảnh Vũ lại buồn bực nói: “ Thần sắc chàng lúc nãy ngưng trọng như vậy, ta còn tưởng rằng trong quân phát sinh chuyện gì cơ ”
Lau xong mặt cho hắn, sau đó nói: “ Trước tiên đem quần áo ướt thay ra, một lát lại uống chút canh nóng ” Diễn đàn Vietwriter.vn
Tạ Quyết gật đầu, dắt eo phong đi vào phòng trong, hỏi nàng: “ Còn sớm như vậy, Lan ca nhi đã ngủ rồi? ”
Trước đó lúc vừa về, liền có thể nhìn thấy Lan ca nhi.
“ Có lẽ là trời lạnh, Lan ca nhi có chút không thoải mái, nhũ mẫu đang tắm cho hắn ”
Nhắc đến Lan ca nhi, nàng khẽ thở dài một hơi, lo lắng cực kì, sau khi ngồi xuống lại cầm lấy kim chỉ thêu vá mũ đầu hổ.
Tạ Quyết đi tới trước tủ, nhìn thân ảnh ở bên ngoài nguyệt ngăn, hỏi: “ Đi tìm đại phu chưa? ”
“ Đã tìm rồi, đại phu nói không có việc gì, cho hắn tắm nước nóng một lát, ngày mai liền tốt ”
Tạ Quyết nghĩ nghĩ, nói: “ Nếu không đêm nay liền đem Lan ca nhi ôm về phòng chính chăm sóc ”
“ Ta cũng nghĩ như vậy, cho nên ta phân phó nhũ mẫu, đợi tắm xong liền ôm tới ”
Cũng không biết có phải hay không, bởi vì lúc ở Vân huyện đến nay Tạ Quyết thường ở cùng Lan ca nhi, lại thêm khoảng thời gian này gần như ngày ngày đều ở trong phủ, cho nên Lan ca nhi càng ỷ lại vào hắn.
Hay là ở cạnh phụ thân có cảm giác an toàn, bình thường lúc khóc rống, vừa đến trong ngực phụ thân liền an tĩnh trở lại.
Lúc này, Minh Nguyệt gõ cửa, tại ngoài phòng nói: “ Nương tử, có tin tức ”
Ông Cảnh Vũ nhướng mày, đem vật buông xuống, sau đó đi đến cửa phòng.
Mở cửa phòng ra, Minh Nguyệt hạ giọng đem tin tức biết được nói ra.
Ông Cảnh Vũ sau khi nghe xong, phân phó: “ Kêu người kia chú ý một chút, chớ để Tào đại cô nương đổ bệnh thật ” Diễn đàn Vietwriter.vn
Minh Nguyệt “vâng” một tiếng, sau đó liền lui xuống.
Lúc Ông Cảnh Vũ đóng cửa phòng lại, lúc xoay người liền thấy Tạ Quyết đã cởi ngoại bao, chỉ còn lại một thân áo trong màu trắng từ bên trong đi ra.
“ Là chuyện của Tào gia đại cô nương? ”. Tạ Quyết ước chừng nghe được mấy câu, cho nên cũng không khó đoán.
Ông Cảnh Vũ cũng không gạt hắn, đem chuyện hôm nay tại Tào gia nhìn thấy nói ra.
Nói đến lời cuối cùng, bất đắc dĩ nói: “ Tục ngữ có câu có kế mẫu liền có kế phụ, lời này quả thật không sai ”
Nàng hô một hơi, tiếp tục nói: “ Hiện nay Tào đại cô nương bị kế mẫu nhốt lại, chỉ hi vọng khổ nhục kế này có thể khiến Tạ gia nổi giận, từ đó thái độ cường ngạnh cùng Hoắc thị đối kháng, cũng có thể khiến Tào đại cô nương có hậu thuẫn vững chắc ”
“ Tóm lại nàng cái gì đều cũng đã giúp, không cần phải suy nghĩ nhiều ”
Ông Cảnh Vũ nhẹ gật đầu.
Sau một lúc lâu, nhũ mẫu đem Lan ca nhi ôm tới.
Lan ca nhi không thoải mái, đôi mắt to ướt sũng, lại ủy khuất cực kỳ.
Được cha ôm trong ngực, thút tha thút thít mấy lần, sau đó cái đầu nhỏ liền hướng trong ngực Tạ Quyết cọ đi cọ lại, vừa cọ vừa ầm ừ vài tiếng, bộ dáng kia như đang tố khổ.
Lúc đầu Ông Cảnh Vũ đau lòng nhi tử, bắt gặp hắn nũng nịu liền cảm thấy buồn cười.
Mới bao nhiêu lớn liền biết nũng nịu với phụ thân hắn?
Lại lớn thêm một chút, biết nói chuyện, vậy không phải trên miệng mỗi ngày đem cha nói qua mấy lần?
Khi đang mang thai Lan ca nhi, Ông Cảnh Vũ suy nghĩ nên như thế nào mới có thể để Tạ Quyết không lãnh đạm với hắn, nhưng bây giờ xem ra, cũng không cần nàng lo lắng.
