Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Luna: Mọi người click vào link ở bên phải màn hình trong web vọng thư uyển ủng hộ mình nha, chỉ cần nhấn "tôi không phải robot" -> đợi 3 giây -> getlink là được.
Tác giả: Luna Huang
Bốn ngày kế tiếp thời tiết cực kỳ lạ, không nắng gắt chính là mưa to như thế lão thiên gia đang có chuyện gì buồn bực vậy. Mà ngoại trừ hai loại thời tiết này ra thì ban đêm của mùa hạ lại lạnh như mùa thu vậy khiến không có con dế nào dám mon men cất tiếng nữa.
Những ngày này, Diệp Cẩn Huyên không chăm sóc Vô Sự chính là luyện chữ. Mấy hôm nay cực kỳ an tĩnh, trừ Hồ thị cùng Tả thị đến hỏi thăm ra thì không ai đến nữa. Diệp Cẩn Huy ngoại trừ mang cháo đến thì cũng không hề thấy bóng dáng.
Diệp Nghêu cùng Tả thị biết được Diệp Cẩn Ninh bị Vô Sự cắn liền tức giận không thôi. Hiện thân phận của Diệp Cẩn Huyên là quận chúa nên cũng không làm gì được. Thế là mang tất cả nộ khí trút lên Hồ thị. Hồ thị âm thầm nhẫn nhịn không dám oán thán.
Từ ngày Diệp Cẩn Huyên bị thương Hồ thị sợ nàng ngủ không an phận liền để Hải Dụ ngồi bệt bên cạnh giường canh gác tránh nàng ngủ lăn xuống động đến mặt. Vì Nghi Thủy viên toàn nước, Hồ thị sợ nàng soi thấy bóng mình dưới nước liền đề nghị nàng chuyện đến viện của mình.
Viện của Hồ thị chỉ có một lương đình còn lại toàn hoa cỏ không hề có nước nên cực yên tâm khi Diệp Cẩn Huyên ở đây. Không muốn để Hồ thị lo lắng nàng đáp ứng.
Sáng nay thức giấc, Diệp Cẩn Huyên cảm thấy vết thương trên mặt cũng có chút không còn đau phệ tâm như trước nữa.
Mở mắt ra thái y đến thay dược nói vết thương sắp kết vảy rồi, thay xong dược lần này về sau thì chỉ cần tháo băng thôi không cần quấn băng gạc nữa. Tuy dược của hoàng cung tốt nhưng là vết thương quá sâu nên hiện mới có dấu hiện bình phục. Tâm trạng của nàng cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.
Mở cửa sổ ra đón nắng sớm. Thời tiết hôm nay lại trở nên bình thường rồi, nắng sớm của mùa hạ khiến lòng nàng cũng ấm đi sau mấy ngày mưa nắng thất thường.
Hải Dụ đứng phía sau giúp Diệp Cẩn Huyên chải tóc. Hiện trong phòng nàng một cái gương cũng không có nên nàng cũng chẳng phải nhìn xem gương mặt của mình là dọa người đến mức nào. Nàng cũng chưa hề dùng tay sờ lên tránh tâm lại đau.
Dùng qua cháo, nàng đặt Vô Sự lên bàn đá ngoài viện, dùng đũa gắp miếng thịt nhỏ đưa đến miệng uy nó ăn. Tốc độ hồi phục của Vô Sự rất nhanh nên không khổ sở như nàng. Mấy ngày trước nàng dùng khăn ướt lau bộ lông trắng mướp của nó nên trông nó rất sạch.
Vô Sự dường như không thích Hải Dụ cho lắm. Mỗi lần thấy nàng ta, lông của Vô Sự đều dựng hết lên, mắt trừng to chuẩn bị ở tư thế tấn công.
Thấy vẻ mặt đáng yêu của Vô Sự khi ăn nàng lại cười khúc khích. Điều này lại dẫn đến một trận đau không nhỏ truyền đến khiến nàng nhịn ngay nụ cười kia.
Lúc này Triệu quản gia bước đến cung kính hành lễ: "Nô tài gặp qua tứ tiểu thư."
