Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Mọi người click hoặc ủng hộ mình nha. Chỉ cần bấm "tôi không phải robot" -> chờ ba giây -> get link là xong. Cám ơn mọi người
Tác giả: Luna Huang
Diệp Cẩn Huyên trở lại cùng Diệp Cẩn Linh trò chuyện. Thấy nàng ta vẫn là giận hờn không khỏi phì cười buông lời trêu chọc: "Nhị tỷ là giận Hình công tử hay là giận bản thân tự sát không thành?"
Diệp Cẩn Linh trừng mắt Diệp Cẩn Huyên. Vô Sự thấy được liền sủa ầm lên như thể không để chủ tử bị khi dễ. Nàng thấy vậy lại giận hờn một phen vỗ mọt cái không mạnh không nhẹ lên bàn: "Chủ tớ các ngươi đều khi dễ ta."
Diệp Cẩn Huyên vui vẻ xoa xoa đầu nhỏ của Vô Sự, dặn dò: "Không được khi dễ nhị tỷ, nàng là để Hình công tử khi dễ." Nói xong nàng bật cười to. Vô Sự kêu vài tiếng tán thành lời của chủ tử.
Diệp Cẩn Linh hừ một tiếng, lát sau lại buồn bã nói: "Không biết thái tử sẽ nhìn ta thế nào?" Nàng thực sự sợ hắn xem thường một nữ tử như nàng a.
"Nhị tỷ a nhị tỷ, hắn có từng đặt chúng ta vào mắt sao? Nhị tỷ đừng mơ mộng nữa có được hay không?" Diệp Cẩn Huyên mang giấy bút đặt trước mặt. Hải Dụ bên cạnh bước đến giúp nàng mài mực.
Diệp Cẩn Linh cúi đầu lại tiếp tục rơi mấy giọt lệ lâu lắm mới tích được: "Ta thực sự rất ganh tỵ cùng tam muội muội và tứ muội muội. Tam muội muội tài mạo song toàn nhất định được làm thái tử phi, tứ muội muội được ban chiếu chỉ cho dù là thái tử cũng phải quy hàng. Nếu ta có được... tất cả chỉ là nếu."
Diệp Cẩn Huyên lại xem đó như trò cười mà bật cười to: "Nhị tỷ không thấy sao, hiện tại tất cả nam tử trong kinh thành đều gặp muội liền như gặp quỷ mà tránh. Nhị tỷ có muốn như vậy không?"
"Nhưng tứ muội muội có chiếu chỉ tứ hôn." Diệp Cẩn Linh vẫn gân cổ mà cãi không hề suy nghĩ. Nàng chỉ nghĩ có được chiếu chỉ kia thì nam tử nào mà chẳng có được.
Diệp Cẩn Huyên thấy mực vửa đủ liền cầm bút vừa viết vừa nói: "Nhưng là phải trả giá bằng dung mạo a, nhị tỷ có còn muốn nữa không?" Nếu nàng ta dám nói muốn nàng liền để nàng ta hủy dung rồi đến xin chiếu chỉ khác của hoàng thượng ngay lập tức.
Diệp Cẩn Linh á khẩu nhìn Diệp Cẩn Huyên rất lâu không hề chớp mắt. Vết sẹo trên mặt nàng quả thực đáng sợ nhưng nhìn lâu cũng quen mắt. Chỉ là vết sẹo kia nếu là trên mặt nàng thì cũng sẽ bị chán ghét a.
Nghĩ như vậy Diệp Cẩn Linh cũng không nói gì nữa cũng cầm bút lên bắt đầu chép phạt. Một trăm lần a, có lẽ gãy tay mất.
"Tứ muội muội không cảm thấy chán ghét vết sẹo trên mặt sao? Sao lại có thể nhắc một cách thong thả như vậy?" Đây là nàng muốn hỏi từ lâu rồi nhưng không dám. Hiện cũng không kiêng kỵ nữa.