Tạ Quyết ôm Lan ca nhi đi qua đi lại trong, tuy chỉ đi được vài vòng, tiểu gia hỏa liền ngủ thiếp đi, ngón tay nhỏ vẫn còn đang bỏ ở trong miệng. Diễn đàn Vietwriter.vn
Động tác Tạ Quyết ôn nhu đem hắn đặt ở trên giường, sau đó đem tay nhỏ ra khỏi miệng hắn.
Lấy tay khỏi miệng ra, Lan ca nhi nhắm mắt lại ầm ừ, khuôn mặt nhỏ đều cau có, lúc đang muốn khóc, Tạ Quyết vỗ nhè nhẹ vào ngực hài tử.
Ông Cảnh Vũ ngồi tại bên giường, nhìn dáng vẻ hắn nhu tình, như có dòng nước ấm từ đáy lòng chảy qua, trong bụng nàng vui mừng, cho nên mặt mày cong cong, khóe miệng cũng không nhịn được hiện lên ý cười nhu hòa.
Nàng nằm xuống bên cạnh Lan ca nhi, cánh tay gối lên đầu, trong mắt đầy ý cười nhìn hắn.
Tạ Quyết cùng nàng mắt đối mắt, hắn cũng nằm xuống, khuôn mặt sớm đã quen vẻ lạnh lẽo cũng lộ ra ý cười nhạt.
Yên lặng, cũng không nói gì, một nhà ba người cứ như vậy nằm trên giường.
Ông Cảnh Vũ nghĩ, quãng đời về sau nếu có thể một mực bình bình đạm đạm như vậy, đều rất tốt.
*
Mũ đầu hổ làm xong thì thời tiết vừa vặn cũng chuyển lạnh, Ông Cảnh Vũ đem mũ nhỏ tử đội lên đầu Lan ca nhi.
Tiểu gia hỏa trắng trắng mập mập đội mũ đầu hổ trên đầu, nhìn không khác gì một con hổ con, nhưng lại khiến lão thái thái nhìn đến hỏng mất, mở miệng một tiếng kêu tằng tôn ngoan.
Có thể do không quen trên đầu mang theo cái mũ, hắn luôn đưa tay đòi túm. Hắn kéo một cái xuống dưới, Ông Cảnh Vũ cũng chỉ có thể liên tiếp cho hắn mang trở lại.
Lão thái thái cũng không có hỏi chuyện của Tào gia, dưới cái nhìn của bà, tôn tức mới tiếp quản hầu phủ một năm, có thể đem hầu phủ xử lý ngay ngắn, cho nên chuyện của Tào gia, để nàng tính toán liền tốt.
Ông Cảnh Vũ từ viện tử lão thái thái đi ra, tại ngõ hẻm liền thấy Minh Nguyệt mang theo sắc mặt vội vàng đi tới.
Ông Cảnh Vũ tin tưởng nhất chính là Minh Nguyệt cùng Phồn Tinh, mà Minh Nguyệt cơ linh, cho nên liền để nàng ta đi nhìn chằm chằm chuyện ở Tào gia. Diễn đàn Vietwriter.vn
Nàng ta vội vàng như vậy, nhất định là Tào gia có tin tức gì.
Minh Nguyệt đến gần, Ông Cảnh Vũ cùng nàng ta nói: “ Trở về rồi hãy nói ”
Đợi đến khi về tới phòng, đem Lan ca nhi ôm lấy, để những người khác lui ra, chỉ lưu Minh Nguyệt cùng Phồn Tinh.
Nàng cùng Minh Nguyệt nói: “ Nói đi ”
Minh Nguyệt hơi có vẻ kích động nói: “ Đúng như nương tử suy đoán, buổi sáng hôm nay Tạ gia một tiếng chào hỏi cũng không nói liền kéo tới Tào gia, Hoắc thị trở tay không kịp. Lão thái thái Tạ gia lão vừa mở miệng liền nói muốn gặp tôn nữ, Hoắc thị nói Tào đại cô nương không ở trong phủ, đã đi lên miếu dâng hương cho nguyên mẫu, muốn lão thái thái chờ mấy ngày ”
“ Nhưng lão thái thái Tạ gia bá khí cực kì, truy hỏi là ngôi miếu nào, bà ta liền phái người đi đón trở về ”
Phồn Tinh nghe vậy, nghi ngờ nói: “ Ngươi nói như vậy, sao tựa như ở một bên nhìn xem giống như? ”
Minh Nguyệt đáp: “ Lúc ta đi hỏi thăm, nha đầu kia kể rất cụ thể, cũng không giống như đứng một bên xem, đáng tiếc là bị hạ nhân đuổi đi, sau đó cũng không có thăm dò được gì ”
Ông Cảnh Vũ lôi kéo mũ hổ trên đầu Lan ca nhi, âm thầm thở dài một hơi, nói: “ Nhìn điệu bộ này, Tạ gia hẳn là quyết định phải che chở ngoại tôn nữ, ta cũng yên lòng ”
Nhưng mà Phồn Tinh lại buồn bực nói: “ Hiện tại để ý như vậy, vì sao trước đó lại không quan tâm, là vì Tào đại cô nương sắp trở thành Mục vương phi? ”
Ông Cảnh Vũ cẩn thận nghĩ nghĩ sự tình đời trước.
