Editor: sakichan
“Linh Linh...” Giọng điệu ai oán giống hệt cô con dâu bị bỏ rơi, cũng không biết đây là lần thứ bao nhiêu Chu Luật Dã kêu lên cái câu này.
Từ sau khi anh hai công khai công việc của anh ở văn phòng, Linh Linh trừng anh thật lâu, sau đó thì không nói một câu hoàn thành nốt công việc còn dang dở, mãi cho đến khi hai người về đến nhà, cô vẫn không chịu nói với anh nửa câu.
“Linh Linh, cầu xin em hãy nói chuyện với anh đi được không? Em muốn đánh muốn mắng anh đều được, tình hình công việc của anh em cũng biết rồi đấy, anh không hề muốn giấu diếm em, chỉ là vẫn chưa tìm được cơ hội nói rõ ràng với em thôi.” Vẻ mặt anh sốt ruột, chỉ sợ tình cảm rất không dễ dàng mới chớm nở, ở dưới cơn giận của vợ sẽ lập tức héo tàn.
“Chuyện anh và Bảo Dương cá cược lúc trước em cũng có biết, vì muốn sớm đạt được mục tiêu, sau khi anh chuyển trường liền điên cuồng học hành, sau khi tốt nghiệp trung học lập tức xin nhập ngũ trước thời gian, sau khi lên đại học cuối cùng cũng được như mong muốn nhảy hai cấp, nói thực ra, trước kia anh cực kỳ không thích em luôn coi anh như em trai, cũng cực kỳ khó chịu khi ở trong trường luôn kém hơn em một khoảng.” Thấy bạn gái bảo bối của mình vẫn không lên tiếng, anh càng sốt ruột, có cái gì liền vội vàng thốt ra mà không suy nghĩ.
“Ba anh nói không thể để cho vợ mình lo lắng, khuôn mặt của anh lại dễ dàng trêu trọc hoa đào, còn nói anh rất giỏi về máy tính, nếu tiếp quản công việc của gia đình thì sẽ không dễ dàng bị phụ nữ quấn lấy, lúc tham gia quân ngũ, anh quen biết với đối tác bây giờ, chính là A Kiệt mà lần trước em đã gặp qua, anh ta đồng ý để cho anh làm việc theo ý mình mong muốn, cho nên lúc ấy anh mới đáp ứng cùng anh ta sáng lập công ty.”
“Trong đầu anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến em, mỗi ngày đều muốn mau chóng thắng được Bảo Dương, sớm một chút có thể đạt đến mục tiêu là dựa vào năng lực của mình để giúp cho mục tiêu của em, bảy năm anh không ở bên em hầu như là ngày đêm học bài, công tác, anh cực kỳ chung thủy, tuyệt đối không lăng nhăng, em cũng biết là lần đầu tiên của anh đã cho em rồi, đúng rồi, lần đầu tiên của em cũng là cho anh. Anh thật sự cao hứng. Cao hứng muốn cảm tạ ông trời, trong bảy năm em không bị cuỗm đi mất, nhưng là anh rất khó chịu với hai tên quỷ Bảo Dương và Chu Luật Anh, rõ ràng đã dặn dò bọn họ là coi chừng em cẩn thận, kết quả vẫn để cho hai tên đàn ông có cơ hội lợi dụng, em có biết khi anh nhận được tin bên cạnh em có thằng đàn ông khác, đã tức giận đến mức nội thương không, em có biết anh còn muốn quay trở lại để cho thằng nhóc Bảo Dương kia một trận không? Nhưng may mà cuối cùng em vẫn không bị người ta bắt đi, mà anh cũng cực kỳ ngoan, siêu ngoan, anh không làm loạn cũng không hề quen bạn gái, từ đầu đến cuối cũng chỉ có mình em mà thôi.”
Anh một hơi nói ra tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong bảy năm qua, chỉ sợ còn có chuyện gì không nói rõ ràng, sau đó lại đội lên cái tội danh giấu diếm.
“Tóm lại, em muốn biết cái gì anh đều sẽ nói cho em biết, anh thật sự không phải cố ý giấu diếm em, nên em đừng tức giận nữa được không?” Phải nói rằng câu “kiến bò trên chảo nóng” cũng không thể diễn tả được sự gấp gáp của anh bây giờ.
Cuối cùng cô cũng quay lại nhìn người đàn ông phía sau một cái, Bảo Linh Linh thở dài trong lòng.
Cô ngồi xuống giường, người đàn ông phía sau vẫn mang bộ dáng một cô dâu nhỏ bị bỏ rơi, cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
“Anh không phải cố ý...” Anh đã hết lời rồi, chỉ có thể không ngừng lặp lại câu này.
Cuối cùng, Bảo Linh Linh cũng mở miệng.
“Quên đi.”
Kỳ thật vừa rồi là do cô vẫn không hiểu rõ cảm giác trong lòng nên mới im lặng, biết được anh lại giấu cô một chuyện lớn như thế khiến cho cô cảm thấy rất tức giận, nhưng khi nghe những lời thổ lộ không có trật tự kia của anh, cô đã không thể tức giận nữa rồi.
Một người đàn ông suy nghĩ mọi chuyện vì cô, cô còn mong muốn gì hơn?
“Kể từ bây giờ, không cần yên lặng làm nhiều việc như vậy, có chuyện gì em đều ở bên anh.” Đối diện với khuôn mặt tuấn tú như trút được gánh nặng kia, nàng có chút đau lòng, “Nhưng nếu để em biết anh có việc gạt em, xem em làm sau trừng trị anh.” Cuối cùng cô vẫn không quên uy hiếp một phen, miễn cho anh không cẩn thận lại quên mất.
“Sẽ không.” Cuối cùng tinh thần lo lắng được thả lỏng, Chu Luật Dã ôm chặt lấy cô, chỉ thiếu nước kêu tạ chủ long ân.
Anh vùi đầu vào cổ cô, hít vào mùi hương nhàn nhạt trên người cô, Bảo Linh Linh cũng nhẹ nhàng ôm lại anh, mặc cho anh vùi đầu vào lòng mình.
Thời gian trôi qua thật nhanh, nhớ ngày đó anh vẫn chỉ là cậu nhóc cần bảo vệ hay đi theo sau mông cô, đến trung học lại trở thành cậu thiếu niên mới trưởng thành muốn bảo hộ cô, mà anh hiện tại, đã hoàn toàn trở thành người đứng sau bảo hộ cô, cho cô một tương lai...
“Anh thật đúng là rất giống một đứa em trai.” Chỉ là hành vi của anh vẫn khiến cho cô không nhịn được muốn trêu chọc.
Lập tức, cái đầu đang chôn ở cổ cô nâng lên, con ngươi màu đen dài hẹp nhìn cô chằm chằm.
Cô cố ý hỏi: “Dám trừng?”
“Đúng.”
“Vậy thì biến về phòng.”
“...Không muốn.”
“Tùy hứng lại hay làm nũng, có phải giống em trai không hả?”
“Bảo Linh Linh!”
“Dám quát em?” Đôi lông mày nhíu lại.
“Không dám...” Khí thế vừa nãy đã xẹp đi một nửa.
“Ừ ngoan lắm.” Cô cười sờ sờ đầu người nào đó đang giận mà không dám phát tác.
“Anh bị nội thương rồi.” Nhìn cô cười đến vui vẻ, cho dù bị cô chê là giống em trai, chỉ cần cô vui thì anh cam nguyện.
“Nội cái gì thương?” Cô vẫn cười, tiếp đó liền đẩy anh ngã xuống giường, “Mặc kệ như thế nào, anh vẫn là Chu Luật Dã.”
“Mặc kệ em gọi anh là đàn ông hay em trai, anh vẫn là người em yêu nhất còn gì, như vậy còn chưa đủ sao?”
Cô dạng chân ngồi trên người anh, từ trên cao nhìn xuống, một tay còn không thành thật vẽ vòng tròn trên ngực anh.
Không đoán được cô lại có hành động như vậy, Chu Luật Dã sửng sốt vài giây mới lấy lại được tinh thần.
“Được, em nói cái gì thì là cái đấy.” Nghe được lời ngon tiếng ngọt của vợ yêu, sự không thoải mái trong lòng lập tức biến mất, “Nếu có thể xóa bỏ hoàn toàn cái danh hiệu tiểu đệ đệ này, anh sẽ rất cao --- a...” Muốn nói tâm nguyện nho nhỏ của mình, nhưng còn chưa nói xong, anh đã không khống chế được âm thanh hít khí của mình.
A... Ma nữ này dạng chân ngồi trên người anh thì thôi đi, còn dám làm ra tư thế ái muội như vậy.
“Em trai Luật Dã.” Cô ngọt ngào gọi một tiếng.
“Không được kêu em trai...”
“Hửm? Em trai Luật Dã, nếu anh thích em gọi như thế, có thể nói một câu nha...” Vừa dứt lời liền động tay cởi nút áo sơ mi.
Từ trên xuống, một cúc, hai cúc, ba cúc...
“A...” Chịu không nổi hình ảnh kích thích trước mắt, anh gầm nhẹ một tiếng, “Linh Linh!”
“Anh thích em gọi anh như vậy, có thể nói mà...” Coi như không thấy người bên dưới đang kháng nghị, cô nhắc lại câu nói lúc nãy, cũng duy trì tốc độ chậm chạp cởi nút áo.
Ài, anh đã sớm biết Linh Linh sẽ “ăn” anh đến sít sao mà, kể cả bây giờ quan hệ của hai người đã khác đi, cô vẫn luôn nắm được cái chuôi của anh.
Buông một tiếng thở dài trong lòng, Chu Luật Dã vươn tay kéo một cái, xoay người, hai người lập tức thay đổi vị trí.
“Hử?” Không ngoài ý muốn bị người nào đó quay người áp trụ, cô thâm thúy nhướn lông mày, biểu tình kiều mị chờ đợi đáp án của anh.
Còn anh thì cúi đầu hung hăng hôn cô.
Thôi, dù bị ăn anh cũng cảm thấy vui sướng, chỉ cần cô vui vẻ, tất cả đều không quan trọng, từ nhỏ ba đã nói với anh em bọn họ, vợ là để yêu để chiều cả đời, chỉ cần cô thấy vui, bảo anh suốt đời làm kẻ thua cũng chẳng sao.
“Linh Linh, anh yêu em.” Dời khỏi môi cô, anh mang theo mười phần sủng nịch ôm lấy cô, thầm thì lời tỏ tình.
“Em cũng yêu anh, Luật Dã.” Bảo Linh Linh ngọt ngào đáp lại, hai tay giơ lên, giao toàn bộ mình cho anh.
“Vợ ơi, anh chán...”
“Em còn chưa gả cho anh.”
“Vậy thì gả cho anh đi.”
Không biết đây là cầu hôn thứ mấy rồi, dù cho hai người hiện đang ở trong một cửa hàng áo cưới nổi tiếng.
“Anh mà còn làm loạn thì biến về nhà đi.” Ngăn cách bởi một tấm ván gỗ mỏng, Bảo Linh Linh thấp giọng cảnh cáo từ bên trong phòng thay đồ.
Cũng đến lúc thử áo cưới rồi, anh còn định cầu hôn cái gì nữa? Xem đi, đến cô nhân viên đang giúp cô điều chỉnh áo cười cũng đang bị nghẹn cười kìa.
Cuối cùng, người đàn ông ở ngoài nhìn thấy cánh cửa đang đóng chặt có động tĩnh, cửa phòng thay đồ rốt cuộc cũng mở ra rồi.
“Oa...” Bốn phía vang lên tiếng thán phục.
Cửa vừa mở ra, Chu Luật Dã là người đầu tiên nghênh đón.
“Có thể đổi bộ khác được không?” Anh có ý đồ muốn dùng thân thể mình để chắn cho cô, không muốn người khác nhìn thấy cô trong bộ áo cưới quá gợi cảm này.
“Khó coi lắm sao?” Bảo Linh Linh nghi hoặc nhìn anh.
Váy cưới màu hồng với phần thân áo được thiết kế như áo vest, từ phần ngực đến eo được thiết kế ôm sát lấy thân hình cô, làm lộ ra dáng người có lồi có lõm, phía sau có dây buộc lộ ra một mảng lưng lớn, làn váy phía dưới được xếp tầng bởi nhiều chất liệu khác nhau, đính thêm pha lê, một chiếc váy cưới khiến người ta không cảm thấy quá xa hoa mà ngược lại thấy được sự mộc mạc thuần khiết.
“Rất đẹp.” Ánh mắt Chu Luật Dã dán chặt trên gương mặt cô thì thầm, tầm mắt lướt xuống nhìn thấy rãnh sâu bí ẩn nào đó, “Anh sẽ mua cho em bộ này nếu em đồng ý chỉ mặc ở nhà cho một mình anh xem, còn muốn cho người khác xem thì phải đổi bộ khác.”
“Ai lại mặc váy cưới ở nhà chứ.” Người này đúng là hết thuốc chữa, “Em sẽ lấy bộ này.”
“Bà xã...”
“Im lặng.”
Kháng nghị không có hiệu quả.
Ở cửa hàng áo cưới lăn qua lăn lại loáng một cái đã đến buổi trưa. Sau khi rời khỏi cửa hàng áo cưới, hai người dừng lại ở bên cạnh một chiếc SUV màu đen.
“Anh thích làm một lão ngoan đồng lắm hay sao?”
Mệt mỏi dựa vào cửa kính xe, Bảo Linh Linh day day huyệt thái dương.
“Tại em không bao giờ làm nũng với anh, vậy chỉ có thể để anh đến làm nũng với em thôi.” Anh nói với giọng điệu cực kỳ bất đắc dĩ.
Ở trước mặt người khác bà xã luôn là một cô gái nhu hòa thùy mị, nhưng ở trước mặt anh thì cường hãn vô cùng. Nhưng anh biết rõ đây mới là bản tính của cô, từ nhỏ anh chính là vì nảy sinh ái mộ dưới “dâm uy” của cô nên anh không ngại cô tiếp tục phát huy.
“Anh thích bị ngược lắm sao?”
“Nếu đối tượng là em, anh không có vấn đề gì hết.”
“Chu Luật Dã, anh thật khủng bố.” Lời ngon tiếng ngọt càng nói càng thuận miệng.
“Nếu có người dám khi dễ em, anh sẽ càng khủng bố hơn.”
Anh đánh tay lái, điều khiển xe từ từ chạy vào đường cái.
Nhìn khuôn mặt đang chuyên tâm điều khiển xe của anh, cô nghĩ đến lần nói chuyện phiếm với Chu Luật Nhân lúc trước.
“Tính cách Luật Dã quá kiên cường, luôn muốn làm chuyện tốt nhất cho em.”
“Cậu ấy nhất định rất yêu em, chiều em, lại càng không để người khác bắt nạt em, tin tưởng anh, cậu ấy xứng đáng là người để em dựa dẫm cả đời.”
Ài. Tại sao Luật Nhân và Luật Anh lại luân phiên đến tẩy não cô, hại cô không cẩn thận, cứ thế mơ hồ đáp ứng lời cầu hôn của Luật Dã.
“Có chuyện gì sao?” Anh phân tâm nhìn cô một cái.
“Chúng ta đi đâu đây?”
“Đi ăn trưa, anh đã đặt chỗ rồi.” Anh giơ tay ra vuốt vuốt tóc cô, “Đang nghĩ cái gì thế?”
“Chúng ta thật sự sẽ kết hôn sao?”
Bàn tay to bỗng cứng đờ, “Ngàn vạn lần đừng nói với anh là em muốn đổi ý.” Anh biểu tình phức tạp liếc cô một cái, giọng nói cũng lạnh đi vài phần.
Anh không chịu nổi loại đả kích này.
Bình luận facebook