Diệp Cẩn Huyên khẽ cười, âm thanh trong trẻo tựa như không khí vậy vang lên: "Vậy nhị tỷ có chán ghét ngũ quan của mình không? Muội xem nó như ngũ quan liền sẽ không thấy khó chịu nữa."
Nàng ngừng viết đẩy tờ giấy đến trước mặt Diệp Cẩn Linh: "Tặng nhị tỷ."
Diệp Cẩn Linh nhìn vào tờ giấy có một chữ "tiếu" thật to liền mỉm cười nhận lấy: "Đa tạ tứ muội muội."
Mạt Lị thấy chủ tử cười tâm tình cũng tốt lên. Đêm qua nàng thực sự sợ chủ tự lại tự sát nên không dám chợt mắt dù chỉ một chút.
"Nhị tỷ đã một đêm không ngủ rồi, chỉ bằng nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút." Diệp Cẩn Huyên châm rãi đứng dậy: "Muội trở về viện trước."
"Ân, tứ muội muội đi thong thả." Diệp Cẩn Linh mỉm cười nhìn theo bóng lưng Diệp Cẩn Huyên khuát sau viện môn rồi thu hồi nụ cười, đáy mắt tối lại dáy lên ảm đạm.
Đường nhìn của nàng rơi vào chữ "tiếu" Diệp Cẩn Huyên để lại. Nàng ôm ấp giấc mộng sánh đôi cùng Đoan Mộc Chiến Khôi đã lâu làm sao nói từ bỏ là từ bỏ đây. Hiện nàng thành ra cái dạng này. Hắn vốn không để ý đến nàng nay càng sẽ không nhìn nàng rồi. Cho dù nàng không muốn buông bỏ cũng phải buông bỏ rồi.
Nếu nàng như Diệp Cẩn Huyên không thể gả đi thì Đoàn di nương nhất định buồn đến sinh bệnh mất. Nàng cũng biết Diệp Nghêu chọn vị trí trắc phi của Cẩn vương cho nàng nhưng là lòng nàng không đặt trên người Cẩn vương. Thanh danh ra nông nỗi như vậy e là vị trí đó cũng không đến lượt nàng.
Diệp Cẩn Huyên thăm qua Đoàn di nương rồi một đường hướng thẳng Nghênh Xuân viện bước. Vừa trở về phòng đã thấy Diệp Cẩn Huy mang theo gương mặt lo lắng không yên.
"Đại ca tìm muội?"
Quét mắt nhìn Diệp Cẩn Huyên từ trên xuống dưới thấy nàng vô sự hắn mới thở phản đặt trái tim đang treo lơ lửng xuống: "Hoa di nương chết rồi, muội đã biết?"
"Ân." Diệp Cẩn Huyên điềm đạm đáp: "Cũng chết cùng một nơi với Hải Đường Bách Hợp, đại ca có cách nghĩ gì?"
"Diệp phủ không thể sống nữa, muôi muội hay là vờ bảo về Trúc Huyền am rồi đến Mỹ Vị Thiêm Hương lánh đi. Về phần mẫu thân ta sẽ từ từ an bài." Diệp Cẩn Huy không vòng vo lập tức đề nghị.
"Không được, ở đây vẫn còn tỷ tỷ cùng di nương." Diệp Cẩn Huyên lắc đầu từ chối. Nàng trọng sinh trở về nhất định phải bảo vệ họ không thể rời đi như vậy được.
"Muội lo cho bọn họ làm gì, nào biết có phải bọn họ cũng tính kế chúng ta không?" Diệp Cẩn Huy mất kiên nhẫn nhíu mày, tay đặt mạnh chiết phiến xuống bàn.
Nàng không thể nói cho hắn nghe kết cục của bọn họ ở đời trước càng không dám tưởng tượng kết cục của đời này khi nàng rời đi: "Đại ca đừng như vậy có được không, muội vừa trở về thôi mà."
Diệp Cẩn Huy thở dài nói thêm vài câu rồi rời đi.
