• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ (3 Viewers)

  • Chương 1281-1285

Chương 1281 Miểu sát! 1

“Dao động của mảnh vỡ thần bí càng lúc càng mãnh liệt! Hơn nữa so với những dao động lần trước thì phải mãnh liệt hơn mười mấy lần!

Càng tới gần, gương mặt Diệp Tinh càng lộ rõ vẻ hưng phấn.

Trước kia hắn có mấy mảnh vỡ, nhưng chưa có lần nào có thể sánh được với dao động lần này.

Dao động mạnh yếu đại biểu cho mảnh vỡ to hay nhỏ.

“Đến rồi!”

Bỗng nhiên Diệp Tinh nhìn về cách đó không xa, linh hồn của hắn phát hiện ra một sinh vật kỳ lạ, nửa người được bao phủ bởi lớp vảy cứng cáp.

Vù vù...

Trong nhẫn không gian truyền tới những dao động mãnh liệt, những dao động này khiến cho mảnh vỡ trên người Diệp Tinh không ngừng run rẩy, dường như muốn bay ra ngoài.

“Nhân loại!”

Nhìn thấy sự xuất hiện của Diệp tinh, gương mặt Tây Ốc lộ ra vẻ cảnh giác.

Nhân loại trước mặt hiển nhiên là một Đại đạo chi chủ, mặc dù trên người Tây Ốc có bảo vật mà tộc quần ban cho, nhưng nếu muốn giết chết Đại đạo chi chủ nhân loại trước mắt này thì gần như là điều không thể.

“Nhân loại, ngươi là ai? Ta đã gặp rất nhiều Đại đạo chi chủ của nhân tộc, nhưng tại sao lại chưa từng gặp ngươi?” Tây Ốc trầm giọng hỏi.

Anh ta khá hiểu biết về Đại đạo chi chủ của nhân tộc.

“Cường giả Thiên tộc?” Diệp Tinh nhìn người kia, lãnh đạm hỏi: “Thiên tộc dường như cũng không có Đại đạo chi chủ nào như ngươi?”

Tây Ốc này cũng là ngụy trang.

Ngoại trừ Diệp Tinh, Tây Ốc chính là thiên tài mạnh nhất, thế nên cũng có không ít cường giả muốn giết anh ta.

Nếu anh ta quang minh chính đại xuất hiện thì chắc chắn sẽ bị vô số người truy sát.

“Ha ha, là do ngươi kiến thức nông cạn.” Tây Ốc cười to.

Sau đó, anh ta xoay người đi: “Nhân loại, không nói nhảm với ngươi nữa, ta đi trước đây.”

Nói xong, anh ta nhanh chóng bay đi.

“Từ từ đã.” Diệp Tinh bỗng gọi.

“Nhân loại.” Nghe thấy Diệp Tinh gọi, Tây Ốc nhíu mày dừng lại: “Ngươi muốn làm gì?”

Tây Ốc dừng lại, nhíu mày nói.

“Người có thể đi, nhưng để tất cả bảo vật trên người lại. Ta có thể tha cho ngươi một con đường sống.” Diệp Tinh mỉm cười nói.

Hắn không nóng nảy động thủ, xem xem cường giả Thiên tộc bày rốt cuộc sẽ chọn lựa như thế nào.

“Để bảo vật lại?” Tây Ốc cảm thấy như mình vừa mới nghe được một câu chuyện vô cùng buồn cười, anh ta lạnh giọng quát: “Nhân loại, ngươi là Đại đạo chi chủ cấp một, thế mà còn dám giữ ta lại?”

Trên người Tây Ốc có không ít bảo vật, cho dù là Đại đạo chi chủ cấp hai muốn giết anh ta cũng là chuyện không dễ dàng.

“Đúng.” Diệp Tinh cười cười: “Giao hết toàn bộ bảo vật ra đây, ta cho ngươi đi.”

“Ha ha, nhân loại, chỉ sợ ngươi phải thất vọng rồi.” Tây Ốc cười lạnh.

Anh ta là Tây Ốc, là thiên tài tuyệt thế của Thiên tộc, hơn một trăm nghìn năm đã có thể đột phá đến cảnh giới Đại đạo chi chủ. Nếu không phải có Diệp Tinh thì bây giờ anh ta đã là thiên tài mạnh nhất vũ trụ rồi. Nực cười, thế mà lại có kẻ dám bảo anh ta giao bảo vật ra?

“Xem ra ngươi không muốn rồi.” Diệp Tinh lắc đầu.

“Nhân loại!” Tây Ốc quát lớn, đang định nói điều gì.

Vù vù...

Đột nhiên, toàn hộ hư không lập tức dừng lại, âm thanh bên tai cũng biến mất, Tây Ốc cảm thấy thân thể mình cũng đông cứng.

“Chuyện... Chuyện này là sao? Thời gian tĩnh chỉ?”

Cảm nhận được sự trói buộc trên người mình, trong mắt Tây Ốc nhất thời lộ ra vẻ kinh hãi vô cùng.

“Phá!”

