-
Chương 1276-1280
Chương 1276 Nghiền ép Đại đạo chi chủ cấp hai! 1
“Nhìn kìa, đó là đạo chủ Côn Ngọc, còn cả đạo chủ Lâm Mặc nữa.”
Bên ngoài đại điện, rất nhiều thành viên Huyễn tộc đều hoảng sợ. Bọn họ thấy ở trong hư không bỗng nhiên xuất hiện hai người.
Vừa dứt lời thì lại có mấy bóng dáng lóe lên.
“Là tộc lão Nguyên Nha, tộc lão Tân Việt.”
“Trời ạ, bảy vị tộc lão đều xuất hiện ở nơi này.”
Tất cả mọi thành viên của Huyễn tộc đều hưng phấn ngửa đầu nhìn hư không.
“Tỷ, kia là Lâm Mặc đại nhân.” Thạch Lăng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn hư không.
“Ừ.” Cô gái cũng nhìn hư không.
Bùm!
Trong hư không, trên người đạo chủ Côn Ngọc tỏa ra dao động khủng khiếp, khí thế bùng nổ bao phủ bốn phía.
“Lâm Mặc, ta ra tay sẽ không lưu tình đâu, ngươi phải cẩn thận, không được khinh suất.” Đạo chủ Côn Ngọc mặc một bộ trường bào màu đen, trong mắt tràn ngập ý chí chiến đấu.
Diệp Tinh khẽ mỉm cười: “Ta sợ người khinh suất là ngươi.”
“Ồ?” Ánh mắt đạo chủ Côn Ngọc sáng lên: “Xem ra rất có tự tin, vậy thì chiến đấu thôi!”
Vút!
Vừa dứt lời, bóng dáng ông ta lóe lên, nhanh chóng tấn công về phía Diệp Tinh.
“Tộc lão Côn Ngọc và tộc lão Lâm Mặc giao chiến rồi.”
“Sao có thể chứ? Tộc lão Côn Ngọc là người mạnh nhất chỉ sau tộc lão Nguyên Nha mà thôi.”
Các thành viên của Huyễn tộc bàn luận sôi nổi, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc. Nhưng khi họ nhìn thấy năm vị tộc lão còn lại đứng ở một bên theo dõi thì mới biết chắc đây chỉ là một trận so tài thôi, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Tân Việt, ngươi cảm thấy ai chiếm ưu thế hơn?” Một vị đại đạo chi chủ cười hỏi.
Đạo chủ Tân Việt nghiêm túc trả lời: “Ta cảm thấy là Lâm Mặc.”
“Cho dù Lâm Mặc nắm giữ Mắt thời không nhưng hắn mới chỉ là Đại đạo chi chủ cấp một thôi. Hắn kém Côn Ngọc một bậc, ta cảm thấy khó mà ngang hàng được.”
“Ta cũng cảm thấy Lâm Mặc không phải đối thủ của Côn Ngọc.”
Mấy vị còn lại cũng lắc đầu nói.
“Ha ha, vậy thì đánh cược một lần!” Đạo chủ Tân Việt cười nói.
“Được thôi!” Mấy vị đại đạo chi chủ càng thêm hứng thú.
Trong hư không, đạo chủ Côn Ngọc vô cùng chủ động, tốc độ nhanh đến đáng sợ, trực tiếp hướng về phía Diệp Tinh mà công kích.
Tay phải hóa đao.
“Bùm bùm!”
Trời đất nổ ầm ầm, vô số khí lưu điên cuồng ngưng tụ tạo thành một chiến đao khổng lồ. Dao động quay thân thể ông ta thật sự vô cùng kinh người, xung quanh không ngừng tan vỡ.
Những dao động này cũng ảnh hưởng xuống phía dưới, nhưng đã được Nguyên Nha và các đại đạo chi chủ khác phòng ngự.
Diệp Tinh nhìn đạo chủ Côn Ngọc bay tới, hơi híp mắt lại, cả người không nhúc nhích.
“Huyễn yên!”
Con mắt màu tím trong thức hải của hắn khẽ dao động.
Bùm!
Một làn sóng dao động chập chờn đột nhiên tỏa ra, lấy hắn làm trung tâm mà hướng về bốn phía.
Dưới luồng dao động này, đạo chủ Côn Ngọc đang bay nhanh đột nhiên giống như rơi vào vũng bùn, tốc độ giảm hẳn, ngay cả những đòn công kích cũng trở nên rất chậm.
“Huyễn yên của mình thi triển không cần phải hiện ra cụ thể, nó sẽ ảnh hưởng đến không gian và thời gian.”
Diệp Tinh cảm nhận một chút, gương mặt tràn đầy vẻ mừng rỡ.
“Không những có tác dụng trói buộc không gian mà thời gian cũng trôi qua rất chậm.”
Ở trong thời không này, thời gian của các cường giả khác không thay đổi, nhưng thời gian đối với hắn mà nói lại chậm hơn rất nhiều. Người khác mới trôi qua một giây, nhưng hắn đã là mấy giây rồi.
“Một sự trói buộc cường đại!” Đạo chủ Côn Ngọc thở dài.
Diệp Tinh dửng dưng một tiếng: “Côn Ngọc, dựa theo tốc độ của ngươi bây giờ, muốn làm bị thương ta là chuyện không thể.”
Vút!
Bóng dáng hắn khẽ lóe lên, ngay sau đó Diệp Tinh bay về một hướng, tùy tiện né tránh đòn công kích của chiến đao.
Sau đó, hắn lại bay ngược về hướng Côn Ngọc.
“Tới hay lắm!” Côn Ngọc cảm nhận được sự khống chế to lớn mà mình phải chịu, trong lòng đang suy nghĩ làm thế nào để công kích Diệp Tinh thì không ngờ Diệp Tinh lại trực tiếp bay tới, điều này khiến cho ông ta có một cơ hội.
“Bùm! Bùm!” Tay phải vung lên, trực tiếp tóm lấy Diệp Tinh.
“Tốc độ quá chậm.” Diệp Tinh cười nói.
Bóng người hắn khẽ động, thoáng cái đã xuất hiện sau lưng đạo chủ Côn Ngọc.
“Tốc độ thật nhanh!” Đạo chủ Côn Ngọc giật mình, nhưng gương mặt cũng không có vẻ lo lắng.
“Ha ha, Lâm Mặc, tốc độ của người rất nhanh, nhưng thực lực của ngươi như thế cũng không gây thương tổn cho ta được.” Đạo chủ Côn Ngọc cười to.
Bùm!
Trên người ông ta xuất hiện một luồng sáng kỳ dị, trước sau biến thành một lớp màng phòng ngự.
Nếu đã không tấn công được Diệp Tinh, vậy thì ông ta sẽ chuyển sang phòng ngự.
“Hàng phòng ngự của Đại đạo chi chủ cấp hai?” Ánh mắt Diệp Tinh khẽ lóe lên.
“Mắt thời không!”
Con mắt màu tím trong thức hải của hắn đứng thẳng, sau đó hư không đột nhiên có một áp lực rất lớn. Dưới áp lực này, đạo chủ Côn Ngọc cảm thấy rất khó chịu, thậm chí thân thể cũng run rẩy.
“Bùm!”
Diệp Tinh bay tới, tung chân đá, giống như một cây roi dài.
Dưới sự công kích của Diệp Tinh, cho dù đạo chủ Côn Ngọc điên cuồng ngăn cản nhưng vẫn không ngăn cản được, thân thể lập tức bị Diệp Tinh đã bay.
Chương 1277 Nghiền ép Đại đạo chi chủ cấp hai! 2
“Tộc lão Côn Ngọc thì tộc lão Lâm Mặc đánh lui!”
“Sao có thể như vậy được? Tộc lão Côn Ngọc nắm giữ hai đại đạo, chẳng lẽ tộc lão Lâm Mặc cũng nắm giữ hai cái sao?”
Các thành viên Huyễn tộc nhìn thấy tình hình chiến đấu thì đều kinh ngạc vô cùng.
Diệp Tinh lại có thể đánh lui được Côn Ngọc!
“Tỷ, Lâm Mặc đại nhân lợi hại quá!” Thanh niên nắm chặt bàn tay, trên mặt tràn đầy vẻ kích động.
Không chỉ bọn họ, nhóm người Nguyên Nha nhìn thấy tình hình chiến đấu thì cũng khiếp sợ không kém.
“Côn Ngọc không địch lại được Lâm Mặc, dường như đã bị áp chế hoàn toàn.”
“Mắt thời không thực sự quá mạnh mẽ, hoàn toàn vượt qua giới hạn Đại đạo chi chủ cấp một!”
Dựa vào Mắt thời không, đại đạo chi chủ cấp hai Côn Ngọc hoàn toàn không đấu lại được Diệp Tinh.
“Ầm!”
Sau khi đánh lui Côn Ngọc, bóng dáng Diệp Tinh lại khẽ lóe lên. Hắn nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Côn Ngọc, đấm một quyền, Côn Ngọc lại tiếp tục bị đánh bay.
“Ầm!” “Ầm!”
Trước mặt mọi người, Côn Ngọc giống như bao cát bị Diệp Tinh đánh tới đánh lui, hoàn toàn bị nghiền ép!
“Ha ha, không hổ là Mắt thời không!” Sau vài lần va chạm, Côn Ngọc trực tiếp bị đánh bay, nhưng ông ta lại không tức giận chút nào.
“Lâm Mặc, ta cũng nắm giữ thiên phú Huyễn yên, ngươi chuẩn bị sẵn sàng.”
Côn Ngọc cười to.
Bùm!
Một làn sóng dao động kỳ lạ xuất hiện xung quanh ông ta, bắt đầu lan nhanh về bốn phía, hư không rung động, dường như đang bị khống chế.
Côn Ngọc cũng đón nhận truyền thừa Huyễn yên nguyên vẹn.
“Tranh đoạt khống chế hư không?” Diệp Tinh nghĩ thầm.
Bùm!
Hư không run rẩy, sau đó bắt đầu ngưng tụ lại thành một con mắt màu tím.
Vút vút...
Cùng với con mắt màu tím ngưng tụ, hư không lập tức trở nên yên tĩnh, mọi thứ đều tĩnh lặng, thậm chí cả Côn Ngọc cũng không nhúc nhích được.
Cùng với con mắt màu tím ngưng tụ, hư không lập tức trở nên yên tĩnh, mọi thứ đều tĩnh lặng, thậm chí cả Côn Ngọc cũng không nhúc nhích được.
“Côn Ngọc đã bị thời không trói buộc hoàn toàn!”
“Trời ạ, đại đạo chi chủ cấp hai mà cũng không chống lại được!”
Gương mặt đạo chủ Tân Việt và những người khác đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Sau khi trói buộc được đạo chủ Côn Ngọc, Diệp Tinh cũng không ra tay mà yên lặng chờ đợi.
Vù vù...
Không tới một giây, đạo chủ Côn Ngọc đã khôi phục lại được như bình thường.
“Không hổ là Mắt thời không.” Đạo chủ Côn Ngọc cũng không ra tay, ông ta không nhịn được thở dài.
“Côn Ngọc, Lâm Mặc.” Mấy vị cường giả đều bay tới bên này.
“Ha ha, Côn Ngọc, trong trận chiến này, ngươi đã hoàn toàn bị Lâm Mặc nghiền ép.” Đạo chủ Tân Việt cười to.
Côn Ngọc lắc đầu thở dài: “Mắt thời không quá biến thái, không chỉ khiến thời gian dừng lại mà còn trói buộc thời không. Ta cảm thấy bất kỳ một Đại đạo chi chủ cấp hai nào cũng sẽ bị trói buộc mà thôi.”
Một Đại đạo chi chủ cấp một khi thi triển Mắt thời không lại có thể trói buộc hoàn toàn một Đại đạo chi chủ cấp hai, đây quả là một kỳ tích!
Cho dù không trói buộc được thì dưới sự ảnh hưởng của Mắt thời không, thực lực tổng thể cũng bị hạn chế rất nhiều.
“Ha ha, đây là một chuyện tốt đối với Huyễn tộc chúng ta.” Đạo chủ Tân Việt tươi cười.
Bọn họ cũng biết Mắt thời không cường đại như thế nào.
Lão giả Nguyên Nha nhìn đám người, mỉm cười nói: “Tốt lắm, sự việc truyền thừa kết thúc rồi. Những chuyện liên quan đến Lâm Mặc, nhất là Mắt thời không không được truyền ra bên ngoài, nói không chừng sẽ thu hút sự chú ý của cường giả Ma tộc.”
“Hiểu.”
Nghe vậy, đạo chủ Côn Ngọc, đạo chủ Tân Việt và những người khác đều vội vàng gật đầu.
Nói đến Ma tộc, trong mắt tất cả đều hiện lên vẻ căm hận.
Ban đầu, chính vì Ma tộc đột nhiên ra tay mà gần như xóa sổ Huyễn tộc của bọn họ.
“Mọi người cũng rời đi thôi, đừng tập trung lại một chỗ như thế này.” Nguyên Nha mỉm cười: “Lâm Mặc, ngươi đi theo ta.”
Nói xong, ông ta vung tay phải lên, mang Diệp Tinh đến một nơi.
...
Trong đại điện to lớn lúc này chỉ có Nguyên Nha và Diệp Tinh.
“Lâm Mặc, ta rất hài lòng với kết quả lần truyền thừa này.” Nguyên Nha nhìn Diệp Tinh, mỉm cười gật đầu.
Bây giờ ông ta vô cùng hài lòng với Diệp Tinh, thiên phú tu luyện mạnh mẽ, thiên phú Huyễn yên cũng mạnh mẽ, Diệp Tinh chính là thiên tài của Huyễn tộc bọn họ!
“Khụ khụ...” Ông ta vừa nói xong thì ho kịch liệt.
“Nguyên Nha...” Diệp Tinh tiến lên, muốn nói điều gì.
Nguyên Nha khoát tay một cái: “Bệnh cũ thôi.”
Trên thực tế, lần trước đối đầu cùng năm đại đạo chi chủ cấp hai đã tiêu hao quá nhiều tinh lực của ông ta, bây giờ lực sinh mệnh của Nguyên Nha đã rất suy yếu.
Diệp Tinh im lặng, không biết nên nói gì để an ủi Nguyên Nha.
“Ta vốn luôn cảm thấy Huyễn tộc rất khó hưng thịnh trở lại. Chờ khi ta chết, có khi Huyễn tộc thậm chí còn chẳng có nổi một Đại đạo chi chủ cấp ba nào.”
Lão giả Nguyên Nha không quan tâm đến thương tích của mình, tươi cười nhìn Diệp Tinh: “Nhưng ông trời không quên Huyễn tộc chúng ta, lại để cho ta được gặp ngươi vào những giây phút cuối cùng.”
“Mấy chục ngàn năm đã đạt tới cảnh giới Đại đạo chi chủ, trong hồ truyền thừa lại có được Mắt thời không. Lâm Mặc, tiềm lực của ngươi rất lớn, tương lai thậm chí còn có hi vọng đạt tới Thánh hoàng vũ trụ!”
Ánh mắt Nguyên Nha lấp lánh ánh sáng, Thánh hoàng vũ trụ là khát vọng lớn nhất của ông ta, sau bao nhiêu thời gian, cuối cùng cũng nhìn thấy được một tia hi vọng.
“Thánh hoàng vũ trụ sao?” Diệp Tinh trầm ngâm.
Đây cũng là mục tiêu của hắn.
Ánh sáng trong mắt biến mất, Nguyên Nha khôi phục lại vẻ bình tĩnh, mỉm cười nhìn Diệp Tinh: “Lâm Mặc, ta đưa ngươi tới nơi này là có một chuyện quan trọng.”
Diệp Tinh không nói gì, yên lặng lắng nghe.
Chương 1278 Ban tặng thần khí!
Nguyên Nha không nói nhảm mà nói thẳng vào vấn đề luôn: “Lâm Mặc, thật ra thì khi cường giả Thánh hoàng của tộc ta chết thì binh khí của ngài ấy cũng thất lạc hết, nhưng mà vẫn còn lại hai thứ, hơn nữa còn là hai thứ mạnh nhất. Một là điện truyền thừa, thứ còn lại ở một nơi bí mật!”
“Thần khí?” Diệp Tinh nghe thế thì như hiểu ra điều gì, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ kích động.
Nguyên Nha cười: “Chắc ngươi cũng đoán được rồi, bây giờ ta chuẩn bị đưa thần khí đó cho ngươi.”
Ông ta vung tay lên, ngay sau đó một tia sáng màu tím xuất hiện, ánh sáng tím chìm nổi, lơ lửng tới trước mặt Diệp Tinh.
“Cảm ơn!” Diệp Tinh nhận lấy, ánh mắt tràn đầy vui sướng.
Thần khí là bảo vật Thánh hoàng vũ trụ sử dụng, cho dù là Thánh hoàng vũ trụ thì cũng không phải là ai cũng có.
Hơn nữa, theo như lời Nguyên Nha nói thì đây còn là thần khí của cường giả cường đại nhất Huyễn tộc lúc trước.
Diệp Tinh vô cùng kích động, dùng linh hồn tiến vào trong luồng sáng màu tím, nhưng lại bị ngăn chặn.
“Hả? Chuyện gì xảy ra vậy?” Diệp Tinh sửng sốt một chút.
“Đừng lo lắng.” Nhìn thấy vẻ nghi ngờ trên mặt Diệp Tinh, Nguyên Nha cười một tiếng: “Thực lực của ngươi lúc này vẫn còn quá yếu, cho dù có thần khí trong tay thì cũng không phát huy được uy lực, chưa đạt tới đỉnh cao.”
“Ngươi nắm giữ Mắt thời không, cảm thấy lĩnh ngộ đạo tắc thời không có nhanh hơn không?” Ông ta nhìn Diệp Tinh, nhanh chóng chuyển chủ đề.
Diệp Tinh gật đầu một cái: “Đúng là tăng nhanh hơn trước rất nhiều.”
“Sau khi nắm giữ được Mắt thời không, ngươi có thể nhanh chóng nắm giữ được đạo tắc thời không, thậm chí còn có thể nhanh chóng nắm giữ đại đạo thời không, chuyện này đối với ngươi mà nói cũng không tính là khó khăn.” Nguyên Nha mỉm cười nói.
“Sau khi nắm giữ được đại đạo thời không thì ngươi sẽ trở thành Đại đạo chi chủ cấp hai. Sau đó, lấy thần khí này, cộng thêm Mắt thời không, như vậy thì trong Đạo chủ cảnh sẽ không có mấy người là đối thủ của ngươi nữa.”
“Ánh sáng này tạm thời ngươi vẫn chưa thể mở ra được, nhưng chỉ cần ngươi có thực lực Đại đạo chi chủ cấp hai là có thể xâm nhập vào và nhìn thấy bản đồ trong đó.”
“Thần khí này coi như là một động lực để ngươi cố gắng tu luyện chăm chỉ.”
Nguyên Nha nở nụ cười.
Hiện tại, Diệp Tinh là đại đạo chi chủ cấp một đã có thể nghiền ép đại đạo chi chủ cấp hai. Chờ khi hắn trở thành đại đạo chi chủ cấp hai thì thực lực khó có thể tưởng tượng nổi! Khi đó mới là thời điểm tốt nhất để lấy thần khí.
Diệp Tinh nghe vậy thì gật đầu một cái: “Ta hiểu rồi.”
Hắn bây giờ thậm chí còn chẳng kích hoạt được binh khí của cảnh giới Đại đạo chi chủ chứ đừng nói đến thần khí.
Hơn nữa, một thứ thần khí cường đại như vậy xuất hiện trên người cũng chưa chắc đã an toàn.
“Lâm Mặc, tiếp theo ngươi có dự định gì?”
Nói thêm mấy câu, lão giả Nguyên Nha đột nhiên hỏi.
Diệp Tinh suy nghĩ một chút: “Ta chuẩn bị ra ngoài xông xáo.”
Hắn không thể tiếp tục ở lại Huyễn tộc nữa.
“Ừ.” Nguyên Nha gật đầu: “Ngươi đang trong thời kỳ tiến bộ nhanh chóng, tộc quần quả thực không thể trói buộc ngươi.”
Ông ta nhìn Diệp Tinh, trịnh trọng nói: “Nếu như ngươi gặp phải nguy hiểm gì thì cứ nói thẳng với ta. Bây giờ, đối với Huyễn tộc mà nói, tầm quan trọng của ngươi vượt xa cả ta.”
Trong lòng ông ta tràn đầy vẻ chờ mong.
“Ta biết.” Diệp Tinh nhìn gương mặt già nua trước mặt, nhìn cụ già đã chẳng còn bao nhiêu lực sinh mệnh, gật đầu một cái.
“Ừ, đi đi, có thời gian thì trở về tộc một chút.” Nguyên Nha cười.
Diệp Tinh trịnh trọng gật đầu: “Ta sẽ trở lại!”
Diệp Tinh trịnh trọng gật đầu một cái.
Lúc trước, Nguyên Nha đã cứu hắn khỏi tay năm Đại đạo chi chủ cấp năm, sau đó còn ban cho hắn cơ hội truyền thừa ở hồ truyền thừa, lấy được Mắt thời không.
Dựa vào Mắt thời không, hắn thậm chí có thể nghiền ép được Đại đạo chi chủ cấp hai.
Bây giờ Nguyên Nha còn ban cho hắn thần khí nữa, chỉ chờ hắn đạt tới Đại đạo chi chủ cấp hai là có thể lấy ra.
Những ân tình này hắn đều ghi nhớ ở trong lòng.
Nguyên Nha cũng gật đầu với Diệp Tinh, gương mặt tràn đầy kỳ vọng: “Lâm Mặc, tương lai của Huyễn tộc chúng ta dựa cả vào ngươi.”
Ông ta cảm thấy sinh mệnh của mình không còn nhiều, không kiên trì được thời gian bao lâu nữa.
Mà cường giả mạnh mẽ trong tộc quần của bọn họ là đạo chủ Côn Ngọc cũng đã tu luyện vô số năm rồi, cùng thời đại với ông ta.
Thời gian tu luyện kéo dài như thế đồng nghĩa với việc tiềm lực cũng gần như cạn kiệt, không còn hi vọng đột phá.
Bốn vị đại đạo chi chủ khác thì thậm chí còn khó mà đạt tới đại đạo chi chủ cấp hai.
Nguyệt Nha thực ra không muốn tạo cho Diệp Tinh áp lực lớn như thế, nhưng thời gian của ông ta không còn nhiều, ông ta sợ lần sau khi Diệp Tinh trở về thì mình không còn nữa, thế nên không nhịn được mà dặn dò.
“Ta sẽ cố gắng hết sức.” Diệp Tinh trầm mặc một chút rồi gật đầu.
“Đi đi.” Nguyên Nha khoát tay, cười nói: “Đây là thông đạo không gian tiến vào các nhánh khác của Huyễn tộc chúng ta. Khi nào ngươi muốn trở về thì cứ trực tiếp đi qua thông đạo không gian là được.”
Ông ta vung tay phải lên, một vài dao động nhanh chóng chạm tới thân thể Diệp Tinh.
Chương 1279 Hứa hẹn
Cùng với những dao động này, trong đầu Diệp Tinh cũng xuất hiện thêm nhiều tin tức.
“Ta biết rồi.” Hắn gật đầu, nhìn về phía ông già lưng còng trước mặt, trịnh trọng cúi đầu hành lễ một cái rồi biến mất.
Bên trong đại điện, chỉ còn lại một mình Nguyên Nha chống gậy đứng đó, trên người tản ra những khí tức yếu ớt.
“Ta đã chờ đợi vô số năm, đến thời khắc cuối, Huyễn tộc rốt cuộc cũng có một thiên tài nghịch thiên xuất hiện, chỉ cần trong tương lai Lâm Mặc đột phá đến cảnh giới Thánh hoàng...
Trong mắt Nguyên Nha tràn đầy khát vọng.
Truyền thừa của tộc bọn họ vô cùng nghịch thiên, chỉ thiếu một vị Thánh hoàng vũ trụ khai sáng mà thôi!
...
Diệp Tinh bay trong hư không trong lãnh địa của Huyễn tộc.
“Nhìn kìa, đó là tộc lão Lâm Mặc.”
“Tộc lão Lâm Mặc lợi hại thật, trong trận so tài với tộc lão Côn Ngọc vừa rồi, tộc lão Lâm Mặc đã hoàn toàn nghiền ép tộc lão Côn Ngọc!”
Những tộc nhân của Huyễn tộc ngẩng đầu nhìn Diệp Tinh, trong mắt đầy vẻ kích động và kính sợ.
“Tỷ, vừa rồi tỷ có thấy không, Lâm Mặc đại nhân thật lợi hại, đến cả tộc lão Côn Ngọc cũng không phải đối thủ của hắn. Ngoài tộc lão Nguyên Nha ra thì thực lực của Lâm Mặc đại nhân chính là mạnh nhất.
“Ta thấy rồi.” Trên mặt Thạch Như cũng mang vẻ tươi cười.
Lâm Mặc là cường giả mạnh nhất trong nhất mạch bọn họ, sau khi tin tức về tộc lão Lâm Mặc được truyền ra ngoài, không ai dám bắt nạt bọn họ nữa.
Rào rào!
Đang nói chuyện, bỗng nhiên có một bóng dáng đáp xuống.
Nhìn thấy bóng dáng này, nhóm người Thạch Lăng lập tức cung kính chào hỏi: “Bái kiến Lâm Mặc đại nhân.”
Bọn họ nhìn về phía bóng dáng trước mặt vô cùng kích động.
Mặc dù chưa gặp được Diệp Tinh mấy lần, nhưng Diệp Tinh lại ban cho họ rất nhiều tài nguyên, để bọn họ có thể yên tâm tu luyện nâng cao thực lực.
“Thiên phú của ngươi không tệ.” Diệp Tinh nhìn về phía nhóm người, sau đó nhìn Thạch Lăng, khẽ nở nụ cười.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà Thạch Lăng đã đạt đến Hư không cảnh! Thiên phú như thế này ở trong nhân tộc đã được coi là thiên tài.
Nghe Diệp Tinh khen ngợi, Thạch Lăng vô cùng kích động. Cậu ta tiến lên trên một bước, cung kính nói: “Lâm Mặc đại nhân, không biết ta có thể bái ngài làm sư phụ không?”
Cậu ta nhìn Diệp Tinh, ánh mắt tràn đầy vẻ mong chờ.
Bái Diệp Tinh làm sư phụ, đây chính là tâm nguyện lớn nhất mấy trăm năm của cậu ta.
“Bái sư?” Diệp Tinh nghe thế thì khẽ cười: “Bái sư thì không cần đâu, ta chuẩn bị rời khỏi tộc quần rồi.”
“Rời đi?” Nhóm người Thạch Lăng nghe Diệp Tinh nói thế thì sắc mặt đều biến đổi.
Diệp Tinh nhìn đám người, vung tay phải lên, lập tức có mấy chiếc nhẫn không gian xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Đây là một chút tài nguyên để tu luyện, đủ cho các ngươi đạt tới Chân linh cảnh đỉnh phong.” Diệp Tinh mỉm cười.
“Chân linh cảnh đỉnh phong?” Mọi người nghe vậy thì đều nhìn về phía những chiếc nhẫn không gian này.
Những cảnh giới trước Bất tử cảnh đều là quá trình tích lũy năng lượng, sau khi đột phá cảnh giới thì có thể bổ sung năng lượng để nhanh chóng đạt tới đỉnh phong.
“Cảm ơn Lâm Mặc đại nhân!” Tất cả cung kính nói.
“Thạch Lăng, các ngươi may mắn thật!”
“Nhất mạch bọn họ trước đây chỉ có mười mấy người, vô cùng nhỏ bé, nhưng lại xuất hiện một vị đại đạo chi chủ như Lâm Mặc đại nhân.”
Mấy thanh niên đứng ở xa nhìn về phía này, ánh mắt tràn ngập vẻ hâm mộ.
Cho du tộc nhân của Huyễn tộc thưa thớt nhưng Huyễn tộc cũng không có khả năng ban cho họ tài nguyên vô hạn, muốn có được tài nguyên vẫn phải dựa vào cố gắng của từng người.
Hơn nữa, nhất mạch có Đại đạo chi chủ thì các mạch khác cũng không dám nắt nạt.
Diệp Tinh nhìn Thạch Lăng, đột nhiên lên tiếng: “Nếu muốn bái ta làm sư phụ thì ta sẽ cho ngươi một cơ hội.”
Nghe Diệp Tinh nói vậy thì vẻ ủ rũ trên mặt Thạch Lăng lập tức bay sạch, ánh mắt mong đợi nhìn Diệp Tinh.
“Ta cho ngươi thời gian năm mươi nghìn năm, nếu như ngươi có thể đột phá lên Bất tử cảnh thì ta sẽ thu nhận ngươi làm đồ đệ.” Diệp Tinh mỉm cười.
“Năm mươi nghìn năm? Bất tử cảnh?” Thạch Lăng nghe vậy thì sắc mặt hơi biến hóa, chuyện này độ khó rất cao, lịch sử Huyễn tộc không có mấy người làm được.
“Được rồi, ta phải đi đây.” Diệp Tinh nói xong thì cũng không nói thêm gì nữa.
Vút!
Bóng dáng hắn lập tức bay lên hư không.
Trong hư không xuất hiện một vòng xoáy kỳ lạ, Diệp Tinh bay tới đó, sau đó lập tức biến mất.
“Lâm Mặc đại nhân.” Thạch Lăng nhìn theo vòng xoáy biến mất thì nắm chặt tay lại, ánh mắt đầy vẻ kiên định.
“Năm mươi nghìn năm sau ta nhất định có thể đạt tới Bất tử cảnh!”
...
Bên trong bình nguyên mênh mông vô tận, xung quanh hoang vắng và cổ kính, vắng lặng, không có bất cứ dược thảo linh quả nào sinh trưởng.
Bình nguyên hoang vắng nhưng dưới đáy bình nguyên lại có một con sông dung nham, cho dù Đại đạo chi chủ tiến vào thì cũng sẽ bị thương nặng.
Hơn nữa, dòng sông dung nham này còn tạo thành những cự nhân dung nham thực lực ngút trời.
Lần trước Diệp Tinh đến bình nguyên này đã bị cự nhân dung nham công kích, nếu như không phải cự nhân dung nham có thời gian hạn chế thì hắn đã bị giết chết rồi.
Vút!
Lúc này, một bóng dáng nhanh chóng xuất hiện ở một khu vực.
“Trở về?” Diệp Tinh đứng trong hư không, nhìn bốn phía xung quanh.
Lúc này, nhìn lại bình nguyên Hoang Vũ, hắn lại có một cảm giác khác hoàn toàn.
Lần đầu hắn tới bình nguyên Hoang Vũ là mới tu luyện chưa tới một ngàn năm, kết quả là ở trong Huyễn tộc tận tám trăm năm!
“Mặc dù thân phận chính của mình là Nhân tộc, nhưng nếu như sau này có năng lực thì che chở cho Huyễn tộc một chút cũng được.” Diệp Tinh nghĩ thầm.
Lần này hắn ở Huyễn tộc thực sự đã nhận được những lợi ích to lớn.
Chương 1280 Thiên tài thứ hai của vũ trụ
Hắn nắm chặt tay phải, trên tay xuất hiện một luồng ánh sáng.
“Thần khí à?”
Ánh mắt Diệp Tinh lóe lên.
“Nguyên Nha cho rằng chỉ khi nào mình trở thành Đại đạo chi chủ cấp hai thì mới có thể lấy bảo vật ra được, nhưng ông ta không biết bây giờ mình mới chỉ là Bất tử cảnh!”
“Theo như Ma linh thuật thì nếu như mình lĩnh ngộ được đạo tắc mạnh mẽ thì rất có thể cũng có thực lực như vậy! Mà hiện tại đạo tắc vận mệnh của mình đã gần tới cực hạn!”
Bên trong dòng sông vận mệnh, bản thể của Diệp Tinh đang không ngừng lĩnh ngộ, tám trăm năm thì có thể có bao nhiêu tiến bộ chứ? Theo như Diệp Tinh suy đoán thì chỉ cần vài năm nữa là sẽ đạt tới cực hạn.
Tám trăm năm, không chỉ đạo tắc vận mệnh của hắn tiến bộ mà những đạo tắc khác cũng tiến bộ không kém.
“Bây giờ trở về khu vực dòng sông vận mệnh, chờ khi đạt tới cực hạn thì đạo tắc vận mệnh chắc cũng đạt tới cực hạn. Sau đó phân thân Huyễn tộc sẽ đưa bản thể ra ngoài.” Diệp Tinh nghĩ thầm.
Chờ đến khi đạo tắc vận mệnh đạt đến cực hạn thì hắn phải cân nhắc tới chuyện đột phá.
Bây giờ xung quanh dòng sông vận mệnh có rất nhiều cường giả dị tộc. Cho dù hắn có thể che giấu hơi thở và thân thể của mình, nhưng một khi xuất hiện thì rất có khả năng sẽ bị nhận ra.
Nói không chừng, lúc này tất cả các cường giả của các tộc quần đều đang nghiêm mật giám sát hắn.
Một khi xuất hiện thì chắc chắn sẽ có nguy hiểm.
Ai mà biết dị tộc bố trí bao nhiêu cường giả ở bên ngoài dòng sông vận mệnh chứ?
Hắn được dòng sông vận mệnh che chở, cho dù Thánh hoàng ra tay cũng không làm gì được hắn, nhưng chỉ cần rời đi thì sẽ không còn được che chở nữa.
Thế nên, để phân thân Huyễn tộc của hắn mang bản thể của hắn rời khỏi đây là tốt nhất, chắc chắn sẽ không bị phát hiện.
“Đi!” Bóng dáng lóe lên, Diệp Tinh nhanh chóng bay về phía xa.
...
“Hả?” Đi tới được một nơi, Diệp Tinh bỗng nhiên nhìn về phía trước.
Vù vù...
Lúc này, một mảnh vỡ bên trong nhẫn không gian của hắn lập tức xuất hiện dao động.
“Đây là...” Diệp Tinh nhanh chóng chú ý đến động tĩnh bên trong.
Thứ gây ra dao động là một mảnh vỡ khoảng chừng bằng bàn tay, trên mặt còn có những bí văn kỳ dị.
“Lại xuất hiện dao động?” Hai mắt Diệp Tinh sáng lên.
Đây là mảnh vỡ thần bí của hắn, những mảnh vỡ này chỉ có một tác dụng, đó chính là biến đổi thổ nhưỡng bình thường thành tức nhưỡng.
Mà tức nhưỡng chính là thổ nhưỡng để trồng trọt Canh kim trúc, Canh kim trúc lại để nuôi dưỡng Canh kim trùng.
Tất nhiên, theo thời gian thì Canh kim trùng đối với Diệp Tinh mà nói cũng không còn bao nhiêu tác dụng, thực lực của hắn tăng lên quá nhanh.
“Mặc dù Canh kim trùng đối với mình là vô dụng, nhưng thích hợp để bảo vệ Trái đất, bảo vệ người nhà. Hơn nữa, tức nhưỡng không chỉ có thể trồng Canh kim trúc mà còn có thể trồng được những loại dược thảo trân quý khác!” Diệp Tinh thầm nghĩ.
Người nhà họ Diệp hắn rất nhiều, Canh kim trùng hoàn toàn có thể phân làm nhiều bộ phận, tách ra bảo vệ người nhà hắn.
Tức nhưỡng không ngừng gia tăng, tương đương với Canh kim trúc vô hạn, Canh kim trùng cũng không giới hạn. Hàng tỷ năm trôi qua, có thể tưởng tượng được Canh kim trùng đã đạt tới số lượng khủng bố như thế nào. Cái này còn nhiều hơn cả một tộc quần đào tạo cường giả.
Nếu như cứ tiếp tục nuôi vô thời hạn thì Canh kim trùng tuyệt đối sẽ trở thành sát khí lớn của nhà họ Diệp!
Thế nên bây giờ gặp được những mảnh vỡ thần bí khác, Diệp Tinh chắc chắn không thể nào bỏ qua.
Hơn nữa, hiện tại hắn cũng không biết những mảnh vỡ thần bí này rốt cuộc là gì. Cho dù lấy thực lực hiện tại của hắn cũng không phá hỏng được. Thế nên hắn càng không thể bỏ qua.
“Dao động truyền tới từ phía đông?” Diệp Tinh quan sát một chút.
“Đi!”
Bóng người của hắn khẽ động, nhanh chóng hướng về nơi đó.
...
Trên bình nguyên Hoang Vũ to lớn, một cường giả nhanh chóng bay trên không.
Đây là một sinh vật kỳ lạ, hơn nửa người đều là vảy, mũi dài, trên đầu còn có một chiếc sừng, thân hình vừa gầy vừa cao.
“Ha ha, thời đại thuộc về Tây Ốc này cuối cùng cũng đến rồi.” Trên mặt thanh niên lộ ra ý cười.
Nhìn anh ta vô cùng trẻ tuổi, nhưng dao động trên người lại vô cùng mãnh liệt.
Tây Ốc, thiên tài tuyệt thế mới tu luyện hơn một trăm nghìn năm của Thiên tộc, bây giờ đã đột phá đến Đại đạo chi chủ! Cũng là đại đạo chi chủ duy nhất trong vũ trụ mấy trăm năm nay, thậm chí trước đó còn khiến vũ trụ chấn động.
“Nhân loại Diệp Tinh, hiện tại cho dù có thực lực Đại đạo chi chủ thì cũng chỉ là Bất tử cảnh, nói không chừng hắn ta dựa vào bảo vật hay thủ đoạn đặc biệt nào đó. Nếu như không có thủ đoạn này thì thực lực của hắn sẽ không thể bằng ta được.” Hai mắt Tây Ốc lóe sáng.
“Mấy người kia nói cho dù ta có đột phá thì cũng không bằng nhân loại Diệp Tinh, hừ! Hắn ta bây giờ vẫn còn chưa chân chính đột phá còn ta thì đã đột phá rồi, tương lai ta cũng có thể hoàn toàn vượt qua hắn.”
Cho dù hắn có làm chấn động toàn bộ vũ trụ thì giai đoạn hiện tại thì thiên tài cường đại nhất cũng chính là nhân loại Diệp Tinh, trong lòng Tây Ốc tất nhiên không phục.
Anh ta nắm chặt tay phải, trong tay lập tức xuất hiện một tấm lệnh bài.
“Vừa mới tới bình nguyên Hoang Vũ chưa được bao lâu mà đã có được một lệnh bài rồi, Tây Ốc ta tuyệt đối có thể vượt qua nhân loại Diệp Tinh, trở thành thiên tài vũ trụ nổi bật nhất.
Tây Ốc khẽ mỉm cười, sau đó bay về một nơi khác.
...
“Nhìn kìa, đó là đạo chủ Côn Ngọc, còn cả đạo chủ Lâm Mặc nữa.”
Bên ngoài đại điện, rất nhiều thành viên Huyễn tộc đều hoảng sợ. Bọn họ thấy ở trong hư không bỗng nhiên xuất hiện hai người.
Vừa dứt lời thì lại có mấy bóng dáng lóe lên.
“Là tộc lão Nguyên Nha, tộc lão Tân Việt.”
“Trời ạ, bảy vị tộc lão đều xuất hiện ở nơi này.”
Tất cả mọi thành viên của Huyễn tộc đều hưng phấn ngửa đầu nhìn hư không.
“Tỷ, kia là Lâm Mặc đại nhân.” Thạch Lăng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn hư không.
“Ừ.” Cô gái cũng nhìn hư không.
Bùm!
Trong hư không, trên người đạo chủ Côn Ngọc tỏa ra dao động khủng khiếp, khí thế bùng nổ bao phủ bốn phía.
“Lâm Mặc, ta ra tay sẽ không lưu tình đâu, ngươi phải cẩn thận, không được khinh suất.” Đạo chủ Côn Ngọc mặc một bộ trường bào màu đen, trong mắt tràn ngập ý chí chiến đấu.
Diệp Tinh khẽ mỉm cười: “Ta sợ người khinh suất là ngươi.”
“Ồ?” Ánh mắt đạo chủ Côn Ngọc sáng lên: “Xem ra rất có tự tin, vậy thì chiến đấu thôi!”
Vút!
Vừa dứt lời, bóng dáng ông ta lóe lên, nhanh chóng tấn công về phía Diệp Tinh.
“Tộc lão Côn Ngọc và tộc lão Lâm Mặc giao chiến rồi.”
“Sao có thể chứ? Tộc lão Côn Ngọc là người mạnh nhất chỉ sau tộc lão Nguyên Nha mà thôi.”
Các thành viên của Huyễn tộc bàn luận sôi nổi, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc. Nhưng khi họ nhìn thấy năm vị tộc lão còn lại đứng ở một bên theo dõi thì mới biết chắc đây chỉ là một trận so tài thôi, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Tân Việt, ngươi cảm thấy ai chiếm ưu thế hơn?” Một vị đại đạo chi chủ cười hỏi.
Đạo chủ Tân Việt nghiêm túc trả lời: “Ta cảm thấy là Lâm Mặc.”
“Cho dù Lâm Mặc nắm giữ Mắt thời không nhưng hắn mới chỉ là Đại đạo chi chủ cấp một thôi. Hắn kém Côn Ngọc một bậc, ta cảm thấy khó mà ngang hàng được.”
“Ta cũng cảm thấy Lâm Mặc không phải đối thủ của Côn Ngọc.”
Mấy vị còn lại cũng lắc đầu nói.
“Ha ha, vậy thì đánh cược một lần!” Đạo chủ Tân Việt cười nói.
“Được thôi!” Mấy vị đại đạo chi chủ càng thêm hứng thú.
Trong hư không, đạo chủ Côn Ngọc vô cùng chủ động, tốc độ nhanh đến đáng sợ, trực tiếp hướng về phía Diệp Tinh mà công kích.
Tay phải hóa đao.
“Bùm bùm!”
Trời đất nổ ầm ầm, vô số khí lưu điên cuồng ngưng tụ tạo thành một chiến đao khổng lồ. Dao động quay thân thể ông ta thật sự vô cùng kinh người, xung quanh không ngừng tan vỡ.
Những dao động này cũng ảnh hưởng xuống phía dưới, nhưng đã được Nguyên Nha và các đại đạo chi chủ khác phòng ngự.
Diệp Tinh nhìn đạo chủ Côn Ngọc bay tới, hơi híp mắt lại, cả người không nhúc nhích.
“Huyễn yên!”
Con mắt màu tím trong thức hải của hắn khẽ dao động.
Bùm!
Một làn sóng dao động chập chờn đột nhiên tỏa ra, lấy hắn làm trung tâm mà hướng về bốn phía.
Dưới luồng dao động này, đạo chủ Côn Ngọc đang bay nhanh đột nhiên giống như rơi vào vũng bùn, tốc độ giảm hẳn, ngay cả những đòn công kích cũng trở nên rất chậm.
“Huyễn yên của mình thi triển không cần phải hiện ra cụ thể, nó sẽ ảnh hưởng đến không gian và thời gian.”
Diệp Tinh cảm nhận một chút, gương mặt tràn đầy vẻ mừng rỡ.
“Không những có tác dụng trói buộc không gian mà thời gian cũng trôi qua rất chậm.”
Ở trong thời không này, thời gian của các cường giả khác không thay đổi, nhưng thời gian đối với hắn mà nói lại chậm hơn rất nhiều. Người khác mới trôi qua một giây, nhưng hắn đã là mấy giây rồi.
“Một sự trói buộc cường đại!” Đạo chủ Côn Ngọc thở dài.
Diệp Tinh dửng dưng một tiếng: “Côn Ngọc, dựa theo tốc độ của ngươi bây giờ, muốn làm bị thương ta là chuyện không thể.”
Vút!
Bóng dáng hắn khẽ lóe lên, ngay sau đó Diệp Tinh bay về một hướng, tùy tiện né tránh đòn công kích của chiến đao.
Sau đó, hắn lại bay ngược về hướng Côn Ngọc.
“Tới hay lắm!” Côn Ngọc cảm nhận được sự khống chế to lớn mà mình phải chịu, trong lòng đang suy nghĩ làm thế nào để công kích Diệp Tinh thì không ngờ Diệp Tinh lại trực tiếp bay tới, điều này khiến cho ông ta có một cơ hội.
“Bùm! Bùm!” Tay phải vung lên, trực tiếp tóm lấy Diệp Tinh.
“Tốc độ quá chậm.” Diệp Tinh cười nói.
Bóng người hắn khẽ động, thoáng cái đã xuất hiện sau lưng đạo chủ Côn Ngọc.
“Tốc độ thật nhanh!” Đạo chủ Côn Ngọc giật mình, nhưng gương mặt cũng không có vẻ lo lắng.
“Ha ha, Lâm Mặc, tốc độ của người rất nhanh, nhưng thực lực của ngươi như thế cũng không gây thương tổn cho ta được.” Đạo chủ Côn Ngọc cười to.
Bùm!
Trên người ông ta xuất hiện một luồng sáng kỳ dị, trước sau biến thành một lớp màng phòng ngự.
Nếu đã không tấn công được Diệp Tinh, vậy thì ông ta sẽ chuyển sang phòng ngự.
“Hàng phòng ngự của Đại đạo chi chủ cấp hai?” Ánh mắt Diệp Tinh khẽ lóe lên.
“Mắt thời không!”
Con mắt màu tím trong thức hải của hắn đứng thẳng, sau đó hư không đột nhiên có một áp lực rất lớn. Dưới áp lực này, đạo chủ Côn Ngọc cảm thấy rất khó chịu, thậm chí thân thể cũng run rẩy.
“Bùm!”
Diệp Tinh bay tới, tung chân đá, giống như một cây roi dài.
Dưới sự công kích của Diệp Tinh, cho dù đạo chủ Côn Ngọc điên cuồng ngăn cản nhưng vẫn không ngăn cản được, thân thể lập tức bị Diệp Tinh đã bay.
Chương 1277 Nghiền ép Đại đạo chi chủ cấp hai! 2
“Tộc lão Côn Ngọc thì tộc lão Lâm Mặc đánh lui!”
“Sao có thể như vậy được? Tộc lão Côn Ngọc nắm giữ hai đại đạo, chẳng lẽ tộc lão Lâm Mặc cũng nắm giữ hai cái sao?”
Các thành viên Huyễn tộc nhìn thấy tình hình chiến đấu thì đều kinh ngạc vô cùng.
Diệp Tinh lại có thể đánh lui được Côn Ngọc!
“Tỷ, Lâm Mặc đại nhân lợi hại quá!” Thanh niên nắm chặt bàn tay, trên mặt tràn đầy vẻ kích động.
Không chỉ bọn họ, nhóm người Nguyên Nha nhìn thấy tình hình chiến đấu thì cũng khiếp sợ không kém.
“Côn Ngọc không địch lại được Lâm Mặc, dường như đã bị áp chế hoàn toàn.”
“Mắt thời không thực sự quá mạnh mẽ, hoàn toàn vượt qua giới hạn Đại đạo chi chủ cấp một!”
Dựa vào Mắt thời không, đại đạo chi chủ cấp hai Côn Ngọc hoàn toàn không đấu lại được Diệp Tinh.
“Ầm!”
Sau khi đánh lui Côn Ngọc, bóng dáng Diệp Tinh lại khẽ lóe lên. Hắn nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Côn Ngọc, đấm một quyền, Côn Ngọc lại tiếp tục bị đánh bay.
“Ầm!” “Ầm!”
Trước mặt mọi người, Côn Ngọc giống như bao cát bị Diệp Tinh đánh tới đánh lui, hoàn toàn bị nghiền ép!
“Ha ha, không hổ là Mắt thời không!” Sau vài lần va chạm, Côn Ngọc trực tiếp bị đánh bay, nhưng ông ta lại không tức giận chút nào.
“Lâm Mặc, ta cũng nắm giữ thiên phú Huyễn yên, ngươi chuẩn bị sẵn sàng.”
Côn Ngọc cười to.
Bùm!
Một làn sóng dao động kỳ lạ xuất hiện xung quanh ông ta, bắt đầu lan nhanh về bốn phía, hư không rung động, dường như đang bị khống chế.
Côn Ngọc cũng đón nhận truyền thừa Huyễn yên nguyên vẹn.
“Tranh đoạt khống chế hư không?” Diệp Tinh nghĩ thầm.
Bùm!
Hư không run rẩy, sau đó bắt đầu ngưng tụ lại thành một con mắt màu tím.
Vút vút...
Cùng với con mắt màu tím ngưng tụ, hư không lập tức trở nên yên tĩnh, mọi thứ đều tĩnh lặng, thậm chí cả Côn Ngọc cũng không nhúc nhích được.
Cùng với con mắt màu tím ngưng tụ, hư không lập tức trở nên yên tĩnh, mọi thứ đều tĩnh lặng, thậm chí cả Côn Ngọc cũng không nhúc nhích được.
“Côn Ngọc đã bị thời không trói buộc hoàn toàn!”
“Trời ạ, đại đạo chi chủ cấp hai mà cũng không chống lại được!”
Gương mặt đạo chủ Tân Việt và những người khác đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Sau khi trói buộc được đạo chủ Côn Ngọc, Diệp Tinh cũng không ra tay mà yên lặng chờ đợi.
Vù vù...
Không tới một giây, đạo chủ Côn Ngọc đã khôi phục lại được như bình thường.
“Không hổ là Mắt thời không.” Đạo chủ Côn Ngọc cũng không ra tay, ông ta không nhịn được thở dài.
“Côn Ngọc, Lâm Mặc.” Mấy vị cường giả đều bay tới bên này.
“Ha ha, Côn Ngọc, trong trận chiến này, ngươi đã hoàn toàn bị Lâm Mặc nghiền ép.” Đạo chủ Tân Việt cười to.
Côn Ngọc lắc đầu thở dài: “Mắt thời không quá biến thái, không chỉ khiến thời gian dừng lại mà còn trói buộc thời không. Ta cảm thấy bất kỳ một Đại đạo chi chủ cấp hai nào cũng sẽ bị trói buộc mà thôi.”
Một Đại đạo chi chủ cấp một khi thi triển Mắt thời không lại có thể trói buộc hoàn toàn một Đại đạo chi chủ cấp hai, đây quả là một kỳ tích!
Cho dù không trói buộc được thì dưới sự ảnh hưởng của Mắt thời không, thực lực tổng thể cũng bị hạn chế rất nhiều.
“Ha ha, đây là một chuyện tốt đối với Huyễn tộc chúng ta.” Đạo chủ Tân Việt tươi cười.
Bọn họ cũng biết Mắt thời không cường đại như thế nào.
Lão giả Nguyên Nha nhìn đám người, mỉm cười nói: “Tốt lắm, sự việc truyền thừa kết thúc rồi. Những chuyện liên quan đến Lâm Mặc, nhất là Mắt thời không không được truyền ra bên ngoài, nói không chừng sẽ thu hút sự chú ý của cường giả Ma tộc.”
“Hiểu.”
Nghe vậy, đạo chủ Côn Ngọc, đạo chủ Tân Việt và những người khác đều vội vàng gật đầu.
Nói đến Ma tộc, trong mắt tất cả đều hiện lên vẻ căm hận.
Ban đầu, chính vì Ma tộc đột nhiên ra tay mà gần như xóa sổ Huyễn tộc của bọn họ.
“Mọi người cũng rời đi thôi, đừng tập trung lại một chỗ như thế này.” Nguyên Nha mỉm cười: “Lâm Mặc, ngươi đi theo ta.”
Nói xong, ông ta vung tay phải lên, mang Diệp Tinh đến một nơi.
...
Trong đại điện to lớn lúc này chỉ có Nguyên Nha và Diệp Tinh.
“Lâm Mặc, ta rất hài lòng với kết quả lần truyền thừa này.” Nguyên Nha nhìn Diệp Tinh, mỉm cười gật đầu.
Bây giờ ông ta vô cùng hài lòng với Diệp Tinh, thiên phú tu luyện mạnh mẽ, thiên phú Huyễn yên cũng mạnh mẽ, Diệp Tinh chính là thiên tài của Huyễn tộc bọn họ!
“Khụ khụ...” Ông ta vừa nói xong thì ho kịch liệt.
“Nguyên Nha...” Diệp Tinh tiến lên, muốn nói điều gì.
Nguyên Nha khoát tay một cái: “Bệnh cũ thôi.”
Trên thực tế, lần trước đối đầu cùng năm đại đạo chi chủ cấp hai đã tiêu hao quá nhiều tinh lực của ông ta, bây giờ lực sinh mệnh của Nguyên Nha đã rất suy yếu.
Diệp Tinh im lặng, không biết nên nói gì để an ủi Nguyên Nha.
“Ta vốn luôn cảm thấy Huyễn tộc rất khó hưng thịnh trở lại. Chờ khi ta chết, có khi Huyễn tộc thậm chí còn chẳng có nổi một Đại đạo chi chủ cấp ba nào.”
Lão giả Nguyên Nha không quan tâm đến thương tích của mình, tươi cười nhìn Diệp Tinh: “Nhưng ông trời không quên Huyễn tộc chúng ta, lại để cho ta được gặp ngươi vào những giây phút cuối cùng.”
“Mấy chục ngàn năm đã đạt tới cảnh giới Đại đạo chi chủ, trong hồ truyền thừa lại có được Mắt thời không. Lâm Mặc, tiềm lực của ngươi rất lớn, tương lai thậm chí còn có hi vọng đạt tới Thánh hoàng vũ trụ!”
Ánh mắt Nguyên Nha lấp lánh ánh sáng, Thánh hoàng vũ trụ là khát vọng lớn nhất của ông ta, sau bao nhiêu thời gian, cuối cùng cũng nhìn thấy được một tia hi vọng.
“Thánh hoàng vũ trụ sao?” Diệp Tinh trầm ngâm.
Đây cũng là mục tiêu của hắn.
Ánh sáng trong mắt biến mất, Nguyên Nha khôi phục lại vẻ bình tĩnh, mỉm cười nhìn Diệp Tinh: “Lâm Mặc, ta đưa ngươi tới nơi này là có một chuyện quan trọng.”
Diệp Tinh không nói gì, yên lặng lắng nghe.
Chương 1278 Ban tặng thần khí!
Nguyên Nha không nói nhảm mà nói thẳng vào vấn đề luôn: “Lâm Mặc, thật ra thì khi cường giả Thánh hoàng của tộc ta chết thì binh khí của ngài ấy cũng thất lạc hết, nhưng mà vẫn còn lại hai thứ, hơn nữa còn là hai thứ mạnh nhất. Một là điện truyền thừa, thứ còn lại ở một nơi bí mật!”
“Thần khí?” Diệp Tinh nghe thế thì như hiểu ra điều gì, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ kích động.
Nguyên Nha cười: “Chắc ngươi cũng đoán được rồi, bây giờ ta chuẩn bị đưa thần khí đó cho ngươi.”
Ông ta vung tay lên, ngay sau đó một tia sáng màu tím xuất hiện, ánh sáng tím chìm nổi, lơ lửng tới trước mặt Diệp Tinh.
“Cảm ơn!” Diệp Tinh nhận lấy, ánh mắt tràn đầy vui sướng.
Thần khí là bảo vật Thánh hoàng vũ trụ sử dụng, cho dù là Thánh hoàng vũ trụ thì cũng không phải là ai cũng có.
Hơn nữa, theo như lời Nguyên Nha nói thì đây còn là thần khí của cường giả cường đại nhất Huyễn tộc lúc trước.
Diệp Tinh vô cùng kích động, dùng linh hồn tiến vào trong luồng sáng màu tím, nhưng lại bị ngăn chặn.
“Hả? Chuyện gì xảy ra vậy?” Diệp Tinh sửng sốt một chút.
“Đừng lo lắng.” Nhìn thấy vẻ nghi ngờ trên mặt Diệp Tinh, Nguyên Nha cười một tiếng: “Thực lực của ngươi lúc này vẫn còn quá yếu, cho dù có thần khí trong tay thì cũng không phát huy được uy lực, chưa đạt tới đỉnh cao.”
“Ngươi nắm giữ Mắt thời không, cảm thấy lĩnh ngộ đạo tắc thời không có nhanh hơn không?” Ông ta nhìn Diệp Tinh, nhanh chóng chuyển chủ đề.
Diệp Tinh gật đầu một cái: “Đúng là tăng nhanh hơn trước rất nhiều.”
“Sau khi nắm giữ được Mắt thời không, ngươi có thể nhanh chóng nắm giữ được đạo tắc thời không, thậm chí còn có thể nhanh chóng nắm giữ đại đạo thời không, chuyện này đối với ngươi mà nói cũng không tính là khó khăn.” Nguyên Nha mỉm cười nói.
“Sau khi nắm giữ được đại đạo thời không thì ngươi sẽ trở thành Đại đạo chi chủ cấp hai. Sau đó, lấy thần khí này, cộng thêm Mắt thời không, như vậy thì trong Đạo chủ cảnh sẽ không có mấy người là đối thủ của ngươi nữa.”
“Ánh sáng này tạm thời ngươi vẫn chưa thể mở ra được, nhưng chỉ cần ngươi có thực lực Đại đạo chi chủ cấp hai là có thể xâm nhập vào và nhìn thấy bản đồ trong đó.”
“Thần khí này coi như là một động lực để ngươi cố gắng tu luyện chăm chỉ.”
Nguyên Nha nở nụ cười.
Hiện tại, Diệp Tinh là đại đạo chi chủ cấp một đã có thể nghiền ép đại đạo chi chủ cấp hai. Chờ khi hắn trở thành đại đạo chi chủ cấp hai thì thực lực khó có thể tưởng tượng nổi! Khi đó mới là thời điểm tốt nhất để lấy thần khí.
Diệp Tinh nghe vậy thì gật đầu một cái: “Ta hiểu rồi.”
Hắn bây giờ thậm chí còn chẳng kích hoạt được binh khí của cảnh giới Đại đạo chi chủ chứ đừng nói đến thần khí.
Hơn nữa, một thứ thần khí cường đại như vậy xuất hiện trên người cũng chưa chắc đã an toàn.
“Lâm Mặc, tiếp theo ngươi có dự định gì?”
Nói thêm mấy câu, lão giả Nguyên Nha đột nhiên hỏi.
Diệp Tinh suy nghĩ một chút: “Ta chuẩn bị ra ngoài xông xáo.”
Hắn không thể tiếp tục ở lại Huyễn tộc nữa.
“Ừ.” Nguyên Nha gật đầu: “Ngươi đang trong thời kỳ tiến bộ nhanh chóng, tộc quần quả thực không thể trói buộc ngươi.”
Ông ta nhìn Diệp Tinh, trịnh trọng nói: “Nếu như ngươi gặp phải nguy hiểm gì thì cứ nói thẳng với ta. Bây giờ, đối với Huyễn tộc mà nói, tầm quan trọng của ngươi vượt xa cả ta.”
Trong lòng ông ta tràn đầy vẻ chờ mong.
“Ta biết.” Diệp Tinh nhìn gương mặt già nua trước mặt, nhìn cụ già đã chẳng còn bao nhiêu lực sinh mệnh, gật đầu một cái.
“Ừ, đi đi, có thời gian thì trở về tộc một chút.” Nguyên Nha cười.
Diệp Tinh trịnh trọng gật đầu: “Ta sẽ trở lại!”
Diệp Tinh trịnh trọng gật đầu một cái.
Lúc trước, Nguyên Nha đã cứu hắn khỏi tay năm Đại đạo chi chủ cấp năm, sau đó còn ban cho hắn cơ hội truyền thừa ở hồ truyền thừa, lấy được Mắt thời không.
Dựa vào Mắt thời không, hắn thậm chí có thể nghiền ép được Đại đạo chi chủ cấp hai.
Bây giờ Nguyên Nha còn ban cho hắn thần khí nữa, chỉ chờ hắn đạt tới Đại đạo chi chủ cấp hai là có thể lấy ra.
Những ân tình này hắn đều ghi nhớ ở trong lòng.
Nguyên Nha cũng gật đầu với Diệp Tinh, gương mặt tràn đầy kỳ vọng: “Lâm Mặc, tương lai của Huyễn tộc chúng ta dựa cả vào ngươi.”
Ông ta cảm thấy sinh mệnh của mình không còn nhiều, không kiên trì được thời gian bao lâu nữa.
Mà cường giả mạnh mẽ trong tộc quần của bọn họ là đạo chủ Côn Ngọc cũng đã tu luyện vô số năm rồi, cùng thời đại với ông ta.
Thời gian tu luyện kéo dài như thế đồng nghĩa với việc tiềm lực cũng gần như cạn kiệt, không còn hi vọng đột phá.
Bốn vị đại đạo chi chủ khác thì thậm chí còn khó mà đạt tới đại đạo chi chủ cấp hai.
Nguyệt Nha thực ra không muốn tạo cho Diệp Tinh áp lực lớn như thế, nhưng thời gian của ông ta không còn nhiều, ông ta sợ lần sau khi Diệp Tinh trở về thì mình không còn nữa, thế nên không nhịn được mà dặn dò.
“Ta sẽ cố gắng hết sức.” Diệp Tinh trầm mặc một chút rồi gật đầu.
“Đi đi.” Nguyên Nha khoát tay, cười nói: “Đây là thông đạo không gian tiến vào các nhánh khác của Huyễn tộc chúng ta. Khi nào ngươi muốn trở về thì cứ trực tiếp đi qua thông đạo không gian là được.”
Ông ta vung tay phải lên, một vài dao động nhanh chóng chạm tới thân thể Diệp Tinh.
Chương 1279 Hứa hẹn
Cùng với những dao động này, trong đầu Diệp Tinh cũng xuất hiện thêm nhiều tin tức.
“Ta biết rồi.” Hắn gật đầu, nhìn về phía ông già lưng còng trước mặt, trịnh trọng cúi đầu hành lễ một cái rồi biến mất.
Bên trong đại điện, chỉ còn lại một mình Nguyên Nha chống gậy đứng đó, trên người tản ra những khí tức yếu ớt.
“Ta đã chờ đợi vô số năm, đến thời khắc cuối, Huyễn tộc rốt cuộc cũng có một thiên tài nghịch thiên xuất hiện, chỉ cần trong tương lai Lâm Mặc đột phá đến cảnh giới Thánh hoàng...
Trong mắt Nguyên Nha tràn đầy khát vọng.
Truyền thừa của tộc bọn họ vô cùng nghịch thiên, chỉ thiếu một vị Thánh hoàng vũ trụ khai sáng mà thôi!
...
Diệp Tinh bay trong hư không trong lãnh địa của Huyễn tộc.
“Nhìn kìa, đó là tộc lão Lâm Mặc.”
“Tộc lão Lâm Mặc lợi hại thật, trong trận so tài với tộc lão Côn Ngọc vừa rồi, tộc lão Lâm Mặc đã hoàn toàn nghiền ép tộc lão Côn Ngọc!”
Những tộc nhân của Huyễn tộc ngẩng đầu nhìn Diệp Tinh, trong mắt đầy vẻ kích động và kính sợ.
“Tỷ, vừa rồi tỷ có thấy không, Lâm Mặc đại nhân thật lợi hại, đến cả tộc lão Côn Ngọc cũng không phải đối thủ của hắn. Ngoài tộc lão Nguyên Nha ra thì thực lực của Lâm Mặc đại nhân chính là mạnh nhất.
“Ta thấy rồi.” Trên mặt Thạch Như cũng mang vẻ tươi cười.
Lâm Mặc là cường giả mạnh nhất trong nhất mạch bọn họ, sau khi tin tức về tộc lão Lâm Mặc được truyền ra ngoài, không ai dám bắt nạt bọn họ nữa.
Rào rào!
Đang nói chuyện, bỗng nhiên có một bóng dáng đáp xuống.
Nhìn thấy bóng dáng này, nhóm người Thạch Lăng lập tức cung kính chào hỏi: “Bái kiến Lâm Mặc đại nhân.”
Bọn họ nhìn về phía bóng dáng trước mặt vô cùng kích động.
Mặc dù chưa gặp được Diệp Tinh mấy lần, nhưng Diệp Tinh lại ban cho họ rất nhiều tài nguyên, để bọn họ có thể yên tâm tu luyện nâng cao thực lực.
“Thiên phú của ngươi không tệ.” Diệp Tinh nhìn về phía nhóm người, sau đó nhìn Thạch Lăng, khẽ nở nụ cười.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà Thạch Lăng đã đạt đến Hư không cảnh! Thiên phú như thế này ở trong nhân tộc đã được coi là thiên tài.
Nghe Diệp Tinh khen ngợi, Thạch Lăng vô cùng kích động. Cậu ta tiến lên trên một bước, cung kính nói: “Lâm Mặc đại nhân, không biết ta có thể bái ngài làm sư phụ không?”
Cậu ta nhìn Diệp Tinh, ánh mắt tràn đầy vẻ mong chờ.
Bái Diệp Tinh làm sư phụ, đây chính là tâm nguyện lớn nhất mấy trăm năm của cậu ta.
“Bái sư?” Diệp Tinh nghe thế thì khẽ cười: “Bái sư thì không cần đâu, ta chuẩn bị rời khỏi tộc quần rồi.”
“Rời đi?” Nhóm người Thạch Lăng nghe Diệp Tinh nói thế thì sắc mặt đều biến đổi.
Diệp Tinh nhìn đám người, vung tay phải lên, lập tức có mấy chiếc nhẫn không gian xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Đây là một chút tài nguyên để tu luyện, đủ cho các ngươi đạt tới Chân linh cảnh đỉnh phong.” Diệp Tinh mỉm cười.
“Chân linh cảnh đỉnh phong?” Mọi người nghe vậy thì đều nhìn về phía những chiếc nhẫn không gian này.
Những cảnh giới trước Bất tử cảnh đều là quá trình tích lũy năng lượng, sau khi đột phá cảnh giới thì có thể bổ sung năng lượng để nhanh chóng đạt tới đỉnh phong.
“Cảm ơn Lâm Mặc đại nhân!” Tất cả cung kính nói.
“Thạch Lăng, các ngươi may mắn thật!”
“Nhất mạch bọn họ trước đây chỉ có mười mấy người, vô cùng nhỏ bé, nhưng lại xuất hiện một vị đại đạo chi chủ như Lâm Mặc đại nhân.”
Mấy thanh niên đứng ở xa nhìn về phía này, ánh mắt tràn ngập vẻ hâm mộ.
Cho du tộc nhân của Huyễn tộc thưa thớt nhưng Huyễn tộc cũng không có khả năng ban cho họ tài nguyên vô hạn, muốn có được tài nguyên vẫn phải dựa vào cố gắng của từng người.
Hơn nữa, nhất mạch có Đại đạo chi chủ thì các mạch khác cũng không dám nắt nạt.
Diệp Tinh nhìn Thạch Lăng, đột nhiên lên tiếng: “Nếu muốn bái ta làm sư phụ thì ta sẽ cho ngươi một cơ hội.”
Nghe Diệp Tinh nói vậy thì vẻ ủ rũ trên mặt Thạch Lăng lập tức bay sạch, ánh mắt mong đợi nhìn Diệp Tinh.
“Ta cho ngươi thời gian năm mươi nghìn năm, nếu như ngươi có thể đột phá lên Bất tử cảnh thì ta sẽ thu nhận ngươi làm đồ đệ.” Diệp Tinh mỉm cười.
“Năm mươi nghìn năm? Bất tử cảnh?” Thạch Lăng nghe vậy thì sắc mặt hơi biến hóa, chuyện này độ khó rất cao, lịch sử Huyễn tộc không có mấy người làm được.
“Được rồi, ta phải đi đây.” Diệp Tinh nói xong thì cũng không nói thêm gì nữa.
Vút!
Bóng dáng hắn lập tức bay lên hư không.
Trong hư không xuất hiện một vòng xoáy kỳ lạ, Diệp Tinh bay tới đó, sau đó lập tức biến mất.
“Lâm Mặc đại nhân.” Thạch Lăng nhìn theo vòng xoáy biến mất thì nắm chặt tay lại, ánh mắt đầy vẻ kiên định.
“Năm mươi nghìn năm sau ta nhất định có thể đạt tới Bất tử cảnh!”
...
Bên trong bình nguyên mênh mông vô tận, xung quanh hoang vắng và cổ kính, vắng lặng, không có bất cứ dược thảo linh quả nào sinh trưởng.
Bình nguyên hoang vắng nhưng dưới đáy bình nguyên lại có một con sông dung nham, cho dù Đại đạo chi chủ tiến vào thì cũng sẽ bị thương nặng.
Hơn nữa, dòng sông dung nham này còn tạo thành những cự nhân dung nham thực lực ngút trời.
Lần trước Diệp Tinh đến bình nguyên này đã bị cự nhân dung nham công kích, nếu như không phải cự nhân dung nham có thời gian hạn chế thì hắn đã bị giết chết rồi.
Vút!
Lúc này, một bóng dáng nhanh chóng xuất hiện ở một khu vực.
“Trở về?” Diệp Tinh đứng trong hư không, nhìn bốn phía xung quanh.
Lúc này, nhìn lại bình nguyên Hoang Vũ, hắn lại có một cảm giác khác hoàn toàn.
Lần đầu hắn tới bình nguyên Hoang Vũ là mới tu luyện chưa tới một ngàn năm, kết quả là ở trong Huyễn tộc tận tám trăm năm!
“Mặc dù thân phận chính của mình là Nhân tộc, nhưng nếu như sau này có năng lực thì che chở cho Huyễn tộc một chút cũng được.” Diệp Tinh nghĩ thầm.
Lần này hắn ở Huyễn tộc thực sự đã nhận được những lợi ích to lớn.
Chương 1280 Thiên tài thứ hai của vũ trụ
Hắn nắm chặt tay phải, trên tay xuất hiện một luồng ánh sáng.
“Thần khí à?”
Ánh mắt Diệp Tinh lóe lên.
“Nguyên Nha cho rằng chỉ khi nào mình trở thành Đại đạo chi chủ cấp hai thì mới có thể lấy bảo vật ra được, nhưng ông ta không biết bây giờ mình mới chỉ là Bất tử cảnh!”
“Theo như Ma linh thuật thì nếu như mình lĩnh ngộ được đạo tắc mạnh mẽ thì rất có thể cũng có thực lực như vậy! Mà hiện tại đạo tắc vận mệnh của mình đã gần tới cực hạn!”
Bên trong dòng sông vận mệnh, bản thể của Diệp Tinh đang không ngừng lĩnh ngộ, tám trăm năm thì có thể có bao nhiêu tiến bộ chứ? Theo như Diệp Tinh suy đoán thì chỉ cần vài năm nữa là sẽ đạt tới cực hạn.
Tám trăm năm, không chỉ đạo tắc vận mệnh của hắn tiến bộ mà những đạo tắc khác cũng tiến bộ không kém.
“Bây giờ trở về khu vực dòng sông vận mệnh, chờ khi đạt tới cực hạn thì đạo tắc vận mệnh chắc cũng đạt tới cực hạn. Sau đó phân thân Huyễn tộc sẽ đưa bản thể ra ngoài.” Diệp Tinh nghĩ thầm.
Chờ đến khi đạo tắc vận mệnh đạt đến cực hạn thì hắn phải cân nhắc tới chuyện đột phá.
Bây giờ xung quanh dòng sông vận mệnh có rất nhiều cường giả dị tộc. Cho dù hắn có thể che giấu hơi thở và thân thể của mình, nhưng một khi xuất hiện thì rất có khả năng sẽ bị nhận ra.
Nói không chừng, lúc này tất cả các cường giả của các tộc quần đều đang nghiêm mật giám sát hắn.
Một khi xuất hiện thì chắc chắn sẽ có nguy hiểm.
Ai mà biết dị tộc bố trí bao nhiêu cường giả ở bên ngoài dòng sông vận mệnh chứ?
Hắn được dòng sông vận mệnh che chở, cho dù Thánh hoàng ra tay cũng không làm gì được hắn, nhưng chỉ cần rời đi thì sẽ không còn được che chở nữa.
Thế nên, để phân thân Huyễn tộc của hắn mang bản thể của hắn rời khỏi đây là tốt nhất, chắc chắn sẽ không bị phát hiện.
“Đi!” Bóng dáng lóe lên, Diệp Tinh nhanh chóng bay về phía xa.
...
“Hả?” Đi tới được một nơi, Diệp Tinh bỗng nhiên nhìn về phía trước.
Vù vù...
Lúc này, một mảnh vỡ bên trong nhẫn không gian của hắn lập tức xuất hiện dao động.
“Đây là...” Diệp Tinh nhanh chóng chú ý đến động tĩnh bên trong.
Thứ gây ra dao động là một mảnh vỡ khoảng chừng bằng bàn tay, trên mặt còn có những bí văn kỳ dị.
“Lại xuất hiện dao động?” Hai mắt Diệp Tinh sáng lên.
Đây là mảnh vỡ thần bí của hắn, những mảnh vỡ này chỉ có một tác dụng, đó chính là biến đổi thổ nhưỡng bình thường thành tức nhưỡng.
Mà tức nhưỡng chính là thổ nhưỡng để trồng trọt Canh kim trúc, Canh kim trúc lại để nuôi dưỡng Canh kim trùng.
Tất nhiên, theo thời gian thì Canh kim trùng đối với Diệp Tinh mà nói cũng không còn bao nhiêu tác dụng, thực lực của hắn tăng lên quá nhanh.
“Mặc dù Canh kim trùng đối với mình là vô dụng, nhưng thích hợp để bảo vệ Trái đất, bảo vệ người nhà. Hơn nữa, tức nhưỡng không chỉ có thể trồng Canh kim trúc mà còn có thể trồng được những loại dược thảo trân quý khác!” Diệp Tinh thầm nghĩ.
Người nhà họ Diệp hắn rất nhiều, Canh kim trùng hoàn toàn có thể phân làm nhiều bộ phận, tách ra bảo vệ người nhà hắn.
Tức nhưỡng không ngừng gia tăng, tương đương với Canh kim trúc vô hạn, Canh kim trùng cũng không giới hạn. Hàng tỷ năm trôi qua, có thể tưởng tượng được Canh kim trùng đã đạt tới số lượng khủng bố như thế nào. Cái này còn nhiều hơn cả một tộc quần đào tạo cường giả.
Nếu như cứ tiếp tục nuôi vô thời hạn thì Canh kim trùng tuyệt đối sẽ trở thành sát khí lớn của nhà họ Diệp!
Thế nên bây giờ gặp được những mảnh vỡ thần bí khác, Diệp Tinh chắc chắn không thể nào bỏ qua.
Hơn nữa, hiện tại hắn cũng không biết những mảnh vỡ thần bí này rốt cuộc là gì. Cho dù lấy thực lực hiện tại của hắn cũng không phá hỏng được. Thế nên hắn càng không thể bỏ qua.
“Dao động truyền tới từ phía đông?” Diệp Tinh quan sát một chút.
“Đi!”
Bóng người của hắn khẽ động, nhanh chóng hướng về nơi đó.
...
Trên bình nguyên Hoang Vũ to lớn, một cường giả nhanh chóng bay trên không.
Đây là một sinh vật kỳ lạ, hơn nửa người đều là vảy, mũi dài, trên đầu còn có một chiếc sừng, thân hình vừa gầy vừa cao.
“Ha ha, thời đại thuộc về Tây Ốc này cuối cùng cũng đến rồi.” Trên mặt thanh niên lộ ra ý cười.
Nhìn anh ta vô cùng trẻ tuổi, nhưng dao động trên người lại vô cùng mãnh liệt.
Tây Ốc, thiên tài tuyệt thế mới tu luyện hơn một trăm nghìn năm của Thiên tộc, bây giờ đã đột phá đến Đại đạo chi chủ! Cũng là đại đạo chi chủ duy nhất trong vũ trụ mấy trăm năm nay, thậm chí trước đó còn khiến vũ trụ chấn động.
“Nhân loại Diệp Tinh, hiện tại cho dù có thực lực Đại đạo chi chủ thì cũng chỉ là Bất tử cảnh, nói không chừng hắn ta dựa vào bảo vật hay thủ đoạn đặc biệt nào đó. Nếu như không có thủ đoạn này thì thực lực của hắn sẽ không thể bằng ta được.” Hai mắt Tây Ốc lóe sáng.
“Mấy người kia nói cho dù ta có đột phá thì cũng không bằng nhân loại Diệp Tinh, hừ! Hắn ta bây giờ vẫn còn chưa chân chính đột phá còn ta thì đã đột phá rồi, tương lai ta cũng có thể hoàn toàn vượt qua hắn.”
Cho dù hắn có làm chấn động toàn bộ vũ trụ thì giai đoạn hiện tại thì thiên tài cường đại nhất cũng chính là nhân loại Diệp Tinh, trong lòng Tây Ốc tất nhiên không phục.
Anh ta nắm chặt tay phải, trong tay lập tức xuất hiện một tấm lệnh bài.
“Vừa mới tới bình nguyên Hoang Vũ chưa được bao lâu mà đã có được một lệnh bài rồi, Tây Ốc ta tuyệt đối có thể vượt qua nhân loại Diệp Tinh, trở thành thiên tài vũ trụ nổi bật nhất.
Tây Ốc khẽ mỉm cười, sau đó bay về một nơi khác.
...
Bình luận facebook