Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-56
Chương 56: Người từng bị tổn thương
Editor: mèomỡ
Trong nhà có đồ ăn dự trữ, cô nấu bát mì ăn liền thả thêm một quả trứng gà, lúc bưng lúc ra Lục Thố đã dựa vào sofa thiếp đi rồi. Cô không biết nên gọi anh ta dậy hay cứ để anh ta ngủ tiếp.
Cô đành cho mì vào hộp giữ nhiệt đặt trên bàn, rồi vào phòng ngủ cầm chăn đắp thêm anh ta, xong xuôi cô cũng vào phòng khóa cửa đi ngủ.
Lục Thố đêm nay ngủ không ngon, trời tờ mờ sáng anh ta đã tỉnh lại, đau khổ xoay cái cổ cứng ngắc.
Thấy tấm chăn trượt từ trên người xuống, anh ta ngẩn ra, quay đầu lại nhìn thấy hộp giữ nhiệt chặn lên một tờ giấy: Mì nóng, anh dậy thì ăn nhé!
Lục Thố đặt chăn sang một bên, mở nắp hộp ra, quả thật vẫn còn nóng, mùi xông vào mũi, chỉ là không được đẹp mắt cho lắm, cũng đúng, mì để mấy tiếng rồi, nhìn còn đẹp mới là lạ.
Anh ta ăn thử một miếng, nhíu mày, hương vị cũng không tệ.
Lúc Mạc Tùy thức dậy Lục Thố đã đi rồi, chăn được gấp gọn đặt ở trên sofa, hộp giữ nhiệt và đũa cũng đã được rửa sạch hong khô, quả nhiên là lịch sự.
Hai ngày sau Lục Thố rời khỏi thị trấn, anh ta không mang hành lý theo, dù sao vài ngày nữa lại quay lại mang đi làm gì cho phiền.
Ngồi máy bay hai tiếng, bên ngoài sân bay lái xe đã chờ sẵn, Lục Thố lên xe trực tiếp tới công ty.
Đến công ty đi thang máy chuyên dụng tới tầng cao nhất. Phương Như Thần còn đang họp, anh ta đi vào văn phòng tổng giám đốc ngồi khoảng nửa giờ mới thấy Phương Như Thần vội vàng đi vào, thấy anh ta liền sửng sốt hạ, lập tức nói với thư ký xinh đẹp đang đi theo đằng sau: “Cô đi ra ngoài trước đi, sửa sang lại những tài liệu tôi vừa nói rồi thông báo xuống các phòng.”
“Vâng!” Thư ký gật đầu, đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Phương Như Thần xoa cổ đi ra sau bàn làm việc ngồi xuống ghế tựa, nhìn Lục Thố nói: “Sao về sớm vậy? Theo kế hoạch không phải còn mấy ngày nữa sao?”
“Xử lý thuận lợi nên về sớm!” Lúc này thư ký lại đi vào mang cho Lục Thố một tách cà phê, sau đó lại nhanh chóng đi ra ngoài.
“Chính quyền địa phương nói thế nào? Ảnh hưởng lớn không?”
“Ảnh hưởng chắc chắn là có, nhưng tin tức đã bị phong tỏa, lại bồi thường đầy đủ nên cũng ổn. Về phần chính quyền thì khoảng thời gian trước có thăm hỏi mấy lần, không vấn đề!”
Phương Như Thần thở phào, gật đầu, “Vậy là tốt rồi, bên này phái người theo dõi chặt chẽ, vài ngày nữa cậu tới thành phố xem hạng mục đấu thầu vườn hoa Kim Phạm xem. Tôi vừa được tin vài năm nữa xung quanh khu đó sẽ mở rộng thành một phần trung tâm thành phố, giá nhà sẽ tăng vọt, dự án này tôi nhất định phải lấy.”
“Khi nào thì mở thầu?”
“Nhiều nhất là nửa tháng nữa, tài liệu đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi, cậu chỉ cần tới giám sát, thuận tiện tính vài số liệu là được!”
Lục Thố cầm tách cà phê suy nghĩ, một lúc lâu sau nói: “Được, nhưng công trình bên này cũng do tôi quản lý, hai năm rồi tôi còn chưa được nghỉ phép năm, thuận tiện cho tôi nghỉ phép một thể đi!”
Phương Như Thần gối tay ra sau đầu, cười nói: “Công trình này còn lâu mới kết thúc, cậu nghỉ gộp hai năm thế định nghỉ bao nhiêu ngày?”
“Cùng lắm thì lại thay cậu ra nước ngoài mấy lần.”
“Được rồi, đến lúc đó rồi tính.” Phương Như Thần nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đứng dậy, “Tôi đi trước, có việc gọi điện thoại.”
Ánh mắt Lục Thố lóe lên, “Lại về căn hộ đấy à?”
Vẻ mặt Phương Như Thần trở nên lạnh lẽo, rồi lại lập tức cười cười, đi tới đấm anh ta một cái, “Đi đây!”
“Chờ một chút!” Lục Thố giữ anh lại, “Hai nhà Phương – Trần sắp thành thông gia, cậu làm như vậy chẳng phải không thích hợp cho lắm sao? Nếu mãi mãi không tìm được Mạc Tùy thì sao?”
Hai năm trước cổ phiếu Phương thị ngã giá không ngừng, cuối cùng là nhà họ Trần ra tay giúp đỡ. Tuy chỉ vì tình nghĩa của đời trước, nhưng từ sau lần đó đại tiểu thư nhà họ Trần – Trần Lăng thường xuyên ra vào nhà họ Phương, lâu dần mọi người cũng cho rằng hai nhà sắp thành thông gia. Tin tức kiểu này trong giới buôn bán cũng không có gì mới, vì lợi ích dùng hôn nhân làm lợi thế. Mà hai nhà Phương Trần cũng ăn ý lựa chọn im lặng đồng nghĩa với gián tiếp thừa nhận. Cho nên Lục Thố rất hiếu kỳ, Phương Như Thần làm lộ liễu như vậy chẳng lẽ không khiến Trần Lăng tức giận sao?
“Tôi không nghĩ tới vấn đề này, đợi đến khi cần kết hôn tôi sẽ kết hôn, về phần hiện tại. . . . . .” Anh lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Có một số việc chỉ bản thân mình biết, Trần Lăng từng bị tổn thương, người đàn ông cô ấy yêu hiện đang ở nước Pháp xa xôi. Tình huống cụ thể anh không biết, nhưng anh biết Trần Lăng còn chưa từ bỏ. Yêu một người nhưng lại không có được người đó thì trái tim vĩnh viễn sẽ không hoàn chỉnh. Bọn họ đều không hoàn chỉnh, cũng bởi vậy họ có thể đến với nhau, nhưng đó cũng chỉ là do hiện thực dồn ép mà thôi.
Lục Thố nhìn bóng lưng anh đi ra ngoài, trên mặt là vẻ đấu tranh cực độ, tay cầm tách cà phê siết chặt, môi đóng mở mấy lần cuối cùng lựa chọn im lặng.
Người trong trấn ban đầu còn thấy hiếu kỳ với sự xuất hiện thường xuyên của Lục Thố, hiện giờ đã thành quen. Hôm nay vừa khéo Lô Vân Phương trực ban, cô thấy Lục Thố đi vào thì huýt sáo cười nói: “Anh Lục đẹp trai càng ngày càng lên sắc nhỉ!”
“Vậy à? Cảm ơn!” Lục Thố một tay xách hành lý một tay đặt lên quầy, cười nhìn cô ấy, “Sao hôm nay lại là em? Mạc Tùy đâu?”
“Hôm nay vốn là ca của em!”
“Đừng nói dối, anh nhớ ca của cô ấy!”
Lô Vân Phương ‘ái chà’ một tiếng, cười thích thú, “Cả chuyện này cũng hỏi thăm được cơ à, anh cũng giỏi đấy!”
Lục Thố nhướng mày, không hề cảm thấy xấu hổ, “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Bình thường thôi!”
“Rồi rồi rồi, đừng ra vẻ nho nhã, buồn nôn!” Cô ấy xoa xoa cánh tay, sau đó chỉ ra bên ngoài, “Đang ở ngoài bờ cát! Hôm nay là sinh nhật Trần Kiện, Mạc Tùy đang chơi với cậu ấy!”
Lục Thố cất hành lý xong liền quay lại tìm. Gió thổi tới mang theo mùi mặn của biển, từ xa đã thấy hai người đi chân trần ngồi trên bờ cát, xắn tay áo đắp lâu đài cát.
Mạc Tùy vui vẻ chỉ dẫn cho Trần Kiện, đến gần có thể nghe thấy tiếng trách mắng nho nhỏ. Lục Thố nhớ thái độ trước kia của Mạc Tùy đối với Phương Như Thần có chút tương đồng với Trần Kiện bây giờ.
