-
Chương 1286-1290
Chương 1286 Cực hạn của Đạo tắc vận mệnh 2
Người bọn họ quan tâm chỉ là Diệp Tinh, chỉ cần Diệp Tinh không rời đi thì không thành vấn đề. Dù sao thì bình thường thỉnh thoảng Diệp Tinh cũng tiếp xúc với một vài cường giả nhân tộc.
Diệp Tinh không chút kiêng kỵ đi dạo một vòng, sau đó lại quay về bên trong dòng sông vận mệnh. Lúc tiến vào bên trong, hắn còn khiêu khích nhìn mấy cường giả kia một chút, khiến những cường giả dị tộc này đều hận tới mức ngứa răng.
“Hừ! Chúng ta theo dõi ở đây, bên ngoài có rất nhiều cường giả khác đang mai phục. Chỉ cần Diệp Tinh rời khỏi đây thì hắn sẽ phải chết!”
“Ta không tin Diệp Tinh có thể mãi mãi ở lại dòng sông vận mệnh!”
“Để xem hắn làm thế nào! Chúng ta có thời gian, để xem kẻ nào sẽ là người thua cuộc.”
Các cường giả dị tộc vô cùng khó chịu, tất cả đều đang chờ đợi.
Nói một cách tương đối thì thời gian tu luyện của Diệp Tinh trân quý hơn bọn họ rất nhiều.
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, lại ba tháng nữa trôi qua.
“Phân thân đạo tắc vận mệnh thứ tám cuối cùng cũng đã ngưng tụ thành công!”
Lúc này, Diệp Tinh vô cùng vui vẻ.
Dao động vận mệnh tỏa ra, bao lấy toàn thân hắn.
Dao động vận mệnh này rất mạnh, đạo tắc lưu chuyển. Lúc này, giữa trán Diệp Tinh xuất hiện không gian giới tử thứ tám.
Bên trong không gian giới tử, một bóng dáng mờ mịt được ngưng tụ lại đang ngồi khoanh chân ở đó.
“Phân thân thuật!”
Diệp Tinh dùng toàn lực vận chuyển phân thân thuật, khi phân thân thuật chuyển động, bóng dáng mơ hồ kia cũng dần dần thành hình, bóng người chậm rãi đọng lại.
Lúc này, bóng người đó đã đọng lại được hơn một nửa, đến một thời gian nhất định, bóng dáng trong không gian giới tử mới đọng lại hoàn toàn.
Đây là một bóng người giống hệt Diệp Tinh, lúc này đang yên lặng ngồi trong không gian giới tử.
“Thành công rồi!”
Nhìn thấy bóng dáng này, trên mặt Diệp Tinh tràn đầy ý cười.
Thế là hắn đã có tám không gian giới tử, bên trong cũng có thêm một bóng người xuất hiện.
Tám phân thân đạo tắc vận mệnh ngồi xếp bằng, tất cả đều đang lĩnh ngộ đạo tắc.
Trên thực tế, ngoại trừ Diệp Tinh tự mình lĩnh ngộ thì còn để những phân thân của mình lĩnh ngộ đạo tắc vận mệnh nữa.
Nhưng ăn nhiều thì nhai không kỹ, Diệp Tinh bây giờ đang chuyên tâm lĩnh ngộ đại đạo sinh tử, đại đạo thời không, đại đạo huyễn chi, đạo tắc vận mệnh, còn những thứ khác thì không lĩnh ngộ.
Dù sao thì để trở thành Thánh hoàng vũ trụ cũng chỉ cần nắm giữ ba loại đại đạo, nếu lĩnh ngộ nhiều quá nói không chừng lại phản tác dụng.
Tất nhiên là Diệp Tinh cũng không biết bị phản tác dụng thì như thế nào, dù sao thì trong các bản ghi chép của Nhân tộc cũng không thấy nhắc đến.
Mấu chốt là trong vũ trụ làm gì có ai có thế tùy tiện có được nhiều thiên phú đạo tắc như hắn chứ!
Chỉ cần hắn muốn thì có thể tùy ý sao chép của người khác. Nếu như Diệp Tinh muốn thì hoàn toàn có thể đồng thời lĩnh ngộ tám chín đạo tắc, có thể nắm vững tất cả.
Nhưng Diệp Tinh không dám mạo hiểm như vậy, trở thành Thánh hoàng vũ trụ cần nằm giữ ba loại đại đạo, như thế là được rồi, nhiều quá lại thành tệ.
Hắn sẽ không vì tò mò mà đi thử nghiệm những thứ mình không biết.
Hơn nữa, Diệp Tinh có thiên phú kinh người, chờ sau này lĩnh ngộ cũng không muộn.
“Ngưng tụ ra được phân thân đạo tắc vận mệnh thứ tám rồi, đạo tắc vận mệnh của mình cuối cùng cũng đạt đến cực hạn.” Diệp Tinh hít sâu một hơi, ánh mắt tràn đầy vẻ mừng rỡ.
Chỉ thiếu một chút nữa là hắn có thể hoàn toàn nắm giữ đạo tắc vận mệnh!
Hắn nắm chặt tay phải, trong tay xuất hiện một lệnh bài kỳ dị.
Lệnh bài này màu trắng, bên trên còn có một vài bí văn kỳ lạ. Lệnh bài vừa xuất hiện thì một vài thông tin đã tiến vào trong đầu Diệp tinh.
Đây là lệnh bài truyền thừa do thánh tôn Mạt Viêm truyền lại!
Hắn vung tay phải lên, ngay sau đó một tấm bản đồ xuất hiện.Tấm bản đồ thể hiện một hư không u ám, bên trong hư không là những mảnh vỡ thiên thạch và đủ loại ánh sáng các màu.
Mặc dù nhìn nhỏ bé nhưng những thiên thạch này đều có kích thước to gấp hàng nghìn lần Trái đất.
“Tinh không u ám.” Diệp Tinh nhìn bản đồ, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Sau khi nhận được lệnh bài truyền thừa của thánh tôn Mạt Viêm thì hắn đã có được một số tin tức. Tấm bản đồ kia hiển thị nơi truyền thừa của đạo tắc vận mệnh.
Thời gian dài như vậy, Diệp Tinh đã sớm quen thuộc với nơi truyền thừa.
Tinh không U ám là một vùng đất cô tịch trong vũ trụ, nghe đồn trước kia cũng có một vài sinh mệnh sống ở đó. Sau này, Tinh không u ám khô bại suy kiệt nên tất cả các sinh mệnh đều rời đi, dần dần không còn ai ở đó nữa.
Tất nhiên, chuyện này với Diệp Tinh mà nói là chuyện tốt.
“Đếu đạo tắc vận mệnh đã đạt đến cực hạn, vậy thì mình nên đến nơi truyền thừa của thánh tôn Mạt Viêm.” Diệp Tinh hít sâu một hơi, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Hơn ngàn năm trước hắn đã nhận được lệnh bài này, chỉ là lúc đó đạo tắc vận mệnh chưa lĩnh ngộ được sâu lắm, thế nên hắn không dám đi.
Hắn có phân thân tử vong đạo tắc giới, cho dù không cần tu luyện thì cũng sẽ có thể lĩnh ngộ được cực hạn của đạo tắc tử vong. Dưới sự ảnh hưởng của đạo tắc tử vong, hắn hoàn toàn có thể nắm giữ đạo tắc tử vong, mọi chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng hắn có rất nhiều đạo tắc, nếu như vậy thì chỉ nắm giữ được đạo tắc tử vong, còn những đạo tắc khác lại không được.
Chương 1287 Rời khỏi dòng sông vận mệnh
Trong lịch sử của Nhân tộc có không ít thiên tài tuyệt thế bị mắc kẹt ở Chân linh cảnh, không có cách nào đột phá, cuối cùng chết vì tuổi thọ cạn kiệt.
Diệp Tinh cũng không dám đảm bảo mình có thể thoát được nút thắt đó mà đột phá.
“Bây giờ rời đi!” Diệp Tinh nhìn dòng sông Vận mệnh.
Lúc này, dòng sông vận mệnh tản ra dao động chập chờn, nhưng hắn đều đã nắm giữ được những thứ này rồi.
Vút!
Trong lòng khẽ động một cái, ngay sau đó, phân thân Huyễn tộc của hắn xuất hiện.
“Đi!”
Bản thể của Diệp Tinh biến thành một luồng ánh sáng, trực tiếp dung nhập vào trong phân thân Huyễn tộc.
Ánh mắt hắn quét một vòng xung quanh dòng sông Vận mệnh.
Bên trong dòng sông Vận mệnh, từ ngoài vào trong đều giống như một ngọn núi, ở chỗ cao có thể nhìn được chỗ thấp, nhưng ở chỗ thấp lại không nhìn thấy được chỗ cao.
Nói cách khác, bây giờ Diệp Tinh có thể thấy được tất cả những cường giả đang lĩnh ngộ bên trong dòng sông Vận mệnh, nhưng những cường giả này lại không nhìn thấy hắn.
Vù vù...
Tâm niệm vừa động, Diệp Tinh nhanh chóng biến hóa. Hắn biến thành một yêu thú dữ tợn mặc áo giáp màu đen.
Lúc này, yêu thú đang lặng lẽ đứng đó.
Sau khi biến đổi thân hình xong, Diệp Tinh liền trực tiếp xông ra khỏi dòng sông Vận mệnh.
Bên ngoài có rất nhiều cường giả đều đang chú ý đến tính huống bên này. Bọn họ nhìn thấy Diệp Tinh thì chỉ liếc nhìn một cái rồi lại thu hồi ánh mắt.
Trong dòng sông Vận mệnh không chỉ có mình Diệp Tinh mà còn rất nhiều người khác đang lĩnh ngộ đạo tắc vận mệnh. Bọn họ chỉ để ý đến Diệp Tinh, còn những người khác thì không quan tâm.
Hơn nữa, bọn họ cũng biết vị yêu tộc mà Diệp Tinh biến thành đúng là đang lĩnh ngộ trong dòng sông Vận mệnh.
Mặc dù không để ý, nhưng họ vẫn biết được những cường giả nào đang lĩnh ngộ.
Nếu như bỗng nhiên xuất hiện một vị cường giả xa lạ thì bọn họ có thể chú ý hơn một chút, nói không chừng đó chính là Diệp Tinh ngụy trang thành.
Thế nên Diệp Tinh đã ngụy trang thành một cường giả đang lĩnh ngộ trong dòng sông Vận mệnh.
“Nguyên Diệp!” Diệp Tinh vừa bay ra thì một Đại đạo chi chủ Yêu tộc đã nhanh chóng bay tới.
Ông ta nhìn Diệp Tinh, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc: “Ngươi mới ở trong dòng sông Vận mệnh lĩnh ngộ một năm mà đã ra ngoài rồi?”
“Có chút việc phải xử lý, xử lý xong sẽ quay lại.” Diệp Tinh bình tĩnh trả lời.
“Ừ, vậy ngươi đi làm việc đi, ta còn phải ở lại đây tiếp tục theo dõi Diệp Tinh.” Cường giả yêu tộc cười nói: “Không thể để cho thiên tài tuyệt thế của Nhân loại chạy mất được.”
“Ngươi nhớ phải nhìn kỹ vào.” Diệp Tinh cũng cười, nhưng trong lòng lại lạnh như băng.
Vút!
Diệp Tinh nhanh chóng bay ra ngoài, nhanh chóng đã rời khỏi dòng sông Vận mệnh.
Vù vù...
Có vài thức thần phóng tới, quét qua nơi này, nhưng lại nhanh chóng biến mất.
“Các cường giả dị tộc?” Diệp Tinh cười nhạt trong lòng.
Trên thực tế, nhiều cường giả như vậy theo dõi một dị tộc cũng không phải chuyện gì khó khăn. Đã đạt tới bước này, bế quan một chút mấy trăm ngàn năm là chuyện rất bình thường.
Mà Diệp Tinh tuyệt đối không thể ở dòng sông Vận mệnh mãi được.
Bọn họ không bế quan một lần cũng không sao. Hơn nữa bọn họ ở nơi này giám sát Diệp Tinh cũng chỉ cần tản ra một chút ý thức là được, vẫn có thể lĩnh ngộ đạo tắc bình thường.
Tóm lại là bọn họ hoàn toàn có thể bỏ ra chỗ thời gian đó.
“Các ngươi cứ ở đây từ từ mà chờ!” Sắc mặt Diệp Tinh bình tĩnh, thân thể nhanh chóng bay về phía xa, hoàn toàn biến mất.
Đạo tắc vận mệnh đã lĩnh ngộ được cực hạn, dòng sông Vận mệnh đối với hắn mà nói không còn tác dụng nào nữa. Nếu không có gì thay đổi thì sau này hắn cũng sẽ không trở lại nơi này nữa.
Những cường giả dị tộc kia phải chờ đợi vô ích rồi.
Tất nhiên, nếu như bây giờ cường giả Yêu tộc kia xuất hiện thì nói không chừng sẽ có cường giả hoài nghi.
Nhưng bây giờ có thế nào đi nữa thì cũng không ảnh hưởng gì tới Diệp Tinh.
...
Lúc này, trong đại điện đại đạo chủ của Nhân tộc vô cùng náo nhiệt.
“Các ngươi đã nghe tin chưa, hình như vị Đại đạo chi chủ Tây Ốc mới xuất hiện của Thiên tộc đã bị giết chết rồi.”
“Bây giờ Thiên tộc rất giận dữ, muốn tìm ra hung thủ.”
“Ta cũng nghe nói.”
“Ha ha, giết hay lắm, lúc trước thiên tài tuyệt thế đó của Thiên tộc xuất hiện còn tưởng chừng như bất khả chiến bại, không ngờ chỉ qua một thời gian ngắn ngủi đã bị giết chết rồi.”
...
Các vị Đại đạo chi chủ của Nhân tộc bàn tán.
Diệp Tinh vừa nghe mọi người bàn tán, vừa cầm ly rượu từ từ thưởng thức. Ở nơi này, mặc dù rượu chỉ là giả tưởng, nhưng mùi vị lại mô phỏng vô cùng giống, khiến người ta có cảm giác chân thật.
Trên bàn còn có hai Đại đạo chi chủ khác, chính là thấy của hắn- đạo chủ Lăng Hằng, và thập nhất sư huynh đạo chủ Không Hàn.
“Diệp Tinh, không biết những đại đạo chi chủ này nếu biết ngươi chính là người giết chết Tây Ốc thì sẽ có cảm nghĩ thế nào.” Đạo chủ Lăng Hằng nhìn Diệp Tinh, mỉm cười nói.
“Sư đệ, sư huynh ở tuổi của ngươi đúng là kém ngươi quá xa.” Đạo chủ Không Hàn cũng lên tiếng.
Diệp Tinh cười, tất nhiên là hắn không thể công bố chuyện hắn giết chết Tây Ốc.
Nếu không thì thân phận của hắn sẽ bị bại lộ.
Diệp Tinh là người cẩn thận, tất nhiên sẽ không vì sảng khoái nhất thời mà làm lộ ra.
“Đúng rồi, thầy, thập nhất sư huynh, tại sao hôm nay trong đại điện đạo chủ lại có nhiều cường giả như vậy?” Diệp Tinh tò mò hỏi.
Bình thường nơi này không có bao nhiêu người, làm gì có ai rảnh rỗi tới mức lúc nào cũng tới đại điện đạo chủ chứ?
Lúc trước là Diệp Tinh nhận được thông báo của đạo chủ Lăng Hằng nên mới tiến vào nơi này.
“Bởi vì có một di tích mới xuất hiện.” Đạo chủ Lăng Hằng cười nói.
“Di tích?” Diệp Tinh khẽ ngẩn người.
Một di tích có thể khiến nhiều đại đạo chi chủ quan tâm thế này chắc chắn vô cùng trân quý.
Đạo chủ Lăng Hằng nói tiếp: “Hơn nữa, di tích lần này rất có thể là do thánh hoàng vũ trụ lưu lại.”
“Thánh hoàng vũ trụ?” Diệp Tinh không nhịn được hô lên.
Chương 1288 Nơi truyền thừa Vận Mệnh 1
"Đương nhiên, nếu không đạt tới cấp bậc kia, cũng sẽ không hấp dẫn nhiều Đại đạo chi chủ như vậy."
Đạo chủ Không Hàn cũng nói: "Di tích Thánh hoàng vũ trụ lưu lại, không nói đến bảo vật, quý giá nhất không thể nghi ngờ chính là những món binh khí cường đại, nói không chừng bên trong di tích còn có Thần khí!"
Ông ta nhìn Diệp Tinh, nói: "Cho dù không có, đoán chừng cũng có bảo vật sắp tiếp cận Thần khí, cho nên không ai là không động tâm."
"Thần khí sao?" Diệp Tinh thầm nghĩ trong lòng, nếu Đại đạo chi chủ chiếm được một món, thực lực chắc chắn sẽ trở nên bạo tăng.
"Ha ha, Diệp Tinh, hiện tại vi sư cũng đang chạy tới nơi đó, nhìn xem có thu hoạch gì hay không." Đạo chủ Lăng Hằng cười to nói.
Thực lực của ông ở vào cảnh giới Đại đạo chi chủ cấp hai, hơn nữa so với Đại đạo chi chủ cấp hai bình thường thì còn mạnh hơn, ở trong Đạo Chủ Cảnh, ngoại trừ một số ít Đại đạo chi chủ cấp ba, thì gần như không có cường giả nào có thực lực mạnh hơn so với ông ấy.
"Thầy cũng đi sao?" Diệp Tinh có chút tò mò.
Nhưng mà Đạo chủ Lăng Hằng cũng muốn trở nên mạnh hơn, cho nên tìm kiếm bảo vật cũng rất bình thường.
Xoát!
Đúng lúc này, bỗng nhiên trong đại điện Đạo chủ xuất hiện một ảo ảnh. Đây là một vị cường giả có thân hình cùng loại với người Địa Cầu, chẳng qua trên mặt có một ít bí văn màu tím, mắt cũng có màu tím.
"Đạo chủ Lập Vu, chỗ di tích kia thế nào?"
"Đạo chủ Lập Vu!"
Nhìn thấy vị cường giả này, lập tức các cường giả Nhân tộc đều chào hỏi.
Lúc này Đạo chủ Lập Vu đang ở chỗ di tích kia, ông ta là một trong những cường giả phát hiện ra di tích.
"Các vị, tin tức đã xác định." Đôi mắt màu tím của Đạo chủ Lập Vu quét nhìn mọi người một cái, nói: "Di tích kia đúng là di tích Thánh hoàng, hơn nữa là Thánh hoàng Hắc Ly lưu lại."
"Thánh hoàng Hắc Ly? Không ngờ lại là Thánh hoàng Hắc Ly lưu lại!"
"Thánh hoàng Hắc Ly ở vào Thánh Hoàng Cảnh đỉnh phong, thực lực rất mạnh, thậm chí trên người còn có vài món Thần khí!"
"Không biết bên trong di tích có hay không?"
"Cho dù không có Thần khí, đoán chừng cũng có rất nhiều binh khí cấp bậc Đại đạo chi chủ!"
"Nghe đồn Thánh hoàng Hắc Ly còn là một vị luyện khí sư cường đại, đủ khả năng luyện chế ra bảo vật cấp bậc Đại đạo chi chủ!"
Nghe được rất nhiều tin tức, phần đông Đại đạo chi chủ Nhân tộc lập tức trở nên hưng phấn.
Di tích do một vị cường giả Thánh hoàng đứng đầu vũ trụ, hơn nữa còn là một vị có thể luyện chế ra bảo vật cấp bậc Đại đạo chi chủ lưu lại, có thể tưởng tượng sẽ có bao nhiêu cơ duyên?
Phải biết rằng, một số người bọn họ trên người thậm chí còn không có một món binh khí cấp bậc Đại đạo chi chủ nào.
Có điều hưng phấn thì hưng phấn, tin tức về di tích đã bại lộ, không chỉ có Nhân tộc đến, mà những cường giả dị tộc khác cũng sẽ đến, hơn nữa dám đi đến thì đoán chừng thực lực cũng không yếu!
Dù sao thực lực Đại đạo chi chủ cấp một, ở trong Đạo Chủ Cảnh hoàn toàn chính là đá lót đường, rất dễ dàng bị đánh chết.
"Thánh hoàng Hắc Ly sao?" Trong lòng Diệp Tinh vừa động.
Đó là một vị cường giả đỉnh cấp của vũ trụ vô số năm trước, hơn nữa không có tộc đàn, chỉ là vào một thời gian nào đó lại bỗng nhiên mất tích, không biết là ngã xuống hay là có chuyện gì khác.
"Hiện tại mình cũng có thể đi tranh đoạt một chút." Diệp Tinh thầm nghĩ, có điều lại lắc đầu.
Bảo vật hắn không thiếu, hiện tại mau chóng nắm giữ đạo tắc Vận Mệnh mới là quan trọng nhất.
"Hử? Phân thân Huyễn tộc tới Tinh không u ám?" Đợi ở trong Đại điện Đạo chủ một hồi, trong mắt Diệp Tinh lộ ra một tia vui vẻ.
. . . . . .
Sâu trong vũ trụ hắc ám, lạnh như băng, lại có từng tia ánh sáng lóe lên, những tia sáng này giống như là được phát ra từ rất nhiều thiên thạch, rất là kỳ dị.
"Đây là Tinh không u ám sao?" Diệp Tinh nhìn trước mắt.
Ầm!
Linh hồn cường đại phát ra, xung quanh không có sự sống nào.
Nắm chặt tay phải, một tấm lệnh bài xuất hiện trong tay.
"Nơi Thánh tôn Mạt Viêm lưu lại truyền thừa ở ngay phía trước!" Trong lòng Diệp Tinh hít sâu một hơi, tiếp tục đi tới.
"Ngay tại nơi này!"
Ba ngày trôi qua nhanh chóng, Diệp Tinh đi tới một chỗ.
"Không biết nơi truyền thừa này là cái dạng gì?" Trong mắt Diệp Tinh tràn đầy vẻ chờ mong.
Thánh tôn Mạt Viêm chính là người giỏi nhất trong việc dạy dỗ đệ tử, thậm chí bồi dưỡng ra vài vị Thánh hoàng.
Hắn dựa vào truyền thừa này làm cho Đạo tắc Vận Mệnh của mình đột phá, hẳn không phải là việc gì khó.
Xoạt!
Diệp Tinh vung tay phải lên, lệnh bài bảo vật trong tay bay ra.
Ông . . .
Sau khi bay ra, mặt trên của toàn bộ lệnh bài bảo vật lập tức tản ra dao động kỳ dị, cứ như vậy trôi nổi ở trong hư không.
"Răng rắc!" Trong hư không, một tiếng vang thanh thúy vang lên, lập tức xuất hiện một cái cửa động thật lớn, cửa động có dạng vòng xoáy, bên trong một mảnh sương mù mênh mông, không thể nhìn rõ được, có một luồng dao động vô hình tản ra.
Ầm!
Sau khi tản ra, dao động này cũng nhanh chóng bao phủ lấy Diệp Tinh, sau đó một lực hút thật lớn truyền đến, thân thể Diệp Tinh không có chút lực ngăn cản nào, trực tiếp biến mất không thấy.
Chương 1289 Nơi truyền thừa Vận Mệnh 2
"Đây là nơi nào?"
Vừa xuất hiện trở lại, Diệp Tinh xuất hiện ở trong một mảnh hư không, mà ở xung quanh cũng không có bất kỳ bóng người nào xuất hiện.
"Một vị còn chưa nắm giữ hoàn toàn Đạo tắc Vận Mệnh, thế nhưng lại tới đây nhận truyền thừa Đại đạo Vận Mệnh?"
Ông . . .
Trong hư không bỗng nhiên vang lên một giọng nói, dao động hiện lên, ngay lập tức có một bóng dáng nhanh chóng ngưng tụ.
Đây là một ông lão mặc trường bào màu trắng, mái tóc của ông lão có màu đỏ, tùy ý tung bay, trên trán của ông ta có bí văn màu vàng, trên đầu có hai chiếc sừng dài, phần lộ ra ngoài cơ thể còn bao phủ một ít vảy.
"Bái kiến Thánh tôn Mạt Viêm." Nhìn ông lão, Diệp Tinh không dám do dự, lập tức cung kính nói.
"Bất Tử Cảnh lại có được thực lực của Đại đạo chi chủ, tiềm lực của ngươi rất mạnh." Thánh tôn Mạt Viêm nhìn Diệp Tinh, trong mắt lóe lên vẻ kỳ dị.
"Ngươi tên là gì?" Nhìn dáng vẻ của ông ta rõ ràng là sinh ra hứng thú đối với Diệp Tinh.
"Ta tên là Diệp Tinh." Diệp Tinh cung kính nói, không có giấu diếm.
"Diệp Tinh sao?" Thánh tôn Mạt Viêm gật gật đầu, nói: "Đạo tắc Vận Mệnh, có thể dung hợp cùng với bất kỳ một đạo tắc nào, hình thành nên Đại đạo Vận Mệnh, sao ngươi không đợi sau khi hoàn toàn nắm giữ Đạo tắc Vận Mệnh của mình rồi đến nơi này?"
Trong tất cả các loại đại đạo của vũ trụ, cũng chỉ có Đại đạo Vận Mệnh là cực kỳ đặc thù. Cho dù Đạo tắc Vận Mệnh kết hợp cùng với đạo tắc hệ Kim hay bất kỳ một loại đạo tắc nào trong Ngũ Hành, đều có thể dung hợp thành Đại đạo Vận Mệnh.
Đây là chỗ đặc thù lớn nhất của Đạo tắc Vận Mệnh.
Trên thực tế, chủ thể Đại đạo Vận Mệnh vẫn là ở nằm trên vận mệnh, việc nắm giữ những đạo tắc khác còn tốt, nhưng mà Đạo tắc Vận Mệnh tuyệt đối là khó nắm giữ nhất.
Diệp Tinh chỉ biết là hiệu quả mà Hiền giả vận mệnh giảng giải Đạo tắc Vận Mệnh rất mạnh, có thể làm giảm đáng kể độ khó khăn khi đột phá.
Trong hư không, Thánh tôn Mạt Viêm nhìn Diệp Tinh dò hỏi.
Nơi này chính là một tia ý thức của ông ta, giống như trước kia Diệp Tinh đã từng gặp ý thức của Huyễn tộc Thánh hoàng Côn Duyên vậy, hoàn toàn có suy nghĩ của mình, nhưng mà một khi xuất hiện, cũng không duy trì được lâu, sau khi truyền cho hắn bí thuật Huyễn Yên xong liền biến mất.
"Đúng vậy." Diệp Tinh gật đầu.
"Một khi đã như vậy, truyền thừa của ta sẽ mở ra."
Thánh tôn Mạt Viêm mỉm cười nói: "Đương nhiên, ta cũng không thể cam đoan 100% ngươi có thể hoàn toàn nắm giữ Đạo tắc Vận Mệnh, toàn bộ còn phải dựa vào của ngộ tính của ngươi, nhưng mà nơi này nhất định dễ đột phá hơn so với thế giới bên ngoài một chút."
Ông ta vung tay phải lên.
Xoạt!
Trong hư không ở trước mặt thế nhưng xuất hiện một cái khe, ở bên trong cái khe còn có thể nhìn thấy từng tòa cung điện, vô cùng kỳ dị.
"Bên trong này là Huyễn Nguyên giới, ngoại giới một năm, bên trong sẽ trôi qua mười năm, sau khi ngươi tiến vào chỉ có thể tiếp xúc đến Đạo tắc Vận Mệnh, chứ không thể lĩnh ngộ được đạo tắc nào khác." Thánh tôn Mạt Viêm mỉm cười nói.
"Tốc độ dòng chảy thời gian gấp 10 lần?" Nghe vậy Diệp Tinh cả kinh.
Giống như khi đó, tốc độ dòng chảy thời gian bên trong cánh cửa cũng khác với ngoại giới, nhưng mà không thể lĩnh ngộ đạo tắc nào, ở Huyễn Nguyên giới thì lại có thể, có điều cũng chỉ có thể hiểu được Đạo tắc Vận Mệnh thôi.
Nhìn Thánh tôn Mạt Viêm, Diệp Tinh hỏi: "Phân thân của ta có thể rời khỏi nơi này hay không?"
Lúc này hắn là phân thân Huyễn tộc, bản thể đang ở bên trong nhẫn không gian.
Nếu đều tiến vào bên trong Huyễn Nguyên giới, vậy chẳng phải là đoạn thời gian này hắn không thể lĩnh ngộ bất kỳ đạo tắc nào sao?