Diệp Cẩn Huyên nhìn thấy phòng mình có chút hỗn loạn. Không phải là lung tung cả lên mà là bày trí không ngăn nắp như ngày thường. Tỉ như hộc tủ còn kẹp một tờ góc giấy ở ngoài, tỉ như tủ gỗ chứa y phục khép không chặt, góc chăn cũng có chút nhăn...
Bước đến mở ra liền thấy y phục bị bới tung. Khóe môi nàng nhếch cao tạo thành một nụ cười lạnh. Muốn tìm chiếu chỉ tứ hôn sao? Nằm mộng đi, nàng sớm bảo Diệp Cẩn Huy mang đến Mỹ Vị Thiêm Hương rồi.
Quay sang nàng mắng Hải Dụ: "Ngươi sắp xếp y phục của ta như vậy sao? Ngươi làm nha hoàn lại cẩu thả như vậy, bình thường đại nương dạy ngươi thế nào?"
Hải Dụ lập tức quỳ xuống khóc lóc: "Nô tỳ sai rồi, nô tỳ sai rồi, tiểu thư không nên động nộ."
"Còn không mau dọn lại từ đầu." Diệp Cẩn Huyên ngồi trên giường vỗ kháng ra lệnh.
"Vâng." Hải Dụ ứng tiếng lập tức thi hành nhiệm vụ. Trong lòng thầm mắng tên lục soát tay chân không sạch sẽ báo hại nàng bị mắng oan.
Diệp Cẩn Huyên ôm lấy Vô Sự vuốt ve chỉ hết chỗ này đến chỗ kia bắt Hải Dụ dọn dẹp. Muốn lục soát sao? Ta cho các ngươi cơ hội lục soát trước mặt ta, để các ngươi thỏa mãn.
Sau khi dọn xong nàng phạt Hải Dụ quỳ dưới trời nắng hai nén hương. Làm như vậy chính là thị uy trên đầu Tả thị, nàng muốn để nàng ta biết chuyện gì cũng phải có chừng mực. Sức chịu đựng của nàng là có hạn thôi.
Tác giả: Luna Huang
Diệp Cẩn Huyên trở lại cùng Diệp Cẩn Linh trò chuyện. Thấy nàng ta vẫn là giận hờn không khỏi phì cười buông lời trêu chọc: "Nhị tỷ là giận Hình công tử hay là giận bản thân tự sát không thành?"
Diệp Cẩn Linh trừng mắt Diệp Cẩn Huyên. Vô Sự thấy được liền sủa ầm lên như thể không để chủ tử bị khi dễ. Nàng thấy vậy lại giận hờn một phen vỗ mọt cái không mạnh không nhẹ lên bàn: "Chủ tớ các ngươi đều khi dễ ta."
Diệp Cẩn Huyên vui vẻ xoa xoa đầu nhỏ của Vô Sự, dặn dò: "Không được khi dễ nhị tỷ, nàng là để Hình công tử khi dễ." Nói xong nàng bật cười to. Vô Sự kêu vài tiếng tán thành lời của chủ tử.
Diệp Cẩn Linh hừ một tiếng, lát sau lại buồn bã nói: "Không biết thái tử sẽ nhìn ta thế nào?" Nàng thực sự sợ hắn xem thường một nữ tử như nàng a.
"Nhị tỷ a nhị tỷ, hắn có từng đặt chúng ta vào mắt sao? Nhị tỷ đừng mơ mộng nữa có được hay không?" Diệp Cẩn Huyên mang giấy bút đặt trước mặt. Hải Dụ bên cạnh bước đến giúp nàng mài mực.
Diệp Cẩn Linh cúi đầu lại tiếp tục rơi mấy giọt lệ lâu lắm mới tích được: "Ta thực sự rất ganh tỵ cùng tam muội muội và tứ muội muội. Tam muội muội tài mạo song toàn nhất định được làm thái tử phi, tứ muội muội được ban chiếu chỉ cho dù là thái tử cũng phải quy hàng. Nếu ta có được... tất cả chỉ là nếu."