Trần Kiện nhìn thấy anh trước, hơi ngạc nhiên sau đó hét lên, “Quái nhân đến rồi!”
Anh ta không biết tại sao Lục Thố thường xuyên đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất, giống hiệp sĩ cổ đại tới vô ảnh đi vô tung, thế cho nên anh ta luôn gọi Lục Thố là quái nhân.
Lục Thố đến gần, ngắm lâu đài bọn họ đắp. Nói thật là xấu vô cùng, bên trong hình như còn định đắp hai người, thế nhưng còn chưa đắp xong.
Mạc Tùy thấy Lục Thố nhìn chằm chằm nên có chút ngượng ngùng, giải thích: “Trần Kiện muốn có vợ, cho nên tôi bảo anh ấy đắp nhà và cô dâu, đáng tiếc còn chưa đắp xong.”
Lục Thố gật đầu, anh ta cũng có nghe nói về tình trạng của Trần Kiện.
Lục Thố xắn tay áo, “Tôi giúp cô!”
Mạc Tùy cũng không thể cự tuyệt, nhìn Trần Kiện một cái, nhưng anh ta đã trốn mất. Bởi vì không quen Lục Thố, nên anh ta có chút sợ hãi.
Mạc Tùy vỗ tay, đứng dậy kéo Trần Kiện lại. Trần Kiện to béo gấp đôi Mạc Tùy, anh ta cúi đầu sợ hãi trốn sau lưng Mạc Tùy.
Mạc Tùy đá anh ta một cái, khẽ nói: “Dũng cảm lên, đừng khiến tôi mất mặt, bằng không về sau tôi sẽ không chơi với anh nữa đâu.”
Trần Kiện bất đắc dĩ lại ngồi xuống. Đành chịu thôi, suốt hai mươi mấy năm qua chỉ có Mạc Tùy là chịu chơi với anh ta, uy hiếp này chính là tử huyệt.
Lục Thố cười hỏi, “Sao anh ta sợ tôi vậy?”
“Trừ phụ nữ, chỉ cần là đàn ông xa lạ anh ta đều sợ!”
“Vì sao?”
“Vì bị đánh nhiều quá!”
***
p.s: Tại sao lại bắt tôi làm chương có tiểu tam. Huhu *lăn lộn* *vẽ vòng tròn nguyền rủa thỏ*
Editor: mèomỡ
Trong nhà có đồ ăn dự trữ, cô nấu bát mì ăn liền thả thêm một quả trứng gà, lúc bưng lúc ra Lục Thố đã dựa vào sofa thiếp đi rồi. Cô không biết nên gọi anh ta dậy hay cứ để anh ta ngủ tiếp.
Cô đành cho mì vào hộp giữ nhiệt đặt trên bàn, rồi vào phòng ngủ cầm chăn đắp thêm anh ta, xong xuôi cô cũng vào phòng khóa cửa đi ngủ.
Lục Thố đêm nay ngủ không ngon, trời tờ mờ sáng anh ta đã tỉnh lại, đau khổ xoay cái cổ cứng ngắc.
Thấy tấm chăn trượt từ trên người xuống, anh ta ngẩn ra, quay đầu lại nhìn thấy hộp giữ nhiệt chặn lên một tờ giấy: Mì nóng, anh dậy thì ăn nhé!
Lục Thố đặt chăn sang một bên, mở nắp hộp ra, quả thật vẫn còn nóng, mùi xông vào mũi, chỉ là không được đẹp mắt cho lắm, cũng đúng, mì để mấy tiếng rồi, nhìn còn đẹp mới là lạ.
Anh ta ăn thử một miếng, nhíu mày, hương vị cũng không tệ.
Lúc Mạc Tùy thức dậy Lục Thố đã đi rồi, chăn được gấp gọn đặt ở trên sofa, hộp giữ nhiệt và đũa cũng đã được rửa sạch hong khô, quả nhiên là lịch sự.
Hai ngày sau Lục Thố rời khỏi thị trấn, anh ta không mang hành lý theo, dù sao vài ngày nữa lại quay lại mang đi làm gì cho phiền.
Ngồi máy bay hai tiếng, bên ngoài sân bay lái xe đã chờ sẵn, Lục Thố lên xe trực tiếp tới công ty.
Đến công ty đi thang máy chuyên dụng tới tầng cao nhất. Phương Như Thần còn đang họp, anh ta đi vào văn phòng tổng giám đốc ngồi khoảng nửa giờ mới thấy Phương Như Thần vội vàng đi vào, thấy anh ta liền sửng sốt hạ, lập tức nói với thư ký xinh đẹp đang đi theo đằng sau: “Cô đi ra ngoài trước đi, sửa sang lại những tài liệu tôi vừa nói rồi thông báo xuống các phòng.”
