“Chỉ có ba người cho cậu,” Cái này thử thách bản lĩnh Leader, phân phối như thế nào, thống nhất, lỡ có người có tiến độ quá thối nát còn phải dọn dẹp, nếu không để ý sẽ hôn thiên ám địa *.
(*) hôn thiên ám địa: trời đất mù mịt, âm u tăm tối.
“Ba người? Công ty sắp sụp đổ?” Nhướn mày.
“Nhờ hồng phúc của cậu, sự nghiệp công ty còn nhỏ bị ép phát triển.” Nếu cậu ấy không về quê, dự đoán phát triển càng nhiều mới đúng.
Cẩn thận kiểm tra bảng biểu hợp đồng và cái khác, Chu Luật Dã đưa ra quyết định.
“Cho tôi thêm một người, nộp trước thời gian ba ngày.”
Ba người không trả lời, rất ăn ý biết chỉ cần thêm một người nữa, hợp đồng này có thể ký, trái lại, cũng nói tạm biệt với thiên văn sổ * tự này.
(*) thiên văn sổ tự: con số thiên văn (những con số rất lớn từ hàng trăm triệu trở lên)
Thảo luận xong việc chính, ba người ở đầu màn hình bên kia lập tức ngã trái ngã phải trên ghế.
“Xem ra sau này muốn họp đều phải thông báo trước.” Tiễn Quán Kiệt tùy tiện vùi thân thể vào sau ghế sa lon văn phòng, cặp chân dài nâng lên, bắt chéo trên bàn hội nghị.
Khó trách a Dã muốn rút đường dẫn, nếu như ngày nào đó bọn họ không cẩn thận nhìn thấy hình ảnh gì đó không nên nhìn, nhất định sẽ chết rất thảm.
“Thật hâm mộ, ba vương lão ngũ chúng ta không ai muốn chỉ có thể ôm công việc ngủ.” Chung Ấn Nghiêu ngồi phịch xuống ghế sa lon bên cạnh.
Trong này anh thảm nhất, không phải chỉ xử lý nội vụ, còn phải phụ trách đối ngoại, anh cũng muốn ở nhà mặc quần ngắn áo lót vùi đầu liều mạng, nhưng lại gặp một đám quái vật này, nhiệm vụ mặc âu phục đành rơi lên đầu anh, hại anh bị thiêu hai phía.
“Chúc mừng cậu thoát khỏi cuộc sống hòa thượng.” Cao Nhĩ Tường cũng gác chân lên bàn hội nghị, hai tay giơ lên cao bắt chéo gối sau đầu, trên mặt lộ ra tươi cười khó có.
Thủa ban đầu khi công ty mới sáng lập, chỉ có một mình a Dã còn đi học, mấy người bọn họ cùng thuê một tầng nhà trọ, cả ngày nhìn cậu ấy không phải đọc sách chính là làm việc, giải trí duy nhất là tập thể hình, cuộc sống còn hạn chế hơn hòa thượng thật sự làm cho người ta không khỏi hoài nghi có phải có chỗ nào đó của cậu ấy có vấn đề không...
Có rồi, cậu ấy có một kiểu giải trí khác...
Hoặc có thể nói là làm theo lệ, chính là gọi điện thoại, nội dung liên miên bất tận, ngoại trừ Linh Linh chính là Linh Linh, nghe thấy khiến bọn họ không nhớ rõ tên cũng khó.
Nhưng như vậy cậu ấy cũng để cho bọn họ biết được, hóa ra một người đàn ông có thể cứng đầu với tình yêu như thế, thử cố gắng, sẵn sàng liều mình vì một mục tiêu – người trong lòng.
“Kết hôn nhớ phải gửi thiệp mời đó.” A Dã liều chết chiến đấu nhiều năm như vậy, hoàn hảo cuối cùng người vào trong tay cậu ấy, nếu không bọn họ thật sự không dám tưởng tượng người phụ nữ mình yêu bị người khác đuổi theo mất, cậu ấy sẽ làm ra việc ngốc nghếch gì.
Cũng bởi vì tìm hiểu tình huống này, cho nên lúc trước khi a Dã nói muốn về Nam, bọn họ hoàn toàn không dám ngăn cản.
“Cô ấy có chị em không, giới thiệu cho tôi một người đi?” Bất đắc dĩ thở dài thêm than thở.
Muốn bạn giường có thể đến quán đêm tìm, nhưng mà đối tượng một đêm phong lưu không thể đảm nhận làm bạn gái, độc thân không phải bởi vì ánh mắt anh cao, thật sự vì công việc của bọn họ rất khó tiếp xúc với người khác giới.
“Muốn bà xã tự mình theo đuổi.” Chu Luật Dã đứng dậy đi đến trước màn hình, “Không có việc gì nữa chứ?” Anh không định chia sẻ dung nhan khi ngủ của bạn gái với người khác.
Ra lệnh đuổi khách.
“Được rồi, chúng tôi cũng nên đi, có rảnh thì về lắc lư -”
Còn chưa nói xong, hình ảnh đã gián đoạn, ba người nhìn nhau, chỉ có thể đau lòng sờ sờ mũi, làm chuyện của mình.
Chiếc xe SUV màu đen quen thuộc dừng lại bên đường.
“Anh đến rồi, có thể đi lên chờ em không?” Chu Luật Dã cứ theo lệ thường đến dưới lầu công ty Tập Nhĩ trước thời gian, theo lệ thường gọi điện thoại cho bạn gái đại nhân, hỏi có lên lầu chờ cô không.
“Em còn bốn mươi phút nữa mới hết giờ làm, anh cố ý.” Đầu bên kia điện thoại, giọng Bảo Linh Linh hơi bất đắc dĩ.
Cô ra lệnh không cho phép anh tự tiện đến công ty của cô, chỉ sợ trường hợp xung đột lần trước với chủ nhiệm Hoàng die nda nle equ ydo nn lại phát sinh lần nữa, đương nhiên có thể tưởng tượng, người đàn ông này yêu cô thương cô, tuyệt đối không nhượng bộ về phương diện biểu thị công khai quyền sở hữu, mỗi một lần đều chờ dưới lầu công ty trước thời gian hết giờ làm, coi như cô sẽ ăn chiêu khổ nhục kế này, đồng ý cho đi.
“Anh rất biết điều.” Đây là lời nói thật, điều kiện đầu tiên miễn là không có ai làm loạn chủ ý của cô.
“Trước tiên anh phải cam đoan với em không làm xằng làm bậy mới được phép đi lên.”
“Mức độ như thế nào được gọi là không làm xằng làm bậy?”
“Không thể cãi nhau, càng không thể ra tay đánh người.” Muốn anh duy trì vẻ mặt ôn hòa với người xạ lạ là chuyện không có khả năng, giữ lễ phép cơ bản đã rất nể tình. Cho nên cô cũng không quá nghiêm khắc anh.
“Được.” Anh đồng ý ngay lập tức.
Không đến hai phút, thân hình cao lớn lập tức xuất hiện trong văn phòng.
Rất nhiều người đều từng xôn xao bát quái về nam nhân vật chính không xa lạ này, vừa thấy anh lập tức chủ động mời đến.
“Thư ký Bảo, bạn trai đến này.”
Trong một đám ánh mắt ngạc nhiên, nam chính đi đến dừng lại trước vị trí của nữ chính.
“Tình yêu, anh đợi chết đi.” Công việc trên tay còn chưa xử lý xong, Bảo Linh Linh bớt chút thời gian lườm anh.
“Em đáng giá.” Đáp lại bạn gái nũng nịu bằng nụ cười, anh tự động kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô.
Mặc dù bạn trai thư ký Bảo thật sự quá đẹp trai, nhưng thái độ ôn hòa rõ ràng chỉ với bạn gái, về phần những người khác, ngay cả lịch sự theo phép cũng có có vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, đồng nghiệp cùng lúc hâm mộ người đàn ông này thật sự là tình nhân trong mộng của phụ nữ, về phương diện khác cũng rất thức thời, không bắt chuyện nhiều.