"Không thể." Thánh tôn Mạt Viêm trực tiếp lắc đầu, nói: "Ngươi đã tiến vào không gian truyền thừa rồi, nếu đi ra ngoài, toàn bộ truyền thừa sẽ lập tức chấm dứt."
Nghe vậy sắc mặt Diệp Tinh rõ ràng thay đổi một chút.
Sớm biết vậy lúc trước phân thân Huyễn tộc của hắn đã thoát ly khỏi bản thể rồi, có điều hắn cũng không biết nơi truyền thừa cụ thể là dạng gì.
Lúc trước không ai biết xung quanh hư không có che dấu cường giả hay không, cho nên đều là phân thân Huyễn tộc của hắn hành động.
Bằng không nếu bản thể bị cường giả ẩn giấu phát hiện, nói không chừng sẽ thông báo cho các cường giả dị tộc khác đến, đến lúc đó hắn sẽ nguy hiểm.
Diệp Tinh quá mức cẩn thận, kết quả đem bản thể và phân thân của mình đều tiến vào. Trong lúc nhất thời, Diệp Tinh chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt.
Suy nghĩ một chút, hắn đột nhiên hỏi: "Thánh tôn Mạt Viêm, ngoại trừ cảm ngộ Đạo tắc Vận Mệnh, ta có thể làm chuyện khác không?"
"Có thể." Lúc này Thánh tôn Mạt Viêm gật đầu mỉm cười nói: "Ngươi có thể luyện khí, luyện đan,.v..v.., chỉ cần không lĩnh ngộ đạo tắc, ngươi làm gì tùy thích."
Nghe vậy, Diệp Tinh hơi hơi yên lòng.
"Tốt lắm, vào đi thôi! Trình độ của cường giả bên trong Huyễn Nguyên giới rất thấp, thậm chí người mạnh nhất không đến Hư Không Cảnh, sau khi ngươi tiến vào trong đó thực lực cũng sẽ bị áp chế, có điều ngươi vẫn là người mạnh nhất trong Huyễn Nguyên giới này."
Thánh tôn Mạt Viêm mỉm cười nói: "Mà mấu chốt để ngươi lĩnh ngộ vận mệnh nằm ở trên người đứa bé kia."
Ông ta chỉ một ngón tay về phía một tòa cung điện bên dưới.
"Ô oa!"
Bên trong tòa cung điện kia, một tiếng khóc thật lớn vang lên, đó là một đứa trẻ sơ sinh vừa mới được sinh ra.
Chương 1290 Huyễn Nguyên giới
Thánh tôn Mạt Viêm vung tay phải lên, thân hình Diệp Tinh lập tức không tự chủ được tiến vào bên trong cái khe thật lớn kia, hắn vừa tiến vào trong đó liền xuất hiện tại phía trên một tòa cung điện.
Mà bên trong cung điện kia, bé trai vừa mới ra sinh lúc này đang khóc lớn, ánh mắt chỉ lộ ra một cái khe nhỏ, mê mang bối rối nhìn bốn phía.
"Cảm ngộ vận mệnh của mình ở ngay tại trên người đứa bé kia sao?" Trong lòng Diệp Tinh nói thầm.
"Hử?"
Ánh mắt của hắn bỗng nhiên trầm xuống.
Xoát!
Bên trong cung điện phía dưới, một người đàn ông toàn thân gần như bị áo giáp bao phủ bỗng nhiên xuất hiện, vừa xuất hiện người đàn ông này liền lao về phía đứa bé mới sinh kia.
"Ai?"
"Người đâu mau tới!"
Toàn bộ mọi người bên trong cung điện lập tức hoảng sợ, âm thanh kích động vang lên, hỗn loạn một mảnh.
"Người này thực lực thật mạnh?" Diệp Tinh nhìn kỹ, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lúc trước Thánh tôn Mạt Viêm nói ở trong này mạnh nhất còn chưa đạt tới Hư Không Cảnh, lúc này hắn cảm nhận được hư không xung quanh tạo cho hắn áp bách thật lớn, nơi này nhìn qua cũng chỉ là một thành nhỏ hẻo lánh, không ngờ còn có nhân vật tiếp cận Hư Không Cảnh xuất hiện.
"Nếu cảm ngộ vận mệnh của mình nằm ở trên người đứa bé kia, vậy thì mình sẽ không để cho nó bị giết được." Trong lòng Diệp Tinh nghĩ thầm.
Vút!
Thân hình của hắn vừa động, liền trực tiếp xuất hiện ở bên trong cung điện thật lớn, chắn người đàn ông áo giáp kia lại.
"Hử?"
Người đàn ông mặc áo giáp nhìn Diệp Tinh, dường như nhíu mày, trong tay phải ông ta xuất hiện một thanh chủy thủ muốn đâm tới, nhưng mà Diệp Tinh vung tay phải lên.
"Phốc!"
Người đàn ông mặc áo giáp này phun ra máu tươi, thân thể trực tiếp bay ngược ra ngoài.
Sau đó người này cũng không tiếp tục ra tay, bóng dáng vừa động liền biến mất không thấy.
"Đi rồi?" Trong lòng Diệp Tinh thầm nghĩ.
Hắn cũng không ra tay nữa, hiện tại hắn còn chưa hiểu về nơi này, hắn không muốn thay đổi bất cứ điều gì.
"Ha ha, Diệp Tinh, bắt đầu từ lúc ngươi ra tay, bánh răng vận mệnh đã chuyển động rồi, ngươi ở trong này cẩn thận cảm ngộ đi, bên trong Huyễn Nguyên giới này, ngươi chính là thần minh mạnh nhất, thậm chí ý chí của ngươi chính là ý chí của toàn bộ Huyễn Nguyên giới! Có điều ta đề nghị ngươi không nên can thiệp quá mức vào sự vận hành của mỗi một sinh mệnh trong Huyễn Nguyên giới, bất kỳ một sinh mệnh nào cũng đều có quỹ tích vận mệnh tương ứng."
Đúng lúc này, một tiếng cười to bỗng nhiên vang lên ở trong đầu Diệp Tinh, đúng là giọng của Thánh tôn Mạt Viêm.
"Ta hi vọng ngươi có thể thành công. . . "
Sau khi nói xong, giọng nói của Thánh tôn Mạt Viêm rốt cuộc biến mất không thấy.
"Quỹ tích vận mệnh?" Trong lòng Diệp Tinh thầm nghĩ.
"Kẻ ác kia đã bỏ đi rồi."
"Là do vị thanh niên này ra tay."
Nhìn thấy Diệp Tinh, trong mắt những người trong phòng đều lộ ra vẻ cảm kích.
Trong đó một người đàn ông trung niên mặc trường bào và một vị thanh niên mặc hoa phục tiến lên, vô cùng cảm kích nói: "Cảm tạ ân cứu mạng của đại nhân."
Nếu không nhờ Diệp Tinh xuất hiện, dựa theo thực lực của người tới vừa rồi, đứa bé chắc chắn là không giữ được.
"Ta chỉ là vừa lúc đi ngang qua thôi." Diệp Tinh khoát tay tùy ý nói.
Hắn nhìn đứa bé kia mỉm cười nói: "Hơn nữa ta cùng với đứa nhỏ này có duyên."
Người đàn ông trung niên và vị thanh niên liếc nhìn nhau một cái, sau đó người thanh niên bước lên nói: "Vị đại nhân này, ngươi đã có duyên với đứa nhỏ nhà ta, hiện tại lại cứu thằng bé, không biết có bằng lòng tạm thời ở lại hay không, nghỉ tạm một thời gian ngắn, rượu nhạt của nhà họ Triệu ta rất không tệ, đại nhân có thể nhấm nháp một chút."
Bọn họ đều là người thường, chỉ biết là người đàn ông mặc áo giáp vừa rồi có thực lực rất mạnh, mà thực lực của Diệp Tinh chắc chắn còn mạnh hơn, bọn họ chỉ là gia đình phú hào, cũng không có vũ lực gì, cho nên muốn mượn sức Diệp Tinh một chút.
"Vậy làm phiền. " Diệp Tinh hơi trầm ngâm một chút, gật gật đầu.
Mục đích hắn tới nơi này vốn là vì đứa bé kia, ở lại trong phủ cũng dễ tiếp xúc hơn.
. . . . . .
"Diệp huynh, dựa theo yêu cầu của ngươi, tòa nhà này chính là chỗ ở của ngươi." Thanh niên nhìn Diệp Tinh cười nói.
Trước mắt là một tòa cung điện hai tầng rất lớn, đương nhiên đây là so sánh với các cung điện khác mà thôi, tính ra thì cung điện này chiếm diện tích đại khái khoảng mấy trăm mét vuông.
Nói xong anh ta lại nhìn Diệp Tinh, nhịn không được nói: "Diệp huynh, thật sự không cần nô bộc thị nữ hầu hạ sao?"
Phủ đệ bọn họ có gần trăm vị tôi tớ.
Diệp Tinh mỉm cười lắc đầu, nói: "Không cần, ta quen ở một mình."
Người thanh niên trước mắt tên là Triệu Nguyên, là chủ nhân của tòa phủ đệ này, ông lão kia là cha của anh ta, mà đứa bé mới sinh là con trai của anh ta, Triệu Thận.
Đây là một tòa thành nhỏ trong Huyễn Nguyên giới, bên trong giống như thế giới trong phim võ hiệp thời đại Địa Cầu còn chưa tiếp xúc với vũ trụ.
Trong thế giới này có người luyện võ,.v.v…, cũng có một ít tông phái, mặc dù có cường giả, nhưng mà so với ngoại giới mà nói thì quá yếu.
Bên trong thành trì này chủ yếu chỉ có người phàm, cơ bản tuổi thọ không vượt quá một trăm.
Người bọn họ quan tâm chỉ là Diệp Tinh, chỉ cần Diệp Tinh không rời đi thì không thành vấn đề. Dù sao thì bình thường thỉnh thoảng Diệp Tinh cũng tiếp xúc với một vài cường giả nhân tộc.
Diệp Tinh không chút kiêng kỵ đi dạo một vòng, sau đó lại quay về bên trong dòng sông vận mệnh. Lúc tiến vào bên trong, hắn còn khiêu khích nhìn mấy cường giả kia một chút, khiến những cường giả dị tộc này đều hận tới mức ngứa răng.
“Hừ! Chúng ta theo dõi ở đây, bên ngoài có rất nhiều cường giả khác đang mai phục. Chỉ cần Diệp Tinh rời khỏi đây thì hắn sẽ phải chết!”
“Ta không tin Diệp Tinh có thể mãi mãi ở lại dòng sông vận mệnh!”
“Để xem hắn làm thế nào! Chúng ta có thời gian, để xem kẻ nào sẽ là người thua cuộc.”
Các cường giả dị tộc vô cùng khó chịu, tất cả đều đang chờ đợi.
Nói một cách tương đối thì thời gian tu luyện của Diệp Tinh trân quý hơn bọn họ rất nhiều.
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, lại ba tháng nữa trôi qua.
“Phân thân đạo tắc vận mệnh thứ tám cuối cùng cũng đã ngưng tụ thành công!”
Lúc này, Diệp Tinh vô cùng vui vẻ.
Dao động vận mệnh tỏa ra, bao lấy toàn thân hắn.
Dao động vận mệnh này rất mạnh, đạo tắc lưu chuyển. Lúc này, giữa trán Diệp Tinh xuất hiện không gian giới tử thứ tám.
Bên trong không gian giới tử, một bóng dáng mờ mịt được ngưng tụ lại đang ngồi khoanh chân ở đó.
“Phân thân thuật!”
Diệp Tinh dùng toàn lực vận chuyển phân thân thuật, khi phân thân thuật chuyển động, bóng dáng mơ hồ kia cũng dần dần thành hình, bóng người chậm rãi đọng lại.
Lúc này, bóng người đó đã đọng lại được hơn một nửa, đến một thời gian nhất định, bóng dáng trong không gian giới tử mới đọng lại hoàn toàn.
Đây là một bóng người giống hệt Diệp Tinh, lúc này đang yên lặng ngồi trong không gian giới tử.
“Thành công rồi!”
Nhìn thấy bóng dáng này, trên mặt Diệp Tinh tràn đầy ý cười.
Thế là hắn đã có tám không gian giới tử, bên trong cũng có thêm một bóng người xuất hiện.
Tám phân thân đạo tắc vận mệnh ngồi xếp bằng, tất cả đều đang lĩnh ngộ đạo tắc.
Trên thực tế, ngoại trừ Diệp Tinh tự mình lĩnh ngộ thì còn để những phân thân của mình lĩnh ngộ đạo tắc vận mệnh nữa.
Nhưng ăn nhiều thì nhai không kỹ, Diệp Tinh bây giờ đang chuyên tâm lĩnh ngộ đại đạo sinh tử, đại đạo thời không, đại đạo huyễn chi, đạo tắc vận mệnh, còn những thứ khác thì không lĩnh ngộ.
Dù sao thì để trở thành Thánh hoàng vũ trụ cũng chỉ cần nắm giữ ba loại đại đạo, nếu lĩnh ngộ nhiều quá nói không chừng lại phản tác dụng.
Tất nhiên là Diệp Tinh cũng không biết bị phản tác dụng thì như thế nào, dù sao thì trong các bản ghi chép của Nhân tộc cũng không thấy nhắc đến.
Mấu chốt là trong vũ trụ làm gì có ai có thế tùy tiện có được nhiều thiên phú đạo tắc như hắn chứ!
Chỉ cần hắn muốn thì có thể tùy ý sao chép của người khác. Nếu như Diệp Tinh muốn thì hoàn toàn có thể đồng thời lĩnh ngộ tám chín đạo tắc, có thể nắm vững tất cả.
Nhưng Diệp Tinh không dám mạo hiểm như vậy, trở thành Thánh hoàng vũ trụ cần nằm giữ ba loại đại đạo, như thế là được rồi, nhiều quá lại thành tệ.
Hắn sẽ không vì tò mò mà đi thử nghiệm những thứ mình không biết.
Hơn nữa, Diệp Tinh có thiên phú kinh người, chờ sau này lĩnh ngộ cũng không muộn.
“Ngưng tụ ra được phân thân đạo tắc vận mệnh thứ tám rồi, đạo tắc vận mệnh của mình cuối cùng cũng đạt đến cực hạn.” Diệp Tinh hít sâu một hơi, ánh mắt tràn đầy vẻ mừng rỡ.
Chỉ thiếu một chút nữa là hắn có thể hoàn toàn nắm giữ đạo tắc vận mệnh!
Hắn nắm chặt tay phải, trong tay xuất hiện một lệnh bài kỳ dị.
Lệnh bài này màu trắng, bên trên còn có một vài bí văn kỳ lạ. Lệnh bài vừa xuất hiện thì một vài thông tin đã tiến vào trong đầu Diệp tinh.
Đây là lệnh bài truyền thừa do thánh tôn Mạt Viêm truyền lại!
Hắn vung tay phải lên, ngay sau đó một tấm bản đồ xuất hiện.Tấm bản đồ thể hiện một hư không u ám, bên trong hư không là những mảnh vỡ thiên thạch và đủ loại ánh sáng các màu.
Mặc dù nhìn nhỏ bé nhưng những thiên thạch này đều có kích thước to gấp hàng nghìn lần Trái đất.
“Tinh không u ám.” Diệp Tinh nhìn bản đồ, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Sau khi nhận được lệnh bài truyền thừa của thánh tôn Mạt Viêm thì hắn đã có được một số tin tức. Tấm bản đồ kia hiển thị nơi truyền thừa của đạo tắc vận mệnh.
Thời gian dài như vậy, Diệp Tinh đã sớm quen thuộc với nơi truyền thừa.
Tinh không U ám là một vùng đất cô tịch trong vũ trụ, nghe đồn trước kia cũng có một vài sinh mệnh sống ở đó. Sau này, Tinh không u ám khô bại suy kiệt nên tất cả các sinh mệnh đều rời đi, dần dần không còn ai ở đó nữa.
Tất nhiên, chuyện này với Diệp Tinh mà nói là chuyện tốt.
“Đếu đạo tắc vận mệnh đã đạt đến cực hạn, vậy thì mình nên đến nơi truyền thừa của thánh tôn Mạt Viêm.” Diệp Tinh hít sâu một hơi, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Hơn ngàn năm trước hắn đã nhận được lệnh bài này, chỉ là lúc đó đạo tắc vận mệnh chưa lĩnh ngộ được sâu lắm, thế nên hắn không dám đi.
Hắn có phân thân tử vong đạo tắc giới, cho dù không cần tu luyện thì cũng sẽ có thể lĩnh ngộ được cực hạn của đạo tắc tử vong. Dưới sự ảnh hưởng của đạo tắc tử vong, hắn hoàn toàn có thể nắm giữ đạo tắc tử vong, mọi chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng hắn có rất nhiều đạo tắc, nếu như vậy thì chỉ nắm giữ được đạo tắc tử vong, còn những đạo tắc khác lại không được.
Chương 1287 Rời khỏi dòng sông vận mệnh
Trong lịch sử của Nhân tộc có không ít thiên tài tuyệt thế bị mắc kẹt ở Chân linh cảnh, không có cách nào đột phá, cuối cùng chết vì tuổi thọ cạn kiệt.
Diệp Tinh cũng không dám đảm bảo mình có thể thoát được nút thắt đó mà đột phá.
“Bây giờ rời đi!” Diệp Tinh nhìn dòng sông Vận mệnh.
Lúc này, dòng sông vận mệnh tản ra dao động chập chờn, nhưng hắn đều đã nắm giữ được những thứ này rồi.
Vút!
Trong lòng khẽ động một cái, ngay sau đó, phân thân Huyễn tộc của hắn xuất hiện.
“Đi!”
Bản thể của Diệp Tinh biến thành một luồng ánh sáng, trực tiếp dung nhập vào trong phân thân Huyễn tộc.
Ánh mắt hắn quét một vòng xung quanh dòng sông Vận mệnh.
Bên trong dòng sông Vận mệnh, từ ngoài vào trong đều giống như một ngọn núi, ở chỗ cao có thể nhìn được chỗ thấp, nhưng ở chỗ thấp lại không nhìn thấy được chỗ cao.
Nói cách khác, bây giờ Diệp Tinh có thể thấy được tất cả những cường giả đang lĩnh ngộ bên trong dòng sông Vận mệnh, nhưng những cường giả này lại không nhìn thấy hắn.
Vù vù...
Tâm niệm vừa động, Diệp Tinh nhanh chóng biến hóa. Hắn biến thành một yêu thú dữ tợn mặc áo giáp màu đen.
Lúc này, yêu thú đang lặng lẽ đứng đó.
Sau khi biến đổi thân hình xong, Diệp Tinh liền trực tiếp xông ra khỏi dòng sông Vận mệnh.
Bên ngoài có rất nhiều cường giả đều đang chú ý đến tính huống bên này. Bọn họ nhìn thấy Diệp Tinh thì chỉ liếc nhìn một cái rồi lại thu hồi ánh mắt.
Trong dòng sông Vận mệnh không chỉ có mình Diệp Tinh mà còn rất nhiều người khác đang lĩnh ngộ đạo tắc vận mệnh. Bọn họ chỉ để ý đến Diệp Tinh, còn những người khác thì không quan tâm.
Hơn nữa, bọn họ cũng biết vị yêu tộc mà Diệp Tinh biến thành đúng là đang lĩnh ngộ trong dòng sông Vận mệnh.
Mặc dù không để ý, nhưng họ vẫn biết được những cường giả nào đang lĩnh ngộ.
Nếu như bỗng nhiên xuất hiện một vị cường giả xa lạ thì bọn họ có thể chú ý hơn một chút, nói không chừng đó chính là Diệp Tinh ngụy trang thành.
Thế nên Diệp Tinh đã ngụy trang thành một cường giả đang lĩnh ngộ trong dòng sông Vận mệnh.
“Nguyên Diệp!” Diệp Tinh vừa bay ra thì một Đại đạo chi chủ Yêu tộc đã nhanh chóng bay tới.
Ông ta nhìn Diệp Tinh, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc: “Ngươi mới ở trong dòng sông Vận mệnh lĩnh ngộ một năm mà đã ra ngoài rồi?”
“Có chút việc phải xử lý, xử lý xong sẽ quay lại.” Diệp Tinh bình tĩnh trả lời.
“Ừ, vậy ngươi đi làm việc đi, ta còn phải ở lại đây tiếp tục theo dõi Diệp Tinh.” Cường giả yêu tộc cười nói: “Không thể để cho thiên tài tuyệt thế của Nhân loại chạy mất được.”
“Ngươi nhớ phải nhìn kỹ vào.” Diệp Tinh cũng cười, nhưng trong lòng lại lạnh như băng.
Vút!
Diệp Tinh nhanh chóng bay ra ngoài, nhanh chóng đã rời khỏi dòng sông Vận mệnh.
Vù vù...
Có vài thức thần phóng tới, quét qua nơi này, nhưng lại nhanh chóng biến mất.
“Các cường giả dị tộc?” Diệp Tinh cười nhạt trong lòng.
Trên thực tế, nhiều cường giả như vậy theo dõi một dị tộc cũng không phải chuyện gì khó khăn. Đã đạt tới bước này, bế quan một chút mấy trăm ngàn năm là chuyện rất bình thường.
Mà Diệp Tinh tuyệt đối không thể ở dòng sông Vận mệnh mãi được.
Bọn họ không bế quan một lần cũng không sao. Hơn nữa bọn họ ở nơi này giám sát Diệp Tinh cũng chỉ cần tản ra một chút ý thức là được, vẫn có thể lĩnh ngộ đạo tắc bình thường.
Tóm lại là bọn họ hoàn toàn có thể bỏ ra chỗ thời gian đó.
“Các ngươi cứ ở đây từ từ mà chờ!” Sắc mặt Diệp Tinh bình tĩnh, thân thể nhanh chóng bay về phía xa, hoàn toàn biến mất.
Đạo tắc vận mệnh đã lĩnh ngộ được cực hạn, dòng sông Vận mệnh đối với hắn mà nói không còn tác dụng nào nữa. Nếu không có gì thay đổi thì sau này hắn cũng sẽ không trở lại nơi này nữa.
Những cường giả dị tộc kia phải chờ đợi vô ích rồi.
Tất nhiên, nếu như bây giờ cường giả Yêu tộc kia xuất hiện thì nói không chừng sẽ có cường giả hoài nghi.
Nhưng bây giờ có thế nào đi nữa thì cũng không ảnh hưởng gì tới Diệp Tinh.
...
Lúc này, trong đại điện đại đạo chủ của Nhân tộc vô cùng náo nhiệt.
“Các ngươi đã nghe tin chưa, hình như vị Đại đạo chi chủ Tây Ốc mới xuất hiện của Thiên tộc đã bị giết chết rồi.”
“Bây giờ Thiên tộc rất giận dữ, muốn tìm ra hung thủ.”
“Ta cũng nghe nói.”
“Ha ha, giết hay lắm, lúc trước thiên tài tuyệt thế đó của Thiên tộc xuất hiện còn tưởng chừng như bất khả chiến bại, không ngờ chỉ qua một thời gian ngắn ngủi đã bị giết chết rồi.”
...
Các vị Đại đạo chi chủ của Nhân tộc bàn tán.
Diệp Tinh vừa nghe mọi người bàn tán, vừa cầm ly rượu từ từ thưởng thức. Ở nơi này, mặc dù rượu chỉ là giả tưởng, nhưng mùi vị lại mô phỏng vô cùng giống, khiến người ta có cảm giác chân thật.
Trên bàn còn có hai Đại đạo chi chủ khác, chính là thấy của hắn- đạo chủ Lăng Hằng, và thập nhất sư huynh đạo chủ Không Hàn.
“Diệp Tinh, không biết những đại đạo chi chủ này nếu biết ngươi chính là người giết chết Tây Ốc thì sẽ có cảm nghĩ thế nào.” Đạo chủ Lăng Hằng nhìn Diệp Tinh, mỉm cười nói.
“Sư đệ, sư huynh ở tuổi của ngươi đúng là kém ngươi quá xa.” Đạo chủ Không Hàn cũng lên tiếng.
Diệp Tinh cười, tất nhiên là hắn không thể công bố chuyện hắn giết chết Tây Ốc.
Nếu không thì thân phận của hắn sẽ bị bại lộ.
Diệp Tinh là người cẩn thận, tất nhiên sẽ không vì sảng khoái nhất thời mà làm lộ ra.
“Đúng rồi, thầy, thập nhất sư huynh, tại sao hôm nay trong đại điện đạo chủ lại có nhiều cường giả như vậy?” Diệp Tinh tò mò hỏi.
Bình thường nơi này không có bao nhiêu người, làm gì có ai rảnh rỗi tới mức lúc nào cũng tới đại điện đạo chủ chứ?
Lúc trước là Diệp Tinh nhận được thông báo của đạo chủ Lăng Hằng nên mới tiến vào nơi này.
“Bởi vì có một di tích mới xuất hiện.” Đạo chủ Lăng Hằng cười nói.
“Di tích?” Diệp Tinh khẽ ngẩn người.
Một di tích có thể khiến nhiều đại đạo chi chủ quan tâm thế này chắc chắn vô cùng trân quý.
Đạo chủ Lăng Hằng nói tiếp: “Hơn nữa, di tích lần này rất có thể là do thánh hoàng vũ trụ lưu lại.”
“Thánh hoàng vũ trụ?” Diệp Tinh không nhịn được hô lên.
Chương 1288 Nơi truyền thừa Vận Mệnh 1
"Đương nhiên, nếu không đạt tới cấp bậc kia, cũng sẽ không hấp dẫn nhiều Đại đạo chi chủ như vậy."
Đạo chủ Không Hàn cũng nói: "Di tích Thánh hoàng vũ trụ lưu lại, không nói đến bảo vật, quý giá nhất không thể nghi ngờ chính là những món binh khí cường đại, nói không chừng bên trong di tích còn có Thần khí!"
Ông ta nhìn Diệp Tinh, nói: "Cho dù không có, đoán chừng cũng có bảo vật sắp tiếp cận Thần khí, cho nên không ai là không động tâm."
"Thần khí sao?" Diệp Tinh thầm nghĩ trong lòng, nếu Đại đạo chi chủ chiếm được một món, thực lực chắc chắn sẽ trở nên bạo tăng.
"Ha ha, Diệp Tinh, hiện tại vi sư cũng đang chạy tới nơi đó, nhìn xem có thu hoạch gì hay không." Đạo chủ Lăng Hằng cười to nói.
Thực lực của ông ở vào cảnh giới Đại đạo chi chủ cấp hai, hơn nữa so với Đại đạo chi chủ cấp hai bình thường thì còn mạnh hơn, ở trong Đạo Chủ Cảnh, ngoại trừ một số ít Đại đạo chi chủ cấp ba, thì gần như không có cường giả nào có thực lực mạnh hơn so với ông ấy.
"Thầy cũng đi sao?" Diệp Tinh có chút tò mò.
Nhưng mà Đạo chủ Lăng Hằng cũng muốn trở nên mạnh hơn, cho nên tìm kiếm bảo vật cũng rất bình thường.
Xoát!
Đúng lúc này, bỗng nhiên trong đại điện Đạo chủ xuất hiện một ảo ảnh. Đây là một vị cường giả có thân hình cùng loại với người Địa Cầu, chẳng qua trên mặt có một ít bí văn màu tím, mắt cũng có màu tím.
"Đạo chủ Lập Vu, chỗ di tích kia thế nào?"
"Đạo chủ Lập Vu!"
Nhìn thấy vị cường giả này, lập tức các cường giả Nhân tộc đều chào hỏi.
Lúc này Đạo chủ Lập Vu đang ở chỗ di tích kia, ông ta là một trong những cường giả phát hiện ra di tích.
"Các vị, tin tức đã xác định." Đôi mắt màu tím của Đạo chủ Lập Vu quét nhìn mọi người một cái, nói: "Di tích kia đúng là di tích Thánh hoàng, hơn nữa là Thánh hoàng Hắc Ly lưu lại."
"Thánh hoàng Hắc Ly? Không ngờ lại là Thánh hoàng Hắc Ly lưu lại!"
"Thánh hoàng Hắc Ly ở vào Thánh Hoàng Cảnh đỉnh phong, thực lực rất mạnh, thậm chí trên người còn có vài món Thần khí!"
"Không biết bên trong di tích có hay không?"
"Cho dù không có Thần khí, đoán chừng cũng có rất nhiều binh khí cấp bậc Đại đạo chi chủ!"
"Nghe đồn Thánh hoàng Hắc Ly còn là một vị luyện khí sư cường đại, đủ khả năng luyện chế ra bảo vật cấp bậc Đại đạo chi chủ!"
Nghe được rất nhiều tin tức, phần đông Đại đạo chi chủ Nhân tộc lập tức trở nên hưng phấn.
Di tích do một vị cường giả Thánh hoàng đứng đầu vũ trụ, hơn nữa còn là một vị có thể luyện chế ra bảo vật cấp bậc Đại đạo chi chủ lưu lại, có thể tưởng tượng sẽ có bao nhiêu cơ duyên?
Phải biết rằng, một số người bọn họ trên người thậm chí còn không có một món binh khí cấp bậc Đại đạo chi chủ nào.
Có điều hưng phấn thì hưng phấn, tin tức về di tích đã bại lộ, không chỉ có Nhân tộc đến, mà những cường giả dị tộc khác cũng sẽ đến, hơn nữa dám đi đến thì đoán chừng thực lực cũng không yếu!
Dù sao thực lực Đại đạo chi chủ cấp một, ở trong Đạo Chủ Cảnh hoàn toàn chính là đá lót đường, rất dễ dàng bị đánh chết.
"Thánh hoàng Hắc Ly sao?" Trong lòng Diệp Tinh vừa động.
Đó là một vị cường giả đỉnh cấp của vũ trụ vô số năm trước, hơn nữa không có tộc đàn, chỉ là vào một thời gian nào đó lại bỗng nhiên mất tích, không biết là ngã xuống hay là có chuyện gì khác.
"Hiện tại mình cũng có thể đi tranh đoạt một chút." Diệp Tinh thầm nghĩ, có điều lại lắc đầu.
Bảo vật hắn không thiếu, hiện tại mau chóng nắm giữ đạo tắc Vận Mệnh mới là quan trọng nhất.
"Hử? Phân thân Huyễn tộc tới Tinh không u ám?" Đợi ở trong Đại điện Đạo chủ một hồi, trong mắt Diệp Tinh lộ ra một tia vui vẻ.
. . . . . .
Sâu trong vũ trụ hắc ám, lạnh như băng, lại có từng tia ánh sáng lóe lên, những tia sáng này giống như là được phát ra từ rất nhiều thiên thạch, rất là kỳ dị.
"Đây là Tinh không u ám sao?" Diệp Tinh nhìn trước mắt.
Ầm!
Linh hồn cường đại phát ra, xung quanh không có sự sống nào.
Nắm chặt tay phải, một tấm lệnh bài xuất hiện trong tay.
"Nơi Thánh tôn Mạt Viêm lưu lại truyền thừa ở ngay phía trước!" Trong lòng Diệp Tinh hít sâu một hơi, tiếp tục đi tới.
"Ngay tại nơi này!"
Ba ngày trôi qua nhanh chóng, Diệp Tinh đi tới một chỗ.
"Không biết nơi truyền thừa này là cái dạng gì?" Trong mắt Diệp Tinh tràn đầy vẻ chờ mong.
Thánh tôn Mạt Viêm chính là người giỏi nhất trong việc dạy dỗ đệ tử, thậm chí bồi dưỡng ra vài vị Thánh hoàng.
Hắn dựa vào truyền thừa này làm cho Đạo tắc Vận Mệnh của mình đột phá, hẳn không phải là việc gì khó.
Xoạt!
Diệp Tinh vung tay phải lên, lệnh bài bảo vật trong tay bay ra.
Ông . . .
Sau khi bay ra, mặt trên của toàn bộ lệnh bài bảo vật lập tức tản ra dao động kỳ dị, cứ như vậy trôi nổi ở trong hư không.
"Răng rắc!" Trong hư không, một tiếng vang thanh thúy vang lên, lập tức xuất hiện một cái cửa động thật lớn, cửa động có dạng vòng xoáy, bên trong một mảnh sương mù mênh mông, không thể nhìn rõ được, có một luồng dao động vô hình tản ra.
Ầm!
Sau khi tản ra, dao động này cũng nhanh chóng bao phủ lấy Diệp Tinh, sau đó một lực hút thật lớn truyền đến, thân thể Diệp Tinh không có chút lực ngăn cản nào, trực tiếp biến mất không thấy.
Chương 1289 Nơi truyền thừa Vận Mệnh 2
"Đây là nơi nào?"
Vừa xuất hiện trở lại, Diệp Tinh xuất hiện ở trong một mảnh hư không, mà ở xung quanh cũng không có bất kỳ bóng người nào xuất hiện.
"Một vị còn chưa nắm giữ hoàn toàn Đạo tắc Vận Mệnh, thế nhưng lại tới đây nhận truyền thừa Đại đạo Vận Mệnh?"
Ông . . .
Trong hư không bỗng nhiên vang lên một giọng nói, dao động hiện lên, ngay lập tức có một bóng dáng nhanh chóng ngưng tụ.
Đây là một ông lão mặc trường bào màu trắng, mái tóc của ông lão có màu đỏ, tùy ý tung bay, trên trán của ông ta có bí văn màu vàng, trên đầu có hai chiếc sừng dài, phần lộ ra ngoài cơ thể còn bao phủ một ít vảy.
"Bái kiến Thánh tôn Mạt Viêm." Nhìn ông lão, Diệp Tinh không dám do dự, lập tức cung kính nói.
"Bất Tử Cảnh lại có được thực lực của Đại đạo chi chủ, tiềm lực của ngươi rất mạnh." Thánh tôn Mạt Viêm nhìn Diệp Tinh, trong mắt lóe lên vẻ kỳ dị.
"Ngươi tên là gì?" Nhìn dáng vẻ của ông ta rõ ràng là sinh ra hứng thú đối với Diệp Tinh.
"Ta tên là Diệp Tinh." Diệp Tinh cung kính nói, không có giấu diếm.
"Diệp Tinh sao?" Thánh tôn Mạt Viêm gật gật đầu, nói: "Đạo tắc Vận Mệnh, có thể dung hợp cùng với bất kỳ một đạo tắc nào, hình thành nên Đại đạo Vận Mệnh, sao ngươi không đợi sau khi hoàn toàn nắm giữ Đạo tắc Vận Mệnh của mình rồi đến nơi này?"
Trong tất cả các loại đại đạo của vũ trụ, cũng chỉ có Đại đạo Vận Mệnh là cực kỳ đặc thù. Cho dù Đạo tắc Vận Mệnh kết hợp cùng với đạo tắc hệ Kim hay bất kỳ một loại đạo tắc nào trong Ngũ Hành, đều có thể dung hợp thành Đại đạo Vận Mệnh.
Đây là chỗ đặc thù lớn nhất của Đạo tắc Vận Mệnh.
Trên thực tế, chủ thể Đại đạo Vận Mệnh vẫn là ở nằm trên vận mệnh, việc nắm giữ những đạo tắc khác còn tốt, nhưng mà Đạo tắc Vận Mệnh tuyệt đối là khó nắm giữ nhất.
Diệp Tinh chỉ biết là hiệu quả mà Hiền giả vận mệnh giảng giải Đạo tắc Vận Mệnh rất mạnh, có thể làm giảm đáng kể độ khó khăn khi đột phá.
Trong hư không, Thánh tôn Mạt Viêm nhìn Diệp Tinh dò hỏi.
Nơi này chính là một tia ý thức của ông ta, giống như trước kia Diệp Tinh đã từng gặp ý thức của Huyễn tộc Thánh hoàng Côn Duyên vậy, hoàn toàn có suy nghĩ của mình, nhưng mà một khi xuất hiện, cũng không duy trì được lâu, sau khi truyền cho hắn bí thuật Huyễn Yên xong liền biến mất.
"Đúng vậy." Diệp Tinh gật đầu.
"Một khi đã như vậy, truyền thừa của ta sẽ mở ra."
Thánh tôn Mạt Viêm mỉm cười nói: "Đương nhiên, ta cũng không thể cam đoan 100% ngươi có thể hoàn toàn nắm giữ Đạo tắc Vận Mệnh, toàn bộ còn phải dựa vào của ngộ tính của ngươi, nhưng mà nơi này nhất định dễ đột phá hơn so với thế giới bên ngoài một chút."
Ông ta vung tay phải lên.
Xoạt!
Trong hư không ở trước mặt thế nhưng xuất hiện một cái khe, ở bên trong cái khe còn có thể nhìn thấy từng tòa cung điện, vô cùng kỳ dị.
"Bên trong này là Huyễn Nguyên giới, ngoại giới một năm, bên trong sẽ trôi qua mười năm, sau khi ngươi tiến vào chỉ có thể tiếp xúc đến Đạo tắc Vận Mệnh, chứ không thể lĩnh ngộ được đạo tắc nào khác." Thánh tôn Mạt Viêm mỉm cười nói.
"Tốc độ dòng chảy thời gian gấp 10 lần?" Nghe vậy Diệp Tinh cả kinh.
Giống như khi đó, tốc độ dòng chảy thời gian bên trong cánh cửa cũng khác với ngoại giới, nhưng mà không thể lĩnh ngộ đạo tắc nào, ở Huyễn Nguyên giới thì lại có thể, có điều cũng chỉ có thể hiểu được Đạo tắc Vận Mệnh thôi.
Nhìn Thánh tôn Mạt Viêm, Diệp Tinh hỏi: "Phân thân của ta có thể rời khỏi nơi này hay không?"
Lúc này hắn là phân thân Huyễn tộc, bản thể đang ở bên trong nhẫn không gian.
Nếu đều tiến vào bên trong Huyễn Nguyên giới, vậy chẳng phải là đoạn thời gian này hắn không thể lĩnh ngộ bất kỳ đạo tắc nào sao?
"Không thể." Thánh tôn Mạt Viêm trực tiếp lắc đầu, nói: "Ngươi đã tiến vào không gian truyền thừa rồi, nếu đi ra ngoài, toàn bộ truyền thừa sẽ lập tức chấm dứt."
Nghe vậy sắc mặt Diệp Tinh rõ ràng thay đổi một chút.
Sớm biết vậy lúc trước phân thân Huyễn tộc của hắn đã thoát ly khỏi bản thể rồi, có điều hắn cũng không biết nơi truyền thừa cụ thể là dạng gì.
Lúc trước không ai biết xung quanh hư không có che dấu cường giả hay không, cho nên đều là phân thân Huyễn tộc của hắn hành động.
Bằng không nếu bản thể bị cường giả ẩn giấu phát hiện, nói không chừng sẽ thông báo cho các cường giả dị tộc khác đến, đến lúc đó hắn sẽ nguy hiểm.
Diệp Tinh quá mức cẩn thận, kết quả đem bản thể và phân thân của mình đều tiến vào. Trong lúc nhất thời, Diệp Tinh chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt.
Suy nghĩ một chút, hắn đột nhiên hỏi: "Thánh tôn Mạt Viêm, ngoại trừ cảm ngộ Đạo tắc Vận Mệnh, ta có thể làm chuyện khác không?"
"Có thể." Lúc này Thánh tôn Mạt Viêm gật đầu mỉm cười nói: "Ngươi có thể luyện khí, luyện đan,.v..v.., chỉ cần không lĩnh ngộ đạo tắc, ngươi làm gì tùy thích."
Nghe vậy, Diệp Tinh hơi hơi yên lòng.
"Tốt lắm, vào đi thôi! Trình độ của cường giả bên trong Huyễn Nguyên giới rất thấp, thậm chí người mạnh nhất không đến Hư Không Cảnh, sau khi ngươi tiến vào trong đó thực lực cũng sẽ bị áp chế, có điều ngươi vẫn là người mạnh nhất trong Huyễn Nguyên giới này."
Thánh tôn Mạt Viêm mỉm cười nói: "Mà mấu chốt để ngươi lĩnh ngộ vận mệnh nằm ở trên người đứa bé kia."
Ông ta chỉ một ngón tay về phía một tòa cung điện bên dưới.
"Ô oa!"
Bên trong tòa cung điện kia, một tiếng khóc thật lớn vang lên, đó là một đứa trẻ sơ sinh vừa mới được sinh ra.
Chương 1290 Huyễn Nguyên giới
Thánh tôn Mạt Viêm vung tay phải lên, thân hình Diệp Tinh lập tức không tự chủ được tiến vào bên trong cái khe thật lớn kia, hắn vừa tiến vào trong đó liền xuất hiện tại phía trên một tòa cung điện.
Mà bên trong cung điện kia, bé trai vừa mới ra sinh lúc này đang khóc lớn, ánh mắt chỉ lộ ra một cái khe nhỏ, mê mang bối rối nhìn bốn phía.
"Cảm ngộ vận mệnh của mình ở ngay tại trên người đứa bé kia sao?" Trong lòng Diệp Tinh nói thầm.
"Hử?"
Ánh mắt của hắn bỗng nhiên trầm xuống.
Xoát!
Bên trong cung điện phía dưới, một người đàn ông toàn thân gần như bị áo giáp bao phủ bỗng nhiên xuất hiện, vừa xuất hiện người đàn ông này liền lao về phía đứa bé mới sinh kia.
"Ai?"
"Người đâu mau tới!"
Toàn bộ mọi người bên trong cung điện lập tức hoảng sợ, âm thanh kích động vang lên, hỗn loạn một mảnh.
"Người này thực lực thật mạnh?" Diệp Tinh nhìn kỹ, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lúc trước Thánh tôn Mạt Viêm nói ở trong này mạnh nhất còn chưa đạt tới Hư Không Cảnh, lúc này hắn cảm nhận được hư không xung quanh tạo cho hắn áp bách thật lớn, nơi này nhìn qua cũng chỉ là một thành nhỏ hẻo lánh, không ngờ còn có nhân vật tiếp cận Hư Không Cảnh xuất hiện.
"Nếu cảm ngộ vận mệnh của mình nằm ở trên người đứa bé kia, vậy thì mình sẽ không để cho nó bị giết được." Trong lòng Diệp Tinh nghĩ thầm.
Vút!
Thân hình của hắn vừa động, liền trực tiếp xuất hiện ở bên trong cung điện thật lớn, chắn người đàn ông áo giáp kia lại.
"Hử?"
Người đàn ông mặc áo giáp nhìn Diệp Tinh, dường như nhíu mày, trong tay phải ông ta xuất hiện một thanh chủy thủ muốn đâm tới, nhưng mà Diệp Tinh vung tay phải lên.
"Phốc!"
Người đàn ông mặc áo giáp này phun ra máu tươi, thân thể trực tiếp bay ngược ra ngoài.
Sau đó người này cũng không tiếp tục ra tay, bóng dáng vừa động liền biến mất không thấy.
"Đi rồi?" Trong lòng Diệp Tinh thầm nghĩ.
Hắn cũng không ra tay nữa, hiện tại hắn còn chưa hiểu về nơi này, hắn không muốn thay đổi bất cứ điều gì.
"Ha ha, Diệp Tinh, bắt đầu từ lúc ngươi ra tay, bánh răng vận mệnh đã chuyển động rồi, ngươi ở trong này cẩn thận cảm ngộ đi, bên trong Huyễn Nguyên giới này, ngươi chính là thần minh mạnh nhất, thậm chí ý chí của ngươi chính là ý chí của toàn bộ Huyễn Nguyên giới! Có điều ta đề nghị ngươi không nên can thiệp quá mức vào sự vận hành của mỗi một sinh mệnh trong Huyễn Nguyên giới, bất kỳ một sinh mệnh nào cũng đều có quỹ tích vận mệnh tương ứng."
Đúng lúc này, một tiếng cười to bỗng nhiên vang lên ở trong đầu Diệp Tinh, đúng là giọng của Thánh tôn Mạt Viêm.
"Ta hi vọng ngươi có thể thành công. . . "
Sau khi nói xong, giọng nói của Thánh tôn Mạt Viêm rốt cuộc biến mất không thấy.
"Quỹ tích vận mệnh?" Trong lòng Diệp Tinh thầm nghĩ.
"Kẻ ác kia đã bỏ đi rồi."
"Là do vị thanh niên này ra tay."
Nhìn thấy Diệp Tinh, trong mắt những người trong phòng đều lộ ra vẻ cảm kích.
Trong đó một người đàn ông trung niên mặc trường bào và một vị thanh niên mặc hoa phục tiến lên, vô cùng cảm kích nói: "Cảm tạ ân cứu mạng của đại nhân."
Nếu không nhờ Diệp Tinh xuất hiện, dựa theo thực lực của người tới vừa rồi, đứa bé chắc chắn là không giữ được.
"Ta chỉ là vừa lúc đi ngang qua thôi." Diệp Tinh khoát tay tùy ý nói.
Hắn nhìn đứa bé kia mỉm cười nói: "Hơn nữa ta cùng với đứa nhỏ này có duyên."
Người đàn ông trung niên và vị thanh niên liếc nhìn nhau một cái, sau đó người thanh niên bước lên nói: "Vị đại nhân này, ngươi đã có duyên với đứa nhỏ nhà ta, hiện tại lại cứu thằng bé, không biết có bằng lòng tạm thời ở lại hay không, nghỉ tạm một thời gian ngắn, rượu nhạt của nhà họ Triệu ta rất không tệ, đại nhân có thể nhấm nháp một chút."
Bọn họ đều là người thường, chỉ biết là người đàn ông mặc áo giáp vừa rồi có thực lực rất mạnh, mà thực lực của Diệp Tinh chắc chắn còn mạnh hơn, bọn họ chỉ là gia đình phú hào, cũng không có vũ lực gì, cho nên muốn mượn sức Diệp Tinh một chút.
"Vậy làm phiền. " Diệp Tinh hơi trầm ngâm một chút, gật gật đầu.
Mục đích hắn tới nơi này vốn là vì đứa bé kia, ở lại trong phủ cũng dễ tiếp xúc hơn.
. . . . . .
"Diệp huynh, dựa theo yêu cầu của ngươi, tòa nhà này chính là chỗ ở của ngươi." Thanh niên nhìn Diệp Tinh cười nói.
Trước mắt là một tòa cung điện hai tầng rất lớn, đương nhiên đây là so sánh với các cung điện khác mà thôi, tính ra thì cung điện này chiếm diện tích đại khái khoảng mấy trăm mét vuông.
Nói xong anh ta lại nhìn Diệp Tinh, nhịn không được nói: "Diệp huynh, thật sự không cần nô bộc thị nữ hầu hạ sao?"
Phủ đệ bọn họ có gần trăm vị tôi tớ.
Diệp Tinh mỉm cười lắc đầu, nói: "Không cần, ta quen ở một mình."
Người thanh niên trước mắt tên là Triệu Nguyên, là chủ nhân của tòa phủ đệ này, ông lão kia là cha của anh ta, mà đứa bé mới sinh là con trai của anh ta, Triệu Thận.
Đây là một tòa thành nhỏ trong Huyễn Nguyên giới, bên trong giống như thế giới trong phim võ hiệp thời đại Địa Cầu còn chưa tiếp xúc với vũ trụ.
Trong thế giới này có người luyện võ,.v.v…, cũng có một ít tông phái, mặc dù có cường giả, nhưng mà so với ngoại giới mà nói thì quá yếu.
Bên trong thành trì này chủ yếu chỉ có người phàm, cơ bản tuổi thọ không vượt quá một trăm.