Tạ gia mặc dù cũng tới Kim Đô tham gia tiệc mừng, nhưng cũng không có ở lại quá lâu, lúc toàn bộ Kim Đô đều cười Mục vương phi của hồi môn không đáng tiền thì ngược lại Tạ gia lại yên lặng hướng Mục vương phủ đưa mấy phần lễ cưới. Diễn đàn Vietwriter.vn
Bởi vậy, cũng làm cho Hoắc thị bị nghị luận thật lâu.
Hoắc thị chỉ có chút khôn vặt, không biết nhìn xa trông rộng.
Nàng ta cảm thấy nữ nhi mình có tướng mạo cùng có tài, vào đông cung là không có vấn đề.
Nhưng lại không biết thanh danh của mình lại bị hủy đi hơn phân nửa. Còn nữa lại bởi vì hôn sự của Mục vương đã đắc tội với thái hậu cùng hoàng đế triệt để, cho nên cuối cùng nữ nhi nàng ta đến cánh cửa hoàng gia cũng không chạm vào được, chỉ có thể lùi lại mà cầu gả cho bá phủ thế tử.
Nghĩ tới này, Ông Cảnh Vũ lắc đầu: “ Không hẳn như thế, chỉ có khả năng còn một số chuyện chúng ta chưa biết ”
Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: “ Tạ gia ở Lương Châu, cũng không ở Kim Đô, người của Tạ gia ở Tào gia đều bị đuổi đi sạch, Tạ gia có thể hay không hàng năm đều có mang đồ tới, hoặc là phái người đến, chỉ là bị lừa gạt, không biết tình huống thật? ”
Ông Cảnh Vũ: “ Ai mà biết được ”
Phồn Tinh lúc này lại buồn bực nói: “ Tạ gia đều đã tới, vậy kế tiếp nên làm thế nào, có thể hay không lại lần nữa bị lừa gạt? ”
Ông Cảnh Vũ phỏng đoán, hiện tại Tào gia vướng phải Tạ gia sẽ phiền phức một thời gian đây.
Hoắc thị chắc chắn sẽ suy nghĩ không thông lý do tại sao Tạ gia lại đến đây.
Chỉ là, Phồn Tinh nói cũng là một vấn đề, nếu là Tào gia tính kế khiến lão thái thái mấy ngày sau mới gặp được tôn nữ, che giấu được chuyện Tào đại cô nương bị nhốt.
Nói không chừng Hoắc thị còn suy nghĩ ra biện pháp âm hiểm gì che đậy vết thương trên người Tào Tố Cầm.
Ông Cảnh Vũ thần sắc lộ ra mấy phần suy tư, một lát sau, hỏi Minh Nguyệt: “ Nha đầu kia đâu? ”
Minh Nguyệt đáp: “ Nàng ta ra ngoài mua đồ, tầm buổi trưa sẽ trở về, hiện tại đại khái còn nửa canh giờ, nàng ta nói trước khi trở về sẽ đi một chuyến đến Thiên Hương Lâu mua bánh ngọt cho tam cô nương ” Diễn đàn Vietwriter.vn
Nghe vậy, Ông Cảnh Vũ đem Lan ca nhi cho Minh Nguyệt ôm, sau đó đứng lên đi lấy bút giấy, sau đó dùng tay trái viết.
Tay trái viết không quen, kiểu chữ có một chút lệch, nhưng đây cũng là điều Ông Cảnh Vũ muốn.
Trên thư viết Tào đại cô nương bị đánh, trên thân đều là vết thương cũ, còn nói người căn bản cũng không có đi am ni cô, mà là bị giam lại.
Không đến nửa khắc, liền viết xong thư, nàng giao cho Minh Nguyệt, phân phó: “ Lại đi lấy hai lượng đưa đến Thiên Hương Lâu, cùng nha đầu kia nói, nàng ta nếu có thể đem thư này đưa đến tay Tạ gia lão thái thái, ta lại cho nàng ta thêm ba lượng. Để nàng ta suy nghĩ minh bạch, giúp lần này, chính là hướng Mục vương phi tương lai quy hàng, về sau tiền đồ đương nhiên sẽ không kém ”
Mặc dù nàng sẽ không để cho Tào đại cô nương trọng dụng kẻ bán đứng chủ nhân, nhưng vẫn sẽ đem nàng ta từ Tào gia mang ra, không phải bị tra tấn đến chết.
Minh Nguyệt ứng một tiếng, tiếp tin, vội vàng đi đến Thiên Hương Lâu.
Bình luận facebook