Diệp Cẩn Huyên vẫn xem như không nghe không thấy tiếp tục cho Vô Sự ăn. Triệu quản gia nghĩ Diệp Cẩn Huyên không tiện nói chuyện nên lại thông báo: "Ở bên ngoài có người tự xưng là Dược Hằng muốn cầu kiến tứ tiểu thư, không biết người có muốn gặp hay không?"
Lúc này trong đầu Triệu quản gia nghĩ đến lão nhân gia râu tóc bạc phơ, cả người vận y phục quái dị liền hiện ra khinh bỉ. Hắn đang nghĩ có phải là người quen của Diệp Cẩn Huyên ở Trúc Huyền am không?
Hai chữ "Dược Hằng" bay vào tai khiến Diệp Cẩn Huyên dừng mọi động tác lại. Ngay cả tâm trạng cũng dường như trở thành trạng thái hư không.
Đây chẳng phải là vị quái y mà nàng vất vả thỉnh cho Đoan Mộc Chiến Phàm sao? Nhớ năm đó, nàng vất vả biết bao nhiêu mà hắn cũng không chịu vì danh phận hoàng thượng của Đoan Mộc Chiến Phàm mà xuống núi. Vì lý do gì hôm nay đến tận cửa tìm nàng?
Khẽ mở miệng hỏi: "Người đang ở đâu?" Vết thương trên mặt lại truyền đến một trận đau nhưng nàng không còn tâm trạng để ý nữa.
Triệu quản gia mắt lại lóe lên vài tia khinh thường, nhưng vẫn cúi người đám: "Nô tài để hắn ở tiền thính chờ người."
Diệp Cẩn Huyên nghe được liền ôm Vô Sự bước nhanh đến tiền thính.
Khi đến tiền tính, nàng thấy một lão đầu ngồi bên ghế nhắm mắt cực kỳ an tĩnh. Đúng là khuôn mặt này không sai, năm đó nàng ba quỳ cửu khấu cầu hắn còn phải giải ba nan đề nữa.
Lấy lại tinh thần nàng bước đến trước mặt hắn, miệng còn chưa mở đã thất Dược Hằng chậm rãi mở mắt nhìn nàng.
Cứ như đọc hiểu được tâm tư của Diệp Cẩn Huyên, Dược Hằng nhếch môi vân đạm phong kinh một câu: "Tứ tiểu thư không cần nghi vấn, lão được người mời đến giúp tiểu thư xem thương thế, không biết ngươi có phiền cho lão xem?"
Diệp Cẩn Huyên gật đầu rồi mời hắn đến phòng mình. Về đến phòng nàng có giấy viết mới có thể cùng hắn từ từ trò chuyện được.
Hải Dụ nhanh tay mang trà mới pha lên, vì Dược Hằng châm một ly trà. Diệp Cẩn Huyên không lập tức cho hắn xem thương thế mà là đưa cho hắn một tờ giấy.
"Không biết tiền bối được ai mời đến giúp tiểu nữ chữa thương?"
Dược Hằng nhíu mi tâm hồi lâu nhìn chằm chằm vào tờ giấy trước mặt, sau đó mới phản vấn: "Không phải tiểu thư nên hỏi lão là ai trước sao?" Lúc nãy tên quản gia kia làm khó hắn rất lâu. Nếu không phải đã hứa không thể nuốt lời thì hắn không ngại tặng cho tên quản gia đó vài châm đâu.
Diệp Cẩn Huyên lại chấm mực viết "Trên người tiền bối dậy dược hương, tiểu nữ liền đoán được người là am hiểu y lý. Lại nói là có người nhờ cậy đến giúp tiểu nữ, tiểu nữ mạo muội đoán người là y sư."
Dược Hằng khó có được một tiếng cười hướng Diệp Cẩn Huyên tán thưởng. Người biết hắn không ít, nhưng cũng biết hắn tuyệt sẽ không tùy tiện cứu người. Là vì hắn nhất thời cảm động nên mới xuống núi giúp người đó.
