• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Trọn đời em nuôi anh (1 Viewer)

  • chap-54

Chương 54: Quyết liệt




Editor: dipM

Beta: mèo mỡ





Tùy Kỳ chậm rãi quay đầu nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cô, run rẩy, “Em… có ý gì?”

Lúc ấy Lâm Sâm đột nhiên cúi người nhặt đồng hồ lên. “Thứ này sao lại ở chỗ cô?”

“Gán nợ, khi mới tới đây, anh ấy không có tiền, nên phải thế chấp cái này cho tôi.” Mạc Tùy nói một cách thản nhiên đến đáng sợ.

Lâm Sâm hiện lên một nỗi tức giận trong mắt, đang định nói gì thì bị Tùy Kỳ chặn họng, “Em có ý gì?”

“Ý của em rất đơn giản, anh đã nhớ ra rồi thì hãy chọn đi!” Mạc Tùy nhìn thẳng vào đôi mắt băng lạnh trong nháy mắt của anh, “Người em yêu chẳng lẽ lại để người khác tơ tưởng? Anh đi theo họ hay là đi theo em?”

Mạc Tùy nhún vai xòe hai tay, “Có khó gì đâu, thích ai thì chọn người đó, tự trong lòng anh rõ nhất.”

“Em biết chuyện này từ bao giờ?”

“Mấy ngày trước!” Mạc Tùy nhìn đầu ngón tay mình, trả lời bình thản như không.

Ngay cả Lâm Sâm nghe vậy cũng có chút kinh ngạc, Lục Thố chỉ yên lặng liếc nhìn Mạc Tùy.

“Chọn đi chứ!” Mạc Tùy thúc giục.

Tùy Kỳ nhìn cô chăm chú, như thể muốn xé nát biểu cảm bình thản trên khuôn mặt cô.

“Ngoài tình cảm anh còn rất nhiều trách nhiệm bắt buộc phải gánh vác, có bà nội của anh, có Phương thị của gia đình anh, đó là cơ nghiệp giữ gìn mấy đời của nhà họ Phương, anh không thể để nó bị hủy hoại trong tay anh.” Sau một hồi lâu anh mới cất tiếng, giọng khàn khàn.

“Lấy tình để cảm động, lấy lý lẽ để thuyết phục sao?” Mạc Tùy gật đầu, “Có lý, vậy sự lựa chọn của anh là?”

“Mạc Tùy!” Anh có phần bất đắc dĩ, nhưng bây giờ bảo anh phải lựa chọn thì quả thực rất khó, anh cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có lúc Mạc Tùy đột nhiên đẩy anh vào cục diện này. Cô làm sao mà biết được?

Những suy nghĩ rối rắm trong đầu còn phức tạp hơn bất cứ một dự án một công trình nào anh đã từng làm. Vậy mà thái độ kiên quyết chờ đợi một câu trả lời hợp lý lại khiến anh không có tư cách trốn tránh, anh khổ sở nhắm mắt, “Anh sẽ trở về! Em đi cùng anh!”

Anh biết Mạc Tùy có mâu thuẫn với gia đình, không chi tiết nhưng cũng đủ hiểu cô sẽ không quay về đó, mà anh càng không thể bỏ lại cô ở đây.

“Nghe cũng có vẻ khả thi!” Mạc Tùy chỉ Lâm Sâm, “Còn anh ta thì sao?”

Không ai nói được gì nữa, Lâm Sâm cũng nhìn chằm chằm Tùy Kỳ, dường như cũng muốn biết đáp án, không nhịn được cảm giác hồi hộp.

Nhưng câu trả lời, phải nói sao đây?

Lâm Sâm không phải người ngoài, trừ thân phận người yêu cũ, thời gian bọn họ quen biết nhau cũng lâu đến mức khiến họ giống như người thân. Mà lúc này Mạc Tùy lại muốn họ hoàn toàn phân rõ giới hạn. Chuyện này thật khó khăn, anh không làm được.

Mạc Tùy nhìn con số thay đổi trên điện thoại, đã mười phút đồng hồ, không lâu, nhưng cũng là giới hạn mà cô có thể cho Tùy Kỳ. Mạc Tùy mỉm cười, nói: “Nếu không nghĩ ra thì thôi, cho anh mấy ngày suy nghĩ, tấm thẻ này anh cầm đi!”

Cô nhét chiếc thẻ vào tay Tùy Kỳ còn đang sững sờ, xoa xoa tay đứng lên, rồi nói: “Nếu đã hết bệnh thì chắc còn rất nhiều việc phải làm, hôm nay anh đi theo họ đi, vài ngày nữa, hoặc là bao giờ muốn về thì quay về đây!”

Sự khoan dung bất ngờ của Mạc Tùy làm Tùy Kỳ không kịp phản ứng. Với tính tình của cô, có thể dễ dàng thuyết phục vậy sao?

Nhưng cô nói cũng đúng, nội bộ Phương thị đã có rất nhiều vấn đề, thực sự cần phải chấn chỉnh rất nhiều, nếu còn dùng dằng sợ là không kịp.

Hơn một tiếng sau, anh đi theo hai người kia ra ngoài, mắt vẫn không rời Mạc Tùy. Anh không chắc sau khi anh đi cô sẽ ra sao.

Mạc Tùy như thể biết anh nghĩ gì, nói: “Yên tâm mà đi đi, lúc về cũng không cần mang theo gì cả, đồ dùng quần áo ở đây đều sẽ giữ lại cho anh, công việc ở siêu thị anh cũng không cần đi làm nữa, hôm nay em đã xin nghỉ cho anh rồi.”

Tùy Kỳ nhìn cô mỉm cười nhẹ nhàng mà trong lòng lại càng không nỡ rời đi, suy nghĩ một chút rồi anh nói: “Anh đi cùng bọn họ, dự mấy cuộc họp rồi sẽ về, sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”

“Ừ, cứ biết vậy đi!” Cô đẩy anh ra ngoài, vẫy tay, đóng cửa lại.

Sự bình tĩnh trên khuôn mặt lập tức biết mất, cô không mạnh mẽ, dù bề ngoài cô có hung dữ thì cô vẫn là con gái, cô làm sao mà mạnh mẽ được đây?

Mạc Tùy dựa vào cửa, mệt mỏi trượt dần xuống.

Tùy Kỳ nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, xoay người đi xuống nhà, “Đi thôi! Hai tiếng nữa triệu tập các lãnh đạo cấp cao, mở cuộc họp trực tuyến.”

Lục Thố và Lâm Sâm nhìn nhau, đồng thanh đáp, “Vâng!”

Mạc Tùy về phòng, trên giường la liệt mảnh vụn quần áo hạ giá, cô không thèm cởi giày nhảy lên giường bước sang bên kia, kiểm tra lại một lần những giấy tờ quan trọng rồi xách va li ra ngoài. Khi ra đến phòng khách, cô nghĩ lại một chút rồi để lại một tờ giấy. Sau đó cô không chút do dự xoay người đi ra ngoài, không hề quay đầu lại!

Tùy Kỳ mở hai cuộc họp, mỗi cuộc là hơn bốn tiếng đồng hồ, sau khi hoàn tất thì ngoài trời đã tối đen.

Lục Thố ra ngoài mua đồ ăn, lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người.

Lâm Sâm bước ra phía sau anh, nâng đầu anh nhẹ nhàng mát xa. Tùy Kỳ thoải mái nhắm mắt lại, sau đó chợt nghĩ tới cái gì, liền nghiêng đầu tránh tiếp xúc của anh ta.

“Cậu cũng mệt rồi, đi nghỉ đi!” Anh đứng lên, bước ra bên cạnh rót nước uống.

Áo sơ mi trắng, quần tây đen, cổ áo để mở lộ ra xương quai xanh trắng nõn xinh đẹp.

Tay cầm cốc hơn run làm nước rơi lên quần, anh nhìn xuống, nhớ ra hỏi: “Quần áo tôi thay ra đâu rồi?”

“Vứt rồi, cũ rách vậy anh còn muốn mặc sao?”

Tùy Kỳ nhíu mày, “Sau này đồ của tôi tôi không cho phép thì đừng có đụng vào.”

Lâm Sâm như bị tạt một gáo nước lạnh, cảm thấy vô cùng khó chấp nhận, “Từ khi nào hai chúng ta phải phân chia rõ ràng như thế?”

“Đó là ngày trước, từ giờ trở đi sẽ khác!” Tùy Kỳ bình tĩnh nói.