Diệp Cẩn Huyên lại xem đó như trò cười mà bật cười to: "Nhị tỷ không thấy sao, hiện tại tất cả nam tử trong kinh thành đều gặp muội liền như gặp quỷ mà tránh. Nhị tỷ có muốn như vậy không?"
"Nhưng tứ muội muội có chiếu chỉ tứ hôn." Diệp Cẩn Linh vẫn gân cổ mà cãi không hề suy nghĩ. Nàng chỉ nghĩ có được chiếu chỉ kia thì nam tử nào mà chẳng có được.
Diệp Cẩn Huyên thấy mực vửa đủ liền cầm bút vừa viết vừa nói: "Nhưng là phải trả giá bằng dung mạo a, nhị tỷ có còn muốn nữa không?" Nếu nàng ta dám nói muốn nàng liền để nàng ta hủy dung rồi đến xin chiếu chỉ khác của hoàng thượng ngay lập tức.
Diệp Cẩn Linh á khẩu nhìn Diệp Cẩn Huyên rất lâu không hề chớp mắt. Vết sẹo trên mặt nàng quả thực đáng sợ nhưng nhìn lâu cũng quen mắt. Chỉ là vết sẹo kia nếu là trên mặt nàng thì cũng sẽ bị chán ghét a.
Nghĩ như vậy Diệp Cẩn Linh cũng không nói gì nữa cũng cầm bút lên bắt đầu chép phạt. Một trăm lần a, có lẽ gãy tay mất.
"Tứ muội muội không cảm thấy chán ghét vết sẹo trên mặt sao? Sao lại có thể nhắc một cách thong thả như vậy?" Đây là nàng muốn hỏi từ lâu rồi nhưng không dám. Hiện cũng không kiêng kỵ nữa.
Diệp Cẩn Huyên khẽ cười, âm thanh trong trẻo tựa như không khí vậy vang lên: "Vậy nhị tỷ có chán ghét ngũ quan của mình không? Muội xem nó như ngũ quan liền sẽ không thấy khó chịu nữa."
Nàng ngừng viết đẩy tờ giấy đến trước mặt Diệp Cẩn Linh: "Tặng nhị tỷ."
Diệp Cẩn Linh nhìn vào tờ giấy có một chữ "tiếu" thật to liền mỉm cười nhận lấy: "Đa tạ tứ muội muội."
Mạt Lị thấy chủ tử cười tâm tình cũng tốt lên. Đêm qua nàng thực sự sợ chủ tự lại tự sát nên không dám chợt mắt dù chỉ một chút.
"Nhị tỷ đã một đêm không ngủ rồi, chỉ bằng nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút." Diệp Cẩn Huyên châm rãi đứng dậy: "Muội trở về viện trước."
"Ân, tứ muội muội đi thong thả." Diệp Cẩn Linh mỉm cười nhìn theo bóng lưng Diệp Cẩn Huyên khuát sau viện môn rồi thu hồi nụ cười, đáy mắt tối lại dáy lên ảm đạm.
Đường nhìn của nàng rơi vào chữ "tiếu" Diệp Cẩn Huyên để lại. Nàng ôm ấp giấc mộng sánh đôi cùng Đoan Mộc Chiến Khôi đã lâu làm sao nói từ bỏ là từ bỏ đây. Hiện nàng thành ra cái dạng này. Hắn vốn không để ý đến nàng nay càng sẽ không nhìn nàng rồi. Cho dù nàng không muốn buông bỏ cũng phải buông bỏ rồi.
Nếu nàng như Diệp Cẩn Huyên không thể gả đi thì Đoàn di nương nhất định buồn đến sinh bệnh mất. Nàng cũng biết Diệp Nghêu chọn vị trí trắc phi của Cẩn vương cho nàng nhưng là lòng nàng không đặt trên người Cẩn vương. Thanh danh ra nông nỗi như vậy e là vị trí đó cũng không đến lượt nàng.