"Thứ cho lão không thể tiết lộ." Không nói hai lời hắn liền từ chối.
Diệp Cẩn Huyên không vì thế mà tức giận, nàng điềm đạm tiếp tục viết "Nếu tiểu nữ cùng tiền bối đánh một ván cờ, tiểu nữ thắng người sẽ nói chứ?"
"Sẽ không." Dược Hằng chảm đinh chặt sắt nói. Hắn đã hứa với người kia sẽ không tiết lộ liền tuyệt đối không nói.
Diệp Cẩn Huyên thở dài lại viết "Vậy thứ cho tiểu nữ sẽ không thể để người xem thương thế." Nàng tuyệt không thiếu nhân tình của người khác.
Dược Hằng tuy ngạc nhiên nhưng cũng không thể hiện ra mặt, đáy mắt lóe sáng lại rất nhanh trở lại như thường. Dung mạo đối với một nữ tử rất quan trọng mà nàng lại nói như vậy: "Thật không hối hận."
Diệp Cẩn Huyên kiên định lắc đầu. Ngay từ đầu nàng đã xác định dung mạo không quan trọng thì nàng sẽ không vì thế mà lay động.
Dược Hằng khó xử vuốt râu nhăn mày suy nghĩ rất lâu. Hắn đã hứa với người kia, lại đích thân xuống núi lý nào lại về tay không. Mắt nhìn đến tờ giấy của Diệp Cẩn Huyên lại nói: "Lão đánh cờ với ngươi." Kỳ nghệ của hắn, hắn không tin một tiểu oa nhi có thể hơn mình.
Diệp Cẩn Huyên cao hứng phất tay, ý bảo Hải Dụ chuẩn bị bàn cờ. Nàng cùng Dược Hằng mỗi người ngồi một bên nhuyễn tháp, chính giữa là bàn nhỏ đặt bộ cờ vây trắng đen đơn giản.
Qua hơn ba canh giờ không ngừng nghỉ, ván cờ chính là hòa. Dược Hằng không khỏi đối với Diệp Cẩn Huyên sinh ra một chút ngạc nhiên cùng tán thưởng. Một tiểu oa cư nhiên cùng hắn ngang tay.
Diệp Cẩn Huyên đã trải qua hai kiếp người. Mỗi ngày ở trong vương phủ chán nản chính là nghiên cứu thế cờ. Nàng làm sao sẽ thua được. Chỉ là đánh vẫn thẳng không qua lão nhân gia, nàng ngốc chính là ngốc không thể chữa a.
Khiêm tốn nàng viết "Đa tạ tiền bối đã nhường, tiểu nữ bêu xấu rồi."
Dược Hằng bất đắc dĩ nói: "Không thắng được lão liền không nói ra người đứng phía sau. Chỉ là ngươi đánh cờ tốt như vậy, lão cho ngươi một thỉnh cầu."
Diệp Cẩn Huyên hiện chỉ cầu mong bình an, nhưng không lý nào lễ vật tốt như vậy lại từ chối. Thế là nàng lại viết "Vậy tiểu nữ ghi nhận, chỉ là hiện tại tiểu nữ vẫn chưa cần sử dụng, khi nào cần thiết sẽ tìm tiền bối người hảo hảo nói."
"Tốt, vậy bây giờ liền cho lão xem thương thế." Dược Hằng đáp ứng. Hắn tuy là quái y nhưng cũng không phải người không hiểu lý lẽ. Diệp Cẩn Huyên câu câu đều gọi tiền bối cực kỳ kính nể, lý nào hắn lại không cho nàng mặt mũi.
Diệp Cẩn Huyên gật đầu. Dược Hằng chậm rãi giúp nàng tháo băng rồi xem kỹ vết thương trên mặt. Hai mắt hắn tối lại không ít.
Xem xong, không giúp Diệp Cẩn Huyên băng lại mà đều đều thán một câu: "Xem ra chỉ có thể xem phúc đức của tiểu thư đây a!"