Nhưng mà, vẫn sẽ có người mắt trắng không hiểu hai chữ thức thời làm như thế nào.
“Đúng là tiểu bạch kiểm * chơi bời lêu lổng.” Hoàng Quang Hoa mới vừa ra ngoài công tác về, bước vào phòng làm việc nhìn thấy người đàn ông từng khiến anh khó chịu, lập tức lộ vẻ mặt khinh bỉ rêu rao.
(*) tiểu bạch kiểm: trai bao/ những chàng trai trắng trẻo (thường mang nghĩa châm chọc)
Có trò hay để nhìn.
Trong văn phòng, các đồng nghiệp khác có cùng một suy nghĩ.
Nghe bậy, Bảo Linh Linh lập tức đứng dậy trả treo, ngược lại bị bạn trai ngăn cản.
“Chính em bảo anh không được cãi nhau, em tức giận cái gì?” Chu Luật Dã thấp giọng nói bên tai cô, tay cũng đặt trên bắp đùi cô, ngăn cản hành động của cô.
“Anh ta sỉ nhục anh.” Bị ảnh hưởng việc anh cố ý hạ thấp giọng, cô cũng không tự chủ nhỏ giọng ghé vào bên tai anh đáp lời, nhưng giọng nói không giấu được giận dữ, “Ức hiếp người đàn ông của em trước mặt em, không phải rất quá đáng sao? Hơn nữa em kêu anh đừng cãi nhau, chứ chưa nói em không thể ầm ỹ.”
Nghe vậy, đầu tiên trong mắt anh hiện lên vẻ kinh ngạc, lập tức cất tiếng cười to.
“Ha ha ha -” Người đàn ông của cô, bạn gái yêu quý của anh thật sự có thể khiến anh sung sướng.
“Chu Luật Dã, khống chế một chút.” Mắt đẹp trừng.
Đồng nghiệp bên cạnh nghi hoặc nhìn soái ca đột nhiên cười ha hả, tuy rằng không nghe thấy nội dung nói nhỏ của bọn họ, nhưng nhìn từ bên cạnh xem ra giống như liếc mắt đưa tình.
“Linh Linh, anh vì tốt cho em. Kiểu giống như tiểu bạch kiểm này không đáng tin, trăm ngàn lần đừng để vẻ bên ngoài dieendaanleequuydonn lừa cả người cả của.” Lời của mình không được người trong cuộc để ý chút nào, Hoàng Quang Hoa cảm thấy thật mất mặt tiếp tục công kích, nhưng xét thấy có kinh nghiệm lần trước, tuy rằng trên miệng anh vẫn không dừng, nhưng không dám bước tới gần.
“Nhân tài? Anh nói nhân tài nào có thể so sánh được qua tôi?” Hừ lạnh một tiếng, người trong cuộc bị công kích cuối cùng mở miệng đáp lại, ròi mới nhỏ giọng nói một câu bên tai bạn gái, “Không cãi nhau, anh phân rõ phải trái là được.”
Sau đó, đứng lên bước ra vài bước đối diện với Hoàng Quang Hoa.
Anh đứng lên, không chỉ chênh lệch chiều cao, tăng thêm khí phách ngông cuồng, lập tức khiến cho đối phương thấp đi.
“Chơi bời lêu lổng, anh giỏi hơn tôi chỗ nào.” Dù sao lăn lộn trong thương trương nhiều năm, có thể bò được lên vị trí hôm nay cũng có chút thực lực, anh chỉnh mạnh một chút, khí thế bị đè xuống trong nháy mắt, cho phản kích.
Nhưng anh quá coi thường người đàn ông ngông nghênh trước mắt.
“Mỗi chỗ đều mạnh hơn anh.” Chu Luật Dã chỉ đơn giản nhíu mày, giọng điệu như lẽ đương nhiên, chưa xong, giống như sợ anh ta không nghe được rõ, lại nhấn mạnh thêm, “Mỗi, một, chỗ.”
“Anh -” Không nghĩ tới anh ta lại cuồng vọng đến thế, Hoàng Quang Hoa lập tức chán nản.
Chỉ có điều, anh còn chưa nói hết, đã có một giọng nói chen vào.
“Có chuyện gì sao?” Chủ nhân giọng nói xuất hiện ở cửa phòng làm việc.
“Giám đốc Chu.”
Mỹ nam kim cương của tổng công ty đích thân đến, một đống nữ đồng nghiệp nhanh chóng cúi đầu trang điểm lại.
“Giám đốc Chu, anh tới thật đúng lúc.” Hoàng Quang Hoa nghênh đón giống như thấy Bồ Tát, “Anh cũng đến khuyên nhủ thư ký Bảo, kêu cô ấy đừng bị lời ngon tiếng ngọt của tiểu bạch kiểm lừa gạt.”
“Tiểu bạch kiểm?” Bị người phía trước lôi kéo, Chu Luật Anh nhìn về phía gương mặt quen thuộc đằng trước.
Ặc – thằng nhóc này tuyệt đối không trắng.
Giống như muốn giải đáp nghi ngờ của anh, Hoàng Quang Hoa thao thao bất tuyệt: “Là vậy, không biết tiểu bạch kiểm này giở thù đoạn gì khiến thư ký Bảo tạo điều kiện cho anh ta? Nhìn anh ta cả ngày không có việc gì chơi bời lêu lổng chờ đến giờ thư ký Bảo hết giờ làm, chắc chắn không phải hạng gì tốt, anh cũng đến giúp tôi khuyên nhủ thư ký Bảo, trăm ngàn lần đừng để bị người ta lừa cả người lẫn của, điều kiện của anh hơn cậu thanh niên mới lớn kia trăm lần, phụ nữ vẫn nên tìm đối tượng chững chạc...”
Nghe anh ta lải nhải không ngừng bên tai, Chu Luật Anh vẫn giữ nụ cười nhẹ lịch sự, vừa tiêu hóa lời anh ta nói.
Đấu không lại Luật Dã, hiện giờ tìm anh làm súng laser đúng không?
Anh lập tức hiểu ra trước kia chủ nhiệm Hoàng cho rằng anh theo đuổi Linh Linh, muốn lôi anh ra cùng đối phó với Luật Dã. Đáng tiếc, chút năng lực ấy của anh ta, còn muốn đấu với em trai?
Anh nhìn về phía em trai, đối phương cho anh ánh mắt chỉ nhìn thấy hai chữ “Khó chịu”, hiển nhiên cậu ta d1eend4nl3q21yd0nn rất muốn ra tay dẹp người, nhưng ngại có lệnh cấm trong người, không cách nào hành động, lại liếc nhìn Linh Linh bên cạnh, chỉ thấy cô không ngừng trợn trắng mắt theo Hoàng Quang Hoa thao thao bất tuyệt không ngừng nói.
Nhịn kích động cười ra tiếng, tròng mắt đen sau cặp kính của Chu Luật Anh nhíu lại, lập tức quyết định nên hành động như thế nào.
“Luật Dã?”
Không để ý tới diễn thuyết dài dòng bên tai, anh trực tiếp mở miệng gọi, coi như xin ý kiến giải thích của cậu ta.
“Gọi hồn hả.” Người bị gọi nhỏ giọng thong thả chậm rãi đáp lại ba chữ, dùng ánh mắt đủ để giải thích cho anh.
Anh hai không nằm trong phạm vi bảo vệ của anh, không thể trách khẩu khí của anh không thể khống chế, không được tốt.
Hả? Giám đốc Chu biết người đàn ông này?
Mọi người lập tức dựng thẳng lỗ tai, bao gồm cả Hoàng Quang Hoa vốn đang lảm nhảm.
“Giám đốc Chu, anh ta là?” Phát hiện hơi không thích hợp, anh hỏi cẩn thận.
“Em trai tôi.”
Đáp án thật rõ ràng.
“Wow -”
Tất cả mọi người đều trợn to hai mắt, tiêu hóa tin bát quái lớn mới nhất, thì ra bạn trai soái ca của thư ký Bảo là em trai giám đốc Chu, thật là một nhà soái ca.
“Ặc... Hóa ra là em trai giám đốc Chu...” Hoàng Quang Hoa hơi xấu hổ hạ giọng, không dự đoán được mình lại trách cứ em trai giám đốc trước mặt chính anh ấy.
Nhưng ngượng ngùng kéo dài không bao lâu, sau đó anh cây ngay không sợ chết đứng quay đầu.
“Cho dù anh là em trai giám đốc Chu, cũng không thể vĩnh viễn dựa vào danh tiếng của anh trai để theo đuổi bạn gái, là đàn ông đáng lẽ ra nên có trách nhiệm, làm việc tốt mới có thể cho gia đình cuộc sống vật chất yên ổn, Linh Linh là cô gái tốt, cô ấy đáng giá có cuộc sống rất tốt -”
Không dám quá nhiều lời với cấp trên, anh đổi thành sắc mặt anh trai, giống như đang dạy thằng nhóc không có tiến bộ nên biết gánh vác trách nhiệm, vừa giống như đau lòng em gái mình sẽ phải chịu uất ức, tiếp tục nã pháo.
Không thể không bội phục, chủ nhiệm Hoàng này đúng là có thực lực, nghiệp vụ công ty chính là cần nhân tài như vậy, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, hơn nữa lấy chữ lý làm nền tảng cơ sở, lại không đến nỗi láu cá quá mức, khiến cho người ta cảm thấy đạo lý trước sau.
“Chủ nhiệm Hoàng,” mặc dù coi như thưởng thức tài năng ứng biến và khả năng ăn nói của anh ta, nhưng nhìn sắc mặt em trai càng lúc càng khó coi, anh phải cắt đứt tay nghề diễn thuyết giỏi này tiếp tục ba hoa khoác lác, đẩy gọng kính viền vàng dưới sống mũi, anh cười đến rất lịch sự, không nhanh không chậm thong thả nói: “Tôi vẫn nên giới thiệu rõ ràng cho anh.”
Anh chỉ vào người đàn ông sắc mặt đã đen, đen đến không thể đen hơn, rất phá phong cảnh trịnh trọng mở miệng, “Chu Luật Dã. Là em thứ ba của tôi, đồng thời, cậu ấy cũng là CEO sau lưng Ngải Bảo.”
Ngải Bảo?
Văn phòng truyền ra một trận hút khí, Hoàng Quang Hoa lại trừng lớn hai mắt.
Ngải Bảo? Hợp đồng lớn nhất trên tay anh, không phải công ty đối phương tên Ngải Bảo sao?
“Nhưng tôi nhớ rõ CEO của Ngải Bảo là -” Sau kinh sợ, trong đầu anh lập tức nhớ tới đã từng gặp CEO của Ngải Bảo hai lần, cũng không phải người đàn ông trước mắt này.
“Biết Ngải Bảo hai CEO chứ?” Đánh gãy nghi vấn của anh ta, Chu Luật Anh đưa ra hai ngón tay, lắc lư trước mặt anh ta, “Một người công khai trước màn, một sau màn.”
Anh vẫn giữ nụ cười lịch sự quá mức, bắn ra viên đạn rung động này, sau đó vừa lòng nhìn cả phòng sững sờ, như người ngoài cuộc xoay người, một tay vỗ vỗ vai Hoàng Quang Hoa.
“Vì hợp đồng trên tay anh, xin đừng chọc giận cậu ấy.” Mỉm cười vỗ vỗ anh ta, anh ôn hòa lại mang theo vẻ sát khí lạnh nhạt.
Bình luận facebook