“Vâng!” Thư ký gật đầu, đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Phương Như Thần xoa cổ đi ra sau bàn làm việc ngồi xuống ghế tựa, nhìn Lục Thố nói: “Sao về sớm vậy? Theo kế hoạch không phải còn mấy ngày nữa sao?”
“Xử lý thuận lợi nên về sớm!” Lúc này thư ký lại đi vào mang cho Lục Thố một tách cà phê, sau đó lại nhanh chóng đi ra ngoài.
“Chính quyền địa phương nói thế nào? Ảnh hưởng lớn không?”
“Ảnh hưởng chắc chắn là có, nhưng tin tức đã bị phong tỏa, lại bồi thường đầy đủ nên cũng ổn. Về phần chính quyền thì khoảng thời gian trước có thăm hỏi mấy lần, không vấn đề!”
Phương Như Thần thở phào, gật đầu, “Vậy là tốt rồi, bên này phái người theo dõi chặt chẽ, vài ngày nữa cậu tới thành phố xem hạng mục đấu thầu vườn hoa Kim Phạm xem. Tôi vừa được tin vài năm nữa xung quanh khu đó sẽ mở rộng thành một phần trung tâm thành phố, giá nhà sẽ tăng vọt, dự án này tôi nhất định phải lấy.”
“Khi nào thì mở thầu?”
“Nhiều nhất là nửa tháng nữa, tài liệu đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi, cậu chỉ cần tới giám sát, thuận tiện tính vài số liệu là được!”
Lục Thố cầm tách cà phê suy nghĩ, một lúc lâu sau nói: “Được, nhưng công trình bên này cũng do tôi quản lý, hai năm rồi tôi còn chưa được nghỉ phép năm, thuận tiện cho tôi nghỉ phép một thể đi!”
Phương Như Thần gối tay ra sau đầu, cười nói: “Công trình này còn lâu mới kết thúc, cậu nghỉ gộp hai năm thế định nghỉ bao nhiêu ngày?”
“Cùng lắm thì lại thay cậu ra nước ngoài mấy lần.”
“Được rồi, đến lúc đó rồi tính.” Phương Như Thần nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đứng dậy, “Tôi đi trước, có việc gọi điện thoại.”
Ánh mắt Lục Thố lóe lên, “Lại về căn hộ đấy à?”
Vẻ mặt Phương Như Thần trở nên lạnh lẽo, rồi lại lập tức cười cười, đi tới đấm anh ta một cái, “Đi đây!”
“Chờ một chút!” Lục Thố giữ anh lại, “Hai nhà Phương – Trần sắp thành thông gia, cậu làm như vậy chẳng phải không thích hợp cho lắm sao? Nếu mãi mãi không tìm được Mạc Tùy thì sao?”
Hai năm trước cổ phiếu Phương thị ngã giá không ngừng, cuối cùng là nhà họ Trần ra tay giúp đỡ. Tuy chỉ vì tình nghĩa của đời trước, nhưng từ sau lần đó đại tiểu thư nhà họ Trần – Trần Lăng thường xuyên ra vào nhà họ Phương, lâu dần mọi người cũng cho rằng hai nhà sắp thành thông gia. Tin tức kiểu này trong giới buôn bán cũng không có gì mới, vì lợi ích dùng hôn nhân làm lợi thế. Mà hai nhà Phương Trần cũng ăn ý lựa chọn im lặng đồng nghĩa với gián tiếp thừa nhận. Cho nên Lục Thố rất hiếu kỳ, Phương Như Thần làm lộ liễu như vậy chẳng lẽ không khiến Trần Lăng tức giận sao?
“Tôi không nghĩ tới vấn đề này, đợi đến khi cần kết hôn tôi sẽ kết hôn, về phần hiện tại. . . . . .” Anh lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Có một số việc chỉ bản thân mình biết, Trần Lăng từng bị tổn thương, người đàn ông cô ấy yêu hiện đang ở nước Pháp xa xôi. Tình huống cụ thể anh không biết, nhưng anh biết Trần Lăng còn chưa từ bỏ. Yêu một người nhưng lại không có được người đó thì trái tim vĩnh viễn sẽ không hoàn chỉnh. Bọn họ đều không hoàn chỉnh, cũng bởi vậy họ có thể đến với nhau, nhưng đó cũng chỉ là do hiện thực dồn ép mà thôi.
Lục Thố nhìn bóng lưng anh đi ra ngoài, trên mặt là vẻ đấu tranh cực độ, tay cầm tách cà phê siết chặt, môi đóng mở mấy lần cuối cùng lựa chọn im lặng.
Người trong trấn ban đầu còn thấy hiếu kỳ với sự xuất hiện thường xuyên của Lục Thố, hiện giờ đã thành quen. Hôm nay vừa khéo Lô Vân Phương trực ban, cô thấy Lục Thố đi vào thì huýt sáo cười nói: “Anh Lục đẹp trai càng ngày càng lên sắc nhỉ!”
“Vậy à? Cảm ơn!” Lục Thố một tay xách hành lý một tay đặt lên quầy, cười nhìn cô ấy, “Sao hôm nay lại là em? Mạc Tùy đâu?”
“Hôm nay vốn là ca của em!”
“Đừng nói dối, anh nhớ ca của cô ấy!”
Lô Vân Phương ‘ái chà’ một tiếng, cười thích thú, “Cả chuyện này cũng hỏi thăm được cơ à, anh cũng giỏi đấy!”
Lục Thố nhướng mày, không hề cảm thấy xấu hổ, “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Bình thường thôi!”
“Rồi rồi rồi, đừng ra vẻ nho nhã, buồn nôn!” Cô ấy xoa xoa cánh tay, sau đó chỉ ra bên ngoài, “Đang ở ngoài bờ cát! Hôm nay là sinh nhật Trần Kiện, Mạc Tùy đang chơi với cậu ấy!”
Lục Thố cất hành lý xong liền quay lại tìm. Gió thổi tới mang theo mùi mặn của biển, từ xa đã thấy hai người đi chân trần ngồi trên bờ cát, xắn tay áo đắp lâu đài cát.
Mạc Tùy vui vẻ chỉ dẫn cho Trần Kiện, đến gần có thể nghe thấy tiếng trách mắng nho nhỏ. Lục Thố nhớ thái độ trước kia của Mạc Tùy đối với Phương Như Thần có chút tương đồng với Trần Kiện bây giờ.
Trần Kiện nhìn thấy anh trước, hơi ngạc nhiên sau đó hét lên, “Quái nhân đến rồi!”
Anh ta không biết tại sao Lục Thố thường xuyên đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất, giống hiệp sĩ cổ đại tới vô ảnh đi vô tung, thế cho nên anh ta luôn gọi Lục Thố là quái nhân.
Lục Thố đến gần, ngắm lâu đài bọn họ đắp. Nói thật là xấu vô cùng, bên trong hình như còn định đắp hai người, thế nhưng còn chưa đắp xong.
Mạc Tùy thấy Lục Thố nhìn chằm chằm nên có chút ngượng ngùng, giải thích: “Trần Kiện muốn có vợ, cho nên tôi bảo anh ấy đắp nhà và cô dâu, đáng tiếc còn chưa đắp xong.”
Lục Thố gật đầu, anh ta cũng có nghe nói về tình trạng của Trần Kiện.
Lục Thố xắn tay áo, “Tôi giúp cô!”
Mạc Tùy cũng không thể cự tuyệt, nhìn Trần Kiện một cái, nhưng anh ta đã trốn mất. Bởi vì không quen Lục Thố, nên anh ta có chút sợ hãi.
Mạc Tùy vỗ tay, đứng dậy kéo Trần Kiện lại. Trần Kiện to béo gấp đôi Mạc Tùy, anh ta cúi đầu sợ hãi trốn sau lưng Mạc Tùy.
Mạc Tùy đá anh ta một cái, khẽ nói: “Dũng cảm lên, đừng khiến tôi mất mặt, bằng không về sau tôi sẽ không chơi với anh nữa đâu.”
Trần Kiện bất đắc dĩ lại ngồi xuống. Đành chịu thôi, suốt hai mươi mấy năm qua chỉ có Mạc Tùy là chịu chơi với anh ta, uy hiếp này chính là tử huyệt.
Lục Thố cười hỏi, “Sao anh ta sợ tôi vậy?”
“Trừ phụ nữ, chỉ cần là đàn ông xa lạ anh ta đều sợ!”
“Vì sao?”
“Vì bị đánh nhiều quá!”
***
p.s: Tại sao lại bắt tôi làm chương có tiểu tam. Huhu *lăn lộn* *vẽ vòng tròn nguyền rủa thỏ*
Bình luận facebook