Diệp Cẩn Huyên không hiểu liền hỏi "Tiền bối nói vậy là có ý tứ gì?" Nàng sớm không hy vọng nhưng sự xuất hiện của Dược Hằng chính là cho nàng một tia hy vọng nhỏ. Hiện lại nghe được câu này, lòng khó tránh khỏi trầm đi một ít.
"Thương thế của ngươi quá sâu, lại chậm trễ đến giờ phút này, nếu muốn chữa trị thì dược liệu cần có bột hắc san hô. Nhưng loại này ở Đông Hải cực kỳ hiếm thấy. Lại nói vết thương sắp kết vảy nếu để lâu cho dù tìm được cũng sẽ không thể chữa." Dược Hằng không nhanh không chậm giúp Diệp Cẩn Huyên giải đáp thắc mắc. Xem ra dung mạo là khó giữ đây.
Diệp Cẩn Huyên khẽ gật đầu, lại cầm bút lên viết "Làm phiền tiền bối rồi." Tâm trạng nàng giờ đây cực kỳ nặng nề, cứ như treo lên vài cân đá nặng vậy.
Dược Hằng nhìn nàng rồi hỏi: "Có thể cho lão mượn bút?"
Diệp Cẩn Huyên hai tay dâng bút cho Dược Hằng. Dược Hằng nhận bút viết gì đó trên giấy rồi đưa cho Diệp Cẩn Huyên xem, miệng khẽ mở giải thích: "Đây là cách sử dụng cùng tán hắc san hô. Do thương thế không thể để lâu nên lão lưu lại cho ngươi."
"Đa tạ tiền bối." Diệp Cẩn Huyên khẽ mở miệng lễ phép cúi người tạ ơn. Sau đó Dược Hằng rời phủ nàng tiễn hắn đến tận đại môn Diệp phủ mới trở vào bên trong.
Đám hạ nhân nhìn thấy nàng không có băng gạc mặt hiện lên vết sẹo xấu xí dọa người còn có màu đỏ tươi của thịt non liền không dám nhìn thêm một mắt. Ai nấy cúi gầm mặt không dám ngẩng lên cả người run rẩy. Diệp Cẩn Huyên không thèm chấp nhất mà một mạch trở về viện.
Tác giả: Luna Huang
Bốn ngày kế tiếp thời tiết cực kỳ lạ, không nắng gắt chính là mưa to như thế lão thiên gia đang có chuyện gì buồn bực vậy. Mà ngoại trừ hai loại thời tiết này ra thì ban đêm của mùa hạ lại lạnh như mùa thu vậy khiến không có con dế nào dám mon men cất tiếng nữa.
Những ngày này, Diệp Cẩn Huyên không chăm sóc Vô Sự chính là luyện chữ. Mấy hôm nay cực kỳ an tĩnh, trừ Hồ thị cùng Tả thị đến hỏi thăm ra thì không ai đến nữa. Diệp Cẩn Huy ngoại trừ mang cháo đến thì cũng không hề thấy bóng dáng.
Diệp Nghêu cùng Tả thị biết được Diệp Cẩn Ninh bị Vô Sự cắn liền tức giận không thôi. Hiện thân phận của Diệp Cẩn Huyên là quận chúa nên cũng không làm gì được. Thế là mang tất cả nộ khí trút lên Hồ thị. Hồ thị âm thầm nhẫn nhịn không dám oán thán.
Từ ngày Diệp Cẩn Huyên bị thương Hồ thị sợ nàng ngủ không an phận liền để Hải Dụ ngồi bệt bên cạnh giường canh gác tránh nàng ngủ lăn xuống động đến mặt. Vì Nghi Thủy viên toàn nước, Hồ thị sợ nàng soi thấy bóng mình dưới nước liền đề nghị nàng chuyện đến viện của mình.
Viện của Hồ thị chỉ có một lương đình còn lại toàn hoa cỏ không hề có nước nên cực yên tâm khi Diệp Cẩn Huyên ở đây. Không muốn để Hồ thị lo lắng nàng đáp ứng.
Sáng nay thức giấc, Diệp Cẩn Huyên cảm thấy vết thương trên mặt cũng có chút không còn đau phệ tâm như trước nữa.