“Vì đứa con gái kia?” Anh ta thấy Tùy Kỳ gần như ngầm chấp nhận, mất hết lý trí quát: “Vậy là anh thực sự thích nó hay sao? Còn tôi thì sao? Anh coi từng ấy năm của chúng ta là cái mẹ gì vậy?”

Trái ngược với sự kích động của anh ta, Tùy Kỳ tỉnh táo đến lạnh lùng, “Lâm Sâm, là cậu buông tay trước, lúc tôi đi tôi đã nói rất rõ ràng, chúng ta đã kết thúc rồi!”

“Em đã nói đó là hiểu lầm, sao anh không tin em?”

“Clip quay cảnh trên giường cũng là hiểu lầm?” Tùy Kỳ lạnh lùng nói, ánh mắt sắc bén, “Đừng coi tôi là đồ ngu! Trong máy tính tôi còn giữ đấy muốn xem không? Tôi cũng nhận được thư nặc danh thôi, nghĩ lại chắc là người tình bé nhỏ của cậu gửi tới. Lâm Sâm, giờ tôi chỉ hối hận, trước đây làm với cậu không đeo bao.”

Mặt Lâm Sâm trắng bệch, trước cái nhìn ghét bỏ không hề che giấu của anh, anh ta cuối cùng cũng hiểu mọi việc vốn dĩ đã chấm dứt từ lâu. Những lo lắng những cố gắng tìm kiếm suốt gần một năm nay càng làm cho anh ta cảm thấy không cam lòng, nhưng dù vậy anh ta cũng không muốn biểu lộ ra một chút nào. Anh ta thở hộc ra một hơi, cố giữ bình tĩnh nói: “Vậy chiều nay sao không chọn đi?”

Tùy Kỳ cúi đầu lắc lắc cái cốc, “Tôi còn muốn giữ mặt mũi cho cậu, Lâm Sâm, đây là thứ cuối cùng tôi còn có thể cho cậu, cũng mong sau này cậu đối xử với Mạc Tùy khoan dung một chút. Cô ấy là người rất đơn giản, tôi không muốn cô ấy bị chút tổn thương nào!” Dừng một chút rồi nói tiếp, “Tôi yêu cô ấy!”

“Những lời này sao hai ngày trước anh không nói? Lúc đẩy em ra vì sao không nói?”

“Mạc Tùy có thể về bất cứ lúc nào, tôi không muốn cậu mất kiềm chế!” Anh cười khổ, “Ai ngờ cô ấy đã biết!”

Nguyên nhân anh không muốn cô biết việc anh nhớ lại sớm như thế chỉ có một, đó là vì anh nhất định phải trở về Phương thị. Nhưng Mạc Tùy lại là người cực kỳ sợ phiền phức, anh sợ cô ngại những mối quan hệ xã giao khổng lồ mà không muốn đi theo anh, hoặc bỏ anh. Sự dứt khoát của Mạc Tùy anh hiểu rõ hơn ai hết.

Anh chịu không nổi tình trạng ấy, chỉ nghĩ thôi cũng đã cảm thấy khó khăn rồi.

Lâm Sâm rời đi, Tùy Kỳ nhìn về phía trước một hồi rồi lấy điện thoại ra gọi cho Mạc Tùy, nhưng chỉ có tiếng âm báo tắt máy lạnh như băng đáp lại. Anh đổi sang gọi vào điện thoại bàn, không ai nghe, cuối cùng là tiếng tút liên hồi báo máy bận.

Giờ này không thể nào cô lại không ở nhà, vì sao di động tắt, máy bàn thì không ai nhấc? Cô đi đâu?

Một dự cảm xấu dâng lên trong anh, anh trầm mặt quay người, bước chân gần như hoảng hốt mà chạy ra ngoài, vừa hay đụng trúng Lục Thố, “Đưa chìa khóa xe đây!”

_________________

dip:Eo ôi ghét mụ Lục Thố ghê luôn ấy. đang làm chương sau, đúng là lộn cái bàn luôn

mẽo:Tôi ghét từ khi lão thỏ này vừa xuất hiện *lộn cái bàn* Tại sao nữ phụ luôn bị ghét mà nam phụ thì không nhỉ? Đều là tiểu tam như nhau mà =v=

dip: đăng giờ Hoàng đạo quá hầy
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom