Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-29
Chương 29: Nhận mèo
Đường phố chiều đông, xe cộ chen chúc khó đi, hai người đứng trên vỉa hè chờ đèn đỏ. Hôm nay gió hơi lớn, Mạc Tùy rụt cổ giấu nửa mặt sau cổ áo, nhíu mày nhìn chằm chằm con số thong thả đếm ngược trước mặt.
“Sao đột nhiên lại định nuôi mèo?” Từ khi Tùy Kỳ nghe nói đến chuyện này, anh vẫn thắc mắc.
“Không phải anh thích nuôi sao?” Mạc Tùy trợn mắt. Cho con mèo kia đi xong tôi phải nhìn cái mặt anh phụng phịu mấy ngày trời, giờ còn hỏi hả?
Cô kéo anh, “Đi được rồi.”
Tùy Kỳ bị động đi theo, trong lòng có một luồng gió ấm, nhìn Mạc Tùy rụt cổ mặt khó chịu, anh không nhịn được nở nụ cười, hóa ra thật sự là vì mình.
Đến bến xe buýt, Mạc Tùy sờ cả túi chỉ còn một đồng tiền xu, “Này, anh còn đồng nào không?”
Tùy Kỳ gật đầu, xòe bàn tay ra, trơ trọi một đồng năm xu.
Đỉnh đầu có một cơn gió thổi qua, Mạc Tùy run người: “Năm xu thì anh đi kiểu gì?” Không có chút thường thức gì cả. Cô ra lệnh, “Đi, ra quầy ăn vặt đổi tiền.”
Tùy Kỳ quay người vui vẻ chạy đi đổi tiền xu, Mạc Tùy ngồi trên một thanh ghế trong bến xe buýt, cúi đầu, bắt đầu nhìn kiến. Lúc sau có vài người bước vào, cô không hề chú ý tới.
Đến khi Tùy Kỳ trở lại, vừa hay xe cũng tới, một vài người bắt đầu lên xe. Vô tình Mạc Tùy quay sang, lại thấy một người phụ nữ khá quen mặt đứng đơn độc một mình, bên cạnh là một chiếc va li.
Mạc Tùy giơ tay kéo cổ áo Tùy Kỳ lại, “Chờ chút hẵng lên xe.”
Tùy Kỳ bị kéo lảo đảo suýt ngã đập vào khung cửa, có vẻ chật vật. Hành động này cũng kéo theo chú ý của người phụ nữ kia. Cô ấy nhìn qua bên này, rồi ngạc nhiên.
“Mạc Tùy?”
Vốn còn chưa dám chắc chắn, nghe câu này thì không sai được rồi.
“Chị về nước rồi à?” Mạc Tùy nhìn sang hành lý bên chân cô ấy. “Vừa về?”
“Về một thời gian rồi.” Cô ấy vén tóc mái, có vẻ hơi lúng túng, mặt mũi tay chân nhợt nhạt.
“Dạo này chị vẫn sống tốt chứ?”
“Cũng vậy thôi.” Cô cúi đầu, tóc dài xõa ra che khuất mặt, cô ấy hơi do dự rồi mới khẽ nói: “Chị ly hôn rồi.”
Mạc Tùy hơi sửng sốt, nhìn hơi sương trắng phả ra lúc thở mà ngơ ngẩn một chút, rồi mới nói: “Ừm, Trần Lương Sinh không biết nhỉ?”
“Không biết.”
Sau đó là im lặng, chỉ có tiếng ồn phố thị xung quanh, Mạc Tùy túm góc cổ áo, đầu ngón chân kiễng lên kiễng xuống, cô nhìn xe cộ tới lui. Lại một cái xe số 2 khác tới.
Mạc Tùy quay đầu nhìn lại cô ấy, “Em đi trước đây.”
Cô ấy cười, gật đầu, “Ừ.”
Lên xe cô chọn cái ghế đôi rồi ngồi xuống, xe bắt đầu chạy, Mạc Tùy thoáng liếc về gương chiếu hậu. Trương Mộng Mẫn lùi một bước, ngồi xuống va li, thong thả cúi người, khuỷu tay chống trên đầu gối, hai tay ôm đầu, như thể mệt mỏi vì vừa đánh nhau một trận vậy. Cô ấy là bạn thời đại học của Trần Lương Sinh, cũng không rõ Trần Lương Sinh có sức hấp dẫn gì mà khiến cho cô ấy mê mệt, hồi ấy còn từng tự sát vì anh ta, sau này chuyển trường rồi cũng vẫn quay lại thường xuyên, cho đến khi cô ấy ra nước ngoài để lấy chồng.
Trần Lương Sinh còn từng cho rằng cô ấy có vấn đề về thần kinh, nghiêm khắc căn dặn Mạc Tùy không được tiếp xúc với cô ấy. Nhưng khi Trương Mộng Mẫn tự sát phải nằm viện cô vẫn đi thăm, là giấu Trần Lương Sinh mà đi. Lý do ư? Có lẽ là cảm giác đồng bệnh tương liên, mặc dù, ở mức độ khác nhau.
Nhìn cô gái trẻ đã từng dạt dào sức sống lúc này đang giành giật sự sống trên giường bệnh, Mạc Tùy hỏi cô ấy thích điểm gì ở Trần Lương Sinh?
Cô ấy yên lặng thật lâu rồi mới trả lời: “Hồi cấp ba, anh ấy đến trường bọn chị tham gia hội thao. Hồi ấy chị học kém mà cũng chẳng ưa nhìn, lúc bị người ta bắt nạt chính anh ấy đã giúp chị. Sau này chị đi khắp nơi hỏi thăm về anh ấy, nhưng cũng chẳng hỏi được nhiều, chỉ biết anh ấy học rất giỏi. Về sau chị liền cố gắng học hành chăm chỉ, một ngày chỉ ngủ 4 5 tiếng, từ đội sổ thành học sinh xuất sắc. Cứ cách nửa tháng được về nhà chị lại tới cổng trường anh ấy chờ, rất nhiều lần vẫn không gặp được. Hai năm, số lần chị chờ được anh ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng chị biết nhà hai người ở đâu đấy, giờ chị vẫn nhớ. Chị biết em là em gái anh ấy, nhưng quan hệ hai người không tốt.”
“Chị vượt qua toàn bộ quãng đời cấp ba đen tối đều vì anh ấy, có lẽ cũng trong lúc ấy chị đã vô thức thích anh ấy, sau này thì thành yêu. Chị không ngờ đến có thể thi vào cùng một trường với anh ấy. Ngày nhập học biết tin đó chị đã mừng phát khóc. Nhưng anh ấy thì chẳng nhớ ra chị.”
“Cô ấy là ai vậy?” Đột nhiên Tùy Kỳ hỏi, anh vừa nghe thấy tên người đàn ông đáng ghét đó, có liên quan đến người phụ nữ vừa rồi.
“Chỉ là một người quen thôi.” Cô dừng một chút, “Một người rất cực đoan.”
“Quan hệ thân thiết lắm sao?”
“Đã nói chỉ là quen, làm sao mà thân được?”
Tùy Kỳ nhìn cô một cái, nhỏ giọng nói: “Cô quen biết rộng quá.”
Mạc Tùy hơi ngả người ra sau, bỗng nhiên vui vẻ cười: “Đúng thế đấy. Không phải tôi nói khoác chứ không xuất hiện thì thôi, đã xuất hiện thì ai ai cũng muốn làm quen với tôi đó.” Cô vỗ vỗ hai tay áo, “Nhưng thật đáng tiếc, tôi không có hứng thú tùy tiện làm quen.”
Tùy Kỳ bĩu môi, nghĩ một lát, lại nói: “Người phụ nữ vừa nãy có quan hệ thế nào với người tên Trần Lương Sinh đó vậy?”
“Cô ấy hả…” Mạc Tùy híp mắt, vẻ mặt phức tạp, lắc đầu, “Khó nói lắm.”
Sau mấy bến, hai người xuống xe, đến một cửa hàng gần đó mua bánh ngọt và sữa, sau đó dựa theo địa chỉ đi đến nhà bà cụ. Bà rất nhiệt tình, ở nhà còn có một cô cháu gái mười mấy, cô cháu gái này thấy Tùy Kỳ xong thì nhiệt tình càng bốc lên như lửa.
Mèo nhà bà cụ đều là mèo tam thể, màu lông rất tạp, các mảng màu lông cũng gần giống nhau, nhìn qua thì không phân biệt nổi. Chỉ có thể chọn đực hay cái.
Tùy Kỳ muốn nuôi con cái, anh cảm thấy sau này mèo cái còn đẻ được mèo con, sẽ rất đông vui.
Mạc Tùy muốn nuôi con đực, cô thấy con đực vừa sạch, chỉ cần xích lại sẽ không đi gieo giống.
“Đã phá lệ cho anh nuôi mèo rồi, đực hay cái anh phải nghe tôi.” Mạc Tùy bất mãn lườm Tùy Kỳ, cô thấy gần đây anh ý kiến hơi bị nhiều, trước đây vẫn đáng yêu hơn. “Nghe chưa?”
Tùy Kỳ nghĩ một chút rồi gật đầu ngoan ngoãn. “Được rồi.”
Lúc đi, bà cụ nhất định không chịu nhận tiền hai người đưa. Hai người ép mãi, cuối cùng may mà cô cháu nói đỡ mới đưa được.
Mèo con chưa được tắm rửa bao giờ, cũng chưa được tiêm vắc-xin, vi khuẩn đương nhiên cũng rất nhiều. Mạc Tùy cho nó vào túi ném cho Tùy Kỳ xách, rồi ngồi xe buýt đi về. Lúc đi xe vắng như thể một mình họ một xe, giờ thì đông đến nỗi không có chỗ mà đặt nổi bàn chân.
Mạc Tùy bám cả người vào cột, không nhúc nhích, xung quanh toàn người là người, nghiêng ngả hết bên nọ bên kia vì xe chạy, bí đến mức khó chịu.
Phía sau bên phải có một người đàn ông trung niên, cứ lúc xe nhấn ga hoặc phanh là lại chạm tay vào mông Mạc Tùy. Cô thì chẳng có cảm giác, còn không kiên nhẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tùy Kỳ lại đột nhiên cứng người lại, hai mắt lạnh lẽo nhìn bàn tay to thô kệch chai sạn đó, vẻ ôn hòa vốn có hoàn toàn biến mất. Họ đều đứng gần cửa ra. Tùy Kỳ vốn đứng ngay sau lưng Mạc Tùy, vì có một hành khách lên xe nên họ phải lùi lại đằng sau. Mắt anh đảo một cái, đụng thật mạnh vào lão đàn ông đang suy nghĩ viển vông kia kia. Lão ta không kịp đề phòng, lảo đảo một cái, lập tức ngã ra ngoài cửa xe. Lão ta kinh ngạc ngẩng đầu thì nhìn ngay thấy đôi mắt âm u lạnh lẽo của Tùy Kỳ. Khi mọi người còn kinh ngạc chưa kịp hoàn hồn thì xe đã từ từ chạy.
Có quá nhiều người, hành khách đứng đầu xe cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, còn Mạc Tùy sau khi định thần lại thì cười khẩy một tiếng rất vô lương tâm. “Mẹ nó, nghìn năm có một đây! Ông ta xui xẻo đến mức nào mới phải xuống xe bằng tư thế ấy nhỉ.”
Tùy Kỳ lén lút bảo vệ cô giữa hai tay mình, mím môi cười cười, vẻ mặt ác độc khi nãy đã sớm biến mất.
Đến bệnh viện thú y kiểm tra toàn diện cho con mèo, tiện thể mua vài đồ dùng hàng ngày cho nó. Cô y tá ngày trước lại tỏ ra vô cùng thân thiện với Mạc Tùy.
“Đã tìm được mèo mới rồi à? Nhanh tay quá!” Cô ấy bế con mèo lên nhìn một chút, “Màu lông đều đặn, lớn lên nhất định sẽ đẹp.”
Mạc Tùy cong khóe môi, cười đắc ý, “Cảm ơn lời chúc của cô.”
Mèo con còn bé quá, phải hơn một tháng nữa mới được tiêm vắc xin, Mạc Tùy đã hẹn lịch xong xuôi với bác sĩ, bắt đầu thanh toán. Nhìn con số trên hóa đơn, cô nói: “Dù sao chúng tôi cũng đã đến lần thứ hai rồi, phải bớt chút chứ.”
“Người ta đến lần thứ ba chúng tôi cũng không bớt đâu.” Bác sĩ tướng mạo nhã nhặn cười.
Mạc Tùy bĩu môi, rất không cam lòng, nhưng vẫn phải trả tiền rồi đi.
Tùy Kỳ xách theo một đống đồ đi bên cạnh cô, nói: “Đừng khó chịu thế, nhất định tôi sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”
Một nhân viên bốc vác trong cái siêu thị rách nát đó thì kiếm được bao nhiêu chứ, nhưng có lòng là tốt rồi, Mạc Tùy cười, “Được đó, anh cố gắng lên nhé.”
Mấy ngày sau đó, hết giờ làm hai người lại đi về nhà như bình thường, vừa lên xe ra khỏi cửa cho nhân viên đã bị một chiếc xe khác ngăn lại, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, hiện ra khuôn mặt hơi có vẻ nghiêm túc của Trần Lương Sinh.
Tùy Kỳ tức khắc dựng đứng lông tơ như con mèo hoảng, vừa cảnh giác vừa phòng bị nhìn chằm chằm anh ta. Anh cực kì không thích người đàn ông khí thế bức người trước mắt, nhất là sau khi biết người này có khả năng ảnh hưởng rất lớn đến Mạc Tùy thì càng phản cảm hơn.
Mạc Tùy nhíu mày, “Sao anh lại đến đây?”
Trần Lương Sinh nhàn nhạt liếc qua đôi tay đặt hờ trên lưng Tùy Kỳ của cô, “Có việc cần tìm em, sang đây.”
“Có việc gì?”
“Sang đây.” Trần Lương Sinh lạnh lùng cường điệu.
Mạc Tùy lẳng lặng mặt đối mặt anh ta vài giây, rồi đứng lên, định bước tới.
Tùy Kỳ lập tức kéo cô lại, nhỏ giọng bảo: “Đừng đi.”
Mạc Tùy vỗ vỗ tay anh, “Không sao đâu, buông ra nào.” Cô chỉ đơn giản nghĩ là anh lo cho cô, dù sao lần chạm mặt trước cũng không vui vẻ gì.
Bàn tay níu góc áo của Tùy Kỳ càng nắm chặt đến trắng bệch, thậm chí còn run rẩy, không có vẻ gì là sẽ thả lỏng.
Mạc Tùy chờ anh một lúc, cau mày, “Hôm nay anh làm sao vậy? Mau buông ra.”
Tùy Kỳ nhìn thẳng vào mắt cô, “Nếu không buông thì sao?”
Câu này nghe rõ ràng có chút khiêu khích, Mạc Tùy kìm chế, nhìn anh khó hiểu, “Anh đột nhiên chập dây thần kinh nào à? Sao lại không để cho tôi đi?”
“Tôi không thích anh ta.” Anh gượng gạo nói.
“Vớ vẩn, anh là đàn ông, nếu anh mà còn thích được đàn ông nữa thì có mà loạn à?”
“Cô biết ý tôi không có ý đó.”
Mạc Tùy xua tay, ý tôi ý anh cái gì chứ, anh ta cũng bắt đầu biết ăn nói quanh co rồi. “Mau buông tay ra, đừng để tôi tức giận lần nữa.”
Gần đây cô không còn hay làm khó dễ Tùy Kỳ như ngày trước nữa. Thứ nhất là vì hai người quen thân hơn, thứ hai là dù Mạc Tùy có vô lương tâm cũng biết Tùy Kỳ rất tốt, cô không đành lòng tiếp tục bắt nạt anh.
Nhưng cô không biết rằng cô vẫn là cô của ngày đầu mới gặp anh, nhưng Tùy Kỳ đã không còn là Tùy Kỳ của khi đó nữa rồi.
Đường phố chiều đông, xe cộ chen chúc khó đi, hai người đứng trên vỉa hè chờ đèn đỏ. Hôm nay gió hơi lớn, Mạc Tùy rụt cổ giấu nửa mặt sau cổ áo, nhíu mày nhìn chằm chằm con số thong thả đếm ngược trước mặt.
“Sao đột nhiên lại định nuôi mèo?” Từ khi Tùy Kỳ nghe nói đến chuyện này, anh vẫn thắc mắc.
“Không phải anh thích nuôi sao?” Mạc Tùy trợn mắt. Cho con mèo kia đi xong tôi phải nhìn cái mặt anh phụng phịu mấy ngày trời, giờ còn hỏi hả?
Cô kéo anh, “Đi được rồi.”
Tùy Kỳ bị động đi theo, trong lòng có một luồng gió ấm, nhìn Mạc Tùy rụt cổ mặt khó chịu, anh không nhịn được nở nụ cười, hóa ra thật sự là vì mình.
Đến bến xe buýt, Mạc Tùy sờ cả túi chỉ còn một đồng tiền xu, “Này, anh còn đồng nào không?”
Tùy Kỳ gật đầu, xòe bàn tay ra, trơ trọi một đồng năm xu.
Đỉnh đầu có một cơn gió thổi qua, Mạc Tùy run người: “Năm xu thì anh đi kiểu gì?” Không có chút thường thức gì cả. Cô ra lệnh, “Đi, ra quầy ăn vặt đổi tiền.”
Tùy Kỳ quay người vui vẻ chạy đi đổi tiền xu, Mạc Tùy ngồi trên một thanh ghế trong bến xe buýt, cúi đầu, bắt đầu nhìn kiến. Lúc sau có vài người bước vào, cô không hề chú ý tới.
Đến khi Tùy Kỳ trở lại, vừa hay xe cũng tới, một vài người bắt đầu lên xe. Vô tình Mạc Tùy quay sang, lại thấy một người phụ nữ khá quen mặt đứng đơn độc một mình, bên cạnh là một chiếc va li.
Mạc Tùy giơ tay kéo cổ áo Tùy Kỳ lại, “Chờ chút hẵng lên xe.”
Tùy Kỳ bị kéo lảo đảo suýt ngã đập vào khung cửa, có vẻ chật vật. Hành động này cũng kéo theo chú ý của người phụ nữ kia. Cô ấy nhìn qua bên này, rồi ngạc nhiên.
“Mạc Tùy?”
Vốn còn chưa dám chắc chắn, nghe câu này thì không sai được rồi.
“Chị về nước rồi à?” Mạc Tùy nhìn sang hành lý bên chân cô ấy. “Vừa về?”
“Về một thời gian rồi.” Cô ấy vén tóc mái, có vẻ hơi lúng túng, mặt mũi tay chân nhợt nhạt.
“Dạo này chị vẫn sống tốt chứ?”
“Cũng vậy thôi.” Cô cúi đầu, tóc dài xõa ra che khuất mặt, cô ấy hơi do dự rồi mới khẽ nói: “Chị ly hôn rồi.”
Mạc Tùy hơi sửng sốt, nhìn hơi sương trắng phả ra lúc thở mà ngơ ngẩn một chút, rồi mới nói: “Ừm, Trần Lương Sinh không biết nhỉ?”
“Không biết.”
Sau đó là im lặng, chỉ có tiếng ồn phố thị xung quanh, Mạc Tùy túm góc cổ áo, đầu ngón chân kiễng lên kiễng xuống, cô nhìn xe cộ tới lui. Lại một cái xe số 2 khác tới.
Mạc Tùy quay đầu nhìn lại cô ấy, “Em đi trước đây.”
Cô ấy cười, gật đầu, “Ừ.”
Lên xe cô chọn cái ghế đôi rồi ngồi xuống, xe bắt đầu chạy, Mạc Tùy thoáng liếc về gương chiếu hậu. Trương Mộng Mẫn lùi một bước, ngồi xuống va li, thong thả cúi người, khuỷu tay chống trên đầu gối, hai tay ôm đầu, như thể mệt mỏi vì vừa đánh nhau một trận vậy. Cô ấy là bạn thời đại học của Trần Lương Sinh, cũng không rõ Trần Lương Sinh có sức hấp dẫn gì mà khiến cho cô ấy mê mệt, hồi ấy còn từng tự sát vì anh ta, sau này chuyển trường rồi cũng vẫn quay lại thường xuyên, cho đến khi cô ấy ra nước ngoài để lấy chồng.
Trần Lương Sinh còn từng cho rằng cô ấy có vấn đề về thần kinh, nghiêm khắc căn dặn Mạc Tùy không được tiếp xúc với cô ấy. Nhưng khi Trương Mộng Mẫn tự sát phải nằm viện cô vẫn đi thăm, là giấu Trần Lương Sinh mà đi. Lý do ư? Có lẽ là cảm giác đồng bệnh tương liên, mặc dù, ở mức độ khác nhau.
Nhìn cô gái trẻ đã từng dạt dào sức sống lúc này đang giành giật sự sống trên giường bệnh, Mạc Tùy hỏi cô ấy thích điểm gì ở Trần Lương Sinh?
Cô ấy yên lặng thật lâu rồi mới trả lời: “Hồi cấp ba, anh ấy đến trường bọn chị tham gia hội thao. Hồi ấy chị học kém mà cũng chẳng ưa nhìn, lúc bị người ta bắt nạt chính anh ấy đã giúp chị. Sau này chị đi khắp nơi hỏi thăm về anh ấy, nhưng cũng chẳng hỏi được nhiều, chỉ biết anh ấy học rất giỏi. Về sau chị liền cố gắng học hành chăm chỉ, một ngày chỉ ngủ 4 5 tiếng, từ đội sổ thành học sinh xuất sắc. Cứ cách nửa tháng được về nhà chị lại tới cổng trường anh ấy chờ, rất nhiều lần vẫn không gặp được. Hai năm, số lần chị chờ được anh ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng chị biết nhà hai người ở đâu đấy, giờ chị vẫn nhớ. Chị biết em là em gái anh ấy, nhưng quan hệ hai người không tốt.”
“Chị vượt qua toàn bộ quãng đời cấp ba đen tối đều vì anh ấy, có lẽ cũng trong lúc ấy chị đã vô thức thích anh ấy, sau này thì thành yêu. Chị không ngờ đến có thể thi vào cùng một trường với anh ấy. Ngày nhập học biết tin đó chị đã mừng phát khóc. Nhưng anh ấy thì chẳng nhớ ra chị.”
“Cô ấy là ai vậy?” Đột nhiên Tùy Kỳ hỏi, anh vừa nghe thấy tên người đàn ông đáng ghét đó, có liên quan đến người phụ nữ vừa rồi.
“Chỉ là một người quen thôi.” Cô dừng một chút, “Một người rất cực đoan.”
“Quan hệ thân thiết lắm sao?”
“Đã nói chỉ là quen, làm sao mà thân được?”
Tùy Kỳ nhìn cô một cái, nhỏ giọng nói: “Cô quen biết rộng quá.”
Mạc Tùy hơi ngả người ra sau, bỗng nhiên vui vẻ cười: “Đúng thế đấy. Không phải tôi nói khoác chứ không xuất hiện thì thôi, đã xuất hiện thì ai ai cũng muốn làm quen với tôi đó.” Cô vỗ vỗ hai tay áo, “Nhưng thật đáng tiếc, tôi không có hứng thú tùy tiện làm quen.”
Tùy Kỳ bĩu môi, nghĩ một lát, lại nói: “Người phụ nữ vừa nãy có quan hệ thế nào với người tên Trần Lương Sinh đó vậy?”
“Cô ấy hả…” Mạc Tùy híp mắt, vẻ mặt phức tạp, lắc đầu, “Khó nói lắm.”
Sau mấy bến, hai người xuống xe, đến một cửa hàng gần đó mua bánh ngọt và sữa, sau đó dựa theo địa chỉ đi đến nhà bà cụ. Bà rất nhiệt tình, ở nhà còn có một cô cháu gái mười mấy, cô cháu gái này thấy Tùy Kỳ xong thì nhiệt tình càng bốc lên như lửa.
Mèo nhà bà cụ đều là mèo tam thể, màu lông rất tạp, các mảng màu lông cũng gần giống nhau, nhìn qua thì không phân biệt nổi. Chỉ có thể chọn đực hay cái.
Tùy Kỳ muốn nuôi con cái, anh cảm thấy sau này mèo cái còn đẻ được mèo con, sẽ rất đông vui.
Mạc Tùy muốn nuôi con đực, cô thấy con đực vừa sạch, chỉ cần xích lại sẽ không đi gieo giống.
“Đã phá lệ cho anh nuôi mèo rồi, đực hay cái anh phải nghe tôi.” Mạc Tùy bất mãn lườm Tùy Kỳ, cô thấy gần đây anh ý kiến hơi bị nhiều, trước đây vẫn đáng yêu hơn. “Nghe chưa?”
Tùy Kỳ nghĩ một chút rồi gật đầu ngoan ngoãn. “Được rồi.”
Lúc đi, bà cụ nhất định không chịu nhận tiền hai người đưa. Hai người ép mãi, cuối cùng may mà cô cháu nói đỡ mới đưa được.
Mèo con chưa được tắm rửa bao giờ, cũng chưa được tiêm vắc-xin, vi khuẩn đương nhiên cũng rất nhiều. Mạc Tùy cho nó vào túi ném cho Tùy Kỳ xách, rồi ngồi xe buýt đi về. Lúc đi xe vắng như thể một mình họ một xe, giờ thì đông đến nỗi không có chỗ mà đặt nổi bàn chân.
Mạc Tùy bám cả người vào cột, không nhúc nhích, xung quanh toàn người là người, nghiêng ngả hết bên nọ bên kia vì xe chạy, bí đến mức khó chịu.
Phía sau bên phải có một người đàn ông trung niên, cứ lúc xe nhấn ga hoặc phanh là lại chạm tay vào mông Mạc Tùy. Cô thì chẳng có cảm giác, còn không kiên nhẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tùy Kỳ lại đột nhiên cứng người lại, hai mắt lạnh lẽo nhìn bàn tay to thô kệch chai sạn đó, vẻ ôn hòa vốn có hoàn toàn biến mất. Họ đều đứng gần cửa ra. Tùy Kỳ vốn đứng ngay sau lưng Mạc Tùy, vì có một hành khách lên xe nên họ phải lùi lại đằng sau. Mắt anh đảo một cái, đụng thật mạnh vào lão đàn ông đang suy nghĩ viển vông kia kia. Lão ta không kịp đề phòng, lảo đảo một cái, lập tức ngã ra ngoài cửa xe. Lão ta kinh ngạc ngẩng đầu thì nhìn ngay thấy đôi mắt âm u lạnh lẽo của Tùy Kỳ. Khi mọi người còn kinh ngạc chưa kịp hoàn hồn thì xe đã từ từ chạy.
Có quá nhiều người, hành khách đứng đầu xe cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, còn Mạc Tùy sau khi định thần lại thì cười khẩy một tiếng rất vô lương tâm. “Mẹ nó, nghìn năm có một đây! Ông ta xui xẻo đến mức nào mới phải xuống xe bằng tư thế ấy nhỉ.”
Tùy Kỳ lén lút bảo vệ cô giữa hai tay mình, mím môi cười cười, vẻ mặt ác độc khi nãy đã sớm biến mất.
Đến bệnh viện thú y kiểm tra toàn diện cho con mèo, tiện thể mua vài đồ dùng hàng ngày cho nó. Cô y tá ngày trước lại tỏ ra vô cùng thân thiện với Mạc Tùy.
“Đã tìm được mèo mới rồi à? Nhanh tay quá!” Cô ấy bế con mèo lên nhìn một chút, “Màu lông đều đặn, lớn lên nhất định sẽ đẹp.”
Mạc Tùy cong khóe môi, cười đắc ý, “Cảm ơn lời chúc của cô.”
Mèo con còn bé quá, phải hơn một tháng nữa mới được tiêm vắc xin, Mạc Tùy đã hẹn lịch xong xuôi với bác sĩ, bắt đầu thanh toán. Nhìn con số trên hóa đơn, cô nói: “Dù sao chúng tôi cũng đã đến lần thứ hai rồi, phải bớt chút chứ.”
“Người ta đến lần thứ ba chúng tôi cũng không bớt đâu.” Bác sĩ tướng mạo nhã nhặn cười.
Mạc Tùy bĩu môi, rất không cam lòng, nhưng vẫn phải trả tiền rồi đi.
Tùy Kỳ xách theo một đống đồ đi bên cạnh cô, nói: “Đừng khó chịu thế, nhất định tôi sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”
Một nhân viên bốc vác trong cái siêu thị rách nát đó thì kiếm được bao nhiêu chứ, nhưng có lòng là tốt rồi, Mạc Tùy cười, “Được đó, anh cố gắng lên nhé.”
Mấy ngày sau đó, hết giờ làm hai người lại đi về nhà như bình thường, vừa lên xe ra khỏi cửa cho nhân viên đã bị một chiếc xe khác ngăn lại, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, hiện ra khuôn mặt hơi có vẻ nghiêm túc của Trần Lương Sinh.
Tùy Kỳ tức khắc dựng đứng lông tơ như con mèo hoảng, vừa cảnh giác vừa phòng bị nhìn chằm chằm anh ta. Anh cực kì không thích người đàn ông khí thế bức người trước mắt, nhất là sau khi biết người này có khả năng ảnh hưởng rất lớn đến Mạc Tùy thì càng phản cảm hơn.
Mạc Tùy nhíu mày, “Sao anh lại đến đây?”
Trần Lương Sinh nhàn nhạt liếc qua đôi tay đặt hờ trên lưng Tùy Kỳ của cô, “Có việc cần tìm em, sang đây.”
“Có việc gì?”
“Sang đây.” Trần Lương Sinh lạnh lùng cường điệu.
Mạc Tùy lẳng lặng mặt đối mặt anh ta vài giây, rồi đứng lên, định bước tới.
Tùy Kỳ lập tức kéo cô lại, nhỏ giọng bảo: “Đừng đi.”
Mạc Tùy vỗ vỗ tay anh, “Không sao đâu, buông ra nào.” Cô chỉ đơn giản nghĩ là anh lo cho cô, dù sao lần chạm mặt trước cũng không vui vẻ gì.
Bàn tay níu góc áo của Tùy Kỳ càng nắm chặt đến trắng bệch, thậm chí còn run rẩy, không có vẻ gì là sẽ thả lỏng.
Mạc Tùy chờ anh một lúc, cau mày, “Hôm nay anh làm sao vậy? Mau buông ra.”
Tùy Kỳ nhìn thẳng vào mắt cô, “Nếu không buông thì sao?”
Câu này nghe rõ ràng có chút khiêu khích, Mạc Tùy kìm chế, nhìn anh khó hiểu, “Anh đột nhiên chập dây thần kinh nào à? Sao lại không để cho tôi đi?”
“Tôi không thích anh ta.” Anh gượng gạo nói.
“Vớ vẩn, anh là đàn ông, nếu anh mà còn thích được đàn ông nữa thì có mà loạn à?”
“Cô biết ý tôi không có ý đó.”
Mạc Tùy xua tay, ý tôi ý anh cái gì chứ, anh ta cũng bắt đầu biết ăn nói quanh co rồi. “Mau buông tay ra, đừng để tôi tức giận lần nữa.”
Gần đây cô không còn hay làm khó dễ Tùy Kỳ như ngày trước nữa. Thứ nhất là vì hai người quen thân hơn, thứ hai là dù Mạc Tùy có vô lương tâm cũng biết Tùy Kỳ rất tốt, cô không đành lòng tiếp tục bắt nạt anh.
Nhưng cô không biết rằng cô vẫn là cô của ngày đầu mới gặp anh, nhưng Tùy Kỳ đã không còn là Tùy Kỳ của khi đó nữa rồi.
Bình luận facebook