Diệp Cẩn Huyên thăm qua Đoàn di nương rồi một đường hướng thẳng Nghênh Xuân viện bước. Vừa trở về phòng đã thấy Diệp Cẩn Huy mang theo gương mặt lo lắng không yên.
"Đại ca tìm muội?"
Quét mắt nhìn Diệp Cẩn Huyên từ trên xuống dưới thấy nàng vô sự hắn mới thở phản đặt trái tim đang treo lơ lửng xuống: "Hoa di nương chết rồi, muội đã biết?"
"Ân." Diệp Cẩn Huyên điềm đạm đáp: "Cũng chết cùng một nơi với Hải Đường Bách Hợp, đại ca có cách nghĩ gì?"
"Diệp phủ không thể sống nữa, muôi muội hay là vờ bảo về Trúc Huyền am rồi đến Mỹ Vị Thiêm Hương lánh đi. Về phần mẫu thân ta sẽ từ từ an bài." Diệp Cẩn Huy không vòng vo lập tức đề nghị.
"Không được, ở đây vẫn còn tỷ tỷ cùng di nương." Diệp Cẩn Huyên lắc đầu từ chối. Nàng trọng sinh trở về nhất định phải bảo vệ họ không thể rời đi như vậy được.
"Muội lo cho bọn họ làm gì, nào biết có phải bọn họ cũng tính kế chúng ta không?" Diệp Cẩn Huy mất kiên nhẫn nhíu mày, tay đặt mạnh chiết phiến xuống bàn.
Nàng không thể nói cho hắn nghe kết cục của bọn họ ở đời trước càng không dám tưởng tượng kết cục của đời này khi nàng rời đi: "Đại ca đừng như vậy có được không, muội vừa trở về thôi mà."
Diệp Cẩn Huy thở dài nói thêm vài câu rồi rời đi.
Diệp Cẩn Huyên nhìn thấy phòng mình có chút hỗn loạn. Không phải là lung tung cả lên mà là bày trí không ngăn nắp như ngày thường. Tỉ như hộc tủ còn kẹp một tờ góc giấy ở ngoài, tỉ như tủ gỗ chứa y phục khép không chặt, góc chăn cũng có chút nhăn...
Bước đến mở ra liền thấy y phục bị bới tung. Khóe môi nàng nhếch cao tạo thành một nụ cười lạnh. Muốn tìm chiếu chỉ tứ hôn sao? Nằm mộng đi, nàng sớm bảo Diệp Cẩn Huy mang đến Mỹ Vị Thiêm Hương rồi.
Quay sang nàng mắng Hải Dụ: "Ngươi sắp xếp y phục của ta như vậy sao? Ngươi làm nha hoàn lại cẩu thả như vậy, bình thường đại nương dạy ngươi thế nào?"
Hải Dụ lập tức quỳ xuống khóc lóc: "Nô tỳ sai rồi, nô tỳ sai rồi, tiểu thư không nên động nộ."
"Còn không mau dọn lại từ đầu." Diệp Cẩn Huyên ngồi trên giường vỗ kháng ra lệnh.
"Vâng." Hải Dụ ứng tiếng lập tức thi hành nhiệm vụ. Trong lòng thầm mắng tên lục soát tay chân không sạch sẽ báo hại nàng bị mắng oan.
Diệp Cẩn Huyên ôm lấy Vô Sự vuốt ve chỉ hết chỗ này đến chỗ kia bắt Hải Dụ dọn dẹp. Muốn lục soát sao? Ta cho các ngươi cơ hội lục soát trước mặt ta, để các ngươi thỏa mãn.
Sau khi dọn xong nàng phạt Hải Dụ quỳ dưới trời nắng hai nén hương. Làm như vậy chính là thị uy trên đầu Tả thị, nàng muốn để nàng ta biết chuyện gì cũng phải có chừng mực. Sức chịu đựng của nàng là có hạn thôi.
Bình luận facebook