Mở mắt ra thái y đến thay dược nói vết thương sắp kết vảy rồi, thay xong dược lần này về sau thì chỉ cần tháo băng thôi không cần quấn băng gạc nữa. Tuy dược của hoàng cung tốt nhưng là vết thương quá sâu nên hiện mới có dấu hiện bình phục. Tâm trạng của nàng cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.
Mở cửa sổ ra đón nắng sớm. Thời tiết hôm nay lại trở nên bình thường rồi, nắng sớm của mùa hạ khiến lòng nàng cũng ấm đi sau mấy ngày mưa nắng thất thường.
Hải Dụ đứng phía sau giúp Diệp Cẩn Huyên chải tóc. Hiện trong phòng nàng một cái gương cũng không có nên nàng cũng chẳng phải nhìn xem gương mặt của mình là dọa người đến mức nào. Nàng cũng chưa hề dùng tay sờ lên tránh tâm lại đau.
Dùng qua cháo, nàng đặt Vô Sự lên bàn đá ngoài viện, dùng đũa gắp miếng thịt nhỏ đưa đến miệng uy nó ăn. Tốc độ hồi phục của Vô Sự rất nhanh nên không khổ sở như nàng. Mấy ngày trước nàng dùng khăn ướt lau bộ lông trắng mướp của nó nên trông nó rất sạch.
Vô Sự dường như không thích Hải Dụ cho lắm. Mỗi lần thấy nàng ta, lông của Vô Sự đều dựng hết lên, mắt trừng to chuẩn bị ở tư thế tấn công.
Thấy vẻ mặt đáng yêu của Vô Sự khi ăn nàng lại cười khúc khích. Điều này lại dẫn đến một trận đau không nhỏ truyền đến khiến nàng nhịn ngay nụ cười kia.
Lúc này Triệu quản gia bước đến cung kính hành lễ: "Nô tài gặp qua tứ tiểu thư."
Diệp Cẩn Huyên vẫn xem như không nghe không thấy tiếp tục cho Vô Sự ăn. Triệu quản gia nghĩ Diệp Cẩn Huyên không tiện nói chuyện nên lại thông báo: "Ở bên ngoài có người tự xưng là Dược Hằng muốn cầu kiến tứ tiểu thư, không biết người có muốn gặp hay không?"
Lúc này trong đầu Triệu quản gia nghĩ đến lão nhân gia râu tóc bạc phơ, cả người vận y phục quái dị liền hiện ra khinh bỉ. Hắn đang nghĩ có phải là người quen của Diệp Cẩn Huyên ở Trúc Huyền am không?
Hai chữ "Dược Hằng" bay vào tai khiến Diệp Cẩn Huyên dừng mọi động tác lại. Ngay cả tâm trạng cũng dường như trở thành trạng thái hư không.
Đây chẳng phải là vị quái y mà nàng vất vả thỉnh cho Đoan Mộc Chiến Phàm sao? Nhớ năm đó, nàng vất vả biết bao nhiêu mà hắn cũng không chịu vì danh phận hoàng thượng của Đoan Mộc Chiến Phàm mà xuống núi. Vì lý do gì hôm nay đến tận cửa tìm nàng?
Khẽ mở miệng hỏi: "Người đang ở đâu?" Vết thương trên mặt lại truyền đến một trận đau nhưng nàng không còn tâm trạng để ý nữa.
Triệu quản gia mắt lại lóe lên vài tia khinh thường, nhưng vẫn cúi người đám: "Nô tài để hắn ở tiền thính chờ người."
Diệp Cẩn Huyên nghe được liền ôm Vô Sự bước nhanh đến tiền thính.
Khi đến tiền tính, nàng thấy một lão đầu ngồi bên ghế nhắm mắt cực kỳ an tĩnh. Đúng là khuôn mặt này không sai, năm đó nàng ba quỳ cửu khấu cầu hắn còn phải giải ba nan đề nữa.
Lấy lại tinh thần nàng bước đến trước mặt hắn, miệng còn chưa mở đã thất Dược Hằng chậm rãi mở mắt nhìn nàng.
Cứ như đọc hiểu được tâm tư của Diệp Cẩn Huyên, Dược Hằng nhếch môi vân đạm phong kinh một câu: "Tứ tiểu thư không cần nghi vấn, lão được người mời đến giúp tiểu thư xem thương thế, không biết ngươi có phiền cho lão xem?"
Diệp Cẩn Huyên gật đầu rồi mời hắn đến phòng mình. Về đến phòng nàng có giấy viết mới có thể cùng hắn từ từ trò chuyện được.
Hải Dụ nhanh tay mang trà mới pha lên, vì Dược Hằng châm một ly trà. Diệp Cẩn Huyên không lập tức cho hắn xem thương thế mà là đưa cho hắn một tờ giấy.
"Không biết tiền bối được ai mời đến giúp tiểu nữ chữa thương?"
Dược Hằng nhíu mi tâm hồi lâu nhìn chằm chằm vào tờ giấy trước mặt, sau đó mới phản vấn: "Không phải tiểu thư nên hỏi lão là ai trước sao?" Lúc nãy tên quản gia kia làm khó hắn rất lâu. Nếu không phải đã hứa không thể nuốt lời thì hắn không ngại tặng cho tên quản gia đó vài châm đâu.
Diệp Cẩn Huyên lại chấm mực viết "Trên người tiền bối dậy dược hương, tiểu nữ liền đoán được người là am hiểu y lý. Lại nói là có người nhờ cậy đến giúp tiểu nữ, tiểu nữ mạo muội đoán người là y sư."
Dược Hằng khó có được một tiếng cười hướng Diệp Cẩn Huyên tán thưởng. Người biết hắn không ít, nhưng cũng biết hắn tuyệt sẽ không tùy tiện cứu người. Là vì hắn nhất thời cảm động nên mới xuống núi giúp người đó.
"Thứ cho lão không thể tiết lộ." Không nói hai lời hắn liền từ chối.
Diệp Cẩn Huyên không vì thế mà tức giận, nàng điềm đạm tiếp tục viết "Nếu tiểu nữ cùng tiền bối đánh một ván cờ, tiểu nữ thắng người sẽ nói chứ?"
"Sẽ không." Dược Hằng chảm đinh chặt sắt nói. Hắn đã hứa với người kia sẽ không tiết lộ liền tuyệt đối không nói.
Diệp Cẩn Huyên thở dài lại viết "Vậy thứ cho tiểu nữ sẽ không thể để người xem thương thế." Nàng tuyệt không thiếu nhân tình của người khác.
Dược Hằng tuy ngạc nhiên nhưng cũng không thể hiện ra mặt, đáy mắt lóe sáng lại rất nhanh trở lại như thường. Dung mạo đối với một nữ tử rất quan trọng mà nàng lại nói như vậy: "Thật không hối hận."
Diệp Cẩn Huyên kiên định lắc đầu. Ngay từ đầu nàng đã xác định dung mạo không quan trọng thì nàng sẽ không vì thế mà lay động.
Dược Hằng khó xử vuốt râu nhăn mày suy nghĩ rất lâu. Hắn đã hứa với người kia, lại đích thân xuống núi lý nào lại về tay không. Mắt nhìn đến tờ giấy của Diệp Cẩn Huyên lại nói: "Lão đánh cờ với ngươi." Kỳ nghệ của hắn, hắn không tin một tiểu oa nhi có thể hơn mình.
Diệp Cẩn Huyên cao hứng phất tay, ý bảo Hải Dụ chuẩn bị bàn cờ. Nàng cùng Dược Hằng mỗi người ngồi một bên nhuyễn tháp, chính giữa là bàn nhỏ đặt bộ cờ vây trắng đen đơn giản.
Qua hơn ba canh giờ không ngừng nghỉ, ván cờ chính là hòa. Dược Hằng không khỏi đối với Diệp Cẩn Huyên sinh ra một chút ngạc nhiên cùng tán thưởng. Một tiểu oa cư nhiên cùng hắn ngang tay.
Diệp Cẩn Huyên đã trải qua hai kiếp người. Mỗi ngày ở trong vương phủ chán nản chính là nghiên cứu thế cờ. Nàng làm sao sẽ thua được. Chỉ là đánh vẫn thẳng không qua lão nhân gia, nàng ngốc chính là ngốc không thể chữa a.
Khiêm tốn nàng viết "Đa tạ tiền bối đã nhường, tiểu nữ bêu xấu rồi."
Dược Hằng bất đắc dĩ nói: "Không thắng được lão liền không nói ra người đứng phía sau. Chỉ là ngươi đánh cờ tốt như vậy, lão cho ngươi một thỉnh cầu."
Diệp Cẩn Huyên hiện chỉ cầu mong bình an, nhưng không lý nào lễ vật tốt như vậy lại từ chối. Thế là nàng lại viết "Vậy tiểu nữ ghi nhận, chỉ là hiện tại tiểu nữ vẫn chưa cần sử dụng, khi nào cần thiết sẽ tìm tiền bối người hảo hảo nói."
"Tốt, vậy bây giờ liền cho lão xem thương thế." Dược Hằng đáp ứng. Hắn tuy là quái y nhưng cũng không phải người không hiểu lý lẽ. Diệp Cẩn Huyên câu câu đều gọi tiền bối cực kỳ kính nể, lý nào hắn lại không cho nàng mặt mũi.
Diệp Cẩn Huyên gật đầu. Dược Hằng chậm rãi giúp nàng tháo băng rồi xem kỹ vết thương trên mặt. Hai mắt hắn tối lại không ít.
Xem xong, không giúp Diệp Cẩn Huyên băng lại mà đều đều thán một câu: "Xem ra chỉ có thể xem phúc đức của tiểu thư đây a!"
Diệp Cẩn Huyên không hiểu liền hỏi "Tiền bối nói vậy là có ý tứ gì?" Nàng sớm không hy vọng nhưng sự xuất hiện của Dược Hằng chính là cho nàng một tia hy vọng nhỏ. Hiện lại nghe được câu này, lòng khó tránh khỏi trầm đi một ít.
"Thương thế của ngươi quá sâu, lại chậm trễ đến giờ phút này, nếu muốn chữa trị thì dược liệu cần có bột hắc san hô. Nhưng loại này ở Đông Hải cực kỳ hiếm thấy. Lại nói vết thương sắp kết vảy nếu để lâu cho dù tìm được cũng sẽ không thể chữa." Dược Hằng không nhanh không chậm giúp Diệp Cẩn Huyên giải đáp thắc mắc. Xem ra dung mạo là khó giữ đây.
Diệp Cẩn Huyên khẽ gật đầu, lại cầm bút lên viết "Làm phiền tiền bối rồi." Tâm trạng nàng giờ đây cực kỳ nặng nề, cứ như treo lên vài cân đá nặng vậy.
Dược Hằng nhìn nàng rồi hỏi: "Có thể cho lão mượn bút?"
Diệp Cẩn Huyên hai tay dâng bút cho Dược Hằng. Dược Hằng nhận bút viết gì đó trên giấy rồi đưa cho Diệp Cẩn Huyên xem, miệng khẽ mở giải thích: "Đây là cách sử dụng cùng tán hắc san hô. Do thương thế không thể để lâu nên lão lưu lại cho ngươi."
"Đa tạ tiền bối." Diệp Cẩn Huyên khẽ mở miệng lễ phép cúi người tạ ơn. Sau đó Dược Hằng rời phủ nàng tiễn hắn đến tận đại môn Diệp phủ mới trở vào bên trong.
Đám hạ nhân nhìn thấy nàng không có băng gạc mặt hiện lên vết sẹo xấu xí dọa người còn có màu đỏ tươi của thịt non liền không dám nhìn thêm một mắt. Ai nấy cúi gầm mặt không dám ngẩng lên cả người run rẩy. Diệp Cẩn Huyên không thèm chấp nhất mà một mạch trở về viện.
Bình luận facebook