Anh ta điên cuồng muốn kích hoạt tất cả mọi nguồn năng lượng để tránh thoát, nhưng căn bản không làm gì được. Những năng lượng căn nguyên vũ trụ giống như cũng bị trói buộc vậy, không thể tránh thoát.

“Nếu ngươi không muốn giao thì ta không còn cách nào khác ngoài việc giết ngươi.” Diệp Tinh lên tiếng.

Vút!

Bóng dáng hắn lay động, chiến đao trong tay trực tiếp tấn công tới.

“Bùm!”

Trời đất vỡ tan tành, vô số khí lưu hỗn độn tràn ra, giống như tận thế.

Chiến đao của Diệp Tinh lao đi với tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức cao nhất, tản ra dao động ngút trời. Đến cả Tây Ốc cũng cảm nhận được một sự rung động mãnh liệt.

“Không!” Cảm nhận được đao mang khủng bố đang lao tới, ánh mắt Tây Ốc ngập tràn vẻ hoảng sợ. Anh ta muốn ngăn cản, nhưng căn bản là không làm được.

Anh ta đã bị trói buộc hoàn toàn, thậm chí không có cách nào điều động năng lượng trong cơ thể.

Rào rào!

Cuối cùng chiến đao cũng tấn công tới, chém ngang thân thể anh ta, dao động sắc bén điên cuồng tràn vào trong thân thể Tây Ốc.

Tây Ốc cũng là một Đại đạo chi chủ cấp một, thậm chí trên người còn có áo giáp phòng ngự, nhưng dưới tình huống này lại không có bất cứ tác dụng ngăn cản nào. Áo giáp phòng ngự không thi triển được, không tạo ra được bất cứ hàng phòng ngự nào.

Lực sinh mệnh của anh ta nhanh chóng bị phá hủy.

“Ta... Ta là thiên tài nghịch thiên của Thiên tộc, là người đứng đầu vũ trụ này. Tương lai ta còn phải trở thành Đại đạo chi chủ cấp hai, Đại đạo chi chủ cấp ba, thậm chí còn là Thánh hoàng vũ trụ, ta làm sao có thể chết ở nơi này...” Trong lòng Tây Ốc vô cùng kinh hoàng, ánh mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.

Chỉ mấy trăm ngàn năm đã có thể đột phá lên cảnh giới Đại đạo chi chủ, đây là một chuyện chói mắt đến nhường nào? Hơn nữa, vừa ra ngoài thám hiểm đã tìm được bảo vật, anh ta tràn đầy kỳ vọng vào tương lai, nhưng bây giờ lại đang đối mặt với tử vong.

Anh ta muốn nói gì đó, nhưng căn bản không thể nói ra được.

Chưa tới một giây, lực sinh mệnh trong cơ thể anh ta hoàn toàn tiêu tán, ánh mắt trở nên ảm đạm.
Chương 1282 Miểu sát! 2

Vù vù...

Trói buộc thời không biến mất, hư không lại khôi phục nhu bình thường.

“Lạch cạch!”

Thi thể Tây Ốc rơi xuống, mặt mũi anh ta nhanh chóng xảy ra biến hóa.

“Quả nhiên là ngụy trang!” Sắc mặt Diệp Tinh vô cùng bình tĩnh.

Nhưng trong lòng anh ta lúc này lại vô cùng hưng phấn.

“Ha ha, nắm giữ Mắt thời gian, giết chết Đại đạo chi chủ cấp một thực sự là quá dễ dàng!” Năng lượng trong Mắt thời không cũng không tiêu hao bao nhiêu.

Những năng lượng này nếu như tiêu hao hết thì cần một tiếng mới có thể hoàn toàn khôi phục. Trên thực tế, chỉ cần năng lượng của Mắt thời không tiêu hao thì nó sẽ khôi phục bất cứ lúc nào.

Giết chết Tây Ốc chưa đến một giây, hơn nữa lại không cần dùng toàn lực, thế nên tiêu hao năng lượng của Mắt thời không chưa tới 1%.

Dựa theo tốc độ khôi phục thì chưa tới một phút đã có thể khôi phục hoàn toàn.

Miểu sát! Đây thực sự là miểu sát. (Giết chết trong nháy mắt.)

“Đoán chừng Đại đạo chi chủ cấp hai cũng không nhanh bằng mình.”

Hắn nhìn thi thể trên mặt đất, tuy nhiên, khi nhìn thấy gương mặt thật của Tây Ốc thì Diệp Tinh hơi sửng sốt.

“Tây Ốc? Thiên tài tuyệt thế của Thiên tộc?” Diệp Tinh lập tức nhận ra.

Bản thể của hắn mặc dù vẫn luôn lĩnh ngộ ở trong dòng sông sinh mệnh, nhưng thỉnh thoảng cũng liên lạc với người nhà, ý thức cá nhân cũng tiến vào trong đại điện đạo chủ của Nhân tộc, thế nên tất nhiên cũng biết lai lịch của Tây Ốc.

Nhân tộc cũng treo giải thưởng rất lớn nếu tìm được tung tích của thiên tài tuyệt thế của Thiên tộc này.

Ánh mắt hắn sáng lên.

Rào rào!

Hắn vung tay phải lên, thân thể Tây Ốc lập tức biến mất, chỉ còn lại ba món bảo vậy và mấy chiếc nhẫn không gian.

Ba bảo vật, một là một trường côn màu đen, một là áo giáp màu đen mà một là đôi cánh màu đỏ.

Những thứ này cũng tản ra những dao động chập chờn.

“Bảo vật của Đại đạo chi chủ!” Ánh mắt Diệp Tinh tràn đầy vẻ vui mừng.

Ba bảo vật này chắc chắn đều là những bảo vật mạnh mẽ, không thua kém gì kiếm Không Minh của hắn.

“Ha ha, không hổ là thiên tài tuyệt thế của Thiên tộc, có nhiều bảo vật như thế!”

Đại đạo chi chủ cấp một bình thường thì có rất ít bảo vật, nhưng Tây Ốc có thiên phú rất mạnh, chắc chắn được Thiên tộc coi trọng nên được ban cho nhiều bảo vật cũng là chuyện dễ hiểu.

Giống như Diệp Tinh vậy, nếu như hắn bị giết chết thì cũng sẽ để lại chiến đao Mặc Bội, áo giáp Tinh Thần và nhiều thần khí bảo vật khác.

Nếu bàn về bảo vật thì có khi Đại đạo chi chủ cấp ba cũng không có nhiều được bằng hắn.

Nếu như ai có thể giết được Diệp Tinh, đoạt được bảo vật trên người hắn thì sẽ phất như diều gặp gió.

Tất nhiên, có Tiểu Hắc ở đây, người khác muốn lấy được bảo vật của Diệp Tinh cũng không phải chuyện dễ dàng.

“Ba món bảo vật này không tệ.” Diệp Tinh nhanh chóng thu vào.

Vừa mới nghĩ đến thân phận thiên tài tuyệt thế của Tây Ốc thì hắn đã biết trên người anh ta có không ít bảo vật.

“Để xem mảnh vỡ ở chỗ nào?” Diệp Tinh nhanh chóng lục soát nhẫn không gian.

Hắn giết chết Tây Ốc hoàn toản bởi vì mảnh vỡ thần bí.

Nhắc mới nhớ, trước kia ở Yêu tộc, hắn giết chết con trai của đạo chủ Xích Côn cũng bởi vì mảnh vỡ.

“Chẳng lẽ mỗi lần gặp được một mảnh vỡ là mình phải giết chết một thiên tài dị tộc à?” Nghĩ lại chuyện trước kia, Diệp Tinh thầm nhủ.

Linh hồn hắn quét qua nhẫn không gian, lập tức vô cùng vui mừng.

“Tìm được rồi!”

Hắn vung tay phải lên, ngay sau đó một mảnh vỡ xuất hiện. Mảnh vỡ này nhìn giống như một khí vật bị vỡ, còn có một góc nhỏ nhô lên, diện tích khoảng chừng bảy tám lòng bàn tay.

“Một mảnh vỡ lớn như vậy?” Diệp Tinh hơi ngạc nhiên.

Tất cả số mảnh vỡ trước đây hắn tìm được cộng lại cũng chỉ khoảng ba bàn tay.

“Để xem có kết hợp với nhau được không!”

Diệp Tinh vung tay phải lên, ngay sau đó, những mảnh vỡ khác xuất hiện.

Những mảnh vỡ này rung lắc dữ dội, sau khi tiếp xúc, nhiều mảnh vỡ gần như lập tức hợp lại với nhau.

Những mảnh vỡ tan tành hình như hoàn chỉnh hơn một chút.

Lúc này, những mảnh vỡ nhìn không ra một vết nứt nào, giống như là một mảnh hoàn chỉnh vậy.

“Đây là bảo vật gì? Hình như là một món đồ, chẳng lẽ là thần khí? Hay là thánh khí?” Diệp Tinh trầm ngâm.

Thần khí là bảo vật mà Thánh hoàng vũ trụ sử dụng, còn thánh khí...

Diệp Tinh không nhịn được mà hơi khát vọng.

Đó là bảo vật mà chỉ thánh tôn cường đại nhất vũ trụ mới có thể huy động được, cho dù là Thánh tôn thì cũng chưa chắc đã có thánh khí!

Những bảo vật này không do bất cứ vị luyện khí sư nào luyện chế ra được cả. Trong vũ trụ, mọi thánh khí đều do vũ trụ tự sinh ra.

Tất nhiên Diệp Tinh cũng không biết những thứ này có phải là thật không, hắn cũng chưa tới trình độ có thể kiểm nghiệm được.

Nhưng cho dù không biết thì hắn cũng biết sự trân quý của thánh khí!

Diệp Tinh lắc đầu, thu lại những suy nghĩ viển vông. Cho dù đây có là Thánh khí thì bây giờ thứ trong tay hắn cũng chỉ là những mảnh vỡ hoàn toàn vụn nát, chẳng lẽ tất cả mọi cường giả Thánh tôn lại liên thủ với nhau để đánh nát một thánh khí à?

Diệp Tinh không nghĩ nhiều nữa.

“Không biết còn bao nhiêu mảnh vỡ nữa?” Hắn lại trầm ngâm suy nghĩ.

Những mảnh vỡ này chắc chắn vẫn còn ở đâu đó nữa.

Ý thức của Diệp Tinh quan sát thổ nhưỡng bên trong nhẫn không gian. Suốt mấy trăm năm qua, Diệp Tinh vẫn luôn một mực bồi dưỡng tức nhưỡng, nhưng lượng tức nhưỡng tăng lên cũng không tính là nhiều.

Trước đây Diệp Tinh còn gặp được vùng đất dòng chảy thời gian mới có thể khiến cho tức nhưỡng tăng lên nhanh như vậy.

Trong lòng khẽ động một cái, những mảnh vỡ ngay lập tức lại dung nhập vào bên trong tức nhưỡng. Chỉ khi dung nhập như thế này mới có thể có nhiều tức nhưỡng hơn.
Chương 1283 Thánh khí

Sau khi lấy được mảnh vỡ, Diệp Tinh lại tiếp tục sắp xếp lại bảo vật.

Tây Ốc là thiên tài tuyệt thế, thế nên Diệp Tinh không bỏ qua bất cứ bảo vật nào trên người anh ta.

“Lưu Lân Kim, không tệ, đồ tốt.”

“Xích Viêm thảo, ừ, giá cả cũng rất đắt.”

...

Diệp Tinh không ngừng kiểm đồ, gương mặt tràn đầy nụ cười.

“Hả?” Bỗng nhiên hắn nắm chặt tay phải, trong tay xuất hiện một lệnh bài màu đen.

Lệnh bài màu đen nhìn rất cổ xưa, bên trên chạm trổ những bí văn đơn giản, ngoại trừ cái này ra thì cũng không có gì đặc biệt.

“Đây là cái gì?” Ánh mắt Diệp Tinh ánh lên vẻ nghi hoặc.

Lệnh bài màu đen này nhìn qua không có gì đặc biệt cả, giống như tùy ý chế tạo.

Nhưng dựa theo thân phận của Tây Ốc thì không thể nào cầm một lệnh bài bình thường được.

Những bảo vật trước đó Diệp Tinh kiểm tra cũng không có cái nào là bình thường cả.

“Để xem nào!”

Diệp Tinh nắm lệnh bài màu đen, ngay sau đó ý thức chìm vào bên trong.

Vù vù...

Ý thức của hắn lập tức tiến vào một khoảng không gian, không gian này vô cùng mênh mông, vô biên vô tận.

Bên trong không gian lệnh bài lúc này là một đại điện sừng sững.

Đại điện này vô cùng to lớn, tản ra khí thế ngút trời.

“Đây là?” Diệp Tinh nhìn một chút, dường như nghĩ tới điều gì, ánh mắt hắn sáng bừng lên.

“Nơi này hình như rất phù hợp với thông tin về điện Lưu Vân, chẳng lẽ đây chính là điện Lưu Vân?”

Trong vũ trụ có rất nhiều nơi thám hiểm nổi tiếng, hấp dẫn hàng loạt cường giả cấp cao. Điện Lưu Vân chính là một trong số những nơi đó.

Điện Lưu Vân là một tòa cung điện khổng lồ nằm trên bình nguyên Kim Dương, chiếm diện tích vô cùng to lớn, thậm chí còn tương đương với cả một tinh hệ.

Trong điện Lưu Vân có hàng loạt bảo vật, thậm chí bảo vật cấp thấp nhẫn cũng ở gần tầng Đại đạo chi chủ. Nơi này rất khó đi vào, cách vào duy nhất chính là có được lệnh bài.

Có lệnh bài của điện Lưu Vân chính là có một nửa cơ hội đạt được một món bảo vật.

Nói cách khác, đạt được lệnh bài tương đương với việc lấy được một món bảo vật ở tầng Đại đạo chi chủ.

“Xem thời gian đang là lúc nào?” Diệp Tinh trầm ngâm.

Điện Lưu Vân không phải lúc nào cũng mở mà là cách một khoảng thời gian thì mới mở một lần. Thời điểm mở ra thì những lệnh bài sẽ xuất hiện ngẫu nhiên, vô cùng kỳ lạ.

Diệp Tinh lan tỏa ý thức, tiếp xúc đến một nơi.

“Lệnh bài điện Lưu Vân, thời hạn là một trăm năm, còn dư lại một trăm năm, xin mau đi sớm...” Một giọng nói vang lên bên tai Diệp Tinh.

“Quả nhiên là điện Lưu Vân.” Diệp Tinh nghe được tin tức thì hoàn toàn khẳng định.

“Thời hạn một trăm năm?”

Trong thời gian này có thể tiến vào thăm dò điện Lưu Vân, nhưng hết thời gian thì sẽ không có cách nào tiến vào nữa, lệnh bài cũng mất đi tác dụng.

“Đạo tắc vận mệnh của mình rất nhanh sẽ đạt tới cực hạn, mà lệnh bài này...” Diệp Tinh suy nghĩ, trên thực tế, hắn cũng không có hứng thú thăm dò điện Lưu Vân lắm.

Sau khi đạo tắc vận mệnh lĩnh ngộ được cực hạn thì hắn sẽ nơi nơi truyền thừa vận mệnh mà thánh tôn Mạt Viêm để lại, mục đích là để sớm nắm bắt được đạo tắc vận mệnh.

Chỉ có nắm giữ được đạo tắc vận mệnh thì hắn mới có thể biết được tung tích cô con gái khác của mình.

“Trên người mình có chiến đao Mặc Bội, có áo giáp Tinh Thần... còn rất nhiều bảo vật khác, cho dù mình vào điện Lưu Vân tìm được bảo vật thì cũng không có ích lợi gì.”

Diệp Tinh nghĩ ngợi, chiến đao Mặc Bội, áo giáp Tinh Thần là hai bảo vật gần đến trình độ thần khí. Ngoài ra hắn còn những bảo vật khác nữa.

Không những thế, vừa rồi hắn mới giết chết được thiên tài tuyệt thế Tây Ốc của Thiên tộc, còn lấy thêm được ba bảo vật của anh ta.

Huống hồ, khi hắn đạt tới thực lực Đại đạo chi chủ cấp hai thì còn có thể mở được thần khí!

Thế nên những bảo vật của Đại đạo chi chủ đối với Diệp Tinh mà nói quả thật cũng không có sức hấp dẫn lớn lắm.

Trong lòng hắn khẽ đưa ra quyết định, lúc này, Diệp Tinh ở đáy dòng sông vận mệnh vừa suy nghĩ thì đã lập tức xuất hiện ở trong đại điện đạo chủ.

“Diệp Tinh.”

“Ha ha, Diệp Tinh, ngươi vào rồi à?”

Lúc này cũng có mấy vị Đại đạo chi chủ khác của Nhân tộc ở đây, bọn họ vừa nhìn thấy Diệp Tinh thì lập tức chào hỏi.

“Bây giờ Diệp Tinh vẫn còn đang lĩnh ngộ ở dòng sông vận mệnh.”

“Dựa vào thiên phú của Diệp Tinh thì chắc đạo tắc vận mệnh tiến bộ rất nhanh.”

“Không biết bao giờ hắn mới ra khỏi dòng sông vận mệnh? Cũng đã hơn tám trăm năm rồi.”

Mấy Đại đạo chi chủ Nhân tộc nhìn Diệp Tinh, truyền âm nghị luận.

Người trước mắt chính là thiên tài nghịch thiên của nhân tộc.

“Chào mọi người.” Diệp Tinh nhìn đám người, mỉm cười gật đầu.

Hắn trực tiếp đi vào phòng riêng.

Vút!

Lúc này, trong phòng riêng, một người đàn ông trung niên tộc Long nhân xuất hiện.

“Diệp Tinh, tìm vi sư có chuyện gì không?” Đạo chủ Lăng Hằng mỉm cười nhìn đệ tử của mình.

Gặp mặt ở đại điện đạo chủ giống như gặp nhau thực tế vậy, bọn họ gặp nhau ở đây rất thuận lợi.

“Thầy, đệ tử lấy được một lệnh bài điện Lưu Vân, không biết phải xử lý thế nào?” Diệp Tinh không nhiều lời, lập tức nói thẳng.

Lệnh bài kia do phân thân Huyễn tộc củ hắn lấy được, thế nên lệnh bài cũng không bị bại lộ.

Tất cả các cường giả đều biết hắn đang ở dòng sông vận mệnh, căn bản không có khả năng lấy được lệnh bài điện Lưu Vân. Diệp Tinh cũng không muốn lãng phí thời gian nên trực tiếp đến tìm đạo chủ Lăng Hằng.
Chương 1284 Khát vọng của cung chủ Hạo Nguyên

Xét về mạng lưới giao thiệp quan hệ thì đạo chủ Lăng Hằng tất nhiên mạnh hơn hắn. Hắn chuyên tâm tu luyện, cho tới bây giờ cũng chưa tiến vào đại điện đạo chủ được mấy lần.

Thế nên đạo chủ Lăng Hằng xử lý lệnh bài kia chắc chắn đơn giản hơn so với hắn.

“Ồ? Lệnh bài điện Lưu Vân?” Đạo chủ Lăng Hằng nhìn đệ tử mình.

Diệp Tinh nói sự thật: “Ở trong bình nguyên Hoang Vũ, đệ tử gặp Tây Ốc của Thiên tộc. Đệ tử đã giết chết anh ta, sau đó phát hiện ra lệnh bài này trên người anh ta.”

“Giết chết Tây Ốc của Thiên tộc?” Đạo chủ Lăng Hằng nghe thấy thế thì hai mắt sáng lên.

“Ha ha, Diệp Tinh, Tây Ốc danh tiếng cũng không nhỏ đâu. Bây giờ, ngoại trừ ngươi thì hắn ta chính là người có thiên phú mạnh nhất, không ngờ lại chết nhanh như vậy.”

“Đệ tử cũng là may mắn thôi.” Diệp Tinh cười nói: “Lúc đó Tây Ốc ngụy trang thân phận. Đệ tự sau khi giết anh ta xong thì mới phát hiện được thân phận của anh ta.”

“Đây là vận mệnh đã cho hắn ta gặp phải tai ương. Thực ra tên Tây Ốc này cũng là một kẻ có số phận nghịch thiên, chẳng qua là bị ngươi đè xuống mà thôi.” Đạo chủ Lăng Hằng cười nói.

Thiên tài tuyệt thế của Thiên tộc tử vong, tất nhiên ông ta vô cùng vui vẻ.

“Chuyện lệnh bài...” Đạo chủ Lăng Hằng suy nghĩ một chút, nói: “Ta cảm thấy ngươi có thể đưa cho cung chủ Hạo Nguyên.”

“Cung chủ Hạo Nguyên?” Diệp Tinh nghe vậy thì trong lòng khẽ động.

“Đúng vậy, cung chủ Hạo Nguyên chắc là rất muốn tiến vào trong điện Lưu Vân, nơi đó cũng rất thích hợp cho một đại đạo chi chủ cấp một tiến vào. Ông ta rất muốn vào, nhưng lại không có lệnh bài.” Đạo chủ Lăng Hằng mỉm cười.

“Thực ra, mấy trăm ngàn năm trước cũng có một người tặng cho tộc chúng ta một lệnh bài điện Lưu Vân, thậm chí dẫn tới sự tranh đoạt của mấy vị Đại đạo chi chủ, một trong số đó chính là cung chủ Hạo Nguyên.”

“Chỉ là đến cuối cùng thì lệnh bài đã được một Đại đạo chi chủ khác đổi được. Một vùng đất chứa nhiều bảo vật như vậy, độ an toàn lại khá cao, chắc chắn có không ít Đại đạo chi chủ muốn tiến vào.”

Diệp Tinh gật đầu, nếu như không phải hắn muốn nhanh chóng đi lĩnh ngộ truyền thừa đạo tắc vận mệnh để cố gắng đột phá thì hắn cũng muốn tới nơi đó thăm dò một phen, nói không chừng lại lấy được bảo vật quý giá gì đó.

“Bây giờ cung chủ Hạo Nguyên không có bất cứ bảo vật cấp độ Đại đạo chi chủ nào, nếu cho ông ta lệnh bài thì có thể coi như dùng ân huệ để kết giao với nhau.” Đạo chủ Lăng Hằng nói tiếp.

“Không có một bảo vật cấp độ Đại đạo chi chủ nào?” Diệp Tinh sửng sốt.

“Đúng vậy, thực lực của cung chủ Hạo Nguyên ở cấp độ Đại đạo chi chủ cấp một, không có bảo vật cũng là chuyện bình thường.” Đạo chủ Lăng Hằng lắc đầu: “Ngươi vận khí nghịch thiên, thường xuyên đạt được bảo vật, còn hầu hết những đại đạo chi chủ khác của Nhân tộc đều không có bảo vật.”

Diệp Tinh gật đầu, suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Đúng rồi, thầy, con nên đưa cho cung chủ Hạo Nguyên như thế nào đây?”

Đạo chủ Lăng Hằng trầm ngâm một lát: “Lệnh bài điện Lưu Vân sẽ xuất hiện ngẫu nhiên ở các nơi, không có quy luật gì cả, chưa chắc không thể xuất hiện ở khu vực dòng sông vận mệnh. Ngươi cứ bảo cung chủ Hạo Nguyên là ngươi tìm được ở đó là được...”

“Vâng.” Hai thầy trò thương lượng một lát, Diệp Tinh gật đầu.

...

Bên ngoài đại điện đạo chủ, cung chủ Hạo Nguyên đang ngồi ở một nơi.

“Ha ha, Hạo Nguyên, một mình ngươi ngồi ở đây à?” Một người đàn ông tộc Lang nhân đi tới.

“Hừ!” Nhìn thấy người đàn ông này, cung chủ Hạo Nguyên hừ lạnh một cái.

“Ha ha, tính khí vẫn như vậy.” Người đàn ông tộc Lang nhân cười lớn, cũng không để ý chút nào.

“Tiểu nhân!” Cung chủ Hạo Nguyên lạnh lùng nói.

Ông ta và người đàn ông tộc Lang Nhân này không hợp nhau, thậm chí ngay từ hồi còn ở cảnh giới Chân linh cảnh thì đã kết thù với nhau rồi, sau đó một mực đấu với nhau đến Bất tử cảnh, thậm chí là Đại đạo chi chủ.

Ông ta và người đàn ông tộc Lang nhân kia đều là Chúa tể thế giới, thực lực đều là Đại đạo chi chủ, nhưng người đàn ông tộc Lang nhân kia lại có một binh khí cấp độ Đại đạo chi chủ, thế nên thực lực mạnh hơn ông ta một ít.

Cung chủ Hạo Nguyên vô cùng phiền muộn, ông ta xông pha bao nhiêu nơi nhưng không tìm được bảo vật, thực lực cứ bị lép vế, thế nên càng lúc càng bực bội.

“Hạo Nguyên.” Đúng lúc này, một giọng nói truyền tới.

Cung chủ Hạo Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn thấy người tới thì mỉm cười: “Diệp Tinh.”

“Ha ha, Hạo Nguyên, đang suy nghĩ chuyện gì thế?” Diệp Tinh mỉm cười đi tới.

“Không có gì.” Cung chủ Hạo Nguyên mỉm cười đáp lại. Ông ta nhìn Diệp Tinh, tò mò hỏi: “Diệp Tinh, ngươi tìm ta có chuyện gì không?”

Diệp Tinh rất hiếm khi bước vào đại điện đạo chủ, cho dù có vào thì cũng sẽ nhanh chóng rời đi.

“Ta tới nơi này để cảm ơn ngươi vẫn luôn chăm sóc người nhà họ Diệp và những người trên Trái đất.” Diệp Tinh mỉm cười nói.

Hơn tám trăm năm trôi qua, nhà họ Diệp lúc này thậm chí đã khuếch trương đến tận mấy tinh hệ xung quanh, người Trái Đất cũng mở rộng hơn nữa.

Trong quá trình này, cung Hạo Nguyên cung cấp rất nhiều tiện ích.

“Ha ha, chuyện nhỏ thôi mà.” Cung chủ Hạo Nguyên cười.

Diệp Tinh là một thiên tài có tiềm lực to lớn như thế, tất nhiên là ông ta vui vẻ kết giao.

Diệp Tinh cười: “Còn chuyện thứ hai...”

Hắn nắm chặt tay phải, hư ảnh trước mắt lập tức biến đổi, sau đó một lệnh bài màu đen xuất hiện trong tay hắn.

“Đây là... Lệnh bài điện Lưu Vân?” Cung chủ Hạo Nguyên nhìn thấy lệnh bài thì giật mình, ngay lập tức nhận ra.

Trước kia ông ta đã từng tranh đoạt một lần, nhưng lại không đạt được.
Chương 1285 Cực hạn của Đạo tắc vận mệnh 1

“Đúng, chính là lệnh bài điện Lưu Vân, thời hạn là một trăm năm.” Diệp Tinh cười nói: “Lúc trước ta lĩnh ngộ ở khu vực dòng sông vận mệnh, lệnh bài này đột nhiên lại xuất hiện.”

“Vậy thì Diệp Tinh ngươi thật là may mắn.” Cung chủ Hạo Nguyên cười nói, trong mắt lộ rõ vẻ hâm mộ và ghen tị.

Không hổ là thiên tài tuyệt thế vận may nghịch thiên, cho dù ở lại khu vực dòng sông vận mệnh mà cũng có lệnh bài đưa tới tận cửa.” Ông ta âm thầm thở dài một hơi.

Diệp Tinh mới tu luyện đơn hơn một nghìn năm thì đã có một bảo vật gần đạt tới cấp độ thần khí. Hơn nữa, có tin đồn trên người Diệp Tinh có không ít binh khí cấp độ Đại đạo chi chủ.

“Chỉ là may mắn một chút thôi.” Diệp Tinh cười nói: “Nhưng chỉ có điều ta đang trong thời khắc lĩnh ngộ mấu chốt, thế nên không có ý định đi điện Lưu Vân. Không biết Hạo Nguyên ngươi có hứng thú đi không?”

“Hả?” cung chủ Hạo Nguyên nghe thấy thế thì hai mắt sáng lên.

“Nếu như Hạo Nguyên ngươi có hứng thú thì cứ tới dòng sông vận mệnh, lúc đó ta sẽ đưa lệnh bài điện Lưu Vân cho ngươi.” Diệp Tinh nhìn biểu cảm trên gương mặt cung chủ Hạo Nguyên, cười nói: “Coi như đây là món quà cảm ơn ngươi đã chăm sóc người nhà họ Diệp và người Trái đất.”

“Được rồi, ta còn phải lĩnh ngộ, không ở lại đây lâu được.”

Cung chủ Hạo Nguyên vội vàng nói: “Đúng vậy, lĩnh ngộ quan trọng hơn.”

Vút!

Diệp Tinh mỉm cười, sau đó nhanh chóng biến mất.

“Ha ha!” Sau khi Diệp Tinh rời đi, gương mặt cung chủ Hạo Nguyên ngập tràn ý cười.

“Ta muốn đổi lệnh bài điện Lưu Vân mà cũng không đổi được, bây giờ Diệp Tinh lại lấy được, hơn nữa còn cho ta. Có lệnh bài thì nói không chừng ta có thể tìm được bảo vật đại đạo chi chủ ở trong điện Lưu Vân!” Cung chủ Hạo Nguyên vô cùng mong đợi.

“Đối với thiên tài nghịch thiên như Diệp Tinh mà nói, binh khí cấp độ Đại đạo chi chủ quả thật là không thèm để ý.”

“Mặc dù nói là cảm ơn, nhưng ta cảm thấy mình vẫn làm chưa đủ. Sau này cung Hạo Nguyên sẽ quan tâm nhiều hơn đến sự phát triển của người nhà họ Diệp và người Trái Đất, cung cấp tài nguyên hết khả năng của mình.”

Cung chủ Hạo Nguyên thầm nghĩ.

So sánh với lệnh bài điện Lưu Vân thì sự giúp đỡ của cung Hạo Nguyên thực sự không đáng kể.

...

Đúng như cung chủ Hạo Nguyên suy nghĩ, đối với Diệp Tinh mà nói, đưa lệnh bài điện Lưu Vân cho cung chủ Hạo Nguyên mà không cần bất cứ thù lao nào chính là vì hi vọng cung chủ Hạo Nguyên có thể chiếu cố người nhà họ Diệp và người Trái đất nhiều hơn.

Đại thế giới Hạo Nguyên là do cung chủ Hạo Nguyên cai trị, người Trái đất có gì khó khăn cứ tìm cung Hạo Nguyên là được rồi.

...

Bên trong dòng sông vận mệnh, Diệp Tinh đang yên lặng ngồi lĩnh ngộ đạo tắc.

Hắn nhìn dòng sông màu trắng đã thu nhỏ lại rất nhiều, những đạo tắc vận mệnh đang lưu chuyển trên thân thể.

Từng dao động đạo tắc vận mệnh không ngừng phát ra, trong thức hải của Diệp Tinh, có bảy không gian giới tử, trong mỗi không gian giới tử lại có một bóng người.

Cùng với sự tiến bộ của đạo tắc vận mệnh, Diệp tinh đã ngưng tụ ra được bảy phân thân. Chờ đến khi hắn ngưng tụ được phân thân thứ tám thì chính là lúc lĩnh ngộ đạo tắc vận mệnh đạt đến cực hạn.

“Hả?”

Bỗng nhiên, Diệp Tinh mở mắt ra.

“Cung chủ Hạo Nguyên tới?”

Hắn nhanh chóng đứng dậy, bay ra ngoài.

“Nhìn kìa, đó là thiên tài tuyệt thế của nhân loại- Diệp Tinh!”

“Mấy trăm năm nay hắn đều lĩnh ngộ ở trong dòng sông vận mệnh.”

Xung quanh khu vực dòng sông vận mệnh, ánh mắt của các cường giả lập tức tập trung về phía này. Xem ra bọn họ luôn chú ý đến nhất cử nhất động của Diệp Tinh.

Đây đều là những cường giả dị tộc được phát tới theo dõi hắn.

Nhìn lướt qua những dị tộc này, Diệp Tinh cười nhạt, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường, gương mặt lộ ra vẻ khiêu khích.

“Hừ!” Nhìn thấy biểu cảm trên mặt Diệp Tinh, rất nhiều cường giả dị tộc đều hừ lạnh một tiếng.

“Đắc ý cái gì chứ?”

“Nếu không phải được dòng sông vận mệnh che chở thì ta đã giết chết hắn lâu rồi.”

Những dị tộc này vô cùng khó chịu.

Dựa vào sự che chở của dòng sông vận mệnh, Diệp Tinh chỉ có thực lực đại đạo chi chủ cấp một nhưng lại có sự uy hiếp lớn hơn cả Thánh hoàng. Cho dù vô số Đại đạo chi chủ tới đây thì hắn cũng không quan tâm.

“Ha ha, Diệp Tinh.” Cung chủ Hạo Nguyên nhanh chóng bay tới, nhìn Diệp Tinh cười.

Diệp Tinh cũng cười một tiếng: “Hạo Nguyên.”

Hắn và cung chủ Hạo nguyên chạm tay một chút, lệnh bài điện Lưu Vân lập tức xuất hiện trên tay cung chủ Hạo Nguyên.

“Diệp Tinh, chuyện này... không nói nhiều lời, cảm ơn.” Cung chủ Hạo Nguyên truyền âm nói.

Ông ta nhìn lệnh bài điện Lưu Vân trong nhẫn không gian của mình, không nhịn được kích động.

“Có lệnh bài này, ta nhất định có thể đạt được một binh khí cấp độ Đại đạo chi chủ.”

Chỉ cần có được binh khí thì thực lực của ông ta sẽ tiến bộ hơn một chút.

“Không có gì.” Diệp Tinh cười.

Cho lệnh bài điện Lưu Vân, đổi được một ân huệ, đối với hắn mà nói không hề lỗ vốn.

Nói thêm mấy câu, sau đó cung chủ Hạo Nguyên rời đi.

Rất nhiều cường giả dị tộc nhìn thấy nhưng cũng không để ý.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom